Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

Chương 13: Tổng Giám Đốc Phó, Anh Thật Sự Không Nhớ Ra Tôi Sao?

Edit: Shun An

Beta: Be Lười

Bữa cơm hôm nay cuối cùng lại là Nguyễn Tư Nhàn trả tiền, Yến An cảm thấy hơi kỳ lạ.

Lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống này, hẹn phụ nữ đi ăn cơm, đối phương lại thần không biết quỷ không hay lại đi tính tiền, anh ta lại còn không biết là cô đã trả tiền khi nào.

Là lúc đi WC sao? Hay là lúc đi ra ngoài nghe điện thoại?

Không biết, nhưng dù sao trong nháy mắt kia Yến An có cảm giác bị mất mặt, đi ra ngoài ăn cơm mà phụ nữ lại thanh toán tiền là có chuyện gì xảy ra?

Nhưng kế tiếp Nguyễn Tư Nhàn cười mỉm nói: “Bữa cơm này là cảm ơn tổng giám đốc Yến đã giúp đỡ, muộn như thế còn làm phiền anh.”

Yến An bĩu môi, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”

“Tôi biết chuyện này đối với tổng giám đốc Yến là chuyện nhỏ.” Nguyễn Tư Nhàn đứng dậy cầm túi, khuôn mặt tươi cười không giảm, “Nhưng đối với tôi và bạn tôi là một việc rất phiền phức, nếu không phải anh, tối đó chúng tôi còn phải gọi điện cho bên bất động sản để tìm chủ xe, quá phiền phức.”

Nguyễn tư nhàn cẩn thận mà quan sát nét mặt của Yến An, thấy trong ánh mắt anh ta dần dần nới lỏng và có ý cười, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra cô biết đàn ông rất để ý ở vấn đề này, chỉ là cô không thích bản thân và người đàn ông mới quen biết lại bởi vì “mời ăn cơm” hoặc là “Tặng quà” loại quan hệ ân tình này khiến bản thân rơi vào thế hạ phong.

Chỉ là mấy chỗ nhà hàng của người giàu chọn cũng quá đắt, lúc cô trả tiền thật sự rất đau lòng.

Bỏ đi, nghĩ thành đây là tiền moi ra từ trong túi của Phó Minh Dư lập tức cảm thấy thấy dễ chịu ngay.

Mà Yến An bởi hai ba câu nói tâng bốc của Nguyễn Tư Nhàn mà có chút vui vẻ, rời khỏi nhà hàng, thời gian vẫn còn sớm, gió đêm lại thoải mái, nên thuận miệng nhắc tới, có muốn tìn một chỗ để ngồi hay không?

Nguyễn Tư Nhàn thấy tốt thì nhận, không tiếp tục chặn miệng để chừa mặt mũi cho Yến An, cô chỉ nói ngày mai có chuyến bay, không thể uống rượu, Yến An cũng nói chỉ uống một ít đồ dễ tiêu thôi.

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ một chút, nói: “Chỗ này rất gần với quán bar bạn tôi mới mở, nếu anh không chê chỗ đó nhỏ, chúng ta đến đó đi, chỗ đó rất sạch sẽ.”

Tất nhiên Yến An không có dị nghị gì, lái xe 5′ đã đến trước cửa quán của Biện Toàn.

Lúc này còn chưa đến 8h, trong quán không có người, một mình Biện Toàn ngồi ở quầy bar rửa ly, trong quán chỉ có hai ba cô hái đang ngồi trò chuyện.

Dẫn Yến An đến một chỗ ngồi xuống, sau đó Nguyễn Tư Nhàn đi đến quầy bar gặp Biện Toàn.

Biện Toàn dựa vào quầy bar, cười tủm tỉm nhìn về phía Yến An: “Bạn trai?”

“Không phải.”

Nguyễn Tư Nhàn tự rót một ly nước trái cây cho mình: “Bạn bè bình thường mà thôi, cậu nhanh chóng pha chế cho anh ta một ly rượu đi.”

Biện Toàn chớp chớp mắt: “Cũng chỉ là bạn bè bình thường sao? Nhìn cũng không tệ lắm nha, cao cao đẹp trai, nhìn dáng vẻ còn rất có tiền.”

Nguyễn Tư Nhàn không cãi lại cô, lấy khay mang cái ly đến chỗ Yến An ngồi nói chuyện phiếm.

Vẫn giống cảm giác như lúc ăn cơm, nói chuyện với Yến An vô cùng thoải mái, nói chuyện phiếm tất nhiên không cần nhắc đến chuyện công việc, trời nam đất bắc cái gì đều nói hết, thường hay khiến cho Nguyễn Tư Nhàn ôm bụng cười to.

Đêm nay thật rất vui vẻ, nếu không xảy ra một chút chuyện nhỏ kia.

Lúc đó Nguyễn Tư Nhàn đi đến quầy bar lấy khăn ướt, thấy Biện Toàn làm không xuể hết mọi việc, nên tiện đường giúp Biện Toàn bê một ly rượu đến bàn số 3.

Ánh đèn trong quán bar không quá sáng lần lượt đi tìm từ bàn 1, lúc đang muốn khom lưng đặt ly rượu xuống, người khác đột nhiên đứng lên không cẩn thận đυ.ng vào Nguyễn Tư Nhàn một chút, toàn bộ ly rượu đều đổ vào trên người Nguyễn Tư Nhàn.

Người khách cũng rất ngại, vội vàng lấy khăn giấy giúp cô lau sạch.

“Thật thật xin lỗi cô! Tôi không chú ý đến cô.”

“Không sao.”

Trong nháy mắt mở miệng, hai người đều sửng sốt một chút.

“Nguyễn Tư Nhàn?”

Giang Tử Duyệt tựa hồ không xác định được, dựa theo ánh đèn chăm chú nhìn thêm, “Sao lại là em?”

Loading...

Nguyễn Tư Nhàn ngơ ngẩn mà nhìn cô ta, nhất thời không nói gì.

Khoảng thời gian Thế Hàng truyền ra tin đồn nhảm nhí kia Nguyễn Tư Nhàn không phải không biết, dù sao trên đời này hoàn toàn không có bức tường nào không lọt gió, có đồng nghiệp trước kia nói với cô, chỉ là cô vừa mới vào Hoa Phi, mỗi ngày vội vàng tham gia khảo hạch tuyển phi công trong nội bộ, chờ đến lúc mọi chuyện đều kết thúc, quay đầu ngẫm lại ngọn nguồn chuyện này, ngoại trừ Giang Tử Duyệt, còn có thể là ai?

Nhưng Nguyễn Tư Nhàn cũng không đi chứng thực, dù sao lúc đó cũng không ngờ sẽ còn liên quan đến Thế Hàng, sau đó lại đến học viện phi công, mỗi ngày đều mệt đến mức ngã lên giường liền ngủ, càng không có sức lực quan tâm đến chuyện này.

Lúc này gặp lại, nội tâm Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy thật vi diệu.

Trầm mặc một lát là tăng thêm một hiểu lầm nho nhỏ trong lòng Giang Tử Duyệt.

Đánh giá cách ăn mặc của cô, đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại không nhịn được thở dài.

“Không ngờ lại trùng hợp thế, vậy mà lại gặp ở chỗ này.” Giang Tử Duyệt tiếp tục lau chùi quần áo cho Nguyễn Tư Nhàn, hơn nữa còn giống như dáng vẻ của một tiền bối lúc trước giúp cô chỉnh cổ áo.

“Gần đây em thế nào?”

“Vẫn ổn.” Nguyễn Tư Nhàn tạm dừng: “Hôm nay chị nghỉ à?”

“Ừm! Chị phải chuyển sang chuyến bay quốc nội, một đợt 4 lần bay, nhẹ nhàng hơn.” Nói rồi, cô ta lại thở dài: “Không ngờ, thoát cái đã 3 năm, trước đó mấy đồng nghiệp cũ bọn chị còn nhắc về em.”

“Em sao?” Nguyễn tư nhàn cười cười: “Em có gì để nói?”

Giang Tử Duyệt lấy một tờ khăn giấy, lau khô tay mình, lời rất là thấm thía mà nói: “Rất uổng đấy! Em còn trẻ, xinh đẹp lại còn thông minh, Vương Nhạc Khang lại còn thích em, nếu như lúc trước em không xúc động như thế mà từ chức, bây giờ thế nào cũng là một tiếp viên trưởng, nói không chừng còn có thể là quản lí.”

“Nhưng mà bây giờ gặp thấy em cũng thoải mái, không có gì không ổn, con đường tiếp viên nhìn từ bên ngoài thì thấy vẻ vang xinh đẹp, nhưng thực tế vẫn là khổ không thể tả, ngya cả chị cũng không chịu nổi, thời gian ngày và đêm đào lộn…”

Cũng không biết có phải Giang Tử Duyệt chột dạ không, vừa mở liền liền không dừng lại được.

Nhưng Nguyễn Tư Nhàn không có rảnh như cô ta, sáng mai còn có chuyến bay, vừa lúc đó Biện Toàn ở quầy bar gọi cô, nên cô nói còn có việc rồi rời đi.

Giang Tử Duyệt nhìn bóng lưng của coi, đột nhiên nhớ đến cái gì, lấy di động ra, tìm thấy bức ảnh trước đó Nghê Đồng gửi cho cô ta, so sánh với bóng dáng bên trong bức ảnh, cẩn thận đánh giá bóng dáng kia ở quầy bar.



Lúc quyết đinh đi uống một ly Yến An đã sớm gọi tài xế đến chờ sẵn, cho nên lúc quay về, anh ta và Nguyễn Tư Nhàn đều cùng ngồi ở ghế sau.

Mới vừa lên xe, Nguyễn Tư Nhàn lại nhận được tin nhắn của Giang Tử Duyệt:

Lúc nãy cũng quên hỏi, khi nào chúng ta tìm cơ hội tụ họp đi?

Nguyễn Tư Nhàn không rõ người bây giờ sao không có việc gì thì lại thích tụ họp, cũng mặc kệ quan hệ như thế nào, huống chi trong lòng còn có quỷ.

Cô nghĩ, đáp lại:

Ừm, sau này còn rất nhiều cơ hội.

Lúc di động mở lên, Yến An ngồi ở bên cạnh nhìn thấy màn hình điện thoại của cô.

“Cô thích diễn viên Nhật Bản sao?”

“Hử?” Nguyễn Tư Nhàn theo bản năng hỏi: “Anh cũng biết anh ta?”

Thật không ngờ Yến An lại là một người đàn ông như thế, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra diễn viên người Nhật, thật không tin được.

“Biết.” Yến An để tay ra gáy gối lên, vặn vẹo cổ: “Lúc học cấp ba, hình như là, Hoa gì đó?”

“Hoa Dương Nam Tử(1).”

(1) Hoa Dương Nam Tử: Tên phim Hàn là Vườn Sao Băng, tên phim Nhật là Con Nhà Giàu.

“Đúng rồi! Lúc “Hoa Dương Nam Tử” đang nổi, nữ sinh trong lớp cứ luôn miệng nói bên tai, tôi nghe cũng phiền.”

Phiền?

Đàn ông mấy người không hiểu.

Nguyễn Tư Nhàn mở màn hình, lại thưởng thức vẻ đẹp thần thánh của lão công nhà cô.

Bình thường! Đàn ông ganh tị là bình thường.

Bên kia Yến An lúc nhớ đến thời niên thiếu, còn nói thêm: “Phiền nhất chính là nữ sinh trong trường mỗi ngày đều nói khí chất của Phó Minh Dư giống như người nào trong đó……”

Nguyễn Tư Nhà bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ai?”

Yến an xoa xoa huyệt Thái Dương, “Tên gì mà Tiểu… Tiểu Tuần Lật?”

Nguyễn tư nhàn: “…………”

“Là Hạt Dẻ Nhỏ.”

“Hơn nữa người ta tên là Tiểu Lật Tuần(2).”

( 2)Tiểu Lật Tuần/Oguri Shun nam diễn viên đóng vai Hanazawa Rui trong bộ phim “Con Nhà Giàu” năm 2005.

“…… Hạt Dẻ Nhỏ?” Yến An nghẹn một chút, nhoẻn miệng cười: “Cô thật là thú vị nha, thật ra tôi cũng cảm thấy như thế, so với người khác anh ta cũng ‘làm màu’ hơn nhiều.”

……?

Nguyễn Tư Nhàn nhìn Yến An.

Anh ta có ý gì?

Ai ‘làm màu’?

Nhưng Yến An không nhận ra được ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn, quay đầu nhận điện thoại của trợ lí.

Thẳng đến lúc xe dừng ở dưới lầu, Nguyễn Tư Nhàn còn đang một mình tức giận tức giận nữ sinh toàn trường của Yến An.

Giống chỗ nào?

Cô nhớ lại dáng vẻ của Phó Minh Dư một lần nữa, hoàn toàn không giống chút nào.

Mắt họ mù hết rồi sao?



Yến An đi rồi, Nguyễn Tư Nhàn đứng đợi thang máy, chờ số trên màn hình hiển thị giảm dần chậm rãi đi xuống, dáng vẻ của Phó Minh Dư còn đang quanh quẩn ở trong đầu.

“Đinh” đến một tiếng, cửa thang máy mở.

Nguyễn Tư Nhìn cúi đầu nhìn di động, chân trước vừa mới rảo bước tiến lên, chân sau thiếu chút nữa bị vấp nhào lên một bước.

Thật trùng hợp, vừa nghĩ đến ‘Tiểu Hạt Nhỏ’, ‘Hạt Dẻ Nhỏ’ lại đến.

Nguyễn Tư Nhàn liếc nhìn anh ta một cái, trực tiếp đứng ở bên kia.

Lần trước cũng giống như thế, hai người rõ ràng ở cùng cái thang máy, lại không nói gì.

Nguyễn Tư Nhàn thậm chí cũng chưa mở miệng chào hỏi, mà Phó Minh Dư cũng không khá hơn chỗ nào, lúc cửa thang máy mở ra, anh không thể tránh né được liếc cô một cái sau đó dời tầm mắt đi.

Nhưng thật ra Nguyễn Tư Nhàn lại lặng kẽ nhìn Phó Minh Dư vài lần.

Giống sao?

Không giống! Ngũ quan không giống nhau tý nào.

Nhưng Yến An nói là khí chất giống, không phải là ngũ quan?

Nguyễn Tư Nhàn lại lặng lẽ nhìn vài lần, hình như thật sự có giống một chút xíu gì đó.

Một khi tiếp nhận một giả thiết nào đó……

Không, đình chỉ.

Anh ta không xứng.

Đôi khi con người có thể trong hoàn cảnh ồn ào vẫn nhạy cảm nhận ra ánh mắt của người ta đặt trên người mình, huống chi trong không gian kín mít không có người ngoài.

Cách vài giây, Phó Minh Dư có thể cảm giác được ánh mắt của người nọ vẫn luôn lặng lẽ nhìn chằm chằm lên mặt mình.

Đột nhiên anh nghiêng đầu, quả nhiên liền đối diện với tầm mắt của Nguyễn Tư Nhàn.

—— Thật cẩn thận từng ly từng tý giả vờ như tỉnh bơ, nhưng thật ra còn kèm theo một chút phức tạp và giãy dụa.

“……”

Nguyễn Tư Nhàn lặng lẽ quay đầu đi, còn làm ra vẻ sờ sờ vuốt vuốt tóc mai, sờ đến gương mặt nhỏ đang nóng lên của bản thân.

Nhìn lén người ta bị bắt gặp tất nhiên mặt sẽ đỏ một chút, nhưng cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này đổi lại thành ánh mắt của Phó Minh Dư đặt ở trên người Nguyễn Tư Nhàn.

Nhưng là quang minh chính đại.

“Cô uống rượu?”

Từ cô tiến vào trong, Phó Minh Dư đã nghe được mùi rượu.

“Không có.”

“Vậy sao mặt cô lại đỏ?”

“……”

Sức quan sát của ngài thật là nhạy bén.

Nội trong một giây Nguyễn Tư Nhàn đã điều chỉnh lại biểu cảm của mình, buồn rười rượi nói: “Mặt đỏ thì nhất định là uống rượu sao? Ví dụ như là tôi vừa mới nhảy nhót xong mới về bây giờ vẫn còn hưng phấn thì sao?”

Phó Minh Dư vô tâm tình nghe cô phản bác, trầm giọng nói: “Sáng mai là lần bay đầu tiên của cô, cô không biết uống rượu có nhiều vấn đề nghiêm trọng sao?”

“Tôi đã nói tôi không uống.” Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy thái độ chắc chắn của anh ta, cảm thấy đây quả thực là làm nhục quá trình tu nghiệp của mình, một cơn thịnh nộ vô danh chui ra: “Đến quán bar bị người ta là đổ rượu lên tôi có thể khống chế được sao?”

Quán bar?

Phó Minh Dư không kịp tinh tế cân nhắc cái địa điểm không khí kiều diễm này, cửa thang máy vừa mở ra, Nguyễn Tư Nhàn liền đi ra ngoài.

Có thể là bị chọc tức giận rồi, cũng có thể là vừa rồi nhìn trộm bị người ta bắt gặp nên có chút xấu hổ, dù sao Nguyễn Tư Nhàn cũng không muốn ở bên cạnh anh ta thêm một giây nào nữa.

Phó Minh Dư đứng phía sau lại đột nhiên gọi cô.

“Nguyễn Tư Nhàn.”

Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại, bình đạm mà nhìn Phó Minh Dư.

“Sao thế?”

“Thứ nhất, Yến An là người của Bắc Hàng, hai người gần gũi như vậy không thích hợp.”

Nguyễn Tư Nhàn nhướng mày.

Cho nên?

“Thứ hai, Yến An cậu ta rất ham chơi, đổi bạn gái so với đổi quần áo còn nhanh hơn, cô nghĩ cho kỹ.”

Nghe câu nói đó, Nguyễn Tư Nhàn chậm rãi xoay người, nhìn Phó Minh Dư, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ lại lời anh nói.

Chỉ là vài giây sau, cô lại mở miệng nói: “Vậy tổng giám đốc Phó thì sao? Ham chơi không?”

Khônh ngờ đột nhiên bị cô hỏi như thế, chuyển đề tài từ Yến An lên người anh.

Ấn đường Phó Minh Dư hơi nhíu lại, ý tưởng không chịu khống chế mà khuếch tán.

“Cô đừng lấy cậu ta so sánh với tôi.”

Nguyễn Tư Nhàn khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi.



Một đêm nay, mưa phùn rả rích không biết phủ xuống thành phố từ bao giờ, lại ở trước khi trời sáng đã lặng lẽ dừng lại, trả lại bầu trời cho bình minh xuất hiện.

Nguyễn Tư Nhàn ngủ rất ngon, trước khi đồng hồ báo thức kêu đã tự động tỉnh giấc.

Bởi vì việc lần đầu bay nên khẩn trương đến ngủ không được là chuyện không tồn tại, cô chỉ cần dính đầu lên gối liền có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng này không có nghĩa là trong lòng Nguyễn Tư Nhàn không kích động.

Coi ăn xong bữa sáng, thay đồng phục đã phơi khô, tỉ mỉ mà cột chắc tóc, điều chỉnh mép tóc chỉnh tề không chút cẩu thả.

Trong gương người đồng phục vừa người đến quả thực như là được đo may đặt làm, phẳng phắn xuống vắn, dán sát vào thân người cô, che đi đường cong thướt tha, chỉnh chu từ đầu đến chân giống như ánh mắt của cô khí khái hào hùng.

Cô cũng không trang điểm, chỉ là thoa lên một lớp kem chống nắng, lỗ chân lông cả người giống như mở ra thông thuận mà hấp thụ không khí, có một loại cảm giác như có được cuộc sống mới một lần nữa.

Đáy lòng lan tràn ra một loạt cảm xúc chưa bao giờ có, thổi quét đến trước mắt, giống như một bức tranh chậm rãi mở ra trước mặt cô.

Mà lúc này, dưới lầu lại có 2 chiếc xe dừng lại.

Sáng sớm không khí tốt, Yến An dựa vào cửa xe, sửa sửa cà vạt, liếc liếc mắt nhìn chiếc xe Bách Dương đang ngồi cùng tài xế, cười nhạt một tiếng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Yến An đoán chừng Nguyễn Tư Nhàn đã ra cửa, đi vào gian đợi thang máy ở đại sảnh lầu một.

Quả nhiên, thang máy bên phải của tầng lầu đang chậm rãi đi xuống.

Yến An đối diện với cửa thang máy chỉnh sửa tóc một phen, sửa sang lại xong biểu cảm, chuẩn bị cười nghênh đón Nguyễn Tư Nhàn.

Cửa thang máy một mở ra, lại nghênh đón một khuôn mặt lúc này không muốn nhìn thấy nhất.

“À, tổng giám đốc Phó, chào!”

Phó Minh Dư không đáp, nhìn dáng vẻ ăn mặc nghiêm túc đứng đắn khó mà thấy được của Yến An từ trên xuống dưới.

“Cậu ở đây làm gì?”

“Còn có thể làm gì, đương nhiên là đón Nguyễn Tư Nhàn đi làm.”

Yến An búng búng cổ áo, “Tôi nói này Thế Hàng các cậu cũng có chút keo kiệt, cũng không phân phối cho phi công một chiếc xe chuyên dụng, nhỡ như không bắt được xe vậy phải làm sao?”

Phó Minh Dư không để ý đến anh ta, anh ta lại cười tủm tỉm mà nâng nâng cằm: “Tổng giám đốc Phó, anh nói xem nếu tôi thật sự kết giao với người trong công ty anh, vậy có thể cho là không được thích hợp lắm hay không? Tôi thấy nhân tài ưu tú bên các anh rất nhiều, nếu không thương lượng một chút, nhường qua cho Bắc Hàng chúng tôi đi.”

Thanh máy bên cạnh phát lên âm thanh nhắc nhở, lại trùng hợp bị âm thanh của Phó Minh Dư che lại.

“Bát tự(3)

xem qua rồi sao?”

Yến An bình thường với thói quen nói chuyện lạnh nhạt của Phó Minh Dư, thường xuyên bị đâm vào những câu không nói lại được, nhưng hôm nay lại có mười phần tự tin.

“Tôi thấy khá ổn đấy, bọn tôi vừa mới nói chuyện đã cảm thấy thân rồi.”

“Phải không?” Khoé miệng Phó Minh Dư nhẹ nhàng nhếch lên.

“Sao tôi lại thấy cô ấy có vẻ có ý đối với tôi.”

“……?”

Lúc này Nguyễn Tư Nhàn đứng ở thang máy nghe được đoạn đối thoại hoàn chỉnh, mặt không biểu cảm mà hít sâu một ngụm khí lạnh hơn nữa không tự giác mà nắm chặt nắm tay.

Sao cơ, trời trong mưa tạnh, anh cảm thấy anh xứng sao?

Cô bước một bước đi ra ngoài, đạp đạp đạp mà đi đến trước mặt Phó Minh Dư, không màng đến Yến An một bên bị cô chen vào, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Phó, ngài thật đúng là quý nhân hay quên sự, thật sự không nhớ rõ tôi sao?”

(3)八字

[bāzì] Hán Việt: BÁT TỰ bát tự; tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thϊếp” cho nhau, còn gọi là “canh thϊếp” hay “bát tự”.