Chương 53: Ân oán kết thúc.
"Ân Lan? Là Ân Lan!" Tư Đồ Diệu Minh nghẹn ngào hô, không dám tin nhìn chằm chằm người trong kết giới. Hoàng sam Phán Quan cũng mở to mắt, thân thể phát run. Gương mặt này, khí tức này, sẽ không sai… Nhưng, nàng còn sống sao? Phán Quan hô hấp dồn dập, hướng nữ tử bên trong hô: "Ân di! Là người sao?" Nhưng nữ tử kia cũng không đáp lại nàng, chẳng qua khi nghe nàng gọi, ánh sáng màu lam trong mắt có chút chấn động thoáng qua.
Nữ tử nhìn thoáng qua mọi người, cuối cùng đưa ánh mắt dừng ở Ân Nguyệt ở trong trận pháp màu tím. "Kiên trì, đừng ngã xuống." Nàng cũng không mở miệng, nhưng ngữ điệu trầm lạnh bình tĩnh xuyên qua kết giới truyền đến, Ân Nguyệt thoáng cái đỏ tròng mắt, thất thần thì thào: "Mẫu thân.", " Ta chỉ là một hồn phách còn lưu lại trong phong ấn mà thôi."
Nữ tử lạnh lùng nhìn nàng, con ngươi màu lam phát ra ánh sáng nhạt tĩnh mịch, như hồ nước đóng băng, không chút gợn sóng. Nàng nhìn thẳng người trong trận pháp nói: "Ngươi là nữ nhi của Ân Lan, không cho phép mềm yếu. Hiện tại ta giúp ngươi thúc giục trận pháp, sau đó ngươi phải dựa theo lời ta nói mà làm, đóng lại cửa U Minh." Nói xong nàng vươn tay lên, một luồng ánh sáng băng phách dũng mãnh tiến vào trong trận pháp, trận pháp hào quang chớp động.
Ân Nguyệt thấy thế, tạm thời đè xuống kích động trong lòng, ngưng thần thúc giục trận pháp. Đã có cỗ lực lượng kia hỗ trợ, khí tức hỗn loạn trong cơ thể rốt cuộc bình ổn lại, linh lực xoay vòng thông thuận. Vòng xoáy giữa hồ dưới ảnh hưởng của trận pháp bắt đầu dần tụ hợp lại.
"Hiện tại ta nên làm sao?" Mắt thấy tình thế chuyển biến tốt đẹp, Ân Nguyệt hỏi nàng.
"Theo ta đọc chú ngữ." Nữ tử ngừng động tác trong tay, bình tĩnh trả lời, Ân Nguyệt ngạc nhiên phát hiện thân thể của nàng theo vòng xoáy màu đen khép kín, bắt đầu chậm rãi chìm trong hồ. Phán Quan ở bên ngoài kết giới nhìn thấy Bạch y nữ tử trên mặt đạm mạc, trong lòng kịch liệt đau nhức. Vẻ mặt này, nàng sao lại quên. Hơn ngàn năm trước, trước một khắc Ân Lan hóa thân thành phong ấn, lần cuối nhìn về phía nàng, chính là như thế. Lạnh lùng, dứt khoát, khiến người ta không cảm giác được một chút lưu luyến. Mà hôm nay, dường như thời gian quay ngược trở về, lại tái hiện một lần, chuyện kế tiếp, cũng đoán được.
"Vậy người làm sao bây giờ? Người, người đi ra a!" Ân Nguyệt giật mình nhìn người dần dần trầm xuống, trên mặt lộ ra kinh hoảng trước đó chưa từng có. Chẳng qua người nọ tâm tình không có bất kỳ phập phồng nào, lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói: "Ta chẳng qua lưu lại chấp niệm, lần này hiện thân rồi sau đó rất nhanh sẽ tiêu tan. Ta từ trong phong ấn ra ngoài bất quá cũng chỉ vì kết thúc lần hạo kiếp ( đại nạn ) này, rồi sẽ cam nguyện vĩnh viễn trầm trong vực sâu U Minh, dùng một hồn phách cuối cùng tinh lọc oán khí trong vực sâu.", "Đừng!" Ân Nguyệt nghe nàng nói vậy, thoáng cái mặt tái nhợt, mừng rỡ lớn lao trước đó lập tức biến thành thất vọng cùng hoảng sợ, nàng liều mạng lắc đầu, không khống chế được mà hô: "Đừng, đừng như vậy!"
Chúng ta thật vất vả mới có thể gặp lại, chẳng lẽ người muốn rời đi sao?
"Đừng phân tâm, cùng ta đọc." Người giữa hồ ánh mắt trầm xuống, không để ý khẩn cầu của nàng, dùng giọng ra lệnh, tiếp theo chậm rãi đọc lên câu chú ngữ đầu tiên: "Ta là Vương của Minh giới, âm linh u quỷ đều phải cúi đầu."
Ân Nguyệt gắt gao cắn môi, lắc đầu, nhìn gương mặt chỉ xuất hiện trong mộng, hai mắt đẫm lệ mơ hồ. Những người ở nơi này đều đỏ vành mắt, Phán Quan quay mặt đi, nước mắt như mưa từng giọt rơi xuống bùn đất dưới chân. Nữ tử sắc mặt nghiêm túc, nàng lạnh lùng nhìn người trong trận pháp, trách mắng: "Ngươi như vậy không xứng là nữ nhi của Ân Lan!"
"Nhưng…" Ân Nguyệt cắn môi, nước mắt nóng hổi từng giọt lướt qua gương mặt, nhỏ xuống tử sắc trận pháp.
"Cùng ta đọc! Đừng uổng phí nỗ lực của mọi người!"
Ân Nguyệt nắm chặt lòng bàn tay, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, quật cường đối mặt. Trong lúc giằng co trầm mặc, sát khí trong U Minh cốc lại bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài. Sau một hồi, người trong trận pháp cũng buông lỏng bàn tay nắm chặt, ngẩng mặt lên, trong mắt hiện ra thê lương dứt khoát. Thanh âm nàng khàn khàn, thấp giọng mở miệng: "Ta là Vương của Minh giới, âm linh u quỷ đều phải cúi đầu." Vừa dứt lời, kết giới của trận pháp ầm ầm rung động, hào quang màu tím gào thét mà ra.
"Mọi loại oán hận, thiên địa thần nghe. Lấy danh khế ước, dẹp loạn ác niệm." Nữ tử tiếp tục thì thầm. Ân Nguyệt đè nén thanh âm nghẹn ngào đọc theo: "Mọi loại oán hận, thiên địa thần nghe. Lấy danh khế ước,dẹp loạn ác niệm." Từng chữ đọc ra như trong lòng đâm xuống một đao. Nhưng nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên kia càng lún sâu xuống, vòng xoáy màu đen như cắn nuốt lấy thân thể Bạch y kia, vượt qua đầu vai, dung nhan mơ hồ…
Cuồng phong khiến ống tay áo bay bay, trong kết giới hào quang hình thành một đạo cột sáng, xông về phía chân trời. Yêu quỷ xung quanh hoảng sợ che mắt, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, từng bóng đen hóa thành sương mù tiêu tán. Tư Đồ Ngu thu hồi kiếm trong tay, quay đầu nhìn về phía nữ tử trong kết giới chậm rãi chìm vào vòng xoáy, kinh ngạc trợn mắt.
"Hồng hoang vực sâu, từ đây khép lại. Vĩnh viễn phủ bụi mù."
"Hồng hoang vực sâu, từ đây khép lại. Vĩnh viễn… phủ bụi mù." Ân Nguyệt thấp giọng đọc xong chữ cuối cùng, người giữa hồ biến mất khi vòng xoáy khép lại, trước một khắc biến mất, nghe thấy đầu kia trầm thấp truyền đến một câu: "Con ta, phải sống…"
Con ta, phải sống. A, là giọng nói của mẫu thân.
Nữ tử phượng bào màu đen ngã quỳ xuống tử sắc trận pháp, trong mảnh nổ vang gào thét, tóc dài lộn xộn, khóc không thành tiếng.
Cửa U Minh cốc, hai tòa núi lớn ở trời đất chấn động dần dần hướng về phía trung tâm, cuối cùng hợp thành nhất thể, khép kín đại môn, đạo khe hẹp ở giữa cũng không còn, hoàn toàn hợp thành nhất thể. Trong vực sâu, một đạo bạch quang mở ra hắc ám, mang theo hào quang phô thiên cái địa, như Thái Dương bay cao, chiếu sáng mỗi một khe hở trong vực sâu. Oán khí chồng chất thời gian dài đằng đẳng ở trong bạch quang liền giảm mạnh, tản đi. Bạch quang nhạt màu, chướng khí tan đi, không còn tiếng khóc than.
Khói đen tan hết, kết giới mặt hồ cũng tùy theo biến mất, Ân Nguyệt như bị rút khô khí lực ngã xuống mặt đất. Phán Quan tiếp được thân thể nàng rơi xuống, ôm chặt lấy, ánh mắt mơ hồ một mảnh. Thanh Trạc đứng một bên nhìn thấy cảnh này cũng quay người tiến vào trong lòng Mộ Dung Tương. Thân thể Mộ Dung Tương run lên, bởi vì nàng cảm thấy l*иg ngực nóng ướt.
Hoa Nhan cũng không nhịn được thấp giọng thở dài, cầm chặt tay nam nhân bên cạnh, rũ mắt xuống. Tư Đồ Diệu Minh nắm chặt lại tay nàng, vỗ nhẹ vai nàng. Bầu không khí trở nên vô cùng áp lực, trong lòng mọi người đều không dễ chịu. Đột nhiên Ân Nguyệt tránh thoát Phán Quan, bước về phía hồ. Phán Quan giữ chặt nàng, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?" Tư Đồ Ngu thấy vậy cũng hỏi nàng: "Mặt than, ngươi làm gì vậy?"
"U Minh cốc đóng rồi… Nhưng chưa phong ấn." Đưa lưng về phía mọi người, thanh âm nữ tử phượng bào màu đen lạnh nhạt. Phán Quan nghe vậy đổi sắc, kéo nàng quay người, đôi mắt vẫn còn hàm lệ nhìn thẳng nàng hô: "Ân Nguyệt, ngươi muốn làm gì? Ta không cho phép ngươi làm vậy!", "Ta chỉ có thể làm vậy." Ân Nguyệt giương mắt lẳng lặng nhìn nàng, Phán Quan tiến lên một bước ôm lấy người trước mắt, giọng điệu căm hận: "Nếu ngươi muốn làm vậy, ta đi cùng ngươi!"
"Ta là Minh Quân!"
"Ta là người yêu của ngươi!" Phán Quan quát nàng, trong mắt lại nổi lên sương mù, nhưng ngay lúc này, từ trên không trung bay xuống một đạo quang ảnh, rơi vào trên hồ, mọi người ngơ ngẩn. Nam tử lơ lửng giữa hồ toàn thân ánh sáng nhu hòa, cười ôn hòa nói: "Để ta, cũng có tư cách làm một cái phong ấn đi.", "Mạc Dao, ngươi đang nói gì đó?" Mộ Dung Ly Túc nhìn thấy người đến, thần sắc khẽ biến, đi vài bước đến gần bên hồ. Mạc Dao mỉm cười như trước, chẳng qua nụ cười kia ẩn chứa thư thái, hắn nhìn Mộ Dung Ly Túc nhẹ nhàng nói: "Xem như thành toàn ta đi. Đây cũng là ta nên trả lại."
Tư Đồ Ngu nghe vậy, đuôi lông mày nhảy lên, nói với nam tử kia: "Mạc Dao, ngươi không cần như vậy, ta nói rồi, ngươi đừng làm việc ngốc nghếch. Nhất định sẽ còn biện pháp khác mà! Chúng ta không nhất định phải hy sinh một người.", "Vậy thì hy sinh hai người đi.". Lại một thân ảnh xuất hiện, cắt ngang lời nói của Tư Đồ Ngu, mà người kia, lại là Hiên Viên Đồ!, "Ta gây ra tội nghiệt, để ta chấm dứt nó!" Hiên Viên Đồ trầm giọng mở miệng, nhìn Mạc Dao đứng trên hồ, lúc đối mặt, giống như có ánh sáng nhạt rơi vào đáy mắt bọn hắn.
"Này, ngươi đến đây làm gì?!" Mộ Dung Tương nhìn thấy hắn, tức giận muốn tiến lên trước, lại bị Tiên ông đạo bào bên cạnh đưa tay ngăn lại, Tiên ông hướng nàng lắc đầu. Mộ Dung Tương cắn răng dừng lại. Mà bên kia, Hiên Viên Đồ đi đến bên cạnh Mạc Dao, ngẩng đầu nhìn tán mây đen kia, cong khóe miệng: "Bây giờ là thời cơ tốt nhất." Mạc Dao nhẹ nhàng gật đầu, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, mặt hồ lóe lên hào quang, bóng dáng hai người đã chìm vào đáy hồ. Mộ Dung tương giật mình há miệng, đã thấy hai phu thê Thần Quân lắc đầu, thấp giọng than nhẹ. Ân Nguyệt dựa vào lòng Phán Quan, nặng nề nhắm mắt lại, mà Mộ Dung Ly Túc đứng bên hồ, trong mắt dâng lên sương mù, chậm rãi cúi đầu.
Hai bóng người trong bóng đen vô tận trầm xuống.
"Hiên Viên Đồ, vì sao ngươi lại làm vậy?"
"Như vậy, chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ."
Tòa núi lớn trước U Minh cốc, hai đạo quang mang quấn quanh khảm vào trong thạch bích, biến thành một xích sắt cực lớn, chắn ngang ngọn núi. Ầm ầm một tiếng, hào quang trên xích sắt giảm đi, hiện ra sắc lam hồng đan xen vào nhau. Sau đó, hết thảy trở về yên lặng.
Ân oán như vậy chấm dứt.
✂━━━━━━
Tiểu Bạc: ଘ( ੭ˊ꒳ˋ )੭ Mạc Dao, Hiên Viên Đồ, Ảnh, còn có mỗ nữ kia… Các ngươi có thể đi lĩnh cơm hộp được rồi.
Mỗ nữ: ( ಠ⌣ಠ ) Vì sao, ta vừa mới xuất hiện một lần liền lại chết rồi!
Tiển Bạc: (*'・-・)Ta lười viết thêm…
Hiên Viên Đồ: ┌༼ ˵ ° ᗜ ° ˵ ༽┐Nam xứng đều chết thật thảm a!
Tiểu Bạc: ( ˘・ᴗ・˘ ) Ta đã cho các ngươi chết không đau đớn rồi.
Ảnh: ( ಥ⌣ಥ ) Nhưng ta là bị sét đánh chết!
Tiểu Bạc: ( •‾̑⌣‾̑• ) ... Ít nhất, ánh mắt rất an tường… không phải sao?!
✂━━━━━━
P/S: Ân Lan a~