Triage (Phân Loại Bệnh Nhân)

Chương 4: Loop 4



"P"Tha." Giọng nói của một cậu bé vang vọng giữa khung cảnh hỗn loạn của Khoa Cấp Cứu. "P"Tha!"

Một cô gái, khuôn mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh trước mặt cậu bé. Cậu bé cố gắng trèo lên giường và ôm chầm lấy chị gái. Cậu muốn chị gái tỉnh dậy và kể chuyện cho mình nghe. Cậu muốn cùng chị chơi hàng triệu cho chơi. Cậu muốn cùng chị cậu chơi đùa trong sân và dẫn cậu đi bơi.

Cậu bé không thể hiểu nổi sao chị không tỉnh dậy và nói chuyện với cậu. Người ba bế cậu bé rời khỏi giường bệnh. Giọng ông nghẹn lại. Cậu bé có thể cảm nhận được điều này nhưng lại không thể hiểu nổi tại sao lại mọi thứ lại như vậy.

"P"Tha... sẽ không dậy nữa đâu con." Ba cậu bé khuỵa gối và ôm chặt bé vào lòng. Cậu bé chớp mắt không hiểu.

"Sao P"Tha lại không dậy nữa ạ?"

"Vì P"Tha... đã lên thiên đường rồi." Cậu bé có thể cảm nhận cơ thể run rẩy của cha. Sao ba cậu lại khóc như vậy chứ?

"Từ giờ đi, chỉ còn ba, mẹ và Tihn, chỉ ba chúng ta thôi"

----------------

Tôi tỉnh cơn mơ ngay khi ba con cậu bé nói chuyện xong. Tôi từ từ đúng thẳng dậy. Tôi cảm thẩy cơ thể cứng đờ và hoa mắt chóng mặt như muốn nôn tới nơi. Tôi xoa bóp lông mày. Đây đâu phải là lần đầu tiên tôi mơ giấc mơ này đâu. Đó là một biến cố khi tôi còn nhỏ. Khi đó, tôi còn chẳng nhận thức được cái chết là gì. Tôi đã thấy cơ thể vô hồn của chị gái. Chị ấy qua đời vì nhiễm trùng huyết. Chị ấy bị nhiễm trùng huyết khi tự phá thai ở phòng khám mà không cho ba mẹ biết. Một ngày sau chị ấy sốt cao và được đưa vào Khoa Cấp Cứu vì huyết áp thấp. Và rồi chị ấy không qua khỏi. Nếu lúc đó, tôi đã là một bác sĩ, tôi có thể cứu sống chị ấy. Tôi sẽ cố hết sức tìm bằng được một phương pháp điều trị nhiễm trùng trong dòng máu của ba mẹ và chị tôi có thể đã không qua đời.

Nếu có thể quay ngược thời gian và cả những kiến thức y học như bây giờ, biết đâu tôi sẽ có cơ hội giúp chị ấy sống lại...

Cửa phòng nghỉ được mở ra. Tôi hướng mắt về phía nười đang ồn ã bước vào. Lại là N"Aim – y tá của Khoa Cấp Cứu với vè mặt lo lắng và mệt mỏi.

" Bác sĩ đây rồi. Ngoài kia như sắp chiến tranh tới nơi rồi ấy. Anh có thể ra ngoài và giúp các em không bác sĩ Tihn?" Aim thúc giục tôi. " Bác sĩ đã đi ăn lâu vậy mà sao vẫn còn  nhiều thức ăn như thế này?"

Tôi quay ra nhìn thức ăn còn chưa động được mấy trên bàn. Tôi nhướng mày, lo lắng nhìn vào N"Aim.

" Mấy giờ rồi nhỉ?" Tôi hỏi và N"Aim đưa tay lên, nhìn vào đồng hồ của cô ấy.

"9h50 tối ạ."

Tôi lập tức bật thẳng dậy khiến N"Aim hoảng hốt. OK, tôi lại quay lại khoảng thời gian này làn nữa. Nhưng lần này N"Aim không đánh thức tôi mà là tôi tự dậy. Tôi đã có thể tự tỉnh giấc.

Tôi chẳng biết nói đây là thực hay mơ nữa. Nhưng chắn chắn tôi phải thoát khỏi xoáy nước này. Cách để tôi thoái khỏi đây ư? Tôi sẽ phải nhanh chóng tìm ra đáp án cho câu hỏi này.

Tôi nhanh chóng bước ra khỏi phòng nghỉ, ngó lơ tiếng gọi của N"Aim. Tôi biết mình đánh rơi ống nghe dưới sàn. Nhưng tôi quyết định lần này sẽ làm một vài thứ khác đi. Một hành động nhỏ cũng có thể thay đổi cả quá trình.

Tôi bước vào khung cảnh hỗn loạn. N"Wan sẽ hướng về phía tôi. Tôi sẽ cố không nhìn và giúp đỡ cậu ấy. Nếu không tìm thấy tôi thì cậu áy sẽ nhờ Ai"Gap hay N"Pin. Tôi nhanh chóng rẽ vòng để tránh cậu ấy và chốn sau một tấm màn buồng bệnh, trong đó có một y tá đặt ống thông tiểu cho bệnh nhân. Cô y tá trung niên nhìn tôi với khuôn mặt bực dọc. Rồi bênh nhân nam đang chuẩn bị được đặt ống thông tiểu cũng ngẩng lên nhìn tôi." À, xin chào... Đ...đặt ống thông tiểu sẽ hơi đau một chút đó." Tôi nhoẻn miệng cười với bệnh nhân đang hoang mang chớp mắt nhìn tôi. Tôi khẽ mở tấm màn và lén nhìn ra bên ngoài. N"Wan đang đứng nói chuyện với N"Pin. Sau đó N" Pin vội lấy ống nghe và kiểm tra phổi bệnh nhân. Mọi thứ ổn rồi. Biến cố đã quá đi. Pin sẽ là người đặt ống nội khí quản cho ông chú hen suyễn kia. Để xem còn gì mà tôi có thể thay đổi nữa không.

Tôi rời khỏi bức màn và đi thẳng đến của trước của Khoa Cấp Cứu. Tôi bước ra bên ngoài tới khu vực chờ của người nhà bệnh nhân. Tôi đứng và nhìn quá con đường tối tăm trước tòa nhà. Chẳng bao lâu nữa, sẽ có một trường hợp được đưa đến. Chính là cậu sinh viên bị tai nạn kia. Cậu ấy bất tỉnh và được phát hiện tim ngừng đập trong khi cấp cứu.

Tiếng còi báo động của xe cứu thương vang đầy tai tôi. Tôi xem xét lại những gì đã những gì đã làm với bệnh nhân này. Tôi đã bỏ lỡ điều gì? Có thứ gì đó mà tôi đã quên điều chỉnh. Âm thanh báo động dồn dập hơn. Tôi đếm thầm trong long.

Bệnh nhân được đưa vào Khoa Cấp Cứu lúc 10 giờ 05 phút tối.

--------------

ẦM!

Tôi vô cùng bực bội, đấm mạnh lên mặt bàn. N"Wan, N"Pin và Ai"Gap ngạc nhiên nhìn tôi.

"Có vấn đề gì thế đại ca? Đừng nóng, đừng nóng mà. Đại ca vẫn có Gap ở bên mà." Gap đến ngồi cạnh tôi và ôm lấy hai bả vai tôi. N" Pin trẹo cả miệng cứ như cô ấy thấy hình ảnh gớm ghϊếp lắm.

" Chết tiệt, rốt cuộc đã sai ở đâu? Anh đã cố hết sức." Tôi đưa tay, đấy cái đầu của Gap ra khỏi vai tôi. Gap cười khúc khích.

" Trường hợp của cậu thanh niên kia đúng không? Em không có thời gian xem xét toàn ca cấp cứu. Nhưng đại ca lại căng thẳng như thế làm gì? Đại ca và mọi người đã cô hết sức rồi mà" Gap làm cái mặt như hiểu được điều gì đó. "À, em biết rồi. Anh căng thẳng vì sẽ phải làm buổi hội chuẩn điều trần về bệnh nhân đã mất trong Khoa Cấp Cứu với giáo sư chứ gì?

"Không." Tôi xoa trán " Nếu đó là trường hợp chết người, anh càng không thể đi bất cứ đâu."

"Anh nói thế là sao hả đại ca?" Gap bối rối nhìn tôi rồi đứng dậy. "Đại ca nên về nhà và nghỉ ngơi đi. Đây không phải là chủ đề để tám đâu. Gap sẽ quay lại sau ạ.

"Em cũng về đây ạ" Pin nói. "Hẹn gặp anh sau nha."

"Ừ" Tôi vẫn ngồi lại trong khi mọi người rời phòng.

Chết tiệt... tôi vẫn không thay đổi được số phận của bệnh nhân.

Trong trường hợp này, có thể tôi sẽ phải thử một phương án khác.

Tôi đứng dậy và đem theo cơn buồn ngủ và cái đầu nặng trĩu đi thẳng về phòng riêng (của bác sĩ thường trú tại bệnh viện). Tôi đã mua hai chai nước tăng lực M-150 và để trong tủ lạnh. Nếu tôi không gặp rắc rối này, nó vẫn nên ở đó.Trong phòng ngủ nhỏ này, có 2 giường đôi, tủ lạnh và quầy với lò vi sóng cùng đồ ăn như mì cốc và kẹo. Tôi mở tủ lạnh, lấy một chai M-150 và mở nắp. Tôi tu nguyên một chai nước ngọt như nước ép (đường thốt nốt) chứa caffeine. Tôi không biết liệu từng đó có đủ giúp tôi tỉnh táo cho đến sáng hay không. Có lẽ nếu tôi không ngủ cho đến sáng, tôi có thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.

Tôi tự mình ngồi trên chiếc giường mà tôi thường nằm khi phải ở lại viện trực. Thức uống điên rồ này không giúp tôi tỉnh hơn chút nào. Tự tát vào mặt, tôi hít vào thật sâu. Mí mắt nặng như chì.

Tôi muốn thay đổi điều này một lần nữa. Ba lần, tôi đã ngủ và thức dậy ba lần trong phòng nghỉ. Có lẽ nếu ngủ ở đây, tôi có thể thoát khỏi vòng lặp này. Căn phòng đó có thể có điều gì bí ẩn, tôi sẽ phải tìm ra câu trả lời. Tôi quyết định lấy một mảnh giấy trên bàn cạnh giường, gấp và bỏ vào túi. Nếu thời gian của tôi di chuyển đến tương lai, tờ giấy này sẽ ở trong túi của tôi vào lúc thức dậy, đúng không? Nhưng nếu thời gian của tôi quay lại quá khứ, tôi sẽ không tìm thấy nó

Tôi nằm xuống giường, nhắm mắt lại và cầu nguyện rằng khi thức dậy, tôi sẽ thấy ánh sáng mặt trời của ngày mới.

Hết chương 4