Trước giờ cô không biết trong lòng Cố Hàn Yên lại ẩn chứa nhiều chuyện đau lòng như vậy, rõ ràng rất khó vượt qua, cô ấy còn miễn cưỡng cười vui bên cạnh cô, muốn tự mình ôm đồm tất cả đau khổ và áp lực sao, cô ấy có từng nghĩ bản thân liệu có thể chịu đựng hết nhiều thứ như vậy không?
Nước mắt đã khô lại lăn xuống một lần nữa. Hai người các cô còn phải trải nghiệm cảm giác tan nát cõi lòng này bao nhiêu lần nữa? Còn bao nhiêu tuyệt vọng não nề cần các cô phải vượt qua? Còn bao nhiêu tổn thương kiểu giận chó đánh mèo này mà các cô buộc phải thừa nhận?
Một tình cảm không nhìn thấy kết quả, phải chăng liền mất đi tư cách truy cầu?
Vì cớ gì hai cô không có quyền yêu và được yêu!
Từng tia sáng vụn vỡ len qua lá cây chiếu lên người Tô Vũ Khởi, giống như trái tim tan nát của cô bây giờ. Ánh mặt trời dù ấm áp ra sao cũng không thể hong khô ẩm ướt trong lòng, gió có mạnh thế nào cũng không đủ sức truyền đạt nhớ nhung của cô, l*иg ngực đáng tin đến đâu cũng không thể an ủi được trái tim bất ổn, tất cả bởi vì người đó, sẽ không còn trở về bên cô.
Tô Vũ Khởi ngồi trên mặt đất lạnh lẽo mãi đến khi nước mắt khô cạn mới dụi mắt đứng lên. Hai chân cô tê dại, lúc này ngẩn ngơ nhìn quanh mới phát hiện dọc hai bên đường người đi đường đã dần nhiều lên, tới tới lui lui, người thì hững hờ người thì vui tươi, đôi mắt vốn tối tăm nay lại càng thêm ảm đạm.
Lúc đi đến ngã tư, Tô Vũ Khởi bỗng nhiên dừng lại nhìn qua quán trà sữa ở góc đường cô và Cố Hàn Yên vẫn thường ghé mua. Quán trà này trước giờ buôn bán rất tốt, lúc nào cũng có nhiều người xếp hàng chờ đến lượt. Lần nào đến đây Cố Hàn Yên cũng để cô qua một bên rồi đến trước cửa chờ xếp hàng.
Cô ấy vẫn luôn chu đáo và dịu dàng như thế, nhưng chưa từng nói ra nhiều lời.
Vành mắt Tô Vũ Khởi đỏ bừng nóng hổi, bởi vì một đêm không ngủ lại còn khóc nên bây giờ vừa rát vừa đau.
Cô khẽ nheo mắt, lúc nhìn lướt qua xe cộ như nước chảy ngoài đường, cô bỗng nhiên khựng lại rồi đứng hình nhìn chằm chằm phía trước, máu huyết toàn thân tê cứng, cảm giác lạnh lẽo lan tràn từ đầu đến chân.
Cố Hàn Yên và Trần Sâm đang nắm tay nhau đứng chờ đèn xanh trên lối bộ hành, cô không hề nhìn thấy Tô Vũ Khởi, cùng Trần Sâm nói nói cười cười, dáng vẻ cả hai vô cùng thân mật.
Tô Vũ Khởi nhìn mãi vào đôi tay hai người bọn họ đang nắm chặt lấy nhau, hơi thở dần dần rối loạn, nỗi đau trong tim lần thứ hai bùng nổ.
Cuối cùng cô cũng hiểu rồi, vì sao Hàn Tuệ lại xuất hiện đúng lúc trước mặt cô.
Bên tai cô vẫn văng vẳng lời nói cay nghiệt của bà: "Cô rời khỏi Hàn Yên thì con tôi mới có hạnh phúc thực sự! Tôi cho cô biết ba nó đang bị ung thư phổi thời kỳ cuối, không còn sống được mấy ngày! Tâm nguyện lớn nhất của ông ấy là nhìn thấy Hàn Yên kết hôn sinh con, có cuộc đời hạnh phúc. Nếu không phải vì cô thì nhà tôi làm gì rối tung rối mù gà bay chó sủa đến mức này, con gái tôi quá yếu lòng, cô cho rằng nó đối với cô có tình cảm thật sao? Chỉ là bị cô lôi kéo thôi! Là đồng tình, là thương hại thôi cô hiểu chưa, đừng có tưởng thật! Con tôi có người yêu, cũng đến lúc phải kết hôn rồi, hai đứa nó đã sớm hẹn hò, ngày hôm qua đã đính ước, nếu cô còn có chút lương tâm, nếu cô còn nhận thức cái người cô gọi là chú thì đừng khuấy đảo cuộc sống của Hàn Yên nữa! Cô để nó có cuộc sống an ổn được không, để chú cô có thể ra đi thanh thản được không!"
Phải chăng Cố Hàn Yên vẫn lừa gạt mình, cô ấy ở bên mình chỉ vì đồng tình và thương hại sao? Có thật vì cô ấy mềm lòng không? Và bọn họ, có phải đã ở bên nhau từ rất lâu rồi không…
Càng nghĩ Tô Vũ Khởi càng thấy đáng cười, cười đó mà khóc đó, nước mắt khô khốc lạnh lùng chảy xuống gò má cô. Nếu Cố Hàn Yên thật sự đồng tình cô thật sự thương hại cô thì có khi kết quả còn tốt hơn bây giờ. Nhưng mà, sự thật vốn không phải vậy. Những quan tâm dịu dàng yêu thương kia không phải là giả, Cố Hàn Yên đối với cô, cũng giống như cô đối với cô ấy vậy.
Chính bởi vì sự ích kỷ của cô mới làm cho cô ấy bị kẹp giữa khổ sở đôi bờ, cũng bởi vì cô quá tham lam, mới làm cho cô ấy lâm vào cục diện khó xử thế này, phải, tất cả sự khổ sở của Cố Hàn Yên đều bởi do cô. Nếu như ngay từ lúc ban đầu cô không biểu lộ tình cảm với Cố Hàn Yên thì có lẽ hai người đã không yêu nhau, nếu vậy có lẽ cả hai sẽ không cần chịu đựng những đau khổ này?
Và có lẽ, cô ấy đã không cần có cuộc sống phải lo lắng bộn bề như bây giờ.
Nếu thật lòng yêu, sao cô có thể nhẫn tâm nhìn Cố Hàn Yên ngày một tiều tuỵ, vùi trong mệt mỏi không cách nào giải thoát? Vì Cố Hàn Yên, cô thấy đau lòng.
Hai cô chẳng qua chỉ là hai người phụ nữ bình thường nhất trên thế gian này, rốt cuộc vẫn phải đi trên con đường đã đặt sẵn dưới chân mình. Tưởng rằng bản thân sẽ thoát khỏi thế tục nhưng thực tế mãi chỉ là một cá thể phàm tục trên trần đời mà thôi.
Tô Vũ Khởi dõi theo bóng lưng của Cố Hàn Yên, mặc kệ người đàn ông bên cạnh, không một phút nào lìa xa giống như muốn ghi khắc hình bóng cô vào trong mắt mình. Cô cứ nhìn mãi đến khi Cố Hàn Yên rời xa, nhìn theo chiếc bóng dần biến mất, mỗi một giây phút đó đều tập trung tất cả quyến luyến còn lại trong cô.
Nếu chị đã không thể quyết định, vậy hãy để em giúp chị lựa chọn.
————-
"Bây giờ anh buông tay ra được chưa?" Cố Hàn Yên chán nản nói với người đàn ông trước mặt, chỉ là qua đường thôi, có cần sống chết gì cũng phải nắm tay cô không buông không?
"Sao vậy, em ngại à?" Trần Sâm cười cười buông tay Cố Hàn Yên ra, gãi gãi mũi rồi nói: "Anh chỉ lo cho em thôi mà, ở ngoài đường xe nhiều vậy, lỡ tài xế nào chạy ẩu rồi quẹt vào em thì biết làm thế nào?"
"Em không phải trẻ con, không phải chưa từng băng qua đường." Cố Hàn Yên lạnh mặt chỉnh lại quai đeo balo trên vai, trong lòng không yên. Từ lúc cô về nhà Hàn Tuệ đã lấy mất điện thoại của cô, nói là tổ chức sinh nhật cho cô, còn gọi Trần Sâm đến tham gia, có trời mới biết mấy hôm nay đến ngày tháng cô còn không nhớ rõ, làm sao nhớ được ngày sinh của mình. Cố Hàn Yên biết Tô Vũ Khởi đang ở nhà chờ cô nên đòi mẹ trả lại điện thoại nhưng bà nhất định không chịu, còn lấy chuyện của ba cô ra ép, bắt buộc cô ở lại qua đêm thì thôi đi, ngày hôm sau còn bắt cô đi theo dạo phố. Cô thực sự không hiểu mẹ mình đang tính toán cái gì trong đầu.
"Hàn Yên, Tiểu Trần, hai đứa nhanh lên xem nào!"
"Ba, ba đi nhanh vậy làm gì, con chạy theo không kịp, còn bị đèn xanh đèn đỏ cản lại, làm con lo muốn chết!"
"Sợ gì, con đừng có xem ba như bệnh nhân chứ, ba rất là khoẻ mạnh." Cố Hữu Quyền cười nói: "Hai ngày nay miệng mồm không dễ chịu chút nào, động tí là muốn hút thuốc, làm ba muốn đứng không được, muốn ngồi cũng không xong."
Cố Hàn Yên giúp ông bẻ lại cổ áo: "Không phải mẹ đã mua cho ba kẹo cai thuốc sao? Lúc nào ba thấy khó chịu thì ngậm kẹo vào, nhất định ba phải nhịn thuốc, không được lén lút mọi người không để ý thì hút thuốc, nếu không sau này con không thèm lo cho ba nữa. Với lại bình thường ba phải uống nhiều nước, có thể thải độc."
"Biết rồi biết rồi, giờ con bắt đầu dài dòng như mẹ con rồi đó, ba biết thuốc quan trọng hay mạng người quan trọng mà. Nhưng mà thói quen nhất thời khó sửa." Cố Hữu Quyền vừa nói vừa đấm đấm thắt lưng, nhìn quanh quất: "Ủa mẹ con đâu rồi nhỉ? Con thấy bà ấy có kỳ quặc không? Mới sáng sớm đã ra khỏi nhà, đi tập thể dục buổi sáng cũng không gọi ba, bây giờ còn đòi ở đây thuê phòng ăn trưa. Ba con mình đi vòng vòng nãy giờ nhưng có thấy bà ấy đâu? Tự nhiên bắt hai đứa con đến đây rồi không biết phải làm gì, bà ấy có ý gì? Cho dù ba ngã bệnh nhưng chăm mấy ngày là ổn rồi, đâu thể để hai đứa nghỉ làm suốt ngày được!"
"Không sao đâu ạ, khó khăn lắm chú mới bình phục, trời vừa sáng cô đã nghĩ sẽ đưa chú ra ngoài ăn bữa cơm thật ngon, nhà hàng này có mấy món cá tươi lắm, còn có mấy món canh rất ngon, đặc biệt phù hợp để chú bồi bổ sức khoẻ. Bữa hôm nay để cháu mời, đến đó chú muốn ăn gì cứ gọi, no bụng rồi sẽ không nghĩ đến thuốc lá nữa!"
"Có hai cô chú là người lớn ở đây sao để cháu bỏ tiền được, thằng nhóc này, không cần khách sáo vậy đâu." Cố Hữu Quyền vừa nhìn Cố Hàn Yên, vừa nhìn Trần Sâm: "Chú biết cháu và Hàn Yên là bạn tốt, mẹ của nó cũng làm phiền cháu nhiều, chuyện nào ra chuyện đó, mỗi người có cách nhìn khác nhau, cháu giúp chú một tay, chú cám ơn cháu nên bữa cơm này để chú mời. Ăn cơm xong cháu và Hàn Yên lo đi làm đi, ai cũng có việc làm, đừng làm dở việc."
Cố Hàn Yên lo lắng nhìn xung quanh: "Mẹ nói chúng ta đứng đây chờ mẹ ạ?"
"Ừ, nói là đi một lúc đã rồi mới bắt xe đến đây, thật là, sáng sớm gọi ba cùng đi không phải tốt hơn sao."
"Bây giờ là giờ cao điểm, chắc là bị kẹt trên đường, để ba gọi bà ấy xem sao?"
Đang nói thì đột nhiên Cố Hữu Quyền nghe thấy có người gọi ông, vừa quay đầu lại đã thấy Hàn Tuệ chạy tới, ánh mắt hoang mang, làm Cố Hữu Quyền giật nảy người: "Bà làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì mà đầu đầy mồ hôi vậy?"
"Không, không có chuyện gì." Hàn Tuệ ngoái đầu nhìn lại sau lưng, lau mồ hôi trên mặt, cười cười không được tự nhiên: "Sáng sớm rảnh rỗi nên đi bộ một chút, tình cờ gặp mấy bà bạn hay cùng tập thể dục nên tôi chạy theo họ đến đây."
Cố Hàn Yên nhìn kỹ Hàn Tuệ một lượt từ trên xuống dưới, Hàn Tuệ bị cô nhìn đến mức chột dạ: "Hàn Yên, con nhìn mẹ làm gì?"
"Sáng nay mẹ đi chạy bộ?" Cố Hàn Yên thấy ánh mắt bà trông rất lạ: "Mẹ đi với ai?"
"Bây giờ mẹ đi tập thể dục với ai cũng phải báo cáo với con hả?" Hàn Tuệ quệt mồ hôi trên trán, lấp liếʍ: "Cả nhóm sáu bảy người, chẳng lẽ phải kể tên từng người cho con nghe?"
"Thôi, cô chỉ đến muộn một chút thôi mà, không sao đâu, em đừng hỏi nữa. Cô có mệt không, cháu bóp vai cho cô nha!" Trần Sâm nửa đùa nửa thật bước đến đấm đấm vai cho Hàn Tuệ, bị ánh mắt lạnh như băng của Cố Hàn Yên như gáo nước lạnh tạt vào, mới ngộ ra bản thân mình làm hơi quá, ngại ngần thu tay về, làm ra vẻ giận dỗi đứng một bên.
"Nếu người đến đông đủ rồi thì chúng ta đi đi."
Cố Hàn Yên cảm thấy không chỉ có mẹ cô kỳ lạ mà Trần Sâm cũng rất kỳ quái. Trước kia rõ ràng hắn từng nói sẽ không ép cô chấp nhận nhưng lắm lúc lại làm những chuyện rất khác người. Giống như lúc nãy khi băng qua đường, hắn một hai lôi kéo tay cô cho bằng được, bây giờ còn đấm bóp vai cho Hàn Tuệ, cứ xem như Hàn Tuệ chấm trúng hắn nhưng nói cho cùng, chỉ cần cô không chấp nhận thì cả hai sẽ vẫn chỉ là bạn bè bình thường, vì cớ gì hắn rất có vẻ nôn nóng hoà vào không khí gia đình cô vậy!?
Bất an trong lòng Cố Hàn Yên ngày càng có xu hướng lan rộng, cô đi đến bên cạnh Hàn Tuệ kéo kéo tay áo của bà: "Mẹ, giờ mẹ trả lại điện thoại cho con được chưa?"
Hàn Tuệ bĩu môi: "Sao thế, mới chỉ có một đêm không về đã nhớ con hồ ly nhà con rồi à?"
"Mẹ, mẹ đừng nói khó nghe vậy được không? Trước khi đi con có nói con sẽ về sớm, em ấy không gọi được cho con sẽ lo lắng."
"Lo lắng? Mẹ thấy con mới là người lo lắng đó." Hàn Tuệ sầm mặt lại, trừng mắt nhìn cô: "Đừng đề cập chuyện này với mẹ nữa, đợi ăn cơm xong mẹ tức khắc sẽ trả cho con, ba con bệnh mới khỏi, ăn bữa cơm chung với ông ấy không được sao? Nếu con có thể chuyển hết tâm tư con dành cho con bé kia qua ba con thì mẹ sẽ tạ ơn trời đất phù hộ."
"Mẹ, chuyện nào ra chuyện đó, không phải mẹ nói cho con thời gian sao? Ba như vậy trong lòng con cũng rất buồn, mẹ đừng ép con nữa có được không?"
"Mẹ buộc con cái gì? Mẹ cũng không nói không cho con và nó gặp mặt? Mẹ chỉ nghĩ không muốn nó phá rối bữa cơm đoàn viên của nhà mình thôi? Muốn điện thoại thì ăn cơm xong rồi nói."
Editor: Có ai muốn vào bóp chết Trần Sâm như mình không? Sao trên đời này luôn có loại đàn ông mặt dày tự cho mình có giá như vậy nhỉ? Mẹ của Cố Hàn Yên thì không còn lời nào để nói, bất hạnh thay những người con không làm chủ được cuộc đời mình!