Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 52

{ = Fire = }

Thuyền về tới bờ vào lúc cỡ 5 giờ rưỡi sau khi tôi ngủ được nửa tiếng đồng hồ. Em Karn vẫn ngủ say, nên tôi bế xuống khỏi thuyền. Kheng định đi tới giúp nhưng tôi từ chối. Thấy người lái thuyền cà lăm, đỏ mặt thì cũng đủ đoán được rằng chắc tối qua đã biết chúng tôi làm gì với nhau.

Tiếng của chúng tôi cũng không có nhỏ. Thuyền đánh cá tắt động cơ, đậu tại chỗ nữa chứ.

Tôi chỉ mỉm cười một chút rồi nói xin lỗi Kheng, sau đó thì đưa em Karn về phòng nghỉ, tới phòng ngủ của tôi và Singto.

Lúc đầu định đuổi Singto đi ngủ với vợ nó, nhưng phòng ngủ lại trống rỗng. Có nghĩa là không cần tôi đuổi thì tối qua nó cũng đã ngủ ở phòng bên kia rồi nhỉ? Như vậy cũng tốt, tôi định đổi phòng liền luôn. Bây giờ em Karn vẫn bình thường, không bị sốt, nhưng cũng không có nghĩa là thức dậy sẽ không có.

Đặt em Karn ở trên giường xong thì tôi liền đi ra khỏi phòng, tới gõ cửa phòng bên cạnh. Chỉ 2, 3 lần thôi bởi vì ngại. Đợi một lúc sau, Singto mở cửa ra trong bộ dạng chỉ có 1 cái khăn lau mình quấn quanh eo, tóc hơi rối một chút, mặt mũi ngái ngủ nửa tỉnh nửa mơ. Nó thấy là tôi thì liền có vẻ tỉnh táo hơn một chút.

"Xin lỗi vì đã đánh thức. Tao tới lấy quần áo cho em Karn.". Tôi nói thầm nhỏ tiếng.

"Làm lành với nhau rồi?"

"Ừ". Khi có được câu trả lời. Singto liền lùi lại đi về phía giường ngủ, để cửa phòng mở như vậy cho tôi vào.

Krist đang ngủ trên giường. Có cái mền đắp tới hông. Phần trên không có mặc đồ. Đoán từ vết trên người mà nhìn có vẻ hardcore thì chắc là phần dưới không có mặc gì. Có thể nhìn từ bạn thân của tôi, có mỗi cái khăn lau mình thôi, có nghĩa là lúc dậy mở cửa chỉ vừa mới cầm lấy quấn quanh người để cho tôi không bị lẹo mắt thôi.

"Nhìn cái gì? Lấy đồ đi.". Nó nhìn hung tợn về phía tôi rồi nhanh chóng kéo mền cho Krist lên tới tận cổ. Giữ của muốn chết.

Đâu có thích hết mọi đứa con trai đâu. Dù cho em Krist của mày cởi trần thì cũng không có hứng đâu.

"Hừ hừ, mày mạnh bạo nhỉ?". Tôi ghẹo nó một chút. Làn da trắng của Krist đầy vết đỏ. Một số chỗ có vết răng, vết bàn tay nữa.

"Mắt tinh quá vậy. Tao quên mình, bình thường không có như vậy đâu. Đừng chọc đó, một hồi em ấy mắc cỡ."

Không cần để Singto nói tôi cũng biết rằng dữ dằn như Krist, lỡ mà chọc ghẹo thì có mà nằm nói chuyện với san hô ở dưới biển chắc luôn.

Tôi cầm vali của em Karn đặt lên một cái ghế, lấy quần áo ra khỏi tủ rồi bỏ vào vali. Đi vào phòng tắm lấy những món đồ mà tôi đoán có lẽ là của em Karn ra. Em ấy thường hay ngủ lại với tôi, đồ dùng cá nhân tôi cũng nhớ được. Nếu cái nào sai, một hồi em ấy dậy thì sẽ đổi lại với em Krist thôi.

Khi ra khỏi phòng tắm chỉ được nửa bước. Giọng Krist nói ngái ngủ từ trên giường vang lên.

"Abo, đứng ở đó làm gì vậy?"

"Không có gì. Ngủ tiếp đi, bé ngoan. Lát anh tới ngủ cùng."

"Em lạnh."

"Đợt một chút nhé."

"Anh cứ.". Krist di chuyển một phát một, kéo cổ tay Singto về phía giường. Một bên chân nó đặt trên sàn, nhưng bên còn lại thì đặt trên giường. Thằng bạn thân bác sĩ không kịp phản ứng hay kịp nói rằng tôi cũng ở trong phòng, Krist đã nắm lấy cổ rồi kéo đối phương xuống hôn.

Chỉ một lúc sau, thằng bạn thân của tôi đã quên mình, đặt tay sao cho vòng qua người Krist. Đối phương thì nằm lại xuống giường một cách chậm rãi trong khi miệng của 2 người hôn nhau không rời.

"Ưm~". Krist hơi nghiêng cổ một chút cùng lúc rên nhè nhẹ. Tay của bạn tôi bắt đầu vuốt ve thân mình vợ nó rồi.

Chắc là đã quên rằng tôi vẫn còn ở trong phòng nhỉ?

Bởi vì là người có phép cư xử tốt. Tôi nhanh chóng cầm lấy vali của em Karn, rón rén rời khỏi phòng trước khi khóe mắt thấy bạn thân đã cưỡi toàn bộ thân mình lên vợ và trao đổi nụ hôn với nhau tới nỗi âm thanh vang khắp phòng.

Chắc là còn tiếp dài dài, hừ hừ.

Tôi quay lại vào phòng ngủ của mình. Em Karn vẫn ngủ say không biết gì. Thế nên tôi đi chuẩn bị nước vào thau rồi quay ra lau mình cho em Karn, để cho em ấy có thể ngủ thoải mái. Ánh mắt thì vô tình nhìn về phía bức tường chắn ngang giữa phòng tôi và phòng ngủ bên cạnh.

"May là tường dày. Không thì chắc nghe thấy tiếng rồi.". Tôi càm ràm với chính mình. Tiếng của 2 người đó không hề lọt ra cho nghe thấy gì hết.

Hay là tôi nghĩ sai?

*Kực* *Kực* *Kực* *Kực*

Vâng, tiếng rên thì không nghe thấy.

Nhưng tiếng giường rung đập vào tường kìa.

Nghe rất là rõ.

**************************************

Gần cả ngày tôi dành thời gian chỉ ở trong phòng ngủ. Xuống khỏi thuyền thì tôi nằm trông chừng Karn, cũng ngủ được một giấc. Chỉ không bao nhiêu tiếng đồng hồ đã dậy. Em Karn thì vẫn chưa chịu dậy. Không biết những người khác đang làm gì, không có ra ngoài xem. Nhưng nghe thấy tiếng Tonnam và Jins bên ngoài, có vẻ định đi chơi ngoài biển.

May là em Karn không có bị sốt. Em ấy thức dậy lúc gần 12 giờ trưa. Tôi đi ra lấy cơm ở nhà bếp rồi cho uống thuốc giảm đau, đưa em ấy đi tắm nước ấm đã được chuẩn bị sẵn. Ngâm mình với nhau một lúc lâu. Em ấy đỏ mặt đỏ mình, không chịu nhìn vào mắt tôi gì hết. Không biết là do nước nóng hay là do mắc cỡ khi mà mối quan hệ của chúng tôi phát triển thêm mấy bước nữa.

Mãi cho tới khi chúng tôi đông đủ thì cũng gần 3 giờ chiều rồi.

Em Karn đã đỡ hơn từ tình trạng đau nhức thân người rồi, nhưng phải đi chầm chậm về phía bạn bè ở dưới, nhận lấy ánh mắt chọc ghẹo từ mọi người và truyền ánh mắt hung tợn lại tới nỗi không có ai dám chọc ghẹo gì hết.

Lúc ở cạnh tôi thì hết xấu hổ rồi lại xấu hổ. Một ngày nào đó, liệu em ấy có dọa tôi như vậy không ta? Chỉ hơi lạnh tỏa ra từ thân người thôi thì tôi đã sợ lắm rồi.

Cho xin đơn đăng ký gia nhập câu lạc bộ sợ vợ được rồi đó.

**************************************

{ = Singto = }

"Chơi game với nhau đi, chơi game với nhau đi, chơi game với nhau đi.". Khi Karn và Fire đi xuống từ nhà nghỉ cho tới bãi biển mà chúng tôi đang ngồi chơi, Krist liền giơ tay lên đề xuất ý kiến.

"Không, lười.". Karn từ chối gần như ngay lập tức, từ từ ngồi xuống. Tôi thấy ánh mắt của đám nhóc trong băng này ai cũng muốn ghẹo, nhưng không có ai dám.

Có nghĩa là nhóc sloth mà bạn bè gọi nhất định cũng đáng sợ ở một mức nào đó. Chỉ nhìn quét qua, mọi người đều đồng lòng im lặng. Khác với lúc nãy, khi Krist đi xuống rồi Tonnam thấy vết trên người và bị chọc ghẹo tan nát. Ngay cả Lann, người không hay nói chuyện cũng không nhịn được mà chọc.

Rồi kết quả thế nào? Thì tôi bị Krist nhìn dữ dội chứ gì.

Hết cách, tôi không có ôm em ấy lâu rồi mà. Tới khi được ôm thì nhóc này khiêu gợi muốn chết luôn, kêu nhịn sao mà nổi?

"Mày lười hay là mày nhúc nhích không nổi? Ôi, ôi, sloth nhỏ bé của tao đã xuất giá rồi.". Cuối cùng Krist cũng chịu không nổi, phải chọc cho bằng được.

Karn quét mắt nhìn Krist một cái, nhóc ranh của tôi câm nín, đi qua bám lấy tay tôi, dùng để làm bia đỡ đạn ngay lập tức.

"N... Nói chơi thôi mà. Tại sao phải nhìn tao dữ dội tới mức đó chứ? Đây là bạn mày đó, bạn từ hồi lớp 7 đó, Karn."

"Hừ". Karn bật cười trong họng. Bình thường tôi thấy bạn bè chọc ghẹo nhau được đó. Nhưng chắc là chuyện này không chọc ghẹo được nhỉ? Karn làm vẻ mặt giống như ai chọc em ấy chuyện này thì...

Chết!

"Ơ... Sao mày nói chơi game mà Krist. Game gì? Chơi đi. Thằng Karn nó đau... à không, lười thì để yên cho nó. Chúng ta chơi với nhau cũng được.". Tonnam nhanh chóng đổi chủ đề trước khi tụi bạn thân gϊếŧ nhau chết trước.

"Chắc chắn rằng trước khi đi, tao đã dành thời gian cả tuần để ngồi nghĩ, nằm nghĩ, tìm kiếm game cho tụi mày chơi. Cái này vắt từ bộ não thiên tài của tao luôn đó.". Tiếng nói của Krist thu hút sự chú ý từ tất cả chúng tôi. Ngay cả Karn, người than rằng sẽ không chơi mà còn nhìn người quảng cáo một cách tập trung.

"Game gì?". Lann.

"Bịt mắt đập dưa hấu."

*Phun nước miếng*. Nhiều âm thanh vang lên gần như cùng lúc, phần lớn là từ nhóm bạn của chính mình.

"Game thiểu năng như vậy mà mày phải dành thời gian cả tuần luôn hả?". Anh Beem.

"Ơ hay? Em bận việc mà anh. Đâu có kết thúc học kỳ thì nằm vỗ bụng như anh đâu. Phải đi giúp Abo làm việc ở bệnh viện."

"Đi giúp đỡ công việc cho chồng tương lai chứ gì?". Jins.

"Khỉ! Chồng tương lai cha già mày.". Krist giơ chân lên ra vẻ định đạp nhưng Jins rồi xa quá.

"Sai rồi Jins... Không có tương lai. Chồng luôn thì đúng hơn.". Karn cười gian ở khóe miệng. Chắc là muốn trả đũa việc bị chọc ghẹo lúc nãy chứ gì.

"Câm miệng đi, sloth. Một hồi tao trả đũa đó."

"Tụi mày cũng cỡ cỡ như nhau vậy đó. Đừng có mà mạnh miệng, Krist. Mày mãi cho tới khi ra khỏi phòng thì cũng gần 1 giờ thôi đó thôi.". Tonnam.

"Vậy hả, Tonnam? Tonnam lanh miệng hả? Để anh Krist bắt trói rồi ném cho thằng Jins ăn, thấy được không?". Krist nắm lấy cổ Tonnam mà lúc này đang ngồi bên cạnh để khóa lại, kéo về phía mình.

"Ôi, thằng khốn Krist. Tao đau, mày đừng làm như vậy. Tao giỡn thôi. Đây là bạn mà."

"Thì bởi vì là bạn, nên tao mới có ý tốt, tuyển chọn thứ tốt nhất cho đó. Thằng Jins là người siêu tốt luôn. Để lỡ nó thì mày không kiếm được ai tốt hơn như vậy nữa đâu. Nó bỏ công đợi mày tận 3 năm, nhắm mắt nhắm mũi chịu nó đi, rồi sẽ tốt thôi, tin ba đi con."

"Thôi đi, Krist. Đừng ép Ton chứ. Tao đợi được. Chỉ cần bây giờ Ton chịu làm người yêu tao thì tao đã hài lòng rồi."

"Thấy chưa? Mày thấy chưa, Ton? Nó tốt tới như vậy, tối nay động phòng luôn nhé. Nếu mày làm giá không chịu thì để tao chịu cho."

"Krist!". Tôi hạ thấp giọng trách, kéo nhóc ranh về lại phía mình. Tonnam mất thăng bằng bởi vì đang bị Krist khóa cổ, thế nên Jins nhanh chóng đỡ lấy.

"Hehe, giỡn thôi mà, Abo. Chỉ ép thằng Ton nó mềm lòng thôi.". Nhóc ranh quay qua cười ngọt nịnh bợ ngay lập tức.

"Không có mắc cười nhé. Trước khi xúi người khác mềm lòng, bản thân mềm lòng trước đi, thấy được không?"

"Cái gì chứ? Nào, nào. Bịt mắt đập dưa hấu đi thì hơn. Tao đi lấy dưa hấu cho, đợi chút. Đi thôi, Ton, Jins, giúp tao vận chuyển một chút. Để cho đám người cao tuổi ở đây đi."

"Lớn miệng nhỉ, thằng Krist!". Anh Beam mắng theo sau em trai mình, người vừa chạy vừa cười thỏa mãn về phía nhà bếp.

Một lúc sau, 3 người đó quay lại cùng với mỗi người 2 trái dưa hấu. Hôm qua tôi thấy đem theo trên thuyền nữa, có nghĩa là thật sự đã chuẩn bị trò này nhỉ.

6 trái dưa hấu được đặt lên bãi cát trắng mịn. Krist cầm một trái lên, bước dài song song với biển 5 bước, đặt dưa hấu xuống rồi chạy lại, dùng cành cây vẽ mức bắt đầu. Jins quay lại từ phía rừng cùng với khúc gỗ vừa tay.

"Mọi người biết chơi rồi phải không? Cũng đơn giản thôi. Chúng ta có 8 người, chia ra 4 cặp. Vòng đầu tính giờ, 2 cặp làm được thời gian ngắn nhất thì vào vòng chung kết. Nhưng sẽ thêm quy định để cho khó hơn nữa.". Krist.

"Như thế nào?". Tonnam.

"Thì cho người bị bịt mắt cõng người chỉ đường trên lưng, để cho làm chậm lại."

"Vậy thì cặp của thầy khỏe re rồi. Thằng Lann nhỏ con, nhưng thầy thì thân người to như trâu.". Jins.

"Thằng Karn cũng nhỏ con, thằng Ton nữa. Thằng Krist cũng không có to con gì cho lắm. Mày la lối như vậy có nghĩa là sợ thua chứ gì, Jins?". Anh Beem nhướng mày thách thức. Chàng trai có hình xăm liền co giật chân mày.

"Em ấy hả? Không bao giờ. Nếu em thua thì nghĩ game trừng phạt liền luôn đi. Cho bơi đua với cá mập còn nổi."

"Mày cứ làm quá, Jins. Nếu ai thua thì bị vẽ mặt, đăng lên IG thì hơn. Nếu anh Beem thua, sinh viên cả khoa mình cười đã chắc luôn. Em sẽ đầu tư đăng lên web của khoa luôn. Hahahaha!". Tonnam.

"Ờ, vậy cũng được. Tao nhận lời thách.". Anh Beem.

"Mà mày đó, chơi nổi sao, thằng ngáo? Đổi ý chịu thua rồi cho vẽ mặt liền bây giờ cũng được đó. Một hồi tao khuyến mãi cột tóc thành chùm cho, giống như hồi đón đàn em năm nhất, thấy sao?". Krist quay về phía Karn lần nữa. Hai người này thật sự là bạn thân với nhau phải không? Tôi thấy mỗi lần ở gần nhau toàn kiếm chuyện trêu nhau.

".........". Karn vẫn nhìn Krist trong im lặng.

"Anh thấy anh và em Karn làm trọng tài cho đi vậy. Cho em Karn nghỉ ngơi.". Fire.

"Được ạ. Cũng hiểu mà, người ta không có dám.". Krist nhìn khinh thường bạn thân của mình. Tôi thấy ánh lửa trong mắt người bị thách mà lúc này đã đứng vụt dậy.

"Tao chơi. Mày thua thì phải làm theo lệnh 1 điều.". Karn nhận lời ngay lập tức.

"Chắc không, em Karn? Chắc là nổi nhé?"

"Dạ"

"Vậy thỏa thuận. Tao và mày đua với nhau liền đi.". Krist.

Rốt cuộc chúng tôi có còn đi biển, chơi game để vui vẻ không đây? Tại sao mọi người lại thách thức cá cược nhau kiểu mà không ai chịu thua ai hết vậy? Từ những gì mà tôi quan sát được một lúc, cảm thấy đám nhóc này bao gồm cả anh Beem đều không hề thích bị thách thức hay bị sỉ nhục danh dự nhỉ? Bây giờ việc chơi game thư thả trở thành sự thi đua mà mọi người đều đã bốc lửa hết rồi.

**************************************

"Bên trái mà, Abo. Bên trái! 2 bước nữa. Di chuyển chân phải chút đi. Ôi! Bên này mà, bên này.". Người trên lưng tôi la lối vào tai không ngừng.

"Nói nhỏ nhỏ cũng được, Krist. Anh nghe thấy mà."

"Nói lớn mà anh còn đi sai, nói nhỏ thì làm sao mà đi đúng được?"

"Em lớn tiếng quá mức, anh mất tập trung. Định thần lại rồi nói đàng hoàng đi."

"Đang thi đấu game đó, muốn em nói thế nào? Anh bác sĩ ơi, vui lòng bước qua phải 2 bước với ạ. Khoan đã, anh bác sĩ, di chuyển qua bên này một chút nhé. Kiểu này ấy hả? Sao mà vui được?". Nhóc ranh làm dáng, làm giọng điệu lịch sự, nhẹ nhàng và nhỏ còn hơn muỗi. Là sự đưa ra ví dụ một cách móc méo.

Chọc điên tới mức suýt nữa tôi đã ném xuống nền cát.

"Cũng không cần phải tới mức đó. Chỉ cần nói đàng hoàng với anh thôi. Đi đường nào tiếp, nói ra nhanh lên."

"Không cần đi bên nào nữa đau. Đánh đi. Dưa hấu ở trước mặt rồi.". Ơ hay?

Tôi lắc đầu một chút. Siết khúc cây trong tay và đập xuống thật mạnh.

Tiếng dưa hấu vỡ nát vang lên.

"Đội anh Abo và Krist hoàn thành. Nhưng mà chia buồn, 3 phút 49 giây. Thua rồi.". Tonnam hét thời gian lên ngay khi trái dưa bị đập.

Tôi gỡ vải bịt mắt ra. Krist nhảy xuống khỏi lưng, chạy về phía Tonnam để xem giờ. Đôi của Fire và Karn đã thi trước tụi tôi rồi. Thời gian cỡ gần 3 phút.

Krist nhìn đồng hồ tính giờ trong điện thoại rồi ngẩng mặt nhìn tôi và bắt đầu phàn nàn.

"Tại Abo đó. Nếu bước nhanh hơn vậy thì đã thắng rồi. Còn có chút xíu nữa thôi."

"Chút cha già mày. Thời gian cách nhau cả phút. Chậm như vậy là vì tụi mày cứ lo cãi nhau đó.". Anh Beem lắc đầu cười lớn.

"Thấy chưa? Nếu anh ngừng cãi với em thì đã thắng rồi. Bị phạt một mình luôn đi nhé.". Krist.

"Em thì có. Nếu kêu anh đánh ngay từ đầu, không la lối thì đã thắng rồi.". Tôi cãi lại.

"Abo đổ cho em sao mà được chứ? Em đã chỉ đường. Giọng ai cũng lớn hết thôi. Có cần thì thầm luôn không?"

"Không cần tới mức phải thì thầm. Nhưng ít ra cũng nhỏ hơn vậy chút. Anh đâu có bị điếc đâu. Anh nghe thấy."

"Nhưng đâu có chậm bởi vì em lớn tiếng đâu. Chậm bởi vì anh không chịu đập dưa cho rồi thì đúng hơn."

"Bởi vì em không nói với anh rằng dưa hấu đã ở trước mặt thì có."

"Dưa hấu suýt nữa đã leo lên chân anh luôn rồi. Anh không cảm thấy gì hết sao? Mấy chuyện như vậy thì phải dùng trực giác chứ. Trực giác đó, có biết không? Sao mà làm bác sĩ được vậy?"

"Nó liên quan gì tới việc làm bác sĩ chứ? Em gây sự rồi đó, Krist. Thua thì chấp nhận thua đi."

"Anh đó. Cãi nhau với em như con nít để làm gì chứ? Chỉ cần thừa nhận thua là vì anh thôi."

"Chúng ta thua cùng nhau."

"Nếu em leo trên lưng người khác thì em đã thắng rồi."

"Nếu người khác leo trên lưng chỉ đường cho anh thì anh đã thắng rồi."

"Anh Singto!"

"Krist!"

"Ôiii, ngưng cãi nhau đi. Tụi mày bao nhiêu tuổi vậy? Đùn đẩy cho nhau như con nít. Chơi cùng nhau thì thua cùng nhau hết cả 2 luôn. Tới vẽ mặt đi. Tao lớn hơn tất cả tụi bây, thua còn nhận là thua đây.". Anh Beem hét lên chen ngang giữa tôi và Krist rồi đẩy tụi tôi ra xa nhau.

Nhóc ranh nhìn hờn mát rồi hất mặt trốn sang hướng khác. Tôi không dỗ đâu. Đâu phải lỗi của một mình tôi đâu. Đúng là ngang bướng mà, nhóc khùng này.

Rốt cuộc game đập dưa kết thúc ở việc Jins và Tonnam là người chiến thắng. Vòng đầu anh Beem thi với Jins rồi thua. Còn tôi thi với Fire, tôi thua. Khuyến mãi thêm việc cãi lộn với Krist. Mà phải nói là tôi cũng giống con nít thật đó. Cãi nhau bởi vì chuyện chơi game rồi thua ấy hả?

"Tới vẽ mặt đi mày. Để vẽ râu mực cho, mặt nhăn nhó ghê.". Karn cười thỏa mãn, cầm bút đi tới gần Krist.

"Ờ, muốn vẽ gì thì vẽ.". Em ấy gằn giọng rồi đưa mặt về phía bạn thân của mình. Thay vì đối phương quan tâm tới sự giận dỗi của bạn, không hề, Karn vẽ vời lên khuôn mặt mà không hề e ngại. Bây giờ mặt Krist đã thành mực rồi. Bạn bè kéo nhau chụp hình rồi cười dữ dội.

Càng như vậy, Krist càng nhìn tôi một cách thù hờn.

"Nào, nào. Chụp hình tập thể những người thua chút nào. Tao sẽ đăng lên page của khoa tối nay. Hahaha!". Tonnam cười tươi đem anh Beem, Lann, tôi và Krist tới đứng cùng nhau, dùng điện thoại của mình chụp hình nhiều góc độ và kết thúc ở việc selfie cùng nhau.

Suốt khoảng thời gian bị phạt, bị chụp hình, Krist không chịu nhìn mặt tôi nữa, nhưng vẫn có thể kiềm ném cảm xúc để không la lối hay là bỏ đi khỏi chỗ này.

Trôi qua một lúc lâu thì tâm tình quay lại tốt như trước.

"Sắp tối rồi. Đi tắm rồi đi ăn cơm cùng nhau đi thì hơn. Thân người nhớt hết rồi đây.". Anh Beem, anh lớn nhất trong nhóm thấy mặt trời gần lặn rồi thì liền kêu mọi người giải tán.

"Ăn cơm lúc 7 giờ tối nhé. Nói với bác Mali chuẩn bị bàn vào lúc đó rồi.". Krist nói thời gian bữa tối cho mọi người, sau đó thì 8 mạng đi theo nhau về phía nhà nghỉ.

Tôi đi ở phía sau, kéo tay Krist lại, làm cho em ấy quay lại nhìn trong im lặng.

"Đi ngắm mặt trời lặn ở chỗ cũ cùng nhau không? Đi bây giờ vẫn còn kịp đó."

"Với mặt như vậy ấy hả?". Em ấy chỉ vào mặt chính mình, cái mặt bị vẽ nát bởi vì thua game, giọng gắt gỏng nữa.

"Đâu thấy có sao đâu. Đâu có người khác, chỉ 2 người chúng ta đi thôi."

"Không". Krist hất giọng mạnh cỡ cỡ như hất tay ra, đi giận dỗi theo bạn bè lên nhà luôn.

Vẫn còn chưa hết giận nữa hả?

Lâu rồi không có cãi nhau với nhóc ranh như vậy. Từ lúc ký thỏa thuận đình chiến thì thấy dễ bảo hơn nhiều, tới mức tôi quên mất rằng Krist là người háo thắng và không chịu thua ai. À, và còn lì lắm nữa kìa.

---------- End Chap 52 ----------