Hạnh cảm thấy mình thật ngốc, chỉ vì chút sĩ diện mà xà vào lòng sói. Phim kết thúc cũng là lúc bé Nhi ngủ dậy, có lẽ những người xung quanh chuẩn bị đi về nên gây ra những âm thanh ồn ào khiến con bé không thể ngủ tiếp.
Con bé dụi dụi mắt, nó nhìn Phong bằng đôi mắt ngái ngủ.
- Chú ơi hết phim rồi ạ? Sao chú không gọi con dậy xem mà lại để con ngủ?
- tại chú thấy bé Nhi có vẻ mệt.
- Tiếc quá chừng.
Con bé thực chất có xem thì nó cũng không hiểu được hết. Mà mấy cảnh đáng sợ thì trẻ con không nên xem nhiều, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của bọn trẻ. Phong thấy con bé ngủ chính là may mắn.
Trở về nhà cũng hơn 8 giờ tối, bây giờ trong căn nhà chỉ còn có ba người, tính ra thì chẳng có ai làm phiền đến cuộc sống riêng tư của họ.
Phong định trở Hạnh với Nhi đi ăn nhà hàng nhưng Hạnh nhất quyết không chịu, cô muốn trở về nhà tự nấu cơm cho con gái ăn để đảm bảo vệ sinh an toàn.
Thấy Hạnh có ý kiến như thế Phong cũng không phản đối, vì sau này tất cả mọi chuyện cũng đều sẽ nghe theo ý kiến của cô.
Phong và bé Nhi vào bếp để phụ giúp hạnh nhưng bị Hạnh đuổi ra ngoài.
- Thôi hai người làm ơn đi ra ngoài đi, hai người làm chẳng được bao nhiêu chỉ vướng tay vướng chân tôi thôi.
- anh sẽ phụ nhặt rau.
- không cần.
- thực sự không cần anh làm gì hết sao? ( có vẻ buồn)
- anh ra chơi với bé Nhi đi, ở trong bếp vừa nóng vừa dễ bị thương.
Phong đành đi ra ngoài hiên ngồi với bé Nhi, con bé đang ngồi cái xích đu ở trước cửa nhà.
Cái xích đu này là Phong mua cho con bé, nhà có trẻ con không thể thiếu mấy cái như thế này được.
- chú ngồi đây có được không?
- Chú ngồi đi..
Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc đến lạ thường.
- bé Nhi thấy chú là người như thế nào?
- chú đẹp trai là người rất tốt nha. Con rất thích chú.
- ừm.... Vậy nếu như... Nếu như chú muốn trở thành bố của con thì sao?
Con bé có vẻ không hiểu, đôi mắt nó mở to tròn xoe nhìn Phong.
- ý chú là chú muốn cưới mẹ con, sẽ trở thành bố của con.
- chú sẽ cùng mẹ con kết hôn sao?
- đúng là như vậy.
Con bé nghe Phong nói như thế thì vui lắm.
- sau này chú cũng sẽ đưa con đến trường giống như bố của bạn Diễm, bạn Hồng à?
- chú sẽ đưa con đi học, sẽ đưa con đi chơi. Sẽ chăm sóc bảo vệ mẹ con và con nữa. Con có đồng ý không?
Con bé lại có một chút lưỡng lự.
- nhưng mẹ con có đồng ý không?
- chuyện này con nhất định phải giúp chú, nếu như vậy thì chúng ta có thể mãi mãi được ở cùng nhau dưới một mái nhà rồi.
- Con rất thích chú làm bố con. Nhưng con biết giúp chú bằng cách nào đây. Mẹ sẽ mắng con đấy.
- ừm... Con chỉ cần nói tốt cho chú một chút trước mặt mẹ con là được rồi. Chúng ta ngoắc tay nào, sau này nhất định con và chú sẽ ở cùng nhau.
Con bé cười, nụ cười ngây thơ trong sáng đến lạ. Nó trước giờ chưa từng có bố, nên nó khao khát được như các bạn. Muốn có bố chở đến trường rồi được bố chở đi ăn kem.
Đến lớp cũng sẽ không sợ các bạn bắt nạt, với cả Phong còn có ô tô, các bạn sẽ không chê cười con bé nữa.
Trẻ con mà có biết gì đâu, chúng còn quá nhỏ để hiểu như thế nào là chấp nhận số phận, vậy nên những gì mà bé Nhi nghĩ chẳng có gì là quá đáng cả.
Phong nói chuyện với bé Nhi xong thì đi vào trong bếp, Hạnh cũng sắp nấu xong đồ ăn rồi.
- để anh phụ giúp em đưa mấy món này ra ngoài bàn nhé.
- Anh mang ra đi, cẩn thận không lại đổ hết.
- anh có cảm giác mình giống như một người không thể làm được bất cứ chuyện gì vậy.
- đàn ông mấy chuyện bếp lúc này hậu đậu lắm.
Đúng làm Phong không biết nấu ăn thật, nhưng nhặt rau với cả dọn bàn thì anh hoàn toàn có thể biết.
Ăn cơm xong Hạnh dẫn bé Nhi lên phòng học bài, con bé mở sách ra nhưng không học nó cứ ngồi nhìn mấy dòng chữ rồi thi thoảng lại lén lút nhìn Hạnh. Hạnh nhận ra sự bất thường của con gái liền hỏi.
- con gái, con có chuyện gì sao.?
- Mẹ à! Mẹ mau kết hôn đi.
- Con đang nói linh tinh cái gì vậy? Trẻ con không nên nói mấy điều này.
- nhưng con muốn có bố.
- Sao tự nhiên con lại nói như thế? Mà kết hôn với ai mới được chứ?
- mẹ mau kết hôn với chú đẹp trai đi. Sau này chú ấy sẽ ở cùng chúng ta.
Hạnh nắm lấy tay bé Nhi.
- truyện người lớn phức tạp lắm con không hiểu hết được đâu.
- Con muốn có bố cơ. Con muốn được bố đưa đi học giống như bạn Hồng với bạn Diễm cơ.
Hạnh thở dài, cô cũng không biết phải nói gì để con bé hiểu. Nhưng nếu bây giờ cáu gắt với con bé thì chắc chắn nó sẽ bị tổn thương, Hạnh đành nhẹ nhàng.
- con học bài đi, chuyện này mẹ sẽ suy nghĩ sau.
Hạnh đóng cửa cho con bé học bài, cô đi xuống dưới sân muốn dạo một vòng cho tinh thần bớt căng thẳng. Bản thân Hạnh chưa một lần suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ với Phong. Không phải là cô không muốn nghĩ chỉ là không dám nghĩ.
Một người cái gì cũng có cái gì cũng tốt như Phong bản thân cô lấy gì mang ra để mà so sánh, để mà xứng đáng.
Mấy ngày này Phong đối xử với Hạnh rất tốt, có lẽ là do nghĩ đến ơn nghĩa lúc cô cứu Phong chăng? Cũng có thể là do sự cố của ngày hôm ấy.
Hạnh đi loanh quanh một lát thì nhìn thấy có một bóng đen nằm ở trên sàn cỏ. Lúc đầu cũng cảm thấy hơi giật mình nhưng suy đi nghĩ lại nhà này làm gì có ai, tự nhiên Hạnh cảm thấy lo lắng.
Càng đi tới gần thì thấy hình bóng ấy càng quen thuộc, rồi Hạnh giật mình khi nhận ra người ấy chính là Phong. Sao Phong lại nằm ở đó? Không lẽ Phong bị làm sao?
Nghĩ như vậy Hạnh chạy vội tới, nắm lấy tay phong rồi lay.
- Anh sao vậy? Anh có làm sao không?
Phong vẫn im lặng không nói gì, lúc ấy thì Hạnh đã cảm thấy rất sợ hãi rồi.
- Phong, anh mau tỉnh lại đi.
Phong vẫn im lặng, lúc này thì hạnh đã sợ đến mức phát khóc. Cô vội vã đưa tay lên mũi xem Phong còn thở không.
Bất ngờ cả người cô bị một lực khá mạnh kéo xuống, rồi ngay lập tức hai cánh tay phong ôm chặt lấy Hạnh.
- rõ ràng là có lo lắng cho anh.
Lúc ấy Hạnh mới biết là mình bị lừa, cô vừa ngại vừa xấu hổ nên đâm ra cáu.
- Anh đúng là cái đồ đáng ghét. Mau bỏ tôi ra...
Hạnh vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay Phong, nhưng cô càng làm thế thì càng bị Phong giữ chặt.
Sau cùng thì hạnh là người nằm xuống thảm cỏ, còn Phong thì ở bên trên khuôn mặt đang đối diện với khuôn mặt Hạnh.
Có hai trái tim đang đập rất mạnh, có hai hơi thở nóng ấm đang sắp hòa quyện vào nhau.
Phong nhìn Hạnh bằng đôi mắt dịu dàng.
- anh yêu em..
Ba chữ ấy mặc dù đơn giản nhưng Phong nhất định phải nói ra. Chỉ mấy chữ ấy thôi nhưng đó chính là cách để Phong nói cho Hạnh biết là Phong rất muốn được chăm sóc Hạnh.
Để cho dù sau này có bất cứ chuyện gì hay bất cứ ai cũng chẳng thể xen vào được.
- có thể cho anh quyền được chăm sóc em những ngày tháng sau này được không? Được trở thành bố của bé Nhi và trở thành chồng của em.
- Tại sao? Anh cũng biết là tôi...
Hạnh chưa kịp nói hết câu thì đã bị Phong chặn lại bởi đôi môi ấm áp, bàn tay Hạnh Phong cũng nắm vô cùng chặt.
Nụ hôn lúc đầu nhẹ nhàng, có một chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một chút trêu đùa, nhưng càng về sau nó càng trở nên mãnh liệt.
Có một vài giây phút Hạnh muốn phản kháng, nhưng lần nào cũng bị phong giữ lấy. Giây phút ngọt ngào ấy chính là không được phép phá bỏ.
Lần này hoàn toàn là do Phong chủ động, chiếc lưỡi tinh xảo dần cậy mở hàm răng bé nhỏ, dùng tất cả kĩ năng có được để khám phá khuôn miệng xinh đẹp.
Dần dần Hạnh cũng bị cuốn vào trong nụ hôn mãnh liệt ấy, từng chút, từng chút đáp trả.
Cô không có bất cứ một chút kĩ năng gì, cũng không giỏi trong vấn đề ân ái, chỉ là làm mọi thứ theo bản năng.
Phong bế Hạnh lên, anh đi một mạch vào trong nhà rồi lên tầng 2, chẳng cần nói thì ai cũng biết là sắp có chuyện gì xảy ra.
Hạnh ngại đến mức chẳng dám mở mắt ra nhìn, chỉ sau vài phút cô đã nằm trên chiếc giường êm ái của Phong.
- em đi về phòng đây.
Hạnh thực sự xấu hổ, cô cố gắng nói ra câu ấy rồi đứng lên, nhưng bàn tay lại bị tay Phong nắm lấy.
- em đi anh sẽ chết đấy.
- sao lại như thế?
- chết vì mất máu. Với lại, lửa cháy rồi em không định dập sao?
Theo ánh mắt của Phong Hạnh nhìn xuống phía bên dưới, nơi hạ bộ đã cứng cáp nhô lên một cục từ lúc nào.
Hạnh ngại đến mức quay đi chỗ khác, Phong kéo Hạnh chở lại ôm chặt vào lòng, vật to lớn kia cũng vì thế mà động chạm.
Đôi mắt Phong mờ đυ.c, hơi thở nặng nề gấp gáp hơn, nhìn thẳng vào mắt Hạnh, môi Phong cũng từ từ tiến lại gần.
Từng chút từng chút một để họ lại thuộc về nhau theo một cảm xúc đúng đắn nhất. Chẳng có một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào, cũng không hề có một sự tác động nào từ bên ngoài, chỉ đơn giản là họ đang nghe theo tiếng nói của con tim, nghe theo sự mách bảo đến từ cơ thể, cảm xúc và đương nhiên là cả lý trí.
Từng nút cúc áo được mở ra, họ ở cạnh nhau như chỉ mới gần nhau lần đầu tiên, cái gì cũng mới lạ.
Rồi mất vài giây Hạnh dừng lại, cô dường như vẫn đắn đo một điều gì đó.
Phong nắm lấy hai bả vai của Hạnh, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
- nói cho anh biết, em có yêu anh không?
Hạnh gật đầu.
- vậy thì đừng lo lắng hay quan tâm đến bất kì một điều gì khác, em chỉ cần biết em yêu anh và anh cũng yêu em, như vậy là được rồi.
- nhưng...
- anh sẽ chịu trách nhiệm, sẽ yêu thương em và con. Em biết điều đó mà, đúng không?
Lại thêm một cái hôn ấm áp nữa. Bao nhiêu năm qua chẳng gần ai cũng chẳng quan tâm yêu đương gì ai.
Hạnh đã chẳng nghĩ gặp Phong lại là duyên trời định.
Tiếp xúc với Phong một thời gian Hạnh biết Phong là một người đàn ông tử tế. Sống độc thân và không bao giờ có chuyện đưa gái gú về nhà.
Là một người đàn ông không ràng buộc về vấn đề gia đình nhưng đi làm và về nhà rất đúng giờ, chưa bao giờ thấy Phong bê tha rượu chè, cũng chẳng bao giờ thấy anh đàn đúm bạn bè.
Một người đàn ông hoàn hảo kể cả tính cách lẫn công việc như Phong thực sự Hạnh có nằm mơ cũng không dám nghĩ là mình có thể với tới. Vậy mà bây giờ Hạnh được Phong tỏ tình, cô lại chẳng dám tin vào những gì mà mình được nghe.
Mọi thứ xung quanh hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng thở, tiếng hai trái tim đang vì nhau đập lỗi nhịp.
Chiếc áo trên người Hạnh rơi xuống đất, cô muốn một lần đặt niềm tin vào người đàn ông này, muốn cuộc sống sau này có nơi để dựa vào. Một lần thử bước thêm một bước nữa, cuộc sống của Hạnh biết đâu sẽ sang một trang mới.
Trước mặt Phong là Hạnh, người phụ nữ do nhân duyên sắp đặt. Người ta thường bảo khi cởi chiếc áo của người con gái xuống thì phải xác định khoác lên người họ một chiếc váy cưới. Và bản thân Phong cũng đã xác định điều ấy.
Thêm một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên xương quai xanh, nhìn cơ thể Hạnh hơi gầy mà Phong thấy xót.
- ngay ngày mai anh sẽ thực hiện kế hoạch vỗ béo cho em.
- anh nói linh tinh cái gì thế? Em không cần béo.
- nhìn xem, em gầy quá đây này.
- không gầy.
- có gầy..
Hạnh đưa nay cù nách Phong, cô quên luôn chuyện mình đang không mặc áo. Hai người nô đùa với nhau, đã lâu lắm rồi chẳng ai thoải mái tới như thế.
Vì là phòng cách âm nên cũng chẳng lo lắng chuyện âm thanh nào đó sẽ lọt ra ngoài. Một lát sau đó thì....
Hạnh giật mình khi bàn tay mình chạm vào một cái gì đó ấm ấm, hơi cứng và thẳng.
Cô nhìn theo hướng cái tay thì mặt đỏ như trái cà chua chín, cái đó của Phong Hạnh đang nắm rất chặt.
Cô vội vã thu tay lại nhưng Phong nhanh hơn, giữ chặt lấy tay Hạnh. Ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
- em đã nắm lấy nó rồi thì phải có trách nhiệm với nó.
- trách nhiệm...trách nhiệm gì chứ.
- nó vốn dĩ rất mềm yếu, nhưng vì em mà trở nên cứng cáp mạnh mẽ.
- anh...đồ biếи ŧɦái...
Phong kéo Hạnh vào lòng, nụ hôn kia lại dây dưa không dứt, từ từ di chuyển xuống xương quai xanh rồi nhẹ nhàng mơn chớn nơi nhũ hoa đang đà nở rộ.
Tham lam hôn xuống vùng vụng rồi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi núi rừng đầy mật ngọt, từng đợt kí©ɧ ŧìиɧ cứ thế cứ thế xâm chiếm lấy cơ thể Hạnh, khiến cô có chút không quen mà cố rướn mình đón nhận.
Từng chút từng chút nhẹ nhàng đưa vật to lớn kia vào bên trong cúc nguyệt, cho dù là vào thời khắc nào Phong cũng không muốn Hạnh chịu tổn thương, không muốn cô có chuyện gì dù chỉ là một cái nhíu mày.
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, chuyển động cũng mỗi lúc một mạnh mẽ. Trong căn phòng kín chỉ còn lại tiếng hơi thở, tiếng da thịt va chạm vào nhau và cả tiếng trái tim đang không ngừng thổn thức.
Yêu rồi..
Mẹ à Mau kết hôn