Trước mắt, hiện tại, là tình huống như thế nào? Trong lúc nhất thời, lại trở nên hồ đồ.
Ta vừa rồi dương như đã nghe được một từ, một danh từ chỉ có bản thânmới biết được, hẳn là chỉ có bản thân mới biết được —— chỉ cần Luyện nhi chưa bước vào giang hồ.
Mà Luyện nhi không có khả năng đã bước vào giang hồ, bởi vì nàng đã đáp ứng với ta, vào đêm đó, dùng một chén rượu đã đáp ứng với ta, hảo hảo ở lại Hoa Sơn, hảo hảo ở lại bên cạnh sư phụ, Luyện nhi tuyệt đối không phải là người sẽ đơn phương thất hứa, điểm này, không cần nghĩ nhiều, ta cơ hồ là xuất phát từ bản năng mà tin tưởng.
Cho nên, đây là chuyện không thể nào.
Chỉ là dường như muốn phản bác, cái danh từ này lại rõ ràng vẫn còn đang lần lượt bị nhắc tới, trong tiếng xôn xao chỉ nghe thấy có người nói: "Đây là lễ vật người khác đưa cho Ngọc La Sát!" Lại có người reo lên: "Ngươi tiểu tử này, muốn đemNgọc La Sát đến đe doạ chúng ta sao?"
Vì vậy liền trở nên mê mang, từ dưới đáy lòng không muốn hoài nghi nữ hài cùng mình lớn lên, nhưng mà, trên thế gian này, lẽ nào sẽ còn có mộtNgọc La Sátkhác nữa sao?
Người bọn họ đang nói đến, là ai?
Cũng không vì sự bối rối đó mà hoang mang quá lâu, bởi vì trong hỗn loạn, chỉ thấy Vương Chiếu Hi kia cầm yên ngựa kim ngọc trong tay giơ lên cao cao, để lộ rõ mặt sau, nhìn thấy dưới ánh nến, những con chữ to lớn khắc phía trên đột ngột được chiếu sáng rạng rỡ, bút pháp không hẳn là ưu mỹ tuyển tú, nhưng lại mạnh mẽ hữu lực, móc sắt bạc trong nháy mắt có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phòng khách không lớn, hắn giơ cao yên ngựa dạo qua một vòng ngay tại chỗ, phần lớn mọi người liền thấy rõ hàng chữ này, trong đó tất nhiên cũng bao gồm cả ta.
Một hàng chữ, một câu —— kính dâng lên Luyện Nghê Thường xin tiểu thư nhận cho.
"Những chữ này cũng không phải là thứ ta có thể khắc lên được." Người thanh niên trẻ tuổi mỉm cười, tràn đầy tự tin giống như đã tính trước kỹ càng, khi nói như vậy, lại hữu ý vô ý nhìn ta một cái.
Biết rõ hắn đangnhìn ta, đáng tiếc vốn là vô tâm để ý tới hắn, ai ta cũng đều vô tâm để ý tới, chỉ là có chút cúi đầu, đem gương mặt ẩn dấu dưới cái mũ rộng vành cùngmột tấm màn che, không muốn nhìn người khác, cũng không muốn bị người khác nhìn thấy.
Không muốn bị nhìn thấy, bởi vì, không rõ ràng lắm bây giờ bản thân đang có biểu tình như thế nào, lại đang mang ánh mắtnhư thế nào.
Nếu có thể, thật muốn đem ba chữ kia xóa đi, xoa đi khỏi yên ngựa.
Chìm vào trầm mặc không chỉ có bản thân ta, đám người lục lâm kia cũng đều lặng ngắt như tờ, chỉ có vài người đầu lĩnh đang tụ lại cùng một chỗ rỉ tai thì thầm một phen, lại tựa như ý kiến không đồng nhất, biểu tình càng nói càng gấp gáp, cuối cùng, chỉ thấy lão nhân có gương mặt đỏ thẩm tiến vào sau cùng khi nãy đột nhiên ngẫng đầu, chớp mắt, hung hãn nói: "Là của Ngọc La Sát cũng muốn cướp!"
Lời vừa nóira, mọi người ở xung quanh đều sợ đến kinh hồn, vẻ mặt lộ ra kinh hoàng, liền thấy hắn hô lớn đánh một chưởng xuống bàn gỗ, đánh sập một góc của mặt bàn, lớn tiếng nói: "Một năm qua chúng ta chịu đựng tử khí của nữ oa kia cũng đã chịu đủ lắm rồi, dứt khoát nhân cơ hội này, tiến ra ngoài, đấu với nàng một trận!"
Lão đầu ục ịch đang cầm tẩu thuốc kia, nghe nói liền cả kinh lui lại mấy bước, run giọng: "Này, chuyện này..." Lại bị lão nhân mặt đỏ liếc mắt nhìn, tức giận nói: "Uổng cho ngươi cả đời uy danh, lại sợ một oa nhi như vậy! Sự lợi hại của nàng, chúng ta cũng chỉ là nghe thấy, chưa từng chính mắt nhìn thấy, uy, các ngươi có gan thì đi theo ta, cướp lấy yên ngựa của tên tiểu tử này!"
Tục ngữ có câu nhân vị tài tử, điểu vị thực vong, nhưng trong thực tế, mọi người có lẽ sẽ vì tiền tài mà đỏ mắt cắn xé lẫn nhau tranh thời vận, nhưng nếu như ngay từ đầu đã biết rõ nhất định khó thoát khỏi cái chết, vậy mười phần, cũng đều là không nguyện ý.
(*Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn)
Cho nên, lúc này trong sảnh phòng có hơn mười một hán tử, phần lớn đều giữ vững im lặng không nói một lời, người thật sự hưởng ứng, bất quá chỉ có vài ngươi đếm được trên đầu ngón tay, lão đầu ục ịch cầm tẩu thuốc kia đã sớm do dự một hồi lâu, cuối cùng bịlão nhân mặt đỏ dùng nghĩa khí huynh đệ mà kéo theo, cũng đành phải cười khổ nói: "Nếu như đại ca muốn làm, tiểu đệ đành phải nghe theo."
Đến lúc này trận tuyến đã được phân rõ ràng, nghe thấy một tiếng như hổ gầm, trong sảnh lại lần nữa động thủ!
Lần này động thủ lại khác biệt so với vừa rồi, đổi thành người của phái Võ Đang không thèm bận tâm đến, mà mấy tên đạo phỉ kia liền liên thủ lao thẳng đến mục tiêu, tựa như muốn tốc chiến tốc thắng.
Vương Chiếu Hi cầm trọng bảo trong tay bị vây quanh ở giữa, chỉ có thể liên tục tránh né, chính là muôn phần nguy cấp, nhìn thấy thần sắc của hắn lại cũng không bối rối, tránh né chuyển dịch hơn mười chiêu, bỗng nhiên nhìn đúng cơ hội, liền nhảy người sang một bên, cười khẩy nói: "Quy lão đại, ngươi đã trúng kế hoãn binh của ta rồi, ngươi muốn cướp liền cướp sớm một chút, bây giờ muốn cướp, chính là không còn nữa kịp rồi, ngươi nghe xem, bên ngoài đang có tiếng vang gì!"
Bầu không khí trong sảnh phòng vốn đã khẩn trương, tiếng giao đấu dừng lại, bỗng nhiên lại càng yên tĩnh đến mứcngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được, cũng liền nghe được ở đầu tường bên ngoài, có tiếng vang từ xa xa, là tiếng chiêng vang lên từng hồi, chính là đã điểm canh năm rồi.
Đi theo đó là một thanh âm to hơn, tiếng củanam tử trẻ tuổi cười to nói: "Ngươi có nghe thấykhông? Điểm canh năm rồi, Ngọc La Sátsắp đến rồi! Quy lão đại ngươi còn không ngừng tay, muốn chết cũng không có chỗ chôn!"
Một câu của hắn, nói rất rõ ràng, tâm trạng của ta đột nhiên chấn động, thậm chí còn hơn cả lão nhân kia!
"Tiểu tử, ngươi muốn kéo dài thời gian, trước đưa ngươi đi gặp diêm vương!" Lão nhân mặt đỏ kia bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gầm lên một tiếng, lại là một chưởng kình phong đón đầu đánh xuống, lại nghe thấy trong tiếng cười lớn người nam tử trẻ tuổi ra tay như điện chớp, tung người đối đầu nhau, đem một dọc ngọn nến trong hành lang đều dập tắt hết, ngay lập tức toàn bộ phòng khách đều chìm vào một màu đen kịt.
Kỳ thật cũng không tính là hoàn toàn đen kịt, bởi vì bên ngoài có ánh sáng, chỉ là ánh sáng đột nhiên vụt tắt, nhất thời mắt người tất nhiên là khó có thể điều chỉnh.
Ta luôn đội nón lá rộng vành, lại vẫn luônđứng ở phía dưới bóng mờ, lúc này khả năng thích ứng có tốt hơn những người khác một chút, chỉ là nhắm mắtlại, lại mở ra, có thể đại khái thấy rõ tình hình trong sảnh, nhìn thấy ai đang ẩn núp, ai đang tìm kiếm, ai đang tùy thời mà động, ai lại không biết làm sao mà đứng chết trân ngay tại chỗ.
Cho nêncâu nói vừa rồi, chỉ là đang kéo dài thời gian sao? Ý thức được điểm ấy, trong lòngcó tư vị khó nói, nhưng vẫn là nghĩ có nên giúp người này một chút hay không, dù sao...Dù cho ngay cả khi không muốn, chỉ là nhìn tình hình trước mắt, vật kia hẳn là thật sự muốn tặng cho Luyện nhi không sai...
Tạm thời vẫn còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện ta nên lựa chọn như thế nào, nên đứng về phía bên nào? Đáp án dĩ nhiên là đạo lý rõ ràng, ngay cả nghĩ cũng không cầnnghĩ.
Đã quyết định chủ ý, đang muốn hành động, bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng cười thanh thúy.
Tiếng cười kia nghe giống như là từ khá xa, một thoáng sau lại chợt đãtiến đến bên ngoài cửa, cửa phòng mở ra, có ánh sáng nhu hòa tiến vào, đầu tiên là một nhóm nữ tử bước vào, bốn người đi ở phía trước cầm theo đèn l*иg bích sa, nhóm người phía sau chia ra hai bên trái phải, vây quanh ở giữa là một nữ tử trẻ tuổi, dưới ánh sáng nhu hòa, chỉ thấy y phục màu vàng của nàng hơi ánh đỏ, đai lưng là một mảnh lụa mỏng, môi hồng răng trắng, đôi mắt trong suốt đảo quanh, mỉm cười dịu dàng thong dong từng bước một mà đi tới.
Trong đại sảnh, đám người dĩ nhiên là đã ngây người như phỗng.
Từ khi tiếng cười bắt đầu, ngay cả nhúc nhích ta cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngây người nhìn một màn diễn ra ở trước mắt, người này, thân ảnh này, dung nhan đã bao lâu rồi chưa hảo hảo nhìn thật chăm chú? Ba năm? Sáu năm? Có lẽ còn muốn lâu hơn một chút? Lâu đến mức dường như trí nhớđã mơ hồ, rõ ràng là người đặt tronglòng, hôm nay gặp lại, trong thoáng chốc lại trở nên mơ hồ hoảng hốt.
Mơ hồ nhớ đến, sự hoảng hốt này, cũng đã từng trải qua một lần, một đêm dưới ánh trăng, trong một hồ nước trong vắt, chỉ một cái chớp mắt liền trở nên bối rối, người trước mắt là ai? Chân mày khóe mắt, nhất cử nhất động, là quen thuộc đến không thể lại quen thuộc hơn được nữa, nhưng lại mơ hồ lạ lẫm.
Nhìn qua, dường như liền quên mất bản thân đang ở đâu, theo thói quen muốn gọi nàng, gần như đã hé miệng, nghe đến từng tiếng reo vang ầm ĩ trong sảnh phòng, mới giật mình tỉnh lại.
Vương Chiếu Hi hân hoan nói: "Luyện nữ hiệp! Gia phụ hỏi thăm lão nhân gia người!"
Bị một câu nói kia làm cho bừng tỉnh, phục hồi tinh thần, nhưng lại bởi vì một câu nói kia làm cho buồn cười, nhìn thấy thiếu nữ trước mặt dường như gật đầu thật nhẹ, ngạo nghễ hồi đáp: "Hắn hảo*." Lại càng cảm thấy buồn cười.
(*Cũng tương tự như ngươi hảo, là một loại câu chào hỏi)
Ta lui về phía sau một bước, đè thấp nón lá vành trúc, cố gắng che đi đường cong nơi khóe miệng.
Cũng may lúc này không ai chú ý đến tiểu động tác này của ta, có lẽ cũng không có ai cho rằng vào lúc này còn có người đang mỉm cười, bầu không khí tạihiện trường thậm chí ngày càng lạnh lẽo, ngay cảmột đám quần đạo mới vừa rồi còn chỉ cao khí ngang đều trở nên ngây người, có vàingười đã là mặt xám như tro, co rúm lại vào một góc, động cũng không dám động.
Ngoại trừ ta, hiện tại người duy nhất có thể thật tình nở nụ cười, e rẳng chỉ có người thiếu niên đang bảo hộ bảo vật kia, chỉ thấy Vương Chiếu Hi tiếp tục nói: "Gia phụ sai ta mang yên ngựa này đến cho ngươi, bọn họ..." Thiếu nữ cuối đầu cười cười, cắt ngang nói: "Ý định của ngươi đến đây ta đã sớm biết rõ, là bọn họ nhìn trúng cái yên ngựa này sao?" Con ngươi quét qua mộtchút, lão đầu ục ịch cầm tẩu thuốc kia liền lo lắng giải thích: "Ta không biết là của lão nhân gia người a!"
Vừa rồi một người trẻ tuổi gọi nàng là lão nhân gia cũng thôi đi, lão đầu ục ịch này cũng đã có tuổi như vậy, thực sự lại luôn miệng gọi nàng là lão nhân gia, ngoài chuyện ta âm thầmbuồn cười, càng cảm thấynghi hoặc, trong ba năm quarốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, khiến cho nàng đã đáp ứng ước hẹn, lại đi xuống núi, còn có sao lại có địa vị nhất hô bách ứng* như vậy?
(*Một tiếng hô gọi trăm người hưởng ứng)
Khi vừa nghe thấy cáitên Ngọc La Sáttừ trong miệng người gọi ra, khi chợt nhìn thấy ba chữ to trên yên ngựa kia, thẳng thắn mà nói, nói trong lòng không tức giận là nói dối, dù sao, lời hẹn ước luônluôn tin tưởng chưa từng hoài nghi lại bị phá vỡ theo cách này, làm sao có thể không có chútcảm xúc dao động nào.
Mà ngoài tức giận, là sự lo lắng khác thường.
Nhưng mà, phải thừa nhận, sau đó, khi người này thật sự rõ ràng xuất hiện ở đây, xuất hiện ở trước mắt, trong lòng, cái gì sinh khí cái gì lo lằng, trong một khoảnh khắc liền hoàn toàn tan thành mây khói như một cơn gió thoáng qua, thứ còn sót lại, chỉ có sựnghi hoặc đơn thuần.
Thật muốn ngay lập tức nói chuyện với nàng, bất đắc dĩ bây giờ rõ ràng còn chưa đến thời cơ.
Giờ phút này hiện trường gần như đã nằm trong tầmkhống chế của Luyện nhi, nhưng lại thấy ánh mắt lẫm liệtcủa nàng, nhìn quét qua xung quanh, ngừng lại một chút, bỗng cười nói: "Quy lão đại, ngươi cũng tới? Cống vật tháng này của ngươi còn chưa giao đến đâu, là quên mất rồi sao!"
Người được gọi là Quy lão đại kia, cũng chính là lão đầu lĩnh mặt đỏ lúc trước lớn tiếng nói không sợ Ngọc La Sát, giờ phút này bị điểm danh, chỉ thấy hắn điều hoà hơi thở, lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên quát: "Ngọc La Sát, người khác sợ ngươi, ta không sợ ngươi. Nơi này còn không phải làkhu vực củangươi, yên ngựa này ta nhất định là phải có được!" Nói xong, vọt lên một bước thật xa, liền muốn động thủ!
Ta theo bản năng tiến lên phía trước, suy nghĩ một chút, lại chắp tay lui về trong bóng tối.
Cũng chính ngay lúc này, Luyện nhi nhướng mày hỏi: "Còn có aimuốn nhúng tay có được yên ngựa này sao?" Một đám lục lâm nhân sĩ vội vàng lui về phía sau, liên tục nói không dám, ngay cảlão đầu ục ịch kia sắc mặt cũng đã trắng bệch, mấp máy nói không nên lời, chỉ có hai người đã hưởng ứng lời kêu gọi lúc trước là vẫn đi theo phía sau lão nhân mặt đỏ, trongphút chốc Luyện nhi cười dài một tiếng, nói: "Quy lão đại, ai muốn ngươi phải sợ a!" Thân thể nhoáng một cái, liền nhảy vυ't lên trời cao.
Giờ phút này lão nhân mặt đỏ kia đã vọt tới trước mặt, bàn tay giống nhưquạt hương bồ chộp xuống, nhưng mà phía dưới một trảo này, đã không còn thấy bóng dáng người, vội vàng lui về phía sau, nhưnglàm sao còn kịp, phía sau lưng đau nhói, lập tức té xuống mặt đất, hai người đi theo phía sau hắn ngay cả nhìn cũng còn nhìn chưa rõ, dưới sườn cũng cùng chịu một chưởng, gào rú thảm thiết điên cuồng, lăn qua lăn lạidưới mặt đất!
Trong một thoáng đó, tam chưởng độc chiêu, ba tên đạo tặc ngã xuống đất, dưới ánh đèn thiếu nữ vẫn là mỉm cười đứng đấy, điềm nhiên như không có việc gì, tất cả lục lâm quần hào đều lộ ra thần sắc khuất phục, lão đầu ục ịch từng hưởng ứng lời hiệu triệu lúc trước càng là mềm nhũn đầu gối, liên tục xin khoan dung, nhưng Luyện nhi chỉ cười lạnh không đáp.
Bắt đầu từ khi bước vào nơi này, liền gần như vẫnluôn thấy nàng mỉm cười, thậm chí còn nhiều hơnso với khichúng ta ở chung lúc trước, đáng tiếc, những nụ cười kia phần lớn là mỉm cười khi gặp địch, cũng không phải là xuất phát từ nội tâm.
Trong ba ngườingã xuống, có hai người đau đớn kêu la thảm thiết hô hấp dồn dập, cố tình chỉ có lão nhân mặt đỏ kia mangthần sắc vặn vẹo, trên đỉnh đầunóng bừng, từng giọt mồ hôi to như hạt đâu từ từ nhỏ xuống, cơ trên mặt từng đợt co rút, đau đớn đến nỗi ngay cả gương mặt cũng thay đổi hình dáng, lại im hơi lặng tiếng, dường như ngay cả kêu lên cũng không thể kêu thành tiếng.
Vuốt vuốt lông mày, giật mình cảm thấy một màn này dường như đã từng nhìn thấy, lại cẩn thận nghĩ lại một hồi, cảm thấy tựa như một chiêu năm đó Hồng Hoa Quỷ Mẫu...Dùng để đối phó với Luyện nhi.
Bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
Hai người đang đau đớn kia lăn lộn một hồi, chịu đựng không nổi, kêu to: "Cầu lão nhân gia người khai ân, nhanh chóng gϊếŧ ta đi!" Lão nhân mặt đỏ đôi mắt trợn lên, lại không hét lên được, chỉ thấy thiếu nữ tười cười dịu dàng nói: "Anh em nhà họ Phương, các ngươi là đồng phạm, tội giảm một cấp, miễn hình phạt cho các ngươi a." Nói xong tung người bay lên, đá mỗi người một cước, hai huynh đệ kêu thảm một tiếng, nằm yên bất động.
Trong đám người lập tức vang lên một hồi trầm thấp xôn xao, nhất là nhóm người phía bên này, trên mặt mỗi người đều viết rõ sựrun sợ trong lòng, tựa như vốn không ngờ được một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, lại chính là ma vương gϊếŧ người không chớp mắt.
Đây cũng là lần đầu tiênta thấy nàng động thủ kết liễusinh mệnh của người khác, vốn phải là khϊếp sợ không thôi, khi thật sự phát sinh ở trước mắt, đáy lòng thế nhưng lạikhông có gợn sónggì, dường như là chuyện đương nhiên.
Đơn giản vì đối với nàng, cho tới bây giờ sinh mạng chính là điều đương nhiên như vậy.
Sau kết cục của anh em nhà họ Phương, lại thấy nàng hướng lão đầu ục ịch vẫy tay nói: "Ngươi tới!" Lão đầu ục ịch kia hai tay đỡ lấy vách tường, thân hình run rẩy, từng bước một đi tới, Luyện nhi ôn nhu nói: "Ngươi cùng Quy lão đại là huynh đệ vài thập niên, giao tình vẫn rất tốt đi?" Lão đầu ục ịch vội vàng nói: "Xin nữ hiệp minh giám cho tiểu nhân, chuyện này không có phần của ta."
"Uổng cho ngươi làm cường đạo nhiều năm như vậy, điều cấm kỵ còn không hiểu sao? Ngươi quả thực là một chút ánh mắt cũng không có, vẫn còn ở trong lục lâm xưng hùng xưng bá cái gì?" Rốt cuộc, thiếu nữ thoát đi dáng tươi cười, sắc mặt trầm xuống, đối với hắnquát lớn một trận.
Vì vậy trong khách sãnh liền xuất hiệnmột màn buồn cười, một lão đầu tử ục ịchlớn tuổi, đang bị một thiếu nữ xinh đẹp giáo huấn đếnđầu đầy cẩu huyết, cố tình càng nghe mắng lại càng lộ ra thần sắc bớt buồn lo, còn một đám đông đại nam nhân bên cạnh, mỗi người đều là khoanh tay cúi đầu, thần sắc khẩn trương trầm mặc im lặng.
Người không biết sự tình có lẽ chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí sẽ vì lão nhân kia mà cảm thấy khuất nhục, chỉ là ta rất rõ ràng, mà lão đầu ục ịch kia hiển nhiên cũng rất rõ ràng, đợi đến cuối cùng, đã hoàn toàn là thần sắc bình tâm, chợt nâng tay bên trái bên phải,tự cho bản thân hai cái bạt tai, cao giọng nói: "Là tiểu nhân mắt bị mù, là tiểu nhâncòn không có tư cách làm cường đạo, mong lão nhân gia người dạy bảonhiều hơn."
Lại nghe Luyện nhi quát: "Nếu như ngươi tự biết tội của bản thân, ta liền miễn tội của ngươi, ngươi tới, tự tay gϊếŧ chết huynh đệ của người!"
Lúc trước khi nàng làm những chuyện kia, bản thân cũng còn cảm thấy không có gì, duy chỉ có câu này lại thực sự hơi quá đáng, chính tay kết liễu huynh đệ kết bái, trong mắt một ngườikhông hiểu nhân tình như Luyện nhi có lẽ chỉ là một phương pháp biểu hiện thành ý, thuận tiện còn có thể giúp bằng hữu giải thoát đau khổ, không có gì không tốt, lại không biết rằng chuyện này đối với người bình thường mà nói có ý nghĩa như thế nào.
Quả nhiên, lão đầu ục ịch nghe vậy, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, thậm chí so với vừa rồicòn muốn trắng hơn, dù cho lão nhân mặt đỏ kia lăn tới đây, ánh mắt lộ ra buồn bã khẩn khoản, lại vẫn không có cách nào xuống tay.
Tiếp tục như vậy nữa e rằng sẽ khiến cho càng thêm nhiều người tức giận, khó có thể kết thúc được, ta hít vào một hơi, chính là muốn đi ra ngăn cản, không ngờ Cảnh Thiệu Nam của pháiVõ Đangđã chịu đựng không nổi, tung người về phía trước, cao giọng nói: "Đúng là đạo tặc không có chuyện xấu nào không làm, ngươi gϊếŧ chết những kẻ đó, cũng coi như là thay lục lâm thanh trừ ácbá một phương, không ai nói ngươi không đúng. Chỉ là ngươi để hắn huynh đệ tương tàn, này cũng không phải là hành vi của chính phái!"
Luyện nhi biến sắc, bỗng nhiên cười cười, hỏi: "Ngươi là người của môn phái nào?"
"Đệ tử đời thứ hai của phái Võ Đang!" Người này đối với môn phái của bản thân dường như hết sức tự phụ, ngạo nghễ nói ra sư môn, lúc trước ta vẫn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ cảm thấy thập phần chướng mắt.
"Ha, phái Võ Đang, thất kính, thất kính!" May mà ở phía bên kia, Luyện nhi phản ứng cũng không lớn, chỉ là hơi gợn sóng một chút, trừng mắt nhìn, cười nói với lão đầu ục ịch: "Thiệu Tuyên Dương, ta đây là muốn thử lòng của ngươi, mặc dù ngươi cùng nhóm với bọn họ, những cũng không làm xằng làm bậy như những kẻ kia: Muốn ngươi gϊếŧ hắn, ngươi cũng không phải là một bộ dáng khuất phục nịnh nọt, không nguyện ý gϊếŧ chết bằng hữu để tự bảo vệ mình, tốt, dựa vào hai điểm này, ta liền miễn hành hình chongươi." Trong lúc nói chuyện, khe khẽ tung ra một cước, kết liễu tính mạng của lão nhân mặt đỏ đang lăn lộn trên mặt đất kia.
Sau một màn chuyển hướngnhư vậy, giờ phút này không biết trong mắt người khác là có cảm nhậnnhư thế nào, ta lại chỉ có thể che miệng lui xuống, yên lặng mỉm cười, đứa nhỏ này, từ khi nào học được xảo quyệtnhư vậy...
Sau khi trêu cười gϊếŧ chết ba tên đạo tặc kia, Luyện nhi phất phất tay, cười nhẹ một tiếng, nói với những tên lục lâm kia: "Các ngươi, theo ta trở về Định Quân sơn một chuyến!" Lại chỉ sang bên này nói: "Các ngươi cũng vậy, đều cùng đi theo, bao gồmtất cả hành lý ngân lượng của Trác lão đại nhân, đều mang lên núi cho ta!"
Đám lục lâm kia đều là vâng dạ nghe theo, bên này mỗi người cũng đều mang bộ dáng không đồng nhất, kinh hoàng có, ngỡ ngàng có, cam chịu số phận có, Võ ĐangCảnh Thiệu Nam tâm cao khí ngạokia, lộ ra có chút không cam lòng, lại bị Vương Chiếu Hi ném cho một ánh mắt ngăn lại, ta lạnh nhạt đảo qua bọn họ, lại thấy gương mặt củalão nhân từ quan hồi hương kia tràn đầy thất lạc, nhịn không được tiến lên an ủi một câu, cam đoan sẽ không có việc gì, lão nhân kia cũng coi như là ngườirộng lượng, thở dài nói: "Chỉ cần giữ được tính mạng, những vật ngoài thân kia liền tùy nàng a."
Ta cười cười, lại thấp giọng an ủiđôi ba câu, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước cửa một chút, nhìn thấy người thiếu nữ được ánh sáng nhu hòa vờn quanh.
Đã lâu không gặp, Luyện nhi.
Lần đầu gặp gỡ, Ngọc La Sát.