Edit: Bống
Beta: Be Lười
Bên ngoài văn phòng của Phó Minh Dư được mở rộng hơn 20 mét vuông để sử dụng cho văn phòng trợ lý, được chia thành hai hàng, ba bàn xếp cạnh nhau, ở giữa là lối đi.
Khi Nguyễn Tư Nhàn đến, cả sáu trợ lý đều dừng lại công việc của mình và ngước lên nhìn cô.
Vừa mới biết được phát sinh chuyện gì nhóm nữ trợ lý bắt đầu suy từ bụng ta ra bụng người, từ trong tiếng bước chân của Nguyễn Tư Nhàn nghe được một loại cảm giác làm người ta sợ hãi.
Từng tiếng từng tiếng quanh quẩn trong phòng làm việc rộng lớn này, dường như báo hiệu trước sắp có chuyện lớn sắp xảy ra.
Mà Bách Dương nghe tiếng vội vàng chạy lên, oan gia ngõ hẹp gặp nhau ngay tại chỗ này.
Cậu vừa nhìn thấy ánh mắt Nguyễn Tư Nhàn, thầm nghĩ không ổn. Hai chân không tự giác tăng thêm tốc độ, chạy đua với thời gian và cũng chính là chạy đua với sinh mệnh.
Cửa cửa lớn chỉ có một, hai người đồng thời đứng ở hai bên cửa nhìn nhau.
Ánh mắt hai người đối đầu, Nguyễn Tư Nhàn từ trên mặt cậu nhìn ra một loại cảm giác khẩn trương “Tin tức mật báo”.
“ Tránh ra.”
“ Không phải, Nguyễn tiểu thư… “
Không đợi Bách Dương nói xong cửa kính đã tự động mở ra.
Nguyễn Tư Nhàn giương mắt nhìn lên nhìn qua, thấy giám đốc bộ phận kế hoạch đang đứng trước bàn làm việc của Phó Minh Dư thảo luận công việc với anh.
Nghe được tiếng động từ phía cửa, hai người đồng thời nhìn qua.
Nguyễn Tư Nhàn nhướng nhướng mày, Phó Minh Dư thấy vậy gật gật đầu với vị giám đốc kia.
Giám đốc hiểu ý, quay người đi ra ngoài, lúc cánh cửa sau lưng tự động đóng lại, Phó Minh Dư gập máy tính, đứng lên hỏi: “Làm sao vậy?”
Phó Minh Dư xác thật không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện lần này không phải truyền thông giải trí đăng, mà vị chủ top kia xác thực cũng chỉ là một nhân tố bên ngoài.
Từ khi bài đăng được đăng lên cho đến khi trở thành hot search, lại đến tài khoản đăng lên Weibo cần yêu cầu thời gian.
Đến nửa giờ Bách Dương cũng mới nhận được tin tức.
“Anh còn hỏi tôi làm sao à.” Nguyễn Tư Nhàn ném cà vạt qua người anh, “Anh tốt nhất cho tôi một lời giải thích hợp lý, bằng không ngày này sang năm tôi sẽ mang một bó hoa cúc đến cho anh.”
Phó Minh Dư đứng thẳng người tùy ý để cà vạt ném vào người mình, sau đó lại lẻ loi rơi xuống bàn.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Dương.
Bách Dương mím chặt môi đi qua, đưa iPad có hiện tin giải trí cho phó Minh Dư xem.
Chỉ mất 2 giây để nắm rõ được tình hình bây giờ.
Buông iPad, Phó Minh Dư nhàn nhạt nói: “Anh và cô ta chỉ là bạn bè bình thường.”
Đến rồi đến rồi!
Lời nói vạn năng của tra nam!
Nguyễn Tư Nhàn cắn răng nói: “Vậy tôi và anh cũng chỉ là bạn bè bình thường.”
Phó Minh Dư từ bàn làm việc đi đến gần Nguyễn Tư Nhàn, vừa mới lại gần muốn giơ tay ra, cô đã lui về sau một bước.
“Anh nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi trước, đừng làm như không có chuyện gì.”
Anh há miệng, đang muốn nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại ở bên kia vang lên.
Bách Dương tự giác mà đi lấy điện thoại, ứng đối vài câu, sau đó tắt mic ngẩng đầu nhìn Phó Minh Dư: “ Tổng giám đốc Phó, là công ty quản lý của Lý tiểu thư.”
Trên mặt Phó Minh Dư có vài phần không kiên nhẫn, rút tay về, gật đầu với Bách Dương.
Bách Dương lập tức ấn nút loa, bên kia vang lên âm thanh một giọng nữ thành thục.
“Alo, xin chào tổng giám đốc Phó, tôi là Trương Anh của truyền thông Huyễn Tín, Phụ trách quản lý công tác Lý Chi Hoè, về tin tức hôm nay chúng tôi thực sự xin lỗi. Bởi vì địa phương hẻo lánh, thời gian lại sớm, không chú ý tránh người, bị người ta nhìn thấy, không dự đoán được lại bị người ta chụp như vậy.”
Cô ta nói ra thật sự rất chân thật, Phó Minh Dư nghe cũng không có vấn đề gì, nhưng vào trong tai của người nào đó lại không giống nhau.
Phó Minh Dư nhìn Nguyễn Tư Nhàn, cô khoanh cánh tay, híp mắt, cả người tản ra một hơi thở nguy hiểm, giống như đang xem một đôi gian phu da^ʍ phụ, trên mặt còn viết chữ: “Để xem anh còn gì để nói.”
Phó Minh Dư “Ừ” một tiếng, không nói gì khác, điện thoại bên kia im lặng một chút, sau đó rất nhanh người đại diện bên kia nói thêm: “Bên này chúng tôi sẽ xử lí nhanh chóng, không biết bên ngài còn có yêu cầu gì không?”
“Liên hệ bộ phận PR đi.”
Phó Minh Dư buông một câu như vậy, Bách Dương liền ấn tắt loa, chuyển tiếp đến bộ phận PR.
Cùng lúc đó, điện thoại đi động Phó Minh Dư đặt lên bàn lại vang lên.
Loading...
Bách Dương nhìn thoáng qua: “Sếp, là điện thoại của Lý tiểu thư.”
Tiếng nói vừa dứt, Phó Minh Dư nhìn về phía Nguyễn Tư Nhàn, quả nhiên cô đã tới giới hạn, sắp nổi bão rồi, khóe môi mím chặt, như một con nhím tùy thời nhào lên dùng gai đâm chết anh.
Phó Minh Dư nhìn thẳng cô, nói: “Im lặng.””
Bách Dương gật đầu, tắt di động của anh đi, sau đó đi ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn hai người Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn.
Anh hai ba bước đi tới, cởi cúc cổ áo cho thoải mái, cùng Nguyễn tự nhàn mặt đối mặt đứng đấy, mở miệng nói: “Cô ta là bạn học cùng trường cấp ba của anh, ngày hôm gặp trên tiệc rượu, bố của cô ta là chủ nhiệm lớp thời cấp ba của anh, năm trước chảy máu não nằm viện, đến bây giờ thân thể vẫn chưa khỏe lại, cho nên anh đi thăm.”
Nghe anh không nhanh không chậm nói hết, Nguyễn Tư Nhàn mở to hai mắt, đang ở trạng thái nửa tin nửa không, “Ồ?”
“Ừm? “ Phó Minh Dư hỏi, “ Không tin?”
Nguyễn Tư Nhàn nâng mắt, bảo trì khoảng cách an toàn nửa mét với anh, cảm giác mình giống như bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của anh, trạng thái nửa tin nửa ngờ trong đầu lập tức bị phá vỡ, “Thăm người già cần thăm cả một đêm?”
Phó Minh Dư: “Chuyến bay trở về của anh hôm nay vào lúc 9h sáng, vốn là không có thời gian qua thăm, nhưng ông ấy thức dậy sớm, sáng sớm sáu bảy giờ là thời gian thanh tỉnh nhất, cho nên buổi tối anh bàn công việc với văn phòng kinh doanh bên Bắc Phi xong không ngủ, trực tiếp đi đến nhà bố cô ta, hàn huyên vài câu rồi đi thẳng đến sân bay, nếu như em không tin, anh có thể để Bách Dương cho em xem ghi chép hội nghị suốt đêm qua, buổi sáng hôm nay sáu giờ kết thúc.”
Cái giải thích này tạm thời chưa có sơ hở gì.
Ngọn lửa trong mắt Nguyễn Tư Nhàn chậm rãi nhỏ xuống, đầu lưỡi đẩy quai hàm, không biết nên nói cái gì.
Phó Minh Dư: “Vẫn không tin?”
Anh nhấn điện thoại, rất nhanh, Bách Dương lại cầm ipad đi vào, phía trên là ghi chép của hội nghị tối qua.
Đưa xong, cậu đi ra ngoài.
Nguyễn Tư Nhàn chỉ nhìn qua, cũng không nhìn kỹ xem trên đó viết gì.
Nếu đã như vậy, cô cũng biết đây là một hiểu lầm.
Chính là không biết tìm bậc thang xuống thế nào.
Thấy cô im lặng không nói, Phó Minh Dư cúi người, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ em cảm thấy anh sáu giờ họp xong, 7h30 đi ra từ chỗ đó, thời gian chỉ ngắn như vậy? ”
Quả nhiên là người có thể trao đổi với Einstein, nếu không sao có thể cẩn thận thăm dò bắt từng sơ hở logic như vậy?
Nguyễn Tư Nhàn rất bình tĩnh mà lui một bước, kéo ra một khoảng cách tự nhận là thế lực ngang nhau cười lạnh nói: “Ai biết được, nói không chừng trong thời gian ngắn như vậy còn có cả cái bệnh thích sạch sẽ của anh đã tắm hai lần trong thời gian đó rồi đấy.”
“Vậy em thử xem?”
“…”
Phó Minh Dư nghiêm trang nói lời này, vậy mà lại làm cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Vậy cũng không thể làm như vậy, dù sao thân phận bây giờ của người ta có năng lực nói những lời này.
Đáng tiếc Nguyễn Tư Nhàn tự nhận là miệng pháo xuất kích, hành động đã thay đổi, giả vờ như nghe không hiểu lời anh nói, như không có việc gì sửa sang lại tóc, nói ra: “Anh bận tiếp đi, em không làm phiền anh nữa, em về rửa bát.”
Nguyễn tư nhàn quay người muốn chạy, cũng trong nháy mắt đó trông thấy Phó Minh Dư nở nụ cười.
Còn cười nữa?
Nguyễn Tư Nhàn cảm giác anh đang cười chính mình vừa xong theo hướng thất bại, vì vậy giơ tay bóp cằm anh, “Cười cái gì mà cười?”
Tay chạm vào da thịt, Nguyễn Tư Nhàn mới cảm giác được một tia không đúng.
Hơi thô ráp.
Xem ra đúng là bận rộn cả đêm, ngay cả râu cũng chưa kịp cạo, lúc này đã lún phún một ít.
Lại nhìn kỹ Phó Minh Dư, nụ cười trên khóe miệng anh thật đúng là không vui vẻ, thậm chí hơi khó chịu.
Anh đưa tay nắm lấy ngón tay Nguyễn Tư nhàn, nhẹ nhàng kéo ra, nói: “Chuyện nhỏ như vậy em đã như thế này rồi, em là quá lo lắng cho anh hay là không tin anh? “
Nguyễn Tư Nhàn bị anh nói cho hơi chột dạ, không biết trả lời như thế nào, hai mắt nhìn quanh, phát hiện cái gì rồi sao, vì vậy rút tay của mình về, đạp đạp đạp đất đi đến trước bàn làm việc, cầm chiếc cà vạt kia lên.
“Tổng giám đốc Phó, chú ý hình tượng một chút, để quần áo không chỉnh tề.”
Phó Minh Dư đứng không nhúc nhích, đợi cô mang cà vạt đưa qua cũng không cầm.
Trừng mắt lên, Nguyễn tư nhàn đã hiểu ý của anh.
Được thôi.
Cô dơ tay đeo cả vạt vào cổ áo cho anh, thắt cả nửa ngày cũng không đẹp, đỉnh đầu lại là hơi thở của anh, càng không thể bình tĩnh được, vì vậy dứt khoát tùy tiện kéo hai cái xong rồi.
“Được rồi, tự thắt đi.”
Phó Minh Dư chậm rãi sửa sang lại cà vạt, cúi đầu nhìn đuôi cà vạt bị Nguyễn Tư Nhàn bóp đến nhăm nhúm, dứt khoát kéo xuống ném qua một bên.
“Sao em vẫn còn tức giận?”
“Chính anh làm ra tin tức vớ vẩn em còn không thể tức giận à?” Nguyễn Tư Nhàn khoanh tay nhìn anh, “ Nếu em truyền ra scandal với người khác anh thử xem anh có thoải mái không.”
Phó Minh Dư không nói chuyện, màn hình điện thoại ở một bên lại sáng lên, anh nhìn qua, phát hiện Nguyễn Tư Nhàn cũng đưa cổ nhìn thoáng qua.
Vẫn là Lý Chi Hòe gọi đến.
“Anh nhận đi.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Dù sao em hiểu mà, nhưng giận thì vẫn phải giận.”
Bạn trai mình không hiểu sao bị toàn mạng đồn thành bạn trai của người phụ nữ khác, đổi ai có thể thoải mái được.
Phó Minh Dư nhận điện thoại, mở loa ngoài, đầu bên kia truyền đến một câu dịu dàng nhỏ nhẹ, “Phó Minh Dư”.
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo, anh ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn một cái, người trước mặt nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ngọn lửa nhỏ trong mắt dường như lại vì câu “Phó Minh Dư” kia từ tro tàn lại có xu hướng bùng cháy lên.
“Ừm, cô Lý.” Phó Minh Dư nói, “Có việc?”
Nguyễn tư nhàn giữ im lặng đi qua một bên, ngồi vào một bên sofa, nghịch cà vạt trong tay.
“Người đại diện của tớ đã gọi điện cho cậu rồi đúng không? “
” Ừ. “
“Thật ngại quá, thực sự tớ không nghĩ đến sẽ bị chụp, là tớ suy nghĩ không cẩn thận, chỉ nghĩ cha tớ buổi sáng khá thanh tỉnh, lại không nghĩ đến thời gian này dễ để người khác hiểu lầm. Bên tớ đã xử lí rồi, có lẽ ảnh hưởng đến cậu, tớ thật sự rất áy náy.”
Phó Minh Dư lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn, ánh mắt dần tối lại.
“Không có gì, không cẩn thận thôi.”
“Tuy nói như vậy, nhưng tớ còn cảm thấy thật có lỗi. “ Lý Chi Hòe nói, “Hai ngày nữa tớ đến thành phố Giang tự mình mời cậu ăn một bữa cơm để nhận lỗi nhé.”
Trong phòng họp lớn “Đùng” vài tiếng.
Nguyễn Tư Nhàn một tay vuốt cà vạt, vỗ nhje vào lòng bàn tay kia một cái, chậm rãi ung dung đi đến cái bàn trước anh.
“Không cần.” Phó Minh Dư bình tĩnh nói.
Lý Chi Hòe lại mở miệng nói: “Vậy chuyện đêm qua tớ nói với cậu?”
“Cô liên hệ bộ phận tuyên truyền là được.” Phó Minh Dư nói, “Đã bàn bạc xong thời gian bộ phim rồi, tôi chỉ nghe báo cáo cuối cùng, cụ thể tôi không hỏi đến.”
Nguyễn Tư Nhàn nghe được hai chữ “Bộ phim”, hỏi: “Cái gì vậy?”
Âm thanh của cô không lớn không nhỏ, nhưng vừa vặn truyền đến đầu điện thoại bên kia.
Lý Chi Hòe hỏi: “Bây giờ cậu đang bận sao?”
Phó Minh Dư: “Bạn gái ở bên cạnh.”
“À à, vậy cậu bận đi.”
Lý Chi Hòe vội vàng cúp điện thoại.
Phó Minh Dư đứng lên, cầm cà vạt trong tay cô, kéo cô vào trong l*иg ngực của mình, đứng dựa vào bàn làm việc.
Nguyễn Tư Nhàn giãy hai lần, lại nghe anh nói: “Anh rất mệt, đừng nhúc nhích, chỉ ôm một lúc.”
Cô chậm rãi an tĩnh lại bất động, bị anh ôm ở trước ngực, ánh mắt rơi vào điện thoại di động trên bàn làm việc.
“Bộ phim gì, bọn anh muốn quay phim điện ảnh?”
“Ừm, một bộ phim đề tài hàng không, cô ta là nhân vật nữ chính, phía đầu tư tìm tới chúng ta, hi vọng có thể hợp tác.”
“Ồ.”
“Những tin đồn thất thiệt như thế này em không cần để ở trong lòng.”
Nguyễn Tư Nhàn sửng sốt một chút, một giây ngồi thẳng: “Tin tức đều tuôn ra rồi tổng giám đốc Phó à, chẳng lẽ em phải chờ tới lúc anh lên giường với người khác mới phát hiện mình bị cắm sừng?”
Phó Minh Dư cười, “Lên giường với người khác?”
Anh cúi đầu, ngón tay lướt qua cằm Nguyễn Tư Nhàn, “Anh muốn ngủ với ai em không biết sao?”
“...”
“Ngủ ngủ ngủ, há miệng ngậm miệng chính là ngủ, thích ngủ như thế so không xuống mồ ngủ một giấc dài đi.”
“Rầm” một tiếng truyền ra từ trong văn phòng Phó Minh Dư, người làm việc lâu dài trong văn phòng làm việc có thể nghe ra là âm thanh lượng lớn tài liệu rơi xuống đất.
Mấy người trợ lý ngồi bên ngoài ở giữa hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm gì.
Nhưng tiếng cãi vã trong tưởng tượng không truyền tới, ngay tại lúc mọi người cho là gió êm sóng lặng, lại truyền tới một tiếng cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh bị đập vỡ.
Thanh thúy, điếc tai, sau đó không có động tĩnh khác.
Mấy người trợ lý nhíu nhíu mày, tim sắp nhảy ra ngoài, không biết lúc này có nên gõ cửa đi vào hỗ trợ dọn dẹp không.
Không vào, hình như không làm tròn bổn phận lắm. Đi vào, nếu thấy được dáng vẻ ông chủ và bạn gái đánh nhau, có lẽ càng không làm tròn bổn phận.
Ngay lúc mấy người đưa mắt nhìn nhau hi vọng đối phương có thể hiên ngang lẫm liệt đi chịu chết, màn hình led trên cửa chính sáng lên một cái, biểu hiện “Cửa mở”, lập tức Nguyễn Tư Nhàn đi ra từ văn phòng Phó Minh Dư.
Mười hai con con mắt đồng loạt nhìn sang.
Nguyễn Tư Nhàn dáng vẻ không quá bình thường, cái cằm chôn ở trong khăn quàng cổ, chỉ thấy nửa khuôn mặt trên đỏ rực, bước chân lại bước cực nhanh, giống như hận không thể nhanh chóng rời đi nơi này.
Sau đó, chuông trên bàn reo một chút, là Phó Minh Dư để cho người đi vào.
Mấy người trợ lý ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, một người nói lần trước tôi giúp cô làm thêm giờ, một người nói hôm qua tôi mua cơm cho cô... Mấy người đầu não đều phi thường linh hoạt, trong vòng ba giây kết thúc trận tranh chấp này, đẩy ra một người chịu trận đi vào.
Nhưng không khí bên trong không giống như trong tưởng tượng của mấy người họ lắm.
Cho đến khi ngồi lên xe, Nguyễn Tư Nhàn chưa hết cảm giác xấu hổ và khẩn trương.
Vừa mới cô nhất thời kích động mở miệng pháo, Phó Minh Dư cũng không biết là bị tức rồi hay là hết lòng nhẫn nại rồi, cùng một biện pháp đối phó với cái miệng nhỏ của cô, một tay ôm lấy cô ngồi vào trên bàn công tác dùng sức hôn.
Ngay từ đầu cô nghĩ đây là văn phòng, còn giãy dụa, nhưng sau khi không cẩn thận làm rơi một bàn văn kiện, cô tước vũ khí đầu hàng, chậm rãi mềm nhũn ra.
Thế nhưng có người thích đến tiến thêm một bước.
Khi đầu óc cô nóng lên, hô hấp dồn dập, đột nhiên cảm giác bên hông mát lạnh, một trận gió xuyên vào, tay của anh hướng lên trên, còn có xu thế lên cao hơn.
Lòng bàn tay anh quá nóng bỏng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người Nguyễn Tư Nhàn cứng lại một chút, hai tay chống trên bàn bỗng nhiên mềm nhũn, không cẩn thận đυ.ng phải cái gạt tàn thuốc ở mép bàn.
“Phanh” một chút, cái gạt tàn thuốc rơi xuống đất, đồng thời thần kinh Nguyễn Tư Nhàn căng chặt, há mồm cắn anh một cái
Động tác trong nháy mắt này dừng lại.
Phó Minh Dư “Tê” một tiếng, buông lỏng cô ra, đồng thời ngón tay ấn bờ môi, nhíu mày nhìn cô.
Ánh mắt... Hơi thương tổn.
Thật ra Nguyễn Tư Nhàn cũng tiếng vang kia kinh ngạc một chút, sững sờ nhìn Phó Minh Dư, trong miệng còn có chút vị máu.
Không... Anh nghe em giải thích...
“Thật xin lỗi.” Phó Minh Dư lui một bước, giúp cô sửa sang quần áo, thấp giọng nói, “Đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Cái tiếng “Thật xin lỗi” này làm Nguyễn Tư Nhàn cảm giác, lúc này cô ở trong mắt Phó Minh Dư chính là cái người bị chạm một cái đã muốn cầm thủy tinh đập vào đối phương lấy cái chết ép buộc để giữ hình tượng liệt nữ trong trắng.
Thế là cái gì cũng không còn.
Nhưng lại không có cách nào giải thích.
Cũng không thể rộng mở hai tay nói “Tới đi tiếp tục nào”.
Được rồi.
Cô quấn khăn quàng cổ, đứng lên, vô cùng xấu hổ đi ra ngoài.
Sau khi lên xe không lâu, điện thoại Nguyễn Tư Nhàn nhận được tin nhắn liên tục.
Đầu tiên là Biện Toàn và Tư Tiểu Trân cẩn thận từng li từng tí quan tâm cô, còn có mấy cái điện thoại chưa nhận của Đổng Nhàn, cuối cùng còn nhận được một tin xin thêm bạn bè của Trịnh Ấu An.
Sau khi chấp nhận, Trịnh Ấu An lập tức gửi liên tục ba tin nhắn chế giễu.
[ Trịnh Ấu An ]: Cô xem, bây giờ bị thua thiệt đi.
[ Trịnh Ấu An ]: Đã nói với cô người đàn ông này không được, cô nhất định phải nhào vào.
[ Trịnh Ấu An ]: Bây giờ có phải đặc biệt hối hận hay không?
Nhưng mà Nguyễn Tư Nhàn còn chưa kịp trả lời, cô ấy lại lần lượt gỡ mấy tin nhắn này.
Xem như không xảy ra chuyện gì gửi tới một tin nhắn khác.
[ Trịnh Ấu An ]: Lần trước chụp ảnh cho cô còn mấy tấm không dùng, tý nữa tôi gửi cho cô mấy tấm nhé [ đáng yêu ]
Nguyễn Tư Nhàn: “...?”
Tư Tiểu Trân người cắm rễ lâu dài trong các diễn đàn kịp thời đến đây giải tỏa nghi vấn, gửi một tấm ảnh chụp màn hình Weibo Lý Chi Hòe cho cô.
“Là bạn học cấp ba của tôi, dành thời gian sang bên này công tác, nhân tiện đến thăm ba tôi. Chúng tôi là bạn bè hơn mười năm rồi, mọi người đừng suy nghĩ nhiều ~ “
Sau khi Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy bài Weibo sau, gửi ghi âm nói với các cô ấy chuyện ngày hôm nay.
[ Tư Tiểu Trân ]: Vậy bài Weibo này, cậu có cảm tưởng gì?
[ Biện Toàn ]: Hỏi giống như vậy.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]:?
[ Tư Tiểu Trân ]: Không phải, cái gì gọi là dành thời gian sang công tác, vì sao không nói ba cô ta là chủ nhiệm lớp?
[ Biện Toàn ]: Bạn học cấp ba thì bạn học cấp ba, sao phải nhấn mạnh bạn bè hơn chục năm?
Lúc đầu Nguyễn Tư Nhàn không cảm thấy có cái gì, nhưng sau khi nghe các cô nói chuyện, thật đúng là cảm giác có chút kỳ lạ.
Cô mở Weibo ra, tìm bài viết đấy, mở bình luận.
Ngoại trừ các tài khoản marketing share, còn có một số fans lớn share, ngôn ngữ phi thường lý trí, nhưng có một số fans lại bắt đầu mù quáng ồn ào.
Bình luận đứng đầu được like nhiều nhất ——
“Nhìn thấy bài sáng tỏ này, tôi lại hơi thất vọng...”
Rep cmt:
“Tôi cũng vậy. Lúc đầu nhìn thấy tin tức vẫn thật hưng phấn.”
“Tỷ tỷ cũng nên yêu đương đi, bạn học cấp ba này đẹp trai như vậy, không lỗ không lỗ.”
“Không phải có người tìm được là con trai nhỏ của chủ tịch Thế Hàng, tổng thanh tra đương nhiệm sao? Rất xứng đôi nha!”
“Tỷ tỷ xông lên! Muốn đọc kịch bản tổng giám đốc bá đạo và nữ minh tinh xinh đẹp!”
Kéo xuống chút nữa, bình luận cũng gần như thế.
Đơn giản là có người tìm ra thân phận Phó Minh Dư, biết gia cảnh, lại chưa bao giờ gặp thấy bất kỳ tin tức scandal nào của anh, lại thêm ảnh chụp trên Thế Hàng Offical Website vô cùng đẹp mắt, cho nên đám fans hâm mộ nhao nhao tỏ vẻ ủng hộ vụ hôn nhân này.
Nhưng Lý Chi Hòe đã giải thích thân phận đối phương và chân tướng vụ việc này, nhất định phải đi đọc hiểu lý giải cũng không cần thiết, fans muốn phát tán tư duy thế nào cũng không phải chuyện người ta có thể khống chế.
Càng quan trọng hơn là ——
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh ấy đã nói với tớ rõ ràng, chuyện xác thực chính là như vậy, tớ tin tưởng anh ấy.
Vừa rep xong tin nhắn, Đổng Nhàn lại gọi điện thoại đến đây.
Nguyễn Tư Nhàn trong lòng biết đại khái bà muốn nói gì, thế là nhận.
“Nguyễn Nguyễn, Phó Minh Dư là chuyện gì xảy ra?”
Nguyễn Tư Nhàn: “Hiểu lầm, đã giải thích.”
Đổng Nhàn: “Ừm?”
Nguyễn Tư Nhàn: “Bạn học cấp ba mà thôi, cha của cô ấy là chủ nhiệm lớp, thân thể không tốt, buổi sáng đi thăm một chút, chính là như vậy.”
Đổng Nhàn im lặng một lát, còn nói: “Thật sự là như vậy?”
“Không thì sao?” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Ngài không tin phải không?”
“Không phải mẹ không tin, mà là cậu ta người này...”
“Anh ấy làm sao?”
“Thật ra cậu ta ra loại chuyện này mẹ không thấy bất ngờ, trước đó mẹ nghe nói qua, cậu ta cũng không giữ mình trong sạch như trong lời đồn.”
“Tôi chưa từng nghe thấy.” Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy buồn cười, “Loại lời nói này ngài vẫn là đừng nói với tôi, bạn trai tôi tôi hiểu.”
Đổng Nhàn thở dài, “Tùy con, mẹ chỉ nói với ngươi một điều, phải luôn giữ tỉnh táo.”
“Ồ.”
Một bên kia, điện thoại Phó Minh Dư cũng không rảnh.
Trong list bạn bè của anh cũng không có người rảnh rỗi, lúc này ra scandal lại giải thích cũng không có mấy người nhìn thấy, chỉ có Yến An, vừa mới nhìn thấy scandal, còn chưa kịp nhìn làm sáng tỏ đxa vui vẻ mong chờ chạy tới trào phúng.
[ Yến An ]: Thật giỏi nha, hành động này của anh, anh là muốn theo ta vai sóng vai ở cùng một chỗ làm xấu thanh danh của doanh nghiệp hàng không sao?
[ Yến An ]: Anh là muốn tức chết Ổ Nhân hay là tức chết Nguyễn Tư Nhàn?
[ Yến An ]: Quen biết hai mươi mấy năm, tôi không thể không nói với anh vài câu, nɠɵạı ŧìиɧ thì thôi đi, biết rõ Ổ Nhân trước kia thích anh, anh còn làm bạn thân người ta, lương tâm anh không cắn rứt sao?
[ Yến An ]: Tôi cũng cảm thấy thật đáng tiếc thay Nguyễn Tư Nhàn, một cô gái tốt như vậy lại bị anh phản bội, cô ấy không khóc chứ?
Lúc đầu Phó Minh Dư không định để ý đến anh ta, nhưng thấy anh ta quan tâm bạn gái mình như vậy, thế là tùy tiện trả lời.
[ Phó Minh Dư ]: Không khóc, còn cắn tôi một cái, bây giờ miệng còn chảy máu, anh muốn nhìn sao?
Mấy phút sau.
[ Yến An ]: Ngu xuẩn.
Tác giả có lời muốn nói: Tổng giám đốc Phó lấy cái chết ép buộc, không cho tôi đổi ca ca, không có cách, tôi chỉ có thể viết phiên ngoại cho anh ấy, sau sẽ để anh mua một cái Airbus 380 bồi tội đi, Diamond Super Star chưa đủ!