Đấu Thú Khu…
Đây là khu vực lớn nhất trong học viện Sử Lai Khắc. Tổng diện tích của nó bằng tất cả diện tích của hệ Võ Hồn, tính luôn các Giáo Học Lâu, ký túc xá và cả quảng trưởng Sử Lai Khắc.
Trên đại lục Đấu La, những học viện có khu vực nuôi nhốt Hồn Thú phải nói là cực kỳ thưa thớt. Đã vậy mà có thể so sánh với quy mô của học viện Sử Lai Khắc lại càng hiếm có.
Cho dù là hoàng thất của các đại đế quốc cũng chưa chắc làm được chuyện này. Nuôi nhốt Hồn Thú không phải là chuyện đơn giản.
Đầu tiên phải quản lý được chúng, đồng thời còn phải nắm được thói quen ăn uống của từng loại. Sau đó phải đảm bảo chúng không gây hại cho bên ngoài. Hơn nữa chi phí cho nó rất lớn, các học viện bình thường không tài nào lo nổi.
Tất cả số tiền thu được từ thuế ở thành Sử Lai Khắc đều của học viện Sử Lai Khắc, nhưng 1/3 số tiền khổng lồ đó phải đổ vào Đấu Thú Khu. Nói đơn giản như thế đã đủ để hiểu chi phí cho Đấu Thú Khu lớn đến mức nào rồi.
Bình thường các học viên vừa vào học viện đều cảm thấy học phí đắt quá, nhưng sau khi đến Đấu Thú Khu, tất cả đều hoàn toàn không còn nghĩ thế nữa. Học phí hàng năm của bọn họ so với số tiền bỏ ra của cả học viện chả thấm vào đâu.
Ngoài nguồn thu từ thuế, học viện Sử Lai Khắc còn có một nguồn thu nữa đến từ Hồn Đạo Hệ. Hàng năm Hồn Đạo Hệ chế tạo ra được rất nhiều Hồn Đạo Khí bán ra bên ngoài.
Nhưng chủ yếu trong phạm vi ba đế quốc Thiên Hồn, Đấu Linh và Tinh La thôi, không có đến đế quốc Nhật Nguyệt.
Đấu Thú Khu chia làm hai khu vực, một bên là nơi nuôi giữ Hồn Thú, khu vực này học viên không thể vào, còn gọi là Thú Quyển. Khu vực còn lại chính là Đấu Thú Tràng.
Thú Quyển ngoài phạm vi trên mặt đất còn có một phần nằm dưới mặt đất. Ban đầu khi làm Thú Quyển này, trừ những thợ xây còn có hơn trăm vị Hồn Đạo Sư, tất cả bọn họ cùng hợp sức chế tạo ra một lượng lớn Hồn Đạo Khí dùng làm chuồng nuôi thú.
Và lúc nào ở đây cũng có các cường giả Hồn Đạo Sư và Hồn Sư trấn giữ. Nghe nói trong số Hồn Thú còn có cả Hồn Thú tu vi vạn năm. Còn Hồn Thú tu vi 10 vạn năm có hay không cũng không rõ.
Tuy Hồn Thú 10 vạn năm rất khó bắt giữ nhưng không phải là không có cách. Mà Hồn Thú 10 vạn năm đối với Hồn Sư đều là những vật giá trị to lớn.
Không phải khoa trương, nếu Hồn Sư có được Hồn Hoàn 10 vạn năm thì đều một bước lên trời. Hồn Hoàn 10 vạn năm mang đến hai Hồn Kỹ và một Hồn Cốt, bấy nhiêu đấy là tương đương với bao nhiêu kỹ năng rồi?
Còn Đấu Thú Tràng là nơi học viện Sử Lai Khắc thường dùng để huấn luyện chiến đấu thực tế cho các học viện, hoặc thỉnh thoảng cũng dùng làm nơi sát hạch. Lúc này hầu hết các học viên năm hai đều đã có mặt tại Đấu Thú Tràng chuẩn bị bước vào kỳ sát hạch thăng cấp.
Đấu Thú Tràng có dạng hình quả trứng, dài chừng 187m, ngang khoảng 155m, nơi cao nhất đến khoảng chừng trên dưới 57m. Từ bên ngoài nhìn vào, cả toà kiến trúc này chia làm bốn tầng, ba tầng dưới được xây cất y hệt nhau, phía trên là mái vòm, bên dưới có các cột đá chống đỡ, trên tầng thứ tư có thêm vách đá.
Lối đi vào Đấu Thú Tràng là những hành lang dài gấp khúc quanh co. Bên trong Đấu Thú Tràng chia làm bốn nhóm xếp theo thứ tự từ thấp đến cao, sẽ được phân loại tuỳ theo từng tính chất riêng. Cả công trình kiến trúc đều vô cùng đồ sộ, rực rỡ.
Nơi này có thể chứa khoảng một vạn người đến xem, đấy cũng vì cần quá nhiều diện tích để bên trong sử dụng rồi. Mà Đấu Thú Tràng cũng giống Đấu Hồn Tràng, cả hai đều có thể đồng thời bắt đầu nhiều trận đấu khác nhau, mà đa số đều là một đấu một giữa học viên và Hồn Thú.
Đối với những học viên của các lớp cao cấp, chỗ này cũng chả xa lạ gì. Những đệ tử tu vi cao đều rất thích đến đây rèn luyện kỹ xảo chiến đấu, còn với những đệ tử cấp thấp, thì nơi này chính là ác mộng.
Đến năm thứ tư, mỗi lớp mỗi tuần đều có ít nhất một buổi đến học ở Đấu Thú Tràng. Mà thành tích mỗi lần đấy đều được ghi nhận lại để cuối kỳ thêm vào bảng thành tích sát hạch.
Tương Âm vừa bước vào Đấu Thú Tràng cũng không khỏi choáng ngợp. Ở hiện đại thì các kiến to lớn thế này có khá nhiều nhưng không phải cái nào cũng có thể so sánh được với Đấu Thú Tràng.
Tất cả học viên năm hai đến sát hạch đều phải bước lên nhận lấy bảng mẫu thành tích, trên đó có viết sẵn số thứ tự ra trận của bọn họ luôn. Bảng điểm này sau này cũng sẽ được nộp và lưu lại.
Tất cả mọi người đang xếp hàng, Tương Âm liếc mắt một cái đã thấy được Đới Hoa Bân đang đứng gần đấy. Nàng đẩy tay Đường Vũ Đồng.
"Đới Hoa Bân lại làm gì à?"
"Ngươi đây là thật không biết hay cố ý không biết vậy hả l? Đới Hoa Bân thì có thể làm gì ngoài việc khiêu chiến chúng ta?" Đường Vũ Đồng mỉa mai cười.
"Ra vậy!" Tương Âm bày một bộ "ta đã hiểu" nói.
Sau khi nhận bảng điểm mẫu xong, tất cả học viên dưới sự dẫn dắt của hai lão sư chủ nhiệm lần lượt tiến vào Đấu Thú Tràng.
Vì tất cả đều vào đây thi sát hạch nên cũng không có bước lên khán đài, mà xếp hàng chỉnh tề đứng dưới sát hạch khu đợi đến lượt mình.
Hôm nay số học viên đến đây tiến hành khảo hạch có khoảng 100 người, tính cả ban Một và ban Hai. Nhưng vì hôm nay là lần đầu tiên tất cả bọn chúng đến Đấu Thú Khu nên học viện đặc biệt cẩn thận để đảm bảo an toàn cho tất cả học viên.
Lúc này đã có khoảng 20 lão sư chờ sẵn ở đây. Bọn họ sẽ có nhiệm vụ mang Hồn Thú vào, bảo hộ đệ tử và chấm điểm. Tuy số học viên cần khảo hạch không ít, nhưng để tất cả quen thuộc phương thức này mà hôm nay Đấu Thú Tràng không có chia khu vực, mỗi lần cứ để một học viên vào thôi. Như thế cũng tiện cho các lão sư chấm điểm hơn.
Đỗ Duy Luân cũng đã đến, hôm nay ông là tổng giám khảo, lúc này ông và bốn lão sư có nhiệm vụ chấm điểm đã có mặt ở đài cao. Từ đây sẽ dễ dàng quan sát tình huống ở Đấu Thú Tràng hơn.
Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng là lớp trưởng nên cả hai đứng ở đầu hàng. Bên lớp ban Hai, đứng đầu là Đới Hoa Bân và Tà Huyễn Nguyệt. Tương Âm đứng phía sau Đường Vũ Đồng, Nhạc Miên Linh lại đứng phía sau Tương Âm.
"Thứ tự các trận đấu các ngươi đã xem chưa? Vì học viện muốn cổ động các học viên nên hai lớp đều phải cử lớp trưởng ra đấu đầu tiên.
Vương Đông, ngươi ra trước đi, nhất định phải một lần thành công. Nếu ngươi nắm chắc phần thắng thì cứ chọn Hồn Thú cao nhất." Chu Y tiến đến nói.
"Vâng, Chu lão sư!" Đường Vũ Đồng đáp rồi bước vào sân.
Giữa sân có đến hai lão sư giám trận, có đến hai người vì học viện muốn đảm bảo sự an toàn của học viên một cách tốt nhất. Lão sư giám trận bên trái nói:
"Ngươi chủ tu hệ nào?"
"Cường Công hệ." Đường Vũ Đồng bình thản đáp.
"Giờ ngươi lựa chọn Hồn Thú đi, nhớ kỹ, Cường Công hệ thì phải cố gắng thể hiện rõ hai chữ "cường công", cơ hội sát hạch chỉ có một lần, cố gắng nắm lấy. Cấp bậc Hồn Thú sẽ xét theo đơn vị trăm năm, từ một trăm năm đến một ngàn năm." Người kia nói tiếp.
"Ta chọn Hồn Thú ngàn năm!" Đường Vũ Đồng nói rõ ràng từng chữ.
Nàng bắt đầu tập trung Hồn Lực. Ánh sáng lam xuất hiện, lúc này Đường Vũ Đồng không dám chần chờ mà lập tức xuất ra Võ Hồn của mình. Nàng bây giờ cũng không dám sơ suất khi đối mặt với Hồn Thú ngàn năm.
Lúc này một cỗ khí tức mạnh mẽ phát tán ra xung quanh, cánh cửa sân đấu mở ra, một Hồn Thú to lớn xuất hiện. Hồn Thú này cao khoảng 3 thước, cả người nó đứng thẳng và được phủ bởi một bộ lông vàng phát ra mùi tanh nồng nặc.
Trên l*иg ngực nó có một phần lông trắng xen vài đường vân vàng trông giống với Quang Minh Nữ Thần Điệp của Đường Vũ Đồng. Hồn Thú này có hình dạng một con gấu, ánh mắt của nó khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo khốc liệt.
Cùng loại Hồn Thú ngàn năm thì chiến lực của các Hồn Thú loại trâu, bò, nai,… không thể so với hổ, báo, gấu, sói,… Đặc biệt là Hồn Thú loại gấu này, nó lấy việc gϊếŧ chóc rồi ăn thịt đối phương làm mục tiêu tu luyện nên thực lực của nó lại có phần mạnh hơn các Hồn Thú ngàn năm khác.
Tương Âm hơi nhíu mày, Hồn Thú này gọi là Thị Huyết Ma Hùng, một Hồn Thú thuộc tính thổ mạnh mẽ. Trong cốt truyện thì đối thủ của Đường Vũ Đồng cũng chính là nó.
"Chẳng có gì đáng quan tâm đâu, so với Băng Vụ Phong Lang thì nó có sức mạnh lớn hơn nhưng cũng không phải là khó đối phó." Tuyết Đế bỗng dưng lên tiếng.
"Ta hiểu mà, chỉ là nói không lo lắng là nói dối!" Tương Âm ở trong lòng thở dài.
Lúc này Đường Vũ Đồng và Thị Huyết Ma Hùng đã tiến đến đánh với nhau. Đường Vũ Đồng có kí ức kiếp trước nên nàng đã luyện tập rất kĩ càng, lần này nàng không còn phạm phải sai lầm lúc trước và dễ dàng đạt điểm tối đa.
"Cho ta xem ngươi làm được gì đi, Âm!" Đường Vũ Đồng bước xuống sân cười nói với Tương Âm.
"Trước đó để ta xem vị sư đệ này của mình làm được gì đã!" Tương Âm liếc mắt nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.
Lần này Hoắc Vũ Hạo chọn là Hồn Thú 600 năm. Dù sao bây giờ hắn tư chất kém, được như thế đã là rất tốt. Kết quả cuối cùng là hắn miễn cưỡng thông qua, coi như đã hợp ý Tương Âm.
"Năm Hai ban Một, Tương Âm!" Tiếng vị lão sư giám trận kêu lên khiến mọi người chú ý.
Tương Âm bằng một tư thái bình thản bước vào sân. Nàng lúc này chỉ còn 4 tháng sẽ đủ 9 tuổi nhưng cơ thể có thể xem như 10 tuổi. Điều này khiến tất cả hơi ngạc nhiên, bởi vì với chiều cao như thế mà lại để tóc dài khiến khuôn mặt Tương Âm lộ ra vẻ mỹ lệ của nữ tử.
"Ta chọn Hồn Thú ngàn năm!" Tương Âm nói.
"Ngươi chắc chắn?" Lão sư giám trận kia hỏi lại và được sự chắc chắn từ cái gật đầu của Tương Âm.
Không lâu sau đó một con Hồn Thú được dẫn vào, áp lực nó gây ra cho các học viên không thua gì Thị Huyết Ma Hùng. Nó có hình dáng của một con sư tử, trên người không có lông, chỉ có một cái bờm to là có đầy lông.
Da thịt của nó như cứng đá và còn nứt nẻ, từ giữa các khe nứt có thể thấy dung nham ở bên trong. Hồn Thú này gọi là Nham Quỷ Sư, thuộc tính Hỏa.
Tương Âm lúc này cũng phóng thích Võ Hồn, gió theo thói quen bắt đầu tụ tập quanh nàng. Các học viên thấy 3 cái Hồn Hoàn từ dưới chân nàng hiện lên thì hít sâu một hơi.
Hồn Tôn a! Ở tuổi này mà đã là Hồn Tôn, người này gần như là thiên tài trăm năm khó gặp. Hơn nữa 3 Hồn Hoàn của nàng thì đã có 2 cái là Vạn niên Hồn Hoàn, đây quả là nghịch thiên.
Trong ánh mắt Nham Quỷ Sư lóe qua tàn bạo, dù đối mặt với khí tức tương đương với Vạn niên Hồn Thú nhưng nó không có gì là sợ hãi. Nó bước gần đến chỗ Tương Âm, sự cảnh giác của Tương Âm cũng không ngừng tăng lên.
"Tới đây!" Tương Âm la lên một tiếng như hiệu lệnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Nham Quỷ Sư gầm lên nhảy đến, nó há hàm răng sắc bén nhắm vào nàng.
Tương Âm nhảy qua một bên nhắm ngay bụng Nham Quỷ Sư mà đá. Con Nham Quỷ Sư đó không tránh mà một trảo đánh qua. Tương Âm phản ứng nhanh nhẹn ngừng cú đá lại lui ra sau.
Hồn Hoàn thứ nhất của nàng sáng lên, khí lạnh từ chân Nham Quỷ Sư phát tán rồi lan dần ra khắp cơ thể. Những khe nứt tràn đầy dung nham của nó bắt đầu có dấu hiệu bị bốc hơi.
Nham Quỷ Sư cảm nhận được nguy hiểm mà Tương Âm mang đến, nó lại gầm lên một tiếng rồi sử dụng kỹ năng của mình: Tu La Nham Quỷ. Khí lạnh của U Minh Vô Hình Phong bị chèn ép đến biến mất. Không khí trong sân bị nung nóng lên.
"Trò trẻ con!" Băng Đế hừ lạnh.
"Băng tỷ, để ta tự mình thi đấu!" Tương Âm vội vàng ngăn cản Băng Đế đang định ra tay.
"Hừ! Chưa thấy ai như ngươi, được lợi mà còn từ chối!" Băng Đế lại hừ một tiếng rồi không thèm để ý Tương Âm luôn.
Tương Âm xoay chuyển tròng mắt, một ý tưởng lóe qua trong đầu nàng. Tương Âm đập cánh bay thẳng về phía Nham Quỷ Sư, Hồn Kỹ thứ nhất của nàng lại lần nữa được phát động.
Khí lạnh lại bắt đầu lan tỏa từ dưới chân Nham Quỷ Sư và tập trung vào các khe nứt, lập tức sau đó các khe nứt đều bị đóng băng. Nham Quỷ Sư kêu lên một tiếng đau đớn, Tương Âm không ngừng lại mà dùng luôn Hồn Kỹ thứ hai.
Hắc phong vừa xuất hiện đã tấn công Nham Quỷ Sư ngay. Cảm nhận được sự nguy hiểm từ kỹ năng này, lão sư giám trận lập tức la lên:
"Sát hạch kết thúc. Tương Âm, ngươi mau thu hồi Hồn Kỹ!"
Tương Âm nhanh chóng nghe theo mà thu hồi lại. Tuy nhiên lúc đó hắc phong vô tình ma sát với sân đấu, khu vực nó chạm đến lập tức biến đen rồi bị ăn mòn.
Tất cả học viên và lão sư đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, nếu trúng chiêu đó chắc chắn là sống không được đi? Nghĩ như vậy bọn họ đối Tương Âm càng phát ra kiêng kỵ hơn.
Chỉ có Đường Vũ Đồng là hài lòng vô cùng. Kế tiếp là Nhạc Miên Linh dự thi nhưng Tương Âm vẫn không ở lại xem mà cùng Đường Vũ Đồng trở về.
Chê cười! Chuyện Nhạc Miên Linh không thông qua chắc chắn sẽ không xảy ra. Sự tin tưởng này xuất phát từ sự hiểu biết suốt bao năm qua của Tương Âm đối với Nhạc Miên Linh. Mà lí do quan trọng hơn nữa là nàng chán rồi.
"Ngươi hôm nay vô cùng tuyệt đâu!" Đường Vũ Đồng cười khen Tương Âm.
"A Đồng cũng vậy!" Tương Âm cũng không keo kiệt khen ngược lại.
"Trở về thôi!"
"Ân."