*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giờ Mùi khắc ba, Chiên Đàn tự.
“Đại sư phụ, ngài có đó không ạ?”
Một tiếng kêu khe khẽ và cũng rất non nớt truyền tới qua khe cửa. Để tỏ lòng tôn kính y, Liễu Giác phương trượng đã dặn đệ tử trong chùa phải gọi y như vậy.
Tri Tân đi tới mở ra cửa viện ra, phát hiện người đến là một tiểu sa di trong chùa, mới hơn năm tuổi, còn chưa cao tới đùi y, mặt nó tròn tròn, đôi mắt to to, nom khá giống Tiểu Triều Lai ở Từ Bi tự.
Triều Lai là nhóc đồ đệ của phương trượng, bình thường thích bám rịt lấy Tri Tân, giống như thể tiểu huynh đệ của y vậy.
Nghĩ tới Triều Lai, lòng Tri Tân lại dâng trào nỗi nhớ nhung và cả sự dịu dàng, tính ra chuyến này y đã rời núi Vô Công gần mười tháng rồi.
Cảm giác nhớ nhà ấy khiến cho vẻ mặt của Tri Tân khi nói chuyện với tiểu sa di cũng hết sức hiền hoà, y ngồi xổm xuống, cười bảo: “Ta đây, có chuyện gì thế?”
“Sư huynh nói vui một mình chẳng bằng mọi người cùng vui.” Tiểu hòa thượng hớn hở lấy ra cái túi không biết đựng đồ gì, xoè lòng bàn tay ra với Tri Tân, “Cho nên con tới tặng kẹo cho ngài ăn ạ.”
Tri Tân buồn cười chớp chớp mắt, ngắm nhìn hai viên kẹo tròn vo to bằng đồng xu ở trong lòng bàn tay nó. Bên ngoài kẹo bọc một lớp giấy dầu mỏng màu trắng, xuyên thấu qua giấy dầu còn có thể thấy được vài đoá hoa đỏ vàng xen kẽ ở bên trong.
Y ghi nhận tấm lòng nồng hậu của bọn trẻ, song Tri Tân đã qua cái tuổi thích ăn đồ ngọt lâu rồi, hơn nữa trong chùa vốn ít đồ ăn vặt, y không muốn giành món ngon của người khác. Y còn nghĩ bụng, sớm biết thế thì sáng nay trước khi lên núi, y đã lấy một phần tiền nhang đèn mà Lý Ý Lan đưa để mua chút đồ ăn rồi.
“Cảm ơn tấm lòng của các con.” Tri Tân thân mật nắn nắn d ái tai cu cậu rồi tươi cười nói dối, “Nhưng mấy bữa nay đại sư phụ bị đau răng nên không ăn được rồi, con cứ giữ lấy mà ăn nhé.”
Tiểu sa di mở to mắt, dù sao vẫn còn nhỏ nên bụng nghĩ gì là hiện hết lên mặt, nó vừa bối rối mà cũng có có chút mừng thầm, thậm chí còn vô thức li3m môi một cái.
Tri Tân thấy nó đáng yêu quá nên đang định vỗ vai bảo nó đi chơi đi, nhưng tiểu sa di bỗng hạ quyết tâm như thể đi đặt sính lễ đính hôn, nó ngước đôi mắt sáng ngời, kéo tay Tri Tân dúi kẹo vào rồi chạy biến như có lửa đốt sau mông.
Những viên kẹo bị lay động phát ra tiếng vang “Leng keng”, Tri Tân chớp mắt ngạc nhiên nhìn xuống lòng bàn tay mình. Tuy nhiên y còn chưa kịp xem kỹ thì đã nghe thấy tiểu sa di nọ hô lên: “Không được đâu, sư huynh sẽ mắng con mất, con đi nha đại sư phụ.”
Tri Tân cười cười, bỗng nhiên nhớ lại bản thân mình hồi bằng tuổi nó, hồi đó còn lâu mới có được sự kiềm chế và thành thục như thế.
Tiểu hòa thượng kia chân ngắn cũn mà chẳng hiểu sao chạy nhanh thoăn thoắt, nhoáng cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Tri Tân nhìn viên kẹo mình nâng niu trong tay, đoạn y cầm một viên giơ lên trước mắt, có vẻ tiếng động phát ra từ viên kẹo tròn này, điều này khiến y cảm thấy khá mới lạ.
Tri Tân trước đây rất ít để ý đến mấy món này nên không biết là kẹo còn có thể phát ra âm thanh. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, y cẩn thận lột vỏ của một viên kẹo ra, thứ bên trong lập tức lộ ra trước mắt.
Đây là một loại kẹo độc đáo mới lạ mà Tri Tân chưa từng thấy bao giờ. Vỏ ngoài kẹo trơn nhẵn, tính chất giống như băng vậy, ruột bị móc rỗng, chứa một ít hạt kẹo nho nhỏ bọc hoa khô, lắc một cái là nó sẽ vang leng keng, thảo nào đám trẻ con thích mê.
Tri Tân nhìn mà cũng thấy thích, tuy nhiên thứ mà y đánh giá cao chính là ý tưởng sáng tạo của thợ làm kẹo. Con người một khi đã đến tuổi hiểu chuyện thì tất nhiên sẽ đánh mất lạc thú ngây thơ hồn nhiên.
Ngắm nghía xong, y dùng tờ giấy dầu nhăn nhúm để gói kỹ kẹo lại, sau đó y đóng cửa, quay về phòng tiếp tục gõ mõ. Y gõ chiếc mõ gỗ mua bằng tiền nhang đèn của Lý Ý Lan, miệng thì lẩm nhẩm niệm《Thanh Tâm Kinh》.
……Tịch vô sở tịch, dục khởi năng sinh. Dục kí bất sinh, tức thị chân tĩnh……
(Tĩnh lặng không có cái vốn tĩnh lặng, thì d*c vọng làm sao có thể phát sinh ra? D*c vọng đã không phát sinh, tức là ta đạt được sự tĩnh lặng đích thực.)
Tri Tân rất có kinh nghiệm, ý niệm và tiếng mõ hoà nhịp cùng nhau, chẳng mấy chốc y đã nhập định.
Mây đen ngoài phòng đến rồi lại đi, gió nổi lên rồi lại ngừng, một chiếc lá khô nhẹ nhàng rơi vào bồn hoa súng trong viện, làm dấy lên vài gợn sóng lăn tăn. Không biết qua bao lâu, Tri Tân đã niệm kinh xong một lượt và lặng lẽ mở mắt ra.
Dưa muối trong chùa mặn quá mức, y mới ăn mấy miếng mà cứ hơi tí là lại muốn uống nước. Y với tay lấy bát trà đặt trên bàn, chợt nhác thấy bên cạnh bàn hình như có mấy chấm đen nhỏ đang di chuyển. Tri Tân nhìn mỹ mới nhận ra đó là một đàn kiến đang bò, mục đích của bọn chúng chính là mớ kẹo mà y đặt cạnh chân nến nửa ngày trước.
Thời gian chúng tới đây chắc chắn không ngắn cho nên mới bu đầy vỏ ngoài kẹo rồi, tuy nhiên đa phần bọn chúng vẫn quây kín thành vòng tròn chen bên dưới viên kẹo, nom có vẻ đang muốn mang viên kẹo lớn hơn chúng gấp nhiều lần đi.
Xem ra đàn kiến vô cùng đồng tâm hiệp lực, nên khi Tri Tân nhìn sang lần nữa thì liền thấy viên kẹo đang khe khẽ lay động rồi.
Cảnh tượng ấy tựa như một chiếc móc nhỏ, kéo ra vài thứ từ trong dòng ý thức của Tri Tân. Y nhớ tới bầy kiến trên nấm mồ hôm xảy ra hàn y án, bọn chúng cũng bò qua bò lại không ngừng như thế.
Kiến và kẹo? Kẹo và thạch tượng sinh, cùng với cả bạch cốt án……
Sắc mặt Tri Tân trở nên nghiêm túc, ý nghĩ trong đầu loé lên như quần ma loạn vũ, y dồn hết sức tập trung vào những suy nghĩ bất chợt ấy, đến nỗi quên cả thu lại bàn tay đang chạm lên chén trà.
Có vài con kiến mon men bò lên chén trà, thấy y cứ ngồi im bất động cả buổi, chúng liền xem ngón tay y là vật chết, không kiêng nể gì mà cứ bò qua bò lại trên đầu ngón tay y.
Giờ Mùi khắc bốn, phố Hòe Khang.
Người làm nghề buôn bán đa phần đều phải tần tảo vất vả, thời gian ăn cơm không giống người thường. Sau khi Nghiêm Ngũ dọn quán về nhà, trong hẻm vô cùng yên tĩnh, rất nhiều gia đình đều đang nghỉ trưa.
Ngô Kim chờ hắn vào nhà rồi mới tiến vào hẻm, sau đó Nghiêm Ngũ không ra ngoài nữa, Ngô Kim cũng không hề rời đi. Hắn gõ cửa căn nhà bên cạnh, rút lệnh bài ra cưỡng chế không cho nhà hàng xóm nháo nhào lên hay hỏi này hỏi nọ, hắn cứ thế bắc thang trèo lên tường viện ngồi, ló đầu ra thăm dò tình hình trong nhà Nghiêm Ngũ.
Về đến nhà xong, Nghiêm Ngũ đặt gánh hàng xuống rồi đi vào bếp, khói bếp bốc lên nghi ngút, trong nhà lặng ngắt như tờ, chẳng có bất kỳ thứ gì khiến Ngô Kim chú ý.
Sự yên lặng đằng đẵng ấy kéo dài suốt một bữa cơm rồi cuối cùng Nghiêm Ngũ mới đi ra khỏi bếp.
Nghiêm Ngũ bưng cơm nước đã nấu xong đi vào trong phòng, kiểu nhà bình dân như nhà hắn không có phòng ăn riêng mà tiếp khách, ăn ngủ đều tại nhà chính hết. Ngô Kim nhìn thấy là hắn thì vốn là định buông lỏng cảnh giác, chuẩn bị rụt cổ về như con rùa. Nhưng đang rụt lại nửa chừng, Ngô Kim vô tình nhác thấy chiếc khay hắn cầm, thế là tầm mắt lập tức khựng lại.
Trên khay đặt bát sứ thô sơ mua một đồng một cái ở đầu đường, trên bề mặt lớp men màu trà còn có đốm nhám li ti, chẳng có chỗ nào đặc biệt cả. Điểm khiến Ngô Kim chú ý là số lượng, có tới hai đôi đũa và hai cái bát.
Ngô Kim còn chưa hiểu rõ tình huống song lòng bỗng trào dâng cảm giác hân hoan lạ thường, bởi công bằng mà nói thì các đồng liêu của hắn đều rất xuất sắc, chỉ có mình hắn bao lâu nay chỉ có thể giúp đỡ mấy việc tay chân lặt vặt.
Tuy không lập được công lao to lớn, nhưng hắn cũng muốn góp một phần sức lực vào vụ án khó giải này. Mà biết đâu hiện tại chính là cơ hội.
Từ lần trước theo dõi Nghiêm Ngũ, Ngô Kim liền xem ngư lân sách trong nha môn, theo như ghi chép thì Nghiêm Ngũ là một người đàn ông độc thân sống một mình, cha mẹ không còn tại thế, cái bát thứ hai này chứng tỏ trong nhà hắn có một người nữa.(Ngư lân sách là bộ sổ sách ghi chép đất đai thời cổ đại, vẽ lại nhà cửa, đồng ruộng, núi rừng, sông hồ ở nhân gian kèm tên gọi theo thứ tự xếp hàng liên tiếp. Bộ sách này sắp xếp giống vảy cá cho nên mới gọi là “ngư lân sách”, tức sách vảy cá.)
Kẻ không biết tên cũng không lộ mặt này là ai? Có dính dáng đến bạch cốt án hay không?
Ngô Kim không giỏi suy luận, trong lúc hắn mải cúi đầu ngẫm nghĩ thì Nghiêm Ngũ đã vào nhà đóng cửa lại, Ngô Kim gắng hết sức dỏng tai lên song không nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện.
Kỳ thực biện pháp nhanh nhất trực tiếp nhất là leo qua tường đá tung cửa luôn, nhưng Ngô Kim nhớ tới thân thủ của bọn đầu bếp giả nên không dám manh động. Tuy nhiên nếu giờ về gọi thêm viện binh, nhỡ đối phương lại đi mất trong lúc bên này không có người trông chừng, vậy thì lại thành lợi bất cập hại.
Ngô Kim đắn đo một lát, cuối cùng vẫn quyết định canh chừng ở chỗ này, trời tối Lý Ý Lan nhất định sẽ phái người đến thay phiên, đến lúc đó thì dễ rồi.
Sau khi ra quyết định xong, Ngô Kim dùng ống tay áo lau nước mũi nhỏ ra đông lạnh, tiếp đó cẩn thận ngẩng đầu quan sát ngôi nhà kế bên. Vừa nhìn hắn liền giật nảy cả mình, bởi vì có một bóng đen bỗng nhiên nhảy từ mái nhà đối diện qua mái nhà Nghiêm Ngũ.
Ban đầu Ngô Kim tưởng đó là đồng bọn của thích khách, hắn nín thở, không dám khinh thường, nhìn chằm chằm vào mái nhà không chớp mắt.
Kẻ nọ có thân pháp cực nhanh, nhanh đến mức Ngô Kim không thấy rõ mặt. Đối phương cạy ngói trên mái phòng ngủ của Nghiêm Ngũ, ngóng vào trong nhà.
Ngô Kim cảnh giác cao độ, Nghiêm Ngũ tuyệt đối không thể có mệnh hệ gì, bằng không hắn khó lòng ăn nói với các đồng liêu. Hắn với tay nắm lấy chuôi đao, chỉ cần đối phương lộ ra sát khí, hắn sẽ bất chấp xông lên phía trước.
Nhưng hắn đã mưu tính sai, trình độ của đối phương cao hơn hắn quá nhiều, hắn mới vừa nắm chặt chuôi đao thì sát khí vô hình từ hắn đã làm kinh động đến đối phương. Kẻ nọ bất thình lình ngẩng phắt lên, ngay lập tức từ trên cao nhìn xuống Ngô Kim ở mái hiên.
Ngô Kim thấy mặt kẻ nọ thì liền thở phào nhẹ nhõm, bởi vì vị khách không mời mà đột nhiên tìm đến nhìn trộm người khác ăn cơm lại chính là Bạch Nhất – kẻ mà nghe đâu ngay cả Lý Ý Lan cũng đánh không lại.
Bạch Kiến Quân gặp người phe mình mà lại chẳng hồ hởi chút nào, ông ta mau chóng nhảy xuống khỏi nóc nhà, đạp tung cửa phòng Nghiêm Ngũ.
Qua cánh cửa mở toang, ông ta chạm mắt với kẻ ngồi trong phòng, kẻ nọ có mái tóc mượt mà rũ xuống lưng như phụ nữ, chính là kẻ trong bức tranh Trương Triều vẽ.
Bạch Kiến Quân nhoẻn miệng chào hỏi: “Bằng hữu, lại gặp mặt rồi.”
——
Sau khi Lý Ý Lan theo tạp dịch tiến vào hậu viện hiệu bạc, giờ Mùi vẫn chưa tới khắc hai.
Hắn vào xong là Trương Triều liền dẫn Lữ Xuyên và Ký Thanh đến hiệu bạc phá rối. Bọn họ cầm ngân phiếu giả trong vật chứng, khăng khăng cho rằng mình nhận được đồ giả, đòi hiệu bạc phải bồi thường.
Nhân viên ở quầy tất nhiên không chịu, Ký Thanh liền cãi nhau đến bất phân thắng bại, Lữ Xuyên thì ở bên cạnh bảo vệ cậu, có kẻ nào giơ tay là hắn đánh trả liền. Ba người cùng nhau gây sự, một mặt là để thu hút sự chú ý của hiệu bạc, mặt khác chỉ cần Lý Ý Lan bắn đạn tín hiệu, Lữ Xuyên sẽ ngay lập tức vào phối hợp chiến đấu.
Bên kia, trong lúc di chuyển, Lý Ý Lan cũng đã bí mật kiểm tra hết mọi ngóc ngách trong Phong Bảo Long.
Đây là một toà nhà xuyên tâm trong năm ngoài ba điển hình, đi qua ba lớp phòng ốc ước chừng không không dưới ba mươi gian, nếu có người nấp trong này thì hắn chắc chắn trở tay không kịp.(Xuyên tâm là dạng kiến trúc có lối đi đâm thẳng đi qua nhà. Còn “trong năm ngoài ba” tức là các phòng ở nhà trong (lớp thứ 3 sau khi đi vào) đều là phòng 5 gian, các gian phòng ở nhà ngoài (lớp thứ 1,2 sau khi đi vào) đều là phòng 3 gian. Đây là kiểu kiến trúc phổ biến ở huyện Kỳ, Trung Quốc.)
May mà hiệu bạc này tuy có chút hoạt động mờ ám nhưng nhân viên làm công đều là người bình thường, từ cách đi đứng và hô hấp là có thể nhìn ra được. Lý Ý Lan nguỵ trang cũng rất khéo, sau một nén nhang, hắn đã gặp được chưởng quỹ ở căn phòng sâu trong cùng hiệu bạc. Đó là một lão già gầy gò, thoạt nhìn vẫn có một chút khí khái nho nhã.
Lão cất tiếng hỏi: “Việc của các ngươi tiến hành thế nào rồi?”
Lý Ý Lan làm theo lời dặn của Lữ Xuyên, không nắm chắc nói gì thì nhất quyết im lặng. Hắn chỉ liếc chưởng quỹ một cái, không hề lên tiếng.
Chưởng quỹ lại hỏi: “Rốt cuộc các ngươi đang làm gì?”
Lý Ý Lan cảm giác hai đám người có vẻ không phải cùng chung một nhóm, như vậy vừa có chỗ tốt vừa có chỗ không tốt. Chỗ tốt là chưởng quỹ sẽ không quá trung thành, không tốt là những gì lão biết chỉ có hạn. Hắn không để lộ ra vẻ mặt hoài nghi, vẫn cứ im ỉm không trả lời.
Chưởng quỹ cười khẩy, bỗng nhiên nổi nóng quát: “Các hạ đúng là cao giá thật, ta chịu ơn giám sát đại nhân nên mới đứng mũi chịu sào giúp các ngươi truyền tin tức, nhưng ta dù sao vẫn không phải con chó dưới tay các ngươi đâu. Cho nên cũng xin phép cho ta hỏi một câu, chuyện này sẽ tiếp tục tới khi nào mới thôi?”
Trong triều có rất nhiều giám sát đại nhân, cơ mà dò hỏi một chút thì chắc sẽ có manh mối thôi. Lý Ý Lan âm thầm ghi nhớ việc này, đoạn hắn vươn tay về phía chưởng quỹ, thấp giọng nói: “Cái đó thì vẫn phải xem bên trên ra chỉ thị gì. Lấy ra đi.”
Chưởng quỹ hờ hững ném ra một ống trúc nhỏ, rồi lão nhắm hai mắt lại, dường như đang nhắc nhở bản thân phải bớt giận: “Cút đi.”
Lý Ý Lan bắt lấy ống trúc, định bụng lấy lùi làm tiến, rời đi trước để xem nội dung trong ống trúc rồi tính sau. Nhưng ngay lúc đứng dậy, hắn liếc thấy vẻ mặt khinh thường của chưởng quỹ thì bỗng nảy ra một kế, thế là hắn bất thình lình vòng ra sau ghế, rút đầu thương trong tay áo ra.
Tiếp đó hắn kề lưỡi thương lên cổ chưởng quỹ, cố nở một nụ cười thật xảo trá rồi nói: “Được thôi, tuy nhiên trước khi đi vẫn còn một thứ ta muốn mang theo.”
Chưởng quỹ cảm giác cần cổ bị ghì lên một v@t cứng cứng, sau đó cơn đau nhói dấy lên, đến lúc này nếu mà lão vẫn chưa rõ đối phương muốn làm gì thì đúng là có chết cũng chẳng oan.
Tên khốn làm ơn mắc oán này, không ngờ lại muốn lấy mạng lão!
“Chờ đã! Ngươi không sợ ta mà chết thì chuyện của các ngươi cũng lộ hết…… AAA ——”