Lần thứ hai trở lại nơi này, trong lòng Tô Vũ Khởi tràn đầy cảm khái. Cảm giác cay đắng trước kia đã hòa tan đi rất nhiều, có lẽ vì cô không còn cô đơn một mình nữa.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi đến nơi này, có lẽ trong thâm tâm muốn nhìn lại một lần, là nơi từng có hồi ức của một thời, cũng là nơi từng có tình cảm mà cô để tâm nhất.
Khu vui chơi chẳng khác gì ngày xưa, kia chiếc thang trượt hình chú voi lớn màu xanh da trời, đây chiếc xích đu màu cam không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, còn có tòa lâu đài nho nhỏ và rất nhiều cây xanh. Những năm tháng ấy mỗi ngày sau giờ cơm trưa, cô và Văn Trân sẽ ngả lưng dưới bóng cây nghỉ mát, cùng nhìn ngắm mấy đứa nhóc vui đùa chạy trốn tán loạn, hưởng thụ chút thời gian yên bình.
Dưới tán cây có một cái ghế đá màu hồng sau khi trải qua gió táp mưa sa như bị mòn đi một lớp, bề mặt sáng choang. Tô Vũ Khởi ngồi xuống, nhìn mấy đứa trẻ được cha mẹ dẫn lên thang trượt, mỉm cười trong vô thức.
Tình yêu là gì?
Tình yêu là một khởi đầu và kết thúc mà bạn không bao giờ nghĩ đến.
Cô đoán được khởi đầu nhưng nào có đoán được kết thúc. Vẫn tưởng rằng chỉ cần cả hai cùng kiên định thì có thể chờ đợi kết quả, nhưng mà hiện thực so với tình cảm lúc nào chẳng tàn nhẫn hơn.
Cô từng đọc đâu đó một câu trong cuốn sách thế này: Tình cảm sâu nặng là một gánh nặng mà bạn không mang nổi, lời thề hứa vốn được sinh ra để thỏa mãn lòng người hơn là được thực thi, ví như câu nói vì người tôi tình nguyện nhắm mắt đưa chân, dù biết rõ rằng sẽ không có ngày mai..
Nhiều năm trôi qua, cảnh còn người mất. Ở bên cô đã chẳng còn mấy ai, ai rồi cũng đi, cái lưu lại cũng chỉ là hồi ức, ngay cả người đã từng nói lời thề nguyện sẽ cùng cô cả đời đến cuối cùng cũng lựa chọn ra đi. Vì thế cô không còn dễ dàng tin vào những lời hứa hẹn nữa, cũng không dám tùy ý tuân theo một lời hứa hẹn nào. Mỗi người đều có dũng cảm đối mặt với thực tế nhưng không cách nào quên được lòng người. Tình yêu của cô thất bại không phải vì xã hội này. Ai cũng hiểu, nhưng ai cũng bất đắc dĩ không làm gì được.
Cố Hàn Yên sẽ ở bên cô bao lâu? Tô Vũ Khởi không biết, cũng không muốn biết. Cô vẫn chưa có sự chuẩn bị tốt nếu một mai phải rời khỏi người ấy, ở bên người ấy cô được sưởi ấm nỗi cô đơn, cho nên cô quyến luyến sự ấm áp này.
Thôi quên đi, hà tất phải nghĩ nhiều như thế? Chỉ làm cho bản thân thêm muộn phiền.
Tô Vũ Khởi nghĩ vậy rồi, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Mẹ, con muốn chơi cái kia!"
"Ừ, để chị dẫn con đi, đừng có chạy lung tung biết chưa?"
"Dạ."
Bước chân sắp hạ xuống miễn cưỡng ngừng lại nửa nhịp, Tô Vũ Khởi thẫn thờ nhìn người con gái đang đứng cách cô chừng ba bước dài, nhất thời quên mất bản thân đang định đi nơi nào.
Người phụ nữ kia mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn một bé gái khoảng hơn mười tuổi dắt theo một bé trai khác đi chơi rồi tựa như thở phào nhẹ nhõm, vén một ít tóc lên tai. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Tô Vũ Khởi, cô quay đầu nhìn lại rồi cũng ngây ngẩn cả người, sau đó liền trở nên kích động.
"..Vũ Khởi? Thật là cậu sao?"
Tô Vũ Khởi giật mình, nhét tay vào túi quần: "Hey, đã lâu không gặp."
Chẳng qua là trở về chốn cũ, sao trùng hợp đến mức có thể gặp lại người? Đây là người mà cô đã từng yêu tha thiết ba năm, bây giờ đã trở thành vợ người ta, là mẹ của một đứa trẻ, trong lòng Tô Vũ Khởi dù ít dù nhiều cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt nóng rực của Văn Trân vì một câu nói này mà trở nên nguội lạnh, cô mất tự nhiên cười cười, trù trừ đứng yên tại chỗ: "Đã lâu không găp… Cậu dạo này có khỏe không?"
"Tớ rất khỏe, cậu không cần lo lắng."
"Vậy thì tốt.." Văn Trân cúi đầu như nghĩ gì đó, rồi chần chừ hỏi: "Người đó.. có tốt với cậu không?"
Tô Vũ Khởi ngẩng đầu lên: "Cậu biết?"
"Ừ Lý Hinh nói cho tớ biết." Văn Trân cười: "Biết cậu sống tốt, tớ yên tâm rồi."
Đột nhiên Tô Vũ Khởi cảm thấy đau lòng: "Cậu sống không vui sao?"
"Không có." Văn Trân lắc đầu: "Anh ấy đối với tớ rất tốt. Chỉ là…"
"Chỉ là gì?"
"… chỉ là không buông được cậu."
Tô Vũ Khởi chấn động trong lòng, cười khổ trả lời: "Không phải lúc đó cậu lựa chọn ra đi sao?"
"Tớ biết, là lỗi của tớ. Tớ không giữ được lời hứa của tụi mình. Vì thế dù cuộc sống của tớ ra sao, tâm trạng của tớ thế nào cũng không trách được người khác. Tớ biết cậu không thay đổi, người thay đổi là tớ, nhưng tớ chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Cậu rất dũng cảm, vô cùng dũng cảm, nhưng dũng khí của tớ đã hao mòn hết rồi, không còn đủ để đi tiếp cùng cậu…"
Văn Trân bước lên phía trước rồi bỗng nhiên ôm lấy cô. Tô Vũ Khởi theo bản năng muốn né tránh nhưng bị Văn Trân ngăn cản, nhẹ giọng khẩn cầu: "Đừng nhúc nhích, tớ chỉ muốn ôm cậu một cái thôi, để cho tớ ôm cậu một cái thôi được không?"
Tô Vũ Khởi nhắm hai mắt lại: "Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi."
"Tớ biết cậu vẫn còn giận tớ."
"Tớ không giận."
"Cậu là một người rất hiền lành đơn thuần, tớ không bao giờ đành lòng làm tổn thương cậu. Tớ muốn bảo vệ cậu nhưng tớ làm không được. Hiện tại bên cậu có một người khác, tớ rất vui, ít nhất có người có thể bầu bạn có thể chăm sóc cậu, cậu vẫn còn có thể sống một cuộc sống mà cậu thích. Nếu có thể, tớ thật sự hy vọng cậu mãi mãi sẽ không thay đổi, cứ đơn đơn giản giản vui vui vẻ vẻ là được rồi. Tớ thích sự đặc biệt của cậu." Giọng nói của Văn Trân rất nhẹ, hơi thở ấm nóng tràn vào lỗ tai Tô Vũ Khởi.
"Vũ Khởi, nếu có một ngày thế giới này làm cậu thất vọng, cậu cũng đừng tuyệt vọng nhé. Bởi vì mỗi con đường đều sẽ có một phương hướng không thể không đi, mỗi người cũng sẽ có lý do không thể không lựa chọn. Xin cậu hãy nhớ cậu vĩnh viễn ở trong lòng tớ. Cho dù chúng ta xa cách, cho dù chúng ta không còn ở bên nhau, tớ sẽ vẫn luôn nhớ đến cậu. Ba năm đó đối với tớ mà nói, chính là cả đời."
"….. Vì sao đến bây giờ cậu mới nói với tớ những lời này?"
"Bởi vì tớ biết cậu đã có thể hoàn toàn từ bỏ tớ."
Nhiệt độ đang bao quanh mình đột nhiên biến mất, Văn Trân buông tay ra, mỉm cười với cô, trong nụ cười có đau khổ và quyến luyến, còn có thật nhiều cảm xúc mà Tô Vũ Khởi nhìn không hiểu. Cô bước lên một bước muốn hỏi Văn Trân nói những lời kia rốt cuộc là ý gì, nhưng Văn Trân đã xoay người bước nhanh rời đi.
"Văn Trân!"
Người bị gọi cứ thế đi thẳng. Có lẽ từ ngày chia tay hôm đó, hai người các cô đã không cách nào quay đầu nhìn lại.
Tô Vũ Khởi đứng ở đấy, nhìn theo bóng lưng của Văn Trân từ từ đi xa.
Cuộc nói chuyện ngày đó cứ vậy mà kết thúc. Tô Vũ Khởi tỉnh tỉnh mê mê trở về nhà, cô không hiểu Văn Trân nói những lời kia là có ý gì, ngồi ngẩn ngơ trên ghế cả một buổi chiều, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.
Trong mơ màng cô như quay về địa điểm cũ, lại gặp lại tình cảnh phát sinh ngày hôm nay, cô đứng đó chờ Văn Trân quay đầu lại. Nhưng vốn là Văn Trân cùng một đứa bé lại bỗng dưng biến thành Cố Hàn Yên.
Tô Vũ Khởi giật mình mở mắt. Tâm thần không yên, hoang mang lo sợ.
Ngoài cửa sổ bầu trời đen kịt, đồng hồ treo tường tích tắc vòng này đến vòng khác, đồ đạc trong phòng trong bóng tối chỉ còn hiện lên một chiếc bóng mơ hồ. Cha mẹ đi ra ngoài vẫn chưa về, mọi thứ xung quanh yên tĩnh lạ kỳ.
Không biết con cái nhà ai bỗng đốt pháo bên ngoài, đùng đùng đoàng đoàng nhuộm đẫm không khí đêm giao thừa, nhưng trong lòng Tô Vũ Khởi từ lâu đã không còn hứng thú.
Giấc mộng này báo trước điềm gì? Tô Vũ Khởi rất bất an. Lúc này, cô càng thêm nhớ nhung Cố Hàn Yên.
Lời editor: Đọc chương này thấy buồn và thương cho Văn Trân quá. Cuộc đời là những chuỗi dài bi kịch và bất đắc dĩ..