Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

Chương 46: Thua Rồi!

Edit: Shun An

Beta: Be Lười

Lúc anh nói câu này, khóe miệng có nụ cười nhẹ, thoạt nhìn rất không đứng đắn.

Nguyễn Tư Nhàn sửng sốt một chút, giơ tay vỗ nhẹ nhẹ vào gương mặt của anh một chút, ngay sau đó nhảy xuống sô pha.

“Anh đừng tưởng bở.”

Phó Minh Dư chậm rãi đứng lên, hơi bất đắc dĩ.

“Được! Nợ đi.”

Anh ngược lại rất biết cách tìm bậc thang mà xuống đấy.

Nguyễn Tư Nhàn xoay người không để ý đến anh, cầm lấy cái ly trống không đặt vào bồn nước trong bếp rửa sạch.

Phó Minh Dư đi theo phía sau cô, bạn rất nhỏ dòng nước thanh, hỏi: “Không khổ sở?”

Nguyễn Tư Nhàn dùng sức chà cái ly, “Ừ” một tiếng.

“Vậy tôi về đây.”

Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu, nói ra một tiếng “Cảm ơn” gần như không thể nghe thấy được.

Phó Minh Dư không nghe được, nhưng là đi đến nửa đường, lại quay lại đầu hỏi: “Chiều mai có rảnh không?”

“Sao thế?”

“Cùng tôi ra ngoài một chuyến?”

“Đi đâu thế?”

“Bạn bè tụ họp một chút.”

Nguyễn Tư Nhàn quay đầu nhìn anh, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong mắt biểu lộ rõ ràng ra sự dò hỏi “Anh với bạn bè gặp mặt mang theo tôi làm gì?”.

Thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu đây.

Phó Minh Dư xoay cổ, thở dài.

“Người khác có vợ thì dẫn vợ tới, có bạn gái dẫn bạn gái, tôi không muốn đi một mình.”

Nói nghe còn rất đáng thương.

“Ồ! Là như vậy à.” Nguyễn Tư Nhàn xoay người tiếp tục rửa ly, đuôi mày khẽ nhếch lên: “Anh có thể không đi.”

“……”

Phó Minh Dư cúi đầu nhìn cô, không chắc chắn được có phải bản thân trông thấy nụ cười nhạt ở khoé môi cô.

“Tiền thưởng quý này gấp đôi, có đi hay không?”

Nguyễn Tư Nhàn buông cái ly thật mạnh, “Bộp” một tiếng, làm ra khí thế “Anh cho rằng tôi sẽ vì tiền mà khuất phục sao?”.

Sau vài giây im ắng ngắn ngủn.

“Ngày mai mấy giờ?”

Không sao! Tôi chính là không qua được tiền.

“Hai giờ.” Phó Minh Dư chậm rãi lùi lại ra phòng bếp, nhìn cô nâng nâng cằm, cười nói: “Tôi đến đón em.”

Mưa thu đứt quãng, ban đêm lại mưa xuống, liên tục không ngừng đến sáng, mưa rơi làm nhiệt độ cũng hạ xuống.

Nguyễn Tư Nhàn ít khi ngủ không yên giấc như vậy.

Tới gần sáng sớm lúc ấy cô nằm mơ, cảnh trong mơ từng cảnh không hề logic rồi lại liên quan với nhau, từng cảnh tượng giống như đèn kéo quân thoáng qua trước mặt cô, người cũng chưa lạc vào cảnh giới kỳ lạ, ngược lại giống như một người đứng xem vậy.

Đầu tiên là thấy là nhìn thấy bức tường hay trèo qua khi còn nhỏ sập ầm ầm, nhưng thứ bị đập bể lại là bàn trang điểm ở trong nhà của Đổng Nhàn.

Quay người lại, lại thấy Đổng Nhàn cầm vỉ pha màu, giống như không nghe thấy mà ngồi ở trước cửa sổ vẽ tranh sơn dầu.

Nguyễn Tư Nhàn đến gần nhìn, bức tranh kia lại là dáng vẻ của cô sau khi lớn lên.

Cảnh trong mơ cuối cùng ký ức đến nơi đây thì mơ hồ, lúc Nguyễn Tư Nhàn mở to mắt, đồng hồ trên tường đã chỉ 8h.

Cô như cá chép bật một cái dậy, không tâm tư đắm chìm vào cảm xúc ở trong mộng, lập tức xuống giường rửa mặt.

Sáng nay có buổi huấn luyện an toàn, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là sẽ tiến hành đến giữa trưa. Nhưng mà Phó Minh Dư nói thời gian là 2h chiều, cô vốn định là trước đó sẽ trang điểm một chút, bây giờ xem ra không có thời gian.

Cố gắng đuổi kịp giờ, cô vẫn về nhà lúc 12h30 trưa, dành ra cho mình một tiếng rưỡi.

Một tiếng rưỡi thật sự không tính đầy đủ, chỉ là gội đầu rồi để khô cũng đã mất nửa tiếng.

Trang điểm xong, khó khăn lắm cũng chỉ còn có 20 phút, cô vẫn đang đứng trước tủ quần áo do dự.

Hôm nay nhiệt độ lại hạ, app thời tiết nhắc nhở phải giữ ấm, nhưng Nguyễn Tư Nhàn lựa đến lựa lui mấy cái áo khoác, không phải cảm thấy cái này quá tươi thì chính là cái kia quá dày, mặc lên giống như là một con gấu.

Cuối cùng cô chọn được hai cái gửi cho Biện Toàn và Tư Tiểu Trân tham khảo giúp.

[ Biện Toàn ]: Trịnh trọng như vậy muốn làm gì thế?

Trịnh trọng sao?

Hình như là có một chút.

Hôm nay cô chính là vô tình có một loại cảm giác không thể để mặt mộc đi ra ngoài được.

[ Tư Tiểu Trân ]: Hẹn hò?

Vốn dĩ Nguyễn Tư Nhàn đã soạn hai chữ “Không tính”, nhưng nghĩ nghĩ, lại xóa đi.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Kiếm tiền.

Sau khi gửi đi, mặc kệ hai người kia liên tục gửi đến những dấu chấm hỏi, Nguyễn Tư Nhàn buông di động, quyết định vẫn là tự mình lựa chọn.

Từ phối ở bên trong đến áo khoác, rõ ràng có tinh xảo lại là kiểu mới được yêu thích, nhưng Nguyễn Tư Nhàn lại theo bản năng chọn màu trắng mộc mạc phù hợp với mùa thu, cảm thấy không thể để người khác nhìn ra là cô trang điểm tỉ mỉ.

Nhưng việc che dấu đi dụng ý này lại dừng lại trên việc chọn nước hoa và trang sức.

Cuối cùng cô lại đang ở lựa chon khó khăn nhất, chọn giày.

Tủ giày ở cửa vào, Nguyễn Tư Nhàn đảo mắt liếc qua, hơi rối rắm.

Cô muốn mang giày cao gót mũi nhọn, nhưng không biết hôm nay đi nơi nào, có cần đi nhiều hay không.

Chần chờ một lúc, chuông cửa vang lên.

Nguyễn Tư Nhàn tiện tay mở cửa, đẩy cửa ra một chút, cửa được Phó Minh Dư đỡ lấy đẩy ra từ bên ngoài.

Loading...

Tầm mắt kéo dài đến một chút, giống như một bức tranh cuộn chậm rãi được kéo ra, khi nhìn thấy toàn bộ Nguyễn Tư Nhàn, ánh mắt Phó Minh Dư nhìn rồi nhìn, ánh mắt càng sâu thêm.

“Làm gì thế?” Thấy anh không nói lời nào, Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh ngoắc ngoắc tay: “Giúp tôi chọn giày đi.”

Ánh mắt Phó Minh Dư từng chút từng chút mà rời khỏi người cô, cuối cùng lưu loát nhìn về tủ giày, tiện tạy chọn một đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen.

Nguyễn Tư Nhàn nhìn về phía đôi giày kia nói thầm:

“Ánh mắt của anh cũng rất được đấy.”

Liếc mắt một cái đã nhìn trúng đôi giày đắt nhất của cô.

Phó Minh Dư nhỏ giọng nói: “Thứ tôi để ý cái nào không quý?”

Nguyễn Tư Nhàn vừa mang giày vừa hỏi anh: “Anh nói gì?”

“Không có gì.”

Phó Minh Dư thấy cô chỉ có một trình tự cuối cùng, nên lui ra ngoài một bước cho cô ra.

Nguyễn Tư Nhàn mang giày xong lấy túi đeo lên, đóng cửa, nháy mắt trừng mắt liếc nhìn bóng lưng của anh một cái.

Cẩu nam nhân, đừng cho là tôi không nghe thấy.

Khấu trừ, thêm một quý tiền thưởng xem anh đau lòng thế nào.

Một trận gió vùn vụt thổi qua, lá cây vàng không bay lả tả rơi xuống bên đường. Mây đen lại bị thổi tan không ít, bầu trời âm u mấy ngày nay xuất hiện một chút ánh sáng.

Vẫn là vẫn là gian phòng ở trên tầng thượng của trang viên Warner, Chúc Đông nghịch tiền đặt cược trong tay, không nhịn được ngáp một cái.

Bạn gái ở bên cạnh đập anh ta một cái: “Tối qua lại thức đêm?”

Chúc Đông cụp mí mắt xuống không nói chuyện, xem như thừa nhận.

Kỷ Diên ngồi đối diện anh ta, mắt nhìn di động: “Anh tôi không đến, có việc cần làm.”

Chúc Đông lập tức tỉnh táo, lấy di động ra: “Vậy tôi gọi Yến An.”

Mấy người bọn họ không phải là công tử giàu có ăn chơi lêu lỏng, công việc của bọn họ đều rất bận rộn, ngay cả thời gian rảnh rỗi cho bản thân cũng không nhiều. Chúc Đông lại vì chuyện đường hàng không thu đông tăng mà đi qua đi lại bận đến mức rất lâu không được nghỉ ngơi, vài người khác cũng không có được nhiều thời gian rảnh, vì vậy hôm nay hẹn góp thành một bàn, nếu không được thì thật buồn.

Kỷ Diên nghe Chúc Đông muốn gọi Yến An, liền hỏi: “Cậu ta có rảnh sao?”

“Cậu ta là giám đốc trên danh nghĩ không có thật có gì mà gấp? Hơn nữa gần đây độc thân, cũng không cần ở cùng bạn gái, kêu cậu ta đến đây đi, để Phó Minh Dư khỏi lấy được tiền thắng của chúng ta.”

Vừa dứt lời, quả nhiên giây sau Yến An trả lời lại, lập tức đến đây.

Chúc Đông an tâm chờ Phó Minh Dư, nhìn đồng hồ, nói thầm nói: “Sao lại chưa đến, trang điểm mất 2 tiếng đồng hồ à?”

Nửa giờ sau, một chiếc Cayenne mới chậm rãi ngừng ở cửa bãi đậu xe trang viên Warner.

Trên cầu vượt có một tai nạn nhỏ, dừng lại một lát, so thời gian dự tính chậm hơn ba mươi phút.

Nguyễn Tư Nhàn xuống xe, nhìn đồng hồ: “Sớm như vậy làm cái gì?”

Phó Minh Dư: “Đánh bài, biết không?”

Vậy mấy người vẫn là rất nhàm chán đó, còn tưởng đâu là hoạt động giải trí gì nữa.

“Cái này có gì mà không biết chứ? Còn không phải là chỉ tính xác xuất thôi sao?” Nguyễn Tư Nhàn nói: “Chỉ là rất lâu rồi không chơi.”

Phó Minh Dư chính là từ trong giọng nói của cô nghe ra được một sự kiêu ngạo thần bài.

Sau khi đi vào đại sảnh, Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư sóng vai theo người phục vụ đi đến thang máy.

Tầng cao nhất có một bức bích họa tĩnh mịch trải dài theo hành lang, vì nổi lên ý cảnh, chỉ có đèn tường chiếu sáng lên, tối tăm yên tĩnh, bước chân đạp lên trên thảm cũng không có tiếng.

Trịnh Ấu An từ ghế lô bên cạnh đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo của Phó Minh Dư.

Bước chân của cô hơi ngừng, còn muốn nhìn cho kỹ, hai người kia lại đi vào chỗ rẽ đi đến một đường khác.

Vì sao lại mờ mờ ảo ảo thế?

Bởi vì cô ta nhìn thấy sườn mặt bên cạnh người phụ nữ lộ ra khi ở cua quẹo, hình như là Nguyễn Tư Nhàn.

Suy nghĩ như thế, cô ta lại bắt đầu mê mang.

Người đàn ông đi bên cạnh chắc không phải là Phó Minh Dư chứ?

Chỉ là cô không đến mức ngay cả cái này cũng nhìn lầm, cũng không phải tùy tùy tiện tiện kéo cái lấy một người đàn ông có thân hình như Phó Minh Dư.

Vậy người phụ nữ bên cạnh không phải Nguyễn Tư Nhàn?

Trịnh Ấu An càng nghĩ càng hoang mang, không biết là bản thân hoa mắt hay là trí nhớ bị hỗn loạn.

Bên kia, người người phục vụ đẩy cửa phòng bao ra, bọn người Chúc Đông vừa ngẩng đầu thấy Phó Minh Dư, đang muốn nói đôi câu, ngay sau đó bên cạnh lại xuất hiện một người nữ, lời nói chào hỏi lập tức nuốt vào bụng.

Ánh mắt của Chúc Đông và Kỷ Diên ở trên người Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn không dấu vết mà đánh giá một vòng, ý thăm dò rất rõ ràng.

“Tới rồi? Vị này chính là?”

Phó Minh Dư thong dong đi vào, nhìn quét chỗ ngồi, không mặn không nhạt nói: “Bạn bè.”

Nói xong, anh quay đầu lại hỏi: “Ngồi chỗ nào?”

Nguyễn Tư Nhàn: “Tùy tiện.”

Anh chỉ chỗ ngồi phía bắc: “Em vào trước đi?”

Ý chính là trực tiếp để cô lên sân khấu.

Nguyễn Tư Nhàn ở đây, dưới ánh mắt quan sát của những người ở trong phòng, thấp giọng nói: “Tôi không quen tay, nhìn trước đã.”

“Được! Em ngồi bên cạnh.”

Người phục vụ lập tức mang một chiếc ghế đặt đến bên cạnh chỗ Phó Minh Dư, góc độ giống chỗ ngồi bên cạnh Chúc Đông của bạn gái anh ta.

Sau khi ngồi xuống, Chúc Đông nói: “Giới thiệu một chút đi?”

Cánh tay Phó Minh Dư đặt ở trên lưng ghế của Nguyễn Tư Nhàn, nhìn chằm chằm Chúc Đông: “Nguyễn Tư Nhàn.”

“Ồ! Nguyễn tiểu thư.” Chúc Đông đứng dậy duỗi tay: “Chúc Đông, bạn từ nhỏ của Phó Minh Dư.”

Nguyễn Tư Nhàn bị anh ta bất thình lình làm trịnh trọng vậy có chút đơ, nhưng trên mặt không lộ ra, trấn định mà bắt tay cùng anh ta, bạn gái ở phía sau anh ta cũng nhìn Nguyễn Tư Nhàn gật gật đầu.

Lúc sau Kỷ Diên cũng tự nhiên đứng dậy chào hỏi.

Có một số việc không cần nói rõ, bọn họ tự nhiên đều hiểu, không có hỏi nhiều thứ cần thiết. Một đám người đều bình thản ung dung, cho Nguyễn Tư Nhàn một không gian nhẹ nhàng.

Nhưng đây là bọn họ tự nhận là đúng.

Nguyễn Tư Nhàn sao có thể không cảm nhận được mạch không khí ngầm kia.

Chỉ là nếu quyết định đến, cũng đã đoán trước được tình huống.

Phó Minh Dư nhìn mắt đồng hồ, hỏi: “Còn có người đến không?”

Kỷ Diên: “Yến An lập tức liền đến.”

Nguyễn Tư Nhàn: “……?”

Cô ngồi ngay ngắn, bất động thanh sắc mà ở chân bàn đá Phó Minh Dư một chút.

Kiếm chuyện?

“Yến An?” Phó Minh Dư ho nhẹ một tiếng, vì cho thấy là bản thân cũng không biết rõ tình hình, cố tình hỏi:

“Gọi cậu ta?”

“Anh tôi bây giờ có việc, tìm đại một cái lốp dự phòng.” Kỷ Diên hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Phó Minh Dư gật đầu: “Không sao cả.”

Nói xong, lại bị đá một chân.

Phó Minh Dư nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn ăn gì?”

Nguyễn Tư Nhàn cười đến đoan trang, mắt lại lộ ra tia hung dữ.

Cắn răng nói: “Không cần, cảm ơn.”

Chúc Đông cười khẽ: “Còn rất khách sáo.”

Bị gián một đoạn như vậy, Nguyễn Tư Nhàn lập tức khôi phục nét mặt bình thường, trong lòng cũng đã chém Phó Minh Dư một vạn lần.

Đợi Yến An vài phút, Phó Minh Dư lấy ra di động lướt lướy, vừa trượt xuống, nhìn thấy hai tin nhắn Wechat của Trịnh Ấu An gửi đến mấy phút trước.

[ Trịnh Ấu An ]: Anh ở trang viên Warner?

[ Trịnh Ấu An ]: Hình như em nhìn thấy anh.

Hai người từ sau chuyện quán bar lần trước, rốt cuộc chưa có gặp lại nhau, càng chưa từng lén liên lạc.

Trịnh Ấu An tò mò vô cùng, nhưng ngại và không có phương thức liên hệ của Nguyễn Tư Nhàn, bằng không có thế nào cô cũng không chủ động đi nhắn tin cho Phó Minh Dư.

Phó Minh Dư nhìn thấy tin nhắn này, tuy không biết Trịnh Ấu An có ý gì, nhưng cũng không định trả lời.

Lúc anh xem điện thoại không tránh Nguyễn Tư Nhàn, nội dung bị cô nhìn đến rõ ràng.

Sau khi rời khỏi khung chat, anh tắt giao diện, phía sau lại vang lên một giọng nói lành lạnh.

“Không trả lời sao?”

“Trả lời cái gì?” Phó Minh Dư tiện tay cầm điện thoại đưa đến trước mặt Nguyễn Tư Nhàn: “Em trả lời?”

Giọng nói của anh giống như giúp bê cho ly nước, tự nhiên xen lẫn mê hoặc. Nguyễn Tư Nhàn cũng đã nhận di động, cảm thấy có gì đó không đúng.

Tôi nên trả lời như thế nào đây?

Cô ném điện thoại lại: “Tự mình trả lời.”

Phó Minh Dư trực tiếp đặt điện thoại trên bàn, nhỏ giọng nói: “Tôi nào dám.”

Hai người đối thoại một đi một về dừng ở trong tai những người khác, trong lòng đều biết rõ ràng mà không nói lời nào.

Vài phút sau, cửa lại được người phục vụ mở ra một lần nữa.

Tuy rằng Nguyễn Tư Nhàn sớm đã có chuẩn bị tâm lý Yến An sẽ đến, nhưng cô không ngờ Trịnh Ấu An cũng đi vào.

Thấy rõ mặt đối phương, mấy người đều là sửng sốt.

Một lát sau, giữa họ tràn ngập ra một tia kinh ngạc, khϊếp sợ, xấu hổ, khó có thể hình dung.

Trong bốn người bọn họ người có cảm xúc bình tĩnh nhất chắc là Phó Minh Dư.

Biểu cảm của Nguyễn Tư Nhàn dường như cứng đờ.

Trò xiếc này là trận chiến gì thế?

Yến An thật lâu không nhúc nhích, dường như không tin tưởng được cảnh tượng ở trước mắt.

So với anh, người càng khó tin tưởng hơn chính là Trịnh Ấu An, đôi mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Tư Nhàn đều không chớp mắt một chút.

Kỷ Diên đối với bầu không khí kỳ quái này hồn nhiên không nhận ra, chỉ cho rằng Yến An nhìn thấy Phó Minh Dư dẫn theo một người phụ nữ bên cạnh nên có chút tò mò, nên đứng dậy tiếp đón: “Sao giờ cậu mới đến?”

Lại hỏi Trịnh Ấu An bên cạnh:

“Hai người đến cùng nhau?”

Trong lòng Yến An đã thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Phó Minh Dư, trên mặt ra sức làm như bình thản: “Mới vừa gặp được. Em ấy nói đến ngồi một chút.”

Trịnh Ấu An với Chúc Đông và Kỷ Diên cũng quen biết, không ai nghĩ nhiều.

Tất nhiên cũng không ai biết cô ta đến là để xem người phụ nữ vừa rồi cuối cùng có phải là Nguyễn Tư Nhàn hay không.

Lúc này gặp được người, xác định được, Trịnh Ấu An lại càng hoang mang.

“Vậy ngồi cùng nhau đi.” Kỷ Diên nhanh chóng để cho hai người họ ngồi xuống, lại nói: “Vị này chính là Nguyễn tiểu thư.”

Ánh mắt ở trên người Phó Minh Dư lưu một vòng, cong môi có ý khác mà cười nói: “Tổng giám đốc Phó dẫn bạn đến.”

Cười con mẹ anh.

Yến An dùng sức kéo ghế dựa ra, gắt gao nhìn chằm chằm hai người đối diện.

Mà hai người ở đối diện một người xem di động, một người cầm ly nước uống, không ai đáp lại ánh mắt của anh ta.

Phó Minh Dư là mặc kệ anh ta, mà Nguyễn Tư Nhàn là không biết nên trưng ra nét mặt gì, đành phải uống nước.

Trịnh Ấu An ngồi vào bên cạnh Yến An, ánh mắt đánh giá qua lại ở giữa Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư.

“Bạn bè?”

Phó Minh Dư từ di động ngẩng đầu nhìn Trịnh Ấu An liếc mắt một cái, lại liếc Nguyễn Tư Nhàn một lần, mới mở miệng nói: “Nếu không thì sao?”

Nguyễn Tư Nhàn vẫn như cũ chỉ là mím môi không nói chuyện.

Trịnh Ấu An lại là bán tín bán nghi.

Kỷ Diên cũng đã giới thiệu là bạn bè, lại chưa nói là bạn gái, cô cảm thấy Nguyễn Tư Nhàn hẳn là cũng không mù như vậy.

Nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào.

Thời gian không còn sớm, Chúc Đông thúc giục nhanh chóng bắt đầu.

Nhìn một bàn mạt chược xem như hài hòa, Nguyễn Tư Nhàn cũng cố gắng vẫn duy trì nét mặt bình thường, nhưng cô lại có thể rõ ràng mà cảm nhận được ánh mắt đánh giá thường xuất hiện của Trịnh Ấu An.

Đừng nhìn nữa! Chị gái à~.

Xin chị đó, biểu cảm sắp không trụ được rồi.

Tuy rằng cùng Trịnh Ấu An giao du không sâu, Nguyễn Tư Nhàn lại bị cô ta nhìn ra một cảm giác chột dạ vì phản bội.

Mà Yến An thật ra không giống Trịnh Ấu An cảm xúc lộ ra ngoài như vậy, nhưng anh ta liên tiếp cọc mấy bài với Phó Minh Dư, hình như cũng hơi xấu hổ.

Nếu biết trước có hai người họ ở đây, Phó Minh Dư cho dù cho cô tiền thưởng quý gấp mười lần cô cũng không đến.

Nguyễn Tư Nhàn phát hiện, thật sự cũng chỉ có một mình Phó Minh Dư bình thản ung dung, vừa đánh bài, còn vừa hỏi Nguyễn Tư Nhàn lạnh hay không.

Hoàn cảnh này ai còn thấy lạnh, lòng bàn chân cũng không phải cũng nóng lên hay sao?

“Không lạnh.”

“Ừm! Máy sưởi chỗ này mở thấp quá.”

Nói lại thả một bài thẻ ra ngoài.

“Ù!” (1)

(1)Chỗ này là cụm từ清一色对胡 trong mạt chược, tui nghiên cứu nửa buổi cũng không đủ não để hiểu cách chơi, nên thôi để gần giống chơi bài vậy.

Yến An “Bộp” một cái ngả bài: “Đưa tiền.”

Phó Minh Dư cười, đẩy

thẻ đánh bài(2)

cho anh ta: “Hôm nay vận khí của tổng giám đốc Yến không tệ nhỉ.”

(2) thay tiền để tính trong bài.

Yến An ngoài cười nhưng trong không cười: “Thua thì đưa tiền, đừng nói nhiều như vậy.”

Người này còn dối trá mà một lời một lời bạn bè.

Bạn bè có thể đưa đến trường hợp này?

Lại là đánh thêm vài trận, điện thoại Phó Minh Dư đột nhiên vang lên.

Mắt anh nhìn thông báo, nói với Nguyễn Tư Nhàn: “Tôi đi ra ngoài nhận điện thoại, em thay tôi đi”

Nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, nhìn chỗ ngồi vắng vẻ.

Trịnh Ấu An lập tức nhìn về phía Nguyễn Tư Nhàn, cảm giác không thích hợp kia càng lúc càng đậm.

Bạn bè nào có thể đưa đến trường hợp này?

May mắn Phó Minh Dư sau khi rời khỏi đây không lâu, Trịnh Ấu An cũng bị bạn bè mình giục.

Hôm nay cô ta đến nơi này là để gặp mặt bạn bè, cùng lúc nhìn thấy Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn, trong lòng tò mò cuối cùng giống như đi bắt mèo mà đến đây.

“Bạn tôi gọi rồi. Tôi đi trước đây.”

Trịnh Ấu An đi rồi, Nguyễn Tư Nhàn nhẹ nhàng đi nhiều, ánh mắt thẩm tra của chị gái kia cuối cùng cũng biến mất cùng người cô ta.

Nguyễn Tư Nhàn thở phào một hơi, lấy lên một thẻ bài:

“Hồ.”

Nguyễn Tư Nhàn ngả bài:

“Ù.”

Kỷ Diên và Chúc Đông lưu loát mà đẩy thẻ đánh bài: “Được! Lần đầu gặp mặt, lễ gặp mặt nho nhỏ.”

Yến An nhướng mày, yên lặng không lên tiếng đẩy thẻ đánh bài qua.

Nhưng vận may của Nguyễn Tư Nhàn dường như cũng chỉ được ở lúc này, lúc sau liên tục thua.

Chờ Phó Minh Dư nhận xong điện thoại trở về, thẻ đánh bài ở trong tay không còn nhiều lắm.

“Anh chơi đi?”

“Không cần.” Phó Minh Dư đứng ở phía sau cô, đôi tay đặt ở trên lưng ghế của cô: “Ngồi lâu hơi mệt. Em tiếp tục đi.”

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ thầm cũng lạ, vận may bản thân rõ ràng khá tốt, hôm nay sao lại tệ đến như vậy.

Cô còn không tin quỷ như thế.

Mấy ván kế tiếp, Nguyễn Tư Nhàn đặc biệt nghiêm túc, lại vẫn là không tránh được vận thua.

Phó Minh Dư ở phía sau cô cười: “Em gái, kỹ thuật không ổn lắm đâu.”

“Vận may này không bày ra được kỹ thuật của tôi.” Tâm tư Nguyễn Tư Nhàn dần dần bổ nhào bài trên bàn không chú ý đến Phó Minh Dư cúi người, một tay đặp ở lưng ghế của cô, mặt dựa vào khuôn mặt cô, duỗi tay chỉ một thẻ bài: “Cái này.”

“Anh đừng nói chuyện, tôi tự mình lấy.”

Nguyễn Tư Nhàn chọn một thẻ khác lấy ra ngoài, lập tức bị Yến An mặt không biểu cảm mà ăn luôn, tiếp tục cầm một thẻ nữa lên, bình thản mà ngả bài: “Giang thượng khai hoa.”( một cách ù khác trong mạt chược)

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

Phó Minh Dư quay đầu xem Yến An, ý cười khanh khách mà nói: “Tổng giám đốc Yến cũng không nhường chút?”

Yến An cười: “Tổng giám đốc Phó thiếu mấy đồng tiền này sao?”

Mà Nguyễn Tư Nhàn nhìn chằm chằm này bài lật, trong lòng ảo não đến muốn chết.

Sao lại quên mất bài này còn chưa có xuất hiện chứ, rõ ràng có người tích cóp ở trong tay.

Thất sách.

Sau khi ván mới bắt đầu không lâu, Chúc Đông để bạn gái anh ta lên sàn, vừa lúc cũng có người phục vụ bưng một mâm trái cây tiến đến.

Phó Minh Dư lấy nĩa thủy tinh xiên một miếng cam đưa đến bên miệng Nguyễn Tư Nhàn:”Ăn một chút đi.”

Ngày thường động tác tự nhiên này của Phó Minh Dư dễ dàng làm Nguyễn Tư Nhàn không bình tĩnh nổi, huống chi bây giờ trong tay cô đang chơi bài, theo bản năng mở miệng ăn.

Động tác nhỏ này có lẻ chỉ có một mình cô không chú ý đến.

Bạn gái bên cạnh Chúc Đông cũng học theo nói: “Em cũng muốn.”

Chúc Đông xiên một miếng táo, còn chưa đút đến miệng người ta, nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn ném bài ra, lập tức nói:

“Ù rồi! Ù rồi!.”

Bạn gái anh ta hai mắt sáng ngời, quả táo cũng không ăn, lập tức ngả bài.

Nguyễn Tư Nhàn hít một hơi thật sâu.

Hôm nay rốt cuộc là chuyện như thế nào?!

Chúc Đông cười tủm tỉm mà nói với bạn gái của mình: “Mau cảm ơn tổng giám đốc Phó hôm nay cho em tiền mua túi đi.”

Bạn gái Chúc Đông lập tức cười với Phó Minh Dư: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó nhiều.”

Phó Minh Dư cười cười không lên tiếng, trong lòng Nguyễn Tư Nhàn lại kinh ngạc một chút.

Tiền thưởng này có thể mua được một cái túi sao?

Đám người tư bản này chơi lớn như thế sao?

Thua ván bài này, đẩy thẻ đánh bài ra không còn gì.

Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn Phó Minh Dư: “Còn tiếp tục không?”

Phó Minh Dư xoay người lấy khay thẻ đánh bài mới từ tay người phục vụ:”Tiếp tục.”

“Lại thua thì làm sao?”

Phó Minh Dư cảm thấy buồn cười, nghịch nghịch thẻ đánh bài trong tay.

Thua thì thua, còn có thể thế nào?

“Nếu không thì sao? Thua thì tự em trả tiền?”

Nguyễn Tư Nhàn: “……?”

Tôi không phải giúp anh đánh sao? Sao lại còn muốn tôi trả tiền?

“Không phải, mấy người chơi lớn như vậy, tôi thua thì sao? Bóc lột giai cấp tư sản dân tộc?”

Không đợi Phó Minh Dư nói chuyện, bạn gái Chúc Đông cướp lời nói: “Cái này đơn giản nha, thua một lần thì hôn tổng giám đốc Phó một cái lấy 10000.”

Không khí hiện trường lập tức nóng lên, mọi người đều cười như không cười mà nhìn cô.

Lỗ tai của Nguyễn Tư Nhàn giấu ở trong tóc chớp mắt đã đỏ lên.

Lại còn có người phụ họa: “Tôi thấy được đấy, chơi tiền không thú vị bằng.”

Phó Minh Dư cụp mắt nhìn Nguyễn Tư Nhàn, thẻ đánh bài ở yên trong tay anh chuyển động, phát ra tiếng động rất nhỏ. Ánh mắt anh không thể nói là quá ôn hòa, ngược lại có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhàn nhạt ở bên trong —— Em sợ rồi?

Nguyễn Tư Nhàn ngứa họng, quay đầu đi không nhìn Phó Minh Dư.

Cảm xúc trong lòng rối bời, không lý giải được.

Vừa lúc này, Trịnh Ấu An lại đẩy cửa đi vào, thấy bầu không khí kì lạ, hỏi: “Làm sao vậy?”

Không có người trả lời.

Nhưng nhờ cô ta làm gián đoạn, ngược lại cho Nguyễn Tư Nhàn đường sống xoay chuyển.

Cô đẩy ngã trước mặt bài, nói: “Tôi cũng không nhất định sẽ thua.”

Ở ánh mắt ái muội mọi người của vây quanh, Nguyễn Tư Nhàn sờ soạng cuối cùng rút được một thẻ bài.

Không giống như là đặt tiền cược, hứng thú của mọi người tiện thể được nâng lên cao. Dường như là từng bước thận trọng, không biết còn tưởng rằng là quân sư đang bày binh bố trận.

Chỉ có cảm xúc của Yến An không giống những người khác.

Hai lần.

Yến An ở trong lòng chửi mẹ nó.

Đã hai lần, cô gái anh ta coi trọng đều đi về tay Phó Minh Dư.

Thời gian của ván bài giống như bị kéo dài ra đến vô tận.

Mắt thấy trên mặt bàn chỉ còn mấy con bài cuối cùng, tình thế còn không rõ ràng.

Phó Minh Dư lại bóp thẻ đánh bài trong tay, thong thả ung dung mà ngồi xuống trên sofa phía sau, thả lỏng mà dựa vào, tùy tiện cầm ly rượu trên bàn lên.

Yến An đột nhiên ném ra một con tứ đồng, Nguyễn Tư Nhàn sửng sốt một chút, lập tức thu lại đây.

“Giang.(3)“

(3) Quân bài trong mạt chược

Kỷ Diên nhìn trên bàn bài, quay đầu hỏi Yến An:

“Cậu ra

Thủy(4)?”

(4) Quân bài trong mạt chược.

Yến An nhíu nhíu mày:

“Đánh nhầm rồi.”

Nguyễn Tư Nhàn không biết tình hình bọn họ tính như thế nào, giọng Phó Minh Dư xa ở phía sau truyền đến: “Ra rồi không được hối hận.”

Yến An cảm xúc phức tạp mà xoay người nhìn Phó Minh Dư liếc mắt một cái, trong lòng cười lạnh.

Ra vẻ quân tử gì đây.

Nếu như vậy, Nguyễn Tư Nhàn liền yên tâm thoải mái mà nhận lấy bài tẩy này.

Sờ soạng một thẻ lên, suy nghĩ hồi lâu, ném đi ra ngoài.

Vẫn luôn bạn gái Chúc Đông vẫn luôn không có động tĩng bỗng chốc ngã bài.

“Ù, đen, ngại quá em gái.”

Toàn bộ ở đây nháy mắt đều an tĩnh, ngay cả tiềng tí tách của quả lắc đồng hồ cũng trở nên rõ ràng hơn.

Vài ánh mắt đồng thời tụ tập ở trên người Nguyễn Tư Nhàn, tuy cảm xúc không đồng nhất, lại cũng đủ đốt người.

Trịnh Ấu An không biết sao lại thế này, cũng theo mọi người nhìn Nguyễn Tư Nhàn.

Nguyễn Tư Nhàn ngồi không nhúc nhích, người ngồi ở ghế sofa phía sau dường như cũng không có động tĩnh.

Nguyễn Tư Nhàn cơ hồ là bị bầu không khí ép đến xoay người lại.

Phó Minh Dư lười nhác mà dựa vào trên sofa, cả người rời rạc, hạ mi mắt xuống.

Cũng không biết có phải nguyên nhân là vì mới uống rượu xong hay không, ánh mắt anh trở nên vô cùng thẳng thắn, giống như muốn nói: “Đến đây đi, nên trả nợ.”

Tác giả có lời muốn nói: Sáng sớm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não của mọi người.