Chương 46: Lưu Tinh Chi Danh
Dịch thuật: quangnho Hiệu đính: nhiephon
Nạp Lan Đan đang dùng thân pháp sở trường di động cực nhanh quanh Tần Vũ, muốn Tấn Vũ không thể phân biệt ả đang ở đâu, nhưng Tần Vũ lại đứng yên nhất động bất động, dưới ngân sắc diện cụ lạnh lẽo, căn bản không ai thấy khóe miệng của Tần Vũ nhếch lên cười lạnh. So tốc độ?
Thân thể Tần Vũ tu luyện mạnh nhất là tốc độ. Năm mười ba tuổi, Tần Vũ đơn thủ bất quá chỉ nâng trăm cân mà thôi, còn tốc độ đã vượt qua hậu thiên cực hạn cao thủ, hiện nay Tần Vũ đột phá trở thành tiên thiên cao thủ, cơ nhục tế bào phát sinh biến hóa, khi còn là hậu thiên cực hạn Tần Vũ đơn thủ đã nâng một ngàn năm trăm cân, bây giờ sức mạnh Tần Vũ có lẽ không dưới hai ngàn cân. Tốc độ của hắn đạt đến mức độ nào?
Hơn nữa luận về khống chế lực, dĩ nhiên cơ nhục so với tiên thiên chân khí càng dễ dàng điều khiển hơn. Luận sức bền, sức mạnh cơ nhục so với tiên thiên chân khí càng kéo dài hơn.
"Ta ghét nhất người khác gọi ta là đại nương". Thanh âm lạnh lùng vô tình của Nạp Lan Đan lọt vào tai Tần Vũ, đôi ngọc thủ móc tim trẻ con của Nạp Lan Đan như liên hoa nở rộ hóa ra vô số huyễn ảnh tấn công Tần Vũ.
"Cao thủ tu luyện ngoại công đầu tiên từ cổ chí kim đạt đến tiên thiên cảnh giới thì sức mạnh cường đại đến đâu?" Tần Vũ thầm nghĩ sau đó mỉm cười nhìn vô số huyễn ảnh đang công đến, "Mượn ngươi thử nghiệm vậy." Một quyền toàn lực không lưu lại một chút của Tần Vũ bộc phát.
Nhất động bất động: không một cử động.
Đi thẳng!
"Chiu…" Tiếng không khí rít lên cực kì bén nhọn, hữu quyền Tần Vũ với uy thế nặng tựa Thái Sơn đánh thẳng vào Nạp Lan Đan.
Nghe tiếng rít sắc bén đáng sợ, Nạp Lan Phong và Chân Từ đều biến sắc, Nạp Lan Đan chưa kịp ứng phó quyền đầu đã đến trước mặt, quyền phong táp vào mặt của ả rát như kim châm, không thể chú ý nhiều, song thủ như liên hoa nở rộ đột nhiên thu lại, tiên thiên chân khí trong thể nội điên cuồng bố trí giữa song thủ, nhưng căn bản không để cho ả tập trung được bao nhiêu tiên thiên chân khí, quyền đầu đã đến! Bùng!
Giống như đại thiết chùy nện vào chính giữa song thủ Nạp Lan Đan, thân thể ả bay ngược ra sau, sắc mặt rất khó coi.
Sức mạnh vượt quá hai ngàn cân, một quyền toàn lực. Vốn dĩ Nạp Lan Đan không sở trường về sức mạnh, hơn nữa ả bất quá là tiên thiên tiền kỳ mà thôi, một quyền này khiến hai tay ả đau âm ỉ, Nạp Lan Đan nhất thời không dám tiếp tục tấn công. "Thằng nhãi này là quái vật, sức mạnh quá cường hãn." Nạp Lan Đan lạc giọng.
Chân Từ khẽ cười nói: « Sức mạnh như vậy, chắc là tu luyện Mãng Ngưu Kình một loại tâm pháp chú trọng sức mạnh, đạt đến cao thủ tiên thiên."
Nếu trên thế gian không xuất hiện Tần Vũ, suy đoán của Chân Từ có thể xem như đúng. Dù là tiên thiên cao thủ, muốn đạt được sức mạnh khủng khϊếp như thế cũng rất khó khăn.
"Tiểu đệ, tiểu muội cùng lên đi." Mệnh lệnh của Chân Từ vang lên.
Nạp Lan Đan sau khi lưu chuyển tiên thiên chân khí, hai tay không còn đau nhức chỉ có một chút cảm giác không thoải mái, vẫn có thể tiếp tục trận chiến. Nạp Lan Đan và Nạp Lan Phong nhìn nhau đột nhiên hóa thành hai đạo tàn ảnh tấn công Tần Vũ một lần nữa, lúc này hai người đều có vũ khí: Loan đao.
Loan đao hình bán nguyệt, tỏa hàn quang lạnh lẽo.
Hai mắt Tần Vũ nheo lại, chợt song thủ cùng lúc nắm chặt thành thiết quyền kích về hai hướng, giống như giao long xuất thủy với sức mạnh cường đại của tiên thiên ngoại công cao thủ. "Binh", "binh" Song quyền Tần Vũ vừa vặn nện vào bề mặt hai thanh loan đao. "Ầm…"
Nạp Lan Đan và Nạp Lan Phong đều chấn động thân thể.
"Đan, sao thằng nhãi này chỉ là ngân bài sát thủ, ngay cả trong kim bài sát thủ, tên này tuyệt đối xem là nhân vật hàng đầu. Nạp Lan Phong truyền âm, lúc này hắn cảm thấy sức mạnh đáng sợ của một quyền đối thủ, va chạm kịch liệt khiến ngực hắn khó chịu. "Phong, tốc độ, chỉ có thể dựa vào tốc độ." Thanh âm Nạp Lan Đan truyền tới.
Nạp Lan Đan và Nạp Lan Phong rất khổ não.
Quyền đầu (Quyền đầu: nắm đấm) của Tần Vũ thực sự quá nặng, một quyền của hắn so với bị khối cự thạch giáng xuống còn khó chịu đựng hơn. Cự thạch hai ngàn cân giáng xuống dù sao bề mặt tiếp xúc cũng lớn nhưng quyền của Tần Vũ lại tập trung hoàn toàn sức mạnh hơn hai ngàn cân lên quyền đầu, lực xung kích càng mạnh hơn. Tần Vũ vẫn như cũ nhất động bất động mặc cho hai người di động cực nhanh quanh hắn.
"Binh!" "binh!" "binh!" "binh!"……
Tần Vũ xuất quyền nhẹ nhàng song mỗi quyền đều giống như cự thạch thiết chùy đập vào, Nạp Lan Đan và Nạp Lan Phong đều nhanh chóng nổi khùng, vừa đến gần liền bị nhất quyền oanh xuất khiến chúng luôn duy trì cực hạn tốc độ, tiên thiên chân khí tiêu hao cực lớn. Chân Từ đứng nhìn lãnh đạm, trong đồng tử chỉ có hình ảnh Tần Vũ tấn công, không biết hắn đang nghĩ gì.
"Ta vừa mới đạt ngưỡng tiên thiên cảnh giới, theo lý được xem là tiên thiên tiền kỳ, nhưng ta là tiên thiên tiền kỳ ngoại công cao thủ, chúng chỉ là tiên thiên tiền kỳ nội công cao thủ." Tần Vũ trong tâm thầm nhủ: "Song chúng quá yếu, rồi, giải quyết chúng thôi!"
Tần Vũ đang chơi đùa, dù đây là lần đầu tiên hắn tỉ thí với tiên thiên cao thủ.
Tần Vũ đã sai không phải đối phương yếu kém mà hắn tiên thiên ngoại công cực kỳ biếи ŧɦái. Người khác tu luyện ngoại công đạt đến hậu thiên cực hạn bất quá đơn thủ cử bảy tám trăm cân cũng không thể xem thường rồi. Nhưng hậu thiên cực hạn của hắn lại là một ngàn năm trăm cân khiến người ta khϊếp sợ. Khi Tần Vũ đạt ngưỡng tiên thiên cảnh giới, thực lực của hắn các tiên thiên tiền kỳ cao thủ bình thường há thể so bì?
"Kết thúc nào!" Đột nhiên mắt của Tần Vũ bạo phát tinh quang.
"Không ổn!" Chân Từ vừa phát hiện bất diệu song…đã quá muộn.
Chỉ thấy thân hình Tần Vũ chớp mắt hóa ra mấy tàn ảnh sau đó tàn ảnh hợp nhất, Tần Vũ vẫn đứng tại vị trí ban đầu như cũ phảng phất chưa từng di động. Còn Nạp Lan Đan và Nạp Lan Phong nhất động bất động giống như pho tượng, đột nhiên…"Bịch!" "bịch!"
Nạp Lan Đan và Nạp Lan Phong đổ ập xuống mặt đất rất dứt khoát, trong sát na vừa rồi Tần Vũ như thiểm điện dụng quyền chỉ kích nát yết hầu hai người, chết ngay lập tức. "Thật ra…Điểm mạnh nhất của ta tịnh không phải sức mạnh mà là tốc độ!" Thanh âm hờ hững của Tần Vũ vang lên trong khoảng sân tĩnh lặng.
"Tiểu đệ, tiểu muội." Chân Từ nhìn thi thể của Nạp Lan Đan và Nạp Lan Phong hạ giọng nói chầm chậm ẩn chứa nỗi bi thương cực độ.
Sau đó Chân Từ nhìn Tần Vũ chằm chằm, hàn quang trong mắt khiến Tần Vũ cảm thấy toàn thân phát lạnh, đồng thời khí thế Chân Từ bỗng trở nên lăng lệ.
Nạp Lan Đan và Nạp Lan Phong theo Chân Từ hơn hai mươi năm cả hai chỉ nghe lệnh Chân Từ, ba người tình như thân huynh đệ thân huynh muội. Nhưng Tần Vũ xuất thủ quá nhanh đợi Chân Từ có phản ứng đã không kịp. Một tiếng rống trầm hết sức thống hận vang lên.
"Uỳnh…"
Không khí đột nhiên chấn động, dây buộc tóc Chân Từ chợt đứt đoạn, mái tóc dài phiêu đãng tùy ý, một cỗ sức mạnh đáng sợ như núi lửa phun trào bạo phát từ thể nội Chân Từ, tiên thiên chân khí cuồng bạo che phủ hoàn toàn bên ngoài Chân Từ. Dưới lớp tiên thiên chân khí, thân thể hắn hiện lên mơ hồ không rõ chỉ có đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta thấy rét run.
Mặc dù Chân Từ không phải là người đứng đầu cục tình báo của Hạng gia hoàng tộc nhưng địa vị cũng không kém bao nhiêu, nhiều năm gần đây hắn chưa bao giờ để Hạng Quảng thất vọng, Hạng Quảng cực kỳ tin tưởng viên thần bí đại tướng này.
Tuy nhiên….thực lực của hắn, người ngoài thực sự không lường hết được. Người nhìn có vẻ bệnh hoạn này rốt cuộc rất mạnh.
Đôi mắt như độc xà của Chân Từ nhìn chằm chằm Tần Vũ chỉ nói một câu: "Chịu chết đi." "Uỳnh!"
Không khí một phen chấn động giống như gợn sóng hoàn toàn rối loạn, thân hình Chân Từ bỗng nhiên biến mất, tái xuất hiện trước mặt Tần Vũ.
"Oanh!"
Tần Vũ kinh ngạc đồng thời lui về sau rất nhanh, một cỗ sức mạnh cuồng bạo tập kích lên người hắn.
"Keng" tức thì diện cụ trên mặt hắn vỡ nát, đồng thời áo khoác trên ngườI Tần Vũ hóa thành vô số mảnh vải rách nát rơi vãi đầy trời, Tần Vũ lui ra xa xa kinh hãi nhìn Chân Từ. Chỉ một chiêu, Tần Vũ chỉ còn lại Hắc kim bối tâm trên người cả diện cụ cũng bể nát.
"Hảo tốc độ, chân khí đáng sợ. Hộ thể cương khí cường hãn như thế phải là tiên thiên hậu kỳ cao thủ." Trong lòng Tần Vũ khẳng định chắc chắn. Nạp Lan Đan và Nạp Lan Phong hợp lại đối mặt với Chân Từ ước chừng bị gϊếŧ trong vòng một hai chiêu. Tên Chân Từ này quả thật quá mạnh. Hai tiên thiên tiền kỳ cao thủ căn bản vô pháp so sánh với một tiên thiên hậu kỳ cao thủ.
Chân Từ nhìn Tần Vũ nhếch mép lạnh giọng nói: « Tốc độ tạm được, đáng tiếc, tốc độ nhanh nhất của ngươi còn kém ta, sức mạnh không tệ nhưng ta quán thâu tiên thiên chân khí tấn công, lực xung kích so với quyền đầu của ngươi còn mạnh hơn. Công kích, tốc độ, phòng ngự của ngươi còn thua ta quá xa, ngươi lần này nhất định phải chết." Chân Từ nói ra nhận xét của hắn.
"Tốc độ chỉ tạm tạm thôi ư?" Tần Vũ bật cười," Thật có lỗi, thỉnh chờ một chút."
Dưới ánh mắt kinh dị của Chân Từ, Tần Vũ tháo huyền thiết hộ thủ, huyền thiết hộ thối ở tay và chân. "Bình" Tần Vũ ném huyền thiết hộ thối, hộ thủ xuống đất, với âm thanh kim thiết va chạm trọng lượng có thể tưởng tượng được. Chân Từ kinh ngạc.
Lúc này hắn mới biết thì ra tốc độ cực nhanh ban nãy của Tần Vũ vẫn trong tình trạng mang huyền thiết hộ thối và huyền thiết hộ thủ. Một khi cởi bỏ tốc độ còn nhanh đến mức độ nào?
"Lấy xuống hai trăm cân phụ trọng, cả người nhẹ đi một nửa a. Tốc độ dù không tăng lên gấp đôi nhưng ít nhất phải hơn năm phần. Cách biệt không nhiều so với tên này, hắc kim bối tâm không cần tháo ra, bỏ hai trăm cân là đủ, hơn nữa sức phòng ngự hắc kim bối tâm rất mạnh." Tần Vũ thầm nhủ. "Dường như ta phải đánh giá ngươi lại." Trong đồng tử Chân Từ ánh lên thân ảnh Tần Vũ, trong đầu vạch ra kế hoạch chuẩn xác.
Tần Vũ tập trung tinh thần theo dõi nhất cử nhất động của Chân Từ.
"Véo!" "Véo!"
Hai thân ảnh chợt tan biến, đồng thời tiếng rít xé gió vang động vang lên, chính xác tiếng gió rít chỉ có một. Chân Từ di động tuy rất nhanh, thân pháp cũng xảo diệu nhưng kình phong gào rít lực cản cực đại. Tần Vũ chớp động khoái tốc mà nhẹ nhàng vô thanh vô tức. Hai người truy đuổi lẫn nhau, vì lực cản của gió luận tốc độ Tần Vũ trội hơn một chút.
"Đoạn!"
Tần Vũ bỗng nhiên hét khẽ cước phải đá thẳng tới trước như thiểm điện với sức mạnh hai ba ngàn cân, đá rất dứt khoát vào bên hông chân trái của Chân Từ. Tuy nhiên, hộ thể cương khí của hắn một phen chấn động ngăn cản được đòn đá cực mạnh của Tần Vũ. "Xoẹt!" "xoẹt!" "xoẹt!" "xoẹt!"……
Âm thanh sắc bén phá không khí vang lên, sắc mặt Tần Vũ đại biến: «ám khí!". Đây là phản ứng đầu tiên của Tần Vũ, song linh thức của hắn phát hiện rõ ràng vật phát ra âm thanh phá không khí – thủ chỉ (Thủ chỉ: ngón tay), lợi trảo của Chân Từ. Giống như vuốt chim ưng, năm đầu ngón tay tả thủ Chân Từ đều tỏa kim sắc quang mang, lần nữa phá không công tới.
"Lui!"
Tần Vũ tòan lực thối lui.
"Xoẹt!…." Năm tiếng rít bén nhọn truyền đến, linh thức của Tần Vũ phát hiện chỉ mang trên ngón tay Chân Từ lại thoát li thủ chỉ, năm đạo kim sắc chỉ mang tiếp tục xạ tới cực nhanh. Tốc độ Tần Vũ tuy nhanh nhưng không nhanh bằng chỉ mang a, hắn chỉ kịp nhảy vọt lên. Năm đạo chỉ mang có hai đạo xạ vào khoảng không còn ba đạo bắn vào bụng Tần Vũ.
Hắc kim bối tâm không hổ danh bảo vật hộ thể, "bùng" chỉ mang xạ trúng song không thể phá vỡ Hắc kim bối tâm. Nhưng lực xung kích cường đại của chỉ mang vẫn như cũ, thấu qua Hắc kim bối tâm tiến vào khiến thân thể Tần Vũ chấn động.
"Thực lực không tệ đáng để ta dùng vũ khí, đây là tiên phẩm thượng cấp binh khí – Huyết Hồn Trảo, Huyết Hồn Trảo chính là lợi trảo của một con yêu thú trong hồng hoang, trải qua hơn mấy mươi lần tôi luyện mới hoàn thiện." Chân Từ bình thản nói, trên tay phải xuất hiện cự đại huyết hồng sắc trảo. Mắt Tần Vũ hơi nheo lại, đích thực là móng vuốt của yêu thú, không giống luyện chế từ khoáng thạch hay cương thiết.
"Cơ hội chỉ xuất hiện một lần phải nắm chặt!" Tần Vũ thầm nhủ.
"Hắc hắc, để ngươi cảm thụ tuyệt chiêu mạnh nhất của ta thử xem – Vạn Trảo Xuyên Tâm!" Chân Từ trong sát na ngắn ngủi đôi mắt chợt trở nên đỏ như máu cùng một màu với Huyết Hồn Trảo, đồng thời ở đầu ngón tay Huyết Hồn Trảo tụ tập đạo đạo chỉ mang. "Xoẹt!" "xoẹt!" "xoẹt!" "xoẹt!"…
Không biết Chân Từ dùng cách nào, tiên thiên chân khí cuồn cuộn trong thể nội liên tục dồn vào Huyết Hồn Trảo hình thành kim sắc chỉ mang, sau đó bắn ra, chỉ mang lại tiếp tục hình thành rồi bắn ra, trong sát na ngắn ngủi có mấy mươi đạo chỉ mang xạ xuất. Quái lạ nhất, những đạo chỉ mang tựa hồ được Chân Từ điều khiển.
"Đây là chiêu số gì?" Tần Vũ căn bản nhìn không ra," Mặc kệ, không còn kịp rồi." Tần Vũ nghiến chặt răng, thân hình đột nhiên chạy xéo theo một hướng, sau đó dừng lại vọt sang hướng khác cực nhanh.
Tần Vũ di chuyển như chớp giật nhưng tuyệt nhiên không gây ra một chút phong thanh. Chỉ có chỉ mang càng lúc càng nhiều công kích Tần Vũ, mặc dù chỉ mang vô pháp xuyên thủng Hắc bối kim tâm nhưng đầu Tần Vũ không thể chống đỡ chỉ mang, hắn chỉ có thể tận lực tránh né, vô pháp tránh né liền dùng Hắc bối kim tâm ngăn cản. "Một chiêu cuối cùng!" Đôi mắt của Tần Vũ đột nhiên sáng rực.
Cả người hắn hóa thành một đạo lưu quang lao thẳng vào Chân Từ.
"Hắc hắc, không dùng tốc độ đào thoát ngược lại tự tìm cái chết." Chân Từ trong lòng hưng phấn, trên mặt bất giác nở nụ cười đắc ý, Huyết Hồn Trảo xé rách không khí chộp vào đầu Tần Vũ, trong mắt Tần Vũ quang mang lóe sáng. Diễm Sí quyền sáo!
Tần Vũ hai tay rực sáng, quyền sáo bảo vệ đầu quyền, tay trái hắn xuất ra ngang nhiên ngạnh tiếp Huyết Hồn Trảo.
"Tìm chết!"
Chân Từ ngầm xem thường, Huyết Hồn Trảo là tiên phẩm thượng cấp hắn còn e ngại điều gì, thậm chí tốc độ Huyết Hồn Trảo tăng thêm một chút.
"A!"
Chân Từ kinh ngạc, tay trái Tần Vũ lại cầm cự được Huyết Hồn Trảo trên tay phải của hắn, hình như quyền sáo trên tay trái Tần Vũ cực kì quái dị, cả sức mạnh xé nát cường hãn của Huyết Hồn Trảo cũng không mảy may sợ hãi. Chính lúc này quyền phải của Tần Vũ đã công tới. "Bùng!"
Tay trái Chân Từ chặn quyền phải Tần Vũ song trên quyền phải Tần Vũ có Diễm Sí quyền sáo, Chân Từ chỉ có thể dùng tiên thiên chân khí hùng hậu phòng ngự. (!)
"Tiểu tử, như vầy thì ta không thể gϊếŧ được ngươi à?" Chân Từ nhếch miệng cười lạnh, trên đầu ngón tay Huyết Hồn Trảo đang giằng co với tay trái Tần Vũ xuất hiện đạo đạo kim sắc chỉ mang lần nữa, khoảng cách quá gần căn bản Tần Vũ không thể tránh né. Chân Từ không kiềm chế được sự hưng phấn đang dâng trào, hắn hình như thấy được cảnh đầu Tần Vũ bị bắn nổ tung.
Mắt Tần Vũ chợt lóe sáng – trung phẩm linh khí Diễm Sí kiếm!
"Xoẹt!"
"A!" Chân Từ kêu lên thảm thiết.
Trên tay phải Tần Vũ vốn đang giằng co chợt xuất hiện một thanh hắc sắc đoản kiếm, hắc sắc đoản kiếm cực kì sắt bén trảm đứt bàn tay trái Chân Từ tiện đà cắt vào yết hầu, cự li gần như thế căn bản không kịp tránh. Chân Từ quát lớn cố chịu đựng cơn đau dữ dội khi bị trảm đứt bàn tay, hộ thể cương khí trên người rung động kịch liệt.
"Chết!" Trong mắt Chân Từ lóe lên một tia tàn khốc.
Chân Từ biết không tránh kịp, chỉ có thể đặt hy vọng vào hộ thể cương khí của bản thân, đồng thời trong lòng hắn nảy ý nghĩ ác độc kim sắc chỉ mang càng sáng rực, đột ngột bắn ra muốn phá nát đầu Tần Vũ. Kim sắc chỉ mang sắc bén như thế đầu Tần Vũ tự nhiên vô pháp chịu đựng.
Thời khắc sinh tử, tay phải Tần Vũ bất chấp kiên quyết dùng Diễm Sí kiếm chọc thủng hộ thể cương khí, kế đó cắt vào yết hầu của Chân Từ. Cùng sát na tay trái mang Diễm Sí quyền sáo thi triển đòn tấn công có lực xuyên thấu mạnh nhất – quyền chỉ công kích, công thẳng vào chưởng tâm Huyết Hồn Trảo. "Phụp!"
Máu tươi bắn vọt!
Là máu tươi phun ra từ yết hầu bị cắt đứt của Chân Từ, cũng là máu tươi từ lỗ hổng bị xuyên thủng trên tay trái Tần Vũ chảy ra, còn có máu tươi phún xuất từ miệng Tần Vũ.
Trong sát na ban nãy, Tần Vũ nhờ quyền chỉ công kích khiến chưởng tâm Huyết Hồn Trảo của Chân Từ rung lên một chập, dĩ nhiên Huyết Hồn Trảo cũng chịu ảnh hưởng hướng xạ kích của chỉ mang đột nhiên thay đổi, hai đạo chỉ mang xạ vào tay trái, những đạo khác bắn vào ngực.
Trên tay trái xuất hiện hai lỗ thủng rất rõ ràng máu tươi chảy ròng ròng. Phần ngực tuy được hắc kim bối tâm bảo vệ nhưng chỉ mang tiếp xúc quá gần, lực xung kích quá lớn, khiến Tần Vũ phải phun một búng máu tươi thụ nội thương. "Nguy hiểm quá!"Tần Vũ đưa mắt nhìn Chân Từ đã chết do cắt đứt yết hầu, hít sâu một luồng không khí trong lành sau đó thở ra thật dài.
Diễm Sí kiếm dùng đúng thời cơ mới có hiệu quả, nếu như mới bắt đầu đã xuất ra, với tâm cơ của Chân Từ tuyệt đối không cho đoản kiếm Tần Vũ có cơ hội đả thương hắn. Tần Vũ sở dĩ sát tử được Chân Từ còn dựa vào đến phút cuối cùng Diễm Sí quyền sáo và Diễm Sí kiếm mới liên tục xuất hiện khiến
Chân Từ không kịp phản ứng. Cho dù như thế, Tần Vũ vẫn xém chút nữa xong đời.
"Tiểu Hắc!" Tần Vũ chợt thấy hắc ưng xuất hiện trước mặt, Tiểu Hắc nhìn chăm chăm Tần Vũ.
Ban nãy Tần Vũ và Chân Từ cận chiến, trong sát na hai người phân sinh tử, hắc ưng căn bản không kịp hỗ trợ, nhưng dù sao hắc ưng cũng không phải phàm vật đã nhìn ra nguy cơ ban nãy của Tần Vũ. bản thân thật sự không dễ chịu. Nó chưa kịp đến giúp đỡ Tần Vũ nên cảm thấy khó chịu.
"Tiểu Hắc, ta không sao."
Tần Vũ hít một khẩu lương khí, nhìn qua thương thế trên tay trái. Nội thương vẫn ổn, thế nhưng hai lỗ hổng này, thương thế nghiêm trọng như thế có thể khôi phục hay không rất khó nói hơn nữa Tần Vũ cảm thấy hình như …. Gân mạch xương cốt tay trái đều chịu tổn thương nghiêm trọng.
Tần Vũ nhìn lướt qua ba người đã chết, nhanh chóng lấy thiết hạp có Thông Thiên Đồ và chìa khóa, cắt thủ cấp Chân Từ, sau đó nhảy lên lưng của hắc ưng. Hắc ưng rung động hai cánh vọt thẳng lên trời rời khỏi thành thị.
Sâu trong một hạp cốc vô danh, có một trang viện lẻ loi. Trong trang viện cao thủ rất nhiều, tiên thiên cao thủ hơn mười người. Phía ngoài trang viện là rừng trúc có dòng suối nhỏ, cạnh dòng suối, một trung niên nhân đang ngồi trên trúc ỷ lặng lẽ uống trà ngắm phong cảnh, không ai biết ông ta đang nghĩ gì. Đột nhiên, một hôi y một lam y lão giả đến sau lưng trung niên nhân, điều khiến người ta kinh hãi hai lão già đều là tiên thiên hậu kỳ cao thủ.
"Bẩm báo thủ lĩnh, Chân Từ đã chết." Hôi y lão giả cung kính nói.
"Hả?" Tách trà trong tay trung niên nhân hơi dừng lại, "Thuật lại chi tiết tình hình."
"Hồi bẩm thủ lĩnh, nơi Chân Từ bị gϊếŧ chết còn có thi thể hai thủ hạ hắn là Nạp Lan Đan và Nạp Lan Phong. Hơn nữa ở nơi phát sinh sự việc còn có mảnh vỡ ngân sắc diện cụ, ắt hẳn của ngân bài sát thủ thi hành nhiệm vụ "Lưu Tinh". Lam y lão giả nói.
"Ngân bài sát thủ? Lưu tinh? "trung niên nhân đặt tách trà xuống đứng lên," Hừ, không, Lưu Tinh nên xem như là kim bài sát thủ. Các ngươi lập tức điều tra tư liệu liên quan đến tên Lưu Tinh này."
Sát tử một tiên thiên hậu kỳ cao thủ cùng hai tiên thiên tiền kỳ cao thủ, kim bài sát thủ như thế, dù là thủ lĩnh Thiên Võng cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Thủ lĩnh, dù sao trong quãng thời gian này, sát thủ Lưu Tinh vẫn chưa nạp thủ cấp hoàn thành nhiệm vụ. Căn cứ vết máu tại hiện trường ngoài ba người đã chết còn có vết máu người khác, chúng thuộc hạ xác định Lưu Tinh nhất định bị trọng thương." Lam y lão giả khom người nói.
"Hừ, bất quá hắn đã có thể rời khỏi hiện trường chắc chắn chưa chết. Nhân vật như thế không thể chết một cách dễ dàng." Trung niên nhân cười nhạt. Sau đó trung niên nhân bình thản nói," Được rồi, lập tức chuẩn bị, ta phải quay về Viêm kinh thành.
"Dạ" Hai lão già khom lưng nghe lệnh.
Trung niên nhân hạ giọng thì thầm: « Vũ nhi ra ngoài đã lâu sao một chút tin tức cũng không có."
Trung niên nhân xoay người, chân mày nhíu lại, thủ lĩnh Thiên võng thần bí thật ngạc nhiên chính là Trấn Đông Vương – Tần Đức.