Một Loại Khác Có Thể
Chương 2
Bây giờ Lâm Thụy Cảnh mang cả ký ức của Lâm Thụy Cảnh và Phạm Vân Huyên, Lâm Thụy Cảnh bây giờ cũng không phải là Lâm Thụy Cảnh trước kia, cũng không phải Phạm Vân Huyên, dù sao cũng là ký ức hai người dung hợp lại, mặc dù những ký ức này không có điểm nào giống nhau. Lâm Thụy Cảnh không dám đi điều tra xem bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ muốn trong thời gian nhanh nhất, có thể nâng đỡ Phạm Vân Huyên.Lúc đi qua Phạm Vân Huyên, thị giác của Lâm Thụy Cảnh đánh giá, Phạm Vân Huyên cũng không coi là ngu ngốc, nhưng cũng không thể xem là thông minh, chỉ là vận khí quả thật quá kém. Những người làm quy tắc ngầm của nàng trong quá khứ xác thực là rất tệ, đương nhiên có những người nàng tìm đúng, nhưng không đại biểu cho chuyện đối phương sẽ để ý đến nàng, dù sao giới giải trí cũng không thiếu mỹ nữ, đặc biệt là những người có chức vị cao, để cho Phạm Vân Huyên tìm rất nhiều lần cũng chỉ có thể lui đi. Nhưng vì nguyên nhân đó, để cho nàng và mình nhiều lần đi ngang nhau, hoặc xem như là nàng chật vật lắm mới nhận được vai diễn, nhưng những tác phẩm đó đều quá kém, Phạm Vân Huyên quả thật không thể được chú ý, chỉ có thể để cho mình thấy quen mắt, nhưng chỉ là quen mắt mà thôi, chết sống cũng không nhớ nổi người này tên gì, dù sao cũng không nói, có biết cũng như không biết.Theo ánh nhìn của Lâm Thụy Cảnh phân tích, Phạm Vân Huyên không có đủ vận khí, cho nên có dùng đến quy tắc ngầm, cũng chưa chắc đã thành danh, đã như vậy, vận khí không đủ, chỉ có thể dựa vào cố gắng mà thôi.Phạm Vân Huyên đời trước đã phạm phải một sai lầm trí mạng, sau lần quy tắc ngầm thống khổ cùng chật vật đầu tiên ra, sau đó liền "vò đã sứt lại mẻ", thấy người khác dùng quy tắc ngầm hữu dụng, cho rằng bản thân cũng có thể làm được, đều trông cậy vào mấy tên mèo bệnh giả danh hổ dữ. Nhưng mà nàng lại không có tiếng nói, nên mỗi lần quy tắc ngầm, Phạm Vân Huyên vẫn cảm thấy cực kỳ thống khổ, mỗi người nàng chọn nhìn bề ngoài có lẽ sẽ giúp được nàng, thực chất lại không giúp được gì nhiều cho nàng. Giới giải trí mặc dù tồn tại quy tắc ngầm, nhưng mà, giới giải trí cũng cần có diễn viên tài hoa chân chính. Phần lớn những diễn viên, trừ số ít những người có vận khí tốt, làm bình hoa cũng có thể nổi tiếng, còn phần lớn muốn thành minh tinh đều phải có khả năng diễn xuất cùng tài hoa xuất chúng. Kỹ thuật diễn xuất của Phạm Vân Huyên không tính là kém, nhưng cũng không có điểm gì đặc biệt, gương mặt tuy là đẹp, nhưng để lọt vào mắt đạo diễn cũng khó, vì du͙© vọиɠ muốn nổi tiếng đã vượt qua du͙© vọиɠ muốn diễn xuất của nàng. Phạm Vân Huyên đều bị động tiếp nhận quy tắc ngầm, cũng rất ít khi chủ động cầu xin quy tắc ngầm, đó là vì một chút tự tôn ít ỏi đáng thương còn sót lại của nàng, nhưng là quy tắc ngầm một lần hiệu quả, so với quy tắc ngầm nhiều lần không hiệu quả chênh lệch quá nhiều. Phạm Vân Huyên không hiểu điều này, nàng cho rằng chỉ cần ngủ với đối phương vô số lần, cho dù không có tình cảm, hiệu quả cũng có thể so sánh với chuyện câu dẫn làm cho người ta yêu thích mình. Chỉ có thể nói Phạm Vân Huyên mỗi lần thực hiện quy tắc ngầm đều không đủ dụng tâm, cho rằng dùng thân thể cũng có thể giải quyết được vấn đề, cũng không hiểu rõ, đầu vĩnh viễn sẽ có tác dụng hơn thân thể. Nếu như linh hồn Lâm Thụy Cảnh có ở đó, nhất định sẽ đánh giá như vậy, một người đáng thương, cũng có chỗ đáng hận.Dĩ nhiên, dùng thị giác người khác phân tích chính bản thân mình, để cho nàng thấy những chỗ ngu ngốc của mình, còn có chuyện làm công vô dụng, loại cảm giác này quả thực vẫn rất khó chịu, nhưng không thể không nói, Lâm Thụy Cảnh chân chính sở hữu tài trí và khả năng nhìn người tốt hơn nàng rất nhiều, có lẽ là do kết quả giáo dục tinh anh từ lúc nhỏ. Chỉ là, Phạm Vân Huyên cảm thấy thật may mắn khi mình có toàn bộ ký ức của Lâm Thụy Cảnh, nếu không chẳng khác nào đổi xác, đổi thân phận, tuy còn có bề ngoài, nhưng khí chất bên trong có lẽ đã giảm giá trị đi rất nhiều.Lâm Thụy Cảnh chọn đúng địa điểm, là nơi diễn ra buổi tiệc mừng bộ phim đầu tiên của Phạm Vân Huyên tham gia diễn, bộ này khá nổi, nhưng vai nha hoàn chỉ lộ mặt có hai lần. Buổi tiệc mừng lần này, sự tồn tại của nàng có cũng như không, nhưng Phạm Vân Huyên vẫn muốn đến đây, bởi vì nàng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.Lâm Thụy Cảnh xuất hiện ở nơi diễn ra buổi tiệc mừng này không chút nào khó khăn, nàng nhìn người kia đang đứng giữa mọi người, khắp nơi đều là những cô gái tươi trẻ, rõ ràng mới có hai mươi, nhưng đã trang điểm đậm như vậy, trang điểm đậm như vậy làm gì, đem thanh xuân của mình che đi mất, xem ra còn thiếu một thợ trang điểm tốt. Dĩ nhiên nàng hiểu rõ tâm tình lúc đó của mình, muốn đem diện mạo chân thật che dấu dưới lớp phấn dày, nàng mới có chút cảm giác an toàn, mới có cảm giác không xấu hổ khi bị làm nhục. Nhưng ở trong con mắt người khác, điều này tất nhiên không đúng, lúc này đầy đặn tất nhiên quan trọng hơn không có gì.Nếu như nhớ không lầm, quy tắc ngầm đầu tiên của Phạm Vân Huyên là gặp gỡ ở đây.Phạm Vân Huyên muốn nói chuyện với nam nữ vai chính, nhưng là nam nữ chính cũng không biết nàng, ngay cả nhìn cũng lười nhìn nàng, đảo mắt qua lại kiếm đạo diễn hoặc người đầu tư nói chuyện. Phạm Vân Huyên có cảm giác mình không được để ý đến, ban đầu còn lúng túng, nhưng sau đó lúng túng cũng bỏ đi, lập tức khởi động một nụ cười hướng về phía người có thể nhìn nàng, có thể có lợi đối với nàng. Nàng cũng muốn đi lên chỗ đạo diễn, nhưng mà nàng chen chân không vào, cũng không có tư cách chen vào.Phạm Vân Huyên đời trước, đại khái chính là một bộ bi kịch, cha nàng thường ngày say sưa, vừa quát tháo vừa uống rượu, còn hay đánh chửi mẹ nàng, rốt cục cũng có lúc mẹ nàng nhịn không nổi, năm nàng bảy tuổi, cha mẹ ly dị, nàng đi theo mẹ nàng. Lúc đầu đi theo mẹ, tuy rằng cuộc sống gian nan cực khổ, nhưng trong mắt mẹ nàng vẫn còn có nàng, chỉ là không được hai năm, mẹ của nàng kết hôn với dượng. Có dượng, thì có mẹ kế, đặc biệt là mẹ của nàng sau đó lại có đệ đệ, sự tồn tại của nàng xem như dư thừa. Thậm chí khi tốt nghiệp sơ trung, dượng của nàng không chịu để nàng đi học tiếp, mẹ nàng cũng cam chịu nghe theo cách làm của dượng. Tất cả đều là bất hạnh, nhưng nàng cũng còn có chút may mắn, đó là, Phạm Vân Huyên rất đẹp, vóc dáng của nàng so với cha mẹ nàng, xem như đột biến. Nhưng đẹp như vậy trong nhân sinh của nàng không được xem là ưu điểm, ngược lại còn khiến con đường âm u phía trước của nàng, càng đi càng đen.Tốt nghiệp xong sơ trung liền đi ra ngoài làm, khi thì làm nhân viên thu ngân, khi thì làm phục vụ, làm qua rất nhiều nghề, bởi vì đẹp, nên thường bị trêu ghẹo. Dù vậy, Phạm Vân Huyên vẫn có một tính cách tự tôn, nếu không đến cuối cùng Phạm Vân Huyên cũng sẽ không chọn cách "đồng vu quy tận" cùng Ngô Dũng. Bởi vì tự tôn của nàng, Phạm Vân Huyên không muốn chấp nhận, nàng muốn đứng thẳng người. Mỗi lần nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, nàng cũng không muốn mình sống cuộc sống như vậy nữa, càng tự ti, càng dễ bị người khác lợi dụng.