Chương 2: Thanh Trạc Công chúa.
Nước ấm thích hợp, ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá ấm áp xuyên qua người. Tư Đồ Ngu hiện nguyên hình ngâm mình bên bờ hồ, hai móng vuốt đặt trên tảng đá, lông trắng như tuyết được hồ nước màu lam nhạt làm nền tăng thêm vài phần óng ánh, long lanh. Cảm giác linh khí cuồn cuộn không ngừng từ bốn phía tràn vào trong cơ thể, làm tan ba phần men say, Tư Đồ Ngu nhắm mắt lại, giờ khắc này thoải mái đến mức muốn gào thét một phen, vì vậy nâng đầu lông xù lên –
"A —-"
Hả? Thanh âm lanh lảnh tiêu hồn như thế, rõ ràng không phải của mình. Tư Đồ Ngu ở mắt ra, chỉ thấy trước mắt chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thiếu nữ không một mảnh vải, đang hoa dung thất sắc * hai tay ôm trước ngực, vừa kinh vừa sợ nhìn chằm chằm nàng. Chậc chậc, mắt ngọc mày ngài, mặt như đào, quả thật là giai nhân thanh lệ…
————-
( * ) Hoa dung thất sắc: sắc mặt tái nhợt, trắng bệch.
Mắt ngọc mày ngài: Dung mạo rạng ngời, vẻ đẹp tinh khiết.
————-
Một cơn gió thổi qua, hai thân thể trắng như tuyết đồng thời rùng mình một cái, Tư Đồ Ngu lấy lại tinh thần, thấy trong mắt thiếu nữ lửa giận càng lúc càng kịch liệt như cháy lan đồng cỏ, thoáng cái liền cảm thấy đầu choáng váng. Than nhẹ một tiếng, Bạch Lang trong nước thân hình dần dần thu nhỏ, hiển hiện ra thân hình nổi bật, trong nháy mắt biến thành một nữ tử tuấn mỹ.
Nhìn thấy đối phương lộ ra vẻ mặt kinh diễm, khóe miệng Tư Đồ Ngu cong lên tà mị, ngữ khí giảo hoạt: "Thế nào, ngươi và ta đều là nữ tử, ta còn có thể khinh bạc ngươi hay sao?"
"Hừ, nữ tử thì sao, nữ tử trong Tiên giới cũng có thể thông hôn, lẽ nào nữ tử sẽ không là đăng đồ tử sao?" Ngọn núi này là phụ hoàng ban cho nàng tắm rửa cùng tu luyện, gọi là Tiên Sơn, bên trong Tiên giới nào có người nào dám đến gần, người này lại thừa lúc nàng tắm rửa xuất hiện, còn… Trong đầu hiện lên tình cảnh mấy trăm năm trước, càng thêm tức giận nói: "Ngươi có biết ta là Thanh Trạc Công chúa, sao lại dám bất kính như vậy?!"
Nữ tử còn muốn nói thêm gì đó, lại phát hiện sắc mặt người đối diện cứng ngắc.
"Thanh Trạc Công chúa? Ặc, là tiểu hài tử có vết bớt hoa sen?" Một khắc trước còn mang tâm tư đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng, nghe thế liền trợn mắt lên, một đôi mắt hoa đào tràn ngập không thể tin.
Haha, không trách người này trông rất quen mắt a. Tư Đồ Ngu lúc này thật muốn ngửa đầu lên trời thở dài, nghiệt duyên a nghiệt duyên!
Hồi ức trở lại bảy trăm năm trước, Dao Trì.
"A—-" Trong suối nước hơi nước quanh quẩn, có một con Lang. Phút chốc, Tiểu Bạch Lang hóa thân thành hình người. Trong nước hai tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác * mắt nhỏ trừng mắt nhỏ.
( * ) Phấn điêu ngọc trác: Cụm từ dùng để miêu tả những đứa bé trắng nõn, mềm mịn.
"A, tiểu hài tử đừng nhìn tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ sẽ không khinh bạc ngươi." Tiểu nữ hài vừa hóa hình làm ra vẻ như bất đắc dĩ. Mà tiểu nữ hài kia nghe câu này trong mắt liền nổi lên hơi nước, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Lớn mật! Ngươi có biết ta là Thanh Trạc Công chúa!"
Tiểu Tư Đồ Ngu nhìn xuống tiểu Công chúa đang muốn khóc kia, từ nhỏ đã được bồi dưỡng phẩm chất thương hương tiếc ngọc, thúc đẩy nàng tiến về phía trước, đưa tay chuẩn bị vỗ đầu đối phương an ủi một chút, nhưng không ngờ nửa đường lại sửa phương hướng. Bởi vì lúc đến gần, nhìn thấy trên ngực tiểu Công chúa có một vết bớt hoa sen, trong nháy mắt nảy sinh, nhất thời khó tự kiềm chế, móng vuốt nhỏ đặt trên bộ ngực trắng nõn của người ta…
Hồi ức kết thúc.
✂ ━ ━ ━ ━ ━ ━
Tư Đồ Ngu che trán, trong lòng lệ rơi. Nàng cảm thấy ông trời đùa cợt mình, nếu không cũng không lấy cách thức đó để gặp lại cái Công chúa điêu ngoa kia sau mấy trăm năm.
"Ngươi là — Tư Đồ Ngu?" Thanh Trạc chỉ vào Tư Đồ Ngu run giọng nói.
"Haha, thật sự có duyên a." Tư Đồ Ngu cười mỉa. Đột nhiên cảm thấy không khí ngưng đọng lại, hô hấp có chút khó khăn.
Chậc chậc, kinh nghiệm nhiều năm tu hành cho nàng biết, giờ khắc này rất nguy hiểm!
"Chuyện bảy trăm năm trước, ngươi còn nhớ chứ?!" Nghiến răng nghiến lợi.
"Còn nhớ." Tư Đồ Ngu nuốt một ngụm nước bọt, "Bớt của Công chúa — vẫn còn a." Nói xong chỉ muốn cắn luôn đầu lưỡi, đây không phải thêm dầu vào lửa sao! Quả nhiên, người đối diện sau khi nghe xong sắc mặt bỗng dưng chìm xuống, trong mắt mơ hồ có ánh lửa nhảy múa.
"Được, rất tốt!" Thanh Trạc giận dữ cười, đập trên mặt nước một cái, từ trong nước nhảy lên bờ, đi đến chỗ đặt quần áo cách đó không xa. Tư Đồ Ngu nhìn bóng lưng không mảnh vải, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thầm nghĩ: "Rõ ràng chính là Công chúa này đang đùa giỡn lưu manh, còn làm như nàng là đăng đồ tử, đến cùng là ai bất lịch sự đây! Ồ, nhìn bộ dáng nàng ta như vậy, không phải là muốn đem thù mới hận cũ đều báo đi, vạn nhất vọng động —"
Không được! Tư Đồ Ngu liền vội vàng đứng lên, nắm lấy quần áo vừa mặc vừa đuổi theo, cũng không biết do chưa tỉnh rượu hay do đất này nhiều rêu xanh, dưới chân liền trượt nhào về phía trước. Thanh Trạc nghe thấy động tĩnh phía sau, vừa xoay người đã thấy trời đất quay cuồng, đợi đến khi phản ứng lại đã bị Tư Đồ Ngu đặt dưới thân.
Người bị đè sợ ngây người, người đè thì buồn bực, còn có một người hóa đá. Người hóa đá kia chính là tỳ nữ thϊếp thân của Thanh Trạc, vừa từ sau núi hái một rổ cánh hoa thơm ngát, ngào ngạt, chuẩn bị cho Công chúa tắm rửa, kết quả về tới thì nhìn thấy một màn hương diễm. Nữ tử tuấn mỹ quần áo xốc xếch đè lên người Công chúa xích lỏa… Này, làm cho tiểu tỳ nữ ngây thơ làm thế nào cho phải! Nên xông lên cho người đè lên Công chúa một cái tát, hay nên tự động biến mất… Ừ, nếu không chứ hóa đá là được. Tiểu tỳ nữ còn đang xoắn xuýt, chợt nghe "bốp" một tiếng, âm thanh thật lâu vang vọng nơi rừng sâu, chấn động lũ chim bay.
Công chúa đại nhân rốt cuộc không nhịn được mà động thủ, sau đó người nọ ở trên người, ngất xỉu.
"Ngươi là con sắc lang!" Đây là âm thanh cuối cùng Tư Đồ Ngu nghe trước khi mất đi tri giác, kèm theo là cảm giác đau rát của má trái.