{ = Krist = }
*Cốc* *Cốc* *Cốc*
"Vâng". Tiếng đáp lời cho phép vào phòng vang lên, tôi liền mở cửa đi vào với giọng vui tươi như trước.
"Abooooooo!"
"Đợi chút nhé Krist. Đọc chỗ này cho xong trước đã.". Ơ? Abo không chịu tung hứng gì hết. Gì vậy chứ? Bỏ công cao hứng cả ngày, hôm nay là ngày nghỉ hết học kỳ đó.
Bây giờ đã kết thúc học kỳ được 3 ngày rồi. Tôi vui vẻ lắm. Được thức khuya dậy trễ, làm việc gì cũng được mà không phải là việc học bài. Happy tột cùng!
Và một chuyện nữa cần phải update chính là...
Thằng Tin bị đuổi rồi.
Aaaaaaa!
Ôôôôôôô!
Kakakakaka!
Vui mừng và hả dạ cực kỳ. Hôm mà nó đi, tôi suýt nữa đã đem nùi giẻ trải ra cho đi ra khỏi khoa luôn đó. Hehe, làm quá vậy thôi. Chỉ có tám chuyện với nhau trong page của khoa thôi, về chuyện có clip bí mật được gửi tới hội cựu sinh viên, hội phụ huynh, hội sinh viên, hiệu trưởng. Nói đơn giản là gửi hết mọi tổ chức trong trường, ngay cả bác bảo vệ còn được xem.
Thế nên chuyện mới bị xé lớn ra, bởi vì trong clip còn có 2, 3 người bị sàm sỡ. Và một trong số đó thì có Lookpare dám xuất hiện chỉ mặt kẻ xấu mà không thèm quan tâm ánh mắt của ai.
Lạy cái sự tự tin thiệt mà.
Lookpare là người cho phép chúng tôi đem clip đi công khai đó. Lúc đầu chúng tôi nghĩ rằng hình ảnh nó 20+ quá mức, chứ không phải chỉ sàm sỡ. Nhưng nàng rất là tự tin, nói là muốn tự mình đăng clip nữa kìa. Chắc số tiền 6 chữ số mà anh Beem cho đã làm cho người ta gan dạ.
(Giả sử 100,000 baht ~ 71 triệu VNĐ)
Còn hình ảnh những người còn lại sàm sỡ là hình ảnh từ máy quay chống trộm được giấu ở trên bàn anh Beem. Sau khi thi xong, chúng tôi ngồi xem lại tới ướt cả mắt. Có được nhiều người lắm. Không thể tin được rằng nó làm chuyện như vậy như là chuyện bình thường. Ngoài chai mặt ra chắc còn phải rất ư là khốn nạn nhỉ? Chúng tôi liên lạc với từng người trong clip, một số người chịu bởi vì cũng thù, một số người không chịu, xin chúng tôi làm mờ mặt bởi vì xấu hổ cũng có, rồi chúng tôi làm cho vừa ý.
Hình như chuyện lớn tới mức lên tin tức luôn. Còn người đăng clip là người không muốn lộ danh tính.
Và đó chính là chúng tôi đây.
Mắc gì ngu cho nó biết rằng ai là người lên kế hoạch đuổi cổ nó ra khỏi trường chứ? Mắc công nó quay lại trả thù.
Dù cho là cháu của hiệu trưởng thì ông ấy cũng không giúp gì nó được khi mà chuyện đã lớn quá mức. Khi thằng Tin rời khỏi tư cách giảng viên thì hôm sau nó liền bị lật xe, phải vào phòng ICU. Tới giờ này còn chưa tỉnh nữa là.
(ICU = Intensive care unit: phòng điều trị tăng cường)
Tôi thiệt không muốn đoán, nhưng trước đó anh Saifah gọi điện hỏi lại biển số xe thằng Tin nữa đó. Rồi anh Saifah là ai?
Bạn thân anh Beem.
Tôi từng nói rồi phải không? Rằng thằng anh tôi nó xấu xa... eh... không... Chuyện này không có chứng cứ. Tôi chỉ giả định mà thôi. Để cho chuyện nó qua đi nhé! Let"s it go!
*Thơm má*
Cái gì vậy?
"Hey, Abo! Qua đây từ hồi nào vậy?". Tôi hết hồn tới nỗi giật lùi. Tự nhiên thấy ấm ấm ở gò má, quay qua thì gặp khuôn mặt và cái mũi của chủ nhân căn phòng làm việc lơ lửng nổi bật ở bên cạnh luôn.
Dạo này bắt đầu làm tới... Lén thơm má à?
"Thì gọi đúng lâu mà cậu không chịu trả lời mà. Làm khuôn mặt mỉm cười kỳ dị.". Bác sĩ chai mặt trả lời như không có gì thôi chưa đủ, còn nhích tới ngồi chèn ép trên ghế salon rồi vòng tay qua eo nữa.
Thấy chưa? Dạo này làm tới rồi đó... Làm cái gì cũng chưa từng xin.
"Đang nghĩ tới chuyện thằng Tinn. Mừng ghê, cuối cùng cũng loại bỏ nó được. Hừ hừ."
"Người ta đã nhận quả báo rồi, đừng có cười nhạo thỏa mãn nữa. Hôm đó bị đưa vào nhập viện, tôi là người nhận ca, làm hết cả hồn.". Đúng vậy, thằng Tinn nó được đưa tới bệnh viện của Abo đó. Bởi vì vậy nên tôi mới biết chi tiết rằng nó bị lật xe.
"Vânggggg! Bác sĩ người tốt. Đi tu luôn đi, thấy được không? Khỏi cần phải hoàn tục. Tốt gì mà tới mức đó vậy?". Không ưa.
"Cũng định đi tu đó. Cỡ cuối năm sau."
(Bên Thái con trai thường hay đi tu trong một khoảng thời gian cố định rồi hoàn tục để báo hiếu và cầu phước cho ba mẹ. Nên việc đi tu được xem như là chuyện khá là bình thường)
"Ơ? Đây đuổi đi tu giỡn chơi, định đi tu thiệt hả?"
"Thiệt. Tu khoảng thời gian cậu gần tốt nghiệp. Tu xong rồi ép sát vào nhau luôn, thấy được không?"
(Có sự chơi chữ giữa từ "tu" và từ "ép", từ ép này đôi khi còn nói giảm nói tránh chỉ việc quan hệ)
Không phải là đã ép rồi sao? Mà thôi, không nói, đâu có liên quan tới tôi đâu.
"Không cần hỏi ý tôi, đi hỏi cô dâu của Abo kia kìa. Tôi miễn bình luận.". Tôi giơ ngón tay thành dấu chéo, không đưa ra ý kiến gì hết.
"Hừ hừ, nhóc tsundere."
"Cái giề? Ai tsundere? Đói rồi. Hôm nay đi ăn cơm trưa ở ngoài đi. Tôi lái xe đi ngang qua gặp quán mới mở gần bệnh viện nữa đó. Cùng nhau đi nhé? Nhé? Nhé?". Tôi lung lay cánh tay nịnh nọt.
"Lại đổi quán nữa hả? Quán hôm qua cũng ngon rồi mà. Tại sao thích đổi đồ mới quá vậy?". Abo phàn nàn một chút nhưng cũng chịu đi theo lực kéo của tôi ra khỏi phòng làm việc.
"Thì tuổi trẻ mà, phải thử liên tục. Quán nhìn muốn vào lắm luôn đó. Không gian có vẻ thoải mái. Để Abo có thể thư thả từ sự căng thẳng nữa. Nếu cứ rục ở bệnh viện, ăn cơm tại bàn ghế salon trong phòng làm việc mỗi ngày, một hồi lại bị bệnh trầm cảm nữa bây giờ."
"Lo cho tôi chứ gì?"
"Ơ? Thì phải lo chứ. Không lo mà lại tới đón đi ăn cơm mỗi ngày hay sao? Đây sợ bác sĩ bị đau bao tử đó... Chị gái xinh đẹp ơi, em dẫn anh bác sĩ đi ăn cơm nhé. Một hồi đem trả lại.". Tôi ghé qua nói với thư ký của Abo mà lúc này đang mỉm cười nhìn chúng tôi ở trước phòng.
"Cứ tự nhiên đi. Bác sĩ Prachaya vào ca trực lúc 3 giờ lận. Không cần gấp nhé.". Chị thư ký nhanh chóng nói.
"Hừ, hợp nhau quá nhỉ?". Abo cạnh khóe cả tôi và thư ký của mình trước khi đi về phía thang máy cùng nhau.
"Sing!". Lúc ra khỏi thang máy, tôi và Abo vừa hay gặp anh Fire.
"Xin chào ạ, anh Fire.". Tôi đưa tay lên vái chào. Còn Abo chỉ gật đầu chào bạn của mình.
"Tới đón thằng Sing đi ăn cơm hả Krist? Hèn gì, dạo này nó lại bỏ anh đi ăn cơm cô đơn một mình suốt. Rủ đi cùng cũng không chịu đi."
"Tao không hề.". Abo phủ nhận.
"Rồi anh Fire định đi đâu ạ? Ăn cơm chưa? Đi cùng nhau đi."
"Anh cũng đợi em Karn tới đón đi ăn cơm. Định đi quán nào?". Rồi hồi nãy tủi thân Abo của tôi rằng rủ đi ăn cơm mà không đi chi vậy? Đã có người đi ăn cùng rồi mà.
"Thằng sloth tới hả? Tốt, tốt, đi ăn cùng nhau nhé. Giờ em nói với nó đợi ở quán luôn. Anh Fire đi xe em luôn cũng được. Đi cùng nhau.". Tôi không đợi câu trả lời rồi móc điện thoại ra kêu Karn tới đợi ở quán mà tôi định đi ăn cùng Abo ngay lập tức.
"Ơ... Ok thôi nếu em Krist đã tiền trảm hậu tấu như vậy.". Anh Fire há hốc mồm luôn.
"Gì chứ? Hay là muốn đi ngọt ngào riêng với nhau?"
"Anh phải hỏi Krist với thằng Sing rằng có muốn đi ngọt ngào với nhau không thì đúng hơn."
"Tại sao tụi em phải đi ngọt ngào với nhau chứ, anh Fire? Nếu muốn thì em sẽ rủ sao?"
"Mày khỏi phải đòi câu trả lời của thằng nhóc tsundere, Fire. Tao tích cực cày hằng ngày mà còn giả vờ không biết gì nữa là. Cái mặt như mày thì đừng mong.". Abo nhìn mặt tôi thở dài rồi lắc đầu.
Thì không muốn trả lời. Có vấn đề gì không? Tôi nhướng mày ghẹo gan cho rồi lén cãi lại trong lòng.
"Đi ăn cơm được chưa? Đói rồi. Vẫn chưa có ăn sáng nữa.". Tôi đổi chủ đề rồi một bên kéo tay Abo, một bên kéo anh Fire ra khỏi bệnh viện.
"Đi đàng hoàng đi Krist.". Abo với tay tới gỡ tay tôi ra khỏi cánh tay anh Fire, nhìn hung dữ một chút.
"Haizz, giữ kỹ thì cứ nói. Bày đặt ra vẻ dữ dằn.". Cái này anh Fire nói nhé, không phải tôi.
"Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau. Lên xe được rồi. Để cậu nhóc rảnh việc sẽ phục vụ lái xe cho 2 bác sĩ.". Tôi ưỡn người vỗ ngực rồi mở khóa chiếc xe được đậu ở trước bệnh viện.
"Cũng tốt.". Anh Fire.
"Chắc để tôi lái thì hơn.". Abo
"Không chịu, đây là xe tôi. Abo đừng mơ là sẽ được đυ.ng vào.". Tôi.
"Nhưng mà...". Abo.
"Sao vậy? Em Krist lái là tốt rồi. Hay là mày chấp nhất chuyện luôn phải lái xe cho người yêu ngồi?". Anh Fire.
Ờm... Đây không phải người yêu Abo mà, anh Fire.
"Mày thì biết cái gì. Krist lái xe đáng sợ lắm.". Abo.
"Khinh thường hả, bác sĩ? Giờ tôi sẽ thể hiện tay nghề lái xe đẳng cấp thần thánh cho. Lên xe nhanh lên, nóng quá.". Tôi đẩy lưng anh Fire lên ghế sau, đẩy Abo lên ghế trước cạnh người lái rồi chạy vòng qua ngồi vào vị trí.
Gạt số, nhấn ga và...
"Waaaaaaaa! Em Krist, từ từ chút điiiiii!.". Anh Fire kêu lên giống như được ngồi xe lửa vậy... Chắc là thích chứ gì! Hihi!
**************************************
"Em Karn, chuyến về em chở anh nhé.". Anh Fire đi loạng choạng qua lại, mặt mũi choáng váng về phía quán có thằng sloth đã ngồi bất động như tượng trước đó rồi. Khi gặp mặt người yêu tương lai, nó liền nhướng mày nhìn giống như hỏi rằng bị cái gì.
"Anh ngồi xe mà em Krist lái không nổi nữa rồi, em Karn. Nếu ăn cơm no rồi đi ngồi xe đó thì anh ói chắc luôn."
"À..."
"À cái gì, thằng ngáo? Anh Fire làm quá. Abo đâu thấy nói gì đâu."
"Tôi không có hét như thằng Fire, không có nghĩa là tôi không sợ nhé, Krist."
"Lái xe ăn hại.". Thằng sloth chửi ngắn gọn mà đau nhói luôn.
"Mày mới ăn hại. Tao là quán quân trường đua, chưa từng thua ai. Mắng như vậy, tới đua với tao không? Trường đua anh Saifah trống."
"Cậu đã hứa là sẽ không đua xe nữa rồi mà.". Abo lại trách nữa rồi.
"Chỉ thách nó chơi chơi thôi mà, Abo. Nó không có đua thiệt đâu. Thằng Karn nó kém, nó không dám đâu."
"Tối nay gặp nhau, 8 giờ.". Sloth nhìn trầm lặng nhìn, ánh mắt lạnh lẽo.
"Em Karn à, đừng mà. Đua xe nguy hiểm, không hợp với em Karn chút nào.". Anh Fire kéo tay thằng sloth tới nắm, truyền tới ánh mắt năn nỉ.
"Ừ ./////////."
"Hey, mày đỏ mặt hả, thằng ngáo? Hahaha! Đây là mắc cỡ hả? Chỉ nắm tay đã mắc cỡ, kém.". Tôi cười vang vọng cả quán. Khi anh Fire ngăn nó thì nó cúi mặt chịu đáp lời mời một cách đơn giản. Đúng là kém cỏi. Sợ chồng tương lai từ lúc vẫn chưa là gì với nhau, thiệt là.
"Dùng gì ạ?". Nhân viên đi tới trước khi thằng sloth mặt lạnh kịp mắng cái gì đó bằng ánh mắt tiếp. Tôi nhanh chóng cắt đứt cuộc đối thoại rồi gọi món, sợ nó đứng dậy đạp vào mặt ngay giữa quán.
"Ăn gì đây, Abo? Dạo này ốm đi nhiều đó. Gọi nhiều nhiều vào."
"Cậu gọi đi. Tôi ăn gì cũng được. Cậu biết rằng tôi thích ăn gì."
"Muốn vậy hả?". Tôi nhắc lại, Abo gật đầu. Tôi liền gọi 2,3 món không cay cho anh ta cùng món tôm chua cay thật cay của mình. Phần còn lại thì để cho anh Fire và Karn gọi tiếp.
"Biết ý như vậy, đáng yêu ghê.". Khi nhân viên đi khỏi, thằng cha bác sĩ Abo, cái người dạo này hay cư xử lạ lùng liền quay qua trao ánh mắt lung linh lung linh với tôi.
"Đã nói là đừng nói như vậy mà.". Tôi lấy ống hút nhựa trong ly nước ra để đánh vào tay Abo.
"Sao chứ? Thì cậu lo cho tôi suốt. Dễ thương nên nói."
"Đủ rồi mà.". Tôi cúi mặt lấy ống hút đánh Abo không ngừng. (Lấy ống hút đánh, có đau không vậy?)
"Hừ, lẳиɠ ɭơ.". Tiếng nhạo báng từ thằng sloth.
"Lẳиɠ ɭơ cha già mày. Ờ, mày ngưng chat hả, Karn? Người ta trả lời trong group LINE hết rồi, chỉ còn lại mày. Rốt cuộc đi hay không đi đây?". Tôi mắng nó rồi vào chủ đề group LINE khi nhớ ra rằng Tonnam và Lann đã đồng ý rồi, chỉ còn lại một mình sloth vẫn chưa hiện lên là đã đọc nữa kìa.
"Không đi. Ghét đông người."
"Nhưng thằng Ton và thằng Lann đi đó. Năm này mày lại không đi nữa hả? Đi cùng nhau 1 năm đi chứ."
".........Ừ, cũng được."
Anh Fire và Abo nhìn mặt nhau, ra vẻ giống như đùn đẩy qua lại. Cuối cùng là anh Fire hỏi.
"Đi đâu vậy?"
"Songkran ạ. Ngày 13 hẹn nhau đi té nước. Còn duy nhất thằng sloth là chưa trả lời. Vừa mới nhớ ra đây.". Một năm mới có một ngày lễ như vậy, tuổi trẻ chúng tôi làm sao mà bỏ lỡ được?
(Songkran: Tết ở Thái Lan)
"À...". Hai bác sĩ đáp lời, sau đó thì lặng đi. Chúng tôi nói về chuyện khác cho tới khi ăn cơm xong. Anh Fire làm đúng như đã nói, là việc để cho Karn chở về, nhìn xe tôi bằng ánh mắt kinh sợ, bất lịch sự cực kỳ! Ngay cả Abo còn muốn ngồi xe thằng Karn về, tôi trợn mắt nhìn mới chịu mở cửa lên ngồi trong im lặng.
**************************************
Ngày 13/4
"Ư~". Tôi rên chống đối lại khi có cái gì đó bu vào cổ, đánh thức tôi dậy làm cho tỉnh ra. Và rồi đột nhiên cảm thấy đau nhói tới mức phải lấy tay phủi ra.
"Ngoan, đừng vùng vẫy chứ.". Hửm? Giọng Abo đây mà. Tại sao giọng lại gần tới vậy?
Bình thường đã gần rồi đó, bởi vì thường hay kéo tôi vào ôm ngủ (nếu về phòng), tới nỗi tôi bắt đầu quen, mỗi lần buông mình xuống nằm thì đều nhích về phía Abo một cách tự động.
Nhưng vấn đề là anh ta không về nhà 3 ngày rồi mà, không phải sao? Dù cho buổi trưa tôi ló mặt tới tìm, nhưng 3 ngày nay tôi cảm thấy là trực ca nặng dữ lắm, không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm, tôi phải mua mấy cái sandwich đơn giản cùng cafe đá cho thay vào đó. Gặp mặt chưa tới 15 phút lúc ăn cơm. Anh ấy nhanh chóng ăn rồi đi làm việc tiếp ngay lập tức.
Rồi về hồi nào vậy?
Tôi mở mắt ra nhìn, không thấy khuôn mặt đẹp trai của Abo mà lại thấy vai của anh ấy thay vào đó. Một bên bờ vai ở trước mặt. Liếc mắt xuống nhìn một chút thì thấy mái tóc thẳng màu đen và chủ nhân cái đầu đang vùi mặt vào cổ một cách say sưa, mím những nụ hôn mạnh mạnh xuống.
"Làm gì đó, Abo?". Tôi hỏi, nhưng cảm thấy giọng của bản thân nhỏ xíu.
"Nhớ"
Chết tiệt! Giờ mới nghe thấy từ này. Thức dậy liền làm cho tim người khác đập mạnh như vậy mà cũng được sao? Đồ bác sĩ khùng!
"Ư... Đừng mà. Đau!". Lực mυ'ŧ tới như vậy thì thành vết chắc luôn.
".........". Cản cũng không nghe, hơn nữa còn chuyển sang chỗ khác nữa.
"Anh Singto... ư... đừng làm thành vết. Hôm nay em phải ra ngoài.". Sáng sớm như vậy, ai bảo vùi vào cổ người ta vậy nè.
"Lát anh đi cùng.". Anh ấy nói rồi luồn tay vào áo, vuốt ve lên tới ngực.
"Ư... Đ... Đừng..."
"Đi mà... Lâu rồi đó, anh bận việc suốt.". Tim tôi đạp mạnh kiểu mà không hề nghe lệnh chút nào. Người đang vùi mặt ngẩng lên, nhìn chăm chú sâu vào trong mắt tôi rồi bất động như vậy.
Tưởng là cách này sẽ có hiệu quả suốt hay sao?
"Ừ". Tôi nắm lấy cổ người ở phía trên xuống và chạm môi với đối phương.
Ờ, hiệu quả.
**************************************
Ghét sự mềm lòng của mình thiệt mà. Rồi sao? Phải ngồi đau hông như vậy đây nè.
"Cháo đây.". Thằng cha bác sĩ khuấy qua lại cháo trong tô rồi đặt ở trước mặt. Hôm nay chúng tôi ăn sáng ở trên bàn trong phòng khách, sát với tấm kính lớn. Hôm nay nắng đẹp, thời tiết đẹp, bầu trời đẹp, hợp với việc đi té nước cùng với việc ngắm gái trên đường.
Rồi tại sao!!!
"........."
"Giận hả? Anh xin rồi mà. Tự em cho phép.". Abo nói với vẻ mặt thờ ơ cực kỳ. Đi đổ rằng mọi chuyện là lỗi của một mình tôi sao?
Rồi cãi rồi mắng gì được chứ? Tôi là người kéo anh ta tới hôn mà.
"Người ta nói người làm bác sĩ thường hay sεメ rất dữ dội bởi vì việc nặng và căng thẳng, đúng không?". Tôi nói móc méo bằng giọng gắt gỏng, cứ ngồi khoanh tay nhìn tô cháo nhưng vẫn chưa đυ.ng vào.
"Nếu thật sự dữ dội, giờ này em dậy không nổi nữa rồi. Không phải chỉ một đợt như vậy đâu."
"Bởi vì em cản, không thì chắc không dừng.". Tôi cãi.
"Em từng cản anh được hay sao?"
"Abo! Đồ bác sĩ khùng!"
"Đừng giận chứ, Krist. Chuyện này là chuyện tự nhiên. Hơn nữa lâu rồi anh cũng không có ôm em ngủ. Thông cảm cho nhau chút đi chứ."
"Ờ, không giận thì không giận.". Cãi cũng không mạnh miệng cãi được, bởi vì một mình cái từ nhớ hồi sáng thiệt luôn mà. Tôi bắt đầu múc cháo vào miệng của mình.
"Ngon không? Ăn nhiều nhiều nhé. Để có sức đi té nước.". Nhắc tới chuyện này cũng tốt. Lúc còn ở trên giường, hình như tôi thoáng nghe thấy cái gì đó phải không ta?
"Anh định đi cùng có nghĩa là sao?". Tôi nhìn đối phương mà lúc này đang ngồi múc cháo của mình vào miệng.
"Thì đi cùng đó. Hay là không được?"
"Không có nói gì, nhưng không làm việc hả? Khoảng thời gian Songkran, phần lớn bác sĩ phải trực ca mà, không phải sao?"
"Anh đổi ca với những bác sĩ khác, nên mới làm việc dai dẳng suốt 3 ngày đây."
"Để đi té nước với em ấy hả?". Tôi nhìn người trước mặt một cách kinh ngạc. Thì đâu còn câu trả lời nào khác dành cho câu hỏi này nữa đâu.
"Ừ"
"Tại sao?"
"Lo... và muốn giữ kỹ nữa."
"...............". Tiêu rồi...
"Lý do vậy đủ chưa?"
"...............". Đủ...
---------- End Chap 45 ----------