Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 56: Thạch kiều chi yên vũ di tình.



Chương 56: Thạch kiều chi yên vũ di tình ( cầu đá, mưa phùn rơi tình ).

Được rồi, từ giờ trở đi, thậm chí một đoạn thời gian dài về sau, ta không còn là Tiên Quân.

Ta chỉ là một tọa thạch kiều trên sông Thanh Nguyên.

Với tư cách là một tọa thạch kiều, ta không chỉ phải chịu sức nặng của người thỉnh thoảng qua đường, còn mỗi phút mỗi giây nỗ lực ngăn chặn độc vật dưới đáy sông, dùng Linh lực từng chút tinh lọc chúng nó. Rất mệt a.

Thời gian năm trăm năm, lúc trước ta cũng không cảm thấy có bao nhiêu lâu. Nhưng bây giờ ở tại một chỗ, một mực bảo trì hình thái cây cầu, không có ai cùng ta nói chuyện, điều này với ta mà nói thật sự quá thống khổ. Vì vậy, nghĩ đến phải chịu đựng năm trăm năm, liền cảm thấy xa xa không chạm đến được, sinh ra một loại tuyệt vọng bất đắc dĩ.

Ta sợ cô đơn lạnh lẽo.

Dường như trở về thời gian mấy trăm năm trước khổ tu trong núi. Nhưng thiếu đi một con Xà thường xuyên truy sát ta a. Aiz, thật hoài niệm nha. Nhưng mấy ngày trước lại gặp được một con Xà tinh. Khi đó nàng ở trong yên vũ cầm du chỉ tán ( ô giấy dầu ) màu xanh đi ngang qua ta. Ta nhìn nàng vài lần, bởi vì – nàng mặc Bạch y.

Xà tinh kia có lẽ cũng có tu vi ngàn năm, ta ở trên người nàng cảm nhận được một cỗ Tiên khí, nàng tựa hồ cũng cảm giác được ta bất thường, nhưng khiến ta ngoài ý muốn chính là nàng không giống những yêu ma quỷ quái khác ngẫu nhiên đi qua trốn tránh, ngược lại còn ôn nhu cười, dừng ở bên cạnh ta trong chốc lát. Mấy gốc cây liễu bên cạnh ta đã dài cành, bộ dáng yếu ớt trong yên vũ chập chờn rất đẹp, càng tôn lên vẻ đẹp của nữ tử che ô xanh.

Xà tinh nguyên hình là một con Bạch Xà, rất giống con trên núi Tây Hoàn kia. Nhưng, nàng cũng không phải, hơn nữa nàng không có lệ khí, khí tức toàn thân nhu hòa rất giống yên vũ này, khiến người ta yêu thích. Tại trong khung cảnh xinh đẹp này, người dưới tán ô, đôi mày thanh tú chau lại, nàng có tâm sự. Ta dùng tâm niệm tính toán mới biết được, thì ra nữ tử này khổ sở vì tình. Ta muốn giúp nàng, hoặc là nói trước kia đã quen làm loại chuyện này, đáng tiếc bây giờ ta không thể. Ta chỉ là tọa thạch kiều, không phải Nhân Duyên Ty.

Xà tinh kia đi rồi, đảo mắt lại qua vài ngày.

Hôm nay yên vũ sương mù. Thời tiết mưa dầm, vùng này bình thường luôn bao phủ trong mưa bụi, rất là xinh đẹp. Ta thích khí trời như vậy. Càng trọng yếu là trong lòng mơ hồ có dự cảm, hôm nay có thể gặp lại Bạch Xà kia. Được rồi, ta cũng không có mơ tưởng đến người ta cái gì, bổn tiên… không, là bổn kiều, từ trước đến nay chung tình. Aiz… nói đến đây lại có chút nhớ nhung Hồ Ly rồi. Nhưng người ta cũng sẽ không nhớ đến ta, ai nha, là ta tự làm tự chịu. Nếu lại cho ta một lần cơ hội, có lẽ ta vẫn làm như vậy. Mới không muốn để Ly Túc nhìn thấy bộ dáng bây giờ của ta đâu, hơn nữa ta lại không thể nói chuyện với nàng, tạm thời quên ta cũng tốt, như vậy ta cũng có thể chuyên tâm tịnh thủy ( làm sạch nước ).

Ách, trên thực tế, ta chuyên tâm không được. Quá nhàm chán, cho nên ta dưỡng thành thói quen lầm bầm lầu bầu,cũng bồi dưỡng được óc tưởng tượng cường đại. Ví dụ như nhìn sắc mặt người đi ngang qua sẽ suy nghĩ bọn họ gặp phải chuyện gì, có tiểu tình lữ chèo thuyền đi qua ta sẽ suy đoán bọn họ ngượng ngùng cười nhẹ thì trong lòng đang nghĩ gì… Sau đó ngẫu nhiên xa xỉ mà hao phí chút Linh lực đi dò xét, nhìn xem bản thân phỏng đoán có đúng hay không, nếu đúng, thì có thể cười ngây ngô hồi lâu, ha ha…

Được rồi, ta thừa nhận cái này thật ngây thơ.

Hôm nay, đang lúc ta đang lầm bầm lầu bầu thật lâu, nàng rốt cuộc xuất hiện. Nữ tử Bạch y phiên nhiên, cùng bất đồng với Lãnh Hồ Ly, nàng đem bạch y mặc thành một loại vũ mị ( quyến rũ ). Du chỉ tán màu đỏ, che khuất khuôn mặt xinh đẹp. Ha ha, bổn kiều cũng rất có ánh mắt phát hiện nàng bất đồng lần trước, ừ, nói thế nào đây… Ví dụ như nàng bây giờ bước chân thong thả đi về phía trước, như nhàn nhã ngắm hoa, chẳng qua ánh mắt kia lại như có như không liếc về phía sau lưng, nàng lặng lẽ ở trong yên vũ nhìn cái gì đó, hai đầu lông mày lộ ra nhàn nhạt vui vẻ cùng chờ mong, khóe miệng hơi cong.

Bộ dáng này… thật giống một người thả câu, tràn ngập chờ mong, rồi lại bày mưu nghĩ kế, tính trước kỹ càng.

Bổn kiều đem ánh mắt chuyển đến phía sau nàng, chỉ thấy một công tử thư sinh thanh tú xoay người nhặt lên một chiếc khăn tay tinh xảo, chiếc khăn còn chưa bị mưa làm ướt, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch y nữ tử ở phía trước không xa, do dự một chút, bước nhanh đuổi theo.

A, con cá mắc câu rồi…

Bổn tiên đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn. Vị Bạch Xà cô nương kia có lẽ so với bổn kiều càng hưng phấn hơn, bởi vì khóe miệng của nàng đã không giấu diếm được vui vẻ rồi. Xem ra, vị công tử nàng là người trong lòng của nàng.

"Cô nương xin dừng bước." Giọng nói hơi âm nhu vang lên, công tử thanh tú gọi người dưới tán ô, trên thực tế nàng tự mình dừng lại đấy. Bạch xà tinh ngoái đầu nhìn lại, ra vẻ kinh ngạc: "Công tử là gọi tiểu nữ sao?" Rất tốt, mỉm cười mê người, thanh âm động lòng người, mà vị tiểu công tử kia rõ ràng cũng bị dung mạo như thiên tiên trước mắt làm kinh diễm, hồi lâu mới hoàn hồn, đỏ mặt.

Chậc chậc, định lực còn chưa đủ nha. Nhưng ánh mắt vị công tử kia, cùng những nam nhân nhìn thấy mỹ nữ bất đồng, bổn kiều đột nhiên sinh chút hiếu kỳ, vì vậy dùng Linh lực dò xét tìm tòi, bổn cầu luôn rất tiết chế, loại sự tình này trong vòng hai ngày chỉ có thể làm một lần, như vậy, ngày mai liền không có cơ hội rồi. Thật thương tâm a.

Niệm lực vừa xuất ra, tiến vào ý thức của vị công tử kia, rồi lại khiến bổn kiều thật hoảng sợ. Chỉ nghe trong lòng hắn nói: "Nữ tử này sao có thể xinh đẹp như vậy, không phải Hồ Ly tinh biến thành đi! Làn da được bảo dưỡng thật tốt a, không biết có giống như ta hàng ngày dùng trung dược bảo dưỡng không, thật muốn hỏi nàng một chút a, nếu có thể nghiên cứu chế tạo được một phương thuốc dưỡng nhan mới, Bảo An Đường lại có thể kiếm thêm một khoảng, ha ha ha…" Ách, không biết lúc này vị Bạch Xà cô nương nghe được những lời trong lòng hắn thì sẽ có cảm tưởng thế nào… Ồ, không đúng! Ta giống như bỏ qua cái gì đó. Ánh mắt lại rơi trên người vị công tử kia… Ờ, thì ra là một vị nam trang hồng nhan a. Thật là thú vị, Bạch Xà tiên khí phiên nhiên yêu mến Lang Trung thanh tú nữ giả nam trang.

Bạch Xà cô nương có lẽ biết rõ nàng là thân nữ nhi rồi a. Aiz, bổn kiều vậy mà giờ mới nhìn ra, chẳng lẽ Linh lực thoái hóa sao…

"Cô nương, không biết khăn gấm này có phải của ngươi không?" Tiểu Lang Trung đưa chiếc khăn đến, khuôn mặt trắng noãn chưa lui đỏ ửng, hiện ra vài phần nữ nhi xinh đẹp. Bạch y nữ tử tiếp nhận, cười nói: "May mà công tử nhặt được, đây là chiếc khăn ta thích nhất, thật sự không biết phải làm sao để cảm tạ công tử ngươi." Ha ha, lấy thân báo đáp thì sao?

"Tiện tay mà thôi, cô nương khách khí rồi." Tiểu Lang trung nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh, rất đáng yêu, bỗng nhiên nàng lại lộ ra chút thần sắc kì dị, mắt nhìn mỹ nhân dưới tán ô, thăm dò nói: "Cô nương không phải người nơi đây đi, trước kia chưa từng nhìn thấy ngươi a." Sẽ không phải là Hồ Ly tinh đi.

"Tiểu nữ mới đến quý địa du ngoạn, hiện đang ở Dịch Thủy khách điếm." Bạch Xà nhìn ra tiểu tâm tư của nàng, mỉm cười ôn nhu nói, nhanh nhẹn tiến lên một bước, khiến cho người trước mắt cũng đứng dưới tán ô, "Y phục của công tử đều bị yên vũ thấm ướt.", "Cái này, cái này không tốt lắm đâu." Cùng che một tán ô, mùi hương cơ thể nhàn nhạt của người kia bay vào hơi thở, nữ Lang trung thoáng cái tim đập nhanh hơn vài phần, rặng mây đỏ trên mặt rút đi có xu thế nóng lại, mỹ nhân đối diện che miệng khẽ cười: "Công tử như vậy, thật giống như tiểu nữ khinh bạc ngươi."

Nữ Lang trung có chút xấu hổ gãi gãi đầu, cảm giác thấy mình quá mức câu nệ rồi, hơn nữa đều là nữ nhi, có sao đâu nha. Lúc này, mỹ nhân lại ôn nhu hỏi: "Công tử có biết đường đi đến Bảo An Đường không?", "Bảo An Đường sao? Cô nương muốn đi mua thuốc?" Lang trung nghe nói muốn tìm đến y quán nhà mình, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhìn đối phương hơi thở vững vàng sắc mặt hồng nhuận, không giống như bị bệnh nha. Đuôi lông mày của nàng khẽ chau lại, không có phát hiện giọng nói vừa rồi của mình có chứa lo lắng.

Lo lắng kia bị mỹ nhân nhìn ra, vì vậy tươi cười càng thêm ôn nhu, câu hồn đoạt phách, Bạch Xà che ngực, mi thanh tú hơi nhíu lại, nhìn thấy thương tiếc. Nàng làm như sầu lo nói: "Hôm nay đột nhiên cảm thấy thân thể không được khỏe, nghe lão bản nương khách điếm nói ở chung quanh đây có một y quán tên là Bảo An Đường cũng không tệ, đại phu rất biết xem bệnh, bán dược giá tiền phải chăng vả lại chất lượng rất tốt nữa."

"Thật không dám giấu diếm, ta chính là đại phu của Bảo An Đường." Tiểu Lang trung lần nữa lộ ra răng khểnh, đôi mắt trong trẻo: "Y quán ở phía trước, bằng không để ta mang ngươi đi đến đó."

"Thì ra công tử ngươi…"

"Ngươi cứ gọi ta là Hứa Tiên đi. Hơn nữa, ta cũng giống ngươi, là thân nữ nhi." Hứa Tiên gãi đầu, tươi cười có vài phần ngây thơ, "Nói đến buồn cười, tổ tiên nhà ta quy định, y thuật truyền nam không truyền nữ. Nhưng phụ thân ta chỉ có mình ta là nữ nhi, rơi vào đường cùng đem ta nuôi như nam nhân, ngày thường ta đều mặc nam trang, hàng xóm láng giềng đều biết. Hì hì, để cô nương chê cười rồi."

Người trên trấn hầu như đều biết có một y quán như vậy, đại phu là một nữ tử nam trang dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, kì quái là, biết rõ đại phu là nữ, y quán này ngược lại càng được chào đón hơn, đặc biệt là những nữ nhân, không có việc gì cũng chạy đến đó, kiếm Hứa ca ca thì nhiều, Hứa đại phu thì ít, quấn quanh bên cạnh nữ Lang trung này. Thật sự… khiến người ta nổi giận. Đôi mắt như nước của mỹ nhân chợt lóe lên giận dỗi, trên mặt vẫn cười ôn nhu như trước: "Cái kia… ngươi cũng đừng luôn gọi ta là cô nương."

"Vậy ta nên xưng hô ngươi thế nào?" Hứa Tiên hỏi nàng, hai người cùng che một tán ô chậm rãi hướng về nơi xa mà đi.

"Trên khăn tay không phải có thêu tên sao?!" Mỹ nhân dí dỏm nhướn mày, sẳng giọng: "Gọi ta là Tố Trinh."

✂━━━━━━

Bên trong yên vũ, hai thân ảnh dần dần đi xa, dung nhập vào trong hơi nước màu trắng hình dáng mơ hồ. Mà nơi dương liễu, chỉ còn một tọa thạch kiều, im lặng.

Thật sự là một đôi quyến lữ xinh đẹp. Thế nhưng người – yêu mến nhau, tương lai xác định phải chịu rất nhiều nhấp nhô nha. Tuy rằng hiện tại trong Tiên quy không có điều khoản cụ thể xử trí liên quan đến yêu phàm hoặc tiên phàm mến nhau, nhưng cũng không có được chúc phúc cùng cho phép a. Aiz, trong lúc nhất thời ta lại sinh ra chút thương cảm rồi, ngưng mắt nhìn về phía hai người, rồi lại ngạc nhiên phát hiện nơi mắc cá chân hai nàng, có một sợi tơ hồng liên kết với nhau. Cư nhiên… đã đến kết tơ sao? Bổn kiều nhịn không được hít một hơi, tâm tình phức tạp, bên trong mang theo vui vẻ cũng như kiêu ngạo không giải thích được.

A, Hồ Ly, ngươi lúc nào lại hạ thủ rồi, đây không phải phong cách của ngươi a…

✂━━━━━━

Mộ Dung Ly Túc: ( ◑‿◐ ) Yêu phàm mến nhau, ở chỗ ta cho phép đấy.

Pháp Hải: (╯•﹏•╰) Tiên tử ngươi làm vậy khiến bần tăng thật khó xử a.

Mộ Dung Ly Túc: ( ˵ ° ~ ° ˵ ) Đã là hữu tình, vì sao phải ngăn trở, Pháp Hải ngươi thật sự không biết yêu sao?

Pháp Hải: (╯•﹏•╰) Nhưng, cái này là trái với thiên ý…

Mộ Dung Ly Túc: (≖ ‿ ≖) Lại dài dòng, ta để một tráng hán đến bẻ cong ngươi!

Pháp Hải: (,,꒪꒫꒪,,) Ách… bần tăng cũng hiểu được các nàng cùng một chỗ rất không tồi a, ha ha…