Tương Âm, nữ, 20 tuổi, sinh viên ngành khảo cổ học của đại học Z. Nàng thông thạo mọi loại ngôn ngữ cổ và khá giỏi về thư pháp.
Một người vốn không có hứng thú với tiểu thuyết như nàng cả tuần nay lại kiên nhẫn đọc một bộ. Tên của quyển tiểu thuyết "may mắn" đó là «Đấu La Đại Lục II».
"Tiểu Âm nha, bộ đó ngươi đọc xong chưa?" Chủ nhân của giọng nói, cũng chính là người đưa ra ý kiến cho Tương Âm đi đọc «Đấu La Đại Lục II» Nhạc Miên Linh lên tiếng hỏi.
"Tiện nhân! Có phải ngươi đọc bộ tiểu thuyết đó rồi một mình ức chế nên mới kéo ta theo cho vui đúng không?" Tương Âm khinh bỉ nhìn Nhạc Miên Linh.
Nhạc Miên Linh, nữ, 20 tuổi, sinh viên ngành diễn xuất của đại học Z. Có thiên phú về diễn xuất, giỏi đánh người nhưng bị Tương Âm đánh hoài, dở cầm kì thi hoạ.
Tương Âm và Nhạc Miên Linh là bạn từ thuở bé, cha mẹ cả 2 là bạn thân. Gia đình Nhạc Miên Linh là theo thương nghiệp, trong khi gia đình Tương Âm là theo quân đội.
So về tính cách thì Nhạc Miên Linh dễ được người thích nhưng cũng dễ bị người ghét khi có gì cũng nói thẳng ra hết. Tính cách đó không hợp với nghề nghiệp của nàng tí nào.
Tương Âm thì do quá ổn trọng mà được những quý ông trung niên trong 2 gia đình thích hơn, trong khi các quý bà thì hay than vãn nàng không hoạt bát chút nào. Tuy nhiên không ai biết nàng chính là một ngầm phúc hắc, ác thú vị không thua gì Nhạc Miên Linh.
"Thật là… Ngươi lại hiểu lầm ý ta! Ngươi không đọc tiểu thuyết nên ta thiện tâm đưa ra ý kiến thôi mà, dạo này trời nóng lắm phải tự làm cho có mưa chứ!" Nhạc Miên Linh khí định thần nhàn (bình tĩnh nhàn nhã) đáp lại.
"Ngươi xem việc ta đọc tiểu thuyết là việc lạ sao mà có thể gây mưa?" Tương Âm trong lòng nghĩ, ánh mắt nhìn Nhạc Miên Linh giống như nhìn kẻ ngốc.
"Ây da, Tiểu Âm!! Ngươi coi đó là cái gì?" Nhạc Miên Linh chỉ về phía một quần sáng chớp nhá ở trên trời. "Có lẽ nào là…người ngoài hành tinh?" Mắt nàng toả sáng.
"Chắc chắn không phải! Ngu ngốc!" Tương Âm tiếp tục khinh bỉ Nhạc Miên Linh.
"Vậy đó chắc chắn là thiên lôi phụng mệnh xuống đánh ngươi rồi, đồ xấu xa!!" Nhạc Miên Linh giả bi thương la lên.
"Cái này càng không…" 'phải' còn chưa nói xong thì trên trời lập tức bổ xuống một đạo sấm sét. Đạo sấm sét đó rơi ngay vào chỗ của Tương Âm và Nhạc Miên Linh.
"Waoooo!!! Sấm sét giữa trời quang, chuyện lạ nha! Cơ mà…thiên lôi đại thần a, ngài có bắt thì bắt mỗi đại xấu xa Tương Âm thôi chứ!!!!!" Những câu nói cuối của Nhạc Miên Linh nhỏ dần rồi biến mất. Cả 2 người cũng đột nhiên biến mất khỏi chỗ này.
=============================================
Tương Âm tỉnh dậy với cơ thể bị đau nhức nhối, nàng ngồi dậy khẽ dụi dụi mắt rồi sau đó cứng đờ người. Nàng nhìn đôi bàn tay nhỏ bé, đôi chân nhỏ ngắn mà sững sờ.
Đây là muốn đùa loại nào, a uy?
"Đừng hoảng loạn!" Một giọng nói trầm khàn vang lên.
"Ai?" Tương Âm nhíu mày, cả người trong nháy mắt vào trạng thái cảnh giác.
"Ta là người (?) đưa ngươi đến đây, ta ở bên hông của ngươi này!"
"Là này sao?" Tương âm từ bên hông lấy ra nửa mảnh ngọc bội có khắc nửa phần thân trên của kỳ lân. Đây là mảnh ngọc mà nàng mua mấy hôm trước, tuy thiếu nửa mảnh nhưng vẫn rất đẹp. Điều đặc biệt ở đây là con kỳ lân được khắc này giống y hệt rồng.
"Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Bọn nhân loại các ngươi thật thiếu hiểu biết nha. Kỳ lân trong suy nghĩ của các ngươi là một con sinh ra đã là kỳ lân, loài này đã biến mất lâu lắm rồi. Ta đây vốn là rồng, tu luyện nhiều năm mới chuyển hóa thành kỳ lân, tuy hình dáng không thay đổi nhưng sức mạnh lại xa hơn nha!" Giọng phát ra từ mảnh ngọc hình như lộ ra vẻ kiêu ngạo.
"Thế…đây là đâu?" Tương Âm nhìn xung quanh rồi bị thu hút bởi khu rừng lớn cách đây không hơn 100m.
"Ở đây là Đấu La Đại Lục, khu rừng phía trước ngươi là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm."
"Vậy đây là trong quyển tiểu thuyết rồi, mi đưa ta đến đây làm gì? Còn biến ta trở lại làm tiểu cô nương nữa chứ!"
"Ta vốn là một con kỳ lân sắp phi thăng thành tiên nhưng lại vì sơ xuất mà bị nhốt vào mảnh ngọc. Mảnh ngọc bị chia ra làm 2, một nửa mảnh ngọc mang 5 phần sức mạnh của ta bị rơi vào thế giới này. Suốt bao lâu nay ta tìm người có duyên để giúp đỡ ta tìm mảnh ngọc còn lại để phá vỡ phong ấn mà phi thăng, và người đó chính là ngươi. Ta biến ngươi nhỏ lại để phù hợp với thế giới này, ngươi đang ở lúc 6 tuổi và đã thức tỉnh Võ Hồn. Là tiên thiên mãn Hồn Lực đó nha, hiện giờ ngươi đã là Hồn Sĩ rồi."
"Võ Hồn của ta là gì?" Tương Âm có phần chờ mong câu trả lời.
"Vô Nhai Long Dực, ngươi vốn là đến từ thế giới khác nên không bị ảnh hưởng nhiều bởi quy tắc nơi đây. Võ Hồn này có thể giúp ngươi hấp thu nhiều Hồn Hoàn thuộc bất kì thuộc tính nào. Nhưng để làm được điều đó thì phải cần có ta, vậy cho nên…chúng ta giao dịch đi!"
"5-5 được không?"
"Này…"
"6-4 là được chứ gì, ngươi 6 phần ta 4 phần!"
"Tốt tốt!" Nói tốt liên tục 2 lần rồi mảnh ngọc bay vào người Tương Âm, ngay lập tức nàng cảm thấy cơ thể mình tràn ngập sức mạnh.
"Nếu đã đến đây thì phải cho tra nam chủ kia một bài học đã chứ, vả lại thế giới này luôn xoay quanh hắn, đi theo hắn chắc chắn tìm được nửa mảnh ngọc còn lại." Tương Âm câu môi bí hiểm cười.
"Tên mà ngươi nói ta cũng biết, hắn hiện vẫn còn đang nướng cá nha!"
"Tốt lắm! Nhưng mà hình như mình quên cái gì đó thì phải, mà thôi kệ đi!" Tương Âm nói rồi hướng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đi đến.
(Bị quên Nhạc Miên Linh: "Tên đại xấu xa Tương Âm này, bạn thân mà quên nhau được sao, a uy?")