BỊCH !!
Tiếng động khiến tôi choàng tỉnh giấc. Tựa vào chiếc bàn, tôi ngẩng mặt khỏi bàn, ngồi thẳng dậy. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh trái rồi lại phải. Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Tôi nên mau chóng lái xe về nhà và về với em giường ấm áp của mình thôi.
"Bác sĩ Tihn! Làm thế nào mà bác sĩ có thể ngủ khi bên ngoài giống như sắp chiến tranh tới nơi rồi ấy. Anh không định ra ngoài giúp đỡ mọi người sao? " Cô ý tá lớn tiếng nãy giờ đang đứng trước mặt tôi. Tôi hướngvề phía Aim, chớp mắt liên tục.
"Tôi... tôi chỉ vừa mới tỉnh." Tôi nhanh chóng đứng dậy, vươn tay và vuốt lại mái tóc rối. "Tôi xin lỗi vì ngủ thϊếp đi mất. Một phút nữa tôi sẽ về."
"Anh đang nói gì vậy bác sĩ Tihn? Bây giờ là ca của anh mà." N"Aim liếc nhìn thức ăn trong đĩa - chưa vơi đi chút nào cả. Tôi còn chẳng hiểu nó xuất hiện từ đâu tới. Cô ấy thở dài. "Bác sĩ vẫn ổn chứ, có cần nghỉ ngơi thêm không?"
"Haa?..." Cả đời tôi chưa bao giờ thấy rối trí như bây giờ. Cứ như là ảo giác vậy. "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"9h50 tối ạ." N" Aim nói rồi chống tay vào eo. "Anh nhất định là không khoẻ với còn ngái ngủ rồi bác sĩ?
Chuyển gì đang xảy ra vậy? Tôi nhìn xung quanh phòng nghỉ. Không khí đại khái rất quen thuộc, giống như ba năm qua. Tôi thoáng thấy chiếc ông nghe của mình dưới gầm bàn. Lặng lẽ cúi người, tôi nhặt nó lên.
Đợi một chút ... hay là tôi đang mơ?
Tôi lập tức rời khỏi phòng nghỉ đến Khoa Cấp Cứu, trong đó đang hỗn loạn tựa như thể có một cuộc nội chiến sắp xảy ra. Tôi thấy N"Pin và N"Gap đang bận rộn xung quanh. Một người khác chạy ra nhận trường hợp mới được đẩy qua trước mặt tôi. Trong khi tôi đứng chết lặng ở đây, tôi nghe tiếng N" Wan gọi tôi.
"Xin giúp với!" Sau đó, tôi tìm kiếm và lắng nghe cậu ấy thật kĩ. Có cái gì không đúng ở đây. Mọi thứ lại lặp lại y hệt.
N"Wan vội nói với tôi. "Anh, bệnh nhân là một người đàn ông 52 tuổi bị hen suyễn. Ông ấy đã dùng thuốc giãn phế quản và thuốc xịt. Ông ấy nhập viên vì cảm thấy mệt mỏi kéo dài hơn 30 phút trước khi đến viện. Các dấu hiệu chức năng sống thu nhận đầu tiên: nhịp tim nhanh, lượng oxy trong máu đạt 94% và âm thanh (thở) khò khè từ hai phổi. Vì thế, em đã yêu cầu chuẩn bị máy xông khí dung. Ông ấy đã xông ba liều thuốc nhưng vẫn thấy mệt mỏi. Tuy nhiên, lượng oxy trong máu vẫn ở mức ổn."
Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân trong khi N"Wan đang báo cáo tình hình.
Tình huống này đã xảy ra một lần trước đây. Tất nhiền là tôi đã giao ông chú này cho Khoa hồi sức tích cực (ICU) sau khi đặt ống thở xong. Không có lý do gì mà ông ấy lại Khoa Cấp Cứu mà khó thở trước mặt tôi lần nữa cả. Tôi chụp lấy cánh tay N"Wan và nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.Wan ngạc nhiên nhìn tôi.
" Anh... đã tan ca rồi mà." Tôi chỉ nói ra những gì nghĩ trong đầu. "Anh.. đã đặt ống thở xong cho ông ấy rồi. Giờ ông ấy lẽ ra nên ở Khoa hồi sức mới phải."
"Anh đang nói cái gì vậy?" Lời nói và hành động của tôi khiến N"Wan thấy hoang mang.
Tôi buông tay và một tay xoa thái dương. Tình huống này thật điên rồ. "Tôi đã nói rằng mình đang mơ hay khoảnh khắc là hiện thực?"
" Bác sĩ Tihn, anh nên nghỉ chút đi. Không sao đâu, em sẽ nhờ P"Pin giúp." N"Wan đầy lo lắng nói. "Anh trông chẳng ổn tí nào cả."
Tôi xoa bóp thái dương đang đau nhức của mình. Tôi cảm thấy như muốn nôn. "Vậy anh đi trước nhé."
Tôi quay lại phòng nghỉ và ngồi xuống ghế mà tôi thường ngồi trước đây. Tôi nhìn vào thức ăn còn lại trên bàn.Tôi đã mua trước khi vào ca và chỉ có thời gian ăn lúc 3h chiều. Nó đáng ra không còn ở đây mà đã bị ném đi lâu rồi. Tôi lại thấy đâu đầu khi nghĩ về điều này, nhắm mắt lại và cố trấn tĩnh bản thân. Mọi thứ ngổn ngang cùng lúc trong đầu tôi khiến cho thân thể tôi chưa thể thích ứng. Kết quả là tôi lại ngủ thϊếp đi giữa không gian hỗn loạn xảy ra bên ngoài.