Xuyên Thành Vợ Trước Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 2

Đạo diễn "Vân Lăng kỷ sự" là một đạo diễn nổi danh trong nước, rất có kinh nghiệm trong các tác phẩm chuyển thể, từng tạo ra nhiều bộ phim nổi tiếng như "Dữ quân đồng bào", "Thâm cung tỏa".

Lần này Chiêu Dương mua bản quyền "Vân Lăng kỷ sự", Tô Kiều đương nhiên ngồi vào vị trí đạo diễn.

Diễn viên chính của "Vân Lăng kỷ sự" cũng đã được xác định từ trước, nữ chính số một Thẩm Mạn Huy, nam chính số một là Triệu Hòa An, hai vị này đều là diễn viên phim thần tượng, cẩn thận mài giũa một chút là hoàn toàn có thể duy trì tốt bộ phim.

Những diễn viên còn lại đều được xác định thông qua buổi thử vai công khai, những tiểu sinh, tiểu hoa đán chỉ muốn vai chính nên cũng không có liên hệ với bên sản xuất.

Cho nên lúc Cảnh Dịch Thu gọi điện thoại đến, Tô Kiều thật không thể tin được.

Ôn Tố mặc dù kỹ thuật biểu diễn kém, nhưng người này đường đường là một đại minh tinh, không thiếu tiền tài để chiếm được một vai diễn chính, vậy mà cô  lại muốn thử một vai phụ còn thấp hơn nữ số hai.

Tô Kiều cảm thấy đau đầu, bởi vì Ôn Tố không chỉ có kỹ thuật biểu diễn hỏng bét, tính tình cũng xấu. Nếu thật sự cho cô ta vai diễn này, lỡ như đến lúc đó cô ta còn muốn lấn át cả nam nữ chính luôn thì sao?

Tô Kiều còn chưa kịp uyển chuyển từ chối, Cảnh Dịch Thu đã nói thử vai không được cũng không sao, Ôn Tố chỉ là muốn thử một lần xem sao.

Lời này căn bản là muốn chặn họng của ông ta luôn rồi.

Tô Kiều cùng tổ đạo diễn và biên kịch thương lượng, quyết định cho Ôn Tổ một lần thử vai, mặc dù chỉ là ra vẻ, nhưng Tô Kiều vẫn huy động toàn bộ nhân viên chủ chốt đến buổi thử vai này.

Bọn họ vẫn còn kiêng kỵ thế lực phía sau Ôn Tố, đương nhiên phải cho cô mặt mũi.

Nguyên Hi là biên kịch của "Vân Lăng kỷ sự", là kim bài biên kịch của Chiêu Dương, "Thâm cung tỏa" và "Dữ quân đồng bào" cũng là do cô ta cải biên. Lần thử vai này, tác giả nguyên tác Hải Bồ Đào đã đến, cô ta tất nhiên cũng đến.

Nguyên Hi buồn bực ngán ngẩm xoay bút, hỏi: "Đã chọn được An Ninh quận chúa chưa?"

"Còn chưa xác định chính thức." Tô Kiều lắc đầu, "Nhưng mà tôi cảm thấy Trương Tuế cũng không tệ.", nhân vật An Ninh quận chúa này cũng không quá nặng nề, nhưng khi tuyển diễn viên thì lại có chút khó khăn, bởi vì An Ninh quận chúa và nam số ba Thế tử gia là long phượng thai.

Thiết lập này kỳ thực rất hay, thế nhưng diễn viên thật không dễ tìm, bọn họ cũng đã tính qua chuyện tìm người đóng cả hai vai, nhưng độ khó cũng quá lớn, đành phải đổi long phượng thai trở thành huynh muội bình thường.

Nghe được cái tên này, Nguyên Hi nói: "Thẩm Mạn Huy đề cử diễn viên kia đúng không?", cô ta cũng có ấn tượng, Trương Tuế dáng dấp rất xinh đẹp, kỹ thuật biểu diễn cũng không tồi, chỉ là thiếu một chút linh khí.

Hải Bồ Đào cũng nằm trong ban giám khảo của buổi thử vai hôm đó, mặc dù quyền lực cũng không lớn. Sau hôm đó, bọn họ cũng đã định giao cho Trương Tuế, nhưng đột nhiên Ôn Tố lại thò chân vào muốn thử nhân vật này, bên sản xuất tạm thời cũng chưa có thông báo rõ ràng.

Tuy Nguyên Hi không hiểu biết nhiều về diễn xuất, nhưng cô ta cũng cảm thấy Trương Tuế còn thiếu chút gì đó, cũng không thể nào nói rõ, dù sao cũng là không phù hợp với dáng vẻ An Ninh quận chúa trong lòng cô ta, có thể là do hôm đó không có hóa trang, chưa mặc đồ cổ trang, nên thoạt nhìn có chút không hài hòa.

Mặc dù nhà sản xuất cũng chưa hẳn hài lòng kỹ thuật biểu diễn và hình tượng của Trương Tuế, chẳng qua là không thể tìm thấy người nào thể hiện được trọn vẹn nhân vật, những diễn viên xuất sắc hơn tuy có nhưng lại không thể mời.

Bên phía nhà sản xuất còn đang bàn luận, cho đến khi Tô Kiều nhận được điện thoại của Cảnh Dịch Thu, mọi người mới trao đổi cho nhau ánh mắt . . .

Đã đến thời điểm khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất.

Nhân viên công tác dẫn Ôn Tố đến khu vực thử vai, lần thử vai này là tổ chức riêng cho Ôn Tố, cho nên cả Cảnh tỷ và Tiểu Thịnh đều theo cô đi vào.

Tô Kiều ngồi ở giữa lên tiếng trước: "Cô tới rồi, vậy chúng ta đều không lãng phí thời gian, trực tiếp bắt đầu thôi."

Phó đạo diễn Hứa Mạnh nói: "Tôi sẽ đối diễn cùng cô, chuẩn bị xong chưa?"

Tràng diễn này là đoạn cao trào của An Ninh quận chúa và nam chính Kỳ Tiêu Niên, trong sạch của An Ninh quận chúa đã bị vấy bẩn, khi biết Kỳ Tiêu Niên muốn cầu hôn Vân Lăng liền triệt để bộc phát, lập mưu kế hiểm ác hại Vân Lăng, nếu không phải Kỳ Tiêu Niên kịp thời ứng cứu, chỉ sợ là Vân Lăng đã bị vũ nhục sát hại.

Phát hiện tất cả đều do người mình xem như muội muội ruột An Ninh gây nên, Kỳ Tiêu Niên tức giận đi vào Chiêu Vương phủ quyết đấu cùng nàng ta.

"Được." Ôn Tố khẽ gật đầu.

Cô nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, đến khi mở mắt ra, sắc mặt trở nên u ám tối tăm.

Kế hoạch suy tàn, cô đã triệt để mất đi cơ hội phản công.

Màn biểu diễn này thật là vượt quá dự liệu của bọn họ, không nghĩ tới Ôn Tố diễn cũng không tệ, so với Trương Tuế cũng không kém.

Phó đạo diễn Hứa Mạnh sững sờ, lập tức kịp phản ứng, thanh âm lạnh lùng đè nén phẫn nộ, "Triệu An Ninh!"

Nghe được giọng nói của người trong lòng, Ôn Tố sững sờ, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, vẻ mặt u ám kia hóa hư không, trên mặt lại hiện ra nụ cười thuần lương động lòng người, cô có chút ngửa đầu nhìn vào một điểm nào đó, tay phải bắt được ống tay áo của hắn, nhẹ nhàng nói: "Tiêu Niên ca ca, huynh đã đến!"

Bất luận như thế nào, trước mặt Tiêu Niên ca ca, cô vẫn là một An Ninh nhu thuận hiểu chuyện.

Nghe được giọng nói của cô, ánh mắt của Tô Kiều cũng thay đổi, lời thoại của Ôn Tố thực rất vững chắc, trầm bổng du dương đều khống chế rất tốt, chỉ riêng điểm này đã vượt qua mấy diễn viên trẻ tuổi đến thử vai kia.

"Đừng chạm vào ta!" Hứa Mạnh gầm nhẹ, trong giọng nói lại có mấy phần chán ghét.

Ôn Tố vươn tay, không kịp chuẩn bị bị "Kỳ Tiêu Niên" hất ra, nụ cười của nàng đông lại, dần dần thay thế bằng ủy khuất, giọng nói có phần run rẩy, "Làm sao vậy, An Ninh làm chuyện gì khiến Tiêu Niên ca ca không vui sao?"

Hải Bồ Đào giật mình, đây là diễn như không diễn sao? Cô có thể thấy được thần thái của Ôn Tố khi "nhìn thấy" "Kỳ Tiêu Niên" là như thế nào, mà đây chỉ là từ động tác tay của cô biểu hiện ra.

Không riêng gì bên phía nhân viên sản xuất, Cảnh tỷ và Tiểu Thịnh ngồi bên cạnh cũng sợ đến ngây người. Cảnh tỷ là người đại diện kim bài, kỹ thuật diễn xuất của Ôn Tố ở trình độ nào chị ta rất rõ ràng, nhưng bây giờ biểu hiện của Ôn Tố lại hoàn toàn không giống trước kia!

Chẳng lẽ cô lấy được tư liệu cửa sau nên cố ý tìm giảng viên diễn xuất đến dạy mình hay sao?

Đây rốt cuộc là giảng viên ở đâu mà lại lợi hại như vậy, làm cho Ôn Tố tiến bộ thần tốc, chỉ cần có thể duy trì kỹ thuật diễn xuất như bây giờ, muốn bắt được mấy cái giải thưởng đều là chuyện dễ như trở bàn tay!

Thử vai vẫn còn tiếp tục ...

"Chuyện mình tự làm trong lòng ngươi hẳn phải rõ ràng." Hứa Mạnh cũng càng nhập tâm vào vai diễn, cảm xúc cũng càng thêm dâng cao, "Vân Lăng là nữ nhi, ngươi tại sao lại ác độc như vậy? Thế mà dùng đến loại biện pháp ác độc như vậy để đối phó nàng, đây chính là gia giáo của Triệu Vương phủ hay sao?

Những lời này giống như một tiếng sét làm Ôn Tố triệt để bừng tỉnh, nàng dần dần thanh tỉnh, ánh sáng trong mắt cũng dần biến mất, thần sắc tối tăm u ám kia lại xuất hiện lần nữa.

"... Ta ác độc?" Ôn Tố gằn từng chữ nói, cô nhìn chằm chằm "Kỳ Tiêu Niên", lạnh lùng chất vấn: "Thời điểm ta bị bọn hắn vũ nhục, ngươi ở đâu?"

"Ngươi cùng Vân Lăng đang ở Tương Ninh Tự phía sau núi thưởng trăng uống rượu, hoa tiền nguyệt hạ, ôm ôm ấp ấp, chàng chàng thϊếp thϊếp!"

Chữ chữ của nàng như khoan vào tim, ngữ khí càng thêm gấp rút, cảm xúc không ngừng lớn lên, chỉ chờ đến lúc bộc phát.

"Triệu Vương phủ ta gia giáo có kém cũng biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân!"

Nàng hận Vân Lăng, hận những thổ phỉ đã vũ nhục nàng, nhưng hận nhất là Kỳ Tiêu Niên!

Rõ ràng đã nói sẽ bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, thế nhưng trơ mắt nhìn nàng bị người ta hủy hoại cũng là hắn!

"Chính ngươi nói sẽ bảo hộ ta, chiếu cố ta." Ôn Tố giận quá hóa cười, nước mắt lại trượt xuống, nụ cười trào phúng lại bi thương, cô thất vọng lắc đầu, một mình độc thoại: "Tiêu Niên ca ca đã chết, đã chết vào thời điểm gặp được Vân Lăng."

Lúc nhìn lại "Kỳ Tiêu Niên", bi thương trên mặt Ôn Tố hầu như đã biến mất, thay vào đó là căm hận vô tận, "Mà ngươi, Kỳ tướng quân, chẳng qua là con chó bên chân Vân Lăng!"

Hứa Mạnh cứng lại, trầm mặc không nói gì.

Dựa theo hướng đi của kịch bản, lúc này Kỳ Tiêu Niên muốn bác bỏ An Ninh, thế nhưng khi đối mặt với cảm xúc Ôn Tố truyền đến, Kỳ Tiêu Niên không thể thốt nên lời.

Ôn Tố cũng không định nghe hắn nói, cô chán ghét nhắm mắt, quay người đưa lưng về phía "Kỳ Tiêu Niên", ngữ khí lạnh lùng tựa như người xa lạ, "Bán Hạ, tiễn khách."

Thử vai kết thúc.

Ôn Tố khôi phục như bình thường, hướng đến giám khảo nói: "Tôi đã thử vai xong."

Nhưng mà tất cả mọi người đều im lặng không nói, cho đến khi một tiếng hít nước mũi đánh tan bầu không khí này.

"Hít ..."

Tiếng hít nước mũi chính là từ trợ lý Tiểu Thịnh của Ôn Tố, cô chưa xem qua "Vân Lăng kỷ sự", không biết An Ninh quận chúa đã gây ra chuyện gì, nhưng trích đoạn diễn xuất của Ôn Tố đã cuốn hút cô.

Giật mình vì tiếng hít nước mũi của mình quá vang dội, Tiểu Thịnh lúng túng quay đầu che mặt mình lại, lo lắng bị người khác nhìn thấy, nhưng mà lúc này cũng không ai chú ý đến cô, bởi vì những người khác cũng đang trong cơn chấn động.

Không phải vì trước đây bọn họ chưa từng xem qua màn trình diễn đặc sắc nào, mà bởi vì đây là Ôn Tố, người luôn luôn chỉ dùng một nét mặt đơ chán ghét mà nhìn tất cả mọi người.

Làm tác giả nguyên tác, Hải Bồ Đào biết rõ đây đều là do An Ninh tự làm tự chịu, thế nhưng khi nhìn đến ánh sáng trong mắt Ôn Tố dần dần ảm đạm, cô ta lại nhịn không được mà có chút đau lòng.

Ôn Tố còn chưa có hóa trang và thay phục trang biểu diễn, điều này đã chứng minh dù không cần thay phục trang, chỉ cần khả năng diễn xuất tốt là có thể đưa người xem nhập tâm vào nhân vật, Trương Tuế còn khiếm khuyết chính là bởi vì kỹ thuật của cô ta còn chưa đủ cao.

Đã từng hợp tác qua rất nhiều diễn viên lão luyện, có thực lực, Tô Kiều thập phần rung động, ông ta cũng đã thay đổi cách nhìn trước kia của mình, Ôn Tố sẽ là lựa chọn tốt nhất cho An Ninh, không thể khác được.

Bên cạnh là giám đốc sản xuất Trịnh Thanh, ông ta trầm mặt nhẹ gật đầu.

Phần thể hiện của Ôn Tố không còn nghi ngờ chính là tốt nhất trong các phần thử vai.

"Đáng lẽ sau khi xong tôi phải bảo cô trở về chờ thông báo kết quả." Tô Kiều cười cười, nhìn thấy Ôn Tố gật đầu, ông ta nói tiếp, "Nhưng mà tôi cảm thấy không cần thiết, buổi thử vai này rất đáng giá."

Ôn Tố khẽ giật mình, đây chính là nói, cô đã lấy được nhân vật này rồi?

Tô Kiều gật gật đầu, "Nhân vật này là của cô."

Mặc dù luôn tự nhủ phải giữ gìn hình tượng của nguyên chủ, Ôn Tố vẫn không nhịn được mà lộ ra một chút ý cười, "Cảm ơn Tô đạo, cảm ơn các vị giám khảo."

Nếu đã vậy, tại sao lại không thử thêm một vai nữa?

Ôn Tố nghiêm mặt nói: "Tôi còn một thỉnh cầu, hy vọng các vị có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa."

Nghe nói vậy, mấy vị sản xuất khẽ giật mình, trong đầu liền nảy sinh ý nghĩ, chẳng lẽ Ôn Tố định ...

"Tôi muốn thử vai ca ca long phượng thai của An Ninh công chúa, Thế tử gia."

__ __ __ __

Cảnh tỷ cảm thấy hình như mình đang nằm mơ, vị tiểu tổ tông này rốt cuộc cũng đã chú ý đến sự nghiệp của mình rồi sao, tiểu tổ tông vậy mà lại muốn chiếm luôn cả vai nam số ba thế tử gia.

Đây chính là một nhân vật nam đó!

Chưa bàn đến đóng hai vai độ khó lớn bao nhiêu, cô định một người phân ra làm hai, tự cho là mình có thể diễn tốt một lúc hai nhân vật sao?

Sau đó nhóm sản xuất cũng đồng ý cho cô một cơ hội thử vai nữa, cho cô một ngày để chuẩn bị, thế nhưng tiểu tổ tông lại không chịu!

Tiểu tổ tông hướng đến nhóm sản xuất đòi tư liệu thử vai để chuẩn bị, nửa giờ sau bắt đầu thử vai --

Tiểu tổ tông thành công.

Cô không chỉ lấy được vai An Ninh công chúa, mà còn thuận tay chiếm luôn nhân vật nam số ba Thế tử gia, một người phân làm hai.

Ngồi trên xe công tác, Cảnh tỷ quay đầu nhìn Ôn Tố có vẻ hơi mỏi mệt, hỏi: "Đừng nói là em đã có dự định lấy hai vai này từ sớm nha?"

"Không." Ôn Tố phủ nhận, cô mới xuyên tới hôm nay, sao có thể có dự định này từ sớm được chứ. Chẳng qua là khi xem qua phân tích quận chúa An Ninh, cô cũng chú ý tới nhân vật Thế tử gia này, cảm thấy hứng thú nên muốn thử xem sao, không ngờ thật sự đoạt được.

Chuyện này đối với cô mà nói cũng là một thử thách không nhỏ, trước kia cô cũng từng diễn hai vai, nhưng lần này độ khó ở chỗ một người phải diễn hai nhân vật một nam một nữ.

"Vậy là em đột nhiên nghĩ ra?" Cảnh tỷ càng thêm hoảng sợ.

Không không không, không có khả năng, nhất định là do vị giáo viên diễn xuất kia chỉ điểm qua, cô mới có can đảm đưa ra yêu cầu đóng hai vai như vậy, nếu không đây chính là tự tìm đường chết.

Ôn Tố cũng không nói gì, mắt nhìn đồng hồ, nói: "Đêm nay tôi còn có việc, chị nhanh đưa tôi về nhà đi."