Bối Bối bỏ qua cảm giác không ổn quay sang tiếp tục nói với Từ Tam Thạch:
"Ngươi vì Giang Nam Nam mà từ chối lên năm sáu ở lại năm năm, nếu không phải ngươi là đệ tử hạch tâm chỉ sợ đã bị học viện khai trừ từ lâu rồi."
"Không còn cách nào a! Ai bảo nàng là mối tình đầu của ta chứ? Vì nàng cái gì ta cũng dám làm. Này cũng không phải học từ ngươi?" Từ Tam Thạch đau khổ nói.
"Ngươi đi chết đi, tránh xa ta ra." Bối Bối tức giận nói. Hắn vừa nói vừa giơ chân ra đá một cái.
Rõ ràng Bối Bối đá không mạnh lắm nhưng Từ Tam Thạch vẫn kêu gào thảm thiết, cả người bay vèo ra ngoài. Từ cái hướng Từ Tam Thạch đang bay đi, Giang Nam Nam vừa Đường Nhã đang đi đến.
Giang Nam Nam mặc bộ đồng phục năm năm màu đen vẫn lộ ra vẻ dịu dàng động lòng ngươi, trong khi đó Đường Nhã lại lộ vẻ bá đạo hơn. Đường Nhã thấy Từ Tam Thạch đột nhiên bay về phía mình thì lập tức giơ chân phải lên đá thẳng vào Từ Tam Thạch.
Lần này Từ Tam Thạch mới thật sự bị đá văng đi. Cả người hắn bay vèo một cái rớt xuống cách đó chừng 5 thước, hai tay tiếp đất lộn một vòng mới có thể đứng vững được.
"Đường Nhã, ngươi làm gì đá ta?" Từ Tam Thạch than trách với vẻ mặt đau khổ.
"Ta hỏi ngươi làm gì mới đúng, tự dưng lại bay đến đây!" Đường Nhã hai tay khoanh trước ngực hùng hổ nói.
"Là Bối Bối của ngươi đá ta. Hai các ngươi này là hợp sức ức hϊếp ta! Nam Nam, nàng nói giúp ta a! " Từ Tam Thạch đau khổ quay sang Giang Nam Nam.
Giang Nam Nam không thèm nhìn hắn mà kéo Đường Nhã đi thẳng đến chỗ Tương Âm. Nàng mỉm cười chào họ một cái mới quay sang nói nhỏ với Đường Nhã.
"Chúng ta đi thôi, tiểu Nhã."
"Ân." Đường Nhã dợm bước định đi thì bị Bối Bối gọi lại.
"Tiểu Nhã, ngươi không đi cùng chúng ta?"
"Hôm nay không được. Ta đã hứa là sẽ đi cùng Nam Nam rồi." Đường Nhã nói rồi phất phất tay cùng Giang Nam Nam đi xa.
"Các ngươi đây là cãi nhau?" Từ Tam Thạch nhỏ giọng.
"Không có! Chỉ là dạo này tiểu Nhã khá thân thiết với Giang Nam Nam thôi!" Bối Bối nhẹ giọng nói, ánh mắt xẹt qua một tia quang mang. Tương Âm vô tình nhìn thấy khẽ nhíu mày, Bối Bối hình như…không đơn giản.
"Nhị sư đệ, các đệ có muốn mua gì không? Thưởng Bảo Hội có nhiều thứ tốt lắm, các đệ từ từ xem đi. Ta cũng đi đây." Bối Bối nói xong thì kéo Từ Tam Thạch xoay người đi.
Tương Âm dời sự chú ý sang Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt. Giá của khối Hồn Cốt này quá đắt, trong cốt truyện thì Hoắc Vũ Hạo có khả năng mua cho Đường Vũ Đồng nhưng mà nàng lại không có a.
"Ngươi thật sự muốn có nó?" Nhạc Miên Linh thì thầm với Tương Âm.
"Ta muốn giúp cho nàng!" Tương Âm nói, Nhạc Miên Linh rõ "nàng" ở đây là chỉ ai.
"Đào tỷ!" Nhạc Miên Linh tiến đến gần Mã Tiểu Đào. Mã Tiểu Đào hiểu ý mà cúi xuống nghe nàng nói gì đó.
"Hảo!" Mã Tiểu Đào gật đầu rồi trở lại quầy hàng phía tây.
Lúc này mọi người cũng đoán ra được việc gì. Đường Vũ Đồng phức tạp nhìn Tương Âm nhưng chỉ được một nụ cười đáp lại.
"Lần này ngươi nợ ta." Nhạc Miên Linh nói với Tương Âm. Tương Âm cười gật đầu nói:
"Ngươi cũng nợ Đào tỷ."
Nhạc Miên Linh nhún vai, lát sau Mã Tiểu Đào quay trở lại. Họ lại tiếp tục đi vòng quanh xem. Mục tiêu lần này Tương Âm hướng tới là Kình Giao.
Nó là một khối pha lê đen nhánh, hoàn toàn không tỏa ra chút ánh sáng rực rỡ nào. Thế nhưng Tương Âm biết giá trị của nó cao hơn bề ngoài rất nhiều.
Phía dưới cũng có một cái bảng giới thiệu: Kình Giao ngàn năm.
Kình Giao là một thứ đặc biệt chỉ có trong não của Kình Ngư. Có tác dụng tẩm bổ giúp Hồn Sư tăng cường thân thể, khung xương và tăng khả năng chịu đựng.
Khối Kình Giao này có thể gọi là Kình Giao ngàn năm, nhưng Kình Giao bình thường có màu vàng ánh kim, giá cao ngất ngưỡng. Một khối to thế này đủ để Hồn Sư thay da đổi thịt.
Đáng tiếc khối Kình Giao này có màu đen, theo người thẩm định có lẽ nó đã bị phong hóa một thời gian rồi. Có thể đã bị biến chất, tuy vậy vẫn còn dùng được, có điều phẩm chất giảm xuống một chút thôi.
Giá của khối Kình Giao ngàn năm này không đắt lắm, chỉ 6000 kim hồn tệ thôi. Tương Âm đối với nó không có hứng thú quá lớn, dù sao chịu 3 đạo lôi kiếp đã khiến thân thể của nàng cực tốt rồi.
"Ngươi không định mua?" Đường Vũ Đồng nhận ra sự thiếu hứng thú của Tương Âm, nàng nghi hoặc hỏi.
"Nó rất có giá trị, giá bán này đúng là rẻ rồi. Miên Miên, ngươi thấy sao?" Tương Âm không trả lời Đường Vũ Đồng mà quay sang Nhạc Miên Linh.
"Ôi chao! Đồ tốt mà ngươi không cần, vậy ta đây không khách khí." Nhạc Miên Linh cười kéo Mã Tiểu Đào chạy đi, lát sau hai người mới trở lại.
Khối Kình Giao này không giống với khối Hồn Cốt ban nãy, nên Tụ Bảo Các sau khi nhận tiền liền giao hàng cho bọn họ luôn. Sau đó họ đi một vòng xung quanh, Hoắc Vũ Hạo mua vài thứ có ích với Hồn Đạo Sư, Tiêu Tiêu mua những thứ có ích cho Hồn Sư.
Trên đường về họ gặp Bối Bối và Từ Tam Thạch, còn có cả Đường Nhã và Giang Nam Nam. Từ Tam Thạch đang cố bám chặt Giang Nam Nam nhưng có Tương Âm đến, Đường Nhã và Giang Nam Nam chỉ một lát đã thoát được. Sau đó họ chào nhau rồi chia ra trở về.
Khi họ đang đi trong thành Sử Lai Khắc thì Tương Âm, Nhạc Miên Linh và Đường Vũ Đồng chưa từng buông lỏng cảnh giác. Tương Âm thả ra Tinh Thần Thám Trắc, quả nhiên ở phía trước không xa có sáu người đang mai phục.
Tương Âm liếc mắt ra dấu cho Nhạc Miên Linh. Lúc này Nhạc Miên Linh cũng hiểu là nên làm gì, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống đất.
"Đào tỷ~, ta không đi nữa, ngươi bế ta đi." Nhạc Miên Linh phút chốc đã có thể nhập diễn. Mã Tiểu Đào cười bế nàng lên, ngay lúc ấy Nhạc Miên Linh nói nhỏ vào tai Mã Tiểu Đào.
"Có mai phục!" Nàng vừa nói xong thì cơ thể Mã Tiểu Đào phút chốc dừng lại nhưng lập tức trở lại bình thường.
Tương Âm thấy Mã Tiểu Đào đã vào trạng thái chiến đấu thì lập tức vung tay, gió chia ra tấn công về sáu hướng. Những người kia có tu vi cao hơn nên dễ dàng nhận ra và né tránh.
Bọn hắn lập tức từ rừng cây bay ra, sau đó khắp nơi lóe ra ánh sáng Hồn Hoàn vô cùng rực rỡ. Trong đó có năm người có năm Hồn Hoàn, người còn lại có đến sáu Hồn Hoàn. 5 người là Hồn Vương và 1 người là Hồn Đế.
Phía bên Tương Âm cũng phát động, Hồn Hoàn đồng loạt phát sáng. Tương Âm là người đầu tiên ra tay, chỉ thấy một cơn lốc nổi lên ngăn cản lại sáu người kia.
Đường Vũ Đồng cũng không đứng xem mà phát động Trát Dao nhắm hướng tên Hồn Đế. Hồn Kỹ dễ dàng bị hóa giải cũng không khiến Đường Vũ Đồng hoang mang, nàng bay lên cao để lộ ra 2 người ở phía sau.
Cả người Mã Tiểu Đào lúc này đắm chìm trong ngọn lửa đỏ rực rỡ, trong khi Nhạc Miên Linh lại là một màu lam sáng, rõ ràng là đã dùng Hồn Kỹ thứ nhất. Lửa xung quanh Nhạc Miên Linh bị gió cuốn vào, những tên kia vừa bị chạm phải cả thân thể lập tức tê dại.
Tuy vậy bọn chúng vẫn có thể di chuyển rất nhanh, Tiêu Tiêu không chậm trễ dùng Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh chia ra tấn công. Chỉ có mỗi Hoắc Vũ Hạo không biết nên làm gì.
Lửa xung quanh Mã Tiểu Đào bùng lên phừng phừng, hai cánh phượng hoàng sau lưng nàng vung lên, nàng lao đến đối thủ nhanh như tên bắn. Nàng đồng thời thi triển Hồn Kỹ thứ hai là Dục Hỏa Phượng Hoàng và Hồn Kỹ thứ ba là Phượng Dực Thiên Tường nhắm về phía tên Hồn Đế.
Tên Hồn Đế kia phản ứng nhanh mà lách người tránh ra. Mà hắn có trốn cũng chẳng sao, Mã Tiểu Đào lập tức chuyển mục tiêu vào năm tên Hồn Vương ngay bên cạnh.
Rầm!
Sau khi tiếng nổ khủng khϊếp vang lên, một cột lửa rực rỡ từ nơi đó phát ra bay thẳng lên trời. Mơ hồ còn nghe thấy có tiếng phượng ngâm, thậm chí ảo ảnh Hỏa Diễm Phượng Hoàng cũng xuất hiện xoay quanh cột lửa ấy một vòng.
Sau đó có bốn bóng người đồng thời té ngã về bốn hướng khác nhau. Sau khi cột lửa ấy biến mất thì sáu tên chỉ còn lại bốn.
Nhìn cảnh này Tương Âm hít một hơi lạnh, chênh lệch cấp bậc lúc này đã được biểu hiện rõ ràng. Nàng hiện giờ vẫn chưa thể so sánh với ai.
"Đừng lo! Ngươi nếu tu luyện được đến cấp bậc đó thì còn kinh khủng hơn." Tử Luân lên tiếng.
"Dù sao bọn ta cũng nhờ ngươi giúp đỡ nên sẽ trợ giúp cho ngươi một chút!" Băng Đế cũng nói, có vẻ đã hết giận.
"Ân!" Tương Âm đáp lại rồi nhanh chóng tập trung vào trận chiến.
Trong bốn gã còn sống sót vẫn còn cả vị cường giả Hồn Đế kia. Tuy nhiên xung quanh mỗi người đều bị một tầng lửa màu đỏ sậm bao phủ, tất cả đều nằm im bất động dưới mặt đất, có vẻ là do ảnh hưởng của một kích vừa rồi.
Bốn tên kia lúc này lâm vào thật sâu sợ hãi, chỉ một Hồn Đế của học viện Sử Lai Khắc đã có thể đánh bai sáu người bọn họ. Lúc này bọn chúng cũng đâu còn tâm trí mà đánh nhau, bốn người đều vội vàng bỏ chạy.
Tương Âm làm sao để chúng chạy thành công, Hồn Hoàn thứ hai của nàng sáng lên, hắc phong xuất hiện xung quanh nàng. Từng thấy qua một chút tác dụng của Hồn Kỹ này, những người còn lại trừ Mã Tiểu Đào đồng loạt lui xa Tương Âm.
Hắc phong cuồn cuộn hóa thành một con mãnh hổ tấn công phía bốn người kia. Dù bọn chúng đều có cấp bậc cao nhưng Hồn Kỹ này của Tương Âm đủ hạ bọn chúng.
Khi bốn người bọn chúng bị đánh trúng thì vết đen lan ra cực nhanh, trong phút chốc đã lan ra cả người. Tác dụng của Hồn Kỹ này mà Tương Âm không nói, đó chính là Hồn Sư có cấp bậc cao hơn nàng bao nhiêu thì khả năng bị ăn mòn càng nhanh hơn bấy nhiêu.
Gió thổi qua, bốn tên kia tan tành rồi biến mất. Tương Âm mệt mỏi dựa vào Đường Vũ Đồng, Hồn Kỹ từ Vạn niên Hồn Hoàn thì cần cung cấp rất nhiều Hồn Lực, đây cũng là chuyện thường.
Những người khác đều đang ngơ ngẩn vì tác dụng kinh khủng của Hồn Kỹ này. Lúc này Mã Tiểu Đào mới nhận ra một vấn đề.
"Chết, quên giữ lại một tên để hỏi cung rồi!"
Lúc này phía trên bầu trời không biết từ lúc nào xuất hiện 7, 8 bóng người. Mà phía sau bọn họ là cả một đội quân, những quân nhân này đều cung kính yên lặng đứng chờ.
Trong số 7, 8 người này có cả Lâm Lão và Ngôn Thiểu Triết. Họ đây là bị Mã Tiểu Đào dẫn đến khi đánh nhau lúc nãy.
"Con bé Tiểu Đào này tính nết nóng nảy không sửa được. Cứ vừa vào trạng thái chiến đầu là hoàn toàn thay đổi thành một người khác ngay." Ngôn Thiểu Triết bất đắc dĩ nói.
"Tính cách này cũng không phải là sai, nó chỉ vì bị ảnh hưởng từ Võ Hồn mà thôi. Bất quá, tu vi của con bé tăng lên không ít. Có lẽ không đến 1, 2 năm nữa nó sẽ có thể đột phá lên cấp 70." Lâm Lão cười nói.
"Mà bà thấy chứ? Cái Hồn Kỹ của đứa bé kia!" Ngôn Thiểu Triết nhìn về phía Tương Âm.
"Là một Hồn Kỹ nguy hiểm, chúng ta nên chú ý. Mà có người to gan dám đánh lên đầu học viện của chúng ta. Ngươi về lo liệu chuyện này đi." Lâm Lão nói rồi xoay người trở về thành.
Ngôn Thiểu Triết hướng Lâm Lão vừa rời đi khom người hành lễ. Lúc này trong mắt lão đã đầy sát khí, lão quay sang nói với một người bên cạnh:
"Không cần biết bằng cách gì, phải điều tra rõ ràng cho ta trong thời gian sớm nhất. Ta muốn biết là kẻ nào dám động đến người của học viện Sử Lai Khắc này."
"Dạ"
Phía dưới, Nhạc Miên Linh không ngừng quấn quýt Tương Âm hỏi về Hồn Kỹ khi nãy. Đường Vũ Đồng cũng ở bên cạnh xem nàng. Khi Tương Âm khôi phục được một chút Hồn Lực họ mới cùng nhau trở về.
Những người này là do Đới Hoa Bân phái đi, Tương Âm biết. Nhưng cũng không liên quan gì đến nàng, về đến phòng nàng đã ngã lên giường ngủ say.
Sáng hôm sau, Đới Hoa Bân trông thấy nhóm Tương Âm liền biến sắc. Bất quá, hắn đường đường là công tử của phủ Công Tước Bạch Hổ cho nên dù khá bất ngờ vẫn không để lộ nhiều sơ hở.
Hôm qua hắn chờ cả đêm nhưng không thấy có chút tin tức gì, hắn hi vọng kết quả đừng tệ quá. Cùng lắm thất bại mà số người hắn phái đi trở về nguyên vẹn là được rồi, như thế hắn cũng dễ ăn nói với cha của hắn.
Tương Âm nhìn thấy Đới Hoa Bân nhưng cũng không để ý, dù sao hắn không trực tiếp nhằm vào nàng là được. Tương Âm không hành động, những người khác sao lại xúc động mà làm gì.
Kỳ sát hạch thăng cấp cũng đã hoàn toàn chấm dứt. Lúc này những học viên có thể lên lớp đều là đệ tử đã thông qua sát hạch rồi.
Những người không thông qua, ba ngày sau sẽ có một kỳ thi lại. Nếu kết quả lần này cũng thế thì chỉ còn cách dọn đồ về nhà mà thôi.
Thành tích cao nhất trong kỳ sát hạch này chính là lớp ban Một của Vương Ngôn và Chu Y. Sự thật đã chứng minh, hai người bọn họ hợp tác với nhau là một tổ hợp ăn ý nhất.
Chu Y có thể quản đệ tử, còn Vương Ngôn với kiến thức uyên bác của mình sẽ đảm nhiệm phần giảng dạy. Đệ tử của bọn họ chính là những người được giáo dục một cách tốt nhất.
Những người trong ban Một không thông qua sát hạch rất ít, nhưng bọn họ còn có cơ hội thi lại nữa. Tương đối mà nói, số người này so với các lớp khác đã rất tốt rồi.
Cuối giờ các đệ tử hạch tâm của ban Một bị gọi vào văn phòng của Chu Y. Đệ tử hạch tâm của ban Một thì gồm có: Tương Âm, Đường Vũ Đồng, Nhạc Miên Linh, Hoắc Vũ Hạo, Tiêu Tiêu, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc, Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên và một người mới chính thức trở thành đệ tử hạch tâm – Hoàng Sở Thiên. Cộng lại vừa đủ 10 người.
Chu Y ho khan một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người:
"Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây vì có một chuyện muốn thông báo. Ba ngày sau ngoại viện sẽ tổ chức một cuộc thi đấu giữa các đệ tử hạch tâm.
Vốn cuộc thi này không phải là chuyện của đệ tử năm hai nhưng không hiểu tại sao học viện lại quyết định cho đệ tử hạch tâm năm hai tham gia. Cho nên, các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng."
"Chu lão, thi đấu này để làm gì?" Chu Tư Trần tò mò hỏi.
"Các ngươi cũng đừng lo lắng quá, thi đấu này thắng thua không sao cả. Đối tượng tham gia chỉ là những đệ tử hạch tâm dưới 15 tuổi, bao gồm cả đệ tử Hồn Đạo Hệ, ta nghĩ có khoảng trên dưới 30 người.
Sau đó sẽ chọn ra 7 người đứng đầu để làm một nhiệm vụ cao cấp. Còn nội dung nhiệm vụ là gì ta cũng không rõ nữa, chỉ có những đệ tử chiến thắng mới biết.
Lẽ ra chỉ có đệ tử năm ba, năm bốn và năm năm được tham gia thôi, nhưng lần này các ngươi may mắn được tham gia, phải cố gắng thi đấu hết sức. Lần này lớp chúng ta có tổng cộng 10 đệ tử hạch tâm, ít nhất đừng để bị loại hết là được."
Sau khi dặn dò này nọ xong thì 10 người được cho về. May mắn lúc đó cũng vừa lúc vào học.
Hai ngày tiếp theo của Tương Âm cũng như bao ngày. Đi học, về phòng, tu luyện, bị Băng Đế và Tuyết Đế không lưu tình ném đường vào mặt. Mọi thứ như đi vào quỹ đạo của nó.
******************************
Reng…
Tiếng chuông tan học vang lên báo hiệu một buổi học đã kết thúc. Các học viên ban Một năm Hai cũng theo đó mà thả lỏng thoải mái lại.
Ở học viện Sử Lai Khắc, có thể là học viên năm hai đều là người đã trải qua nhiều kỳ sát hạch chọn lựa và thực lực cũng không tệ. Hơn nữa, sau năm học đầu tiên trong lòng bọn họ đã biết nếu muốn tiếp tục ở lại đây thì cái giá phải trả không nhỏ.
Việc bọn họ cần làm chính là cố gắng, cho nên những giờ lên lớp sẽ không có ai không chú ý lắng nghe bài giảng của lão sư. Không cố gắng chính là tự mình khiến bản thân bị đào thải.
Vương Ngôn sắp xếp lại giáo án của mình rồi nói:
"Tất cả đệ tử hạch tâm ở lại, một lát nữa theo ta đến Đấu Hồn Khu."
Đến rồi! Nghe câu nói này của Vương Ngôn, tinh thần những đệ tử hạch tâm đều rung lên một cái, bọn họ biết, kỳ sát hạch sắp bắt đầu rồi.
Bất quá, trái với những gì bọn họ nghĩ. Kỳ sát hạch này không diễn ra trong giờ học mà là lúc trưa, sau khi kết thúc giờ học.
Số lượng đệ tử hạch tâm ở cấp lớp năm hai vào năm nay khá nhiều, hơn các năm trước một chút. Như lớp Tương Âm có 10 người, còn ban Hai có Đới Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt, Chu Lộ, Vu Phong. Ban Ba thì có Ninh Thiên, tổng cộng là 15 người.
So với mọi năm, đây là một con số khá hiếm thấy. Số đệ tử hạch tâm ở năm ba và năm tư cộng lại cũng chưa bằng bọn họ.
Toàn bộ 15 đệ tử hạch tâm của năm hai nhanh chóng theo lão sư của mình đi ra khỏi Giáo Học Lâu tiến về phía Đấu Hồn Khu. Đi được một chút liền gặp vài người quen.
Bối Bối, Từ Tam Thạch, Đường Nhã, Giang Nam Nam, cả bốn lần lượt xuất hiện trong tầm mắt, bọn họ đều là đệ tử hạch tâm năm năm. Trong đó, bộ đôi Bối Bối và Từ Tam Thạch thu hút sự chú ý của mọi người nhất.
Mặc dù năm năm không phải chỉ có bốn người bọn họ là đệ tử hạch tâm, nhưng dưới 15 tuổi đúng là chỉ có bốn người này. Không thể nghi ngờ, bọn họ là những đệ tử hạch tâm có tu vi cao nhất ngoại viện.