Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Cửa bếp lò ầm ầm ầm mà vang, lửa than nóng bỏng nhảy lên, sôi ùng ục, mùi hương tràn ngập toàn bộ cửa tiệm nhỏ hẹp.
Người phục vụ thuần thục đi đến một bàn dọn dẹp chén đĩa thừa đi, nhanh chóng lau sạch vết dầu mỡ trên bàn.
“Hai vị dùng gì?”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn qua thực đơn trên tường, nói: “Bún ngao chua cay, thêm nhiều ngao chút nhé.”
Người phục vụ lại nhìn về phía Phó Minh Dư, nói chuyện lại không trong trẻo như vậy, “Còn ngài ạ?”
Phó Minh Dư nhàn nhạt nói:
“Giống cô ấy là được.”
“Vâng ạ!” Người phục vụ ngẩng nhìn vào trong bếp hét to: “Hai phần bún ngao chua cay!”
Từ lúc Phó Minh Dư đi theo vào đến đây, Nguyễn Tư Nhàn có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người ở xung quanh đều đặt ở trên người anh.
Quán nhỏ ồn ào chen chúc, tràn ngập mùi khói lửa. Khí chất tự phụ của Phó Minh Dư, sắc mặt lạnh nhạt, không hợp với bầu không khí ở chỗ này.
Anh hoàn toàn không giống như người sẽ xuất hiện ở những chỗ thế này, ngược lại giống như phong cách của người trong phim điện ảnh ở TV trong một góc của tiệm.
Nguyễn Tư Nhàn cũng không ngờ anh thật sự vào đây.
Mười phút trước, nói dối lại bị bắt được, nét mặt Nguyễn Tư Nhàn bình tĩnh, nhưng nội tâm lại vô cùng xấu hổ, nhìn Phó Minh Dư đi đến bên cạnh cô, nghe anh hỏi:
“Không phải ăn rồi sao?”
Nguyễn Tư Nhàn cứng đờ mà nói:
“Ăn thêm.”
Phó Minh Dư nhìn bên trong tiện, hỏi: “Có muốn đổi chỗ khácg không?”
Nguyễn Tư Nhàn vẫn như cũ phát huy tính gợi đòn: “Không cần! Tôi ăn ở chỗ này.”
Nói xong, cô lại cố ý đâm chọc anh một chút, nên nói: “Tổng giám đốc Phó, ăn chung chứ?”
Hơn 10 tệ một món ăn, Phó Minh Dư sao có thể ăn?
Huống hồ hoàn cảnh nơi này……
Dù sao không thể nói là quá sạch sẽ.
Nhưng mà ngờ anh ta lại gật gật đầu: “Ừm! Được.”
Vì thế anh yên lặng đứng ở bên cạnh Nguyễn Tư Nhàn mười phút. Chờ chủ quán kêu tên, anh cũng cùng đi vào.
Nguyễn Tư Nhàn cảm giác như tự mình đào hố cho mình.
Cô có thể ăn bất cứ món gì, Phó Minh Dư như thế nào không thể ăn?
Ai so với ai cao quý vẫn là sao?
Nhưng là khi hai bát bún ngao cay nóng hổi được mang lên, cẩn thận nghe thử, mùi tanh của ngao và mùi chua của giấm bay thẳng vào trong mũi.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy Phó Minh Dư ở đối diện rõ ràng là nhíu mày.
Quả nhiên vẫn là không thể ăn được.
Nguyễn Tư Nhàn trực tiếp cầm lấy chén nhỏ, múc một muỗng canh, uống một ngụm. Cố ý thể hiện ra nét mặt vô thoả thích với món ăn.
“Ngon thật.”
Cô nhìn về phía Phó Minh Dư, nhìn anh ta chớp chớp mắt: “Tổng giám đốc Phó, động đũa đi, ăn rất ngon.”
Loading...
Cô cũng không tin Phó Minh Dư thật sự sẽ ăn được.
Quả nhiên, Phó Minh Dư tuy là ngồi, lại cách bàn gần nửa mét, lấy khăn giấy lau lau muỗng, cũng học theo dáng vẻ cũng Nguyễn Tư Nhàn múc gần nửa chén nước dùng.
Nhưng khi nâng chén lên, anh vẫn không mở miệng.
Toàn bộ trong chén tràn ngập một mùi hương nguyên liệu rẻ tiền thì thôi đi. Dầu bồng bềnh phía trên là thứ gì vậy?
Anh giương mắt, đối diện với ánh mắt giảo hoạt của Nguyễn Tư Nhàn.
Buông chén, anh quyết định nói sang chuyện khác.
“Tháng 11 công ty bắt đầu đi tuyển dụng lưu động học viên phi công trên cả nước. Em muốn đi không?”
“Tôi đi làm gì?”
“Tuyên truyền giảng giải.”
Nguyễn Tư Nhàn “Ồ” một tiếng, gắp một con ngao ăn.
“Tôi chỉ là một cơ phó.”
“Không có sao.”
Phó Minh Dư nói: “Có nữ phi công tuyên truyền giảng giải sẽ hấp dẫn càng nhiều nữ sinh báo danh.”
Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sao thế? Anh còn muốn tuyển thêm một nữ phi công nữa à?”
“Tôi chưa từng có suy xét qua chuyện giới tính của phi công.”
Ánh mắt anh chậm rãi lưu luyến ở trên mặt Nguyễn Tư Nhàn một vòng, khóe miệng mơ hồ có ý cười.
“Đương nhiên, nếu như nữ phi công như em vậy. Tôi không ngại tuyển thêm vài người.”
Nguyễn Tư Nhàn cười lạnh một tiếng: “Muốn làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật?”
Phó Minh Dư không nói chuyện, lấy một lọ nước ở bàn bên cạnh đẩy đến trước mặt Nguyễn Tư Nhàn.
“Làm gì?”
“Em cho nhiều giấm thêm một chút.”
Sức tưởng tượng như vậy phong phú sao lại không đi viết tiểu thuyết?
Nguyễn Tư Nhàn để lọ giấm lại vị trí cũ, kéo khóe miệng cười nói: “Ngại quá! Tôi chưa bao giờ ăn dấm, ăn sẽ ói.”
Phó Minh Dư không chút để ý gật gật đầu, cũng vẫn như cũ không có ý động đũa.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh ta vài giây, từ trong túi lấy ra một tờ khăn ướt khử trùng, tỉ mỉ lau một đôi chiếc đũa, đưa đến trước mặt Phó Minh Dư.
“Tổng giám đốc Phó, ăn đi.”
Phó Minh Dư nhận đôi đũa, dừng một chút, nói: “Tôi không ăn ngao.”
“Cái này thì đơn giản, tiểu Nguyễn phục vụ cho ngài.”
Nguyễn Tư Nhàn cười tủm tỉm kéo bát của anh qua, tỉ mỉ lựa ngao gắp ra.
Mặc dù biết là không có ý tốt, nhưng là thấy cô rũ hàng mi xuống chớp chớp, chóp mũi thấm một chút mồ hôi, khóe miệng cong cong lên, Phó Minh Dư vẫn cười.
Vài phút sau, toàn bộ ngao trong bát của Phó Minh Dư đã chạy vào trong bát của Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn đẩy bát trở về, cười tủm tỉm mà nhìn anh ta:
“Được rồi.”
Phó Minh Dư “Ồ” một tiếng:
“Tôi cũng không ăn bún.”
“……”
“Phó Minh Dư anh đang bới móc đúng không?”
“Tôi ăn bún sẽ ói.”
“Được. Được lắm.”
Nguyễn Tư Nhàn vỗ tay vỗ tay:
“Không biết còn nghĩ rằng tôi đang ăn cơm cùng hoàng đế đấy.”
Thẳng đến lúc Nguyễn Tư Nhàn ăn xong bún ngao ở trước mặt, Phó Minh Dư cũng không nhúc nhích chiếc đũa.
Nhưng ở lúc cô gác đũa xuống lại đứng lên đi thanh toán.
Tổng cộng 36 tệ, Phó Minh Dư cho ông chủ tờ 100.
“Không cần thối lại.”
“Haha. Ngài ăn ngon miệng.”
Ông chủ được tiền boa, cười nở hoa, trong lòng lại nghĩ mẹ ơi kẻ có tiền lại đi tìm tình thú.
Phó Minh Dư quay đầu lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn vẫy tay.
“Đi thôi.”
Ánh mắt Nguyễn Tư Nhàn bất thiện nhìn anh, thong thả ung dung mà lau lau miệng xong rồi mới không tình nguyện mà đứng dậy.
Lúc này đường đi bộ vẫn rất náo nhiệt như cũ, người đi đường tới tới lui lui, bước chân lại rất nhàn nhã.
Muôn vàn màu đèn neon hoà lẫn với tiếng nhạc ồn ào. Ven đường có cô gái đang rao bán hàng, từng tiếng mà kéo hoãn thời gian trôi đi.
“Vừa rồi bao nhiêu tiền?”Nguyễn Tư Nhàn hỏi.
“Em muốn trả lại tiền cho tôi?”
“Đúng vậy.”
“Không cần.”
Phó Minh Dư tiếp tục đi về phía trước.
Nguyễn Tư Nhàn chậm một bước, ở sau lưng anh bĩu môi.
Tô bún ngao mấy chục đồng bị anh ta nói ra như một
bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch(1)
lại ra vẻ không thèm quan tâm đến.
Chính là giây tiếp theo, lại nghe anh ta mang theo ý cười nói:
“Em cũng nói là tôi là trại nuôi heo mà.”
Vậy cũng không thể lấy tiền của anh mà?
Nguyễn Tư Nhàn đứng tại chỗ nghẹn đến nín thở.
Hai giây sau, cô vẫn không kiềm nén được.
“PHÓ! MINH! DƯ!”
Phó Minh Dư quay đầu lại nhàn nhạt nói: “Sao thế? Ăn không no?”
Nguyễn Tư Nhàn không biết mình nên làm như thế nào mới có thể nhịn xuống không đánh chết Phó Minh Dư ở bên đường?
Là kiềm chế ư?
Là gia giáo chăng?
Không, là chế độ xã hội hài hòa đã ngăn cô lại.
Nguyễn Tư Nhàn bước chân dường như đi nhanh hơn, nhưng Phó Minh Dư đuổi theo cô dễ như trở bàn tay.
“Được, không trêu em nữa.”
Anh giữ chặt lấy cánh tay Nguyễn Tư Nhàn:
“Nói thật, tuyển dụng lưu động em có đi hay không? 11/11 bắt đầu, điểm đến đầu tiên chính là trường cũ của em.”
Nguyễn Tư Nhàn đang nổi nóng, căn bản không chú ý tới hai chữ “Trường cũ” mà anh nói.
“Không đi! 11/11 tôi chỉ nghĩ thừa dịp giảm giá mà mua mạng của anh!”
“Ồ?”
Nét mặt Minh Dư vẫn bình thản như cũ, lại nói ra lời khó nghe:
“Em muốn cả mạng tôi đều cho em? Có hơi nhanh quá rồi.”
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Trên thế giới này làm sao lại có người không biết xấu hổ như thế?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Là Nữ Oa nương nương nhất thời sơ sẩy quên nắn mặt cho anh ta sao?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Là thời điểm phôi thai phát triển nhất thời không cẩn thận nên không phát triển mặt sao?
Nguyễn Tư Nhàn phát tiết gửi tin nhắn liên tiếp, Biện Toàn gửi lại mấy icon ngáp ngáp buồn ngủ.
[ Biện Toàn ]: Lại là Phó Minh Dư?
Tay Nguyễn Tư Nhàn đang đáng chữ dừng lại.
Trong khung chat mới vừa có một dòng chữ —— “Phó Minh Dư quả thực chính là tên đại ngốc”
Mặt cô không cảm xúc mà xoá đi hàng chữ này.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không phải, xem phim, là đại ngu ngốc có một không hai.
[ Biện Toàn ]: Ồ! Tớ lại còn tưởng là tổng giám đốc Phó của nhà cậu.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]:?
[ Biện Toàn ]: Nếu không người có thể khiến cậu tức giận đến như vậy còn ai nữa?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Cậu.
[ Biện Toàn ]: Tiếp đón khách Thôi, 886(2)
(2)886 /babaliu/ đồng âm
拜拜啦/baibaila/: nghĩa là tạm biệt
Bốn ngày sau, thời gian phi hành của Nguyễn Tư Nhàn đến hạn mức cao nhất. Nghỉ ngơi theo thường lệ, trước tiên là cô hẹn Tư Tiểu Trân đến một thị trấn nhỏ ở ngoại ô chơi, coi như giải sầu.
Đúng vậy, cô còn chưa nguôi giận.
Nhưng mà ở lúc chuẩn bị đồ đi, nhận được thông báo từ bộ phi hành.
Sáng mai hội nghị buổi chiều huấn luyện thường kỳ.
Được, cô lại thêm tức giận đối với người lãnh đạo bộ phi hành một chút.
Cả người cô đều khó chịu mà đi đến Thế Hàng.
Cô vừa mắng mỏ,vừa chào hỏi đồng nghiệp ở xung quanh mình.
Miệng còn chưa ngậm lại, người ở xung quanh đột nhiên yên lặng.
Nguyễn Tư Nhàn căn cứ trực giác nhìn qua, đoàn người bước nhanh đi về thang máy, dẫn đầu lại là Phó Minh Dư.
Những người khác giống như nhát mắt biến mất, Nguyễn Tư Nhàn nhìn chằm chằm Phó Minh Dư. Nghĩ thầm: Anh tuyệt đối đừng có đến đây. Nếu không đừng nghĩ đến việc tôi chừa mặt mũi cho anh ở công ty.
Nửa phút sau, cửa thang máy đóng lại, không khi xung quanh lại chậm rãi nới lỏng xuống.
Tốt!, hôm nay anh bảo vệ biết bao nhiêu ánh mắt quen thuộc nhìn anh muốn cảm ơn anh anh có biết không?
Sau khi đến phòng họp, giám đốc tổ phi hành chậm chạp chưa đến.
Nguyễn Tư Nhàn ngồi dựa vị trí cửa sổ, để huyệt thái dương hướng ra ngoài cửa sổ làm bài tập bảo vệ mắt.
Cái hướng nhìn này ngắm một cái đã ngắm trúng Trịnh Ấu An.
Nguyễn Tư Nhàn chớp chớp mắt, tỉnh táo vài phần.
Sao cô ta lại ở đây?
Người có cùng nghi vấn với cô là Phó Minh Dư.
Anh đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, khi thu lại tầm mắt, thoáng nhìn Trịnh Ấu An đứng ở đứng lầu kho máy.
“Sao cô ấy lại ở chỗ này?”
Bách Dương tiến lên nói: “Kỷ niệm 30 năm thành lập của công ty cùng với kế hoạch phát triển của Thế Hàng đã bắt đầu được chuẩn bị, cô ấy là nhϊếp ảnh gia.”
Kỷ niệm 30 năm thành lập của công ty cùng với kế hoạch phát triển của Thế Hànhđược gọp lại làm mộtthêm một chiếc máy bay ACJ31 mới đứng vào hàng ngũ. Hoạt động lần này không phải là nhỏ, tổ tuyên truyền từ giữa năm đã phân chia các tổ nhỏ chuyên môn chuẩn bị. Phó Minh Dư nhìn chằm chằm từ đầu tới đuôi, đến lúc công việc kết thúc, anh mới thả lỏng lực chú ý.
Nhưng anh đối với công tác tuyên truyền không quan tâm chút nào.
Thế Hàng vẫn luôn hợp tác cố định với một tổ nhϊếp ảnh. Nhiều năm qua lúc giao bài chưa bao giờ làm người khác không hài lòng. Cảnh này khiến ảnh tuyên truyền của Thế Hàng mỗi năm vô cùng khí khái, ở trung triển lãm ảnh độc đáo riêng biệt.
Có việc chụp ảnh tuyển dụng lần trước, Phó Minh Dư cho rằng tổ tuyên truyền đã rất rõ ràng phong cách Trịnh Ấu An cũng không thích hợp phong cách chuyện nghiệp của hàng không.
Nhưng mặc dù như vậy, bọn họ lại tự chủ trương thay đổi đoàn đội chụp ảnh.
Phó Minh Dư híp nửa mắt, cởi đai quấn trên áo sơ mi ném xuống.
“Bộp” một tiếng, ấn đường Bách Dương cũng đi theo nhăn chặt lại.
Đi theo làm việc cho Phó Minh Dư hai năm, cậu biết đây là biểu hiện cho việc anh đang tức giận cực độ.
“Bảo giám đốc bộ phận tuyên truyền đến đây.”
6h chiều, Nguyễn Tư Nhàn huấn luyện xong, xoa bả vai đi ra.
Ở trong công ty ngồi một ngày so với ở trong khoang điều khiển một ngày mệt mỏi hơn nhiều.
Mấy người đồng nghiệp đi cùng còn bảo cô cùng nhau đi ăn com, cô đồng ý. Nhưng bây giờ, cô muốn đi đến nhà vệ sinh một chuyến.
Tầng 16 là bộ phi hành, ít có những tổ khác, người ít, nhà vệ sinh cũng có ít người hỏi thăm.
Nguyễn Tư Nhàn vừa xem di động vừa đẩy cửa đi vào, còn chưa đi đến bồn rửa tay, thì nghe thấy gian phòng bên cạnh truyền đến một giọng nữ tức giận.
“Phó! Minh! Dư! Có! Bệnh! Sao?”
Là ai?!
Ai thế?!
Nguyễn Tư Nhàn dựng lỗ tai lên, muốn biết đến tột cùng là ai?
Ở địa bàn của Phó Minh Dư!
Nói một lời nói thật to như thế!
Chú thích:
Tiệc Mãn Hán toàn tịch(1): Mãn Hán toàn tịch hay Tiệc triều đình Hán-Thanh hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầubếp khắp nơi ở Trung Hoa (theo Wikipedia).