Xuyên Thành Vợ Trước Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 34

Ôn Tố đang định rửa mặt nghe nói như thế thì sửng sốt, con ngươi đen láy hiện lên một tia hứng thú, hơi cao giọng, "Sao em lại muốn chạy chứ?"

Sở Tĩnh Xu đã đoán trước được thái độ không chút xấu hổ nào của cô, vẫn bình tĩnh từng bước áp sát, dáng vẻ mạnh mẽ vang dội có phần tương tự như lúc cô đang làm việc.

Không nhanh không chậm ôm thắt lưng Ôn Tố, không để cho người kia từ chối liền xoay Ôn Tố về phía mình, hơi dùng sức liền đem Ôn Tố đặt lên trên bồn rửa mặt, kéo đôi chân thon dài thẳng tắp của Ôn Tố nhẹ nhàng vắt lên eo mình. Đôi mắt Sở Tĩnh Xu trầm xuống, đôi môi hồng hào tạo thành một đường cong vi diệu, "Em không chạy đương nhiên là tốt nhất."

Tư thế kỳ diệu như vậy khiến cho Ôn Tố khẽ nhướng mi, vươn tay kéo áo tắm của Sở Tĩnh Xu ra, Sở Tĩnh Xu cũng không ngăn cản, trong phút chốc áo tắm từ đầu vai Sở Tĩnh Xu rơi xuống. Ôn Tố hài lòng vuốt cằm, "Sở tổng muốn chơi như thế nào, đêm nay em cùng chị chơi."

Ánh mắt Sở Tĩnh Xu vừa thong thả vừa cẩn thận quét qua cơ thể cô, chậm rãi nói: "Sở tổng muốn biết, em với Thẩm Mạn Huy rốt cuộc là quan hệ gì."

Nghe được lời này Ôn Tố ngẩn ra, đang định nói chuyện, Sở Tĩnh Xu không nhanh không chậm nói: "Gặp nhau còn đùa giỡn, giữa thời tiết lạnh như vậy còn đưa áo khoác cho cô ta."

"Em ---"

Ôn Tố đang muốn nói chuyện, một ngón trỏ thon dài để trên môi cô.

"Suỵt --" Sở Tĩnh Xu để tay sát vào bên môi cô, thì thầm nói. Cô nhìn da thịt vô cùng nhẵn nhụi của Ôn Tố, cố ý thổi ra một hơi, hài lòng nhìn thấy Ôn Tố run lên nhè nhẹ, mới chậm rãi nói: "Đừng có qua loa đối phó chị, em đối xử với cô ta không giống bình thường."

Ôn Tố bị thổi có hơi ngứa, xoay người muốn ngửa ra sau, nhưng mà như thế này, cô liền rơi vào trong vòng tay Sở Tĩnh Xu. Cô cũng không ngại cho Sở Sở ở trên, nhưng mà loại tư thế này cô không muốn.

"Lúc em và cô ta chụp hình, thái độ của em cũng không có lạnh nhạt như với Đổng Nhân." Sở Tĩnh Xu vừa nói, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua da thịt của cô, không nhanh không chậm, giống như là làn gió nhẹ thổi qua mặt hồ yên tĩnh.

Vừa nghe được cái tên Đổng Nhân này, Ôn Tố còn chưa nhớ ra vị này là ai, một lát mới ý thức được là đại hoa đán cô chụp hình chung lúc sau.

Cảnh tỷ từng dặn dò cô, nếu Đổng Nhân chụp ảnh chung với cô, nhất định phải khai hỏa toàn bộ khí thế, nếu không hôm sau sẽ nhìn thấy tin tức Đổng Nhân xinh đẹp áp chế Ôn Tố.

Ôn Tố nhịn không được nhớ lại dung mạo của Đổng Nhân, cẩn thận so sánh, Ôn Tố cảm thấy được cô gái kia tuy là xinh đẹp, nhưng muốn nói xinh đẹp đến áp chế nguyên chủ, như vậy có chút trợn mắt nói dối.

Nhưng mà fan đều là bị lôi kéo như vậy, phải biết rằng fan của Thẩm Mạn Huy còn thường xuyên nói cô ta là thịnh thế mĩ nhân mà.

Thấy Ôn Tố có chút thất thần, đáy mắt Sở Tĩnh Xu xẹt qua một tia tức giận, hung hăng cắn vành tai cô, nói: "Chị đang nói chuyện với em, em lại như đi vào cõi mộng? Xem ra em không hài lòng chị."

Ôn Tố bất ngờ không kịp phòng bị bị cắn một cái, trên mặt vẫn là cười nói: "Em cũng không phải đi vào cõi mộng gì, chỉ là đang nghĩ Đổng Nhân là ai."

Sở Tĩnh Xu hơi nguôi giận, vẫn hừ khẽ một tiếng, "Xem đi, em quả nhiên đối xử với Thẩm Mạn Huy khác biệt, em chụp ảnh chung với Đổng Nhân, mà ngay cả Đổng Nhân là ai cũng không rõ ràng."

"Em không có nói như vậy," Ôn Tố cười nói, "Sở Sở đây là đang cưỡng từ đoạt lý."

Sở Tĩnh Xu lạnh lùng liếc cô một cái, ngữ khí mềm mại đáng yêu uyển chuyển, "Đừng đánh trống lảng."

"Nói xem, em với Thẩm Mạn Huy rốt cuộc là quan hệ gì." Sở Tĩnh Xu chậm rãi nói xong, ánh mắt không tự chủ được dừng ở đôi chân dài đang đặt trên eo mình.

Lúc xem chương trình trực tiếp cô đã nghĩ muốn làm như vậy ......

Đôi mắt Ôn Tố tối sầm lại, khàn giọng nói: "Quan hệ tình địch."

Vừa nghe nói như vậy, Sở Tĩnh Xu ngực phập phồng, đôi mắt màu hổ phách bừng lửa giận, cánh tay ôm Ôn Tố không khỏi dùng sức, "Em dám ---"

Vừa định nói ra, Sở Tĩnh Xu lúc này mới ý thức được vừa rồi Ôn Tố nói là "tình địch", không phải là "tình lữ" như cô nghĩ.

Lửa giận vừa mới dấy lên đã bị dập tắt, vẻ tức giận trên mặt Sở Tĩnh Xu còn chưa tan, lại hiện ra dáng vẻ nghi ngờ cổ quái, thoạt nhìn có chút đáng yêu.

Tiếp theo Sở Tĩnh Xu phản ứng lại, sắc mặt lạnh lùng, ngữ khí cũng không có sắc bén như trước, "Em bây giờ là người của chị, sớm quên người kia đi.", nói xong không quan tâm hôn lên.

Ôn Tố trố mắt một giây, ý thức được Sở Tĩnh Xu hiểu lầm, trong lòng có chút buồn cười, nhưng Sở Tĩnh Xu không cho cô có cơ hội giải thích.

Sở Tĩnh Xu đưa tay đặt sau đầu cô, gắt gao dây dưa lấy lưỡi mềm, giống như muốn cắn nuốt sạch sẽ nước bọt trong miệng cô.

Đầu lưỡi Ôn Tố có chút tê dại, ý thức được cô sẽ không bỏ qua cho mình, dứt khoát chuyên tâm vào việc hôn.

Đến lúc hai người đều hô hấp không được mới dừng lại nụ hôn kịch liệt này, khóe mắt Sở Tĩnh Xu ửng đỏ, Ôn Tố vốn định cười cô, thấy trong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia hiện ra một màn sương mù, sửa miệng giải thích, "Người Thẩm Mạn Huy thích chính là chị, không có người nào khác."

Sở Tĩnh Xu còn đang chìm đắm trong khổ sở nghe nói như vậy tròn mắt, một lát mới nhíu mày nói: "Không có khả năng, chị không quen cô ta."

Ôn Tố nhẹ thở ra một hơi, nâng tay vén mấy sợi tóc hỗn độn, nói: "Chị không nhớ rõ, lúc Thẩm Mạn Huy còn học đại học, làm thêm ở quán bar bị khách làm phiền, chị giúp cô ta giải vây."

Đây cũng là lý do Thẩm Mạn Huy muốn tiếp cận Sở Tĩnh Xu trong nguyên tác, sau này, Thẩm Mạn Huy đã động tâm với cô.

Sự kiện cụ thể như vậy, Sở Tĩnh Xu cố gắng nhớ lại, sau đó kiên định lắc đầu, "Không, không có chuyện như vậy, số lần chị đến quán bar ít ỏi đếm trên đầu ngón tay, huống chi là giúp đỡ người khác, nếu thật sự có người như vậy, có thể không phải là chị."

Ôn Tố buồn cười nắm đầu mũi cô, "Chị nói với em có ích lợi gì đâu?"

Sở tổng khí thế bức người nhất thời biến thành Sở Sở mềm nhũn, Sở Tĩnh Xu bất mãn đẩy tay cô ra, ngữ khí nói chuyện cũng lộ ra vài phần vừa mềm mại vừa kiêu ngạo, lên án nói: "Sao em lại biết chuyện này, Thẩm Mạn Huy kể cho em nghe?"

Loại chuyện tình cảm riêng tư này sao có thể tùy tiện nói cho người khác nghe, huống chi Ôn Tố còn là vợ của cô, Thẩm Mạn Huy nói ra chuyện này là muốn bị đánh à!

Ôn Tố mặt không đổi sắc nói dối: "Lúc cô ta uống rượu ở tiệc khai máy, em vô tình nghe được."

Sở Tĩnh Xu vẻ mặt nghi ngờ, "Lúc cô ta uống rượu lôi kéo em tâm sự chuyện tình cảm của mình?"

Vẻ mặt Ôn Tố thành khẩn gật đầu, "Đúng vậy, không chỉ vậy, cô ta còn vừa khóc vừa cười, lớn tiếng hát tình ca."

Biểu tình Sở Tĩnh Xu vô cùng kỳ quái, mơ hồ còn lộ ra vài phần ghét bỏ.

Ôn Tố không chút áy náy bôi đen Thẩm Mạn Huy, "Vô cùng khó nghe, em còn chưa nghe xong đã đưa cô ta cho trợ lý, lúc dự tiệc chúc mừng em cũng không dám ngồi cạnh cô ta, sợ cô ta lại say rượu thất thố."

Sở Tĩnh Xu lúc này mới đồng ý gật đầu, "Ừ, nên như vậy.", nói xong ánh mắt cũng nghiêm túc, "Chị với cô ta không có quan hệ gì, chị cũng không thích cô ta, sau này đừng nhìn cô ta."

"Được" Ôn Tố vươn tay ôm cô vào lòng, "Em nhìn chị là được rồi."

Sở Tĩnh Xu hài lòng gật đầu, ôm eo Ôn Tố cọ cọ, "Ừ, tắm rửa đi, trễ vậy rồi, em hẳn cũng mệt mỏi."

Khóe môi Ôn Tố chậm rãi nâng lên, "Không làm gì cả, chẳng phải là lãng phí tâm ý của chị hay sao."

Không đợi Sở Tĩnh Xu nói chuyện, Ôn Tố kéo tay cô đặt lên ngực mình, nói: "Sở Sở khiến em đau lòng, không cần bồi thường gì sao?"

Sở Tĩnh Xu thản nhiên cười, thuận tay vuốt ve mềm mại nhẵn nhụi dưới tay, hôn lên đôi môi mềm của Ôn Tố.

"Thịnh tình như vậy, từ chối thì bất kính."

___________________________________________

Sau Đêm Tinh Quang, fan Thẩm và fan Ôn đã hòa thuận hơn nhiều, Ôn Tố đưa áo khoác cho Thẩm Mạn Huy đều lên Weibo, fan Thẩm đương nhiên không còn nói nặng Ôn Tố, lại nhìn thấy lúc Ôn Tố đè áp Thẩm Mạn Huy, fan Thẩm cũng đã khắc chế rất nhiều, hầu hết đều ngừng phản kích Ôn Tố.

Sở Tĩnh Xu luôn nhớ mãi không quên dáng vẻ khi cô mặc tây trang, vừa lúc trong phòng chứa quần áo của Ôn Tố có mấy bộ tây trang, Ôn Tố liền thỏa mãn nguyện vọng trong lòng cô, cho nên vò nát mấy bộ tây trang, cuối cùng cũng chưa mặc được bộ nào.

Vì vậy, Sở Tĩnh Xu cố ý mua mấy bộ tặng cô.

Món quà thứ nhất Sở Sở tặng cô lại là mấy bộ tây trang, nghĩ tới tây trang của mình bị hủy diệt như thế nào, trong lúc nhất thời Ôn Tố có chút dở khóc dở cười.

Càng gần năm mới, các loại hoạt động cũng nhiều hơn, mới vừa tham gia Đêm Tinh Quang vài ngày, Ôn Tố lại sắp tham dự Lễ trao giải Tinh Quang Niên Độ.

Tinh Quang Niên Độ là lễ trao giải lớn cho các lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và ca nhạc, so với ba lễ trao giải điện ảnh và ba lễ trao giải truyền hình lớn thì kém hơn, nhưng ý nghĩa chính của nó không phải là trao giải, mà đêm từ thiện quyên góp tiền mới là điểm nhấn.

Ôn Tố đã sớm bàn với Cảnh tỷ quyên bao nhiêu tiền, không cần quá nhiều, chỉ cần có thân phận và giá trị của cô là đủ rồi. Dù sao bản thân Vạn Nguyên còn có một tổ chức từ thiện riêng, nguyên chủ hàng năm đều quyên đến một nửa doanh thu nhà mình cho sự nghiệp từ thiện, Ôn Tố nếu đã xuyên vào thân thể của nguyên chủ, thói quen này đương nhiên cũng sẽ không đổi.

Không trực tiếp toàn bộ chương trình như Đêm Tinh Quang, lễ trao giải này sau khi cắt nối biên tập xong mới được phát sóng, cho nên rất có kỹ thuật.

Bởi vì tham dự buổi lễ có rất nhiều người nổi tiếng, do đó, thảm đỏ cũng được chia ra, giống như Ôn Tố sẽ đi thảm đỏ dành cho ngôi sao truyền hình.

Sau khi đi thảm đỏ xong, Ôn Tố vào trong, được nhân viên công tác đưa đến chỗ ngồi của mình, không ngờ là, người bên cạnh cô lại là Thẩm Mạn Huy.

Ôn Tố còn nhớ rõ Đêm Tinh Quang hôm đó, Sở Sở đã dặn dò cô sau này không được tiếp xúc thân mật với Thẩm Mạn Huy, cho nên lần này cô rất lạnh lùng với cô ta.

Thẩm Mạn Huy cảm thấy có chút kỳ quái, liền hỏi, chợt nghe Ôn Tố nghiêm túc nói: "Vợ của tôi không thích tôi thân thiết với những phụ nữ khác."

Ôn Tố nói xong, cố ý quan sát biểu tình của Thẩm Mạn Huy, nhưng không ngờ Thẩm Mạn Huy nghe xong cũng không có cảm xúc ảm đạm gì, mà ngược lại, đầu mày khóe mắt đều là ý cười.

Thẩm Mạn Huy cố nén tươi cười, nói: "Chị yên tâm, tôi hiểu được."

Điều này thật sự khiến cho Ôn Tố có chút khó hiểu, Thẩm Mạn Huy bây giờ chắc chắn là trọng sinh rồi, trong nguyên tác không phải khi Thẩm Mạn Huy sống lại sẽ theo đuổi Sở Sở hay sao, sao bây giờ thoạt nhìn giống như là không có tâm tư gì khác với Sở Sở.

Chẳng lẽ Thẩm Mạn Huy đã dày công tôi luyện diễn xuất của mình, khiến cho người khác không thể nhìn ra được cảm xúc chân thật của cô ta?

Lúc Ôn Tố còn đang suy đoán, Thẩm Mạn Huy bên cạnh lại nở nụ cười.

Không biết Thẩm Mạn Huy nghĩ tới cái gì, cô ta nâng tay che mặt mình, cười đến không thở nổi, khiến cho Ôn Tố không hiểu chuyện gì.

Cũng may Thẩm Mạn Huy còn biết mình đang đứng trước khán giả, cho nên rất nhanh đã thu lại cảm xúc của mình, nhưng mà khóe miệng vẫn giương cao.

"Tôi chỉ không ngờ, người như chị, lại có thể ngoan ngoãn nghe lời Sở tổng như vậy." Thẩm Mạn Huy như là đang nghĩ tới chuyện gì buồn cười, nói: "Hại tôi vẫn luôn nghĩ chị là chủ gia đình chứ."

Ôn Tố có chút không biết nói gì, nói: "Tôi chỉ là tôn trọng ý kiến của Sở Sở, đây là quyền làm vợ của cô ấy."

Nghe nói như thế, trên mặt Thẩm Mạn Huy vẫn là nở nụ cười nhẹ, thoạt nhìn còn có chút xúc động, ánh mắt hình như đang nhớ lại gì đó, chỉ là lát sau sắc mặt liền trầm xuống, mọi người còn chưa kịp phát giác, Thẩm Mạn Huy đã nhanh chóng thu liễm tất cả cảm xúc, khôi phục lại thành một Thẩm Mạn Huy tự nhiên thoải mái.

Nhưng hết thảy đều bị Ôn Tố lén quan sát kỹ càng.

Thẩm Mạn Huy còn chưa thể che giấu hết được tâm tình của mình, cho nên phản ứng của cô ta khi nghe được câu nói kia chứng minh, có lẽ cô ta không có tâm tư gì khác với Sở Sở?

Điều này khiến cho lòng Ôn Tố thư thái hơn rất nhiều, tuy nói trong nguyên tác Thẩm Mạn Huy theo đuổi Sở Sở, nhưng Sở Sở hiện tại là của cô, dù cho xuất phát từ ham muốn chiếm hữu hay là bất kỳ cảm xúc gì khác, cô vẫn không hy vọng Thẩm Mạn Huy vẫn còn xem Sở Sở là bạch nguyệt quang của mình. Đây là nguyên nhân Ôn Tố chủ động quan sát Thẩm Mạn Huy.

"Quên đi," Thẩm Mạn Huy cười cười, "Không nói chuyện với chị nữa, lỡ đâu khiến Sở tổng thấy tôi với chị đang nói chuyện phiếm, chắc tôi sẽ vào danh sách đen hai nhà Ôn Sở mất."

Ôn Tố thành thật gật đầu, "Đúng vậy."

Thẩm Mạn Huy không cười nữa, lắc lắc đầu, cũng không nói chuyện với Ôn Tố nữa, mà xoay người tác gẫu với Thục Lạc bên cạnh.

Nhưng mà Ôn Tố cũng không được yên tĩnh quá lâu, chỗ ngồi bên cạnh có người ngồi xuống, cô tùy ý liếc nhìn, kinh ngạc phát hiện người tới là Đặng Tuyết Nghi, nhất thời có chút kinh ngạc.

Ôn Tố hỏi: "Sao cô lại tới đây, không phải nói chăm sóc vị hôn thê sao?"

Đặng Tuyết Nghi trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi có dán tên người khác, biểu tình lạnh lùng có chút thả lỏng, "Tiểu Ngư mấy ngày nay đỡ nhiều rồi, hơn nữa bên tổ chức cũng có quan hệ tốt với cha tôi, bọn họ mời tôi tới."

Thoáng nhìn bảng tên sau lưng ghế của cô đề "Lương Di Sinh", Ôn Tố hỏi: "Chỗ ngồi của cô ở đâu?"

"Là chỗ này." Đặng Tuyết Nghi trả lời vẻ đương nhiên, sau lại còn tỏ vẻ kỳ quái liếc nhìn Ôn Tố.

Ôn Tố cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, "Đây là chỗ ngồi của Lương Di Sinh, trên đó còn dán tên kìa."

Đặng Tuyết Nghi không kiên nhẫn nhíu mày, "Tôi ngồi lên thì là của tôi, cũng là chỉ là một cái chỗ ngồi."

Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Đặng Tuyết Nghi, Ôn Tố nghĩ tới những người gọi mình là "Công chúa Ôn gia" cảm thấy rất buồn cười, rõ ràng Đặng Tuyết Nghi mới là công chúa trong giới này, Lương Di Sinh cũng là một ngôi sao có tiếng, Đặng Tuyết Nghi không nói không rằng ngồi lên chỗ người ta, căn bản không cho người ta mặt mũi.

Hai người câu được câu không trò chuyện, bởi vì có quá nhiều người, Đặng Tuyết Nghi cũng không nói chuyện của mình với Ngư tiểu thư, Ôn Tố chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe của Ngư tiểu thư hiện tại, biết được Ngư tiểu thư hồi phục rất tốt, cũng sắp trở về nhà an dưỡng, liền nói chuyện khác.

Chỉ trong chốc lát, buổi lễ long trọng bắt đầu.

Cho đến khi buổi lễ bắt đầu, Ôn Tố cũng không thấy Lương Di Sinh đến đây, không biết là thấy chỗ của mình bị Đặng Tuyết Nghi chiếm nên tức giận rời khỏi, hay là đã cam chịu đổi chỗ với Đặng Tuyết Nghi nữa.

Người dẫn chương trình nói chút chuyện hài hước, chuyện này sang chuyện kia không dứt, chỉ mấy câu nói liền khiến cho không khí hội trường sôi nổi hẳn lên, cho dù Ôn Tố vẫn còn đang mong mau chóng được về nhà ôm Sở Sở ngủ cũng cảm thấy vài phần thú vị.

Vì dành cho cả ba giới điện ảnh, truyền hình và ca nhạc, nên giải thưởng so với Đêm Tinh Quang đương nhiên nhiều hơn, nhưng mà Ôn Tố đối với những người này cũng không có ấn tượng gì, lúc này lại không hứng thú bằng nghe người dẫn chương trình nói chuyện.

Ôn Tố có được một đề cử "Nữ diễn viên được yêu thích nhất", cùng được đề cử còn có Thẩm Mạn Huy và hai tiểu hoa đán, nhưng mà cuối cùng giải thưởng cũng thuộc về Thẩm Mạn Huy.

Giải thưởng này với giải thưởng lần trước Ôn Tố giành được có tên tương tự nhau, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác, Ôn Tố chỉ là nổi tiếng trên mạng, Thẩm Mạn Huy mới là có sức ảnh hưởng trên truyền hình.

Vốn định lễ phép chúc mừng Thẩm Mạn Huy một câu, Ôn Tố thoáng nhìn thấy thần sắc thản nhiên của cô ta liền nuốt xuống. Sắc mặt Thẩm Mạn Huy có chút âm trầm, tuy rất nhanh đã điều chỉnh lại, nhưng mà vẫn bị Ôn Tố nhìn thấy rõ ràng.

Đây đã là lần thứ hai thoáng nhìn thấy Thẩm Mạn Huy lộ ra vẻ mặt này, Ôn Tố có chút khó hiểu, chỉ là cô với Thẩm Mạn Huy cũng coi như là bạn bè bình thường, không phải thân thiết gì, tốt nhất vẫn là không nên hỏi.

Đặng Tuyết Nghi bên cạnh lén chạm cánh tay cô, thấp giọng nói: "Lễ trao giải kết thúc có đi đâu không?"

Ôn Tố thấp giọng hỏi: "Cô không tham dự tiệc từ thiện buổi tối sao?", cô vốn dự định lễ trao giải kết thúc sẽ lập tức rời đi, này vẫn là Cảnh tỷ đề nghị, đến lúc đó studio sẽ liên hệ với ban tổ chức quyên góp tiền.

Ai ngờ Đặng Tuyết Nghi nghe nói vậy liền tỏ vẻ ghét bỏ, cô liếc mắt Ôn Tố một cái, vẻ mặt một lời khó nói hết, nói: "Cô sao cũng thích loại chuyện này."

Trong giọng nói là vẻ chán ghét khiến Ôn Tố nghẹn, cô không rõ nên hỏi lại: "Đây là từ thiện giả sao?"

Đặng Tuyết Nghi ý thức được mình đang hiểu lầm Ôn Tố, hạ giọng giải thích: "Từ thiện là thật, nhưng ý đồ chân chính không phải là từ thiện, mà là dẫn mối."

Ôn Tố thiếu chút nữa sặc nước bọt, trong mắt đầy vẻ không dám tin, Đặng Tuyết Nghi biết cô không tin, nói: "Nói là ba giới điện ảnh, truyền hình, ca nhạc, nhưng đến đây không chỉ có giới nghệ sĩ, còn có lãnh đạo nhiều ngành khác, bọn họ tới đây để giải quyết nhu cầu."

"Người đại diện của cô không có đề cập tới việc này à?" Đặng Tuyết Nghi có chút kinh ngạc.

Ôn Tố lắc đầu, nói: "Chị ấy kêu tôi sớm về nhà nghỉ ngơi."

Đặng Tuyết Nghi bĩu môi, không nói gì.

Ôn Tố nghĩ sao Cảnh tỷ lại tốt như vậy, nhưng cảm thấy chuyện này cũng không cần phải nói với cô, dù sao cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Đang nghĩ vậy, Ôn Tố rốt cuộc hiểu được vì sao Thẩm Mạn Huy lại trầm mặt hai lần như vậy, sợ là bởi vì người tình trước của Thẩm Mạn Huy cũng là gặp nhau tại buổi lễ này.

Thẩm Mạn Huy ở phòng vệ sinh gặp được một cô gái bị hạ thuốc, cô gái này đúng là người yêu phản bội sau này của Thẩm Mạn Huy, cũng là hung thủ hại chết Thẩm Mạn Huy sau đó trọng sinh lại.

Dưới loại tình huống này, Thẩm Mạn Huy nếu còn có thể duy trì được bình tĩnh thì cũng quá lợi hại.

Nhưng mà nghĩ Thẩm Mạn Huy hẳn đã có tính toán, Ôn Tố cũng không phải loại người thích tham gia cuộc vui, nếu gặp phải người xấu sẽ bị thiệt thòi.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, Ôn Tố và Đặng Tuyết Nghi sớm rời khỏi, nếu không phải vì hai người còn phải thay lễ phục tháo trang sức, Đặng Tuyết Nghi còn muốn đưa Ôn Tố về nhà, như vậy cũng có thể nói chuyện thêm một hồi.

Ôn Tố lười biếng tựa vào ghế nghe Cảnh tỷ nói: "Tháng tư là Giải Hải Đường, em được đề cử "Nữ diễn viên được yêu thích nhất", "Vân Lăng" được phát sóng sau khi bình chọn giải này, cho nên bộ phim này không được tính."

Hàm ý là, xác suất cô đạt được giải này trên cơ bản là bằng không.

Nếu là trước kia, Cảnh tỷ có lẽ còn muốn đi kêu gọi một chút, đến giờ chị ta cảm thấy cũng không quá quan trọng, thực lực Ôn Tố cũng đã đủ rồi, cô còn cần cái danh hiệu này làm gì nữa?

Ôn Tố tùy ý đáp lời, chỉ cảm thấy mấy giải thưởng mình được đề cử toàn là "yêu thích nhất", ít nhiều cũng có cảm giác danh bất chính ngôn bất thuận.

Cảnh tỷ có chút lo lắng khi thấy Ôn Tố ủ rũ, cổ vũ nói: "Em đừng nản lòng, đây dù sao cũng là một trong ba giải thưởng truyền hình lớn, yêu cầu cao một chút cũng là bình thường, chị tin tưởng năm sau em có thể giành được giải nữ chính xuất sắc nhất."

Ôn Tố nghĩ thầm, đây cũng là quá xem trọng mình đi, lại nghĩ, trong nguyên tác Thẩm Mạn Huy có thể giành được giải Thị hậu, cuối cùng tiến vào giới điện ảnh, tham gia liên hoan phim điện ảnh loại A đạt được giải nữ chính xuất sắc nhất, vì sao cô không thể tranh thủ một chút?

Cảnh tỷ bên cạnh vẫn còn đang không ngừng khuyên nhủ, Ôn Tố vội vàng ngắt lời chị ta, "Em biết, sau này em lấy là được rồi, lần này không lấy được cũng không sao."

Cảnh tỷ vốn đang lo lắng cô vì không lấy được giải thưởng mà chán nản, nên sẽ không đi theo vị giáo viên kia học nữa, lại quay về lối diễn xuất ngàn năm không đổi kia, nghe cô nói như vậy, Cảnh tỷ mới yên tâm.

Về chuyện giành giải thưởng, Ôn Tố để sang một bên, bây giờ cô đang suy nghĩ nên tổ chức sinh nhật cho Sở Sở như thế nào.

Lần đó khi Sở Tĩnh Xu đến đoàn phim, Ôn Tố mới biết được sinh nhật của nguyên chủ là 17 tháng 3, Sở Sở lại lớn hơn cô hai tháng, cũng chính là ngày 17 tháng này.

Từ tháng trước, cha đã không ngừng nhắc nhở cô sinh nhật Sở Sở sắp tới rồi, bảo cô phải chuẩn bị quà cho tốt.

Nếu đổi lại là nguyên chủ chắc chắn sẽ không để trong lòng, cho dù có bị nhắc nhở cũng không quan tâm, nhưng bây giờ đã là Ôn Tố.

Từ sau khi hai người chính thức ở bên nhau, Ôn Tố đã bắt đầu chuẩn bị quà sinh nhật cho Sở Sở, nhưng mà phải tổ chức sinh nhật như thế nào, Ôn Tố còn chưa nghĩ ra.

Đến ngày 17 đó, Sở Sở hẳn là vẫn phải đi làm, nói không chừng còn có thể bay đến thành phố khác họp, như vậy cô có rất ít thời gian để mừng sinh nhật cho Sở Sở.

Đúng là bởi vì có thể có nhiều thay đổi, Ôn Tố mới không nghĩ ra được nên chúc mừng sinh nhật cô như thế nào.

__________________________

Ôn Tố vừa mới về đến nhà, đã nhìn thấy Sở Tĩnh

Xu dụi mắt nhìn sang, trong tiếng nói còn mang theo chút khàn khàn do vừa mới tỉnh dậy, "Em về rồi."

Bây giờ đã là rạng sáng, thoáng nhìn qua chiếc thảm trên sofa, Ôn Tố đau lòng ôm cô, nói: "Sao không ngủ sớm đi, em cũng không phải con nít, chị ở đây chờ em làm gì."

"Chị nguyện ý." Sở Tĩnh Xu liếc mắt nhìn cô, hôn lên mặt cô, nói: "Mai chị phải đi Tranh Bắc, chắc phải ngày mốt mới có thể về."

Ngày mốt không phải là ngày 17 sao?

Ôn Tố nhíu đôi mi thanh tú, còn chưa kịp nói gì, đã thấy Sở Tĩnh Xu hơi sửng sốt, trong ánh mắt nổi lên chút ý cười động lòng người, trông rất xinh xắn đáng yêu, "Chị nhớ rồi, 17 là sinh nhật chị, em có chuẩn bị quà sinh nhật cho chị chưa!"

"Đã sớm chuẩn bị xong." Ôn Tố ôm cô đi vào trong, "Nhưng mà chị có sắp xếp gì không?"

Sở Tĩnh Xu cũng không thúc giục hỏi quà là cái gì, còn thật sự suy nghĩ, nói: "Nếu là sinh nhật của chị, chi bằng ngày đó em đều nghe lời chị đi, như vậy chị sẽ vô cùng vui vẻ."

Không phải chỉ là nghe lời chị hay sao, việc này có gì khó đâu. Ôn Tố dứt khoát đáp ứng.

Đáy mắt Sở Tĩnh Xu lướt qua một tia giảo hoạt, mỉm cười nói: "Quyết định vậy đi, toàn bộ em đều phải nghe chị."