Háo sắc! Háo sắc háo sắc háo sắc! Hồ Linh Tiêu còn đang khó chịu trong lòng Tô Vận Hàm, hai chân trước cấu bới qua lại y khâm nàng, dường như muốn bị sờ soạng khi nãy đều chiếm lại. Mắt Tô Vận Hàm thấy bạch hồ trong lòng ngực lộn xộn cực kỳ không thành thật, cũng không biết rốt cuộc nàng muốn cái gì, chỉ đành thả nàng lên giường cứng rắn, suy đoán nói: "Ngươi đang đói bụng sao? Ngoan, tạm thời chờ thêm phút chốc nữa, sau đó cơm tối sẽ đươc đưa tới thôi."
Ngốc tử! Háo sắc! Ta đói bụng hồi nào! Hồ Linh Tiêu oán hận trong lòng, nàng dịch tới dịch lui chỗ đệm chăn nơi giữa đầu giường, lại an tĩnh dựa vào đó không hề khó chịu. Trong đệm chăn này có khí tức của Tô Vận Hàm, cũng giống cái ôm của nàng, dễ dàng có thể trấn an tâm tình.
Quả nhiên nửa khắc sau cơm tối được nha hoàn Tô phủ đưa tới, trong mâm chỉ có hai dĩa cải xanh đơn giản cùng một oản cơm ít tới đáng thương. Những thứ này đều do Tô thị cố ý an bài người làm ở trù phòng (nhà bếp), chỉ ngại Tô Vận Hàm ăn nhiều lương thực trong phủ. Cũng may trù tử* là một đại thúc mập, ông không đành lòng để cho Tô Vận Hàm ăn mỗi rau xanh, ở trong thức ăn ít nhiều có bỏ thêm chút thịt vụn. Nhờ này mới đảm bảo Tô Vận Hàm được cân bằng dinh dưỡng, không để cho nàng lớn lên quá mức gầy yếu.
[đầu bếp nam – sau còn có trù nương là đầu bếp nữ ]
"Tuyết nhi, đói bụng rồi đo!" Tô Vận Hàm quay về phía bạch hồ độc thoại, nàng dồn hai dĩa rau thành một, từ giữa lấy ra tất cả thịt đặt vào dĩa không bên cạnh, lại thêm hơn nửa phần cơm vào đó. Để cái dĩa chứa cơm cùng thịt đặt dưới đất, lại ôm bạch hồ xuống, nhìn nàng nói: "Ăn đi." Nếu nhớ không lầm thì hồ ly hẳn là ăn thịt a, nghĩ tới những thứ này chắc cũng hợp khẩu vị rồi.
"Ngốc tử này, hẳn là đối với ai cũng săn sóc vậy đi?" Hồ Linh Tiêu giương mắt nhìn cặp mắt đầy chờ mong của nàng ấy, nàng tu hành ngàn năm sớm đã cách biệt với ngũ cốc ăn thịt của thế gian*, cũng không nhẫn tậm với sự chờ mong của Tô Vận Hàm, cuối cùng cúi đầu ăn chút chút cơm cùng thịt trong dĩa. Thật nghe lời! Tô Vận Hàm lộ ra nụ cười ôn nhuận như ngọc, thuận tay sờ lên da lông nhu nhuyễn của bạch hồ, lúc này mới ngồi lên ghế tròn, ăn phần cơm tối thuộc về nàng.
[Tu lâu nên cũng đã không cần ăn uống để sống nữa]
Nhân quý tại tri túc*, phần ưu điểm này hoàn toàn thể hiện trên người Tô Vận Hàm. Nàng không chê món ăn này thanh đạm cỡ nào, cũng không ghét bỏ chén cơm có tí xíu như vậy. Để nàng nói thì hiện tại càng vui mừng chính là có bạch hồ bên người bồi tiếp nàng. Khôn ngoan hiểu chuyện như vậy, tựa như có thể nghe hiểu tiếng người, chân thật càng khiến nàng yêu thích hơn.
[người quý những thứ hiện có là cảm thấy đủ]
Ăn xong cơm tối, có nha hoàn thu dọn oản đũa đưa vào trù phòng. Tô Vận Hàm thấy đêm nay trăng sáng vừa vặn lại có bạch hồ bồi bên cạnh, liền ôm nàng vào lòng ngồi trên cỏ nơi hậu viện thưởng thức trăng sao đêm rằm. Lông mao bạch hồ thật nhuyễn rất có xúc cảm, ôm trong lòng mang đến cho người ta ấm áp vừa đủ. Tô Vận Hàm ôm nàng, tay không tự chủ xoa bụng bạch hồ có mao nhung càng thêm tế nhuyễn. A? Trong lúc vô tình chạm được chấm tròn nhô ra ở nơi nào đó, Tô Vận Hàm còn tưởng là trên da lông bạch hồ dính hạt cơm, tốt bụng dùng ngón tay cậy tới cậy lui. Ai biết cậy cũng lâu lại không thấy viên kia bong ra chút nào, trái lại bạch hồ trong lòng ngực cực kỳ không an phận ngâm nga mấy tiếng, lập tức vùng vẫy muốn nhảy ra khỏi ngực Tô Vận Hàm.
Háo sắc háo sắc háo sắc! Hồ Linh Tiêu chỉ cảm thấy gò má nàng lại bắt đầu nóng lên phiếm hồng, hối hận không nên hoá thân bạch hồ ở bên người Tô Vận Hàm. Người này không chỉ là tên ngốc tử, còn là một cái thiên hào đại háo sắc*! Lúc này chưa được bao lâu, liền sợ soạng nàng từ trong ra ngoài hết một lượt! Đây đây đây, quả thực đây là khi người quá đáng mà! Nga không, là khi yêu quá đáng mà! ("khi" trong "khi dễ/ khi phụ")
[thiên hào là chỉ danh hiệu trên trời dưới đất gì cũng nhất hết]
Bởi vì trời tối, Tô Vận Hàm cũng không chú ý có xuất hiện ảo giác như là mặt bạch hồ xuất hiện hồng đào hay không. Nàng chỉ biết vật nhỏ trong lòng rất không yên phận, tựa như đang tránh né gì đó. "Ngươi sao vậy? Phải ngoan ngoãn biết không?" Tô Vận Hàm nắm hai chân trước bạch hồ để nàng ngang mặt mình. Tại lúc này, bạch hồ đột nhiên lại sát chóp mũi nàng há mồm cắn nàng một cái. Một cái không nặng không nhẹ, dù không để lại vết thương nhưng cũng khiến nàng hít vài ngụm lương khí, vội buông lỏng chân trước của bạch hồ.
Cắn chết ngươi! Cho ngươi sắc này! Trong lòng Hồ Linh Tiêu cực kỳ vui sướиɠ, cái lưỡi phấn hồng liếʍ miệng mình, coi như là báo được cừu oán vừa nãy Tô Vận Hàm sờ loạn khinh bạc nàng. Phục hồi lại thì thấy Tô Vận Hàm dè dặt từng chút chạm lên chóp mũi, vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu sinh khí nào, còn tưởng là mình cắn quá mạnh làm hỏng mũi nàng. Lại bò lại vào lòng Tô Vận Hàm, Hồ Linh Tiêu hoá thành bạch hồ chân sau chống đỡ nơi bắp đùi nàng, bật người lên dùng cái lưỡi phấn hồng liếʍ lên chóp mũi Tô Vận Hàm, ôn nhuận mà nhẹ nhàng.
"Ha ha, ngứa quá..." Tô Vận Hàm bị nàng liếʍ lên mặt phát ngứa, không tự chủ được thân thể nghiêng ra sau. Lại bởi vì nghiêng ra sau mức độ quá lớn, cả người đều ngã ngửa lên đất, mà bạch hồ trong lòng thì lại không vẫn không ngừng liếʍ chóp mũi nàng, thỉnh thoảng liếʍ xẹt qua môi hồng kiều diễm ướŧ áŧ của nàng. Sao lại ám muội vậy nha! Trong lòng Tô Vận Hàm đột nhiên xẹt qua ý nghĩ không rõ không ràng, nàng lại ôm bạch hồ vào lòng ngực, giữa đôi môi còn lưu lại chút hương khí dễ ngửi: "Tuyết nhi, không cho phép nháo biết không? Đêm đã khuya, vậy liền về phòng ngủ đi. Nhìn trên người ngươi sạch sẽ như vậy, cùng ta ngủ trên giường đi thế nào?"
Tuy là câu hỏi, Tô Vận Hàm cũng không định thật có thể nghe hồi đáp từ miệng bạch hồ trong lòng. Nếu đáp thật, chỉ sợ nàng ấy sẽ ném thẳng nàng lên giữa không trung, ngã xuống đất không dậy nổi. Ôm bạch hồ về phòng, Tô Vận Hàm nhẹ đặt nàng nơi giữa đầu giường, thấy nó cũng chỉ hướng về chỗ quanhchăn gối, đơn giản không rảnh để ý ngồi ở mép giường cởi bỏ váy ngoài, chỉ mặc trung y đơn bạc tiến vào trong chăn nằm, để lại ánh nến trên bàn chậm rãi cháy hết.
Ngốc tử, môi ngươi thật mềm mại. Hồ Linh Tiêu đợi lúcTô Vận Hàm nhắm mắt sau đó dịch tới dịch lui bên người nàng ấy, nàng co thân thể lại thành một cái mao cầu* lăn vào lòng ngực Tô Vận Hàm, sau đó lộ hai cái lỗ tai nhòn nhọn, thỉnh thoảng dùng chân trước đυ.ng tới nơi nhu nhuyễn trước ngực nàng. Cho ngươi chiếm tiện nghi ta này! Cho ngươi chiếm tiện nghi ta này! Hồ Linh Tiêu tự giác tới báo tiểu cừu, đôi mắt hoàn toàn híp thành một đường, liền có bạch quang lách vào mộng của Tô Vận Hàm, nổi lên gợn sóng.
[quả cầu bằng lông]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Ta đây là đang ở đâu?" Trong rừng trúc có sương mờ, Tô Vận Hàm thân mang bạch sam bát mặc không biết tại sao mình đứng ở đây. Kỳ quái, ta rõ ràng đã cởi đồ đi ngủ, sao vô duyên vô cớ chạy tới nơi này? Hơn nữa còn thân mặc nam trang?! Này, chuyện này thật là hoang đường quái dị!
"Công tử không cần kinh hoảng, thân ngươi trong mộng, tất cả đều là mộng cảnh mà thôi." Có thanh âm nữ tử từ xa tới gần, Tô Vận Hàm men theo nguồn thanh âm nhìn tới, là vị nữ tử mặc váy dài đạm tử sắc (tím nhạt), trên mặt nử tữ có đeo diện sa (khăn che mặt) không cách nào thấy rõ dung mạo nàng, nhưng dựa vào mị nhãn lộ ra ngoài kia, biết nàng hẳn là mỹ nhân không thể nghi ngờ.
"Cô nương nói ta ở trong mộng? Vậy cô nương là người nào? Mà ta, ta rõ ràng là nữ nhi tại sao mặc một thân nam trang?" Tô Vận Hàm nghênh hướng nữ tử, không biết sao, nàng chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt khá là quen thuộc. Liền ngay cả hương khí nhàn nhạt toả ra trên người cũng dường như biết.
"Ta? Ta tất nhiên là con bạch hồ được ngươi cứu hôm nay a." Nữ tử liên tục cười khẽ, nói là bạch hồ hoá thành người, không phải Hồ Linh Tiêu thì là ai nữa?
"Ngươi? Ngươi là con bạch hồ hôm nay ta cứu được? Ngươi là Tuyết nhi?" Tô Vận Hàm lùi về sau mấy bước, chỉ về phía nàng không ngừng lắc đầu, nói: "Không thể nào, ngươi là người sống sờ sờ đây, Tuyết nhi chỉ là một con bạch hồ toàn thân hoàn mỹ, hai người sao lại có thể nói thành một đây? Cô nương vẫn muốn tạo ra chuyện đùa vui cỡ này, ta...ta..." Ta sợ yêu a!
"Công tử thế mà sợ yêu ?" Hồ Linh Tiêu có thể đọc tâm ngữ, hiển nhiên biết suy nghĩ trong lòng Tô Vận Hàm. Khoé môi nàng ẩn giấu dưới khăn che mặt hơi giương lên, chủ động dắt tay Tô Vận Hàm, cảm giác được sự run rẩy của nàng, nói: "Công tử hà tất phải sợ chứ? Đây là đang trong mộng của công tử, ta cũng là một phần mộng cảnh của công tử. Mộng không phải là hiện thực, tại đây trong mộng cảnh của công tử có thể tuỳ ý làm bất cứ chuyện gì mình muốn, mà ta sẽ chỉ theo bên cạnh công tử. Đợi đến khi công tử tỉnh mộng, ta cũng đã biến mất không thấy đâu nữa."
"Ngươi nói thật sao? Mộng cảnh này thật có thể để một mình ta làm chủ hết được sao?" Tô Vận Hàm không thể tin hỏi, nàng còn chưa bao giờ từng nằm mộng như vậy, cái gọi là mộng đẹp thành sự thật đại khái là vậy đi. Được Hồ Linh Tiêu gật đầu xác nhận, Tô Vận Hàm không tự chủ nắm chặt bàn tay đang dắt tay mình, hưng phấn nói: "Đã vậy thì ta có thể ra bờ sông bắt cá không? Cô nương, ta thật có thể ra bờ sông bắt cá sao?"
Còn nhớ rõ lúc còn thơ bé lại chỉ có thể bị nhốt nơi hậu viện Tô phủ không được ra ngoài. Mỗi khi nghe thấy hài đồng* bên ngoài hô lớn ra bờ sông bắt cá vui đùa ầm ĩ, trong lòng Tô Vận Hàm liền trào ra từng trận chua xót. Bây giờ nàng có thể ở trong mộng hoàn thành hy vọng xa vời thời kỳ còn là hài đồng, bảo sao nàng không hưng phấn, lại làm sao không kích động được đây?
[đứa nhỏ cỡ đã biết chạy nhảy la hét]
Thật là một tên ngốc tử! Người khác đều kỳ vọng được tiền tài danh vọng hoặc cũng là mỹ nhân trong lòng, còn ngươi lại muốn đi bờ sông bắt cá. Hô Linh Tiêu bất giác buồn cười, lại cảm thấy nàng thật là chân thực khả ái. Y tụ nhẹ phẩy qua, đợi trong chớp mắt, Tô Vận Hàm các nàng đã ở bờ sông có cá nhảy loạn tùm lum, mà phong cảnh xung quanh, cũng khiến lòng người vui vẻ.
"Cô nương mau nhìn xem, trong sông này có thật nhiều cá!" Trên mặt Tô Vận Hàm lập tức lộ ra ý cười ngây thơ rực rỡ, nàng không đợi được nữa xắn y tụ lên, nào còn cố đi đôi hài bó trên chân, ném chúng qua một bên, hưng phấn bừng bừng nhảy thẳng vào sông. Khiến những con cá tràn đầy sinh lực xung quanh bỏ chạy hết, còn chưa nói tới cá lớn từ nơi nào tới muốn nuốt hết chúng vào bụng.
"Cô nương, cùng xuống đây bắt cá đi a!" Tô Vận Hàm như hài tử lội qua lội lại túm lấy con cá nhảy khắp nơi trên sông, giương mắt liền nhìn thấy Hồ Linh Tiêu chỉ đứng ở bờ sông lẳng lặng nhìn nàng, trong cặp mắt mị hoặc câu người con ngươi lưu động rực rỡ dị thường.
Người này, ngày thường đã ngốc nghếch hiện tại lại chơi nháo như vậy, thật không biết cái nào mới chân chính là nàng nữa. Hồ Linh Tiêu nở nụ cười, kiễng chân đi về phía trước mấy bước, đang định đi thêm mấy bước, đột nhiên hai tay Tô Vận Hàm múc nước sông đều hất lên người Hồ Linh Tiêu. "Ha ha ha, cô nương, cùng xuống đây bắt cá đi!" Tô Vận Hàm hai tay chống nạnh bắt đầu cười lớn, bộ dạng đắc ý khi thực hiện được trò đùa dai.
Nếu đổi thành người khác, chưa nói tới chưa từng có người nào dám tát nước lên người hồ yêu, coi như là yêu quái thông thường cũng không dám chọc ghẹo Hồ Linh Tiêu như vậy. Nếu có ai dám làm vậy, kết cục của hắn nhất định thảm ơi là thảm, còn thảm tới mức độ nào thì phải coi tâm tình Hồ Linh Tiêu mới định được. TÌnh hình lúc này lại không giống, Hồ Linh Tiêu không những không tức giận tiến hành giáo huấn tên đùa dai kia, trái lại còn một thân váy mỏng tiến vào sông chơi tát nước với Tô Vận Hàm.
Phong cảnh xung quanh đều bị ánh dương chiều tà chiếu lên, dù đã biết đang ở trong mộng, Tô Vận Hàm vẫn chơi đùa không biết trời đất, thả tích tát nước lên người Hồ Linh Tiêu, thẳng tát ướt toàn bộ y thường của nàng, hiện rõ dáng người lả lướt tiêu hồn. Trong nháy mắt, nàng giống như bị mỹ nhân che sa trước mắt mê hoặc, một tay nâng nước sông đứng đó, sững sờ nói: "Cô nương, nhìn ngươi thật đẹp!" Vóc người thật đẹp.
"Ngốc tử!" Hồ Linh Tiêu khẽ gọi một tiếng, trên mặt càng hiện lên một mảnh phi hồng. Tà dương dần chìm nơi ngọn núi phía tây, Hồ Linh Tiêu thấy nó liền lập tức muốn hạ sơn, đi lên vài bước nói: "Công tử, giấc mộng này nên tản đi rồi."
"Nhanh vậy sao? Ta còn chưa phát hiện ra." Tô Vận Hàm thất lạc nói, vậy chung quy mộng đẹp quá ít, bây giờ liền phải tản ra thực đáng tiếc vô cùng.
"Sao thế a? Chẳng lẽ công tử luyến tiếc ta sao?"
"Ta, ta còn có thể gặp lại cô nương không? Cùng cô nương chơi vui vậy, nếu có thể lại mơ thấy cô nương, ta nghĩ cùng cô nương đi đồng ruộng bắt dế hoặc là đi ra bãi cỏ bắt đom đóm."
"Ha ha, công tử thật là ham chơi. Yên tâm đi, nếu công tử còn muốn thấy ta, vào đêm mai, công tử nhất định có thể mơ thấy ta." Hồ Linh Tiêu cười hài lòng, hai mắt híp thành hai đường trăng khuyết cong cong, trông rất đẹp mắt. Nàng thấy thất lạc nơi đáy mắt Tô Vận Hàm được thay thế thành chờ mong, hài lòng phất y tụ xua tan cảnh sắc trước mặt, dần biến mất trong mộng của nàng.
Một đạo bạch quang chui ra từ giữa hai hàng lông mày Tô Vận Hàm, Hồ Linh Tiêu hoá thành bạch hồ vùi vào ngực nàng, nhìn nàng vì mộng đẹp mà miệng nhếch lên, lòng cũng thoả mãn theo.