Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Đuổi được Bách Dương đi, Nguyễn Tư Nhàn lại nhìn về phía Giang Tử Duyệt.
“Vừa rồi chị nói tổng giám dốc Phó làm sao?”
Giang Tử Duyệt đối với tình hình hiện tại cũng rất là hoang mang.
Chị ta thấy một nụ cười nhàn nhạt trên môi Nguyễn Tư Nhàn, thanh âm lại dịu dàng nhẹ nhàng, dường như là người vừa rồi cô tuỳ ý tống cổ đi không là ông chủ mà là một người qua đường nào đó.
“Không! Không có gì.”
Lúc này mấy người tiếp viên đang hối thúc cô đi nhanh lên, Nguyễn Tư Nhàn không lại hỏi nhiều, cười rồi tiến lên.
Thấy Giang Tử Duyệt không đuổi kịp, cô còn quay đầu lại đợi hai bước:
“Chị Giang! Nhanh nào!.”
Ngày hôm nay cả mặt Giang Tử Duyệt cười tươi một cách rạng rỡ đến cứng lại, lại không thể không cùng Nguyễn Tư Nhàn trình diễn một màn đồng nghiệp thân thiện hoà hợp, thật mệt muốn ngất.
Chị ta thậm chí hy vọng Nguyễn Tư Nhàn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà chèn ép mình đến cùng, chất vấn chị ta tại sao biết rõ sự thật mà vẫn đi tung tin đồn thất thiệt như thế.
Ít nhất chị ta còn chuẩn bị tốt lý do thoái thác, có thể tuỳ ý đổ lên đầu mấy người đồng nghiệp đã từ chức cũng được.
Nguyễn Tư Nhàn lại cố tình ngụy trang thành cái dáng vẻ không quan tâm đến sự việc, thỉnh thỏang lại nở một nụ cười thâm ý và tiếp tục cho chị ta một nắm đấm, như
tam cao(1)
đều mắc phải làm chị ta lo lắng.
(1)Tam cao(三高) là thuật ngữ chung cho mỡ máu cao, huyết áp cao, đường huyết cao.Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng sự kết hợp của ba bệnh lâm sàng này không phải là ngẫu nhiên. (Be:Cái này mình tra baidu ra vậy, cũng không biết có phải không nữa.)
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn thật sự không muốn đi chất vấn Giang Tử Duyệt. Mặc dù, hôm nay Giang Tử Duyệt đưa ra đủ loại lý do để biện hộ cho mình.
Chủ yếu là Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy làm lớn chuyện lên cũng không có tác dụng gì. Vấn đề cốt lõi của lời đồn là cô câu dẫn Phó Minh Dư không thành nên mới thẹn quá thành giận mà từ chức, cô có tranh chấp với Giang Tử Duyệt cũng sẽ không giải quyết được vấn đề.
Huống chi đã qua 3 năm rồi, Thế Hàng đã thay một đợt rồi lại một đợt người mới, cũng không có người nào nhắc lại chuyện này, cô cũng lười đi kiếm chuyện làm cho bản thân không thoải mái.
Chỉ cần những người này đừng giống như tên đầu sỏ gây tội Phó Minh Dư như vậy thường thường ở trước mặt cô chọc cô hai cái, cô hoàn toàn có thể không để bụng những lời đồn đãi giấu ở trong chỗ tối ấy.
Đáng tiếc Nguyễn Tư Nhàn đã đánh giá thấp trí nhớ của đồng nghiệp.
Sắp hết một tuần, truyền thông đưa tin về chuyến bay đầu tiên ra, trong Thế Hàng cũng làm không ít quảng bá, làm nữ phi công mới ba chữ “Nguyễn Tư Nhàn” liên tục xuất hiện ở các trong các mặt báo đưa tin, quảng bá, những tin đồn đã lẳng lặng xuống dưới rất lâu lại bị lôi lên lần nữa.
Lúc này Giang Tử Duyệt cũng rất hoảng, lần này cũng không phải do chị ta truyền ra đâu, chỉ là luôn có như vậy một ít người còn nhớ rõ chyện này bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ký ức, chỉ cần nhắc một chút, đề tài liền lại ở bộ phận tiếp viên lặng yên lan truyền ra.
Đương nhiên những lời này là không có khả năng truyền tới tai Nguyễn Tư Nhàn.
Cô mơ hồ đoán được nguyên nhân, ngày bay đầu tiên hôm đấy, có quen biết một cô tiếp viên, khi đang ăn cơm trưa với cô, có vài lần cô ấy muốn mở miệng nói rồi lại thôi.
Nguyễn Tư Nhàn lúc ấy trực tiếp hỏi “gần đây có phải nghe được ‘truyền thuyết’ gì của cô hay không?
Cô tiếp viên kia bị Nguyễn Tư Nhàn hỏi trực tiếp như vậy, có chút chấn động, ấp úng mà nói:
“Thì…… bọn họ nói chuyện phiếm thôi! Không có gì cả! Dù sao tôi cũng không tin.”
Loading...
Được rồi, xem ra thật đúng là như vậy.
Ngày hôm đó, Nguyễn Tư Nhàn ăn nhìn hơn một miếng
bánh mousse(2),
lượng calo được nạp vào sung túc khiến cho tâm tình thoải mái.
(2)Bánh mousse: Mousse là thực phẩm chế biến có cấu trúc với nhiều bọt khí kết hợp cho món mousse cấu trúc nhẹ, mịn, xốp. Mousse có thể thanh mịn hoặc béo đặc, tuỳ kỹ thuật chế biến. Mousse có thể là món mặn hoặc món ngọt
Miếng bánh kem này còn phát huy tác dụng đến tận ngày hôm sau.
Chuyến bay lúc 9h sáng, 7h mở cuộc họp trước, Nguyễn Tư Nhàn đến đầu tiên sớm 20 phút. Cơ trưởng Thế đi đến chỗ lịch bay ký tên, sau đó mang phi công đi thêm nhiên liệu.
Nguyễn Tư Nhàn quay lại phòng họp, còn chưa đẩy cửa đi vào, đã nghe được những tiếng khe khẽ nói nhỏ bên trong còn nhắc đến tên cô.
Ở cửa nghe xong một lát, quả nhiên cô đã đoán trước được đề tài bên trong.
—— “Thiệt hay giả? Sao như ma thuật vậy?”
—— “Nghe mấy tiếp viên cũ nói đấy. Có tai mắt như thế, chắc là thật rồi.”
—— “Trời ơi, lai lịch của cô gái này cũng thật đáng gờm đấy. Đã thế còn lấy thân phận là phi công quay lại.”
Nghe đến đó, Nguyễn Tư Nhàn còn đang nói với bản thân: Bỏ đi!Đều là đồng nghiệp, sau này còn thường được xếp bay cùng chuyến bay.
Nhịn một lúc sóng yên biển lặng, lui một bước trời cao biển rộng.
Cô giơ tay chuẩn bị gõ cửa nhắc nhở một chút người bên trong. Ai ngờ ở bên trong càng đi sâu thêm vào đề tài này.
—— “Vậy sao cô ấy còn quay lại Thế Hàng? Không phải có rất nhiều công ty muốn tuyển dụng cô ấy sao?”
—— “Đúng vậy, không xấu hổ sao? Nếu là tôi, có thể cả đời này tôi sẽ không xuất hiện ở Thế Hàng đâu.”
—— “Tuyệt! Có khi là cô ấy đối với tổng giám đốc Phó
chấp mê bất ngộ(3)
cũng nên?”
(3)
执迷不悟 [zhímíbùwù] Hán Việt: CHẤP MÊ BẤT NGỘ khăng khăng một mực; một mực không chịu giác ngộ; u mê không tỉnh ngộ.
—— “Nếu là nói như vậy, hình như hợp lí?”
“……?”
Cái này thì không thể nhịn được nữa rồi.
Người đàn ông đời này cô chấp mê bất ngộ, chỉ có anh chồng vẫn ở trên mây của cô thôi chứ?
Nguyễn Tư Nhàn cong cong miệng cười, ngực cô đều bị chọc tức đến đau lên. Đúng là ông chủ thế nào thì nhân viên như vậy mà!
Còn nhịn bọn họ được sao?
Nhẫn nhất thời buồng trứng u nang, lui một bước nhũ tuyến tăng sinh.
“Tò mò như vậy sao không gặp mặt tôi để hỏi?” Nguyễn Tư Nhàn đẩy cửa phòng họp ra, ôm cánh tay quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Con người của tôi giỏi về giao lưu. Chỉ cần các cô đến hỏi, tôi nhất định sẽ nói hết những gì tôi biết.”
Một đám người nói xấu sau lưng người ta bị bắt tại trận đangg co rúm lại như con gà con, mặt đỏ đến mang tai, không dám đáp lại.
“Còn chuyện tại sao tôi lại quay lại Thế Hàng” Nguyễn Tư Nhàn bước hai bước đi vào, âm thanh càng thêm rõ ràng: “Văn phòng tổng giám đốc ở tầng 18. Lúc nào cũng hoan nghênh các cô đi hỏi rõ.”
Ngầm lặng ngắt như tờ, nửa phút này cứ dài giống như thời gian chống đỡ khi tập động tác plank(*) vậy, thở dốc cũng không dám ho lớn.
Cuối cùng vẫn là tiếp viên trưởng ngượng ngùng mà hoà giải:
“Cơ phó Nguyễn, chúng tôi chỉ là……”
“Mọi người đều đến đông đủ?”
Cơ trưởng đột nhiên xuất hiện, chen ngang tiếp viên trưởng đang nói.
Chờ phục hồi tinh thần lại, nhận thấy không khí bên trong có chút không đúng, lại hỏi:
“Sao thế?”
Tiếp viên trưởng ậm ừ không nói chuyện, Nguyễn Tư Nhàn cười cười, nói:
“Không có gì, tôi cũng vừa mới nói.”
Cơ trưởng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Tâm tư của phụ nữ từ trước đến nay anh ta không dám hỏi nhiều.
Cùng một ngày, người đi công tác hai tuần là Phó Minh Dư ngồi trên chuyến bay khứ hồi trở về.
Ra sân bay khi sắc trời đã tối, ngoài cửa sổ xe ánh đèn neon lấp lành, mọi vật đều trong suốt, phù quang âm thầm chuyển động, là thời điểm nhất trong ngày của đường sân bay.
Phó Minh Dư dựa vào ghế dựa, nới lỏng cà vạt, sự mệt mỏi ở giữa hai chân mày càng lúc càng nhiều.
“Boss, về biệt thự Hồ Quang sao?”
Bách Dương ở ghế phụ quay đầu lại hỏi.
Phó Minh Dư không trợn mắt, nhéo nhéo ấn đường, không trực tiếp trả lời:
“Mấy giờ rồi?”
“9 giờ15’.”
Phó Minh Dư suy nghĩ, hơi trầm ngâm: “Về nhà trọ Thần Danh đi.”
Tài xế nghe được, tự nhiên sẽ lái về hướng nhà trọ Thần Danh, nhưng Bách Dương vẫn tiếp tục nói:
“Sáng nay lúc ngài tham dự cuộc họp tắt điện thoại, phu nhân gọi đến cho tôi. Nói ngài đã nhiều ngày rồi không về nhà.”
“Ừ.” Phó Minh Dư không chút để ý mà nói: “Hôm nay quá muộn, ngày mai trở về.”
Xe nhanh chóng đến nhà trọ Thần Danh, giảm tốc độ khi ở ngoài cửa lớn.
Lúc này Phó Minh Dư không còn buồn ngủ. Anh nhìn ngoài cửa sổ xe, một bóng dáng chậm rãi tiến vào mắt anh.
“Cứ dừng ở đây đi.”
Lúc Phó Minh Dư nói câu này đã bắt đầu mặc lại áo vest.
“Một lúc nữa, cậu đem hành lí lên cho tôi.”
Không đợi Bách Dương trả lời, Phó Minh Dư đã đi xuống xe.
Ban đêm đầu mùa hạ rất thích hợp để đi tản bộ. Ở tiểu khu này có rất nhiều người giàu dắt theo trẻ nhỏ đi dạo, cũng có người dẫn chó theo.
Nguyễn Tư Nhàn kéo vali, một đường đi rất cẩn thận, chú ý né tránh chó ở trên đường.
Nhưng mặc dù như vậy, bước chân của cô cũng không đi nhanh nổi.
Hôm nay bay bốn đoạn bay, từ 8h sáng đến 8h tối.
Trước kia lúc làm tiếp viên hàng không, luôn rất ngưỡng mộ phi công ở trong khoang điều khiển có thể ngồi suốt chuyến bay.
Tới lúc tự mình ngồi vào vị trí này thì mới nhận ra, thể lực vẫn là thứ yếu. Toàn bộ hành trình đều phải hết sức chú ý thật là mệt muốn chết.
Còn may ven đường có mấy đoá hoa sơn chi đang nở. Mùi hương cuốn theo gió đêm bay đến, như có như không, xua tan vài phần mệt mỏi.
Nguyễn Tư Nhàn đi đến bậc thang dưới lầu, phát hiện dây giày bị tuột ra.
Cô ngồi xổm xuống buộc lại, sau đó ngồi dậy chuẩn bị nhấc vali kéo đi, thì bị người nào đó đoạt trước một bước.
Phó Minh Dư nhấc vali của cô, hai ba bước đi lên bậc thang, quay đầu lại nhìn cô.
“Mới xuống máy bay?”
Nguyễn Tư Nhàn cũng không phải rất muốn nói chuyện, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng coi như là trả lời.
Trong lòng cô vẫn còn suy nghĩ về chuyện lúc sáng. Cô cảm thấy mình xem như hiểu được cái gì gọi là thượng bất chính, hạ tắc loạn (*) (Cấp trên không ra gì cấp dưới cũng như vậy).
Tên này khi đã qua 3 năm rồi còn có thể nói được câu “Tôi cảm thấy hình như cô ấy có ý với tôi.”
Nhân viên cấp dưới không biết chuyện còn có thể nói một câu “Cô ấy đối với tổng giám đốc Phó chấp mê bất ngộ.”
Hàng không Hằng Thế dựa vào sức tưởng tượng để khởi động máy bay sao?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Nhàn đã cố gắng khiềm chế tính tình, sau đó duỗi tay lấy vali của mình.
Nhưng Phó Minh Dư không buông.
“Tôi cầm giúp cô.”
“Tôi không có tay sao?”
“……”
Đáy lòng Phó Minh Dư dâng lên một cảm giác vô lực, không lên không xuống được, không nói lời nào lại bực bội.
Cố tình người trước mắt còn duỗi tay đến nắm lấy vali, một bàn tay trắng nõn lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trước mắt.
Là thật sự bực bội.
Phó Minh Dư lập tức bắt lấy tay trước mặt: “Nguyễn……”
Xúc cảm ở lòng bàn tay có chút khác thường, còn lại hai chữ chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Anh sửng sốt một chút, vì xác nhận, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve lòng bàn tay cô.
Một lớp chai mỏng, nhưng lại rất rõ ràng.
Gần đây ở trong đầu luôn hiện lên rất nhiều lần hình ảnh lần đầu tiên gặp cô, số lần càng nhiều, thì càng lúc càng rõ ràng.
Cô thật xinh đẹp, mặc đồng phục riêng của Thế Hàng, dáng người thướt tha, làn da tinh tế, là một cô gái xinh đẹp yểu điệu trong mắt của đàn ông.
Loại chai tay này, dường như không nên xuất hiện trên tay cô.
Ngay ở lúc Phó Minh Dư đang ngẩn ngơ ra, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên rút tay về, còn chà chà trên quần áo. Dùng nét mặt giống như gặp sắc lang mà nhìn Phó Minh Dư.
“Anh làm gì thế? Anh! Tôi nói cho anh biết, anh dám động tay động chân với tôi. Cho dù anh là ông chủ tôi cũng dám đi tố cáo anh tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© đấy!”
Nói xong còn lui hai bước.
“……”
Phó Minh Dư là thật sự không biết nói cái gì.
Động tay động chân?!
Quấy rối tìиɧ ɖu͙©?!
Ngực anh nghẹn một cơn tức, đè thấp tiếng nói, nói: “Nguyễn Tư Nhàn.”
Ba chữ này nghe rất nặng nề, hình như là nghiến răng nghiến lợi.
Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta.
Hai người chỉ cách xa nhau không đến nửa thước, con ngươi đều hiện lại hình ảnh của đối phương, vốn nên là một bầu không khí kiều diễm nhưng bốn phía lại tràn ngập mùi thuốc súng.
“Cô đừng tiếp tục khiêu chiến tính tình của tôi.”
Khiêu chiến tính tình của anh?
Nguyễn Tư Nhàn tức đến cười.
Rốt cuộc là ai ở khiêu chiến tính tình ai đây?
“Nói xong chưa?”
Nguyễn Tư Nhàn tức giận, ngữ khí ngược lại trở nên nhẹ nhàng:
“Vậy mộ phần của anh sẽ được khắc những lời này.”
Chú thích:
Plank(*): Plank là một bài tập sức mạnh lõi isometric liên quan đến việc duy trì một vị trí tương tự như hít đất trong thời gian tối đa có thể. Plank phổ biến nhất là tấm ván cẳng tay được giữ ở tư thế chống đẩy, với trọng lượng cơ thể chịu ở cẳng tay, khuỷu tay và ngón chân. Nhiều biến thể tồn tại như tấm ván bên và tấm ván ngược.Plank thường được luyện tập trong pilates và yoga, và bởi những người tập luyện cho quyền anh và các môn thể thao khác.