Hai người không nói gì chỉ uống canh gà, Lục Thâm múc cho Kỷ Thanh Thiền một chén đầy, Kỷ Thanh Thiền bưng lên uống hết.
Nửa ngày sau, Kỷ Thanh Thiền buông chén canh, nhìn chằm chằm con gà
bên trong nồi đất, bất thình lình mở miệng:
"Chuyện ngày hôm nay anh đừng nói ra."
Lục Thâm ừ một tiếng, Kỷ Thanh Thiền ngẩng đầu lên nhìn Lục Thâm, tiếp tục nói:
"Thật ra để Quan Minh Huân cưỡиɠ ɠiαи tôi cũng được đó."
Lúc này Lục Thâm mới ngẩng đầu lên nhíu mày, trong mắt hiện tia tức giận. Trên môi Kỷ Thanh Thiền dính canh gà bóng loáng, hướng Lục Thâm nở nụ cười:
"Tôi có thể để hắn chịu cảm giác tội lỗi rồi chi phối hắn."
Lục Thâm đem muỗng thả lại vào chén, nhìn chăm chú Kỷ Thanh Thiền không nói lời nào, Kỷ Thanh Thiền hơi chớp mắt, đèn màu vàng óng ánh trong phòng chiếu lên đường nét gương mặt Lục Thâm càng thêm sâu sắc. Kỷ Thanh Thiền mất tập trung cầm muỗng canh lên, mò thịt trong nồi đất.
Tay cầm muỗng đột nhiên bị đè lại, Lục Thâm nắm đỏ cả tay Kỷ Thanh Thiền, tức giận nói:
"Cậu suy nghĩ điên khùng gì vậy?"
Kỷ Thanh Thiền bĩu môi, thả muỗng canh xuống, khó chịu nói:
"Buông tôi ra."
Hình như Lục Thâm giận thật, đôi môi mím thành một đường, ánh mắt chuyên chú tối tăm, Kỷ Thanh Thiền thở dài:
"Tôi nghĩ chơi vậy thôi, chẳng phải hắn chưa cường gian được sao."
Lục Thâm vẫn còn tức giận, anh đột nhiên kéo Kỷ Thanh Thiền đến bên kia bàn, đặt người lên trên tường, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Thanh Thiền, từng chữ từng câu uy hϊếp nói:
"Tốt nhất là cậu đừng làm chuyện xấu gì nữa, bằng không tôi không thể bảo đảm là sẽ luôn giữ bí mật giúp cậu."
Kỷ Thanh Thiền khẽ cười, dường như không có việc gì lớn, cậu nhẹ giọng nói:
"Anh thử xem."
Lục Thâm nghiêm mặt không nói gì, Kỷ Thanh Thiền đẩy Lục Thâm ra,
thình lình xoay người lại, đẩy Lục Thâm không hề phòng bị ngã lên giường.
Một giây sau cậu nhanh chóng ngồi lên chân Lục Thâm, cúi người ghé sát. Kỷ Thanh Thiền cưỡi trên người Lục Thâm, mặt đối mặt cùng anh, chóp mũi chạm vào nhau.
Ánh mắt Lục Thâm hơi mờ mịt, lại lộ ra chút lành lạnh, anh nhìn con ngươi nâu nhạt của Kỷ Thanh Thiền, và ý cười trong mắt cậu.
Tay Kỷ Thanh Thiền lần mò phía dưới Lục Thâm, đột nhiên cúi đầu, hôn lên đôi môi anh, không giống cái chạm nhẹ nhàng lên khóe môi lần trước, mà
môi và môi dán vào nhau, thậm chí còn đưa lưỡi tỉ mỉ liếʍ đôi môi Lục Thâm, muốn thăm dò bên trong.
Lục Thâm mở to hai mắt, hô hấp nặng nề, xúc cảm mềm mại ôn nhuận trên môi và hạ thân được xoa như có như không khiến anh vừa khϊếp sợ vừa muốn phá giới hạn với Kỷ Thanh Thiền.
Anh không tự chủ được ôm chặt Kỷ Thanh Thiền đang kề sát trên người mình, đổi vị trí cho nhau, đè Kỷ Thanh Thiền chặt chẽ lên giường, giành lại thế chủ động dùng sức hôn môi.
Anh hé miệng giằng co cùng đầu lưỡi Kỷ Thanh Thiền, phía dưới dùng lực chặn lại Kỷ Thanh Thiền, hô hấp nóng rực, công tắc du͙© vọиɠ đã hoàn toàn được bật.
Kỷ Thanh Thiền nằm trong lòng mình gầy gò tinh tế, làm Lục Thâm muốn ngừng mà không được.
Lục Thâm sớm đã nóng rực cứng rắn, Kỷ Thanh Thiền đột nhiên dừng lại, dùng sức đẩy Lục Thâm ra, rũ mắt nhìn phía dưới Lục Thâm đã đỉnh thành lều trại.
Lục Thâm vừa muốn nhoài người ra chạm vào cậu, Kỷ Thanh Thiền lại từ trên giường đứng lên, cách xa Lục Thâm vài bước. Cậu nhếch môi cười với Lục Thâm đang cố gắng kiềm chế, giọng nói lạnh lùng phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì:
"Anh xem, anh thích tôi nhưng thế, chắc chắn sẽ không bán đứng tôi đâu."
Kỷ Thanh Thiền đưa tay mân mê cánh môi, trên mặt ửng hồng bất thường, mắt nâu nhợt nhạt ngậm ý cười.
Lục Thâm cắn chặt răng, nhìn cậu chằm chằm, rồi hít một hơi thật sâu, đứng dậy chạy vào toilet.
Ngày kế tiếp, Kỷ Thanh Thiền vẫn nói chuyện như thường với Lục Thâm nhưng anh đếch quan tâm, chỉ lạnh lùng oán hận nhìn cậu, rồi quay đầu đi thẳng vào lớp, bỏ lại Kỷ Thanh Thiền đứng tại chỗ thờ ơ nở nụ cười.
Đại hội thể thao tiến hành nhanh chóng, chạy 3000 mét là hạng mục lớn, nên được xếp vào hai ngày cuối. Mấy ngày trước Kỷ Thanh Thiền vẫn luôn cắm đầu vào máy tính trong thư viện để lên mạng, bởi vì đại hội nên thư viện rất ít người, cơ hồ cả phòng máy tính chỉ có hai, ba người.
Kỷ Thanh Thiền đang lên mạng, đột nhiên có người đằng sau vỗ mình, cậu sợ hết hồn, theo bản năng tắt trang web quay đầu lại.
Hàn Mạt Tử mỉm cười nhìn cậu, cầm trong tay đống giấy lộn xộn:
"Kỷ Thanh Thiền, em cũng ở thư viện à."
Kỷ Thanh Thiền nhìn chăm chú cô một giây, suy nghĩ tính khả thi cô nàng đã nhìn được màn hình máy tính vừa nãy, mới cười trả lời:
"Dạ, bên ngoài nóng quá, vào thư viện hưởng máy lạnh."
Hàn Mạt Tử gật đầu tán đồng, một bên gật đầu một bên kéo ghế dựa bàn máy tính kế bên Kỷ Thanh Thiền.
Kỷ Thanh Thiền nhìn cô ngồi xuống, khởi động máy, rũ mi:
"Chị làm bài tập hả?"
Hàn Mạt Tử buồn bực lắc lắc đầu, còn làm nũng bán manh mà chu mỏ:
"Không phải, là gửi bản thảo bài phát biểu cho đại hội thể thao, Chủ nhiệm ban tuyên truyền yêu cầu chị chỉnh sửa rồi in ra."
Hàn Mạt Tử không vui mở bài word, cau mày nhìn màn hình. Kỷ Thanh Thiền bĩu môi, cô ở đây làm mình không có cách nào lên mạng điều tra tư liệu "bí mật", chỉ có thể tùy tiện lên web xem video.
Hàn Mạt Tử sửa sang được một nửa chậm rãi xoay người, quay đầu thấy Kỷ Thanh Thiền tập trung tinh thần xem phim hoạt hình, thấy hơi mắc cười, lén lút lấy điện thoại ra chụp lén Kỷ Thanh Thiền.
edit @YinKeAi. beta @bihyuner
Lúc Kỷ Thanh Thiền nhận ra Hàn Mạt Tử đang nhìn mình, Hàn Mạt Tử đã cất điện thoại, vì bật chế độ im lặng nên cậu không phát hiện.
Hàn Mạt Tử ló đầu hỏi:
"Em xem phim hoạt hình gì vậy?"
"Cừu Vui Vẻ và Sói Xám."
Hàn Mạt Tử ồ một tiếng:
"Sở thích đặc biệt ghê, vậy em thích con cừu nào?"
Kỷ Thanh Thiền nhíu mày, nghĩ thầm mình xem phim hoạt hình, sao phải thích cừu, cậu hơi mất kiên nhẫn, trả lời:
"Sói xám."
Hàn Mạt Tử thấy Kỷ Thanh Thiền hình như không thích thú lắm, sửa hết nội dung xong, nói tạm biệt và hẹn gặp lại với Kỷ Thanh Thiền.
Chờ Hàn Mạt Tử đi được hai phút, Kỷ Thanh Thiền mới tắt video, tiếp tục tra tư liệu. Cậu tìm rất nhiều trang, thậm chí vượt tường lửa tra cứu website nước ngoài, mới tìm được một thông tin cách đây rất lâu.
Do đọc tiếng Anh mất công tốn sức nên nhìn cậu rất nghiêm túc chăm chú.
"Kỷ Thanh Thiền."
Kỷ Thanh Thiền từ chỗ ngồi lập tức đứng lên, nhanh chóng quay về phía sau, đối diện ánh mắt không tin nổi của Hàn Mạt Tử.
Cậu mím môi đối diện với Hàn Mạt Tử, biểu tình Hàn Mạt Tử khó hiểu nhíu mày lại:
"Em, em đang tra cái gì?"
Kỷ Thanh Thiền hơi chớp mắt: "Chị nhìn thấy gì rồi?"
Hàn Mạt Tử vừa đến phòng photocopy của thư viện, phát hiện mình chưa lấy USB, quay về thấy trong phòng máy tính có thêm hai người, chặn lại con đường mình vừa đi, cô liền đi vòng từ cửa sau, mà chỗ đó phải đi qua vị trí của Kỷ Thanh Thiền.
Cô chỉ liếc mắt một cái, thấy trên màn hình đều là tiếng Anh, còn tưởng Kỷ Thanh Thiền đang tìm hiểu chuyên ngành để du học nước ngoài, nên hiếu kỳ muốn biết Kỷ Thanh Thiền định nộp đơn đi đâu.
Kết quả thấy được thứ khác.
Hàn Mạt Tử khϊếp sợ lại hơi thắc mắc, nét mặt Kỷ Thanh Thiền bây giờ không hoảng loạn thất thố vì bị phát hiện, đáy mắt tối sầm dần.
Hàn Mạt Tử giật giật môi, đè thấp giọng nói:
"Em điều tra, ba em...."
Kỷ Thanh Thiền chán ghét rũ mắt:
"Chị hẳn phải biết, ông ta không phải cha ruột em?"
Ngữ khí Hàn Mạt Tử có chút đáng thương, không tán đồng với cậu:
"Nhưng, em được ông ấy nhận nuôi..."
Kỷ Thanh Thiền khẽ thở dài nói:
"Chuyện này không liên quan tới chị, chị quên đi là tốt."
Hàng mi Hàn Mạt Tử thanh tú, có ý khuyên can:
"Sao em phải như vậy..."
Kỷ Thanh Thiền rất phiền chán, thầm nghĩ tại sao ai cũng hỏi cậu vấn đề này, chuyện này không hề liên quan tới họ, sao mỗi người đều khuyên Kỷ Thanh Thiền không nên làm vậy.
Truyện chỉ được đăng tải trên s1apihd.com @YinKeAi. Ăn cắp làm chó!!
Ánh mắt Kỷ Thanh Thiền dần lạnh:
"Em cứ làm đó, tốt nhất là chị đừng nói ra ngoài."
Nói xong, cậu xoay người, đóng hết tab lại, xóa lịch sử trình duyệt, tắt máy tính.
Hàn Mạt Tử còn đứng ở đó, thấy Kỷ Thanh Thiền đi lập tức cũng đi theo, Kỷ Thanh Thiền đi thẳng tới thang máy, nơi đó cơ hồ không ai, lúc này Hàn Mạt Tử mới dám cất cao giọng, lo âu tận tình khuyên nhủ nói:
"Kỷ Thanh Thiền, em đừng điều tra cái kia, nguy hiểm lắm."
Kỷ Thanh Thiền liếc cô một cái, đột nhiên rũ mắt:
"Em thẳng thắn nói với chị, em ở nhà bọn họ không vui vẻ, em rất ghét cả nhà bọn họ. Mẹ chị và mẹ Kỷ Thư Tình không phải là đối thủ cạnh tranh sao?"
"Nếu chị có chuyện xấu của bà ấy thì đưa em, em giúp mẹ chị tiêu diệt đối thủ, nhất cử lưỡng tiện."
Mẹ Kỷ Thư Tình - Lữ Nãi Tiệp có một nhà trẻ tư nhân rất nổi danh ở Hải thị, mẹ Hàn Mạt Tử gần đây cũng mở một nhà trẻ tư nhân, danh tiếng vang dội, hai nhà trẻ thường bị lấy ra so sánh.
Hàn Mạt Tử không tán đồng nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Thiền, lúc này thang máy vừa vặn mở ra, cậu đi vào, Hàn Mạt Tử cũng đi vào theo. Kỷ Thanh Thiền hơi chớp mắt, giọng nói mất tập trung:
"Chị tới lấy USB mà."
Hàn Mạt Tử lòng tràn đầy ưu sầu nói tiếng ừ với Kỷ Thanh Thiền.
Lúc này cửa thang máy sắp đóng, Kỷ Thanh Thiền chậc lưỡi, ấn nút mở cửa thang máy sắp đóng lại, không nói gì mà chỉ nhìn Hàn Mạt Tử, mấy giây sau, Hàn Mạt Tử mới phát hiện, trên tay mình không có USB, vừa nãy lo lắng chuyện của Kỷ Thanh Thiền, nên quên mất luôn USB.
"Em chờ chị chút, chị chạy đi lấy."
Kỷ Thanh Thiền bĩu môi, nhìn Hàn Mạt Tử chạy ra ngoài, không hề do dự ấn nút đóng cửa thang máy.
Bất kể là Hàn Mạt Tử, hay là Lục Thâm, hoặc là Quan Minh Huân, những thiếu niên khỏe mạnh lớn lên trong tình yêu thương của gia đình, đều thiện lương đến khờ dại.
Nhưng đó là thứ thiện lương ngu xuẩn, Kỷ Thanh Thiền nghĩ, cậu không cần.