Ma Nữ Nghê Thường

Chương 56: Phong thư để lại

Bắt đầu từ đây, chúng ta tạm thời ở lại Tây Nhạc, trải qua cuộc sống tựa hồ không có gì khác biệt so với khi đó, chỉ là những thứ phang kỳ mạt tiết*, nhưng đôi khi cũng có một chút khác biệt.

(*Một phép ẩn dụ để nói về thứ gì đó không quan trọng hay là vấn đề thứ yếu.)

Thiếu vắng sư phụ, chỉ còn lại hai người mà thôi, về mặt sinh hoạt thật ra cũng không có gì, trước kia gia sự trong ngoài phần lớn cũng là do ta và Luyện nhi hai người làm là được, tối đa mỗi tháng sẽ có một hai lần phải xuống núi chọn mua đồ vật, việc này lúc trước khi còn quá nhỏ tuổi vốn là do sư phụ làm, bây giờ chúng ta đếm làm thật sự là đã sớm không thành vấn đề.

Chỉ là ngoài những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, mỗi ngày đều có một chuyện cực kỳ quan trọng, gần như đã chiếm đi phần lớn thời gian nhàn hạ trong ngày của chúng ta, đó chính là tìm kiếm tung tíchcủa sư phụ, vô luận là còn sống hay là đã chết.

Vấn đề này nói thì dễ dàng, nhưngkhi thật sự tiến hành liền khó khăn như mò kim đáy biển, Tây Nhạc to lớn như thế nào? Ngoài ba đỉnh núi lớn theo thế chân vạc còn có hai đỉnh núi nhỏ phụ trợ, trùng trùng điệp điệp, động cốc kỳ quái, hang sâu, sườn dốc hiểm trở, vách đá dựng đứng nhiều vô số kể, khi vừa bắt dầu chúng ta còn có một ít phán đoán, chủ yếu tìm kiếm ở những nơi lân cận có khả năng, nhưng mà một tháng trôi qua, bất quá cũng chỉ là phí công mà thôi.

Chờ sau khi nhất nhất loại trừ từng mục tiêu trong lòng, liền lâm vào trạng thái không còn mục đích, phạm vi tìm kiếm càng lúc càng lớn, từ từ cũng bắt đầu làm việc dựa theo cảm tính, không cần nghĩ cũng biết, càng làm như vậy lại càng không thể nào có được thu hoạch gì, về sau, có thể cảm nhận được, kỳ thật Luyện nhi đã dần dần từ bỏ, thậm chí dứt khoát đem chuyện mỗi ngày đi ra ngoài xem như là dạo chơi, mỗi khi đến một nơi nào đó, liền muốn tách nhau ra mà tìm kiếm, lựa chọn những nơi hiểm địa mà vui chơi.

Ta biết khinh công củanàng tuyệt đỉnh, không thể ngăn cản, Luyện nhi vốn là người không giỏi chịu đựng, lúc này không trực tiếp nói với ta chuyện này, đã là hết sức không dễ dàng, đành phải tùy ý nàng, bản thân lại ở một khoảnh cách thích hợp mà lưu tâm chú ý đến nàng, may thay vẫn luôn không xảy ra chuyện gì sai lầm.

Cứ như vậy thoáng một cái đã là mấy tháng trôi qua, ngoại trừ việc nỗ lực leo lên những vách núi khiến cho công phu tinh tiến rất nhiều, đối với địa hình xung quanh Hoa Sơn cũng trở nên quen thuộc, cái gọi là thu hoạch, cũng chính là không có thu hoạch được gì cả.

Sau khoảng thời gian đầu tiên chỉ thuộc về hai người trôi qua, thời tiết dần dần bước vào đầu mùa xuân, cỏ cây nảy mầm, hồng nhạn trở về, đào mới ra hoa.

Thời gian này, Luyện nhi vẫn luôn im lặng cùng ta bốc đồngsuốt mấy tháng qua, rốt cuộc mở miệng nói với ta, thời hạn ba năm đã đến, nàng muốn tuân theo di mệnh của sư phụ, đi đến đạo quán trên Lạc Nhạn Phong tìmTrinh Kiền đạo trưởng, nhờ hắn chuyển cáo đến sư công Hoắc Thiên Đôtin tức sư phụ đã qua đời, hỏi ý của ta thế nào.

Ta nhìn nàng, thật lâu, cuối cùng có chút cắn răng, rốt cuộc nói: "Được rồi."

Hôm nay đúng lúc trong núi hơi lạnh, khắp nơi mây mù lượn lờ, mờ mịt sương khói, Luyện nhi thấy ta đồng ý, cũng không nói gì nhiều, khẽ mỉm cười, gật gật đầu tựa như xoay người muốn đi, ta vội vàng giữ chặt lấy nàng nói cùng nhau đi, chẳng những không được đáp ứng, lại còn bị nàng đẩy thẳng vào trong động, Luyện nhi vừa đẩy vừa cười nói: "Đi làm cái gì? Chuyện báo tin, cũng không nhìn xem sắc mặc của ngươi cũng sắp không sai biệt lắm so với bầu trời bên ngoài rồi, kém như vậy, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt a, bản thân ta đi một mình có thể nhanh hơn một chút, quay về trước khi trời đổ mưa không phải là tốt hơn sao?"

Ta cũng không biết sắc mặt của mình như thế nào, cũng không cảm thấy cần phải nghỉ ngơi, nhưng mà chuyện nàng đi một mình có thể nhanh hơn là sự thật không thể chối cãi, trong núi sâu muôn hình vạn trạng, chỉ là ở lâu rồi, trận mưa này khi buông xuống sẽ có lượng nước như thế nào trong lòng đều hiểu rõ, cũng chỉ có thể để tùy nàng đi, chỉ là liên tục dặn dò đi nhanh về nhanh, không nên trì hoãn quá hai canh giờ.

Đợi đến lúc đưa ánh mắt nhìn theo thân ảnh kia xa xa rời khỏi, mới từ cửa động từ từ thong thả bước trở vào bên trong, lại vô tâm nghỉ ngơi, chỉ là đứng lặng lẽ trước tiểu thạch thất ở sâu bên trong động.

Sư phụ, con thừa nhận tin người qua đời, có phải là không nên...Âm thầm đặt câu hỏi, biết rõ là không có đáp án, mặc dù mấy ngày qua không có chút thu hoạch nào, kỳ thật một chút hy vọng trong lòng kia vẫn luôn tranh đấu chưa từng bị dập tắt, chỉ là tùy hứng bướng bĩnh cũng nên có điểm mấu chốt có giới hạn.

Từ tháng mười đến bây giờ, bản thân đã giữ Luyện nhi dừng lại đây mấy tháng rồi, nàng cũng chưa từng oán giận chuyện gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ một mình xuống núi, ta cũng biết nàng đang làm gì, nàng xuống thị trấn nhỏ dưới chân núi gặp thuộc hạ trong sơn trại đi đường xa đến báo tin, cứ như vậy mỗi tháng gặp mặt hai lần, dựa vào chuyện này để hảo hảo xử lý một chút sự tình, giữ liên lạc cùng ngoại giới.

Nàng đã là người trong giang hồ, ta lại muốn lôi kéo nàng cư trú nơi thâm sơn xa xôi, tạo thêm cho nàng không ít rườm rà phiền phức, mỗi lần nghĩ như vậy, liền luôn cảm thấy rất có lỗi với nàng, lại thêm khả năng có thể tìm ra được gì đó xác thực cũng quá mức xa vời, vì vậy đành phải...Từ bỏ.

Cho dù có không cam tâm.

Ta tự nói với bản thân đây chỉ là tạm thời từ bỏ mà thôi, cũng không có nghĩa là kết thúc, nhưng vô luận như thế nào đều không thể thật sự thuyết phục được bản thân, trong lòng phiền não, liền dứt khoát bước vào tiểu thạch thất, nhìn khoảng không gian nho nhỏ giống như khiến cho thời gian ngưng đọng lại này, cảm giác thân thiết khó hiểu dâng lên, mới từ từ bình tĩnh lại.

Trong thạch thất vẫn là như cũ, quang cảnh không sai biệt lắm so với mấy tháng trước, vẫn lờ mờ như trước, vẫn tích bụi như trước, lúc quét dọn vốn đã quyết tâm cũng sẽ quét dọn sạch sẽ nơi này, chỉ là bị sự can thiệp bất ngờ của Luyện nhi, sự quyết tâm thật vất vả mới có được kia liền còn sót lại không nhiều, vì vậy lại bắt đầu không đành lòng, cuối cùng vẫn là giữ nguyên như vậy, giữ nguyên bộ dáng như lúc sư phụ rời đi.

Sờ sờ lên cần cổ, có lẽ ta nên cảm thấy vui mừng vì ngay lúc đó không đành lòng, nếu không hôm nay cũng sẽ không dễ dàng tìm lại sự bình tĩnh như vậy.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, lại mơ hồ cảm thấy có chút áy náy, bởi vì xưa nay sư phụ yêu thích sạch sẽ, nếu người còn ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho nơi ở của mình biến thành bộ dáng như vậy, bây giờngười không có ở đây, đệ tử của người lại tùy ý để cho nơi này tích bụi nấm mốc, cho dù là sống hay chết, người cũng sẽ không hài lòng.

Nghĩ như vậy, liền có chút không muốn tiếp tục ở lại đây, thở hắt ramột hơi thật dài, vẫn là kéo tay áo lên, tiếp tục chuyện mà mấy tháng trước chưa hoàn thành xong.

Giờ này ngày này, làm một ít chuyện, trong lòng ít nhiều sẽ dễ chịu hơn một chút.

Bố cục trong thạch thất đơn giản, lau sạch sẽ bụi bặm bám trên tảng đá lớn dùng làm bàn sách, lau sàn nhà, lại lau lau những vật dụng nho nhỏ, chỉ còn lại cái hốc nhỏ tựa như bàn thờ trên vách đá dùng để đặt chăn bông và đệm lót, một kiện quần áo cũng thuận tay đặt phía trên nhất, vẫn là bộ dạng như khi vừa nhìn thấy ở mấy tháng trước.

Vươn tay, do dựmột chút, vẫn là lấy cái áo đó xuống, chuẩn bị lát nữa sẽ đem đi giặt, chăn bông ghế đệm các thứ linh tinh khác cũng từng thứ từng thứ được di chuyển đến trên phiến đá bên ngoài, phân loại ra những thứ cầm phơi nắng và cần giặt tẩy, đợi đến khi hốc đá hoàn toàn trống rỗng, liền nhấc khăn ướt lên muốn lau dọn sạch sẽ, không ngờ trong lúc vô tình chạm vào bên dưới hốc đá, lại phát hiện ra có một cái cửa lật, mở ra, bên trong có một cuộn da dê và mộtcái hộp gỗ.

Cuộn da dê kia bản thân đã quá quen thuộc, chính làbút ký mà lúc trước Luyện nhi tìm ra, chỉ là so với lúc trước đã tăng thêm không ít, ta hướng nó chấp tay thành hình chữ thập, yên lặng lạy ba cái, lại cầm lên mở ra, nhìn thấy bên trong có thêm không ít chiêu pháp võ côngmới, kiếm thức tâm đắc, chỉ là phần nội dung về tâm tình lại từ từ giảm bớt, chỉ còn lại một đoạncuối cùng, chữ viết qua loa, viết—— "Tối hôm qua tĩnh tọa thiền định, tập luyện nội công, không ngờ ác mộng đột nhiên ập tới, có vô số ác ma kéo đến, đánh nhau một trận, lực trảm quần ma, sau khi tỉnh lại thân dướiliền tê liệt, không thể chuyển động, thân trên cũng có cảm giác chết lặng. Tập luyện không thuần, lại gặp phải họa tẩu hỏa nhập ma, than ôi! Không biết ngày nào tháng nào mới có thể phục hồi."

Đọc qua hai lần, yên tĩnh khép cuộn da dê kia lại, một mình ngẩn người, lúc trước đều là nghe Luyện nhi miêu tả, đây là lần đầu tiênta đọctự thuật cụ thể về tình hình lúc đó của sư phụ, thì ra chỉ là một giấc mộng, lại sẽ phá hủy một người kiêu ngạo như vậy, vài câu đơn giản trên giấy, một tiếng cảm thán, một sự tuyệt vọng trong yên tĩnh, không còn gì khác nữa.

Đối mặt với những gì nhìn thấy trước mắt, những hy vọng ôm ấp trong lòng mấy tháng qua lần đầu tiên xuất hiện vết nứt, có lẽ những lời Luyện nhi đã nói mới là sự thật, sư phụ người có lẽ thật sự đã...

Thật lâu sau mới bình tĩnh lại, dùng mu bàn tay lau đi khóe mắt, không cho phép bản thân suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là đem cuộn da dê kia thận trọng trả về chỗ cũ, lại đưa mắt nhìn cái hộp gỗ vừa rồi, hộp gỗ này không coi là quá lớn, cũng không thu hút, chỉ là có thể được đặt cùng cuộn da dê đủ để thấy sựcoi trọng của sư phụ đối với nó.

Do dự một chút, vẫn là cẩn thận lấy nó ra, mở nắp hộp, nhìn thấy bên trong còn có một bình rượu nhỏ, màu sắc của bình rượu nhỏ cũ kỹ đơn thuần, cố tình không hiểu sao lại có chút quen mắt, lắc lắc, nghe thấynhẹ nhàng vang lên tiếng động dường như còn có vật nhỏ bên trong, đổ ra xem thử, thế nhưng lại là ba cái chén rượu nhỏ, kiểu dáng mộc mạc đơn giản, đường cong lại trôi chảy lưu loát mà bóng loáng.

Vừa nhìn thấy vật ấy, mới lập tức giật mình, nhớ tới cái bình này không phải là vò hảo tửu mà lão nhân ở cửa hàng đồ sứ đưa cho sao, không ngờ đã qua nhiều năm sư phụ vẫn còn đem nócất giữ cùng vớilễ vật của Luyện nhi, đủ để thấy sự quý trọng, nếu như Luyện nhi trở về biết được, chắc hẳn cũng sẽ thập phần vui vẻ a.

Bởi vì phát hiện ra chuyện này, tâm tình dường như cũng thoải mái hơn một chút, đang muốn đem mọi thứ nguyên dạng đặt lại chỗ cũ, chờ khi Luyện nhi trở về sẽ dẫn nàng đến xem, khi bưng vò rượu nhỏ lên để vào trong hốc đá, đột nhiên lại nhìn thấy dưới đáy hộp gỗ kia còn có thứ gì đó, mỏng manh bằng phẳng dính dưới đáyhộp gỗ, dường như là một trang giấy.

Cầm ra xem, không phải dường như, mà đó chính là một trang giấy, là một phong thư, phía trên là một hàng chữ lớn —— "Sư đồ Trúc Tiêm thân khởi*"!

(*Ý nói bức thư gởi cho Trúc Tiêm, muốn tự tay Trúc Tiêm mở thư)

Trong lòngbỗng nhiên chấn động, suýt chút nữa đã làm cho bình rượu nhỏ trượt ra khỏi tay, cũng may liềnkịp thời phản ứng, vội vàng để xuống, hai tay cầm lấy phong thư mỏng manh kia chạy về phía chỗ sáng trong thạch thất, lại cẩn thận xem xét một chút, đúng là bút tích củasư phụ không sai, hơn nữa nét chữ trên mảnh giấy rất vội vàng tùy ý, rõ ràng là được viết trong trạng thái đau ốm.

Từ sau khi nhìn thấy phong thư người lưu lại cho Luyện nhi, trong lòngvẫn luôn có một sự nghi hoặc, đó chính là trong bức thư đó không có nữa chữ nhắc đến bản thân, lúc đó chỉ có thể cho rằng sư phụ có chút oán trách ta, cũng không thể nói gì khác, hôm nay đột nhiên lại nhìn thấy phong thư viết tay này, cảm xúc liền đột ngột thăng trầm, ngón tay cũng có chút trở nên bất ổn, nhưng vẫn không thể chờ đợiđược màmở phong thư ra, muốn biết sư phụ muốn căn dặn những gì.

Khó khăn mở ra, nhưng nhìn thấy trên tờ giấy trắng kia, bất quá chỉ là vài hàng chữ ít ỏi, đó là một bài thơ ngũ ngôn, thơ viết ——

Lục trúc bán hàm thác,Tân sao tài xuất tường.

Sắc xâm thu trật vãn,Âm quá tựu tôn lương.

Vũ sái quyên quyên tĩnh,Phong xuy tế tế hương.

Đãn linh vô tiễn phạt,Hội kiến phất vân trường.

(*Bài thơ Nghiêm Trịnh công trạch đồng vịnh trúc, dắc hương tự của Đỗ Phủ: Trúc xanh vừa hé bẹ, Ngọn vừa mới qua khỏi tường. Chiều tối sắc xông vào kệ sách, Bóng râm lạnh phủ chén rượu. Mưa rơi tí tách êm, Gió thổi hương nhè nhẹ. Đã có lệnh không cắt chặt, Thì sẽ thấy dài tới vυ't mây.

Đọc qua hai lần, lật qua lật lại, ngoài ra, không còn gì khác.

Cầm lấy tờ giấy mỏngmanh này, tâm triều*lúc trước đã lui xuống, chỉ để lại tràn đầy nghi hoặc, tuy rằng không quá quen thuộc, chỉ là ta vẫn đại khái còn nhớ rõ đây là một bài thơ cổ, dường như là của một thi nhân nổi danh viết nên, cũng không rõ trong bức thư gần như là di mệnh này, vì sao sư phụ không nhắc một chữ nào về tâm tư của mình, lại chỉ lưu lại một bài thơ cổ cho ta.

(*Tình cảm cảm xúc dâng lên trong lòng)

Trong đó nhất định có là thâm ý a, nhưng mà đó có thể là gì chứ? Lại đọc bài thơ ngũ ngôn này thêm một lần nữa, không có che dấu cũng không có phép ẩn dụ, bất quá chỉ là một bài thơ về tre trúc mà thôi, vậy có thể là có liên quan đến cái tên của ta, chỉ là nếu như vậy thì sao chứ? Trong một bức thư có ý nghĩa đặc biệt như thế này, sư phụ hẳn là sẽ không chỉ dùng để khen ngợi khích lệ mà thôi? Huống chi bản thân cũng không có gì đáng đểkhen ngợi.

Vắt hết óc mà suy nghĩ, nhưng vẫn là không có manh mối, chỉ là xem qua một lần lại một lần, đến cuối cùng, có thể nói là trực giác cũng được, ánh mắt dần dần bị một chữ rượu trong bài thơ này thu hút.

Một chữ rượu đặt trong bài thơ này cũng không có gì đặc biệt...Chỉ là...

Quay đầu qua, trong hốc đá vẫn còn đặt một vò rượu nhỏ, trong vò rượu có những chén rượu mà Luyện nhi tự tay làm lúc trước, phong thư và vò rượu này được đặt cùng một chỗ, cho nên, giữa hai thứ này là có liên hệ gì sao?

Sau đó suy nghĩ lại, nếu như tre trúc trong bức thư có liên quan đến ta, mà chữ rượu trong thơ chính là chỉ vò rượu mày, như vậy mối quan hệ giữa ta và vò rượu này, cũng chỉ vẻn vẹn có một thứ, đó chính là...

Đột nhiên, từng hình ảnh lướt qua trong đầu với tốc độ ánh sáng, trái tim thoáng run lên một cái.

Lẽ nào vào buổi tối của mấy năm trước, sư phụ người...