Đây là lần đầu tiên Ôn Tố tham gia họp báo khai máy một phim điện ảnh, tham diễn lần này ngoại trừ Vệ Hạo và cô, còn lại đều là diễn viên điện ảnh.
Đóng vai nữ thứ, Ôn Tố ngồi ở vị trí thứ hai phía bên phải Nguyên Hạc Quân, thần sắc lãnh đạm nhìn phóng viên truyền thông bên dưới.
Phóng viên truyền thông từ trước đến nay luôn thích bới móc, đưa ra câu hỏi bắt đầu khơi mào mâu thuẫn trong đó của Nguyên Hạc Quân và Khâu Nhất Minh.
Lúc trước, Khâu Nhất Minh lúc trả lời phỏng vấn còn nói hiện giờ người trẻ tuổi thật mạnh mẽ, điện ảnh là một môn nghệ thuật cần tinh tế gọt giũa, thương mại hóa sẽ làm mất đi giá trị nghệ thuật vốn có của nó.
Những lời này chỉ thiếu chỉ đích danh người được nói tới là Nguyên Hạc Quân, Nguyên Hạc Quân không chỉ là đạo diễn trẻ, còn là đạo diễn thương mại nổi bật trong nước.
Đối với loại ngôn từ kɧıêυ ҡɧí©ɧ này, Nguyên Hạc Quân trước sau vẫn lễ phép, câu trả lời không chút nào rơi xuống thế hạ phong. Phóng viên kia còn đang muốn nói thêm gì, micro lại bị đưa cho một phóng viên khác.
Không chỉ có Nguyên Hạc Quân, ngay cả Ôn Tố cũng không chiếm được lợi ích gì từ những câu hỏi của phía truyền thông, từng câu hỏi đều sắc nhọn, một đám đều hận không thể hò hét trợ uy cho cô, hy vọng vô nói ra lời gì quyết liệt với Bạch Tinh.
Chẳng qua là cho dù Ôn Tố thật sự cùng Bạch Tinh lén lút tranh đấu với nhau, bên ngoài cũng phải là hòa hợp êm ấm, Ôn Tố đương nhiên sẽ không nói lời gì không thích hợp trước truyền thông.
Họp báo khai máy kết thúc, việc quay chụp được lên lịch trình, lần này Ôn Tố phải đi theo đoàn phim đến thành phố Phong Đông quay chụp, cách nơi này có chút xa.
Mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, khi nghe được Ôn Tố phải đi Phong Đông quay phim, Sở Tĩnh Xu vẫn rất không nỡ, muốn khăn gói đi theo cô vào đoàn phim.
Chờ đến khi Ôn Tố quay xong bộ phim này, sẽ ngừng diễn nghỉ ngơi ở nhà một khoảng thời gian, nghĩ đến kế hoạch tương lai của hai người, Sở Tĩnh Xu chỉ có thể nhẫn nhịn, tiễn Ôn Tố ra sân bay đến nơi làm việc.
__________________________________________
Quay phim điện ảnh và truyền hình có điểm không giống nhau, vì để cho Vệ Hạo và Ôn Tố sớm có cảm giác với ống kính, Nguyên Hạc Quân cũng tốn chút công sức, nhưng mà hiệu quả lại tốt hơn so với anh ta tưởng tượng.
Ôn Tố đang xem lại phần diễn của mình, liền hiểu được cần thu phóng ở đâu, giai đoạn trước khi quay chụp xem như thuận lợi.
Trong bộ phim này còn có không ít cảnh quay đêm, Ôn Tố bởi vậy hết sức vội vã thường xuyên mệt đến mức quay xong lại ngủ gục.
Vốn muốn thường xuyên gọi video cho Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu lại ít khi liên lạc được với cô, chỉ có thể thông qua Tiểu Thịnh biết được tình hình của Ôn Tố.
Ôn Tố ở phim trường quay chụp bận rộn hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài, đây là lần đầu tiên cô quay phim điện ảnh, nên vô cùng xem trọng chuyện này, mỗi ngày chỉ có lui tới giữa phim trường và khách sạn, không có thời gian dư thừa để giải trí nhàn rỗi.
Vì hiệu suất làm việc cao như vậy khiến cho thời gian quay chụp từ hai tháng chỉ sau một tháng đã xong, dựa theo kế hoạch,đoàn phim sẽ rời Phong Đông đi đến thành phố khác lấy cảnh.
Sau khi kết thúc ngày quay ở Phong Đông, đoàn phim được nghỉ ngơi nửa ngày, ngày mai mọi người sẽ lên máy bay đến thành phố khác.
Nguyên Hạc Quân hào phóng mời mọi người ăn bữa cơm, Ôn Tố vốn định nghỉ ngơi trong khách sạn đương nhiên cũng không thể từ chối, liền đi cùng.
Có một tháng làm việc chung, mọi người trong đoàn quan hệ rất tốt, Ôn Tố ăn được một nửa liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, định đi nhà vệ sinh giải quyết một số vấn đề nhỏ.
Mới vừa đẩy cửa bước ra, Ôn Tố vừa ngẩng đầu liền thấy được hai người phụ nữ đi về phía cầu thang chỗ ngã rẽ, bóng dáng quen thuộc làm cho Ôn Tố ngừng hô hấp một chút.
Trùng hợp người phụ nữ cao gầy đi giày cao gót bên trái vô tình nghiêng đầu, Ôn Tố thoáng nhìn thấy, kinh ngạc nhướng mày ---
Ninh Ngọc Kha.
Sao chị ta lại ở chỗ này?
Không chỉ có Ôn Tố, ngay cả Ninh Ngọc Kha cũng có chút kinh ngạc, cô ta đang chuẩn bị xuống lầu liền ngừng bước, cánh tay ôm bạn gái không buông ra, mà thoải mái dắt bạn gái xoay người chào hỏi Ôn Tố.
Ôn Tố vốn tưởng rằng người bên cạnh kia là Thẩm Mạn Huy, nhưng người đó cũng không phải Thẩm Mạn Huy, mà là một cô gái khí chất thanh thuần xinh đẹp.
Hành động thân mật của hai người khiến cho Ôn Tố nhướng mày.
Cô nghĩ đến hiện tại Ninh Ngọc Kha và Thẩm Mạn Huy đang có quan hệ yêu đương.
Nɠɵạı ŧìиɧ bị bắt gặp cũng không chút chột dạ, Ninh Ngọc Kha mặt mày đều là ý cười phong lưu, ánh mắt nhìn Ôn Tố rõ ràng có cả ngạc nhiên lẫn vui mừng, "Trùng hợp vậy, không ngờ lại gặp em ở chỗ này."
Bạn gái bên cạnh cũng nhận ra Ôn Tố, mỉm cười lễ phép với Ôn Tố.
Nhìn thấy dáng vẻ phóng khoáng của hai người, Ôn Tố có chút chần chừ, nhưng vẫn mở miệng: "Chị với Thẩm Mạn Huy ......"
Ninh Ngọc Kha nghe nói vậy có chút kinh ngạc, chợt cô ta nở nụ cười, quay đầu hôn lên mặt bạn gái một cái, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nói với Ôn Tố: "Chúng tôi đã sớm chia tay, em không biết sao?"
Chia tay?
Ôn Tố có chút khó tin, dựa theo cách nói của Sở Sở, lúc trước người giúp đỡ Thẩm Mạn Huy chính là Ninh Ngọc Ninh, thời điểm cô tham dự lễ trao giải Hải Đường Thẩm Mạn Huy và Ninh Ngọc Kha vẫn còn là quan hệ yêu đương, vì sao mối quan hệ này chỉ duy trì được một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Nhìn rõ tâm tình biến hóa của Ôn Tố, Ninh Ngọc Kha nghiêng đầu hôn lên môi bạn gái, hạ giọng nói: "Em lên xe chờ chị trước, chị sẽ lên ngay."
Cô bạn gái kia cười khẽ, cũng không quấn quýt lấy cô, xoay người liền đi xuống lầu, chừa không gian lại cho Ninh Ngọc Kha và Ôn Tố.
Nhìn đến cửa phòng bên cạnh lúc nào cũng có thể mở ra, Ninh Ngọc Kha đi cùng Ôn Tố đến nhà vệ sinh.
Ánh đèn sáng rõ trong nhà vệ sinh chiếu rọi khiến cho màu trắng trên gạch men vô cùng chói mắt. Ninh Ngọc Kha đối diện gương tùy ý chỉnh trang, một mặt nói với Ôn Tố: "Em có vẻ kinh ngạc."
Ôn Tố rũ mắt, che khuất tâm tình nơi đáy mắt, nói: "Tôi nghĩ chị đối với cô ấy rất đặc biệt."
Bàn tay đang trang điểm của Ninh Ngọc Kha ngừng một chút, cô xoay người tựa vào vách tường ngăn giữa buồng vệ sinh và khu rửa tay, gương mặt tinh xảo hơi ngẩng lên, có chút hứng thú nói: "Sao em lại nghĩ vậy?"
"Chị từng giúp cô ấy lúc cô ấy gặp khó khăn." Ôn Tố cũng không giải thích nhiều, nói thẳng ra câu kia.
Đáy lòng cô vẫn có chút để ý, khi biết người giúp Thẩm Mạn Huy là người khác, thật sự trong lòng cô có chút nhẹ nhàng thở phào. Đều không phải là xuất phát từ sự áy náy do đoạt đi người yêu của nữ chính, mà là cô không muốn Thẩm Mạn Huy có ý nghĩ gì đối với Sở Sở.
Ai có thể thích vợ mình bị người khác thầm mến như vậy? Nếu là Thẩm Mạn Huy bị nhầm đối tượng, còn chuyện gì tốt hơn được.
Cho nên lúc Ôn Tố biết Thẩm Mạn Huy và Ninh Ngọc Kha đang yêu nhau, Ôn Tố không chỉ có kinh ngạc, còn cảm thấy có chút vui mừng.
Đây là sự vui mừng phát ra từ nội tâm, Thẩm Mạn Huy sẽ không còn ý nghĩ gì đối với Sở Sở nữa, còn có thể có được người yêu thật sự, trong nguyên tác cô ta với Sở Sở là một đoạn quan hệ sai lầm, không còn gì tốt hơn như vậy.
Nhưng bây giờ Ninh Ngọc Kha lại nói với cô, bọn họ đã sớm chia tay.
Ninh Ngọc Kha nghe nói thế có chút kinh ngạc, giây lát lại cười lên, "Đó chỉ là một lần tiện tay giúp đỡ mà thôi, từ trước đến nay tôi không nỡ nhất là khiến cho các cô gái khó xử."
Nói như vậy, lúc trước giúp đỡ Thẩm Mạn Huy ở quán bar quả nhiên là chị ta.
"Cũng không phải ở cổ đại, sao cô ấy có thể muốn lấy thân báo đáp tôi? Hai chúng tôi chẳng qua chỉ là nói chuyện yêu đương." Ninh Ngọc Kha có chút không quan tâm nói, "Không thích hợp thì chia tay thôi."
Thì ra là vậy sao ...
Ôn Tố thần sắc không rõ rũ mắt nhìn mũi giày, lại nghe Ninh Ngọc Kha nói: "Này, em là vợ của Sở Sở, đừng có để bụng tới những người con gái khác như vậy, nếu để Sở Sở biết, em ấy sẽ buồn."
Nghe được lời này Ôn Tố sửng sốt, hầu như mỗi lần cô gặp Ninh Ngọc Kha, bạn gái bên người chị ta cũng không giống nhau, nhưng không hề nghi ngờ đều là mỹ nhân, mặc dù là Thẩm Mạn Huy cũng có tướng mạo thanh tú hơn người.
"Chị nói bậy bạ gì vậy?" Ôn Tố nhíu mày nói, "Tôi chỉ là thuận tiện hỏi một chút thôi, cô ấy từng nghĩ người giúp cô ấy là Sở Sở."
Ninh Ngọc Kha sửng sốt, nghĩ lại liền hiểu được vấn đề ở chỗ nào. Cô ta cười đến cong lưng, "Hahaha, không ngờ du͙© vọиɠ chiếm hữu của em mạnh như vậy, em yên tâm đi, cho dù cô ấy có hiểu lầm là Sở Sở, cũng chỉ là lưu lại ấn tượng tốt với Sở Sở, tốt xấu gì người ta cũng là cô gái có tự trọng, sao lại có thể phóng túng đi thích người đã kết hôn được."
Chuyện này cũng không thể nói chính xác, nội tâm Ôn Tố âm thầm bĩu môi.
Ninh Ngọc Kha cũng không biết suy nghĩ của cô, sắp xếp lại túi xách của mình, cười nói với Ôn Tố: "Em yên tâm đi, hai ngày trước em ấy vừa có bạn gái mới, chuyện lúc trước đối với em ấy cũng không có quan trọng như vậy, không ai nhớ thương Sở Sở nhà em đâu."
Nhanh như vậy đã có bạn gái mới? Lúc này mới qua bao lâu đâu.
Lại đơn giản trò chuyện vài câu, Ninh Ngọc Kha còn nhớ thương bạn gái của cô ta, liền tạm biệt Ôn Tố xuống lầu rời khách sạn.
Nhìn thấy bóng dáng Ninh Ngọc Kha biến mất sau ngã rẽ, lo lắng trong lòng Ôn Tố cũng hoàn toàn tiêu tán ---
Thẩm Mạn Huy với Sở Sở không thể có gì được, Ninh Ngọc Kha nói rất đúng, không ai nhớ thương Sở Sở của cô.
Sở Sở sẽ chỉ là của cô.