Xuyên Thành Vợ Trước Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 25

Nụ hôn này rất khẽ, khẽ đến mức khi Ôn Tố ý thức được Sở Tĩnh Xu hôn mình, cô đã buông ra, khởi động xe hòa vào dòng xe cộ.

Ôn Tố hơi nhíu mày, chợt nghe Sở Tĩnh Xu nhẹ giọng hỏi: "Em đồng ý rồi?"

Ôn Tố hỏi: "Cái gì?"

"Cùng chị ở cùng một chỗ." Khi Sở Tĩnh Xu nói nghiêng đầu nhìn cô.

Mặc dù đã cố gắng làm cho mình có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng Ôn Tố vẫn nghe ra được trong giọng nói của Sở Tĩnh Xu có chút không xác định.

Ôn Tố tay chống cằm, trong mắt lóe lên một tia hứng thú, "Đây là lời tỏ tình của chị sao?"

Sở Tĩnh Xu sửng sốt, cười khẽ nói: "Này không tính, là lúc gọi điện thoại kia.", khi đó cô nói với Ôn Tố hai câu "Chị yêu em", cả hai câu đều là nghiêm túc, câu thứ hai lại càng phát ra từ nội tâm.

Ôn Tố hiển nhiên cũng nghĩ đến hai câu "Chị yêu em" kia, ý cười trong mắt càng sâu, cô cũng không giải thích chuyện lúc ghi hình, chỉ nói: "Chị không nên vào lúc em mệt mỏi rã rời lại chủ động hôn em."

Sở Tĩnh Xu không ngờ lại nghe cô nói như vậy, ngừng một chút, nói: "Vậy em ngủ trước đi, lát nữa chị gọi em dậy."

Ôn Tố cũng không khách khí, thuận thế hạ ghế xuống, chuẩn bị chợp mắt trong chốc lát.

Sở Tĩnh Xu đang lái xe nghiêng đầu nhìn cô một cái, đang định dời mắt, liền nhìn thấy cánh môi Ôn Tố khẽ mấp máy, nói: "Khi nào đến thì gọi em dậy, đừng chạy lòng vòng quanh khách sạn, em không thích ngủ ở trên xe."

Nghe được lời này Sở Tĩnh Xu có chút nghẹn, cô quẫn bách dời mắt.

Như là sợ nói chưa đủ nhiều, Ôn Tố chậm chạp bổ sung thêm một câu: "Dù sao nơi này cũng khá nhỏ, không thể chạy lòng vòng được."

Bàn tay đang nắm tay lái của Sở Tĩnh Xu căng thẳng, cho dù lúc này không nhìn, cô cũng biết Ôn Tố đang chăm chú nhìn mình.

Ôn Tố chính xác là đang lười biếng nhìn Sở Tĩnh Xu, nhất là vành tai trắng nõn giấu ở sau mái tóc đen nhánh kia, đỏ ửng một mảng, thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Nhưng dù là như vậy, Ôn Tố cũng buồn ngủ không thể mở mắt nổi, thấy Sở Tĩnh Xu không nói gì, cô liền nhắm mắt chuẩn bị ngủ một hồi.

Không ngờ vừa nhắm mắt, chợt nghe Sở Tĩnh Xu cười khẽ nói: "Về sau đừng nói những chuyện này lúc chị đang lái xe, rất dễ xảy ra chuyện."

Không biết vì sao, trong đầu Ôn Tố đột nhiên hiện lên lời kịch kinh điển nọ --- nữ nhân kia, ngươi đây là đang đùa với lửa.

Tưởng tượng nếu Sở Tĩnh Xu nói với mình những lời này, Ôn Tố cảm thấy vừa buồn cười vừa lạnh sống lưng.

Chú ý tới động tĩnh của Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu nghĩ cô đang thấy lạnh, liền bật máy sưởi.

Độ ấm trong xe tăng lên, Ôn Tố vốn là mệt rã rời trong hoàn cảnh ấm áp lại càng buồn ngủ, mơ hồ nghe được Sở Tĩnh Xu hình như đang nói gì đó, cũng không nghe rõ.

Mãi đến khi trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại khiến Ôn Tố tỉnh lại.

Ôn Tố vừa mở mắt liền nhìn thấy một bóng người bao phủ trước mặt mình, ánh sáng lạnh lẽo ngoài cửa xe chiếu vào, phác họa dáng người Sở Tĩnh Xu.

Thấy cô mở mắt ra, Sở Tĩnh Xu vươn tay giúp cô cởi dây an toàn, cười nói: "Em tỉnh?"

Một lúc sau ý thức Ôn Tố mới trở về, cô liếc nhìn ngoài cửa xe, đúng là khách sạn mà hai người ở hai hôm nay.

Ôn Tố chỉnh lại ghế ngồi, xoa trán, đột nhiên nói: "Vừa rồi chị hôn trộm em?"

Sở Tĩnh Xu cũng không chút ngượng ngùng, tự nhiên hào phóng thừa nhận, "Em ngủ ngon như vậy chị không nỡ đánh thức, cho nên hôn gọi em dậy."

Mới vừa mở cửa xe, không khí lạnh lẽo phả vào mặt khiến Ôn Tố hoàn toàn thanh tỉnh, cô nhìn Sở Tĩnh Xu nói: "Hai lần này em nhớ kỹ, sau này sẽ đòi lại.", nói xong chân dài bước xuống xe.

Sở Tĩnh Xu giật mình, chợt nở nụ cười xinh đẹp động lòng người, "Cầu còn không được."

Ôn Tố bước vài bước tiến vào khách sạn, lại dừng lại xoay người nhìn Sở Tĩnh Xu, lúc này Sở Tĩnh Xu mới vừa xuống xe, đang đóng cửa xe.

Ôn Tố đứng tại chỗ đợi một lúc, đến khi Sở Tĩnh Xu đi đến, cô mới tiếp tục đi vào khách sạn.

Ôn Tố mới vừa đi được hai bước, người phía sau đã vượt lên, thuận thế cầm tay cô. Ôn Tố liếc mắt nhìn, đối diện ánh mắt đầy ý cười của Sở Tĩnh Xu, cô thần sắc tự nhiên dời mắt, đưa tay nắm lấy tay người kia.

Thấy tay bị nắm, ý cười trên khóe môi Sở Tĩnh Xu càng rõ ràng, nhẹ giọng hỏi: "Khi nào em trở về?"

Hai người nói xong, cùng nhau đi vào thang máy.

Đợi khi cửa thang máy khép lại, Ôn Tố mới nói: "Sáng mai trở về, sau đó liền đến đoàn phim.", cô xin nghỉ ba ngày, nếu còn chậm trễ, hiệu suất quay chụp sẽ càng giảm xuống, đến lúc đó đạo diễn Lỗ không chừng sẽ bóp chết cô.

Sở Tĩnh Xu bất đắc dĩ nhíu mày, cô biết Ôn Tố bề bộn nhiều việc, nhưng mà hai người vừa mới xác định quan hệ đã tách ra, cho dù có là người cuồng công tác cũng sẽ luyến tiếc.

Không đợi Sở Tĩnh Xu nói chuyện, Ôn Tố bổ sung: "Nửa tháng nữa em quay xong rồi, lúc đó có thể nghỉ ngơi được nửa tháng."

Bởi vì sự thay đổi của Ôn Tố, Cảnh tỷ đều vạch cho cô lộ trình cao cấp, trước kia không như vậy, tham gia cái gì cũng phải xào nhiệt độ một chút. Như vậy, lịch trình công việc của cô so với nguyên chủ trước kia cũng ít hơn một chút.

Nghe vậy đôi mày Sở Tĩnh Xu mới giãn ra, mắt cười dịu dàng nói: "Lúc đó chị đến thăm em."

Ôn Tố quay đầu nhìn cô, đáy mắt có chút hứng thú khiến Sở Tĩnh Xu cảm thấy gò má nóng lên.

Mỹ nhân thẹn thùng quả nhiên vô cùng xinh đẹp.

Sở Tĩnh Xu chớp mắt, "Sao vậy?"

Trên mặt Ôn Tố mang ý cười cổ quái, hơi cao giọng, "Không thể chờ được sao?"

Mặc dù Sở Tĩnh Xu có cố gắng ung dung bình tĩnh thế nào, cũng là một cô gái da mặt mỏng, nghe nói như thế nhịn không được đỏ mặt.

Ôn Tố thì lại đang thưởng thức đôi gò má ửng hồng kia, đến khi thang máy lên đến tầng dừng lại, phát ra một tiếng "Ding".

Sở Tĩnh Xu cơ hồ theo bản năng muốn rời khỏi không gian kín này, đi ra ngoài hít thở, không ngờ còn đang nắm tay Ôn Tố, liền lôi kéo Ôn Tố cùng bước ra khỏi thang máy.

Bị Sở Tĩnh Xu kéo đi, thanh âm Ôn Tố chứa vài phần ý cười, "Thật sự là chờ không được sao?"

Sở Tĩnh Xu: ......

Vì thế, lúc Ôn Tố đang mở cửa phòng, còn chưa kịp bật đèn, Sở Tĩnh Xu đã nhanh chóng nắm cổ tay cô, trở tay ấn Ôn Tố vào tường, tìm đôi môi của cô hôn lên.

Lần này không giống như lần trước, ngược lại là nhiệt tình mυ'ŧ lấy đôi môi của Ôn Tố, cạy mở hàm của cô bắt đầu dây dưa không dứt.

Ôn Tố không chút yếu thế, nâng tay đặt sau đầu Sở Tĩnh Xu, chủ động nghênh tiếp.

Lúc môi đang còn dây dưa quấn quýt, Ôn Tố nghe được giọng nói mơ hồ không rõ ràng của Sở Tĩnh Xu, "Đúng thật là không thể chờ được."

Đến khi không thể thở nổi, hai người mới dừng lại nụ hôn nồng nhiệt kia, trán chạm trán, trong bóng đêm hơi thở quấn quýt lấy nhau, đêm tối lại càng ấm áp, không ai muốn phá hỏng bầu không khí thân mật này.

Nhưng hai người cũng không thể bất động ở chỗ này cả đêm, Sở Tĩnh Xu đành phải buông tay bật đèn.

Ánh sáng đột ngột khiến Ôn Tố theo bản năng nhắm mắt, đến khi thích ứng với ánh đèn nhìn về phía trước, bắt gặp cánh môi đỏ bừng hơi sưng lên khiến cô nhớ mãi không quên, thật có vài phần quyến rũ.

Thật giống trong tưởng tượng của cô, hương vị đúng là rất ngon.

Ôn Tố nâng tay sờ vào đôi môi kia, Sở Tĩnh Xu nhịn không được liếʍ môi, buồn cười nói: "Suýt chút nữa bị em cắn đứt."

Ôn Tố bề ngoài là vẻ lạnh lùng lãnh đạm, lúc hôn lại vô cùng nhiệt tình, hôn đến chân cô có chút muốn nhũn ra.

Sở Tĩnh Xu cười khanh khách nhìn cô, "Xem ra, em mới là người không chờ được nữa?"

Nghe thấy Sở Tĩnh Xu trêu chọc, Ôn Tố nở nụ cười, khuôn mặt sắc bén lạnh lùng lại trở nên cực kỳ nhã nhặn ôn nhu, Sở Tĩnh Xu không khỏi giật mình, chợt nghe Ôn Tố nói: "Em không chỉ không thể chờ được, em còn có chút tâm tư bất hảo."

Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, trên thực tế Ôn Tố "tâm tư bất hảo" đêm đó cũng không có làm gì, bởi vì cô thật sự buồn ngủ không mở mắt được, cơ hồ vừa dính giường liền ngủ.

Nhìn người bên cạnh đang yên ổn ngủ, Sở Tĩnh Xu cũng không sốt ruột. Các cô vừa mới ở cùng nhau, tương lai vẫn còn rất dài.

__________________________________

Vốn Sở Tĩnh Xu còn định sẽ ở lại Hải Xuyên hai ngày nữa, khi đó chẳng qua là để Ôn Tố khỏi nghi ngờ, bây giờ hai người đã ở cùng một chỗ, vậy cũng không cần phải ngụy trang nữa.

Vì thế sáng sớm hôm sau, Sở Tĩnh Xu đổi chuyến bay, cùng Ôn Tố trở về.

Cặp đôi mới này ngọt đến nỗi mọi người xung quanh không thích ứng được, Tiểu Thịnh ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, chỉ sợ hai mắt của mình dính toàn là đường, Cảnh tỷ lại trực tiếp đeo nút tai, mang bịt mắt, đắp chăn đi ngủ.

Lúc này Sở Tĩnh Xu còn chưa kịp nói chuyện với Ôn Tố, thấy ngón tay thon dài mềm mại trắng nõn như ngọc, Sở Tĩnh Xu bỗng phát hiện mình là một cái thủ khống, nắm tay Ôn Tố không ngừng thưởng thức.

Ôn Tố tùy ý cô chơi đùa, nét mặt lãnh đạm chứa ý cười rõ ràng, dù không phải là người tinh tế cũng có thể nhìn ra được ánh mắt Ôn Tố nhìn Sở Tĩnh Xu có bao nhiêu mềm mại dịu dàng.

Nếu đã xác định quan hệ, Sở Tĩnh Xu cũng không ngại chuyện lúc trước, chủ động hỏi: "Em không tức giận chuyện chị lừa gạt em chứ?"

Ôn Tố nói: "Ý chị là lần nói dối nào?"

Sở Tĩnh Xu nghe xong dở khóc dở cười, "Cái gì mà lần nói dối nào, cứ như chị lừa em nhiều lần lắm vậy."

Ôn Tố híp mắt, "Cần em kể ra cho chị nghe không?"

Sở Tĩnh Xu cứng đờ, thấy tay cô dừng lại một chút, Ôn Tố cúi đầu cười.

Sở Tĩnh Xu lấy lại tinh thần, có vẻ bất đắc dĩ, "Em lừa chị."

"Công ty còn loạn không?" Ôn Tố khẽ nói, khóe môi như hàm chứa ý cười.

Vừa nghe Sở Tĩnh Xu lại cứng người, cố không chột dạ, hỏi: "Em biết chị lừa em từ khi nào?"

Ôn Tố vân vê một sợi tóc bên tai cô, không để ý nói: "Lúc chị nói em liền biết."

Quả nhiên, giây tiếp theo, vành tai mềm mại kia liền ửng đỏ.

Ôn Tố hứng thú nhìn vành tai đỏ rực của Sở Tĩnh Xu, lại nhìn hai má của cô, đáng tiếc hôm nay chị ấy lại trang điểm, nhìn không ra trên mặt có phải cũng là màu đỏ hay không. Ôn Tố vuốt sợi tóc kia xong lại sờ hai má Sở Tĩnh Xu, nói: "Sau này ở nhà không cần trang điểm."

Sở Tĩnh Xu lúc này hiểu ra ý tứ của cô, mỉm cười, nói: "Chị thấy em lúc đỏ mặt sẽ càng đáng yêu hơn."

Ôn Tố lười biếng nhìn cô, "Nói dối không biết ngượng."

Em còn chưa đỏ mặt bao giờ, sao chị biết bộ dáng lúc em đỏ mặt sẽ đẹp.

Sở Tĩnh Xu nắm tay cô, kéo đến bên môi hôn một chút, cười khanh khách nói: "Sau này em sẽ biết chị nói không sai."

Xúc cảm mềm mại ở mu bàn tay truyền tới, thật nhột.

"Em thật sự không tức giận à?" Sở Tĩnh Xu nhịn không được lại hỏi.

Ôn Tố chống cằm, cười khẽ, "Nếu em tức giận, sao có thể phối hợp chị diễn trò."

Sở Tĩnh Xu nghe được lời này hơi khó hiểu, sau đó liền ngộ ra, quẫn bách trừng mắt, "Em sớm đã biết?"

Nhìn thấy vành tai mềm mại đáng yêu lại đỏ lên màu máu, Ôn Tố hài lòng cong cong khóe miệng, nhích lại gần kề sát bên tai cô, hạ giọng nói: "Lúc em gặp Bạc Viễn liền biết."

Sở Tĩnh Xu: !!!