*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùng ba tháng mười hai, giờ Thìn khắc một, nha môn Nhiêu Lâm.
Ngày đầu chính thức nhậm chức, Lý Ý Lan tốt xấu gì cũng phải ra mắt, dưới lớp áo choàng là y phục tím và đai lưng kim ngọc, hoa văn khổng tước trên quan phục tạo nên vẻ uy nguy bễ ngễ, được người người bái kiến tiến vào cửa.
Ký Thanh đi theo sau hắn, đưa mắt nhìn chỉ thấy toàn là đỉnh đầu với búi tóc, tâm tình bỗng có chút lâng lâng, nhủ thầm thảo nào nhiều người tìm đủ mọi cách cũng phải trèo cao cho bằng được, thì ra cảm giác nhìn người khác cúi đầu trước mình lại sảng khoái như vậy.
Tạ Tài hiện không ở công đường, Ký Thanh kéo sư gia lại hỏi, mới biết quận trưởng không chịu nổi kinh hoảng nên lúc trời còn chưa sáng đã đến nhà ngục thăm hỏi đại sư rồi.
Ký Thanh tỏ vẻ khinh thường, nghĩ bụng lão mập này đúng là đồ nịnh hót.
Lý Ý Lan liếc nhìn về phía nhà ngục, kỳ thực về tình về lý thì hắn cũng nên đi nịnh bợ, có điều nhớ tới lời tự kiểm điểm tối qua, hắn lại chuyển mũi chân, tiến vào công đường sáng sủa.
“Vu sư gia, nếu Tạ đại nhân xong việc thì mời ngài ấy đến sảnh chính một chuyến nhé, ta có đôi chỗ thắc mắc về hồ sơ vụ án, cần thỉnh giáo ngài ấy.”
Dù vị cao quan ốm yếu này nói năng khách sáo, Vu sư gia vẫn căng thẳng đến độ giậm chân trong bụng, nghĩ thầm lão gia của bọn họ đúng là chẳng đáng tin gì cả.
Đại sư và đại nhân đều là nhân vật tai to mặt lớn, đại sư bao dung độ lượng, đại nhân thì bản tính không rõ, ai cũng biết nên lấy lòng người nào trước, thế mà quận trưởng của bọn họ lại khác với tất cả mọi người, vứt vị tuần phủ phàm phu tục tử này sang một bên.
Thiệt tình!
Mặt Vu sư gia không khỏi lộ vẻ xấu hổ, cười giả lả mời nhóm Lý Ý Lan vào trong: “Mời đại nhân nghỉ ngơi một lát, hạ quan lập tức đi gọi người ngay.”
Ông ta xoay người định đi, lại bị Lý Ý Lan kêu lại: “Sư gia chớ vội, trước tiên cứ mang hồ sơ liên quan tới vụ án đến đây đã.”
Sư gia thấy hắn quan tâm vụ án, có vẻ không giận vì bị thất lễ thật, liền vội vã chạy đi lấy hồ sơ.
Tạ quận trưởng bên kia cũng không biết có người đang mắng mình, sau khi tiến vào nhà lao liền thấy Tri Tân đang ngồi tựa vào vách tường, đã tỉnh đúng như ý ông ta. Ông ta chỉnh trang lại quan phục, gọi ngục tốt mở cửa ngục ra, đích thân bưng nước rửa mặt và cơm chay đã chuẩn bị sẵn vào.
Xích sắt kêu leng keng, cơm chay tỏa mùi thơm, khiến không ít dân chúng tỉnh giấc, đám người vừa mơ màng nghĩ “Ôi trời ơi”, “Thơm quá” vừa trở mình bò dậy, bầu không khí yên tĩnh nhanh chóng biến mất.
Tạ Tài đằng hắng cổ họng, trong giọng điệu nhã nhặn khó nén sự cố sức, ra vẻ nho nhã nói: “Đại sư, trời sáng rồi, ngài vất vả cả đêm chắc hẳn đã đói bụng, hạ quan có chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ, đại sư rửa mặt rồi hãy dùng thử một chút nhé.”
Từ khi tiếng ồn cất lên, Tri Tân vẫn luôn nhắm hai mắt, giờ khắc này lại có người ở gần bắt chuyện, ánh mắt y rõ ràng tỉnh táo, hiển nhiên không phải đang ngủ gật.
Từ Bi tự xưa nay luôn làm việc buổi sáng, cho nên giờ Mão vừa qua thì y đã tỉnh rồi, mỗi ngày vào giờ này các tăng lữ đã thức dậy làm việc, quét sân nấu cháo, còn y thì sẽ đến Xá Lợi tháp lau chùi bụi bặm.
Xá Lợi tháp cao chín trượng chín thước chín tấc, xây trên Xá Đắc đài trong chùa. Từ đỉnh tháp có thể nhìn thấy chùa miếu và núi non chung quanh, đương nhiên cũng thấy được một vài thứ mà người ở chỗ thấp không nhìn thấy.
Tăng lữ bình thường không có tư cách lên tháp, vậy nên không biết rằng thánh vật xá lợi của Phật gia ở trên đỉnh tháp đã mất từ lâu, chỉ còn lại một lời nói dối được bảo vệ bởi tầng tầng xiềng xích và cấm chế.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Tri Tâm đều phải thầm niệm một câu “Tội lỗi”, làm người xuất gia, y thường phải nói câu “Không nói lời gian dối”, nhưng sự thực ra sao, chỉ có trời biết, đất biết, Phật chủ và bản thân y biết.
Trong ngục không có trống chiều chuông sớm, rất nhiều người còn đang ngáy khò khò, Tri Tân nhẹ nhàng ngồi dậy, gấp gọn chăn nệm, ngồi lên nệm như ngồi trên bồ đoàn, bắt đầu tụng tâm kinh.
Y có lòng tôn trọng giờ làm việc và nghỉ ngơi của người khác, nhưng quận trưởng lại không có tấm lòng ấy, ông ta trịnh trọng khoa trương tiến vào, quấy rầy giấc mộng vốn chẳng mấy yên bình của rất nhiều người.
Tạ Tài tất cung tất kính, Tri Tân nhìn một vòng quanh nhà ngục, đập vào mắt đều là sự ngạc nhiên và hâm mộ, y từng gặp rất nhiều ánh mắt tương tự, song đến nay vẫn chẳng thể nào quen được với nó.
Cùng là ở trong ngục, tập hợp ở chỗ này vì cùng một chuyện, Phật nói chúng sinh bình đẳng, nhưng chúng sinh xưa nay đều bất bình đẳng, đãi ngộ mà y nhận được chính là một minh chứng.
Tri Tân rũ mi, chắp tay chữ thập với Tạ Tài: “Đa tạ, làm phiền đại nhân rồi.”
Dứt lời, y bỏ tay ra, nhấc lên một cái bát sứ trắng tinh xảo từ trên khay, đưa vào trong chậu đồng múc một chén nước, sau đó đổ lên một tay khác, cúi người dùng tay vốc nước rửa mặt, sau đó dùng ống tay áo lau khẽ, số nước còn lại thì lấy súc miệng.
Tràng hạt làm từ tinh nguyệt bồ đề được y quấn trên tay, dải lụa trên bối vân thấm nước, nặng nề lay động theo động tác của y.(Bối vân)
Trước mắt bao người, dân chúng còn đang sờ mông đánh rắm, ngáp ngắn ngáp dài, chẳng thấy cảnh này có gì kỳ lạ, chỉ có Tạ Tài là nhìn tròn cả mắt.
Ngày thường ông ta lên xe ngựa cũng phải sai người bắc ghế, nguyên nhân không phải do xe quá cao mà là do chân ông ta quá ngắn, ngay trên đường cái mà kiễng chân vểnh mông thì thật quá mất thể diện.
Người càng tôn quý thì lại càng chú ý lễ tiết, mặc dù ông ta chỉ là một quan nhỏ ở địa phương nhưng vẫn ghi nhớ mớ lễ nghi phiền phức này, rõ ràng chỉ khi không thất lễ trước mặt người khác thì mới không bị những kẻ tự xưng là quý nhân coi thường.
Nhưng đại sư lại không kiệng kỵ gì mà nhổ nước súc miệng vào chậu ngay trước mặt lão. (Ủa ông bưng đến cho người ta xài mà =_=???)
Hình tượng này quả thực quá….. chợ búa, không phù hợp với thế ngoại cao nhân tiên phong đạo cốt, lòng Tạ Tài có phần thất vọng, sự kính trọng đối với đại sư bất chợt giảm đi, song dù vậy, ông ta cũng không dám quơ tay múa chân, chỉ cúi đầu xuống, định cười làm bộ phi lễ chớ nhìn.
Rửa mặt là rửa mặt thôi, Tri Tân cũng không nhìn ông ta, chỉ cố hết sức chỉnh lý lại bản thân, đối với bọn họ mà nói, dáng vẻ sạch sẽ không vương một hạt bụi cũng là một kiểu ràng buộc và tu hành cần thiết.
Gần nửa tháng trước, chẳng ai mang nước sạch đến cho y, y từng hỏi xin ngục tốt đi ngang qua một bát nước trà để tẩy rửa, đối phương thấy y yên tĩnh lễ độ giữa một đám người than trời trách đất, yêu cầu này cũng không to tát gì, liền mang đến cho y.
Cho nên Lý Ý Lan lần đầu gặp y liền cảm thấy sạch sẽ, cũng không phải do thiên mệnh sở quy gì cả, chẳng qua là dù sơ sài, y đều rửa mặt mỗi ngày.
Nước mang theo sự vẩn đυ.c của ban đêm, rửa mặt xong Tri Tân cảm thấy thần thanh khí sáng, trong lòng cũng có một loại vui vẻ nhỏ nhoi chẳng thể nói rõ, y nhấc chân lên, đẩy chậu nước đến trước mặt người bên cạnh, ôn hòa nói: “Rửa đi, chớ lãng phí.”
Nền đất không bằng phẳng, chậu đồng chông chênh, nước bên trong sóng sánh nhưng cũng không rớt ra ngoài, có thể thấy động tác của y rất vững vàng.
Người được nhận chậu nước lại sợ hết hồn, nước này là do quận trưởng đại nhân bưng vào như thể người hầu, dù gã có thêm chín lá gan cũng không nhận nổi. Vì thế người nọ quỳ sụp xuống, lập tức dập đầu hai cái, một lạy Tạ Tài, một lạy Tri Tân, sợ hãi kêu lên: “Đại nhân thứ tội, tiểu, tiểu nhân không dám.”
Tri Tân vốn có ý tốt, y nói muốn được hưởng đãi ngộ giống với mọi người, bây giờ thành sự thật, không ngờ lại khiến đối phương kinh sợ như thế.
Y nghe vậy thì ngây ra một chốc, song rất nhanh liền phản ứng lại, Tri Tân vươn tay đỡ lấy đầu người nọ trước khi đối phương dập đầu lần thứ hai, người kia không kịp chuẩn bị, đầu hạ xuống lòng bàn tay y, cả người run rẩy, sợ hãi vô cùng.
Tri Tân bất chợt lĩnh ngộ được một loại cô độc vạn phần quen thuộc, song tức khắc đã bình thường trở lại, y nhẹ nhàng nâng tay, một tay khác cũng chẳng để không, yên lặng kéo chậu về chỗ cũ.
Tạ Tài thấy thế thì nhất thời không kiềm chế nổi.
Điêu dân này thật đúng là ngu hết chỗ nói, trời cao chứng giám, đừng nói đại sư đưa nước cho ông ta rửa mặt, dù có giội nước lên mặt ông ta thì ông ta cũng không dám nói nửa câu oán giận, lũ người ngu xuẩn này lại gào thét inh ỏi, làm ông ta trông như quan lại hung ác vậy, mà thực tế ông ta đâu có định làm gì.
Trong lòng Tạ Tài hận không thể lôi tên này ra đánh hai mươi đại bản, nhưng trên mặt vẫn nặn ra vẻ từ ái yêu dân như con, ông ta miễn cưỡng cười nói: “Thứ tội gì chứ? Ngươi phạm tội gì sao? Đại sư bảo ngươi rửa thì ngươi cứ rửa đi! Đây là vinh hạnh của ngươi, ngươi mau rửa xong để cho người khác còn rửa nữa!”
Người nọ không dám trái lời, vội vàng cảm tạ rồi kéo chậu nước về phía mình, kết quả vì luống cuống tay chân nên nước sánh ra ngoài chỉ còn một nửa.
Tạ Tài nhìn kẻ nọ là thấy chướng mặt, nhưng Tri Tân lại từ bi độ lượng, đôi môi hé mở nói gì đó với người nọ, vô cùng khách khí với tên điêu dân thô bỉ này, trong đầu Tạ Tài xẹt qua câu “Cùng bữa cùng ăn” của Lý Ý Lan, trong nháy mắt lập tức tỉnh ngộ, biết lần này nịnh nọt đúng cách rồi.
Ông ta nhanh chóng truyền lệnh xuống, bảo nha dịch mang mấy thùng nước đến, rồi kêu phòng bếp của nhà lao chuẩn bị điểm tâm, phải phong phú một chút, canh lửa chuẩn xác một chút.
Bếp trưởng vốn không chuẩn bị phần ăn này, cầm muôi đòi ông ta mang thịt đến, quận trưởng đành phải dỡ tường Đông đắp tường Tây, hiến phần thịt đầu sư tử trong bữa trưa của mình ra.
Tạ Tài vừa căn dặn vừa rầu rĩ, đại sư mà cứ ở lại trong ngục như thế thì chi tiêu của nha phủ bọn họ không chống đỡ nổi mất, nhưng chẳng ngờ thiên tương giáng đại nhậm tư vu nhân dã, lần này phủ của lão tiếp đón tới tận hai vị thần tiên.
(Thiên tướng đại nhậm vu tư nhân dã: trích câu nói của Mạnh Tử là “Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, đói khát thân xác.”)
Nha dịch đến từ cửa sau thấy ông ta liền chắp tay, thưa rằng: “Lão gia, đề hình đại nhân đã đến, cho mời ngài đến sảnh chính một chuyến ạ.”
Tạ Tài ảo não vỗ đầu một cái, vác bụng phệ khệ nệ chạy đi.
Sảnh chính nha môn, Ký Thanh và Ngô Kim nhìn đống công văn chất cao như núi, trợn tròn cả mắt.
Trương Triều mặc dù không biểu lộ ra ngoài như hai người bọn họ nhưng vẻ mặt còn lạnh hơn cả hôm qua.
Lý Ý Lan nhờ vào thị lực tốt nên chẳng cần tiến lên, đứng một bên thôi cũng có thể phân loại rõ ràng, hồ sơ án cũ án mới của năm thành, điểm đáng ngờ, liên hệ, người liên quan chính, người không quan trọng, người qua đường…. Thứ hắn muốn tìm, không ngờ đề hình quan cũ đều đã tra hết thay hắn, vậy nên hiển nhiên Tiền Lý có tài năng tra án hơn hắn, thứ vị đại nhân kia thiếu có lẽ chỉ là thời gian mà thôi.
Việc bọn họ cần làm là lọc tìm từ đống tiện nghi sẵn có này, trướt hết xem qua tất cả các chi tiết nhỏ. Bởi vì nếu không biết tình huống tổng thể mà hành động thì hoàn toàn là đánh loạn tứ tung.
Lý Ý Lan không xuất thân từ tú tài, không thích giở giọng, hắn nói thẳng: “Năm vụ án, chúng ta vừa khéo năm người, mỗi người một vụ, trước bữa trưa trao đổi thông tin. Ký Thanh, ta thấy đệ có vẻ nóng lòng muốn thử nhất, cho đệ một cơ hội, đệ chọn trước đi.”
Ký Thanh: ……..
Không phải cậu là sai vặt hầu ăn hầu mặc sao? Sao tự dưng lại biến thành quân chủ lực phá án thế này? Cũng đâu có ai trả tiền cho cậu!
Nhưng mà cậu ta có nhảy dựng lên kháng nghị cũng vô dụng, đừng nhìn Lý Ý Lan nói năng lịch sự mà lầm tưởng, một khi hắn đã quyết định thì độc đoán vô cùng, Ký Thanh ủ rũ cúi đầu chọn Phù Giang, thứ nhất là vì công văn của Phù Giang ít nhất, thứ hai là vì cậu và sơn tặc thật sự có một loại duyên phận chẳng lý giải nổi.
Ngô Kim chọn Du Phong, Trương Triều chọn Nhiêu Lâm, Giang Thu Bình xung phong chọn Nhậm Dương, còn lại Sùng Bình liền thuộc về Lý Ý Lan.
Mọi người vừa phân công xong xuôi thì Tạ Tài liền thở hồng hộc chạy vào, vừa xin lượng thứ vừa thỉnh tội, còn có ý mời bọn họ dùng điểm tâm, song Lý Ý Lan dứt khoát từ chối.
Suốt cả ngày hôm đó, bọn họ đều nhốt mình trong sảnh chính đọc hồ sơ, Giang Thu Bình đọc nhanh như gió, tốc độ của Lý Ý Lan cũng tàm tạm, hai người lần lượt hoàn thành nhiệm vụ vào buổi chiều từ giờ Thân đến giờ Dậu, tâm trạng càng thêm nặng nề song cũng chẳng rảnh mà nghĩ nhiều, lập tức đến thay thế cho hai tên Ký Thanh và Ngô Kim cản trở kia.
Khắc ba giờ Thìn, Tạ Tài lại tới mời bọn họ đi cùng cơm, Lý Ý Lan vẫn chẳng ngẩng đầu lên, chỉ đáp “Được”, nhưng cứ chậm chạp không đứng lên, Ký Thanh đã đầu váng mắt hoa, nhất thời quên mất sức khoẻ hắn không tốt, mãi đến khi trăng treo ngọn liễu, toàn bộ công văn mới lướt hết một lần, tinh thần Lý Ý Lan vừa thả lỏng thì đã lập tức ho khù khụ.
Ký Thanh quýnh lên, nằng nặc kéo hắn đi ăn cơm cho bằng được, kết quả ăn mà cũng không chặn được cái miệng Giang Thu Bình.
“Tiền đại nhân tra rất kỹ càng, ta tự thấy mình còn chẳng làm được chu đáo như vậy, nhưng kết quả thật khiến người ta giật mình, nhìn từ kết quả điều tra, nghi phạm mưu tính kín kẽ không một sơ hở, chẳng những không lưu lại chút dấu vêt nào mà còn cho chúng ta một đống bí ẩn chưa có lời giải.”
“Muội muội Chu Nhụy của bộ xương Chu Trụ Lương có động cơ gây án, nhưng cô ta chẳng biết được mấy chữ, láng giềng cũng nói những năm gần đây hành vi cử chỉ của cô ta không có gì khác thường, ngày vụ án xảy ra, cô ta vẫn luôn xe cửi trong xưởng dệt nhuộm, có không ít nữ công nhân làm chứng cho cô ta, xét từ khẩu cung thì cô ta cũng không giống người tâm cơ sâu kín.”
“Mà Mã Trọng – người làm diều có liên quan đến vụ án, là một người gia thế trong sạch, ngoại trừ là láng giềng cùng thôn với Chu Trụ Lương và Chu Nhụy thì không có quá nhiều liên quan. Mấy vị phú hào chủ trì hội diều Nhậm Dương cũng có thể làm chứng cho ông ta, lúc kiểm tra theo lệ trước khi thả diều lên trời, ông ta cũng không mang theo dị vật như bạch cốt, mà nếu có thật thì bọn họ cũng không dám tự đập bảng hiệu, thả nó bay lên trời.” (Tự đập bảng hiệu: tự hủy thanh danh, tự phá mối làm ăn của mình.)
“Lưu Kiều kéo dây diều bị dọa phát điên, La Lục Tử bị giẫm đạp trong lúc hỗn loạn, đến nay vẫn chưa tỉnh lại, theo điều tra thì hai người này cũng không qua lại gì với huynh muội Chu gia.”
“Vì Tiền đại nhân đi vội vàng nên tất cả nghi phạm liên quan giờ vẫn đang bị giữ ở Nhiêu Lâm, sau này chúng ta có thể triệu đến tra hỏi.”
“Điều ta nghĩ không ra là, bộ xương tên Chu Trụ Lương này làm cách nào xuất hiện trên một con diều đang bay? Trực giác của ta mách bảo rằng, nếu muốn chạm đến kẻ chủ giật dây sau lưng, nhất định phải làm rõ gút mắc này trước.”
Mọi người lơ ngơ nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng nhìn Lý Ý Lan, hi vọng vị đề hình quan được trời giao trách nhiệm lớn lao này có thể đưa ra một đáp án anh minh thần võ.
Lý Ý Lan cũng là người cương trực, hắn vô cùng thẳng thắn nói rằng: “Nhìn ta làm gì, ta cũng đâu có biết.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Phần tình cảm sẽ vô cùng nhạt đấy ~