Đàm Tiểu Hữu dính người đến nỗi khiến người ra giận sôi.
Làm một con mèo, cậu sợ nước, lúc tắm rửa thì liều mạng víu lên người Liêu Trạm, hai cánh tay trắng nhỏ quấn lấy cổ hẳn. Liên Trạm coi trời bằng vung tắm rửa cho cậu xong, muốn rửa đuôi, vừa nắm lấy nhúm lông tơ đó, Đàm Tiểu Hữu lập tức mềm nhũn rêи ɾỉ thành tiếng.
Kɧoáı ©ảʍ tê dại đến xương đuôi, lại chảy khắp toàn thân, cậu trơn trượt cọ cọ Liên Trạm, đã mất đi ký ức cũng mất đi dây thần kinh xấu hổ, kêu lên như con mèo nhỏ động đực.
“Thoải mái quá, ” Cậu mang theo giọng mũi rêи ɾỉ, “Thích…”
Liên Trạm không thể không thừa nhận, xúc cảm của cái đuôi mèo không tệ.
Làm một phát cho tiểu miêu yêu, quấn khăm tắm ôm ra khỏi phòng tắm.
Đồng phục của Đàm Tiểu Hữu bị hắn xé thành mảnh vụn thảm không nỡ nhìn, chất đống ở trong góc, tùm lum tùm la. Bản thân hắn thì mặc quần áo tử tế, lại không có biểu cảm gì quan sát tủ quần áo một lúc, cuối cùng chỉ có thể lấy một cái áo sơ mi cỡ lớn nhất.
Vạt áo sơ mi có thể che thẳng đến nửa đùi Đàm Tiểu Hữu, lộ ra hai chân dài nhỏ, cái đuôi hoạt bát hiếu động chui ra ngoài cong ở không trung. Cổ áo trên vai cũng lỏng lỏng lẻo lẻo, Liên Trạm cài đủ nút áo cho cậu, lại xắn ống tay áo lên giúp cậu, duỗi ra hai cổ tay trắng nõn, hành động thuận tiện hơn chút.
Cậu tò mò chớp mắt mất cái, còn giơ tay áo lên gần mũi mình, hít mạnh một hơi. Sau đó ngốc nghếch ngớ ngẩn mỉm cười, lại nói: “Mùi của thầy.”
“…” Liên Trạm nói, “Đừng gọi tôi là thầy.”
Đàm Tiểu Hữu ngoại trừ “thầy” ra đều không nhớ rõ gì hết, hỏi: “Vậy phải gọi là gì được?”
Với cậu mà nói Liên Trạm cũng không có thân phận khác, vừa định bảo cậu gọi thẳng tên mình, cậu lại tưng tưng chạy tới: “Thầy ơi em đói rồi!”
… Được thôi, thầy thì thầy vậy.