Tìm Tài Xế Cho Siêu Xe [VKook]

Chương 12: Lợn vừa trắng vừa xinh

*Rầm rầm*

Tiếng đập cửa phòng vang lên dồn dập. Jungkook vừa bước ra từ phòng tắm liền nhíu mày không hài lòng. Cậu chửi thầm trong lòng một tiếng, sau đó mặc nguyên đồ tắm trên người trực tiếp ra mở cửa.

"Cậu đến đây làm gì?"

Ngay khi vừa nhìn thấy Chanji, cơn thịnh nộ của Jungkook lại tăng lên ngùn ngụt.

"Jeon thiếu, tôi chỉ muốn nói một việc thôi. Cậu đừng tin Kei, anh ta là kẻ xấu. Kei sẽ làm hại đến cậu..."

"Câm miệng!" Jungkook trừng mắt. "Lee Chanji, cậu tưởng tôi đây là kẻ ngốc sao? Kei nói tôi nghe cả rồi, cậu là đồ lẳиɠ ɭơ, đồ đào mỏ. Người như vậy mà lại muốn tìm tôi để đóng vai tốt sao? Tôi nói trước, tôi khinh!"

Nói ra lời cuối cùng, cậu dùng tay đẩy Chanji lùi về sau mấy bước. Thế nhưng Chanji không từ bỏ mà bắt lấy cánh tay Jungkook.

"Anh ta nói dối. Kei sẽ cưỡng bức cậu, chiếm đoạt tài sản của cậu. Anh ta không phải người tốt. Cậu không tin tôi đứng đắn cũng được, nhưng cậu phải tin những lời này..."

"Có gì đáng tin đây!" Jungkook gầm lên. Cậu túm cổ áo Chanji ép lên tường, sau đó chuẩn bị giáng xuống một cú đánh hữu lực. Nhưng Taehyung một lần nữa xuất hiện, kịp thời lôi Jungkook ra khỏi lửa giận, đồng thời cũng là để cho Chanji một lối thoát.

"Hai người định làm gì ngoài này?"

"Mẹ nó, anh thật không nhớ vừa rồi cái gì xảy ra? Kei bị như vậy là vì ai? Anh còn không cho tôi xử lí loại người như vậy sao?"

Taehyung trừng mắt, lạnh giọng.

"Nếu cậu đã xem đây là người xấu thì cứ giữ lập trường như vậy đi. Đánh nhau để làm gì? Muốn người khác nhìn mình thành kẻ du côn không biết lễ độ sao? Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cậu đánh người thì bọn họ hàn gắn lại được chắc?!"

Jungkook bị Taehyung nói trúng, cũng không biết đáp lại như thế nào. Nhưng là cơn giận trong người cũng không thể nguôi đi bớt.

"Mả cha nhà nó, cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa!" Jungkook chỉ tay đe dọa Chanji đang đứng sau lưng Taehyung. Sau đó quay lưng đi vào trong phòng, đóng ầm cửa lại.

Taehyung khẽ thở dài, đôi mắt màu đen ẩn chứa biết bao suy nghĩ cùng nghi vấn. Hắn quay người, im lặng nhìn Chanji, một người con trai với ánh mắt sợ sệt, thân người gầy guộc lạnh lẽo cùng với đôi chân trần. Chanji là người hắn chưa từng trò chuyện, cũng chẳng gọi là quen biết. Thế mà những điều Chanji nói ra, đều có điểm khiến hắn tin tưởng.

Taehyung lấy bút trong túi áo, ghi vào lòng bàn tay người đối diện một dãy số, sau đó còn đặt vào tay Chanji một ít tiền. Taehyung khẽ nói.

"Cậu lấy tiền này đi thuê nhà nghỉ ở tạm. Và nhớ giữ liên lạc với tôi. Có vài điều tôi cần được biết từ cậu."

.

Sáng hôm sau, Taehyung dậy từ rất sớm, thời điểm mà Jungkook vẫn còn cuộn chăn thành một khối trên giường ngủ ngon lành. Hắn vệ sinh cá nhân xong liền thay đồ ra ngoài. Hắn cầm di động đi bộ, tìm đến một nhà nghỉ nhỏ cách khách sạn không xa. Tìm đến số phòng trong tin nhắn, hắn gõ cửa.

Chanji cùng hắn ở trong phòng. Cậu ngồi trên giường, còn hắn lại đứng tựa người vào chiếc tủ gỗ nhỏ cạnh giường. Một lúc sau, khi chắc chắn rằng Chanji có vẻ đã ổn hơn so với hôm qua, Taehyung mới lên tiếng.

"Việc mà cậu nói ngày hôm qua, có thể nói lại và nói cụ thể hơn được chứ?"

Chanji cắn môi, nén giận. Ánh mắt như trôi vào khoảng không vô định.

"Tôi quen biết Kei từ khi còn ở nước ngoài. Lúc đó anh ta đã là một kẻ không tốt. Sản nghiệp của cha mẹ anh ta sụp đổ vì số nợ mà anh ta ăn chơi. Hai bác phải ngồi tù, còn anh ta trở về đây để kiếm cơ hội lợi dụng Jeon thiếu."

"Vậy tại sao cậu còn theo anh ta đến tận đây?"

"Tôi... tôi bị anh ta lừa gạt." Chanji khổ sở. "Tôi không hề biết gia cảnh của anh ta cho đến khi đến được Hàn Quốc. Trong một lần say, anh ta đã nói với tôi về kế hoạch ấy. Lúc trước là bởi vì tôi ngu muội tin vào vài ba câu ngọt ngào của anh ta để bây giờ trở thành một phần của trò lừa gạt. Nhưng từ bây giờ sẽ không thế nữa..."Chanji ngước mắt, cầu khẩn nhìn Taehyung."Jeon thiếu là người tốt. Anh hãy bảo vệ cậu ấy. Tôi rất sợ phải nhìn cậu ấy chịu đựng giống như tôi. Anh chỉ cần đừng để cho Kei tiếp cận Jeon thiếu. Anh ta thực sự rất xấu xa, Jeon thiếu sẽ gặp nguy hiểm."Đáp lại lời nói của Chanji, Taehyung khẽ gật đầu. Đáy mắt hiện rõ tia âu lo phiền muộn."Tôi sẽ bảo vệ thiếu gia của mình. Còn cậu, bây giờ cậu định thế nào?""Tôi sẽ đến lấy lại hành lí rồi trở về Mĩ. Chấm dứt quan hệ với Kei.""Vậy để tôi..."Taehyung còn chưa kịp ngỏ ý thì Chanji đã một mực từ chối."Tôi có thể tự lo cho mình. Anh chỉ cần bảo vệ cậu ấy thật tốt thôi."Nghe Chanji nói vậy, Taehyung cũng an lòng. Hắn rời khỏi nhà nghỉ khi ngoài đường đã đượm nắng vàng. Hắn chẳng suy nghĩ về điều gì, chỉ là hắn tự tin rằng hắn có thể bảo vệ Jungkook thật tốt.Về đến phòng khách sạn, trên tay hắn cũng mang theo phần ăn sáng. Vừa bước chân vào bên trong, đóng cửa lại, hắn đã thấy Jeon Jungkook đang đứng sấy tóc, bên dưới khỏa thân toàn bộ. Còn ung dung huýt sáo."Cậu mặc đồ vào đi.""Anh đi đâu vậy?" Jungkook không xoay người lại nhưng vẫn đáp."Đi tập thể dục."Jungkook nghe đến đây, lập tức dừng tay suy nghĩ.Có phải chạy bộ buổi sáng thì sinh lực sẽ mạnh hơn không?"Đi sao không rủ tôi với? Tôi cũng muốn tập."Taehyung đặt thức ăn xuống bàn, khóe môi giương cao."Có thấy lợn chạy thể dục bao giờ chưa?""Anh..!!" Jungkook nhíu mày quay phắt người lại. Đã tức giận, nhìn thấy nét mặt trêu ngươi của Taehyung còn điên tiết hơn. Cậu hùng hổ tiến lại trước mặt hắn."Anh lại không biết điều rồi. Anh có thấy con lợn nào trắng như tôi không? Có con lợn nào đẹp trai như tôi không?" Jungkook nói như quát vào mặt Taehyung. Nhưng mà hắn một chút cũng không bị ảnh hưởng. Ngược lại, có những thứ khác dễ dàng phân tán sự chú ý của hắn hơn. Taehyung liếc mắt xuống dưới một lượt, rất nhanh lại nhìn lên, Jungkook không phát hiện ra được. Taehyung cảm thấy hơi nóng bức khi cậu cứ đứng phía trước hắn như thế. Khẽ rủa thầm tại sao lại có một con lợn vừa trắng vừa đẹp như vậy kia chứ?"Không nói nữa. Cậu mặc đồ vào đi." Nói xong hắn liền lảng tránh quay sang hướng khác.Jungkook hừ một tiếng, vịn lấy cánh tay hắn, buộc hắn phải quay người lại nhìn mình. Jeon Jungkook bị bệnh yêu bản thân, tự hào về bản thân, cho nên đôi khi cũng hơi tự luyến một chút."Nè, giục tôi mặc đồ? Hay là tôi quyến rũ quá anh chịu không nổi."Nói trúng phóc tim đen, nhưng hắn đâu có thừa nhận được. Bây giờ còn quá sớm."Nhìn lợn khỏa thân sẽ bị lẹo. Và tôi lại không muốn mình xấu trai đi đâu.".Hôm đó, cả đám bọn họ xuống bãi biển, giăng lưới đánh bóng chuyền. Jungkook từ trước đến nay ăn chơi đàn đúm ai cũng biết, bởi vậy nên kĩ năng bộ môn nào cũng có. Không ít thì nhiều. Dưới nước thì biết bơi, biết lặn. Trên không thì nhảy dù, bungee, còn tất cả các môn thể thao trên cạn, Jungkook cái gì cũng thử qua. Nói giỏi Taehyung cũng công nhận cậu rất giỏi. Nhưng mà đôi khi lại vụng về đến mức chính hắn phải ngao ngán.*Bụp*Cú phát bóng khá mạnh của Jungkook khiến bóng không có lựa chọn đành phải đáp lên cái trán bóng bẩy của Kei. Gã mất đà ngã xuống, miệng cũng kịp thời than vãn một câu đau như vừa bị nả một phát đạn.Jungkook hốt hoảng chạy đến, chân tay líu ríu, nhưng cũng không thể ngừng bật cười chế nhạo."Nè có sao không vậy?"Kei nằm trên cát, ôm lấy cái trán đáng thương. Mặt nhăn mày nhó, không biết là đang tự trách mình không cẩn thận hay là trách Jungkook."Còn hỏi nữa sao... Đau chết!" Kei tuy đau, nhưng cũng không đau như cái biểu hiện lố lăng của gã."Được không? Hay là nghỉ đi. Từ sáng đến giờ cũng mệt rồi." Hoseok tâm lí trấn an mọi người. Còn tiện tay thấm nước lạnh vào khăn tay rồi đắp lên vết đỏ tren trán Kei."Đi ăn trưa đi. Tôi đói!" Jimin chỉ chờ lúc này liền lên tiếng. Chẳng qua là bây giờ trời nắng này, sẽ đen da. Lại còn có tư tưởng sợ bóng. Căn bản không thích duy trì trò chơi này lâu.Sau khi quyết định đâu vào đấy, bọn họ dọn lưới rồi kéo nhau về hướng nhà hàng quen thuộc. Trên đường đi, Taehyung không nói tiếng nào, chỉ đơn thuần đi phía sau đám người bọn họ. Như vậy để chắc chắn rằng hắn sẽ không bỏ sót bất kì hành động kì quái nào của Kei với Jungkook. Lúc đó, liếc thấy hắn đi phía sau, Jungkook liền đi thụt lại để chờ hắn."Này!" Cậu gọi khẽ."?""Anh chạy lại chỗ nào có hiệu thuốc. Mua thuốc giảm đau giúp tôi.""Để làm gì?"Jungkook nghệch mặt."Ơ, thì cho thằng Kei. Tôi làm nó bị đau.""Để lúc khác đi. Bây giờ tôi đói!" Chỉ nói như vậy, hắn ngay sau đó liền đút tay vào túi quần ung dung đi lên trước, bỏ lại Jungkook tức giận ngùn ngụt phía sau. Nghĩ cái gì vậy chứ? Jeon Jungkook chỉ được mua thuốc giảm đau cho một mình hắn thôi.Buổi tối đó, Taehyung vừa bước ra khỏi phòng tắm, Jungkook ngồi trên giường chơi game thì cửa phòng cộc cộc kêu lên."Giờ này rồi ai còn đến vậy? Taehyung, anh mở cửa đi!"Hắn mặt lạnh ra mở cửa. Khi đã nhìn thấy người "làm phiền đêm muộn" thì lập tức sa sầm. Nhiệt độ khuôn mặt tụt xuống còn -10°C."Kookie!"Kei bước vào trong, ngồi xuống chỗ giường bên cạnh cậu. Do ban sáng nên cái trán gã vẫn còn sưng đỏ."Chưa ngủ sao? Giờ này sang đây làm gì?"Đối với chuyện tối qua, Jungkook e rằng đã tự tẩy não chính mình thật sự."Đây nè, nhìn đi! Trán sưng cả rồi. Tối nay mày phải chăm sóc cho tao đó."Jungkook tạm dừng trận đánh trong di động, hơi liếc mắt nhìn gã."Ý là muốn ngủ ở đây?"Kei gật đầu thẳng thắn."Chính là như thế!"Taehyung từ đằng xa, đầu lông mày không tự chủ được nhíu lại. Trong bụng quát thầm.Lại là thủ đoạn chó má gì nữa đây?Jungkook cảm thấy lời đề nghị có lí, sau ba giây suy nghĩ liền gật đầu. Nhưng là phòng này ba người ở thì rất ngột ngạt."Taehyung, tối nay anh tạm sang phòng của Kei đi. Đông người tôi không quen."Taehyung khó xử nhíu mày. Tính của Jeon Jungkook hắn lại chẳng rõ sao? Vừa bướng vừa ngốc. Nếu đã quyết thì cứ phải ép cho người ta theo ý mình. Vả lại Kei đã sang đến tận đây, mặt dày như gã chắc đuổi cũng không về. Có khi hắn phải đi ra ngoài thật. Nhưng còn Jungkook thì sao? Cho Kei vào phòng, chẳng khác nào dọn đường cho sói vào thịt "con lợn vừa trắng vừa xinh" yêu quý của hắn. Taehyung làm sao cam lòng?"Nhưng...""Đúng rồi. Trước khi đi, anh xuống trước cửa khách sạn mua cái gì đó lót dạ bữa khuya cho tôi đi. Tôi đói.""Mua hai phần đi..." Kei lên tiếng. "Tôi với Kookie cùng ăn."Taehyung mặt lạnh nhận lệnh. Con mẹ nó, hắn chỉ nguyện phục vụ cho bà xã. Còn kẻ thù, hừ, đừng có mơ đến kết cục viên mãn! Hắn biết Kei sang đây là có mục đích gì? Hắn đâu có ngây thơ như Jungkook, đến nỗi không nhìn thấy nụ cười dâʍ ɖu͙© của gã.Taehyung ra khỏi phòng, khóe môi giương cao. Để xem hắn với gã, ai cao tay hơn!Taehyung dùng hết sức bình sinh, mua đồ ăn thật nhanh. Sau đó chạy đến hiệu thuốc rồi chạy về khách sạn."Được rồi! Anh để đó đi. Mai gặp lại!"Jungkook vui vẻ nhận lấy đồ ăn khuya, trong khi đó, hắn ra trước cửa chờ đợi. Đồng hồ tích tắc tích tắc trôi qua, cũng phải nửa tiếng sau, khi không còn nghe thấy thanh âm nào phát ra từ trong phòng, hắn mới một lần nữa mở cửa đi vào.Lúc này, cả Kei và Jungkook đều nằm ngủ ở trên sàn. Đúng rồi, là hắn chuốc thuốc vào đồ ăn, nó chẳng có gì lạ. Taehyung bước qua người Kei, bế thốc Jungkook trên tay. Sau đó hắn nhìn xuống dưới chân, lạnh lùng suy nghĩ.Muốn ngủ ở đâu mặc kệ cậu. Nhưng "bà xã" thì chỉ được ngủ với tôi.TBC..