Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 62

{ = Singto = }

Mệt quá đi mà. Lúc đầu tôi ước lượng năng lượng vừa đủ tới 8 giờ tối, các công việc đâu vào đó hết rồi nên tôi mới có thể nhận thêm ca bệnh một chút. Và trước khi hết ca trực, y tá lại gọi tôi đi xem ca tai nạn xe tông nhau, có tận 3 người bị thương và mọi người đều thuộc dạng khẩn cấp, phải được nhận sự chữa trị gấp nhất có thể. Bác sĩ không có đủ nên tôi phải ở lại nhận 1 ca.

Là ca rất khó nhằn. Mãi cho tới khi giữ lại được mạng sống của bệnh nhân thì đã tốn thời gian phẫu thuật tới tận 6 tiếng đồng hồ và phải trông chừng bệnh tình ở phòng ICU thêm một lúc lâu, tới khi làm thủ tục chuyển bệnh nhân tới phòng đặc biệt thì đã gần sáng.

Tôi hết được đi dỗ nhóc ranh của tôi luôn. Hôm qua lúc ăn cơm với gia đình và bàn chuyện đính hôn, chuyện mà tôi vui mừng tới nỗi suýt nữa đã la lớn lên với khắp thế giới nhưng đối phương lại ngồi giận dỗi xị mặt. Về bệnh viện thì tôi phải nhanh chóng đi họp tiếp và ward round ngay lập tức, không có cơ hội để nói chuyện với nhau nữa.

Khi vào kiểm tra bệnh nhân tối qua ở tòa nhà bệnh nhân lần nữa thì tôi ngồi ngủ lấy sức ở phòng nghỉ bác sĩ để đợi tới giờ trực ca lúc 6 giờ sáng. Có lẽ là đủ để ngủ cỡ 10 phút.

Trong khi ngồi dựa ghế ngủ để cho mắt nghỉ ngơi thì tôi lại cảm thấy giống như có cái gì đó nặng nặng đè lên người. Cảm giác ấm ấm ở gò má và cổ không có thân thuộc cho lắm. Mùi nước hoa cũng không phải cùng mùi với nhóc ranh của tôi. Khi nghĩ rằng người ở trên người mình không phải Krist, tôi nhanh chóng mở mắt bởi sự ngạc nhiên.

Hai mắt tỉnh rụi ngay lập tức. Lúc nãy ngủ hơi sâu một chút, quên rằng đang ở bệnh viện chứ không phải ở nhà. Chính vì vậy, hiển nhiên không phải là Krist rồi, không đời nào phải.

"Làm gì vậy, bác sĩ Namtarn?". Không thể tin được. Chúng tôi không có thân thiết gì với nhau cho lắm, chỉ mới nói chuyện với nhau 1 lần thôi nữa là, nhưng cô ấy lại dám.

Nhìn bộ dạng cũng đủ biết là đã xảy ra chuyện gì. Cô ấy ngồi đè lên người tôi, sắc mặt thì khiêu gợi mỉm cười ngọt ngào.

Khác với nụ cười của Krist, sắc mặt của Krist.

Nó không hề làm cho tôi có cảm giác gì ngoài sự khó chịu và sự không hài lòng.

Nếu là nhóc ranh, dù cho xị mặt hay làm ra vẻ tsundere tới mức nào tôi cũng đều muốn đè xuống giường.

Nhưng không phải với bác sĩ Namtarn.

"Có mệt không ạ? Tối qua Namtarn nghe nói bác sĩ bận ca phẫu thuật cả đêm.". Cô ấy nói bằng giọng dịu ngọt, còn tôi thì cố gắng đẩy cô ấy ra sao cho không quá mạnh bạo.

Dù sao tôi cũng là đàn ông, nên cư xử lịch sự một chút dù cho biết rằng bản thân không phải người tốt cho lắm.

"Không mệt. Đứng dậy đi. Ai tới nhìn thấy thì bác sĩ Namtarn sẽ mang tiếng đó.". Đây hòa nhã tột cùng lắm rồi đó. Tôi vừa mới dậy nữa, ngạc nhiên nữa, trí não đúng trống rỗng.

"Bác sĩ ơi!". Cô ấy vẫn không ngừng cố gắng để đẩy bản thân tới gần. Tôi nghĩ là tôi hết sự nhẫn nại để làm người lịch sự rồi đó. Nếu nói đàng hoàng không được thì đừng trách là tôi nhẫn tâm vậy.

*Bịch*

Cái gì đó va chạm xuống sàn ở trước cửa phòng nghỉ bác sĩ. Không cần quay lại nhìn cũng đủ biết là có người tới nhìn thấy chắc luôn. Tôi nghĩ trong lòng là xui rồi.

Nhưng cũng không ngờ là sẽ xui tới như vậy.

Tại sao người tới nhìn thấy... lại là Krist?

*******************************

{ = Krist = }

"Krist!". Tiếng anh Singto kêu lên một cách kinh ngạc, sửng sốt. Sắc mặt sốc tột cùng (sốc còn hơn người nhìn thấy như tôi nữa). Còn cô gái đó, bác sĩ Namtarn, cô ấy ra vẻ ngạc nhiên và lùi lại ra phía sau.

Tôi nhắm mắt lại định thần và kiềm nén cơn giận của mình trong khi cảm nhận được làn gió thổi nhẹ và sự ấm áp ở bàn tay. Mở mắt ra thì thấy chủ nhân bàn tay to đã lao tới nắm tôi lại một cách tốc hành.

"Krist, không phải như em thấy đâu đó. Nghe anh trước đã, anh có thể giải thích.". Người nói không hề có vẻ hoảng loạn, nhưng mà nói với giọng điệu kiên định và vững chắc.

Tôi nhìn vào mắt anh Singto, nhìn sâu vào mắt nhau thật lòng. Chúng tôi thường hay nhìn vào mắt nhau. Tôi luôn luôn say đắm sự quyến rũ của ánh mắt này, ánh mắt thể hiện ra mọi thứ mà bản thân suy nghĩ một cách thẳng thắn.

Và bây giờ ánh mắt đó có sự lo âu truyền tới cho tôi, nhưng không hề đáng ngờ dù chỉ một chút, không hề có sự dao động.

Nó làm cho trái tim nóng như lửa lúc nãy yên bình đi một chút.

"Nói đi.". Tôi hạ thấp giọng xuống và kiềm ném cảm xúc của mình. Thừa nhận là rất giận, nhưng tôi không phải kiểu người thích trốn tránh vấn đề. Nếu muốn giải thích thì tôi sẽ nghe, nếu muốn chia tay thì tôi cũng sẽ làm cho.

"Anh tới nằm ngủ lấy sức ở phòng này. Và lúc thức dậy thì đã thấy bác sĩ Namtarn ở trên người anh rồi.". Anh Singto kể một cách súc tích, đúng trọng điểm tột cùng. Có thể giải nghĩa là anh ấy không biết gì nhỉ?

"Bác sĩ, sao lại nói như vậy? Nói giống như Namtarn là người cưỡng bức bác sĩ vậy.". Nữ bác sĩ xinh đẹp ở phía sau anh Singto nói với ánh mắt giận dữ.

"Tự cô nói đấy nhé. Tôi chỉ nói rằng lúc thức dậy thì cô đã ngồi trên đó rồi. Chúng ta không có thân thiết với nhau, tôi không hiểu cô làm như vậy là vì cái gì."

"Ơ... Chuyện là...". Bác sĩ Namtarn ngập ngừng.

Cô ấy đảo mắt nhìn trái nhìn phải giống như đang nghĩ cách biện minh, trong khi anh Singto thì nhìn chằm chằm cô ấy bằng ánh mắt nghiêm túc.

Chỉ bấy nhiêu thôi là tôi cũng đủ biết cái gì là cái gì, biết ai nói thật, ai nói dối.

Đây không phải là bộ phim hay là tiểu thuyết cẩu huyết, để khi mà nhân vật chính tới nhìn thấy thì sẽ hiểu lầm, tát vào mặt nhau 2-3 cái, khóc lóc nước mắt đầm đìa rồi bỏ chạy, giận dỗi nhau cỡ 4-5 tập kéo dài thời gian tới nỗi thấy phiền. Đây là đời thực của đứa con trai nam tính như tôi, có gì thì nói thẳng ra rõ ràng để cho kết thúc chuyện thì hơn.

"Em nghĩ là bỏ qua cho nhau đi. Nhưng mà xin chị lần sau đừng làm như vậy nữa, không thì em sẽ nói với bác Pawee.". Tôi nói với vị bác sĩ xinh đẹp bằng giọng điệu nghiêm túc tới nỗi cô ấy quay qua nhìn. Ánh mắt thân thiện mà tôi từng được nhận lần trước đổi thành sự dữ dằn.

"Em liên quan gì vậy? Đây là chuyện của chị và bác sĩ Prachaya. Em chỉ là thực tập sinh thì cứ làm nhiệm vụ của mình đi."

"Có thể sẽ là như vậy nếu người mà chị đang khiêu gợi không phải là người của em.". Tôi khoanh tay nhìn cô ấy bằng dáng vẻ thư thả. Cô ấy kinh ngạc.

Anh Singto im lặng nhìn vào mắt tôi, sau đó thì anh ấy nhếch khóe miệng cười một chút giống như đã hiểu ra mọi chuyện, chỉnh trang lại quần áo của mình cho đâu vào đó, điều chỉnh áo blouse lại cho gọn gàng. Tôi nhìn đồng hồ, sắp tới 6 giờ rồi.

"Người của em? Đang nói chuyện gì vậy?"

"Chị làm việc ở đây bao lâu rồi? Không biết rằng em không chỉ là thực tập sinh, không chỉ là con trai bạn thân chủ bệnh viện sao?"

".........Có nghĩa là sao?"

Tôi chỉ cười nhạt không trả lời, nhưng đi ngang qua 2 người vào trong phòng nghỉ, cầm khăn giấy nhúng nước tại vòi nước trên bồn rửa tay, quay lại lau vết son môi màu đỏ trên gò má giùm.

"Abo, son môi lem trên gò má kìa. Em lau cho nhé. Phải đi ra ngoài gặp bệnh nhân, sao lại để cho mặt mũi dính bẩn vậy chứ."

"Cảm ơn. Tại sao tới sớm quá vậy?". Bàn tay to nhanh chóng ôm lấy eo tôi. Ánh mắt của bác sĩ da^ʍ dê nhìn gian dữ lắm.

"Không tới thì không thấy được cái hay ho rồi. Không giận không có nghĩa là sẽ thoát tội nhé. Về nhà phải nói chuyện với nhau.". Tôi nói giọng trầm nhưng nghiêm nghị làm cho anh Singto hơi giật mình, cười gượng rồi nhanh chóng biện minh.

"Anh không có liên quan mà. Chưa từng có ý nɠɵạı ŧìиɧ lần nào hết. Đừng phạt nặng nhé, sợ rồi."

"Đừng có đóng kịch. Em biết là anh không có cảm thấy hối lỗi đâu."

"Thì tại anh đâu có làm gì sai đâu, sao phải cảm thấy hối lỗi chứ? Anh đang ngủ ngon lành, tự cô ấy tới đó. Lúc thức dậy thì đã thấy Krist ở trước phòng rồi, còn đang ngơ ngác mà.". Anh Singto nói một cách đơn giản trước mặt bác sĩ Namtarn mà không hề liếc nhìn người được đá động chút nào.

"Có tin được không đây?". Tôi ghẹo chơi. Thật ra tôi tin tưởng anh ấy từ lúc nhìn vào mắt lần đầu tiên rồi. Con người khi kinh ngạc thì nói dối không có khéo đâu, mà tôi lại không thấy ánh mắt thể hiện sự giả dối của anh Singto gì hết.

Hơn nữa người như anh Singto thẳng thắn cỡ cỡ như tôi vậy đó. Làm thì nói là làm. Anh ấy lợi hại hơn những gì mà người quen biết sơ sài biết được. Dưới dáng vẻ im lặng, nhã nhặn đó rõ ràng là con sói rừng, không như vậy thì sẽ lên kế hoạch trêu tôi, trả đũa tôi ngay từ lúc đầu sao? Cái bó trăm đóa hồng giữa nhà ăn đó có thể làm chứng.

"Tin đi mà. Một hồi chắc anh hết động lực làm việc luôn quá."

"Đừng có mà làm nũng. Đây bỏ công mua cafe và bữa sáng cho bởi vì thấy tối qua không có về phòng đó. Rớt hết rồi, nhịn đi vậy, xem như phạt."

"Ôi, tiếc quá. Vậy lát anh ward round xong thì sẽ tới đón ở phòng làm việc để đi ăn sáng nhé. Đợi chút."

"Không cần đâu. Chúng ta có cuộc họp lúc 8 giờ đó, đừng quên. Lát em nhờ chị Nida ra lệnh cho người giúp việc chuẩn bị cái gì đó lót dạ giùm cho vậy. Bây giờ anh đi trực ca được rồi đó, một hồi bị trừ lương bây giờ."

"Ai dám? Anh là chủ ở đây đó."

"Vậy em sẽ mách bác Pawee để cho trừ tiền anh và đem bỏ vào bóp tiền của em."

"Không cần mách đâu. Muốn thì nói, anh chuyển tiền cho hết từng baht luôn. Vậy anh đi trực trước đã nhé, hẹn gặp lại lúc 8 giờ.". Anh Singto mỉm cười nhạt, cúi xuống thơm má tôi thật nhanh một cái và làm lơ đi ngang qua bác sĩ Namtarn ra khỏi phòng.

"Thế này là thế nào? Bác sĩ ơi, bác sĩ, khoan đã.". Bác sĩ Namtarn cố gắng đòi hỏi lời giải thích và đi theo, nhưng tôi bước chân tới chặn lại trước.

"Muốn biết gì thì hỏi em cũng được ạ. Anh bác sĩ phải đi làm việc. Em có thể trả lời thay mọi câu hỏi."

"Không, chị chỉ hỏi từ chính miệng bác sĩ mà thôi. Có thể em chỉ nói dối lừa người. Nếu lúc nãy em Krist không bước vào..."

"Dù em không vào thì cũng không có gì xảy ra đâu. Nếu em không vào, có thể chị sẽ bị nặng hơn như vậy đó. Chị không đủ hiểu rõ về người con trai như anh Singto đâu. Khi anh ấy ác thì anh ấy không nể mặt ai hết. Cái anh ấy quan tâm là người quan trọng của mình."

"Muốn nói rằng em Krist là người quan trọng chứ gì? Không phải hơi tự luyến quá sao?"

"Có thể em không có quan trọng nhất, nhưng mà miễn sao quan trọng hơn chị là được. Bởi vì anh Singto chọn việc đẩy chị ra rồi đi tới chỗ em."

Tất cả những gì tôi nói đó, không có định tâng bốc chính mình đâu. Tôi chỉ chọc điên bác sĩ Namtarn mà thôi. Cô ấy như thế nào, sao tôi lại nhìn không ra chứ? Tôi là cựu casanova đó, có thể nhìn xuyên thấu lòng phụ nữ, phần lớn không có lừa tôi được đâu. Và cái trò cám dỗ như bác sĩ Namtarn đó, tôi đã từng gặp nhiều rồi.

Đừng quên là tôi thông minh ^ ^

"Có chuyện gì vậy, Namtarn? Ủa, em Krist! Xin chào, tới sớm ghê.". Bác sĩ Jane cầm cafe đi vào phòng nghỉ bác sĩ, nhìn mặt tôi và bác sĩ Namtarn và nhìn cafe bị đổ dưới sàn bằng sắc mặt ngạc nhiên.

Còn bác sĩ Namtarn thì mặt trắng bệch còn hơn tờ giấy.

À, đúng rồi!

"Chị Jane là người tốt, đáng tiếc, đáng lẽ nên gặp được người tốt hơn như vậy."

"Nói gì vậy, em Krist? Chị không hiểu. Rồi em Krist tới làm gì ở phòng nghỉ bác sĩ vậy? Tới tìm bác sĩ Prachaya hả?". Chỉ việc bác sĩ Jane nói thôi là tôi cũng đủ biết rằng bác sĩ Jane biết tôi và anh Singto ở trong trạng thái quan hệ như thế nào.

Vậy tại sao bác sĩ Namtarn lại không biết?

"Dạ, định đem bữa sáng tới cho anh ấy, nhưng mà lại gặp phải cảnh hay ho trước.". Tôi trả lời bác sĩ Jane nhưng lại nhìn mặt bác sĩ Namtarn. Cô ấy bắt đầu hoảng hốt nhìn về phía bác sĩ Jane.

"Namtarn!! Lại nữa sao!!"

"Kh... Không có mà, Jane. Mình không có. Đứa nhóc này nói dối."

"Nếu chị Jane nghĩ rằng em nói dối thì đi hỏi anh bác sĩ thử xem không ạ? Bây giờ vừa mới vào ca trực thôi, mặc dù kinh ngạc bởi vì đang ngủ yên lành nhưng thức dậy lại thấy mình bị bạn đồng nghiệp sàm sỡ.". Đôi khi tôi nghĩ rằng trong truyện này có phải tôi là vai ác không. Tại sao lại không có chỗ cho tôi làm điều tốt gì hết? Nào là chuyện Fran, giờ lại thêm bác sĩ Namtarn nữa.

Bác sĩ Jane nhìn mặt bác sĩ Namtarn một cách giận dữ. Bàn tay nhỏ kéo cổ tay đối phương thật mạnh.

"Chúng ta phải nói chuyện, Namtarn. Sao nói là sẽ không làm như vậy nữa mà?"

"Bình tĩnh đi, Jane. Mình có thể giải thích mà."

"Mình không nghe. Cậu nɠɵạı ŧìиɧ bao nhiêu lần rồi? Lần này mình sẽ không tha thứ nữa đâu đó.". Bác sĩ Jane kéo bác sĩ Namtarn ra khỏi phòng. Tôi nghĩ là chắc tìm chỗ yên lặng để nói chuyện với nhau.

"Khoan đã!". Tôi gọi 2 người đó lại trước. Các cô ấy khựng lại và quay qua nhìn. Bác sĩ Namtarn nhìn mặt tôi với sự căm hận, nhưng chắc không có làm gì được đâu.

Tôi trao cho nụ cười giả tạo trước khi nói câu nói cuối cùng làm cho bác sĩ Namtarn tái mặt.

"Tháng sau em sẽ đính hôn với anh Singto. Dù sao thì em cũng sẽ gửi thiệp cho. Mời mọi người tới làm vinh dự cho buổi lễ với nhé. Để chị có thể hết thắc mắc rằng em và chị... ai quan trọng hơn ai ^ ^"

*******************************

Tôi quay lại làm việc ở phòng làm việc như bình thường nhưng lại cảm thấy tâm trạng của mình không có bình thường cho lắm. Dù cho trước mặt bác sĩ Namtarn tôi làm ra vẻ như lợi hại, không quan tâm, nhưng thật ra tôi cực kỳ bực bội luôn.

Dù cho biết nằm lòng rằng Abo không có làm gì hết. Nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy bực bội.

Hay là tôi ghen?

Khùng quá! Tôi ấy hả? Với Peach tôi còn chưa từng ghen khi có mấy chàng trai tới tán tỉnh cô ấy nữa là. Chỉ thấy thích thú vì người yêu của mình đẹp và rating cao. Có vẻ tự hào nữa kìa khi mà thấy ánh mắt nhìn tới với sự ganh tỵ vì tôi đã đem cô gái đẹp nhất trường làm người yêu.

Nhưng với Abo, tôi lại không thích. Chỉ nghĩ rằng có ai đó thấy ưu điểm hay điều tốt đẹp của anh ấy, thấy mặt dịu dàng, mặt gian manh da^ʍ dê thì tôi đã muốn phát điên rồi.

Chắc đây là ý nghĩa mà Abo từng nói.

Nếu biết rõ từ yêu, ta sẽ không bao giờ đặt câu hỏi về ý nghĩa của nó nữa.

"Krist!". Cánh cửa phòng làm việc mở ra lần nữa lúc 7 giờ 40 phút. Khuôn mặt đẹp trai, gian manh, nguyên nhân của sự bực bội trong lòng tôi đi vào trong phòng cùng lúc lên tiếng gọi nhẹ.

"Có cuộc họp lúc 8 giờ. Giờ em đem sandwich cùng cafe tới cho vậy.". Tôi nói bằng giọng đơn điệu và định đi ngang qua đối phương ra trước phòng. Chuyện dỗi là phần của chuyện dỗi, nhưng chuyện Abo vẫn chưa ăn sáng và làm việc vừa nặng vừa mệt nhọc lại là chuyện khác.

"Khoan đã, Krist. Nói chuyện với nhau trước đã.". Abo kéo cánh tay tôi lại về phía ghế salon để cho ngồi cạnh nhau.

"Để về rồi hẳn nói cũng được. Tâm trạng của em không có bình ổn cho lắm. Không muốn cãi nhau với anh để anh phải mệt hơn như vậy. Bây giờ đang làm việc đó."

"Em đó, dù cho lúc nào cũng nghĩ cho anh hết. Kiểu này làm sao mà anh không vừa yêu vừa mê em chứ. Còn ai hiểu anh hơn vậy nữa đâu."

Ánh mát nhìn tới nó thật sự truyền đạt ý nghĩa như vậy. Toàn bộ cảm giác bực bội của tôi biến mất cứ như nó chưa từng xảy ra.

"Không cần nịnh đâu. Em sẽ đi lấy bữa ăn sáng cho. Ăn cho hết nữa đó. Bỏ công mua lại cho.". Đây cố gắng trầm tĩnh nhất có thể rồi đó, dù cho câu nói trước đó của Abo làm cho tôi phải cắn môi không cho mỉm cười đi chăng nữa.

"Ừ, anh sẽ ăn cho hết luôn. Tiếc là không phải thức ăn tay nghề vợ."

"Hừ". Tôi chỉ cười trong họng trước khi đi ra khỏi phòng để lấy thức ăn sáng đã chuẩn bị sẵn và pha 1 ly cafe nóng đem về phòng.

"Em là người hiểu lý lẽ đó, Krist. Có nhận ra không? Anh cảm thấy là anh chọn không lầm người.". Abo nhìn bằng ánh mắt dịu dàng trong khi ngồi ăn sáng và ép tôi ngồi bầu bạn ở bên cạnh.

"Thì bởi vì anh là bác sĩ. Bác sĩ nên tập trung vào nhiệm vụ của mình, bởi vì mạng sống con người quan trọng. Dù cho em không hài lòng cho lắm khi mà mở cửa ra rồi thấy bộ dạng đó, nhưng em cũng phải nhẫn nại. Anh không cần phải lo đâu, em không có giận gì."

"Nhưng mà em không hài lòng nhỉ?"

"Cũng đúng. Nếu anh mở cửa ra rồi gặp em đang ngồi quấn quýt với gái thì anh sẽ hài lòng sao?"

"Anh có thể khẳng định rằng không có gì hết, Krist. Anh đang ngủ, rồi thức giấc bởi vì bác sĩ đó ngồi ở trên đùi.". Anh Singto cố gắng giải thích.

"Em biết là anh không có nói dối. Ăn nhanh đi. Chúng ta sắp phải đi họp rồi. Chuyện này để về nhà hẳn nói.". Tôi mỉm cười nhạt để kết thúc đề tài. Bây giờ tôi vẫn nhẫn nại được và sẽ tiếp tục nhẫn nại.

*******************************

*Ting*!

Cánh cửa thang máy vừa mở ra, tôi liền đẩy Abo lùi về liên tục cho tới tận ghế salon, lấy mọi thứ đang được cầm trên tay anh ấy bỏ xuống sàn như không thèm quan tâm. Đối phương vừa ngơ ngác vừa ngạc nhiên một chút bởi thái độ thay đổi của tôi.

Abo ngã xuống ngồi trên ghế salon giữa phòng khách, theo sau là thân người tôi ngồi đè lên người anh ấy cùng kiểu với hình ảnh mà tôi thấy lúc sáng không khác gì.

"Em ghen. Dù anh thật sự không có làm gì, em vẫn ghen. Cực kỳ bực bội tới nỗi muốn đạp cả anh, cả chị Namtarn luôn.". Bây giờ không phải giờ làm việc, Abo không cần thiết phải làm cho tâm trạng ổn định.

Và tôi có thể kiếm chuyện với anh ấy rồi.

Tôi ôm cổ chủ nhân cái đùi mà tôi đang ngồi thật chặt, vùi mặt vào bờ vai rộng.

"Xin lỗi vì anh đã không cẩn thận hơn như vậy. Làm việc bao nhiêu năm chưa từng xảy ra sự việc này bao giờ. Đừng giận nhé, bé ngoan.". Bàn tay lớn ôm lấy quanh eo thật chặt không khác gì. Abo vùi mặt của bản thân ngược lại vào vai tôi. Hai chúng tôi ai nấy cũng đều siết chặt vòng tay cho nhiều hơn mặc dù trước đó đã quá chặt rồi.

Không biết nữa. Chỉ là cảm thấy chưa đủ.

"Từ giờ tránh xa người ta đi nhé. Gặp mặt thì bỏ chạy liền luôn.". Tôi bắt đầu nhõng nhẽo.

"Ừ, ừ. Nhưng không phải bác sĩ Namtarn đang quen với bác sĩ Jane sao? Nghe đám y tá bàn tán với nhau."

"Không biết, chắc là đang quen. Lúc anh ra khỏi phòng thì vừa hay chị Jane tiến vào. Thế nên em mách mẹ nó luôn, họ cãi nhau dữ dội luôn đó.". Lúc tôi đi ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng bác sĩ Jane trách móc bác sĩ Namtarn vì không chịu dừng lại. Không biết là đã chia tay chưa, nhưng tôi đâu có lỗi đâu. Tự cô ấy hại mình thì đúng hơn.

"Em ác quá đó."

"Không ác bằng anh đâu. Đừng làm nữa nhé. Không thì lần sau em sẽ đấm cho bầm mắt, không đi làm được luôn."

"Hừ hừ, có biết là em dễ thương tới mức nào không? Anh không bao giờ có ai khác đâu, đừng lo. Không tìm ra vợ tốt thấu hiểu nghề nghiệp của anh như vậy được nữa đâu."

"Cầu cho là thật vậy. Nếu có lần nữa thì hủy bỏ đính hôn nhé. Không đính hôn nữa, đồ bác sĩ khùng."

"Thôi mà. Anh muốn đính hôn với Krist. Đừng giận nhé. Làm lành với nhau nhé, bé ngoan của anh?". Anh Singto nói bằng giọng dịu dàng ở bên tai.

Tôi đưa mặt lên ra khỏi vai, đẩy người ra để nhìn mặt đối phương rõ ràng hơn. Khuôn mặt hơi mệt mỏi một chút nhưng vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt chứa đầy tình yêu mà có thể là nhiều hơn trước, làm cho trái tim tôi rung động.

Yêu...

"Anh Singto, em nghĩ là...

...em yêu anh."

Không hề có sự mắc cỡ, thẹn thùng. Tôi nói ra với sự kiên định, nghiêm túc. Tôi nhìn vào mắt đối phương mà lúc này hơi nghẹn lời một chút rồi sau đó mỉm cười tươi tới nỗi miệng muốn rách, lầm bầm gọi tên tôi lặp đi lặp lại.

"Krist...". Bàn tay to đặt lên gò má, ánh mắt anh ấy rung động bởi sự vui mừng.

Bản thân tôi cũng vui mừng không khác gì.

"Nhưng anh phải bị phạt vì đã để cho người phụ nữ khác đυ.ng chạm vào người như vậy. Thấy em ham vui vậy chứ thật ra em hay ghen lắm đó, nói luôn."

"Ừ, muốn phạt gì thì xin mời. Anh sẵn sàng đón nhận mọi thứ.". Bác sĩ gian manh vẫn là bác sĩ gian manh. Chỉ việc tôi siết chặt vòng tay đang ôm quanh cổ thì đã biết hình phạt là gì, nên đối phương mới nói bằng giọng khàn đặc như vậy.

"Em sẽ xóa mọi chỗ mà cô ta dám đυ.ng vào người anh. Chỗ nào đâu?". Tôi bắt đầu từ cái gò má từng có son môi màu đỏ dính vào. Chạm mũi vào và áp đôi môi lên liên tục tại chỗ đó lúc mạnh lúc nhẹ.

"Cảm thấy lúc ngủ có cái gì đó vùi vào cổ.". Anh Singto nói nhỏ giọng.

"Chết tiệt!". Tôi chửi đổng bực bội rồi di chuyển mặt xuống, vùi vào cổ của bác sĩ gian manh thật mạnh bởi sự khó chịu, nhưng đối phương lại rên nhẹ một cách thích thú.

"Ưm~~~"

"Chỗ nào nữa?". Trong khi hỏi thì tôi ngoạm thật mạnh lên cổ để giải tỏa sự bực bội.

"Không còn nữa. Anh thức dậy rồi đẩy cô ấy ra."

"Vậy em tự chọn rằng nên phạt anh ở đâu nhé?"

"Ừ, phạt đi bé ngoan. Anh là của em, cả thể xác... lẫn trái tim."

Chết tiệt! Giỏi nói ngọt, giỏi khiêu gợi muốn chết. Có đúng là làm nghề bác sĩ không vậy?

Tôi hơi trề môi không ưa

một chút trước bao trùm đôi môi xuống ngậm mυ'ŧ đôi môi của đối phương một cách nóng bỏng.

*******************************

Buổi sáng trễ ngày thứ Bảy thời tiết nóng còn hơn địa ngục. Chỉ ánh nắng thôi cũng đủ làm cho con người cháy rụi cứ như trong phim hoạt hình. Hôm nay chúng tôi dậy trễ. Hôm qua sau khi hôn thì lại kết thúc ở chuyện thường lệ. Mãi cho tới khi được ngủ thì đã tối khuya, cơm tối cũng không có ăn, cứ lo ăn nhau.

Hay ghê nhỉ?

Bây giờ chúng tôi tới đợi mẹ ở sảnh khách sạn cỡ lớn để xem địa điểm tổ chức lễ đính hôn. Mẫu thân hẹn lúc 11 giờ, bây giờ đã 11 giờ 15 phút rồi mà còn chưa tới nữa. Rồi cái vụ nhấn mạnh dữ dội trước khi tách ra hôm trước rằng cấm chết, cấm trễ, cấm quỵt hẹn là thế làoooo?

"Ôiiii! Đói!". Than vãn chứ sao. Gọi thì không bắt máy. Cho nên cứ than vãn liên tục.

"Lên kiếm gì đó ăn ở phòng ăn trước không, Krist? Nếu mẹ tới thì chắc sẽ gọi cho chúng ta thôi."

"Cũng tốt. Đói sắp chết rồi đây nè. Có nên tắt máy điện thoại không nhỉ? Để cho biết cảm giác khi đợi là thế nào. Tự mình hẹn mà lại tới trễ cho được."

Tôi đang đứng dậy khỏi ghế salon định đi vào phòng ăn cùng Abo, miệng thì cứ than vãn, mẫu thân liền đi thẳng tới đánh vào cánh tay tôi cái chát.

"Than thở cái gì dữ vậy? Trễ có 10 phút, 20 phút mà bày đặt than. Đây là Bangkok đó, xe không kẹt mới là lạ."

"Người ta có thầy bói mắt thánh, đây là người mẹ lỗ tai thánh hay là gì?". Tôi vừa càm ràm vừa xoa cánh tay.

"Nói nhiều quá. Nhanh chóng đi được rồi. Mẹ hẹn quản lý và organizer lúc 11 giờ rưỡi.". Tới trễ mà làm như tụi tôi rề rà vậy. Đây là mẹ ai vậy?

"Nhưng Krist đói mà mẹ. Đi ăn cơm trước được không? Lát theo sau. Muốn tổ chức thế nào thì cứ tổ chức đi."

"Sao mà được? Đây là lễ của con đó. Nhiệt tình, phấn khởi giùm chút đi. Cứ làm như là bị ép buộc.". Thì bị ép buộc mà, không phải sao? Con nói là tình nguyện từ hồi nào?

"Hơơơơơơơ! Đói bụngggggggg!". Tôi bắt đầu nhõng nhẽo với mẹ. Càm ràm nhỏ tiếng cũng làm rồi, làm nũng cũng rồi, thế là la vào lỗ tai luôn.

"Chịu đựng chút đi chứ. Singto đâu thấy than thở gì đâu."

"Chắc là muốn than nhưng mà không dám thì đúng hơn. Đi mà mẹ, cho con với anh bác sĩ ăn cơm một chút thôi, lát theo sau."

"Không được, con yêu à. Chúng ta phải đi cùng nhau, không lâu đâu, đừng lì. Không thì mẹ sẽ tịch thu thẻ tín dụng.". Mẹ bắt đầu dùng mánh cũ sau khi biết rằng từng dọa và có hiệu quả.

Nhưng đây là ai? Perawat con người mới đó. Không đời nào chịu bị dọa dễ dàng.

"Lấy hết mọi thẻ luôn đi. Con xin tiền anh bác sĩ dùng cũng được. Hahahaha!". Không sợ ạ. Bao lâu nay Abo cũng đã trả thay gần như mọi thứ sẵn rồi.

"Đừng chiều chuộng Krist nhiều quá đó, Singto. Nó lì cực kỳ. Coi chừng đau đầu đó.". Mẹ lắc đầu, lại còn quay qua xúi Abo nữa.

"Mẹ cứ! Đừng nói vậy chứ. Một hồi anh bác sĩ lỡ nghe lời thì biết làm thế nào? Con có lì chỗ nào đâu, không hề. Abo nhỉ?"

"Ừ, em ấy không lì ạ, thưa mẹ. Krist là người hiểu lý lẽ. Dù cho thỉnh thoảng hơi ghẹo gan một chút, nhưng em ấy chỉ nói chơi thôi. Nếu là chuyện nghiêm túc thì em ấy sẽ cư xử như người lớn."

Tôi khoanh tay và nhướng mày với mẹ. Thấy chưa? Dù sao Abo cũng bênh vực. Đây là ai nào? Hahahaha!

"Ừa. Đôi này thấy ghét ghê. Xí!". Mẹ đảo mắt nhìn lên trời rồi bỏ đi ra khỏi thang máy và thẳng về phía phòng tiệc trước tiên.

Chúng tôi đành phải đi theo mẫu thân bởi vì không có được nhận sự cho phép để đi ăn cơm lúc này mặc dù bao tử của tôi đã la lối biểu tình mấy lần rồi. Hồi sáng thức dậy cũng không có ăn cơm, cứ lo làm nũng Abo trên giường tới nỗi suýt trễ. Cho nên mới đói chứ sao, huhuhuhu.

"Anh đi trước đi nhé. Em đi vệ sinh một chút, lát theo sau. Nói với mẹ giùm.". Ra khỏi thang máy, tôi liền dừng lại ở trước phòng vệ sinh nam trước khi tới phòng tiệc.

"Cần anh đợi không?". Abo dừng lại theo.

"Không cần đâu. Biến mất hết cả 2 người, một hồi quý phu nhân lại nổi cơn nữa. Anh đi đối phó trước đi, em vào một chút thôi.". Tôi nói rồi anh ấy gật đầu đồng ý, đi rẽ vào phòng tiệc mà chúng tôi định tới xem.

Còn tôi thì chạy ào vào trong nhà vệ sinh chứ sao. Mắc muốn chết rồi đây.

Ra khỏi nhà vệ sinh với sự thoải mái cả thể chất lẫn tinh thần, tôi va vào một người con trai đang đi hướng ngược lại vào nhà vệ sinh.

"Xin lỗi ạ. Có đau không?". Chúng tôi va vào nhau một chút, nhưng đối phương lại hỏi một cách lịch sự.

"Không đau ạ. Tôi xin l...... Ủa? Anh Pae!"

---------- End Chap 62----------