Chuyện xảy ra bất ngờ khiến Tương Âm không biết làm sao, nàng cứng nhắc quay người lại nhìn Đường Vũ Đồng.
Đường Vũ Đồng lúc này cũng nhận ra tình trạng trong phòng. Trong chốc lát nàng cũng lặng người, cuối cùng mới khô khan lên tiếng:
"Ngươi…là nữ tử?"
"Đúng vậy, ta là nữ tử!" Tương Âm cười nói, bước chân đi đến gần Đường Vũ Đồng.
Đường Vũ Đồng trong vô thức từ từ lùi ra phía sau cho đến khi Tương Âm đã ép sát đến. Nhìn bộ dạng có chút ngơ ngác của Đường Vũ Đồng mà Tương Âm cảm thấy buồn cười.
"Sau này trước khi vào nhớ gõ cửa nhé… Tiểu tỷ tỷ." Tương Âm gọi một tiếng "tiểu tỷ tỷ" xong thì đã giơ tay đẩy Đường Vũ Đồng ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Đường Vũ Đồng ở bên ngoài vừa bừng tỉnh sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Tương Âm biết nàng là nữ tử, vậy có phải đồng nghĩa với việc biết thân thế của nàng không? Quan trọng hơn…
"Tuổi còn nhỏ đã biết mê hoặc người như thế, sau này lớn lên không biết sẽ thế nào đây!?" Đôi mắt Đường Vũ Đồng lập lòe sáng rồi tắt.
Trong lúc đó thì Tương Âm ở trong phòng vừa tắm vừa cười khúc khích. Giọng của nàng lúc này trở nên trong trẻo như tiếng chuông bạc, vô cùng êm tai.
Khi nàng tắm rửa xong thì cũng gọi Đường Vũ Đồng vào. Hai người không ai nói mà là trầm mặc đối diện với nhau. Cuối cùng Tương Âm cười lên tiếng trước:
"Bây giờ chúng ta biết bí mật của nhau rồi, cùng che giấu nhé?" Chất giọng trong trẻo nhưng hơi trầm của Tương Âm lúc này khiến người khác nghe vào đã rõ nàng là nữ. Lúc bình thường nàng là cố ý giấu diếm mọi người.
"Ta cũng không có ý định nói ra bí mật này, vậy nên ngươi yên tâm được rồi!" Đường Vũ Đồng bình thản đáp lại.
"Ta vừa dùng viên Huyền Thuỷ Đan đó nên cơ thể có chút dơ bẩn, vì vậy mới tắm rửa." Tương Âm cười giải thích.
Nghe nàng nói Đường Vũ Đồng tháo chiếc vòng tay cổ xưa màu vàng từ cổ tay xuống đưa sang cho nàng.
"Nếu đã dùng Huyền Thuỷ Đan thì ngươi kiểm tra thử xem Hồn Lực tăng đến bậc nào rồi. Hồn Đạo khí này của ta có thể kiểm tra Hồn Lực từ cấp 10 đến cấp 30, ngươi cứ rót Hồn Lực vào là được."
Tương Âm cầm chiếc vòng rồi rót Hồn Lực vào. Chiếc vòng bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu vàng, rồi đậm dần và khuếch tán ra ngoài.
Bên mặt ngoài chiếc vòng hiện ra vài chữ, mới đầu là số 18, sau đó khẽ nhúc nhích biến thành 19. Ánh sáng màu vàng lúc này vẫn tiếp tục đậm hơn, con số 19 cũng rung rẩy rồi chuyển sang 20. Đến lúc này thì dù Tương Âm có rót thêm Hồn Lực nó cũng không thay đổi.
"Rất tốt, Huyền Thuỷ Đan đã giúp ngươi tăng lên 2 cấp. Với độ tuổi của ngươi mà đã có tu vi thế này thì đã rất kinh khủng rồi!" Đường Vũ Đồng gật gật đầu.
"Cảm ơn lời khen! Cũng khuya rồi, ta ngủ đây!" Tương Âm mang theo tâm trạng vui vẻ mà chìm vào giấc ngủ. Đường Vũ Đồng vốn còn muốn hỏi đôi chút nữa nhưng thấy vậy cũng đành thôi.
Tương Âm vừa nhắm mắt ngủ thì đã xuất hiện trong tinh thần thức hải. Tử Luân trước mặt nàng cũng đã thay đổi đôi chút. Chi trước bên phải của nó đã bị đồng hóa.
"A, ngươi lại bị đồng hóa rồi à?!" Tương Âm có phần ngạc nhiên.
"Tu vi của ngươi tăng lên thì độ đồng hóa của ta cũng tăng lên. Đến khi ta bị đồng hóa hoàn toàn thì khả năng tu luyện của ta cũng trở về như trước. Lúc đó muốn tìm phân nửa mảnh ngọc còn lại dễ như chơi." Tử Luân kiêu ngạo nói.
"Ra vậy. Lúc này chắc ta đã có thể hấp thu phần Hồn Lực tiếp theo của Thiên Mộng Băng Tầm rồi."
"Không cần gấp gáp! Nếu ngươi hấp thu nó bây giờ thì sẽ tăng đến cấp 23. Tăng cấp nhanh như vậy sẽ bị nghi ngờ đó!"
"Ngươi nghĩ ta ngốc chắc. Lượng Hồn Lực này khá lớn, ta cũng cần kha khá thời gian mới hấp thu hoàn toàn được. Vả lại ta cũng đâu có nhiều thời gian để minh tưởng, muốn hấp thu hết lượng Hồn Lực này ít nhất cũng phải hơn 2 tháng!"
"Vậy thì tốt!"
******************************
Hôm sau…
Tương Âm thức sớm ra khỏi phòng trước. Nhưng nàng vừa rời giường không bao lâu thì Đường Vũ Đồng cũng theo dậy.
"Ra nhà ăn không?" Tương Âm vui vẻ hỏi. Đường Vũ Đồng gật đầu.
Cả hai ra nhà ăn thì đã thấy Hoắc Vũ Hạo ở đó. Trông sắc mặt của hắn có vẻ khá kì lạ.
"Tiểu sư đệ, ngươi làm sao?" Tương Âm lười biếng lên tiếng, giọng nói đã trở nên trầm như trước.
"Tối qua đệ dùng Huyền Thuỷ Đan, cả người rất dơ khiến bạn cùng phòng khó chịu." Hoắc Vũ Hạo cười khổ.
"Huyền Thuỷ Đan rất tốt, tu vi của ngươi chắc đã gần cấp 14 rồi đi." Tương Âm tiếp tục nói.
"Vậy ạ?"
"Trong 3 tháng này khả năng vượt qua cấp 15 của ngươi khá cao rồi đó. Về cố gắng tu luyện đi."
"Vâng!" Nghe lời Tương Âm, Hoắc Vũ Hạo vội vàng ăn xong rồi trở về phòng tu luyện.
"Ngươi cũng định ăn rồi về tu luyện à?" Đường Vũ Đồng lúc này mới lên tiếng.
"Đúng vậy! Ngươi đã cấp mấy rồi A Đồng?" Tương Âm hiếu kỳ hỏi.
"Cấp 24, trong vòng 3 tháng này ta chắc chắn sẽ vượt qua cấp 26." Đường Vũ Đồng nắm chặt tay.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Vừa qua 11 tuổi!"
"Vậy là tốt lắm rồi, trước khi đến 12 tuổi ngươi sẽ đến cấp bậc Hồn Tôn thôi." Tương Âm an ủi, Đường Vũ Đồng lúc này mới hơi lộ ra nụ cười.
Cả hai ăn xong lại vừa trở về phòng vừa nói chuyện. Chỉ trong vài ngày khoảng cách giữa hai người bất ngờ được thu hẹp lại.
******************************
Cùng lúc đó – Hải Thần Hồ…
Một nữ hài tử cố lôi kéo một người khác từ dưới nước lên bờ. Cả 2 người đều bị ướt đẫm. Mái tóc màu hồng của nữ hài tử bị nước làm ướt sũng, đôi mắt màu hồng tràn đầy linh quang không ngừng chớp động.
Nữ hài tử ấy không ngừng thở dốc. Ngực theo nhịp thở mà phập phồng. Đây chính là Nhạc Miên Linh, người cùng Tương Âm đến thế giới này.
Nói đến lúc nàng xuyên qua thì thật sự rất khổ. Lúc nàng vừa mở mắt đã thấy mình ở một không gian toàn trắng. Chỉ có mình nàng cùng một con chim ở đang bay là có màu sắc.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, hậu duệ của ta!" Con chim đó đang nói, giọng phát ra giống như của một người phụ nữ.
"Cái gì mà hậu duệ nha? Ta đang ở đâu đây?" Nhạc Miên Linh chật vật đứng dậy để rồi phát hiện cơ thể mình chỉ là của một con nhóc 6 tuổi thôi a.
"Đây là bị quy tắc của thế giới này ép buộc. Nếu ngươi không biến thành hình dáng như bây giờ thì chắc chắn bị nó xoá bỏ. Thế giới này chính là thế giới trong quyển tiểu thuyết mà ngươi đã đọc đó!" Như thấy được nghi hoặc của Nhạc Miên Linh, con chim kia giải thích.
"Thế ngươi nói hậu duệ là ý gì?"
"Ta là Tất Phương, một Thượng Cổ Dị Thú, tên riêng của ta là Phương Diễm. Ta bị phong ấn trong người các hậu duệ, mỗi một ngàn năm sẽ xuất hiện một hậu duệ của ta. Ngươi là hậu duệ thứ 1 vạn 8 ngàn 4 trăm 50.
Ở thế giới kia của ngươi vì tình trạng linh khí ngày càng yếu đi khiến ta không thể thức tỉnh. Nhưng ta không ngờ ngươi đột nhiên bị đưa đến thế giới này. Lúc này ta mới có thể thức tỉnh." Phương Diễm tiếp tục giải thích.
"Thế ngươi có thể giúp ta làm những gì?" Nhạc Miên Linh bất ngờ tin Phương Diễm vô điều kiện.
"Ở đây là một không gian riêng biệt, ta sẽ huấn luyện ngươi để có thể sống sót trong thế giới này. Khi ngươi đã đủ tiêu chuẩn ta sẽ hóa thành Hồn Hoàn đầu tiên của ngươi."
"Thật? Thế ta thuộc loại Võ Hồn nào thế?" Ánh mắt của Nhạc Miên Linh lập tức toả sáng khi nghe xong Phương Diễm nói.
"Là loại biến dị, gọi là Hỏa Diệm Diêm La, thuộc hỏa hệ. Biết vậy được rồi, mau bắt đầu huấn luyện thôi!"
Sau đó suốt 2 năm Nhạc Miên Linh phải trải qua rất nhiều cuộc huấn luyện thể chất gian nan. Đồng thời lúc mỏi mệt còn phải tranh thủ thời gian để tu luyện. Cuối cùng khi cấp bậc của nàng lên đến 18, Phương Diễm lúc này mới chấp nhận.
Sau khi vui mừng vì được đưa ra chưa lâu thì nàng đã phải khổ sở vì nơi nàng đáp xuống là một hồ nước a. Hơn nữa hình như trước lúc rớt xuống hồ còn đè ai nữa thì phải.
Nhạc Miên Linh kéo được người này lên bờ mới nhìn rõ mặt. Là một nữ tử mặc quần áo đỏ, tóc cũng đỏ như máu. Dáng người thon thả, trên mặt là một mặt nạ đỏ.
"Ngươi vừa ra ngoài thì đã xém chút nữa gϊếŧ người!" Giọng Phương Diễm vang bên tai khiến Nhạc Miên Linh tức điên lên.
"Còn không phải vì ngươi thả ta ra không đúng địa phương, ngươi–A…" Chưa nói hết Nhạc Miên Linh đã kêu lên đau đớn.
Trên người nữ tử kia lúc này bỗng nổi lửa, những ngọn lửa ấy lan đến chỗ Nhạc Miên Linh thì lập tức thẩm thấu vào người nàng. Đồng thời lửa của Nhạc Miên Linh cũng như nước ào ào chảy vào người nữ tử kia.
Cả cơ thể Nhạc Miên Linh đều nóng rực lên, cơn đau đớn lan tỏa khắp mọi nơi trên cơ thể.
"A Diễm, chuyện…gì xảy…xảy ra vậy?" Nhạc Miên Linh đau đớn đến mức không thể nói trôi chảy một câu.
"Lửa trên người nữ tử đó là tà hỏa của Phượng Hoàng, đối với Thần Hỏa trong người ngươi có sức hấp dẫn rất lớn. Khi gặp nhau nó sẽ trao đổi vị trí, tà hỏa vào người ngươi sẽ bị thanh tẩy thành Thần Hỏa.
Thần Hỏa vào người nữ tử kia giúp bổ sung vị trí cho lượng hỏa bị thanh tẩy. Nó sẽ ở trong đó thanh tẩy từ từ lượng tà hỏa còn lại. Tuy nhiên trước khi thanh tẩy hoàn toàn thì trạng thái phát điên của tà hỏa sẽ không biến mất!" Phương Diễm dựa theo hiểu biết của mình mà giải thích.
Lúc này trong mơ màng Nhạc Miên Linh đã nhận ra, nữ tử này không phải ai khác ngoài Mã Tiểu Đào đi. Ngay sau đó vì quá đau đớn mà Nhạc Miên Linh ngất đi.
Lúc này xa xa xuất hiện 10 bóng người bay thật nhanh đến chỗ của cả hai.
"Không ổn, bị thương đệ tử ngoại viện rồi."
Nháy mắt bọn họ đã đến bên bờ hồ, dẫn đầu là một ông lão mặc trường bào màu trắng, lão đứng giữa trời sải bước đi về phía Nhạc Miên Linh. Lão vẫy tay nâng thân thể nàng trôi nổi lên trong không khí.
"Không phải là đệ tử ngoại viện! May là chỉ ngất thôi, không bị thương. Lý lão sư, ngươi đến trị liệu cho nó đi."
"Dạ." Người trung niên áo trắng đứng phía sau cung kính vâng lời bước ra phía trước, nếu Tương Âm ở đây nhất định nhận ra vị lão sư này chính là cường giả Hồn Thánh dùng Võ Hồn Sinh Mệnh Thụ trị liệu cho nàng hôm qua.
Hồn Hoàn lóe sáng, từng tia sáng màu xanh biếc quay quanh Nhạc Miên Linh, từ từ thấm vào thân thể nàng. Mơ hồ có thể cảm giác được thực vật xung quanh hồ Hải Thần đều tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc êm dịu.
Một người áo trắng đi đến bế Mã Tiểu Đào lên. Ông lão áo trắng đi đến đặt tay phải lên vai nàng, một luồng Hồn Lực nồng đậm màu trắng ào ào truyền vào cơ thể nàng.
"Kỳ quái a!" Ông lão áo trắng nhíu mày, dường như có vấn đề gì không thể hiểu nổi.
"Lý lão sư, nữ hài tử kia sao rồi?" Lão quay người sang phía Nhạc Miên Linh, hỏi vị Lý lão sư kia.
"Không có vấn đề gì, một lát tỉnh lại ngay thôi." Lý lão sư đáp.
"Đi thôi, mang theo nó nữa!" Ông lão áo trắng nói tiếp. Nói rồi lão đỡ Mã Tiểu Đào lên, nháy mắt hóa thành một luồng sáng màu trắng biến mất nơi chân trời.
******************************
Tương Âm và Đường Vũ Đồng đã bắt đầu ngày học hôm nay. So với buổi học cùng Chu Y hôm trước, buổi học hôm nay quá dễ dàng với các học viên.
Ngày hôm nay hầu hết là học về lý thuyết. Buổi sáng học phân loại Võ Hồn, buổi chiều lại học phân biệt các loại Hồn Thú.
Tương Âm vốn là người từ thế giới khác nên đối với những bài học này nàng cực kì chăm chú. Buổi trưa cùng Đường Vũ Đồng đi ăn, giờ học buổi chiều vừa kết thúc Đường Nhã đã bước đến.
"Tiểu Hoắc đi thôi, vật liệu hôm nay ta đã chuẩn bị đầy đủ giùm đệ rồi. Có tiểu Nhã lão sư ở đây xem ai dám động đến ngươi. Uy, tiểu Âm hôm nay đi nữa không?"
"Hôm nay ta muốn ăn cá, ngươi đi không, A Đồng?" Tương Âm quay về phía Đường Vũ Đồng và nhận được cái gật đầu của nàng.
Bốn người vừa ra ngoài thì cũng hơi giật mình. Ngoài học viện có ít nhất 30 người đang chờ Hoắc Vũ Hạo nướng cá, người đứng đầu không ngờ lại là Từ Tam Thạch vừa thua Bối Bối hôm trước.
Nhìn thấy Từ Tam Thạch, Hoắc Vũ Hạo khẽ dừng chân một chút, Đường Nhã lại bước nhanh ra:
"Không phục à? Không phục thì chúng ta lại đến khu Đấu Hồn."
"Bớt điên đi, ta không đánh con gái. Hôm nay ta đến để mua cá, không thấy ta đang xếp hàng sao?" Từ Tam Thạch tức giận. Vừa nghe xong sắc mặc Đường Nhã liền hạ xuống.
"Ngươi mua cho Giang Nam Nam?"
"Ừm." Từ Tam Thạch gật đầu.
"Không ngờ ngươi lại thích trồng cây si, tiếc là người ta lại ghét ngươi." Đường Nhã mỉa mai cười.
"Đừng chọc tức ta, chuyện hôm qua bị lừa ta còn chưa tính sổ với các ngươi!"
Đường Nhã thè lưỡi, quay sang Hoắc Vũ Hạo nói:
"Bắt đầu đi Tiểu Hoắc, hôm qua người nào ủng hộ ngươi hôm nay bán hắn hai phần."
Hoắc Vũ Hạo lấy lò nướng ra bắt đầu nướng cá. Nhưng hắn không đưa cho Từ Tam Thạch trước mà đưa bốn con cá cho Đường Nhã. Đường Nhã vừa lấy cá thì lập tức nhanh như gió mà chạy đi.
Hai con cá sau đó Hoắc Vũ Hạo mới đưa cho Tương Âm cùng Đường Vũ Đồng. Đợi cho mặt Từ Tam Thạch đen dần, Hoắc Vũ Hạo mới tiếp tục nướng con thứ bảy và tám đưa cho hắn, nhận cá xong hắn lập tức xoay người rời đi.
Lúc này tại Hải Thần Đảo, trong mật thất, một người đang hôn mê dần tỉnh lại. Mã Tiểu Đào khẽ nhúc nhích, tay đưa lên ngực.
"Nóng quá, thật là khó chịu…Hả?" Hai mắt nàng dần mở ra, nghi hoặc tự hỏi:
"Kì lạ, tại sao không nóng nữa?"
Nàng xoay người ngồi dậy, cúi xuống nhìn thân thể. Y phục vốn ướt đã gần khô, nàng nhảy xuống giường gỡ mặt nạ. Khuôn mặt trẻ trung lạnh lùng nhưng không làm mất đi vẻ tuyệt sắc, lúc này toàn thân đứng thẳng lại lộ ra dáng người đầy đặn thành thục ngọt ngào như quả táo chín.
"Tỉnh rồi à. Tiểu Đào, lần này ngươi đã phạm sai lầm lớn, nếu không phải tình cờ có người có thể ngăn chặn tà hỏa trong cơ thể ngươi thì không biết đã gây ra hậu quả gì. Ngươi có nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì hay không?" Một thanh âm già nua vang lên.
Thanh âm già nua kia kéo Mã Tiểu Đào về thực tại, nàng suy nghĩ một chút rồi trả lời:
"Đệ tử không biết nữa, đệ tử chỉ nhớ được một mảng màu đỏ, sau đó lại quay về đây…"
Ông lão áo trắng tiến tới trước mặt nàng trầm giọng nói:
"Áp chế không nổi tà hỏa trong cơ thể tại sao không báo cho ta?"
"Đệ tử cứ nghĩ mình sẽ trấn áp được nó, không ngờ…" Mã Tiểu Đào cúi đầu.
"Dồn nén càng lâu khi bùng nổ lại càng khủng khϊếp. Tiểu Đào, từ lúc này ngươi tạm dừng tu luyện đi. Cho dù ngươi là thiên tài đệ nhất học viện Sử Lai Khắc trong vòng vài trăm năm trở lại nhưng cũng không thể vì thế mà tự hủy mình.
Nếu cứ tiếp tục tu luyện, tà hỏa sẽ hủy diệt tâm trí của người, lão sư này sẽ hối hận suốt đời." Ông lão áo trắng thở dài nói.
"Không, đệ tử vẫn muốn tu luyện. Lúc này đệ tử cảm giác được tà hỏa đã bị áp chế, trong thời gian này chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chỉ là không hiểu được thứ gì có thể áp chế được lửa của Võ Hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng."
"Lúc ta đến chỗ của ngươi thì gặp một nữ hài tử đang ngất xỉu ở đó, Võ Hồn của nó cũng là hỏa hệ. Vả lại, tà hỏa của ngươi không phải bị áp chế, mà là bị thanh tẩy." Ông lão áo trắng quay sang Mã Tiểu Đào nghiêm túc nói.
"Vậy… Vậy… " Mã Tiểu Đào kích động nhìn ông lão.
"Đúng vậy! Nếu như có thể thanh tẩy hết tà hỏa thì sau này ngươi có thể chính thức một bước lên trời rồi. Nữ hài tử mà ta nói đang ở kế bên, ngươi có thể đi xem."
"Vâng!"