Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Xuống máy bay, Nguyễn Tư Nhàn mở điện thoại di động ra. Tin nhắn Wechat và cuộc gọi nhỡ nhanh chóng hiện lên.
Sau khi ngồi lên xe buýt đi đến khách sạn, Nguyễn Tư Nhàn mới rảnh rỗi bắt đầu trả lời tin nhắn.
Động tác của Giang Tử Duyệt so với Nguyễn Tư Nhàn còn nhanh hơn. Gửi cho một đồng nghiệp trong group một tin nhắn, bảo đã đến Luân Đôn rồi. Hỏi người đồng nghiệp còn ở Luân Đôn hay không, hẹn đi chơi cùng nhau.
Cái group này là do bọn họ âm thầm lập ra, có tiếp viên hàng không, có cơ trưởng, có phó lái, còn có một ít nhân viên bảo dưỡng và an ninh đi cùng.
Có người hỏi Giang Tử Duyệt lần này có những ai, Giang Tử Duyệt nói một chút, lại hỏi: Làm gì thế? Có ý đồ riêng ư?
Nguyễn Tư Nhàn nhìn trong group bàn luận sôi nổi một chút, biết Giang Tử Duyệt đang nói cô. Chẳng qua là chân mày cô còn chưa kịp nhíu lại, đã có hai tin nhắn riêng hiện lên.
Một người là một người là cơ trưởng Nhạc năm nay dừng lại ở khu vực Luân Đôn, mời cô ăn cơm tối.
Một người họ Không, ngày hôm qua mới đến Luân Đôn, hẹn cô vào buổi chiều đi dạo với nhau.
Đây không phải là lần đầu tiên họ hẹn Nguyễn Tư Nhàn, dĩ nhiên cũng không phải chỉ có hai người.
Cũng không biết thế nào, Nguyễn Tư Nhàn thấy năm nay vận đào hoa của mình đặc biệt tốt. Người theo đuổi xuất hiện liên tục làm cô không ứng phó kịp, đặc biệt là sau khi cô chụp hình bìa cho tạp chí của Thế hàng hồi tháng ba. Mỗi tuần đều có vài người thông qua bảy ngoặt tám đường xin thêm Wechat của cô.
Nguyễn Tư Nhàn từ chối hai người kia, nói mình hôm nay có hẹn rồi.
Ngay lúc Nguyễn Tư Nhàn gửi tin nhắn đi, Giang Tử Duyệt bênh cạnh nhìn điện thoại của cô rồi cười một chút: “Cơ trưởng Nhạc. Ể, Ngay cả anh ta em cũng từ chối?”
“…”
Tâm tư của cơ trưởng Nhạc đối với Nguyễn Tư Nhàn, không nói cho mọi người biết nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được mấy phần.
Chẳng qua nói cho cùng vẫn là chuyện riêng tư, bị người đem ra nói như thế, hơn nữa còn không có sự đồng ý đã xem điện thoại, đổi lại là ai đều không vui.
“Hôm nay em hẹn bạn ở Luân Đôn.”
Giang Tử Duyệt cũng không tin lời cô nói, hoặc là cảm thấy đây chỉ là một lý do lấy lệ, cô ta nhếch miệng nhìn điện thoại: “Chị vẫn còn rất tò mò nguyên nhân em luôn luôn không tìm bạn trai, có phải do mắt nhìn quá cao rồi hay không?”
Nguyễn Tư Nhàn: “Không phải… Chẳng qua là bây giờ em không suy nghĩa đến những thứ đó.”
Giang Tử Duyệt nhướng mày, hơi nghiêng đầu: “Xem toàn bộ Thế Hàng, cơ trưởng Nhạc là đẹp trai nhất, mới hai mươi chín tuổi, tiền lương hàng năm trăm vạn, đội trưởng đội dự bị. Tổ tiếp viên chúng ta có biết bao nhiêu người đều muốn yêu anh ta. Kết quả, em lại coi thường.”
Nguyễn Tư Nhàn nghiêng đầu nhìn chị ta một cái, đem nét mắt của chị ta thu hết vào mắt.
Chẳng lẽ Giang Tử Duyệt có ý với Nhạc cơ trưởng?
Cơ trưởng Nhạc đúng là rất ưu tú, nhưng đồng thời hoa đào của anh ta ở bên ngoài với các hãng hàng không khác cũng không ít, từng đợt từng đợt nữ tiếp viên xinh đẹp, thật giống như tiến vào hậu cung vậy. Tốc độ đổi bạn gái có thể so với người mẫu thay đổi quần áo, chớp mắt một cái đã đổi một người.
“Không có ý coi thường.” Nguyễn Tư Nhàn nhỏ giọng thầm thì: “Chỉ là không phải mẫu hình mà em thích thôi.”
Bên cạnh một tiếng hừ nhẹ, mang chút ý giễu cợt có thể nhìn ra được.
Loại chuyện này giải thích thế nào đây, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy cô cùng Giang Tử Duyệt cũng không đến mức có thể nói chuyện tâm sự, nên không làm gì nữa. Tiếp tục kéo Wechat xuống dưới, mới phát hiện bốn giờ trước Tư Tiểu Trân đã gửi cho cô mấy cái tin nhắn hỏi thăm tình huống.
Nguyễn Tư Nhàn trả lời sáu chữ: Vẫn chưa gửi đi, không đùa.
Tư Tiểu Trân không trả lời, bởi vì lúc này cô ấy đang ở trên chuyến bay đi New York.
Sau khi đến khách sạn, Nguyễn Tư Nhàn và Giang Tử Duyệt ở cùng một phòng.
Bây giờ ở Luân Đôn là mười giờ rưỡi sáng, Giang Tử Duyệt đang tẩy trang chuẩn bị đi ngủ. Nguyễn Tư Nhàn không có khả năng thích nghi với sự chênh lệch múi giờ. Sợ mình lúc này đi ngủ, chuyến bay trở về buổi sáng ở hai ngày sau, cô sẽ mệt đến tinh thần thất thường. Cho nên ban ngày hẹn bạn gặp mặt.
“Đúng rồi, Nguyễn Nguyễn, hôm nay ở trên đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Tử Duyệt cầm mặt nạ, mở ra đắp lên: “Chị thấy em ngồi ở trên đùi của tổng giám đốc Phó.”
Nguyễn Tư Nhàn đang thay quần áo ngừng lại một lát: “…”
Sao Giang Tử Duyệt lại có thể nói chính xác chữ ‘Đùi” như vậy.
“Đùi cái gì, chỉ là lúc lắc lư đứng không vững.”
Loading...
Giang Tử Duyệt cười một cái.
Bởi vì có lớp mặt nạ nên không nhìn thấy được nét mặt.
Bây giờ là cuối mùa hè, đầu thu, trong gió mang mùi hoa, cũng mang khí lạnh.
Luân Đôn thường mưa, Nguyễn Tư Nhàn mặc áo sơ mi trắng quần jean. Màu trắng mộc mạc giống như một đóa hoa trắng nhỏ chập chờn trong gió.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy bản thân quả thật chập chờn. Bay mười mấy giờ, để mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ thật sự là sắp không trụ vững nữa.
“Nguyễn nguyễn, cậu đến Luân Đôn rồi sao?”
Bên kia của Biện Toàn cũng rất yên tĩnh, nhưng cũng đem âm thanh đè xuống rất thấp: “Bảo bối, mình vừa mới xuống máy bay, không chờ nổi nên gọi điện cho cậu. Hôm nay cậu nhất định phải đi cùng mình đến một nơi, có niềm vui bất ngờ cho cậu!”
Nguyễn Tư Nhàn còn chưa kịp trả lời, đối phương đã cúp điện thoại rồi.
Có thể thấy là không đợi nổi nữa.
Chỉ là Nguyễn Tư Nhàn rất mến Biện Toàn.
Thích cô ấy nhiệt tình lại còn thú vị, thích cùng cô ấy cùng nhau đi ăn đi uống.
” Được, có điều chúng ta gặp nhau ở đâu?”
Mấy phút sau, Biện Toàn gửi lại tin nhắn.
“Xin lỗi, mới nãy vui mừng quá, quên nói với cậu, cậu ở chỗ nào vậy?”
Nguyễn Tư Nhàn gửi vị trí của mình cho cô ấy.
“Vậy chúng ta rất gần đó, cậu đến sân bay W.T chờ mình đi. Tầm khoảng bốn mươi phút nữa mình sẽ đến.”
Sân bay W.T, một sân bay tư nhân ở Luân Đôn.
Nguyễn Tư Nhàn đã từng hạ cánh ở sân bay này. Cho nên cô cũng không xa lạ gì, đi thẳng đến đó.
Về phần tại sao đến sân bay tư nhân chờ Biện Toàn, Nguyễn Tư Nhàn ngược lại không bất ngờ. Bởi vì Biện Toàn là bay tư, tức là tiếp viên hàng không của máy bay tư nhân.
Chỗ của sân bay tư nhân này là ông chủ của Biện Toàn.
Thật ra thì giữa sân bay tư nhân và sân bay bình thường khác biệt không nhiều. Chí ít thoạt nhìn từ bên ngoài chính là như thế.
Bên trong mấy toàn cao ốc sáng sủa sạch sẽ, có thể trực tiếp quan sát máy bay cất cánh và đáp xuống, sàn nhà dưới đất sáng đến nỗi phản chiếu lại bóng người. Nguyễn Tư Nhàn mua một ly cà phê, đứng ở đại sảnh, chú ý đến người ra vào ở ngoài cửa.
Hôm nay không nhiều người lắm, người đi bước chân
phong trần bộc bộc(1), người chờ bên ngoài thì nôn nóng khó chịu. Chỉ có Nguyễn Tư Nhàn là ung dung bình thản, lâu lâu lại uống một hớp cafe, giống như là đến đây đi dạo vậy.
Phong trần bộc bộc(1): (风尘仆仆) hình dung đi đường bôn ba, bận rộn mệt nhọc không được nghỉ ngơi.
Biện Toàn chậm chạp chưa ra, Nguyễn Tư Nhàn lại gửi cho Biện Toàn một tin nhắn.
“Mình đến rồi.”
“Ừ ừ! Mình đang trên đường đến! Ông chủ mình gặp người phụ trách ở sân bay trò chuyện một lúc. Bây giờ mình sắp đến cửa ra rồi.”
“Cậu xuống máy bay rồi tại sao vẫn còn đi với ông chủ nữa?”
“Đây chính là niềm vui bất ngờ mà mình muốn nói với cậu đây! Buổi tối ông chủ có một buổi tiệc trên du thuyền riêng, ngay tại sông Thames. Ông chủ mời mình, hơn nữa còn đồng ý để mình dẫn bạn theo!”
Nguyễn Tư Nhàn uống một hớp café suýt chút nữa là bị sặc.
“Cho nên cậu dẫn mình đi?”
“Đúng vậy! Cậu đi cùng với mình đi?Đi một mình rất buồn!”
Thấy Nguyễn Tư Nhàn một lúc không có hồi đáp tin nhắn, Biện Toàn lại gửi đến thêm mấy tin: “Ông chủ là người rất tốt! Là một người rất tốt, rất hiếu khách!”
“Cùng nhau đi đi! Đi mà đi mà!”
“Ầy là du thuyền trên sông Thames đó! Có thể đời này chỉ có một lần này thôi đó!”
Nguyễn Tư Nhàn không chịu nổi Biện Toàn gửi tin nhắn oanh tạc cô, nên đồng ý.
Nửa năm trước, Biện Toàn từng hỏi cô có muốn từ chức đến Anh Quốc hay không. Biện Toàn biết ông chủ của mình có mấy người bạn hợp tác công việc bên Trung Quốc lâu năm, muốn tìm phi công Trung Quốc.
Nguyễn Tư Nhàn thông minh, ngành học là khoa học kỹ thuật, tiếng Anh lưu loát, học việc nhanh, người lại đẹp, là tiếp viên hàng không tư nhân có một không hai.
Hơn nữa đãi ngộ của tiếp viên hàng không hoàn toàn không thể so sánh được với bay tư, có máy bay riêng của ông chủ hoàn toàn không cần phải quan tâm đến chút tiền lương kia. Có lúc ông chủ dẫn theo khách, phục vụ thích hợp, nhận được tiền típ có thể bằng tiền lương nửa năm của một người. Hơn nữa hằng năm còn có thể đi theo ông chủ bay đến các nơi trên thế giới, loại công việc này nhiều người thèm muốn.
Chẳng qua là Nguyễn Tư Nhàn từ chối, một người ở lại thành phố Giang, một người đi Luân Đôn. Hai người đã gần một năm không gặp mặt, so với việc do dự tham gia một buổi tiệc kỳ lạ, Nguyễn Tư Nhàn càng muốn trải qua một ngày vui vẻ với Biện Toàn.
Khi ngước đầu lên, Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy Biện Toàn đi ra từ một cánh cửa khác.
Bởi vì là bay tư, đi thẳng qua lối đi phổ thông, Biện Toàn lại mặc trên người một bộ đồng phục màu đỏ thẫm, kéo vali phi hành, ở trong đám người đặc biệt nổi bật.
Biện Toàn ở phía xa xa vẫy tay với Nguyễn Tư Nhàn.
Đèn ở sân bay chiếu sáng rực rỡ, Nguyễn Tư Nhàn sải bước, cười đi về hướng của Biện Toàn đang vẫy tay.
Lâu như thế không gặp, đối phương dường như thay đổi rất nhiều, hơi gầy, nhưng cũng xinh đẹp hơn.
Trong mắt Nguyễn Tư Nhàn bất tri bất giác hiện lên nét vui mừng sau bao nhiêu xa cách.
Nhưng nay tại lúc cách Biện Toàn khoảng chừng mười mét, Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy ở cánh cửa đó lại có hai người đi ra.
Người đi đầu đó, khí chất xuất chúng lập tức lọt vào tầm mắt của Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn còn chưa kịp đổi biểu cảm, liền đối mặt với ánh mắt của Phó Minh Dư.
Mà cô còn đang duy trì nụ cười yêu kiều, bước chân đi nhanh.
“…”
Một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tư Nhàn là: Anh ta sao lại xuất hiện ở sân bay này?
Phản ứng thứ hai là: Tiêu rồi, anh ta sẽ không cho là mình cố ý bám theo chứ?
Nụ cười trên khóe miệng của Nguyễn Tư Nhàn dần trở nên cứng ngắc.
Cô ta sao lại biết nơi này mà đi đến?
Cô ta thật đúng là trăm phương ngàn kế mà.
Nguyễn Tư Nhàn gần như chắc chắn là Phó Minh Dư nghĩ như vậy. Bởi vì một giây kia khi anh ta nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, bước chân dừng một chút, sau đó quay đầu đi về phía một cái cửa ra khác.
Nguyễn Tư Nhàn: “…”
Tôi đặc biệt…
“Nguyễn Nguyễn!”
Biện Toàn xông đến ôm lấy cô như một con gấu, cắt đứt suy nghĩ của Nguyễn Tư Nhàn: “Mình rất nhớ cậu nha, cậu có nhớ mình không?”
“Nguyễn Nguyễn?”
Biện Toàn lắc lư bả vai của Nguyễn Tư Nhàn: “Cậu sao vậy?”
Nguyễn Tư Nhàn hít sâu một hơi.
Cô phát hiện sau khi gặp Phó Minh Dư, cô luôn phải hít thở sâu.
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ vì không đủ khí huyết mà mất mạng dưới dưới ống quần tây của anh ta.
“Không sao, vui quá nên hơi ngốc.”
Nguyễn Tư Nhàn dùng sức đem ly cà phê ném vào trong thùng rác, “Bùng” một tiếng, dùng mười phần lực.
Biện Toàn nhìn Nguyễn Tư Nhàn từ trên xuống dưới “Nhưng mà… Sao tớ lại cảm thấy cậu không được vui vậy?”
“Cho nên mình cần phải vui vẻ, thậm chí muốn uống rượu.” Nguyễn Tư Nhàn khoác vai Biện Toàn: “Đi thôi.”
Ngay lúc giữa trưa, Nguyễn Tư Nhàn cùng Biện Toàn về nhà để đồ đạc, thay quần áo khác, rồi đi ăn cơm trưa. Toàn bộ buổi chiều đều là chọn quần áo.
Biện Toàn cảm thấy Nguyễn Tư Nhàn mặc màu trắng quá mộc mạc rồi, kéo cô đi dạo phố mua quần áo. Vừa khóe tâm trạng Nguyễn Tư Nhàn không tốt, quả thật phải đi mua sắm để giải tỏa. Cũng may tiếp viên hang không thuộc chuyến bay quan trọng như Nguyễn Tư Nhàn thu nhập cũng không thấp, đủ để gánh được lúc cô thỉnh thoảng buông thả một chút.
Gần tối, du khách đi nối liền nhau bên bờ sông Thames, âm thanh ồn ào lúc cao lúc thấp bị gió sông gột rửa dường như dễ nghe hơn. Mặt sông ngược lại yên ả, gợn óng nhẹ. Dưới ánh sáng màu vàng kim, du thuyền nhàn nhã giống như một con thiên nga, chỉ có những người ở trong đó mới cảm nhận được sự phù hoa xa xỉ này.
Nguyễn Tư Nhàn mặc một bộ váy màu đỏ rượu, tóc xoăn dài xõa ngang vai. Biện Toàn bên cạnh mặc áo trắng như tuyết.
Trên người hai cô tỏa ra ánh sáng lung linh, đi ở trong du thuyền là tiêu điểm của mọi ánh mắt.
Biện Toàn cầm rượu, kéo Nguyễn Tư Nhàn, dựa vào lan can bên cạnh chỉ vào một ông lão tóc bạc trắng nói: “Đó chính là ông chủ của mình Alvin. Ông ấy bảo hôm nay để chào đón một người khách quan trọng, cố ý cử hành buổi tiệc. Cậu nhìn thử một cái, thật là nhiều trai đẹp mà.”
Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lịch sự đáp lại với một người đàn ông mắt vàng tóc xanh đang lên làm quen, thấp giọng nói: “Đẹp trai đi nữa thì có lợi gì? Nơi này là Anh quốc, người ở đây phần lớn đều không thích phụ nữ.”
Biện Toàn che miệng cười, Nguyễn Tư Nhàn thì nhếch miệng quan sát chiếc du thuyền.
Alvin là người giàu bản xứ, có khả năng xây dựng một sân bay tư nhân. Ông ấy cho xếp những ly rượu vang lên cao, ăn mặt lịch sự, ban nhạc mặc áo đuôi tôm đang đàn một bản nhạc giao hưởng. Hễ đặt chân đến chỗ nào đều có rượu vang, món ngon, người phục vụ đi lại xung quanh. Đủ để thấy mức độ xem trọng với vị khách này.
Nguyễn Tư Nhàn tựa vào lan can hứng gió thổi, nói: “Vị khách nào lại làm ông chủ cậu coi trọng như vậy?”
“Thật ra thì chủ yếu là ông chủ thích náo nhiệt, nên muốn tổ chức tiệc. Đương nhiên là, khách cũng rất quan trọng.” Ánh mắt của Biện Toàn xuyên qua đám người, tìm vị khách kia, nhưng không tìm thấy.
“Sân bay W.T bị thu mua. Thế Hàng, à đúng rồi! Chính là
Thế Hàng(1)
mà cậu đang làm. Thế Hàng muốn thu mua sân bay W.T con trai của ông chủ Thế Hàng đến đây khảo sát… Cậu sao thế?”
Thế Hàng(1): Viết tắt của công ty nam chính Hàng Không Hằng Thế.
Chiếc ly trong tay Nguyễn Tư Nhàn thiếu chút nữa rơi xuống sông.
“Cậu nói… Khách quan trọng chính là con trai của ông chủ Thế Hàng?”
Biện Toàn gật đầu một cái: “Đúng vậy!”
Thảo nào, hôm nay anh ta lại xuất hiện ở sân bay W.T..
Tâm trạng bây giờ của Nguyễn Tư Nhàn khó mà miêu tả, thậm chí cô muốn rời khỏi chiếc du thuyên này ngay lập tức. Du thuyền đang đi đến giữ sông, cô nhảy sông cũng được.
Đang lúc nói chuyện, Biện toàn vẫy tay về phí trong đám người một cái: “Ai! Ông chủ mình gọi mình qua!”
Nguyễn Tư Nhàn lập tức quay lại. Dưới ánh đèn rực rỡ, người đàn ông bên cạnh Alvin chầm chầm đi ra, ăn mặc nghiêm chỉnh, tay cầm ly rượu, mười ngón tay đều đặn thon dài. So với mười ngón tay, đôi chân của anh ta càng thon dài đều đặn hơn, xa xa đứng ở nơi đó, trên người là bộ âu phục vừa vặn, tôn lên dáng người cao ngất của anh ta, khí chất so với mỗi vị khác ở đây đều hơn một bậc.
Đây không phải là Phó Minh Dư thì là ai nữa.
Giống như là cảm nhận được cái gì, Phó Minh Dư cũng nhìn lại.
Khoảnh khắc hai ánh mắt nhìn nhau, Nguyễn Tư Nhàn dường như theo bản năng muốn xoay người tránh, nhưng hai chân lại không động.
Trong đám người, Phó Minh Dư nghiêng đầu một cái, đưa chiếc ly trong tay cho thư kí ở bên cạnh.
Thư kí thấy anh muốn đi, liền hỏi: “Phó tổng, muốn đi nghỉ ngơi sao?”
Phó Minh Dư lắc đầu, đi tới chỗ lan can.
Anh ta tới, anh ta tới, anh ta vậy mà lại tự tin đi tới.
Nguyễn Tư Nhàn nắm chặt cán ly, một cái tay nắm chặt dây đeo vai của túi.
Hả?
Đột nhiên Nguyễn Tư Nhàn nghĩ đến, hôm nay lúc cô ra cửa mang theo lá thư của Tư Tiểu Trân.
Cô rất hy vọng Phó Minh Dư có thể xem nội dung lá thư một chút.
Có thể thay đổi ý định hay không đã không còn quan trọng. Chỉ cần đừng như mù mà hiểu lầm cô.
Ở trước lúc Phó Minh Dư đi tới, Nguyễn Tư Nhàn lập tức mở túi cầm bức thư này ra.
“Phó tổng.”
Phó Minh Dư dừng lại ở trước mặt Nguyễn Tư Nhàn, vẻ mặt lạnh lùng giống như trước. Có lẽ do uống rượu, chân mày có chút tùy tiện.
Anh ta cúi thấp đầu, ánh mắt cong lên độ cong đẹp mắt.
“Thật đúng là… Trùng hợp nhỉ.”
Nguyễn Tư Nhàn: “…”
Anh nói trùng hợp thì là trùng hợp đi.
Quả thật thật trùng hợp.
Nguyễn Tư Nhàn mím môi: “Ngài đùng nghĩ nhiều. Tôi là bị bạn mời đến đây.”
Phó Minh Dư rõ ràng không tin.
Nơi như vậy, không thể nào mời Nguyễn Tư Nhàn.
Trừ phi cô là con gái nhà giàu có ẩn danh.
“Có điều những cái đó cũng không quan trọng.” Nguyễn Tư Nhàn đưa bức thư ra. “Trước đó ngài không xem qua bức thư này, làm phiền ngài xem một chút. Tránh để hiểu lầm tôi có ý đồ gì.”
Chỉ là Phó Minh Dư đang nhìn cô, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Rõ ràng đang cười, trong mắt lại không có chút ý cười nào.
Thấy Phó Minh Dư không có ý muốn nhận, Nguyễn Tư Nhàn định mở lá thư ra cho anh ta xem rõ.
Nhưng mà tay phải cầm rượu, bên không có người phục vụ. Lại không thể để cho loại người cao quý như Phó Minh Dư cầm rượu giúp cô.
Vì vậy Nguyễn Tư Nhàn dùng một tay gỡ thư.
Rút bức thư ra, nhân tiện muốn hất phong thư đi. Tay Nguyễn Tư Nhàn bị trượt một cái. Sau đó trơ mắt mà nhìn lá thư bị thổi bay, lung lay lảo đảo rơi vào trong nước.
Lúc này tiếng nhạc quanh quẩn hơi ngừng lại, bên tai chỉ có tiếng nước sông chảy, làm tăng thêm sự ngưng đọng của bầu không khí lúng túng.
Khí huyết không đủ vẫn chưa đủ để hình dung tâm trạng của Nguyễn Tư Nhàn lúc này đây.
Cô nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra lần thứ hai ở trên mặt Phó Minh Dư thấy được nét mặt “Để tôi xem cô định giải thích thế nào “.
Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, cô cũng không thể nhảy xuống sông để nhặt thư lên.
“Tôi…”
Phó Minh Dư đột nhiên ép tới gần một bước, cắt đứt lời của Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn theo bản năng muốn lui về phía sau. Nhưng sau lưng là lan can, đang chống đỡ eo cô, không có chỗ lùi lại.
Từng cơn gió sông thổi qua vẩy lên mặt nước lả tả bập bềnh, vài sợi tóc của Nguyễn Tư Nhàn bị thổi lên, lien tục phe phẩy ở trước mắt.
“Được thôi.”
Phó Minh Dư mở miệng nói một câu như thế.
Nghe Phó Minh Dư không có ý tính toán, Nguyễn Tư Nhàn thở phào nhẹ nhõm.
Một giây kế tiếp, Phó Minh Dư đặt vào trong tay Nguyễn Tư Nhàn một tấm thẻ.
Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay.
Một tấm thẻ phòng.
Trong lúc đang suy nghĩ anh có ý gì, lại nghe thấy anh ta nói: “Cho cô một cơ hội.”
Nguyễn Tư Nhàn: “…”
Định mệnh, anh ta bị điên à!!!