Đàm Tiểu Hữu quyết định theo dõi hắn.
Giáo viên đạo đức giả cố làm ra vẻ, suốt ngày cũng không có biểu cảm gì, cũng không tin sau khi ra khỏi trường hắn còn giữ dáng vẻ đó.
Chỉ tiếc ngày đầu tiên theo dõi đã thất bại thảm hại, vừa ra khỏi trường học, theo chưa được nửa dặm đường, cậu nhìn thấy Liên Trạm tiện tay cho mèo hoang bên đường ăn, trong lòng điên cuồng oán thầm muộn tao, không cẩn thận để lộ âm thanh. Liên Trạm bắn một viên thức ăn cho mèo tới, cậu không kịp tránh né, đúng lúc bị bắn lên trán.
Liên Trạm thản nhiên hỏi: “Cậu cũng muốn ăn sao?”
Đàm Tiểu Hữu căm hận chạy trốn.
Ngày thứ hai cậu chú ý hơn, nhìn thấy cái gì cũng không lên tiếng nữa, chẳng qua lúc đi ngang qua bụi hoa nhìn thấy bươm bướm, không nhịn được duỗi tay bắt, lại bị Liên Trạm phát hiện lần nữa.
Sự nghiệp theo dõi vĩ đại đến đây tạm dừng.
Nếu quá hấp tấp bị phát hiện, độ khó chắc chắn sẽ tăng vọt. Cậu phải nới lỏng sự cảnh giác của Liên Trạm, đợi đến khi Liên Trạm không chú ý, lại một lần hành động thành công.
Đàm Tiểu Hữu khổ cực nhẫn nhịn một tuần, càng nhìn bộ dáng của Liên Trạm càng khó chịu. Cuối cùng đợi đến có một ngày, sắc mặt Liên Trạm không tốt lắm, gương mặt đỏ bừng, có vẻ như bị sốt, lại hiếm khi xin về sớm. Đàm Tiểu Hữu nghĩ thầm đây là cơ hội, cúp học theo dõi.
Lần này cậu cực kỳ cẩn thận, hết sức tập trung. Liên Trạm đón xe, cậu cũng đón xe, muốn tài xế theo sát, đến một chung cư hơi hơi vắng vẻ.
Bóng đêm dần sâu, trăng tròn mười lăm cao cao treo trên bầu trời, ánh trăng trong xanh chiếu lên vẻ mặt nghiêm trọng của Liên Trạm. Đàm Tiểu Hữu xuống xe, giống như làm ăn trộm đi theo hắn, nhìn hắn bước vội vàng lên lầu, khi đến tầng ba, ngay cả lấy chìa khóa cũng phát ra tiếng vang cực lớn.
Chờ hắn vào cửa, Đàm Tiểu Hữu mới len lén đi theo lên lầu, đứng trước cửa nhà hắn trầm tư mấy giây.
Trong nháy mắt, mây đen ngoài cửa sổ che kín trăng tròn, hành lang trở nên tối tăm. Đàm Tiểu Hữu chớp chớp mắt, bỗng nhiên lông tơ dựng đứng, một luồng sức mạnh khϊếp người chợt nổ tung bành trước khuếch tán, cậu chỉ chạm đến mép, lập tức bị dọa đến mức không thể động đậy.
Liên Trạm đỏ mắt mở cửa lần nữa, ánh mắt nguy hiểm mà sâu thẳm. Đàm Tiểu Hữu đã bị dọa ngây người, vẻ khϊếp đản tràn đầy trên gương mặt thanh tú, hắn đưa tay về phía Đàm Tiểu Hữu, thiếu niên như gặp phải vật đáng sợ, sắc mặt trắng bệch run rẩy, tất cả lý trí đều đang cảnh cáo cậu: Chạy trốn chạy trốn chạy trốn! Nhưng cậu cũng không dám xê dịch dù nửa bước.
Trong nháy mắt đầu ngón tay chạm lên trán cậu, cuối cùng cậu không chịu nổi mở to hai mắt. Vào giờ phút này bản năng điều khiển cậu, trên đầu cậu đột nhiên chui ra hai cái tai, cái đuôi cũng không tự chủ được lòi ra dựng thẳng.
Liên Trạm nheo mắt lại, nắm chặt cổ áo cậu, thô bạo giật người vào cửa.