Từng luồng ánh sáng màu vàng ánh kim dày đặc phát ra từ người Đới Hoa Bân, tốc độ và lực lượng của hắn đều tăng vọt.
Chân trái Đới Hoa Bân đạp xuống đất một tiếng "Phanh", cả người hắn vọt lên phía trước như một mũi tên, mục tiêu không phải là Đường Vũ Đồng mà là Hoắc Vũ Hạo.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo tiếp xúc với Đới Hoa Bân gần như thế. Kẻ thù ở trước mắt, cho dù trong lòng hắn tự nói phải ổn định thế nhưng cũng khó mà bình tĩnh.
Chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng lui về phía sau. Có điều tốc độ của hắn làm sao có thể so với cấp bậc Hồn Tôn Đới Hoa Bân được, trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người liền trở nên gần hơn. Song chưởng của Đới Hoa Bân liền đánh về phía ngực Hoắc Vũ Hạo.
Trong lúc nguy cấp ấy, Tương Âm bình tĩnh nhìn, không hề có chút khẩn trương. Nếu lấy thực lực của Đường Vũ Đồng thì nàng vẫn kịp đến ngăn cản, nhưng nàng không làm vậy.
Vì vậy Hoắc Vũ Hạo không hề nghi ngờ bị Đới Hoa Bân đánh bay, miệng phun ra một búng máu. Lúc này vị lão sư giám sát giơ tay phải lên rồi xuất hiện kéo Hoắc Vũ Hạo ra khỏi sân đấu.
Đường Vũ Đồng vào ngay khi ấy đột nhiên xuất hiện ngay cạnh Đới Hoa Bân một cách quỷ dị. Sí Dực Trát Dao lóe lên ánh sáng màu xanh, chém về phía Đới Hoa Bân, mục tiêu là hai bên cổ.
Cho dù là Hồn Kỹ thứ ba Bạch Hổ Kim Cương Biến của Đới Hoa Bân làm cho thân thể hắn cứng cỏi thêm bao nhiêu, hắn cũng tuyệt không dám dùng cổ của mình chống lại dao của Đường Vũ Đồng.
Khi Đới Hoa Bân cảm nhận được sự sắc bén mà Sí Dực Trát Dao mang đến thì động tác của hắn cũng chậm đi một chút. Thế nên một đôi hổ chưởng liền che bên gáy của mình mới miễn cưỡng ngăn được công kích của Trát Dao.
Vội vàng phát lực làm sao có thể so với việc chuẩn bị từ đầu. Bởi vậy cho dù Đới Hoa Bân lúc này đang sử dụng Hồn Kỹ cực mạnh Bạch Hổ Kim Cương Biến thì cũng không thể đánh văng Đường Vũ Đồng ra.
Mà Sí Dực Trát Dao vừa khép lại, ánh sáng màu xanh xuất hiện, Điệp Thần Chi Quang lại phát động lần nữa.
Đới Hoa Bân giật mình, vì tiết tấu công kích của Đường Vũ Đồng quá nhanh nên hắn không kịp xoay chuyển. Rơi vào đường cùng, chỉ đành toàn lực ứng phó cùng tiến hành phòng ngự.
Hồn Kỹ thứ hai, Bạch Hổ Liệt Quang Ba toàn lực bắn ra trong khoảng cách gần như thế, đυ.ng vào Điệp Thần Chi Quang của Đường Vũ Đồng.
Một bên là toàn lực tập trung công kích, một bên là trong tình huống bất ngờ không kịp phòng ngự mà phản kích. Một cái là Hồn Kỹ từ Hồn Hoàn ngàn năm, một cái là Hồn Kỹ từ Hồn Hoàn trăm năm.
Dưới tình huống Hồn Lực song phương không sai biệt nhau lắm thì cao thấp lập tức hiện rõ. Từng tiếng nổ kịch liệt vang lên, Đường Vũ Đồng từ trên cao đánh xuống, Đới Hoa Bân lại là ngửa đầu phóng ra Bạch Hổ Liệt Quang Ba.
Trong tiếng nổ khủng bố, thân thể Đường Vũ Đồng nhẹ nhàng bay lên, hai cánh triển khai trên không, dễ dàng hóa giải lực đánh. Có điều Đới Hoa Bân lại không may mắn như thế, hai chân quỵ xuống mặt đấy, đồng thời người hơi ngửa ra sau, toàn thân kim quang đại phóng, Bạch Hổ Kim Cương Biến nhận lấy trùng kích thật lớn.
Có điều, đệ tam Hồn Kỹ của Đới Hoa Bân quả là cường hãn, dưới tình huống như vậy nhưng vẫn không bị thương nặng. Nhưng không ngờ lúc này hắn lại bỗng dưng bị đánh mạnh từ phía sau.
Tiêu Tiêu không biết từ lúc nào đã ở phía sau hắn, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh phát sáng bay lơ lửng trước mặt nàng. Lúc nãy Đới Hoa Bân là bị Hồn Kỹ thứ nhất của Tiêu Tiêu đánh trúng.
Đường Vũ Đồng cũng không bỏ qua lúc này, Điệp Thần Chi Quang lại phát động. Tình trạng của Đới Hoa Bân lúc này chắc chắn không dễ dàng tránh khỏi, huống hồ Tiêu Tiêu lại dùng Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu.
Vị lão sư giám sát lại giơ tay lên, hắn cũng nhanh chóng xuất hiện đưa Đới Hoa Bân ra ngoài. Điệp Thần Chi Quang đánh vào sân đấu phát ra những tiếng nổ kinh khủng.
Sau khi đòn đánh kết thúc vị lão sư giám sát kia mới tuyên bố kết quả của trận đấu này:
"Đội Hoắc Vũ Hạo thắng!"
Tương Âm lúc này cũng thở ra một hơi. Nàng đứng dậy xoay người định đi thì bị tiếng nói của Nhạc Miên Linh thu hút:
"Dù 2 chúng ta ai có thắng thì đội của họ chắc chắn cũng sẽ gặp khó khăn, đúng không? À, dĩ nhiên trong trận đấu kế, người chiến thắng… sẽ là ta!"
Nói rồi Nhạc Miên Linh bỏ đi không thèm nhìn lại, Tương Âm rũ mắt. Nàng tuy không ham muốn giải quán quân nhưng đây là Nhạc Miên Linh kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, vả lại nàng đã hứa với Chu Y là sẽ vào chung kết rồi mà.
"Đi thôi! Đối thủ chiều nay khó ăn lắm!" Tương Âm gọi Tiêu Hưng cùng Trần Duy Tiến, sau đó xoay người trở về.
Tương Âm về đến phòng lại phát ra nhàm chán, nàng hiện tại vẫn chưa thể tiếp tục tu luyện. Bỗng dưng cửa phòng mở ra, Tương Âm quay lại nhìn sau đó nở nụ cười, một nụ cười phức tạp.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác…
"Đào tỷ, chiều nay ngươi có khóa, liệu ngươi có đi xem ta thi đấu không?" Nhạc Miên Linh lơ đễnh nhìn sang Mã Tiểu Đào.
"Ta sẽ đi xem. Ta chắc với khả năng của tiểu Linh thì sẽ chiến thắng thôi!" Mã Tiểu Đào nhẹ giọng xuống nói.
"Ha ha, nếu tiểu Âm dễ đánh bại thì sẽ không còn là tiểu Âm nữa rồi!" Nhạc Miên Linh cười khổ.
"Tương Âm mà ngươi biết là người như thế nào?"
"Một người luôn bình tĩnh, quan tâm thể hiện qua hành động, giữ lời hứa và luôn cho người khác cảm giác an toàn."
"Là một nam tử đáng tin cậy nhỉ?" Mắt Mã Tiểu Đào lóe qua một ánh sáng, ánh sáng phức tạp và khó hiểu.
"Phải! Tương Âm là người rất đáng tin cậy." 'Dù cho nàng là một nữ tử' câu phía sau Nhạc Miên Linh không hề nói ra.
Tương Âm nghi hoặc nhìn Đường Vũ Đồng đang trầm mặc ngó chừng nàng. Tương Âm khẽ cười một tiếng, lúc này mới lên tiếng hỏi:
"Ngươi sao thế, A Đồng?"
"Là ngươi làm sao mới đúng?! Hôm nay cảm xúc của ngươi hạ thấp lắm!" Đường Vũ Đồng bước vào phòng đến trước mặt Tương Âm.
"Vậy sao? Trận đấu chiều nay… Ta nghĩ mình chỉ có 1/2 cơ hội chiến thắng. Ngươi nghĩ sao?" Tương Âm nhướng mày cười hỏi.
"Ngươi sẽ thắng!"
"A Đồng à, Miên Miên không dễ chơi. Với sự hiểu biết của ta, Miên Miên là người hiếu chiến lại cứng đầu. Chúng ta từng đấu qua rất nhiều lần, không phải ta thắng thì chính là nàng thắng.
Thế nhưng dù có thắng Miên Miên cũng không chịu thôi thi đấu với ta. Bên ngoài nàng nóng bao nhiêu thì tâm lại lạnh bấy nhiêu. Mọi thứ đều là do khuyết thiếu cảm giác an toàn mà ra." Tương Âm không còn cười, vẻ mặt bình thản mà kể lại.
"Cho nên?"
"Nếu là ta trước đây thì sẽ sợ hãi khi phải đấu với nàng. Trận đấu lần này chắc chắn khiến ta của trước đây sợ hãi. Nhưng ngươi biết không? Ta bây giờ … Thôi…không nói nữa!" Tương Âm đang nói bỗng dưng dừng lại. Câu nàng vừa định nói chính là "Ta bây giờ là muốn tìm lại cảm giác hưng phấn… khi đối mặt với cái chết".
Đường Vũ Đồng nhìn Tương Âm, nàng không hề nói gì. Có những thứ nàng tuy tò mò nhưng không muốn biết, đặc biệt là quá khứ của Tương Âm. Thứ nàng muốn biết…là tất cả mọi thứ của Tương Âm lúc này và trong tương lai.
Thời gian trôi qua khá nhanh, buổi chiều đã đến, trận đấu của Tương Âm sắp được bắt đầu. Chiều nay các học viên đáng lẽ ra đều có buổi học nên không thể đi xem mới đúng.
Thế nhưng các lão sư đều nghe bảo trận buổi sáng cực kì hấp dẫn nên cũng muốn đến xem trận buổi chiều ra sao. Các lão sư đi xem thì dĩ nhiên không thể đi dạy, các học viên được nghỉ nên cũng đến xem.
Mã Tiểu Đào một tay nắm Nhạc Miên Linh đi đến sân đấu, phía sau còn có hai người cùng đội với Nhạc Miên Linh. Tương Âm bên kia là vào cùng Tiêu Hưng và Trần Duy Tiến. Trận đấu này quả thật khiến người phấn khích.
"2 đội vào sân." Lão sư giám sát lần này là Vương Ngôn, hắn lớn giọng nói.
Nhạc Miên Linh cùng Tương Âm đồng loạt vào sân. Tương Âm lãnh mặt nghiêm túc nhìn thẳng, Nhạc Miên Linh thì cà lơ phất phơi cười ngó qua.
"Nhạc Miên Linh, lớp Sáu ban Tân Sinh, cấp 20, Cường Công hệ Chiến Hồn Sư."
"Quách Võ, lớp Sáu ban Tân Sinh, cấp 23, Phụ Trợ hệ Khí Đại Hồn Sư."
"Tống Thanh, lớp Sáu ban Tân Sinh, cấp 22, Mẫn Công hệ Chiến Đại Hồn Sư."
Từng người trong đội Nhạc Miên Linh đều tự giới thiệu. Tương Âm theo như họ cũng giới thiệu, bắt đầu là từ Tương Âm.
"Tương Âm, lớp Một ban Tân Sinh, cấp 20, Cường Công hệ Chiến Hồn Sư."
"Trần Duy Tiến, lớp Một ban Tân Sinh, cấp 24, Phòng Ngự hệ Chiến Đại Hồn Sư."
"Tiêu Hưng, lớp Một ban Tân Sinh, cấp 22, Mẫn Công hệ Chiến Đại Hồn Sư."
Cả 2 đội đều có thực lực không kém gì nhau. Đặc biệt là hai đội trưởng ở tuổi này đã là Đại Hồn Sư. Mọi người xung quanh đều bị trận đấu hấp dẫn sự chú ý, trong khu vực đều yên lặng đi.
"Bắt đầu!" Vương Ngôn vừa nói xong thì cả 2 bên đều đồng loạt phát ra Võ Hồn.
Gió từ chân Tương Âm thổi lên, mái tóc của nàng bay lên, Hồn Lực toả ra kinh người. Xung quanh Nhạc Miên cũng phừng lửa, không khí bên phía nàng nóng hẳn lên, Hồn Lực nàng toả ra cũng không kém Tương Âm.
Tương Âm nhẹ bật một cái, cả người hướng về Nhạc Miên Linh phóng đi, tốc độ nhanh chưa từng thấy. Lúc này Hồn Hoàn thứ nhất của Quách Võ sáng lên, xung quanh người Nhạc Miên Linh và Tống Thanh xuất hiện một luồng ánh sáng, ngay sau đó tốc độ của cả hai đều tăng lên.
Tương Âm đã ngay gần sát bên Nhạc Miên Linh, nàng vẫy tay thì lập tức có gió đánh về phía Nhạc Miên Linh. Nhạc Miên Linh không chịu thua kém, gió vừa đến gần nàng thì vướng lửa, hình dáng cũng hiện ra, nàng dễ dàng tránh được.
Từ dưới chân Nhạc Miên Linh hiện lên một Hồn Hoàn màu đen, khí tức nó toả ra khiến những người xung quanh nhất là học viên phải dùng Võ Hồn để bảo vệ.
"Vạn niên Hồn Hoàn, thật sự là Vạn niên Hồn Hoàn!"
Đám đông ồn ào lên, tiếng bàn tán cũng trỗi dậy. Chu Y trên đài quan sát tái mặt, dù Tương Âm có giỏi đến mức nào thì cũng khó đối phó với người có Vạn niên Hồn Hoàn.
"Không ngờ ngươi lại có Vạn niên Hồn Hoàn!" Tương Âm chậm rì rì lên tiếng.
"Xem ngươi bình tĩnh như thế, chắc không kém ta đâu nhỉ?" Nhạc Miên Linh cười nói.
Mái tóc Nhạc Miên Linh đã chuyển qua màu đỏ ánh hồng, đôi mắt phát ra ánh sáng màu cam. Lửa từ chân nàng lan lên người, cả cơ thể lẫn đầu tóc đều bốc lửa, dĩ nhiên chúng đối với nàng chẳng gây thương tổn gì.
Lửa từ chỗ nàng đánh về phía Tương Âm. Lúc này dưới chân Tương Âm cũng có một Hồn Hoàn màu đen hiện lên, trấn động cả toàn khu vực.
"Lại là một cái Vạn niên Hồn Hoàn! Quái vật! Bọn họ thật sự là quái vật!" Tiếng xôn xao dần lớn lên.
Phía sau lưng Tương Âm bỗng dưng xuất hiện một chiếc cánh rồng, chiếc cánh phất một cái cả người nàng đều bay lên không trung. Tương Âm vận Hồn Lực, từ chỗ nàng đứng lúc nãy xuất hiện một lốc xoáy, nó từ từ lớn dần cho đến lúc cao che khuất cả sân đấu.
Lửa bị gió cuốn dung nhập vào trở thành một cơn lốc lửa. Sức nóng từ cơn lốc toả ra thêm lực của gió, không lâu sau Tiêu Hưng, Trần Duy Tiến cùng Quách Võ, Tống Thanh đã bị trọng thương văng ra ngoài. (Tội mấy em pháo hôi, chưa thể hiện đã bị đưa ra)
Sân đấu giờ chỉ còn 2 người, Tương Âm và Nhạc Miên Linh không ngần ngại đánh tay không. Mỗi một cú đấm của cả 2 đều mang theo Hồn Lực cùng thuộc tính của mình, chỉ trông chốc lát trên người cả 2 đã đầy vết thương.
Cơn lốc lửa ban đầu vì không được duy trì mà tan đi. Tuy nhiên chiến đấu dưới sức nóng của nó cũng khiến cả 2 mệt mỏi, mồ hôi chảy ra thấm ướt quần áo, 2 người thở hổn hển.
"Tuy đã là Đại Hồn Sư nhưng chỉ có một Hồn Hoàn, ta luôn muốn giấu Hồn Kỹ để sau này dùng. Ngươi cũng giống ta chăng?" Nhạc Miên Linh nhướng mày, Hồn Hoàn của nàng sáng lên, Hồn Kỹ của nàng sắp được sử dụng.
Tương Âm ngay lúc này lựa chọn dùng Ngưng Phong, gió nổi lên rồi bỗng ngưng lại. Các học viên khác rất rõ, đây là chiêu thức đã đánh bại Tà Huyễn Nguyệt. Nhưng không phải vậy, lúc này Tương Âm chỉ sử dụng Ngưng Phong.
Nguyệt Dao đánh về phía Nhạc Miên Linh, nó cũng như những luồng gió trước bị vướng lửa, nhưng điều đó càng khiến nó thêm mạnh mẽ. Nhạc Miên Linh vội vàng tránh né đi, Hồn Kỹ cũng không kịp sử dụng.
"Trước đó thì cho ta xem ngươi làm được gì đã!" Tương Âm kêu lên, Nguyệt Dao biến thành một thanh kiếm chuyển hướng đuổi theo Nhạc Miên Linh.
"Hanh! Để ta xem ngươi có thể giữ ta bao lâu!" Trong khi tránh né Phong Kiếm của Tương Âm, Nhạc Miên Linh tụ họp lửa lại hóa thành một con sư tử tấn công Tương Âm.
Tương Âm đập cánh bay qua lại tránh né, nàng dần dần tiếp cận Nhạc Miên Linh. Lúc Nhạc Miên Linh mới cảm thấy không đúng Diễm Sư đã ở gần kế nàng, nếu có đánh với Tương Âm thì nàng cũng tránh không được vạ lây.
Nhạc Miên Linh chật một tiếng, đồng thời cùng Diễm Sư lui ra sau. Tương Âm cũng dừng bay lại nhìn về phía Nhạc Miên Linh.
Hồn Hoàn của Nhạc Miên Linh lại sáng lên, nàng lại định sử dụng Hồn Kỹ. Đồng thời Diễm Sư cũng biến mất đổi thành một đàn Hỏa Điểu, liên tục không ngừng tấn công Tương Âm.
Chỉ một lát sau đó đồng phục trên người Tương Âm đã bị đốt nhiều chỗ. Người bên ngoài nhìn vào cũng không nhịn được hít khí lạnh, dưới sự tấn công dồn dập như thế mà chỉ bị đốt vài chỗ thì đã đủ kinh khủng rồi.
Lúc này đàn Hỏa Điểu kia bỗng tan biến đi, mọi người nghi hoặc nhìn về phía Nhạc Miên Linh nhưng đồng loạt bị kinh hách. Những ngọn lửa đỏ biến mất thay bằng những ngọn lửa màu lam phát ra tiếng tí tách.
Đôi mắt Nhạc Miên Linh chuyển sang màu lam. Xung quanh nàng lửa không ngừng bùng cháy, trong đó chứa lôi điện tí tách kêu không ngừng.
"Hồn Kỹ thứ nhất của ta: Lôi Viêm Hoàng. Xem ngươi đỡ được không." Nhạc Miên Linh vừa nói thì các ngọn lửa cùng lúc tấn công về phía Tương Âm.