Khi gà vào tay chủ, thì chỉ 15phút là đã sạch sẽ và được cho vào nồi. Hạ Vy Bật bếp ga Cho gà lên đun rồi đập một củ hành, Cho thêm một ít nghệ để gà được vàng hơn.
Hai mươi phút sau gà chín, Hạ Vy vớt gà ra rổ cho ráo. Xong xuôi đâu đấy mới đi tìm thế Hải ăn cơm, nhưng vòng từ đằng trước ra đằng sau chẳng thấy anh ta đâu cả
Hạ Vy sợ lớn tiếng gọi sẽ bị hàng xóm chú ý nên cô không dám, tìm thêm một vòng nữa cũng không thể Hải đâu, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng...
Ở một nơi lạ lẫm như thế này Anh ta có thể đi đâu được, Nếu có đi đâu thì cũng nên nói với cô một tiếng chứ, thật là quá đáng mà...
Thấy tiểu băng đang chơi ở trước sân, Hạ Vy chạy đến hỏi
- con có thấy bố đâu không? Để cô đi Gọi Bố về ăn cơm...
- bố con đi vào khu rừng trước mặt rồi, bố bảo đi dạo cho mát
Hạ Vy vừa sang rừng tràm vừa lầm bầm
- Đến bữa ăn còn đi đâu không biết, lại hành xác người ta phải đi tìm... Thật đúng là chẳng ra làm sao...
Thực ra thì khu rừng này cũng không quá rộng, chỉ tầm hơn 2 hecta. Nhưng do trồng Tràm lên cây cối rất gần nhau, nên nhìn có vẻ hơi âm u...
Đi loanh quanh một hồi cũng không thấy thế Hải đâu, cô lấy điện thoại gọi cho anh...
Nhưng không có ai nghe máy, gọi mấy cuộc nữa cũng không thấy ai nghe máy. Một cảm giác bất an ùa về, bước chân có chút vội vã hơn. Đi thêm một lát nữa cũng không thấy thế Hải, cô chạy ra khỏi rừng tràm với khuôn mặt lo lắng
anh vẫn chưa về nhà, Hạ Vy lại một lần nữa quay lại khu rừng tràm. Vừa chạy vừa gọi tên thế Hải...
Đi đến cuối khu rừng tràm thì thấy anh đang ngồi ở trên một bệ đá, lúc này cô cảm thấy vô cùng tức giận. Cô chạy đến nói như mắng vào mặt anh:
- Anh làm cái quái gì ở đây vậy? Anh có biết là từ nãy đến giờ tôi đi tìm anh không hả?
Thế Hải nhìn Hạ Vy bằng một ánh mắt rất kỳ lạ
- em là đang lo lắng cho tôi?
hai má Hạ Vy bỗng nhiên đỏ, cô thực sự là đã rất lo lắng cho anh ta. Nếu như không tìm được anh ta có lẽ cô đã khóc rồi cũng không chừng. Nhưng làm sao cô có thể nói ra điều đó được, Tất nhiên là cô sẽ phủ nhận
- tôi không lo lắng gì cho anh cả, chỉ là bây giờ đến bữa cơm rồi. Anh có biết cả nhà đang phải chờ đợi anh về ăn cơm không?
- là em làm tôi tức giận trước, Nếu em không xin lỗi, tôi nhất định không về..
- anh không về không lẽ anh ngủ ở đây luôn à?
- Đúng vậy...
Hạ Vy cảm thấy hơi bực mình vì cái tính trẻ con này
- Vậy thì tùy....
Hạ Vy Định Trở Về thì một giọng nói lạnh lẽo phía sau lưng cô...
- tôi biết là em không thèm quan tâm đến sự sống chết của tôi mà....
Cô quay lại nhìn anh rồi cười
- đây là rừng tràm chứ không phải là rừng nguyên sinh, không có thú dữ hay gì đâu, cùng lắm là chị có phải con muỗi thôi, Chết thế nào được
Thế Hải có chút giận dỗi, anh quay mặt đi về hướng khác
- nhìn tôi có tướng của một con người thành đạt như thế này, biết đâu có thể nào đó sẽ gϊếŧ chết tôi để cướp của thì sao?
Hạ Vy giật mình bởi cái suy nghĩ đáng sợ của thế Hải
- anh nói vớ vẩn gì vậy? Làm gì có chuyện đó...
- Vậy thôi cô cứ về đi, tôi ở đây thế nào thì kệ tôi...
Tên này đúng là trẻ con không thể nào chấp nhận được
- vậy rốt cuộc Bây giờ anh muốn thế nào?
- Tôi đã nói rồi, là em đã làm tổn thương tôi trước, nên bây giờ em phải xin lỗi tôi
- anh là đàn ông con trai mà sao anh cố chấp thế, ai đời lại cứ khăng khăng bắt người ta phải xin lỗi là như thế nào?
- Tôi không phải cố chấp, là bởi vì rất hay nói những lời làm tổn thương người khác, nên Tôi muốn em phải nhận sai...
Thực ra một câu xin lỗi đối với thế Hải Cũng không quá quan trọng, nhưng anh không muốn Hạ Vy nghĩ xấu về anh. Anh muốn chính cô đính chính lại suy nghĩ không tốt về anh trong lòng cô, nên mới muốn Hạ Vy xin lỗi
Nhưng cho dù cô không xin lỗi thì anh cũng vẫn sẽ bỏ qua, bởi vì một khi đã thích một người, thì đúng sai không hề quan trọng. Nhưng anh muốn trêu chọc cô gái trước mặt một lát, mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy rất vui
Hạ Vy thấy người trước mặt cứ buồn, cô lại không muốn ở trong khu rừng này quá lâu vì sợ người ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm. Nên cô đành xuống nước xin lỗi thế Hải
- Tôi thấy mình chẳng có gì sai cả, chỉ là con người anh từ trước đến giờ lạnh lùng Nên tôi tưởng anh nói chuyện với người lớn cũng thế, Nhưng nếu lời tôi nói ra làm anh cảm thấy không vui thì cho tôi xin lỗi...
- Được....
Anh lập tức chấp nhận lời xin lỗi của Hạ Vy, và cùng cô Trở Về....
Hạ Vy đi đằng trước, thế Hải đi đằng sau. Do cô đi quá nhanh nên vấp phải một cái cây ở trước mặt, Vậy là Hạ Vy bị ngã, nhưng thế Hải đã nhanh chóng đỡ được cô. Khi anh đã ôm được Hạ Vy vào lòng, khi cô nép vào trong ngực anh, thì cái cảm giác muốn ôm chặt cô hơn nó thúc đẩy anh mãnh liệt
cả hai trái tim cùng đập mạnh, cả hai hơi thở cùng gấp gáp, nhưng lúc này thế Hãy dùng lý trí để quyết định, anh nhanh chóng buông Hạ Vy ra, một người đàn ông như anh thì không thể để cho cô nghĩ rằng anh đang lợi dụng cô được
- cô có làm sao không?
- Tôi không sao?
Hạ Vy quay mặt đi chỗ khác để che giấu sự ngượng ngùng hiện rõ lên trên khuôn mặt, cảm giác này là thế nào???
Mẹ Hạ Vy đứng ở sân, vừa nhìn thấy con gái đã chất vấn
- hai đứa dẫn nhau đi đâu vậy
- anh ta lạc trong rừng tràm Con vừa đi tìm thôi ạ...
- có thật không?
- ở trên thành phố không thiếu chỗ hẹn hò, mẹ đừng có nghĩ bọn con hẹn hò trong rừng tràm nhé...
- vậy thì tốt, ở quê người ta nhiều chuyện không như trên thành phố đâu... Nên làm gì cũng phải cẩn thận kẻo mang tiếng xấu..
Bố Hạ Vy mang ra một chai rượu quý, là chai rượu chuối hột ông đã đủ dưới đất suốt mấy năm trời. Hạ Vy cũng khá ngạc nhiên khi thấy ông mang nó ra
ông vui vẻ nói với thế Hải
- ở trên thành phố không có loại rượu này đâu cháu ạ! Đây là chai rượu bác đã hạ thổ được mấy năm, uống vào rất là bổ...
Hạ Vy nghe thấy Bố bảo là uống rượu bổ liền lập tức phản đối
- đã là uống rượu thì làm gì có chuyện bố với béo hả bố? Uống rượu độc lắm đấy...
- con là phụ nữ thì làm sao mà hiểu được...
Thế rồi bố cô cho cô ra rìa, và hình như thế Hải Bây giờ mới là con ông. Ông vui vẻ tiếp đón như kiểu khách lquý vậy. Đến cả Hải Nam trước đây cũng không được đối xử tốt như thế, thật chẳng biết phải nói thế nào...
Mẹ Hạ Vy thì cứ nhìn thế Hải Như muốn đề phòng anh ta làm tổn thương con gái mình, cho dù cô luôn nói với bà rằng giữa cô và anh ta không có gì thì bà cũng không tin.
Vậy là bữa cơm diễn ra trong một không khí vô cùng phức tạp, chỉ có hai đứa nhỏ là vui vẻ, chúng nói cười huyên thuyên suốt cả buổi. nếu như Trong nhà không có một đứa trẻ, thì chắc chắn sẽ rất buồn....
Ở thành phố....
Lúc này thì trời cũng đã về chiều, hai vợ chồng ông Khải đứng trước cửa phòng tạm giam nhưng không thể nào vào gặp con được. Bởi vì bây giờ đã đến giờ đổi ca, họ cố gắng đút lót tiền như lần trước lần này người đó nhất định không cho họ vào gặp
- Cậu ơi tôi xin cậu, tôi chỉ vào gặp con 5 phút thôi là tôi ra liền
- Một phút cũng không được, đây là quy định của trại nên tôi Không thể làm khác được..
Bà Dịu Vội vã lấy tiền ở trong ví ra rồi đưa cho người đó, nhưng anh ta không lấy mà còn thẳng Thắn với bà
- bà làm như thế này là đang phạm vào tội đút lót đấy, Nếu mà còn không về thì tôi sẽ báo chuyện này lên cấp trên.
Hai vợ chồng ông Khải thất vọng ra về, họ chỉ muốn gặp Hải Nam để Nói Với Con về chuyện luật sư Ân không nhận vụ này nữa. Nhưng bây giờ không được vào đang phải đợi đến mai vậy, biết đâu khi người khác thay thì sẽ cho họ vào...
Khi màn đêm buông xuống thì cũng là lúc quán bar của thế Hải hoạt động mạnh, lúc này thì các dân chơi đã tụ tập đông đủ và nhảy nhót vui vẻ
Hoàng Phi Ngồi một góc nói chuyện với đàn em
- vẫn chưa có kết quả vì sao?
- Em vẫn đang cố gắng tìm kiếm
anh ta đốt một điếu thuốc, khói thuốc bay ra xung quanh nhìn mờ ảo, che đi đôi mắt đã đỏ ngầu của anh ta
- lão già đó thật không đơn giản, không hổ danh là ông trùm của một bang hội lớn.
- ông ta đi rất nhiều nước, thời gian chủ yếu là ở bên nước ngoài chứ rất ít khi về Việt Nam. Để tìm được tung tích của ông ta đã khó, muốn hạ gục công ta càng khó hơn
- Đại Ca bây giờ đang rất muốn tìm thấy ông ta, Mối Thù này đã để nặng anh ấy suốt mấy năm nay rồi. Chúng ta phải làm điều gì đó cho anh ấy
- em cũng biết vậy, Nhưng thực sự không biết phải tìm ông ta ở nơi nào... Xin lỗi anh...
- cũng không thể trách được cậu... Thôi cậu ra ngoài chơi với các anh em đi... Tôi cảm thấy người hơi mệt nên phải đi về nghỉ đây
- vâng....
Hoàng Phi leo lên xe rồi phóng ra đường, không có đích đến, anh chẳng biết là bây giờ sẽ đi đến nơi nào...
Cuộc sống của anh xem chừng khá ảm đạm, ngoài những công việc đánh đấm thì anh không biết rằng cuộc sống của mình còn có những gì...
Anh có gia đình, có bố mẹ đầy đủ. Nhưng họ lại thích ở nước ngoài hơn là ở Việt Nam. Còn anh thì ngược lại...
chiếc Xe cứ thế lao vun vυ't trong màn đêm, chẳng hiểu sao anh lại lái đến cửa hàng của Hạ Vy, nơi mà anh chưa từng nghĩ rằng sẽ đến một mình...
Cửa hàng đã đóng cửa từ lúc nào, anh ngồi im trên xe, lặng lẽ nhìn vào trong và tưởng tượng ra khuôn mặt xinh xắn của một cô gái... Một cô gái được coi là cá tính và rất thú vị...
Anh tự cười một mình rồi quay xe trở về, nhưng khi đi qua một con hẻm Thì anh nghe có tiếng gào thét
- bỏ tao ra, có ai không Cứu tôi với
và tiếp theo đó là những tiếng cười man rợ
- hahaha, ai cứu được mày lúc này ở cái nơi vắng vẻ như thế này
một cô gái sợ hãi nép vào góc tường van xin
- tôi xin các anh, Đừng lại đây, đừng làm hại tôi!
Bọn chúng liên tục lấy đôi tay bẩn thỉu sờ vào người cô gái...
- ngoan nào, đi theo các anh em nhất định sẽ vui vẻ...
- hahah...hahah...
Tự nhiên lúc này tay chân Hoàng Phi lại cảm thấy ngứa ngáy, bọn bỉ ổi này chính là thể loại mà anh ghét nhất. Anh để xe ở đầu hẻm rồi bước vào trong...
- thả cô Ta ra...
Bọn chúng quay lại quát Hoàng Phi
- Mày là thằng chó nào, Khôn hồn thì biến ngay cho tao, Đừng có làm phiền bọn tao hưởng thụ...
- tao nhắc lại một lần nữa, thả cô Ta ra..
Một thằng trợn mắt lên nhìn Hoàng Huy quát lớn
- đ***** mẹ thằng chó, Mày có biết bố mày là ai không?
- Mày là thằng nào...
- hahaha, bố mày mà nói ra thì sợ Mày đái ra quần con ạ...
- vậy nói thử cho tao nghe đi...
- mày đã từng nghe cái tên Thiên Địa hội chưa?
Lại là bọn khốn của băng Thiên Địa hội, Đúng là thằng trùm khốn thì bọn tay sai cũng là lũ khốn. Lúc này thì hoàng phi không có lý do gì để phải nhiều lời với bọn này nữa
- vậy bọn mày biết tao là ai không?
- mày là thằng chó nào bọn tao không cần biết, anh em đâu! xử nó...
bọn chúng chưa kịp lao lên thì hoàng Phi rút súng ra và giơ về phía bọn chúng..
- Muốn chết thì cứ lao vào, tao sẽ chiều chúng mày...
- mày...mày...
- một lũ khốn khϊếp chúng mày, một là biến đi cho khuất mắt tao, Còn không thì mỗi thằng sẽ bị ghim một viên đạn vào đầu...
Nói thì nói vậy thôi chứ Hoàng Phi thực sự không dám bắn ở nơi này, bởi vì chỉ cần nghe tiếng súng là bảo vệ khu phố sẽ lập tức đến và anh chắc chắn sẽ gặp rắc rối...
Nhưng cái lũ ngu ngốc này chắc chắn sẽ sợ và bọn chúng sợ thật. Thằng nào Thằng đấy Cứ co người vào, rồi Khϊếp sợ bỏ chạy toán loạn...
lúc này Hoàng Phi mới để ý đến cô gái đang co ro ở góc tường của con hẻm. cô gái này sao lại ngu ngốc đến như vậy, lẽ ra nhân lúc bọn chúng không để ý thì phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này mới phải chứ, sao lại có thể ngồi ở đó như vậy
- này cô...
khi tay Hoàng Phi vừa chạm vào người cô gái đó thì cô ta hoảng sợ rồi khua tay loạn xạ
- đừng động vào tôi...xin hãy tha cho tôi...mẹ ơi cứu con...mẹ ơi...
hoàng Phi nắm chặt lấy bả vai cô gái đó cố gắng nói to để cô ấy có thể bình tĩnh lại
- này cô, cô bình tĩnh lại đi. bọn chúng đã bị tôi đuổi đi hết rồi...
nhưng cả người cô vẫn cứ run lên, cô gái đó vừa khóc vừa cầu xin. hoàng phi muốn nhìn mặt cô gái đó để dễ nói chuyện, anh nâng mặt cô gái đó lên, nhưng anh thật không ngờ đó chính là Quỳnh
- sao lại là cô, cô có làm sao không?
quỳnh vừa nhìn thấy Hoàng Phi thì vội vã ôm chặt lấy anh
- cứu tôi...cứu tôi...
nhìn cô gái đang run rẩy trong lòng mình, anh cảm thấy sót xa, cảm thấy đau lòng...
- không sao rồi, không cần sợ....
rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, trên người cô vẫn còn nguyên quần áo, chắc chắn bọn chúng chưa kịp làm hại cô, nhưng tại sao cô lại sợ hãi đến mức như vậy
phải mất một lúc lâu thì Quỳnh mới bình tĩnh hơn một chút, nhưng cô vẫn nằm yên trong vòng tay ấm áp và an toàn của Hoàng Phi
anh đã từng ôm phụ nữ không phải chỉ một hai lần, nhưng một người như Quỳnh thì chưa từng. cũng không biết phải nói gì, chỉ biết ôm thật chặt thay cho tất cả những lời an ủi mà anh muốn nói
đang đeo đuổi những suy nghĩ phức tạp trong đầu thì Quỳnh chợt lên tiếng nói một câu, câu nói khiến cho lòng Hoàng Phi cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào
- tôi...đã..từng...từng bị...người ta...bọn khốn đó...hức hức...bọn khốn đó...cưỡиɠ ɧϊếp...
nói rồi cô òa khóc, bao nhiêu nỗi sợ hãi, bao nhiêu ấm ức tủi nhục, tất cả đều hòa vào trong tiếng khóc, nghe sao nó đau đớn, nó thảm thiết đến vậy
Hoàng Phi không biết phải nó thế nào với Quỳnh, có lẽ điều khủng khϊếp đó nó ám ảnh cô nên bây giờ mới khiến cô hoảng sợ đến mức này..
có một bí mật mà Quỳnh đã giấu kín suốt bao nhiêu năm trời, ngày đó cô cũng đi một mình khi trời tối như thế này. và cô đã bị một lũ khốn nạn cưỡng bức, có tất cả ba tên, bọn chúng đã thay nhau làm nhục cô đến khi cô ngất xỉu, rồi bỏ mặc cô không một tấm vải che thân, nằm bất động giữa con hẻm tối mịt...
người cô cứ run rẩy, khiến cho Hoàng Phi vô cùng lo lắng, anh vội vã nói với cô
- đừng sợ, có anh ở đây rồi. Sẽ không ai có thể làm hại em được hết, đừng sợ nữa....
cô đã nói ra bí mật của mình cho một người đàn ông xa lạ, nhưng đến lúc này thì cô như thoát được một tảng đá đã đè nặng lên người cô suốt thời gian qua..
Quỳnh từ từ thoát ra khỏi vòng tay của anh, từ từ bình tĩnh trở lại. cô đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt, cố gắng nở một nụ cười
- cảm ơn anh! tôi về đây...
cô đứng dậy rồi loạng choạng bước đi, cả thế giới xung quanh cô quay cuồng. đi được vài bước thì quỳnh ngã xuống đất rồi bất tỉnh
Hoàng phi vội vã bế cô dậy, đưa lên xe rồi chở về nhà anh để chăm sóc. dù anh chẳng biết mọi thứ sẽ đi về đâu, nhưng anh chẳng thể nào làm ngơ khi thấy Quỳnh trong tình trạng như vậy...