Quay xong cảnh cuối cùng của "Tầm tiên truyện" cũng đã gần cuối tháng năm. Lễ trao giải Hải Đường vào tháng tư Ôn Tố không tham dự, giải "Nữ diễn viên được yêu thích nhất" cũng không phải của cô, mà là của đại hoa đán Lương Di Sinh.
Ôn Tố cũng không cảm thấy thất vọng, bởi vì tác phẩm trong danh sách đề cử là do nguyên chủ đóng, không lấy được giải thưởng cũng là bình thường.
Đạo diễn Vương Lỗ Châu giơ loa, khuôn mặt gầy gò tràn đầy vẻ vui mừng, "Tôi tuyên bố, "Tầm tiên truyện" chính thức quay xong!"
"Yay!"
Đoàn người cao hứng nói chuyện với nhau, tụm năm tụm ba chụp ảnh.
Có người nhân lúc Ôn Tố còn chưa đi nhờ cô chụp ảnh chung, Ôn Tố đều đồng ý. Một bên khác những người muốn chụp ảnh cùng Lục Trường Vũ cũng phải xếp thành hàng dài.
Sau ba tháng hợp tác quay phim, quan hệ của Ôn Tố và Lục Trường Vũ khá hòa thuận, thấy Ôn Tố sắp rời khỏi, Lục Trường Vũ cố ý bỏ lại nhân viên công tác đang chờ chụp ảnh đến đây nói lời tạm biệt với cô.
"Lần hợp tác này khiến tôi khắc sâu ấn tượng, hy vọng về sau còn có cơ hội hợp tác." Lục Trường Vũ nói xong đưa tay về phía Ôn Tố, thần sắc có vài phần trịnh trọng.
Trong tích tắc, Ôn Tố nhớ tới tin tức Thẩm Mạn Huy đã nói với mình lúc trước, chỉ là rất nhanh đã đem ý tưởng này quẳng ra sau đầu, thong thả bình tĩnh bắt tay anh ta, cười cười, "Hy vọng như thế."
Cô đương nhiên muốn tiến vào giới điện ảnh, nhưng mà là con gái một của Ôn gia, không nhất thiết phải cố tình tạo quan hệ tốt với người nào đó, chuyện có thể làm được thì làm, không làm được cũng không cần phải cưỡng cầu.
Cảnh tỷ đến đón cô về, nhân tiện báo cáo tình hình của Lâm Tư Nhã bên kia.
Lâm Tư Nhã ký kết với Phồn Duyệt chưa được bao lâu, Cảnh tỷ đã đưa bạn tốt Lữ Hỉ đến dẫn dắt Lâm Tư Nhã, Lữ Hỉ chỉ kém Cảnh tỷ ở các mối quan hệ, nhưng thái độ làm người ôn hòa bao dung, ánh mắt độc đáo, anh ta quan sát Lâm Tư Nhã sau đó liền xác định cơ bản lộ trình phát triển của cô.
Nguyên nhân quan trọng nhất để lựa chọn Lữ Hỉ là do anh ta đáng tin cậy, nếu không phải bởi vì Cảnh tỷ còn phải chăm sóc người nhà, Ôn Tố thật muốn để cho Cảnh tỷ dẫn dắt Lâm Tư Nhã, đi theo Lâm Tư Nhã bảo vệ cô ấy, còn mình lại tìm một người đại diện khác.
Ngoại trừ người đại diện, Cảnh tỷ cũng chọn cho Lâm Tư Nhã hai trợ lý nữ, một người hỗ trợ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô, một người phụ trách bảo vệ cô, để tránh Lâm Tư Nhã ở bên ngoài bị thương tổn.
Tuy rằng trước đó đã nói với Sở Tĩnh Xu muốn cho Lâm Tư Nhã tự mình trải qua mọi chuyện, nhưng đến nay, Ôn Tố có chút không yên lòng, đứa nhỏ kia quá mức đơn thuần, tiếp xúc lâu như vậy, cô thật lo lắng khi Lâm Tư Nhã đi quay chụp ở bên ngoài.
"... Đề cử nữ phụ xuất sắc nhất và nữ nghệ sĩ được yêu thích nhất."
Lúc Ôn Tố đang lấy lại tinh thần chợt nghe Cảnh tỷ nói một câu như vậy, cô nghi hoặc nhìn Cảnh tỷ chớp mắt một cái, người kia liền biết vừa rồi cô cái gì cũng không nghe thấy.
"Lại suy nghĩ cái gì?" Cảnh tỷ bất đắc dĩ thở dài, "Chị đang nói với em tháng sau là lễ trao giải truyền hình Thiên Hoa, em được đề cử, xác suất lấy được giải thưởng là rất cao, em có nghe hay không vậy."
Ôn Tố giật mình, gật gật đầu, "Chị tiếp tục nói."
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Cảnh tỷ thật sự là nói không được, cô hỏi: "Em suy nghĩ cái gì vậy, nói đi, chị để em ra quyết định."
"Không có gì, chỉ là chuyện của em họ." Ôn Tố nhíu mày, sau đó lại giãn ra, nói: "Chị tiếp tục nói đi, em đang nghe."
Cảnh tỷ cũng không nói tiếp, biểu tình nhu hòa hơn nhiều, "Em yên tâm đi, đạo diễn Kỷ Cảnh Sơn cũng không phải loại quỷ đói háo sắc gì đâu, người này giữ mình trong sạch, sẽ không tiếp xúc quá mức thân cận với diễn viên nữ, đoàn phim của ông ta cũng rất sạch sẽ, trên cơ bản sẽ không xảy ra chuyện xấu gì đâu."
"Nếu em thật sự lo lắng, chị có thể gọi điện thoại cho Kỷ Cảnh Sơn, tìm thời gian đi xem em ấy cũng được."
Ôn Tố nghe nói như vậy trong lòng nhẹ nhàng thở phào, có thể tận mắt đến nhìn sẽ khiến cho cô yên tâm hơn.
"Được, vậy tìm thời gian đến xem." Ôn Tố đồng ý, thần sắc cũng thả lỏng không ít, thuận miệng hỏi: "Vừa rồi chị nói gì đó?"
"Camille muốn nâng cấp hợp đồng với em, ngày mai phải đi ký hợp đồng." Cảnh tỷ nói xong, quét mắt nhìn cơ thể của cô, nói: "Bây giờ em còn gầy hơn trước, sau khi trở về lại phải đo lại số đo, bên Camille còn đang định tặng lễ phục cho em."
Ôn Tố nhéo nhéo mũi, lúc này cách lễ trao giải Thiên Hoa còn có một tháng, bảo cô tiếp tục duy trì cái dáng người này, quả thật là muốn mạng già của cô mà.
"Em cảm thấy không cần sửa, hiện tại em không có công việc quay chụp gì, một thời gian nữa có thể khôi phục lại dáng người trước kia." Bản thân Ôn Tố cũng rất không thoải mái, cô cảm thấy eo với chân vô cùng nhỏ, không có đẹp như lúc trước.
Cảnh tỷ cũng đoán được suy nghĩ của cô, nhớ tới Tiểu Thịnh nói với mình mỗi ngày sếp ăn cơm đều rất thống khổ, nhìn thấy tiểu tổ tông trước mặt này, rốt cuộc vẫn nhẹ giọng: "Vậy được rồi, em tự mình chú ý."
________________________________________
Sau khi ký hợp đồng với Camille xong, cấp bậc trong hợp đồng của Ôn Tố từ đại sứ hình ảnh chính thức trở thành người phát ngôn, cô cũng bắt đầu quay quảng cáo và chụp ảnh tuyên truyền cho Camille.
Công việc liên quan đến tuyên truyền khiến cho Ôn Tố không thể không bay khắp nơi, về chuyện đi thăm Lâm Tư Nhã, bởi vì khoảng thời gian này công việc của Ôn Tố rất bận rộn nên cũng bị trì hoãn lại, nhưng Sở Tĩnh Xu không yên lòng, Ôn Tố đành phải nhờ Cảnh tỷ liên hệ với đạo diễn Kỷ Cảnh Sơn, sau khi được sự đồng ý của bên kia, mới để Sở Tĩnh Xu qua đó thăm Lâm Tư Nhã.
Mà Ôn Tố thì lại bay đến nước Y để tiếp tục công việc quay chụp của mình.
Tiến hành quay chụp ở nước Y hai ngày, công việc của Ôn Tố rốt cuộc cũng xong. Trước khi đi, Ôn Tố vốn định đi thăm dì họ kia, nhưng dì họ đã đi ra ngoài du lịch, lúc này không có ở nước Y, Ôn Tố đành phải hủy bỏ ý định này.
Ôn Tố còn nhớ rõ Sở Tĩnh Xu thích ăn kẹo, vừa lúc nghe Tiểu Thịnh tràn đầy hào hứng nói bên ngoài khách sạn có một cửa hàng kẹo trên đường phố nào đó rất nổi tiếng, cô định mua một chút kẹo mang về cho Sở Sở.
Cách trang trí của cửa hàng kẹo kia vô cùng ngọt ngào, còn chưa đi vào trong đã ngửi được hương vị ngọt ngào trong không khí, hương hoa quả tươi mát hòa quyện cùng mùi rượu nồng đậm, mặc dù không thích ăn kẹo như Ôn Tố cũng có chút muốn ăn.
Trong cửa hàng trưng bày đủ loại kẹo, màu sắc tươi sáng đầy hấp dẫn, người lớn còn không thể từ chối một nơi như vậy, huống chi là trẻ em, vừa lúc cửa hàng kẹo này cũng chia làm hai loại cho người lớn và trẻ em.
Lúc Ôn Tố bước vào, trong cửa hàng có hai người phụ nữ tóc đen đang mua kẹo, nơi đất khách quê người nhìn thấy loại màu tóc này, Ôn Tố theo bản năng nhìn kỹ một chút, vừa lúc người phụ nữ cao hơn nghiêng đầu nói chuyện với cô gái bên cạnh lộ ra sườn mặt, nhưng mà hình dáng tương tự kia khiến cho Ôn Tố cả kinh, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Chủ cửa hàng thấy Ôn Tố đứng bất động, đi đến hỏi có cần giúp đỡ hay không, Ôn Tố lúc này mới định thần lại, mà hai người kia nghe thấy âm thanh cũng quay đầu nhìn về hướng Ôn Tố.
Nhìn thấy gương mặt kia giống hệt Sở Sở, Ôn Tố buộc mình dời ánh mắt, vờ như bình tĩnh nói với chủ cửa hàng không có việc gì, quay đầu bắt đầu chọn lựa kẹo.
Nhìn thấy những viên kẹo màu sắc rực rỡ, tâm tư Ôn Tố hoàn toàn không đặt trên chúng, mà là suy nghĩ người phụ nữ kia rốt cuộc có quan hệ gì với Sở Sở, ngay cả cái đuôi nhỏ lớn lên cũng không giống Sở Sở như người này.
Ngay lúc Ôn Tố đang chọn kẹo, hai người kia đã trả tiền chuẩn bị rời đi.
Ôn Tố nhịn không được lại hướng mắt nhìn ra cửa, không ngờ vừa lúc đối diện với ánh mắt có chút hứng thú của người phụ nữ kia, Ôn Tố ngẩn ra, người kia lại nháy mắt với cô, đôi môi đỏ mọng hơi mân mê, làm ra bộ dáng hôn gió.
Nhìn Ôn Tố sững sờ tại chỗ, người kia nở nụ cười, mặt mày đều là vẻ phong lưu quyến rũ. Cô gái trẻ hơn bên cạnh phát hiện động tác của người kia, theo tầm mắt của cô ta nhìn thấy Ôn Tố, gương mặt tràn đầy thanh xuân liền trầm xuống, bất mãn trừng mắt với Ôn Tố một cái, lôi kéo cánh tay người phụ nữ kia lay lay giống như làm nũng, người phụ nữ liền thu hồi ánh mắt, ôm cô gái rời khỏi cửa hàng kẹo.
So với sự khϊếp sợ khi mới vừa gặp, hiện tại Ôn Tố đã bình tĩnh lại.
Người này sườn mặt và dáng người giống Sở Sở, nhưng nhìn trực diện thì lại không giống nhiều như vậy.
Đời này cô chưa từng thấy qua hai người xa lạ lại giống nhau như vậy, hay người nọ là họ hàng xa của Sở gia?
Có điều, gen thật đúng là một môn khoa học kỳ diệu.
Ôn Tố cảm thán xong, bình tĩnh bắt đầu chọn kẹo.
Sau khi Ôn Tố mua kẹo xong đi ra, vừa đi qua con phố này, chợt nghe bên tai truyền đến ngôn ngữ quen thuộc nói: "Hay là, em có sẵn lòng uống với tôi một ly?"
Ôn Tố nghiêng đầu nhìn, người phụ nữ vốn nên ôm cô gái rời đi kia đang lười biếng tựa lưng vào tường đợi, cô gái kia lại không thấy đâu, đôi mắt hoa đào nhìn Ôn Tố thật mê người.
Vẫn là Sở Sở đẹp hơn.
Ôn Tố lơ đãng nghĩ, vẻ mặt có chút lãnh đạm, "Không được, tôi không biết cô."
Người phụ nữ trước thái độ lạnh lùng của cô cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại đáy mắt đều hiện lên một vẻ hứng thú, cô ta đi đến bên cạnh Ôn Tố, nói: "Tôi tên Ninh Ngọc Kha, bây giờ em đã biết tôi."
Nghe được thái độ ngả ngớn như vậy, Ôn Tố càng không muốn để ý tới người kia, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn, ngữ khí lạnh thêm vài phần, "Thật xin lỗi, tôi không muốn biết cô."
"Ôi, sao em lại lạnh lùng như vậy." Ninh Ngọc Kha tỏ vẻ ủy khuất ôm ngực, "Vừa rồi lúc ở trong cửa hàng là em trêu chọc tôi trước."
Biểu tình của Ôn Tố vô cùng lạnh, đôi mắt quét về phía Ninh Ngọc Kha, người kia khựng lại một chút, chợt nghe Ôn Tố lạnh giọng nói: "Tôi nhận nhầm người, khiến cô hiểu lầm, thật có lỗi, nhưng mong cô đừng dây dưa với tôi."
Nói xong, Ôn Tố bước nhanh trở về khách sạn, Ninh Ngọc Kha lại cùng đi theo, bước chân Ôn Tố ngừng lại một chút, liếc mắt nhìn Ninh Ngọc Kha một cái, người kia đã thu lại dáng vẻ ngả ngớn, không để ý nói: "Tôi cũng không phải dây dưa với em, chỉ là vừa lúc tôi cũng ở trong khách sạn này thôi."
Ném xong lời này, Ninh Ngọc Kha nhẹ nhàng bước vào trong đại sảnh khách sạn, cũng không nhìn Ôn Tố một lần nào nữa.
Nghe thấy lời nói lãnh đạm đột ngột của Ninh Ngọc Kha, Ôn Tố cũng không để ý, mang theo kẹo vừa mua được trở về khách sạn.
Chưa được mấy giờ, trong nước lại có tin tức bát quái truyền ra ảnh chụp Ôn Tố và Sở Tĩnh Xu ở nước ngoài ra vào khách sạn, cùng với mấy dòng ---
[Ôn Sở đi du lịch với nhau xx Ôn Tố lạnh lùng nghi ngờ cãi nhau]
[Sở Tĩnh Xu nɠɵạı ŧìиɧ bị Ôn Tố bắt gặp lạnh mặt đối diện]
[Sở Tĩnh Xu nɠɵạı ŧìиɧ với người mẫu nữ Ôn Tố theo dõi bắt gian]
Mới đầu mọi người nhìn thấy loại tin tức này phản ứng đầu tiên chính là: giả!
Nhưng tay vẫn rất thành thật nhấn vào xem, vừa xem lại càng sợ hãi, đây không phải Sở Tĩnh Xu sao?
Tấm ảnh chụp kia thật sự rất chân thật, so với tin tức lúc trước Ôn Tố nɠɵạı ŧìиɧ còn đáng tin hơn, Sở Tĩnh Xu tay trong tay cùng một cô gái nhỏ xinh đẹp trẻ tuổi, trong cửa hàng Ôn Tố kinh ngạc nhìn cô.
Hơn nữa Sở Tĩnh Xu đứng bên ngoài khách sạn chờ Ôn Tố, Ôn Tố mặt lạnh không muốn để ý tới, sau đó Sở Tĩnh Xu bước vào khách sạn trước, vẻ mặt Ôn Tố vẫn là biểu tình lạnh lùng.
Bức ảnh rõ ràng như vậy khiến cho cư dân mạng không thể không tin đây là sự thật ---
Sở Tĩnh Xu nɠɵạı ŧìиɧ, một đôi nhan sắc thần tiên tan vỡ hôn nhân.
Chưa đầy mười phút tin tức này đã ồn ào ra ngoài, Sở Tĩnh Xu nɠɵạı ŧìиɧ liền được lên hot search, thậm chí so với tin đồn mang thai kia còn nhanh hơn, dù sao dân mạng đối với mấy tin tức ly hôn càng cảm thấy hứng thú hơn so với những chuyện vui vẻ.
Đang thưởng thức kẹo vị rượu Rum, Ôn Tố liền nhìn thấy điện thoại đột nhiên phát ra một thông báo ---
[Ôn Tố bắt gian tại trận tình cũ không còn ngọt ngào]
Ôn Tố thấy tin tức này liền nuốt xuống viên kẹo trong miệng, nhất thời cũng không rảnh quan tâm cảm giác khó chịu trong cổ họng, vội vàng mở điện thoại ra xem đã xảy ra chuyện gì.
Mấy cái tài khoản giải trí chết tiệt lại bắt đầu tác quái!
Ôn Tố nhấn vào liên tục xem mấy tin tức bát quái kia, nhanh chóng nhìn toàn bộ bài viết, phát hiện lần này quả thật là một tai tiếng lớn, người chụp ảnh cô thật sự cho rằng Ninh Ngọc Kha là Sở Tĩnh Xu, nhất là góc độ chụp này toàn bộ đều lấy cô làm trung tâm, Ninh Ngọc Kha chỉ lộ ra một chút sườn mặt, ngay cả cô vừa thấy cũng sẽ nghĩ người nọ là Sở Tĩnh Xu.
Phía dưới khu bình luận cũng muốn rối loạn:
"Mẹ nó, Sở Tĩnh Xu trông có vẻ là người tri thức hữu lễ, thì ra cũng là loại chơi bời này à?"
"Tôi thật lòng thích cặp đôi này, sao có thể như vậy? Tố Tố có gì không tốt, cái người kia cũng không đẹp bằng Tố Tố"
"Không hiểu Sở Tĩnh Xu thế nào, chẳng lẽ là ăn nhiều thịt cá rồi, nên muốn nếm thử cháo trắng dưa cải à"
"Trời ạ, Sở tổng sao lại làm ra chuyện này được, rõ ràng lần trước còn đưa cả gia đình đến thăm đoàn chúc mừng sinh nhật Ôn Tố, nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ, thật khiến tôi thất vọng!"
"Tôi đã sớm nói bọn họ là hợp tác theo nhu cầu thôi, trước kia đều là diễn, mệt cho mấy người còn tin, nụ hôn đầu tiên cái gì, yên tĩnh cái gì, mau tỉnh đi!"
Cùng lúc đó, Sở Tĩnh Xu đang cùng Lâm Tư Nhã ăn cơm cũng thoáng nhìn thấy thông báo tin tức ---
[Sở Tĩnh Xu nɠɵạı ŧìиɧ Ôn Tố mặt lạnh bắt gian]
Hả?
Sở Tĩnh Xu theo bản năng quay đầu nhìn bốn phía, nơi này cũng chưa có người đến ăn, trong quán ngoại trừ các cô cũng chỉ có hai bàn, nhìn thấy tin tức đều là ảnh chụp trên diễn đàn, không giống như là tin giải trí.
Lâm Tư Nhã vùi đầu chuyên chú ăn cơm nhìn thấy chị dâu sắc mặt bối rối, thân thiết hỏi: "Sao vậy?"
Sở Tĩnh Xu chỉ mỉm cười, "Em ăn đi.", thuận tay mở tin tức kia ra.
Nếu thật sự bị chụp cô đang cùng Lâm Tư Nhã ăn cơm cũng không thể nói cô nɠɵạı ŧìиɧ, Ôn Tố bây giờ đang ở nước Y, không thể nào mặt lạnh bắt gian cô được.
Đây rốt cuộc là tin đồn giả gì lại hại cô như vậy?
Bấm vào bài đăng Weibo của tài khoản kia, sau khi nhìn thấy bức ảnh chụp trong lời đồn, trong khoảnh khắc Sở Tĩnh Xu chỉ cảm thấy đầu óc "ông" một tiếng.
Cô gái này là ai?
Thấy chị dâu kỳ lạ, Lâm Tư Nhã nhìn vào di động của Sở Tĩnh Xu, kinh ngạc "A" một tiếng.
"Chị Tố Tố sao lại ở cùng với chị ta?" Lâm Tư Nhã kỳ quái hỏi.
Nghe nói thế, Sở Tĩnh Xu không khỏi nắm cổ tay cô, ngữ khí có vài phần khẩn trương, "Em biết cô ta là ai không?"
Lâm Tư Nhã kinh ngạc nhìn cô, "Thì ra chị dâu không biết chị ta sao?", cô còn tưởng rằng chị dâu và quỷ đáng ghét kia là thân thích.
Sở Tĩnh Xu hỏi: "Chị nên biết cô ta sao?"
Lâm Tư Nhã "a" một tiếng, lầu bầu nói: "Bởi vì dáng vẻ của chị ta và chị dâu rất giống, em vẫn tưởng hai người là thân thích."
"Chị ta là Ninh Ngọc Kha, là con gái của đối tác làm ăn của mẹ em." Lâm Tư Nhã nói xong cái mũi đáng yêu lại nhăn lại, nhỏ giọng oán giận: "Người này vô cùng đáng ghét, luôn muốn lôi kéo em ra ngoài làm chuyện xấu, còn thích nhéo mũi của em."
Ánh mắt Sở Tĩnh Xu liền thay đổi, chẳng trách lần đầu tiên Lâm Tư Nhã nhìn thấy mình liền lộ ra biểu tình như vậy, thì ra là thế.
Sở Tĩnh Xu đang muốn liên lạc với Ôn Tố, liền nhìn thấy Ôn Tố cập nhật một tin Weibo mới:
"Ôn Tố: tin tức nɠɵạı ŧìиɧ là giả, trong ảnh chụp không phải Sở Sở, mong phóng viên về sau nhìn cho rõ ràng rồi hãy viết tin, cảm ơn mọi người quan tâm [hình ảnh] [hình ảnh]"
Sở Tĩnh Xu vội vàng nhấn mở hình ảnh, trên ảnh là khuôn mặt của một người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười nhìn về phía màn hình, thoạt nhìn thật ra cũng có vài phần tương tự cô, nói các cô là chị em ruột cũng không có gì nghi ngờ.
Bức ảnh còn lại là sườn mặt của Ninh Ngọc Kha, nhìn lướt qua thật sự sẽ nghĩ đây là cô.
Lâm Tư Nhã nhìn hai bức ảnh chụp kia gật gật đầu, "Ừ, chính là chị ta!"
Vậy mà lại có chuyện trùng hợp như vậy, bản thân Sở Tĩnh Xu cũng cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.
Bình luận phía dưới cũng loạn thành một đống:
"Làm tôi sợ muốn chết, không nɠɵạı ŧìиɧ là tốt rồi. Nhưng mà người này thực sự rất giống Sở tổng"
"Đây là chỉnh ảnh à, Sở tổng chỉ có một em gái, người này sao lại giống chị em song sinh với Sở tổng vậy, ảnh đã qua chỉnh sửa phải không?"
"Tôi đã tra ra thông tin của bức ảnh này, là chụp ở khách sạn Hi Mã nước Y, chưa qua chỉnh sửa gì cả, là ảnh thật"
"Điện thoại Ôn Tố có chức năng quay phim chụp ảnh, còn có chức năng ghi âm, đây là hướng dẫn [link]"
"Huhuhuhu, tài khoản bát quái chó chết, cả ngày chỉ truyền mấy thông tin sai sự thật, hại Sở tổng của tôi bị tai tiếng, rác rưởi!"
Trong đó cũng không ít dân mạng vẫn cho rằng người phụ nữ kia là Sở Tĩnh Xu, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Sở Tĩnh Xu nghĩ nghĩ, chụp ảnh mình và Lâm Tư Nhã cùng ăn cơm, chụp luôn cả đồng hồ phía sau, mới đăng lại Weibo của Ôn Tố:
"Phất Nguyệt - Sở Tĩnh Xu: cùng em họ ăn cơm, Ôn Tố mau chóng trở về, nhớ em [hình ảnh]"
Dân mạng vốn còn kiên quyết cho rằng người nọ chính là Sở Tĩnh Xu cũng ngậm miệng, đồng hồ phía sau Sở Tĩnh Xu và menu món ăn đều chứng minh người ta còn đang ở trong nước, ảnh chụp vẫn là vừa mới chụp ----
"Sở Tĩnh Xu vẫn còn ở trong nước mà, sao Ôn Tố có thể bắt gian tại nước Y được, wl tôi sẽ không xem mấy tin đồn giả khôi hài như vậy nữa"
"Aaa, Sở Sở với em họ hẳn là không ăn hết những món này rồi, cho em địa chỉ đi, em tự mang bát đũa đến giúp mọi người giải quyết"
"Đây là màn xoay chuyển tình thế nhanh nhất tôi thấy trong năm nay, quan trọng là tin đồn đầu tiên trông giống thật đến mức khó thể xoay chuyển được, dưa này ăn thật vui"
"Đều đã cung cấp bằng chứng thuyết phục như vậy, vì sao còn có người nói bọn họ ly hôn, có phải cuộc sống quá mức đau khổ, nên không thể thấy người ta hạnh phúc hay không?"
"Ngoài lề một chút, muốn nói đến Sở Sở và em họ, đều là đại mỹ nhân! Ảnh chụp này thật sự là đẹp muốn chết!"
Tin tức vừa mới tung ra, Ôn Tố và Sở Tĩnh Xu đều làm sáng tỏ tin tức nɠɵạı ŧìиɧ là giả, dân mạng cũng cảm thấy cặp đôi này hình như thường xuyên bị truyền ra tin giả, rõ ràng hai người chưa bao giờ lấy cùng một loại tin đồn ra tạo độ nóng, không nghĩ đến mỗi người đều bị đồn nɠɵạı ŧìиɧ một lần, thật đúng là công bằng.
"Chó săn thật thích đi theo Ôn Tố, lấy không được tin tức liền phát cái loại tin đồn này ra, thật sự đủ rồi đó"
"Tôi cảm thấy bởi vì "Nụ hôn đầu tiên" rất kín đáo, người chú ý bọn họ lại quá nhiều, cho nên mới đi theo bọn họ"
"Thôi đi, còn không phải do mấy người suốt ngày chú ý mấy thứ này, nếu không có người quan tâm, có quỷ mới đi làm chuyện như vậy"
"Dù sao tôi thích hai cô ấy, chỉ cần hai người hạnh phúc là tốt rồi!"
Ôn Tố mở khu vực bình luận ra xem, tự cô đã ra mặt làm sáng tỏ, còn lại cứ giao cho quan hệ công chúng.
Mới vừa buông điện thoại, Ôn Tố chợt nghe Ninh Ngọc Kha có chút kinh ngạc nói: "Ồ, không ngờ em lại là đại minh tinh, chờ tôi trở về nhất định sẽ xem tác phẩm của em."
Ôn Tố khóe miệng hơi run rẩy, lãnh đạm nói: "Cảm ơn."
Sau khi nhìn đến ảnh chụp này, phản ứng đầu tiên của Ôn Tố là xuống sảnh tìm phòng ở của Ninh Ngọc Kha, sau khi hỏi qua mới biết Ninh Ngọc Kha đang ở trong quán bar, lại phải đi quán bar tìm cô ta, hy vọng cô ta có thể giúp mình làm sáng tỏ chuyện này.
Lại nói chuyện này vẫn là do Ôn Tố gây ra, Ninh Ngọc Kha chỉ là bị cô kéo vào, nhưng mà cho dù vậy, Ôn Tố cũng không muốn cùng cô ta tiếp xúc nhiều.
Sau khi nói lời cảm ơn Ôn Tố xoay người định trở về phòng, lại bị Ninh Ngọc Kha ngăn lại, "Tôi giúp em giải quyết khủng hoảng một lần, em như vậy có phải là qua cầu rút ván không?"
Đáy lòng Ôn Tố thở dài, cảm thấy đầu có chút đau, cô xoay người nói với Ninh Ngọc Kha nói: "Hóa đơn tính cho tôi, tôi mời cô."
Ninh Ngọc Kha chống cằm, trong đôi mắt hoa đào là ý cười phong lưu, "Nhìn tôi giống thiếu tiền lắm à?"
Người này thật sự quá phiền phức, đều là lỗi của đám chó săn kia.
Nếu là trước kia, Ninh Ngọc Kha xinh đẹp như vậy rất phù hợp với sở thích của Ôn Tố, nhưng vừa thấy cử chỉ phong lưu dáng vẻ lẳиɠ ɭơ của cô ta, trong tiềm thức của Ôn Tố đã không còn vui vẻ.
Nhìn thấy Ôn Tố chau mày, Ninh Ngọc Kha mới nhớ thông tin vừa tra được, thu lại dáng vẻ ngả ngớn, lại có thêm vài phần trầm ổn, "Dù sao em cũng phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút chứ, ví dụ như là nói cho tôi biết, người kia có phải là chị em song sinh với tôi hay không."
Ôn Tố bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi một ly cocktail rồi ngồi xuống.
_____________________________________________
Sự kiện lần này khiến Ôn Tố ý thức rõ ràng một chuyện, hiện giờ cô là người nổi tiếng, muốn
kín đáo vẫn có chút khó khăn, hơn nữa bây giờ cô cũng không còn độc thân, có thể sẽ còn gặp phải những loại chuyện liên quan đến Sở Sở như lần này.
Cảnh tỷ đề nghị cô có thể ngẫu nhiên tương tác với fan, ở trên Weibo cũng tương tác với Sở Tĩnh Xu, thỏa mãn nguyện vọng của đại chúng, nhưng Ôn Tố cảm thấy việc này có chút phiền toái, Cảnh tỷ không bắt ép cô, bởi vì chị ta hiểu rõ mình vốn không có biện pháp nào bắt ép được vị tiểu tổ tông này, ngược lại có khi là tiểu tổ tông này ép cô đến không còn biện pháp.
Sau khi Ôn Tố đáp máy bay liền đi ra phía ngoài, sau khi đi ra liền nhìn thấy Sở Tĩnh Xu đang ở bên ngoài sân bay chờ cô, thần sắc vốn có chút mệt mỏi đều nhuộm ý cười.
Tiến lên ôm cô một cái, Ôn Tố cười cười nói: "Có nhớ em không?"
Sở Tĩnh Xu vốn định hôn nhẹ, nghĩ đến xung quanh có thể còn có chó săn, liền nhịn xuống, giúp Ôn Tố mở cửa lên xe.
Đã có Sở Tĩnh Xu đến đón, Ôn Tố liền tạm biệt Cảnh tỷ, trước khi đi Cảnh tỷ còn nhắc cô suy nghĩ một chút.
Sau khi lên xe, đầu tiên Sở Tĩnh Xu hôn Ôn Tố một nụ hôn nóng bỏng triền miên, cho đến khi môi Ôn Tố sưng lên, Sở Tĩnh Xu mới dịu dàng hôn lên môi cô, nói: "Suy nghĩ cái gì?"
Ôn Tố vươn tay vén sợi tóc của Sở Tĩnh Xu ra sau tai, ngữ khí có vài phần bất đắc dĩ, "Chị ấy muốn em có thể dành thời gian, phát trực tiếp tương tác với fan một lần."
Nghĩ tới chuyện xảy ra gần đây, Sở Tĩnh Xu cũng nhịn cười không được, "Ý tưởng này thật ra cũng không sai, em có thể thử xem, Tiểu Nhã từ khi biết đến mukbang, vẫn luôn nhớ mãi, vừa lúc em có thể làm gương cho em ấy."
Mặt Ôn Tố đều đen lại, cô nào biết đứa nhỏ kia lại chấp nhất đối với ăn uống như vậy, nghe xong liền đi tìm xem mukbang, sau khi xem xong lại càng muốn làm, bị người đại diện từ chối còn tỏ vẻ không vui.
"Chuyện này nói sau." Ôn Tố lắc đầu.
Mấy ngày nay cô phải chuẩn bị tham gia Lễ trao giải Thiên Hoa, tạm thời không muốn lo nghĩ chuyện khác.