Chương 45: Dị biến.
"Tư Đồ Ngu, ta không cho phép ngươi nói lời như vậy." Bạch y mỹ nhân trong nháy mắt đỏ vành mắt, trong lòng vừa sợ vừa tức, đưa tay nâng lấy mặt nàng: "Đừng một mình trốn tránh, ngươi có biết ta lo lắng nhiều lắm hay không?"
Là lo lắng cho ta, hay là Mạc Dao? Tư Đồ Ngu quay mặt đi chỗ khác, trong lòng cũng bỗng nhiên bi thương. Nhưng cho dù nàng thật hận, bộ dạng Mộ Dung Ly Túc thương tâm vẫn khiến nàng đau lòng không kiềm chế được. A, Tư Đồ Ngu, ngươi còn muốn ngốc tới khi nào, ở trong mắt nàng, ngươi chỉ là thế thân, thế thân a!
Mộ Dung Ly Túc thấy nàng cúi đầu trầm mặc, ý thức được sự tình dường như đã phát triển theo hướng không cách nào khống chế, trong lòng bối rối, càng thêm chua xót. Nếu là trước kia, nhìn thấy nàng thương tâm khổ sở, người này đã sớm ôm nàng vào lòng ôn nhu thấp giọng dỗ dành, nhưng hôm nay lại không nghe không để ý, đến cùng, là thế nào? Mộ Dung Ly Túc rùng mình, tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, mượn cái đau này để phân tán đi đau đớn trong lòng.
Nhưng mà, Tư Đồ Ngu trầm mặc khiến tim nàng như bị đao cắt.
Đống lửa cách đó không xa dần dần lụi tàn, ánh lửa yếu ớt nhảy nhót. Người ẩn vào trong bóng tối, biểu lộ càng thêm mơ hồ không rõ. Ở miệng động, ngẫu nhiên hạt nước rơi xuống tảng đá có bề mặt lõm, hình thành một vũng nước cạn, giọt nước nhỏ xuống dung nhập trong đó, phát ra nhiều tiếng đinh linh, trong trẻo nhỏ vụn. Bạch y mỹ nhân cắn môi dưới, nước mắt óng ánh ấm áp như giọt mưa ngoài cửa động kia, rơi xuống phiến đá, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lưu lại hai đạo vết ướt, kéo dài đến cằm nhọn xinh đẹp kia. Người cúi đầu không nói, tay trên phiến đá xanh dần dần nắm chặt.
Trầm mặc, Mộ Dung Ly Túc phút chốc nghiêng thân qua, hai tay nắm lấy bả vai Tư Đồ Ngu, khiến cho nàng đối mặt với chính mình, "Ngươi nhìn ta đi, chẳng lẽ ngay cả ta, ngươi cũng muốn trốn tranh sao? Vô luận thế nào, chúng ta cùng nhau đối mặt được không?" Thanh âm buồn bã này Tư Đồ Ngu chưa từng thấy qua, nàng giương mắt nhìn giây lát, bị bức đến đỏ mắt. Nhưng, nội tâm lại không ngừng giãy giụa.
Như cũ không chiếm được đáp lại, hai mắt mỹ nhân rưng rưng lộ ra ủy khuất: "Cũng bởi vì ngươi biết kiếp trước mình là Mạc Dao, thì không cần ta nữa sao?" Thân thể Tư Đồ Ngu chấn động, tâm loạn như ma. Cố nén xúc động ôm chặt nàng, trầm giọng mở miệng: "Ta, không biết nên tin ngươi như thế nào nữa."
"Ngươi có ý gì?" Mộ Dung Ly Túc ngạc nhiên, không thể tin Tư Đồ Ngu sẽ nói với nàng lời nói như vậy.
"Mộ Dung Ly Túc, ngươi cùng ta ở chung một chỗ, là bởi vì ngươi đã sớm hoài nghi ta là Mạc Dao đi."
Mộ Dung Ly Túc nghe thế sắc mặt trắng bệch, gắt gao nhìn thẳng Tư Đồ Ngu, hai mắt sương mù nổi lên hàn ý, trong thanh âm lộ ra giận dỗi: "A, Tư Đồ gu, trong lòng ngươi là nghĩ như vậy sao?"
"Không phải ta nghĩ như vậy, mà là ta nghe thấy ngươi nói như vậy."
"Ta khi nào nói qua lời như vậy?!"
"Sáng nay." Tư Đồ Ngu đi xuống giường đá, đưa lưng về phía nàng, ngữ khí đông cứng. Lông mày Mộ Dung Ly Túc nhăn lại, sáng nay? Là nói nàng và Hoa phu nhân ở trong phòng đối thoại sao? Chẳng lẽ… trong đây có hiểu lầm?! Nghĩ đến đây, cũng theo đứng lên, đi đến phía sau Tư Đồ Ngu giữ chặt tay nàng, ngữ khí có chút gấp gáp: "Ngươi nói cho rõ ràng a, có phải hiểu lầm cái gì rồi không?"
"Ta ngược lại hy vọng là hiểu lầm, ta hy vọng hôm nay cái gì cũng không nghe thấy." Bỗng dưng Tư Đồ Ngu quay đầu lại, đôi mắt hoa đào thần thái sáng láng ngày thường lúc này sương mù một mảnh, trong thanh âm mang theo nghẹn ngào: "Mộ Dung Ly Túc, ta biết mình là thế thân thì rất khó chịu, nhưng ngươi lừa gạt ta mới thật sự khiến ta không thể tiếp nhận được. Ngươi rõ ràng yêu Mạc Dao, còn luôn miệng nói với ta muốn quên hắn, sau đó sẽ hoàn chỉnh thuộc về ta… Ngươi lừa ta thật khổ." Nghe vậy, Bạch y mỹ nhân cắn môi, tay nắm lấy vạt áo Tư Đồ Ngu từng chút, từng chút, vô lực rũ xuống, sau nửa ngày không nói nên lời. Vừa rồi, ánh mắt Tư Đồ Ngu nhìn nàng, nàng nhìn thấy hận ý.
Ngươi liền như vậy không tín nhiệm ta sao?
Mộ Dung Ly Túc bỗng cảm thấy tâm lực mệt mỏi, cũng không muốn giải thích thêm gì nữa. Lắc đầu, thanh âm đắng chát: "Tư Đồ Ngu, ngươi đã nói mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì cũng sẽ không thay lòng đổi dạ! Những lời kia của ngươi, thì ra đều là gạt ta sao? A, ngươi nói không biết phải tin tưởng ta thế nào, vậy trong lời nói của ngươi, có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả?"
Ánh mắt mơ hồ, đã không thấy rõ bộ dáng Bạch y mỹ nhân trước mắt, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt nàng giằng co trên người mình, bộ dáng quật cường, đau thương u oán như vậy. Trong lòng Tư Đồ Ngu chua xót. Ngày hôm qua các nàng vẫn nhu tình mật ý cùng một chỗ trước hoa dưới trăng, cùng nhau nói lời thề động lòng người, hôm nay giật mình phát hiện, những hình ảnh trước kia mỗi lần mình nghĩ đến sẽ cảm thấy ngọt ngào, chẳng qua đều là một hồi nói dối. Mộng tan, biến thành từng mảnh vụn sắc biến, tiến vào trong lòng, huyết nhục mơ hồ. Tư Đồ Ngu nghe mình dùng thanh âm bình thản chậm rãi nói: "Ta yêu ngươi, nhưng mà ta không muốn lừa mình dối người cùng ngươi ở chung một chỗ."
Ngữ khí lạnh nhạt này làm Mộ Dung Ly Túc hoảng sợ, giống như lời nói sau cùng, không để ý Tư Đồ Ngu mâu thuẫn, tiến vào trong lòng nàng, như khẩn cầu mở miệng: "Ngu, đừng như vậy được không?!"
Ôm ấp ấm áp như ngày thường, tràn đầy đều là khí tức khiến người ta mê luyến, Tư Đồ Ngu vô luận thế nào cũng không thể ngoan tâm đẩy người trong lòng ra, do dự hồi lâu, rốt cuộc nhẹ nhàng đưa tay đặt ở đầu vai nàng. Mộ Dung Ly Túc cảm nhận được động tác của nàng, có chút vui vẻ cùng mong chờ, cho rằng nàng không tức giận nữa, không nghĩ đến sau một khắc, nàng lại nói: "Ngươi đi về trước đi, đừng để các nàng lo lắng."
"Ngươi không quay về, các nàng sẽ không lo lắng sao?" Mộ Dung Ly Túc ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt không thể che giấu được thất vọng cùng đau xót.
"Hai ngày nữa ta sẽ trở về, để ta một mình yên tĩnh….Ưm…" Lời còn chưa dứt đã bị nụ hôn phủ kín. Mộ Dung Ly Túc nhón chân lên, hung hăng nuốt vào lời nàng muốn nói ra. Trên môi Tư Đồ Ngu đau xót, cảm nhận được trên gương mặt kề sát ẩm ướt mát lạnh, bỗng nhiên như nảy sinh độc ác dùng sức giam cầm thân thể người trong ngực, ngón tay xuyên qua tóc đen dày đặc như tơ đem đầu nàng hướng về phía mình. Hai người dán chặt không một khe hở, trong dồn dập tiếng thở dốc liếʍ láp gặm cắn, hoàn toàn không có như ngày thường ôn nhu lưu luyến.
Nụ hôn này, cuồng nhiệt nóng bỏng, phảng phất muốn thiêu đốt hai người. Nước mắt cùng tơ máu hỗn hợp chung một chỗ, dung nhập răng môi quấn quanh nhau, vừa khổ vừa chát, lại có vài phần mùi vị ly biệt.
Không biết qua bao lâu, thẳng đến cảm thấy trên môi mất đi tri giác, các nàng mới dừng lại. Rời môi, Mộ Dung Ly Túc đẩy người đang giam cầm mình ra, lau khi vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn nàng, nói từng chữ: "Ngươi muốn hai ngày, ta cho ngươi hai ngày. Nhưng, Tư Đồ Ngu, ta cho ngươi biết, nếu hai ngày sau ngươi không trở về bên cạnh ta, ta đời này cũng sẽ không tha thứ cho ngươi." Nói xong xoay người , ống tay áo mang theo gió lạnh thơm mát rét lạnh.
"Còn có, ngươi nhớ kỹ cho ta, người ta yêu, là Tư Đồ Ngu." Đưa lưng về phía nàng, Mộ Dung Ly túc hơi quay đầu lưu lại câu nói sau cùng, rồi không hề dừng lại, đi ra ngoài động. Không để Tư Đồ Ngu nhìn thấy bộ dáng chật vật, yếu ớt của nàng.
Thẳng đến khi thân ảnh Bạch y nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm dày đặc, rốt cuộc nhìn không thấy nữa, Tư Đồ Ngu mới giống như tiêu hao hết khí lực ngã trên mặt đất, chậm rãi nhắm mắt lại.
✂━━━━━━
Đêm tối dày đặc, nhân gian đêm nay không nhìn thấy ánh trăng.
Đầu nguồn sông Thanh Nguyên của Phong Lâm quốc, thấp thoáng trong khe núi rừng rậm ở biên giới Kỳ Thủy trấn, mơ hồ tỏa ra hắc khí dung nhập vào màn đêm. Khu vực Kỳ Thủy bao phủ trong một mảnh khủng hoảng. Vào đêm, từng nhà đều đóng chặt cửa sổ, trên đường phố không một bóng người, thậm chí ngay cả một con dã Miêu ( mèo hoang ) cũng không có, Cẩu trong hộ viện cũng không thấy sủa, yên tĩnh như vùng đất chết.
Trên đường phố vắng vẻ, gió lạnh cuộn cuộn cuốn lấy một tờ bố cáo không biết bay từ đâu đến, trang giấy đã rách nát không chịu nổi có thể lờ mờ nhìn thấy mấy chữ: Kỳ Thủy thi biến…Ban đêm chớ ra…
Vấn đề này bắt đầu từ năm ngày trước. Năm ngày trước, tiều phu Lưu Đại Dương ở Kỳ Thủy Trấn lên núi đốn củi không biết bị dã thú gì cắn chết.
Ngày đó, khí trời sáng sủa, ánh mặt trời sáng ngời chói mắt. Lưu Đại Dương như ngày thường lên núi đốn củi. Nhưng qua đến buổi trưa, mọi người không thấy hắn trở về. Lưu Đại Dương hơn ba mươi tuổi, bởi vì nhà nghèo nên còn chưa cưới vợ. Trước đó không lâu thân nhân duy nhất của hắn, lão mẫu ( mẹ già ) sáu mươi tuổi kia cũng bệnh chết, rất thê thảm. Lưu Đại Dương ở nhà giữ đạo hiếu, cả người gầy gò tiều tụy không ít. Láng giềng thấy hắn khó khăn, ngày thường cũng có trợ giúp chút ít, làm cơm nướng bánh cũng sẽ mang một ít đến đây.
Ngày ấy, vừa qua sáu mươi ngày giữ đạo hiếu, Lưu Đại Dương vì sinh kế vội vã cầm khảm đao lên núi, không nghĩ đến có đi không về. Nhị thẩm hàng xóm thấy mặt trời xuống núi hắn vẫn chưa về liền kêu huynh đệ Vương gia đi tìm. Cuối cùng, hai người bọn họ ở một chỗ nơi chân núi tìm được… một cỗ thi thể. Nhìn thấy cổ thi thể kia, huynh đệ Vương gia hai người thiếu chút nữa chân mềm nhũn, chạy đến chỗ Nhị thẩm liền ngất đi.
Thi thể Lưu Đại Dương giống như bị dã thú gặm cắn qua, nơi bị cắn lộ ra xương trắng, ngực bụng đùi bị cắn rất nghiêm trọng, bắp thịt dường như bị ăn sạch sẽ, lưu lại lớp da lật mở, ruột màu xanh trắng trào ra khỏi bụng, uế vật ( vật dơ ) khắp nơi, cùng màu máu đỏ khô cạn chung một chỗ, gương mặt kia thật khiến người ta sợ hãi, một nửa bị cắn nát, một nửa tím xanh vẻ mặt vặn vẹo sợ hãi, con ngươi nổi đầy tơ máu, chết không nhắm mắt. Về sau người vây xem nhìn thấy thảm trạng, có nhiều người không nhịn được buồn nôn, không thể tin được buổi sáng người này còn tốt, hiện giờ lại trở thành một cỗ thi thể lạnh băng nằm ở đây khiến cho người ta sợ hãi.
Quan huyện nhận được báo án chạy đến, thấy tình hình này quá mức rung động, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể khám nghiệm tử thi, thần sắc ngưng trọng. Cuối cùng quan phủ tuyên bố với mọi người Lưu Đại Dương bị hổ cắn chết. Trong đám người có vài thợ săn kinh nghiệm phong phú nghe xong rất nghi ngờ, trong núi này đến nay chưa từng thấy qua tung tích của Hổ, hơn nữa vết cắn kia không giống dã thú. Mấy người thợ săn khe khẽ nói nhỏ, nhìn miệng vết thương của thi thể… càng giống như bị người cắn a, nhưng nếu có sức cắn lớn như vậy…. Sau lưng mọi người chợt lạnh, nhao nhao tản đi. Bên kia quan phủ cũng rất là mờ mịt, nhưng tạm thời niêm phong núi lại, để mọi người mang thi thể đi an táng, cũng không giải quyết được gì. Vốn tưởng chuyện cứ thế trôi qua, nhưng, ác mộng mới chính thức bắt đầu.
Sau khi an táng Lưu Đại Dương, chạng vạng tối thất đầu ( ngày thứ bảy sau khi chết ), có rất nhiều người trên trấn nói tận mắt nhìn thấy hắn từ nghĩa địa trong rừng cây đi ra, sau đó lại đi lên núi bị niêm phong kia, mặc dù từ rất xa nhìn thấy, nhưng hình dáng đáng sợ giống y như lúc chết, tuyệt đối không nhìn sai. Người cùng hôm đó nhìn thấy sợ vỡ mật, Nhị thẩm sát vách Lưu Đại Dương còn bị dọa đến sinh bệnh. Càng khiến mọi người kinh hồn bạt vía là, trong đêm đó Trương thúc gõ mõ vào đêm hôm cũng nhìn thấy thi thể đi trên đường, ngày hôm sau hắn liền kinh hoảng mà bỏ luôn công tác đã làm mười năm, không biết đi đâu. Sự tình truyền ra ngoài, buổi tối cũng không còn ai dám ra đường. Tiếp đó, trên trấn chuyện lạ xảy ra liên tục. Những mộ phần vừa hạ táng, quan tài bị mở thần không biết quỷ không hay, thi thể không cánh mà bay, tiếp lại có rất nhiều người mắc quái bệnh, không đến vài hôm liền chết, căn bản trị không được. Mọi người đều đồn đại là do sơn thần tức giận, quỷ quái hoành hành nhân gian truyền bá ôn dịch.
Trong lúc nhất thời toàn thành đều đề phòng, trên trấn lòng người bàng hoàng. Trời vừa tối từng nhà đều đóng chặt cửa sổ. Người trên trấn nghĩ đủ biện pháp để rời khỏi nơi này, thương khách những năm qua nghe nói biến cố cũng không dám đến đây. Ngày xưa náo nhiệt yên vui, Kỳ Thủy Trấn lâm vào tuyệt cảnh, không khí trầm lặng như bị nguyền rủa. Chuyện này cũng kinh động đến triều đình đế đô, những ngày này đều có ngự y, quan binh được triều đình phái xuống đóng quân trong trấn.
Minh giới, người ở trước bàn tra cứu số mệnh lông mày nhăn lại, thần tình ngưng trọng. Bút lông chu sa ở trước màn sáng vung lên, ánh sáng đỏ chớp động trong màn sáng, một lát sau hiện ra một vùng nghĩa địa nơi nhân gian. Trong bóng đêm đen tối, lờ mờ trông thấy nơi vừa được vung tiền giấy theo gió bay lên, có một chỗ xuất hiện dị động, đống đất sau mộ bia có cái gì đó từ dưới đất chui lên, chậm rãi bò ra. Sau đó sừng sững run run rẩy rẩy đứng lên, đúng là… hình người! Chỉ thấy người nọ cúi thấp đầu, hai tay dài không bình thường, móng tay cũng bạo tăng. Dường như nhìn xung quanh quan sát, quái vật hình người lung la lung lay tiến về nơi xa trong đêm đen đặc.
Màn sáng quét qua bên này, Phán Quan đại nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lúc này, nghe tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau truyền đến, Phán Quan quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy nữ nhân tuyệt sắc một thân phượng bào màu đen. "Ngươi đã trở về." Người tâm tâm niệm niệm rốt cuộc trở về, nhưng lúc này tâm tình Phán Quan đại nhân trầm trọng, miễn cưỡng cong khóe miệng, trên mặt vẫn còn chút tái nhợt. Hắc bào nữ nhân đi đến đứng bên cạnh nàng, ánh mắt phóng đến trên màn sáng, ánh mắt khẽ biến, thấp giọng trầm ngâm: "Quả nhiên…"
"Minh Minh, gần đây Địa phủ không yên tĩnh a." Phán Quan mở ra sổ sinh tử, "Rất nhiều người dương thọ đã tận nhưng không thu được hồn phách trở về, mà những người dương thọ còn chưa tận nhưng đường sinh mệnh đã đứt."
"Là Hoạt tử nhân." Minh Quân lạnh nhạt phun ra mấy chữ, sắc mặt Phán Quan càng thêm lạnh lùng. Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên nhân gian xuất hiện Hoạt tử nhân là chuyện một ngàn năm trước rồi, khi đó nàng vừa vặn trở thành Phán Quan, mà người bên cạnh còn chưa là Minh Quân, Minh Quân tiền nhiệm là mẫu thân của nàng – Ân Lan. Nhớ đến tình cảnh năm đó, trong lòng Phán Quan vẫn còn sợ hãi, nhìn nơi còn lại của tay chân đã đứt, đầy trời U Minh chi hỏa, từng cái từ trong bùn đất bò ra như ác quỷ dữ tợn… Đều là ác mộng còn lưu lại trong đầu nàng. Nói đến thật buồn cười, nàng là một U Minh sứ giả lại còn sợ những thứ này sao, nhưng mà, năm đó vô cùng thảm thiết khiến nàng sợ hãi.
Nhưng hiện giờ, nàng không thể sợ, nàng còn có thứ muốn thủ hộ.
Ân Lan là dưỡng mẫu của nàng, năm đó nàng tận mắt nhìn dưỡng mẫu hóa thân phong ấn, theo những vong hồn kia tiến vào trong U Minh cốc. Sau đó nữ nhi Ân Lan, Ân Nguyệt – là nữ nhân trầm lạnh như trăng đứng bên cạnh nàng, trở thành Minh Quân đời tiếp theo. Lúc này ánh mắt Ân Nguyệt dừng trên màn sáng, rồi lại như xuyên thấu qua nó nhìn cái gì đó, trong thần sắc trầm tĩnh xẹt qua đau thương.
Phán Quan đưa tay đến, nắm lấy tay Ân Nguyệt, nắm chặt, "Minh Minh, đừng nhớ lại những chuyện thương tâm kia nữa…" Nữ nhân phượng bào màu đen thân hình run lên, cầm chặt tay người bên cạnh lại, khuôn mặt trầm lạnh nở rộ nụ cười tuyệt mỹ, "Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là tốt rồi, nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này."
"Ừ." Phán Quan kiên định gật đầu, "Đợi lát nữa ta sẽ gọi Ngưu Đầu, Mã Diện ( đầu trâu, mặt ngựa ) để bọn hắn đến nhân gian diệt trừ một ít Hoạt tử nhân du đãng ở nhân gian. Về nguyên nhân lần này xuất hiện hoạt tử nhân, ta sẽ tự mình đi điều tra."
"Nếu tra được cái gì, lập tức mang về, không nên lưu lại nhân gian quá lâu, còn có, chú ý an toàn." Ân Nguyệt dịu dàng nhìn Phán Quan mặt mày tuấn mỹ trước mặt. Giờ phút này nàng không còn là Minh Quân mặt lạnh vô tình, mà như là một thê tử ở lúc trượng phu đi xa mà dặn dò tình cảm. Hai người nhìn nhau hồi lâu, trong con ngươi tĩnh mịch của Hắc bào mỹ nhân chậm rãi hiện ra thần sắc phức tạp: "Giản, ta muốn ở lại U Minh cốc vài ngày."
✂━━━━━━
Phán Quan: (。・ω・。) Minh Minh, nhân thủ ở Âm phủ của chúng ta có phải hơi ít một chút không?
Minh Quân: (˘・ ᴗ ・˘) Thật sao?
Phán Quan: ◟(˶╹̆ꇴ╹̆˵)◜Chẳng lẽ không phải sao, Ngưu Đầu Mã Diện chỉ có thể xem như chân chạy, thu thuế gì gì đó, Hắc Bạch Vô Thường chỉ có thể bắt chút hồn phách nhỏ, Mạnh Bà càng không cần phải nói, chỉ biết nấu canh…
Minh Quân: ( 。ì _ í。 ) Sự tình ngày thường của Âm phủ cũng không nhiều lắm, có ngươi là đủ rồi.
Phán Quan: [ vẻ mặt khó xử (∗ɞ⌄ɞ∗) ] Nhưng ta phải đi nhân gian a, mỗi lần còn có thể bị những yêu tinh muội muội dây dưa…
Minh Quân: [ trầm ngâm (; ・'д・') ] Xem ra… phải thêm một chút nhân thủ rồi.
Phán Quan: [ nghiêm túc (ᅌᴗᅌ* ) ] Đúng vậy a, nhất định phải là nhân trung long phượng, thông minh hơn người, thiên phú khiến người sợ run mới được! Loại người này hiện tại tìm không được, ta cảm thấy vì kế hoạch ngày hôm nay, chỉ có thể để chúng ta sinh ra mấy người đi!
Minh Quân: (*′- .̫ – ) ….
Tư Đồ Ngu: (¬ д ¬。)Này, mưu đồ bất chính của ngươi bị lộ a…