Kỳ thật bản thân cũng không phải là người tuyệt đỉnh cơ trí gì, cái gọi là tầm nhìn, cũng hết sức giản đơn, ngay cả mưu kế lại càng không đáng nhắc đến.
Cũng không tự cho là thông minh mà nghĩ đến chuyện bỏ trốn nửa đường, một đường kính cẩn nghe lời, chỉ vì đổi lấy một lần đánh cược như tối nay, bất quá là muốn một mình lên núi trước hồng hoa mỹ phụ kia mà thôi.
Làm như vậy, thứ nhất có thể tránh khỏi việc tiết lộ vị trí của Hoàng Long động, miễn đi nỗi lo về sau, thứ hai cũng là bởi vì lo lắng, lo lắng sự tình có thể không đơn giản như người mỹ phụ kia nói, mặc dù nàng luôn miệng nói muốn luận võ công, mọi chuyện nói ra cũng rất ăn khớp, chỉ là trước khi chưa nhận được sự xác minh của sư phụ, từ dưới đáy lòng ta cũng không dám hoàn toàn tin tưởng, dù sao giang hồ thị phi, nhân tâm khó đoán.
Cho nên mới nghĩ phải đi bẩm báo chứng thực trước tiên, nếu như mọi chuyện là sự thật, sư phụ cảm thấy không sao, ta liền lập tức trở lại tìm nàng, tìm kiếm địa điểm ước đấukhác, như thế liền không thể tốt hơn, cũng chính là kết quả trọn vẹn đôi đường mà trong lòng chờ mong, tất cả đều vui vẻ, chỉ là nếu như sự tình khác thường, hoặc là sư phụ cảm thấy mạo hiểm quá lớn, vậy...
Vậy không thể nói trước, có lẽ ta chỉ có thể lựa chọn làm tiểu nhântư lợi một lần.
Một mặt, kỳ thật cũng cảm thấy may mắn, khoảngthời gian ở chung trên đoạn đường này, luôn cảm thấy hồng hoa mỹ phụ này tuy là tính tình cổ quái khó có thể phỏng đoán, nhưng nghiêm túc mà nói khi làm việc cũng coi như ngay thẳng, có lẽ những lời nói lấy thôn dân ra uy hϊếp chính là nàng mở miệng hù dọa, không hẳn sẽ thật sự biến thành hành động, chỉ là tâm tình cảm thấy may mắn này, dùng để tự an ủi mình, cũng có lẽ phán đoán kia có thể trở thành sự thật, nhưng mà cuối cùng cũng không che dấu được tâm tư ích kỷ.
Nếu như nhất định phải lựa chọn giữa thôn dân và thân nhân, ta thừa nhận, e rằng chỉ có thể miễn cưỡng trở thành một ác nhân, vắt hết óc suy nghĩ, rốt cuộc cũng không thể bảo vệ cả hai bên chu toàn.
Lúc này đáy lòng tràn đầy sự bất an, tuy rằng lúc trước tiểu nhị đã khẳng định chắc chắn, nói rằng dược hiệu của mê hương kia tuyệt đối có thể khiến cho người ta ngủ một giấc đến hừng đông, chỉ là dù sao hồng hoa mỹ phụ cũng là người từng trải, cảm giác thật sự là sâu không lường được, ta theo bản năng cho rằng sự tình không có khả năng được giải quyết đơn giản như vậy, lo sợ nàng sẽ sớm thức tỉnh, đảo mắt liền đuổi tới.
Cho nên mới một đường lần mò, ngay cả một cây đuốc cũng không dám cầm theo.
Ngay cả như vậy, dọc đường đi, tâm thần vẫn là có chút không tập trung, một đêm này bóng tối dày đặc nặng nề giống như bị che phủ bởi một tấm rèm sân khấu, trong phạm vi cách đó vài bước cũng không thể nhìn thấy gì cả, bầu không khí càng lộ ra u ám quỷ dị, thỉnh thoảng sau lưng gió thổi cỏ lay, côn trùng chim chóc kêu vang, cũng có thể làm cho người ta khẩn trương cả buổi, nghi thần nghi quỷ cảm thấy giống như có gì đó đang đuổi theo.
Bởi vì chút ít nghi kịnày, thực sự cảm thấy thần kinh lo lắng như sắp đứt ra, muốn nhanh chóng đi thẳng đến Hoàng Long động, lại lo sợ trong bóng tối ởđầu bên kia có ai đang đi theo, đến lúc đó nếu như chỉ bị bắt giữ còn đỡ, chỉ sợ bị theo dõi truy kích, dẫn sói vào nhà mới là phiền hại không thể bù dắp nổi.
Sự lo lắng này quá nặng, cuối cùng thần kinh kéo đến thật căng, thật sự là khó nhịn, liền dứt khoát dừng bước.
Một mình ở nơi hoang dã, bốn phía đen đậm như mực, nghiêng tai lắng nghe, chỉ có tiếng gió lui tới lướt ngang qua, dường như tạo thành một tiếng nức nở nghẹn ngào, sau khi dừng lại, hô hấp dần dần chậm lại, tâm cũng dần dần lắng đọng xuống, ta yên tĩnh một lát, trong phút chốc lắc đầu cười khẽ, cười bản thân cũng tự thể nghiệm qua câu nói thần hồn nát thần tính một chút, trông gà hoá cuốc.
Thật sự chỉ là trông gà hoá cuốc sao? Sự lo lắng này chưa tiêu tan, liền vô pháp đi về phía trước, hoặc là...
Suy tư một lát, khi lần nữa bắt đầu di chuyển, ta thay đổihướng đi.
Lần này một đường đi về phía Tây, mò mẫm nhanh chóng đi được một đoạn dài, cho dù phạm vi tầm mắt hạn hẹp, nhưng vẫn có thể dựa vào kinh nghiệm nhận ra vị tríđại khái, nhìn nhìn đoạn đường đi được không sai biệt lắm, ta chậm dần tốc độ, bấm lấy những bụi cỏ xung quanh mà tìm kiếm, trong miệng phát ra những tiếng hú rất nhỏ nhưng cao vυ't.
Đó là một loại kêu gọi, cũng không phải là kêu gọi con người, trước đâykhi còn nhỏ Luyện nhi cố gắng muốn dạy cho ta, nói rằng không biết liền không đạt tiêu chuẩn làm đồng bạn của nàng, ta bất đắc dĩ mà học được, không nghĩ tới hôm nay thực sự phát huy tác dụng.
Quả nhiên, chưa hú được mấy tiếng, ở vùng tối tăm đầu bên kia liền truyền đến cao âm đáp lại, chỉ một lát sau, trong bụi cỏ chạy ra hai cái đại gia hỏa.
Đối mặt với ánh mắt thâm sâu và đề phòng hung hãn ở trước mặt, trong lòng vẫn còn có chút khẩn trương, dù sao mình không phải là Luyện nhi, những cách có thể giao tiếp với chúng không nhiều lắm, huống chi từ biệt hai năm, dù cho bị đối đãi như người xa lạ cũng không có gì kỳ quái, cũng may đối phó với loài vật cũng coi như không có sợ hãi, cho nên cũng có thể kềm chế để mặc bọn chúngnhìn kỹ dò xét.
Sau khi bị vây quanh ngửi ngửi vài vòng, rốt cuộc, một con trong số đó tiến đến, dùng cái mũi ngửi ngửi cánh tay của tatrong khoảng cách gần, lại đυ.ng đυ.ng đến, ta chậm rãi ngồi xuống, dùng cái tay kia từ từ chạm vào nó, được đầu lưỡi vươn ra liếʍ lấy một chút, liền biết rằng mình đã được tiếp nhận.
Trong lòng là ngạc nhiên, dù sao xa cách hai năm, thế nhưng chúng vẫn còn nhớ rõ mùi của ta, tuy rằng cảm thấy vui mừng thậm chí là cảm động, nhưng vẫn không thể hiểu rõ đạo lý trong đó.
Vô luận như thế nào, điều này đã vượt quá sự mong đợi của ta.
Đợi đến khi làm yên lòng hai con sói to lớn kia, khiến chúng nó ngoan ngoan nằm xuống không di chuyển nữa, ta đi ra ngoài ba bước, từ trong lòng lấy ra một thanh hoả chiết tử thổi sáng lên, mượn ánh sáng có chút yếu ớt đó, kéo một vùng vạt áo xuống trải ra, sau đó đem ngón trỏ đưa lên khóe miệng dùng sức cắn xuống.
Động tác nhìn qua dường như rất tiêu sái này đổi lấy là một trận toàn tâm đau đớn, ta hít vào một hơi, trong lòng kết luận chi bằng dùng hung khí cắt qua còn tốt hơn, trên tay lại không dám dừng lại, vội vàng liền dùng dòng máu tươi chảy ra nhanh chóng viết xuống, đem những chuyện về hồng hoa mỹ phụ kia tận lực giản lược ghi lại trên đó, cũng không dám nói đến chuyện bản thân bị uy hϊếp, cuối cùng chỉ viết người này hiện đang ởkhách điếm trong trấn, sư phụ không cần băn khoăn, có muốn tới hay không, do người quyết định.
Sau khi viết xong, thở phào nhẹ nhõm, ta dập tắt ngọn lửa, xử lý qua loa vết thương trên ngón tay, lại lấy thêm một mảnh vải dư nhẹ nhàng quấn lại, để cho vết thương khô lại nhanh một chút, nếu như có thể sớm nghĩ ra chủ ý này cũng không cần chịu nỗi đau da thịt, đáng tiếc, mình lên núi dưới áp lực của các loại băn khoăn lo lắng, vừa ứng biến mới nghĩ ra phương pháp này, cũng xứng đáng phải chịu tội.
Mười năm làm việc và nghỉ ngơi, biết rõ thói quen của Luyện nhi, trong một hai ngày nhất định sẽ tới thăm đàn sói một chuyến, nếu thấy mảnh vài này, nhất định sẽ chuyển đến sư phụ, như vậy ra không cần đến đó, trước mắt lại đi vòng về khách điếm, vận khí tốt thì hồng hoa mỹ phụ kia cái gì cũng không biết, vận khí không tốt cũng miễn đi cảm giác lo lắng bị theo dõi truy kích, so với ý tưởng lúctrước tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Buồn cười chính là con người trong tình huống bị ép buộc mới có thể nghĩ thông, lúc trước một đườngsuy nghĩ, có lẽ là do tương tư quấy rầy a, nghĩ tới nghĩ lui, luôn suy tính xem nên làm sao để đi gặp các nàng, trái lại một khắc này chính là cái khó ló cái khôn a...
Dưới đáy lòng ta tự giễu chế nhạo chính mình, nhìn thấy mảnh vải đã khô không sai biệt lắm, vẫn là dùng lá cây bao kỹ lại, đi qua chuẩn bị cột vào trên người một con sói lớn.
Mới đi được hai bước, đã thấy hai con sói lớn kia gần như đồng thời cùng đứng lên, lông trên lưng dựng đứng, từ trong cuống họng phát ra tiếng gừ trầm thấp!
Ta kinh ngạc, đầu tiên cho rằng đó là nhằm vào chính mình, nhưng vừa rồi còn ở chung hòa hợp, thật sự không có đạo lý, nghĩ đến có phải làhuyết khí trong tay khơi gợi lên thú tínhcủa sói hoang hay không, trong giây lát lại phát hiện ra, chúng đang trầm thaaso gầm gừ không phải ta, mà là phía sau của ta!
Còi báo động trong đầu kêu vang, nhanh chóng xoay người, nhìnkhắp bốn phía làm như đang đề phòng, nhưng trước mắt, trong cánh đồng bát ngát vẫn là yên tĩnh im ắng, có lẽ bởi vìở đây có dã thú tồn tại, ngay cả tiếng côn trùng cũng không biết biến mấttừ lúc nào, chỉ có bóng tối tràn ngập, như vật hữu hình, trở nên nồng đậm.
Dường như không có gì cả, duy chỉ có tiếng gừ trầm thấp của sói lớn là không dừng lại, trái lại liên tục điều chỉnh phương hướng, đạp xuống đất, càng thêm lo âu.
Thấy chúng nó như vậy, ta trầm tư một chút, đứng dậy, theo hướng gầm gừ trầm thấp của sói lớn mà cất cao giọng nói: "Tiền bối, nếu như đã phát hiện xin hãy hiện thân, ngài giấu giếm được ta, nhưng không giấu giếm được hai con dã thú này, tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa gì, không phải sao?"
Vừa mới nói xong, trong bóng tối ở đầu bên kia liền truyền đến một tiếng hừ lạnh, khoảng cách có chút xa, chỉ thấy được một thân thể lờ mờ từ trên cây nhảy xuống, sau đó chính là thanh âm cườiđáp quen thuộc: "Hừ, cái gì mà dã thú, nếu không phải hướng gió đột nhiên thay đổi, hại ta từ cuối hướng gió chuyển thành đầu hướng gió, hai con súc sinh này làm sao có thể phát giác được sự hiện hữu của ta?"
Nói xong câu này, nàng lại chậm rãi đến gần hai bước, trong bóng tối dày đặc ta mơ hồ nhìn thấy đóa hồng hoa kia, trong lòng thình thịch dâng lên một chút cảm giác không ổn, vô luận dáng điệu hay là lời nói, nàng đều quá mức ung dung, điều này thật sự là vô cùng điềm nhiên dường như không có việc gì, cũng không quá giống như...
Nén xuống dự cảmkia, ta thẳng thắn ôm quyền, nói ngay vào điểm chính: "Thỉnh giáo tiền bối...Không biết là lúc nào phát hiện ra vãn bối đã rời khỏi? Lại là lúc nào đuổi theo?"
Sau đó, ta đã nghe thấy đáp án mà bản thân không muốn nghe nhất.
Nàng cười lạnh, nói: "Đuổi theo? Loại trò đùa trẻ con này, ngươi thật sự cho rằng có thể quật ngã được lão nhân gia ta? Những thứ hạ lưu vớ vẩn kia ta chính là có ngủ rồi cũng có thể vì phát hiện ra nó mà tỉnh lại, ngươi nói xem, lão nhân gia ta là lúc nào thì phát hiện được? Lại còn cần phải đuổi theo sao?"
Câu nói này càng làm cho tâm tình trầm xuống, ta nghĩ qua nàng sẽ sớm thức tỉnh, sẽ truy lùng đến, có thể là do đã từng thể nghiệm qua uy lực của loại mê hương này, nên không nghĩ rằng nàng chưa từng bị mê man...Một ý niệm dần dần lộ ra khỏi nước mặt, mang theo một cảm giác có điềm xấu, ta siết chặt hàm răng, tiếp tục nói: "Nếu đã như vậy, vậyhai người trong khách điếm, không biết tiền bối có làm khó bọn họ hay không? Lại là xử trí như thế nào?"
Ta tạm thời thay đổi chủ ý, nàng không tính là theo dõi thành công, cho nên những chuyện khác cũng không sao, chỉ là hai ngườigiúp đỡ ta kia, chỉ mong...
Trong sự chờ đợi khó nén, đầu bên kia truyền đến một tràng cười sang sảng quái dị, sau khi cười xong, ta chỉ nghe được âm thanh lạnh lùng hơi chút mỉa mai của hồng hoa mỹ phụ nói: "Ngươi nghĩ bọn họ sẽ có kết cục gì? Dám đối nghịch với ta liền phải trả nổi một cái giá lớn, bất quá chính là hai cái nhân mạng mà thôi."
Không khí xung quanh, bỗng nhiên liền trở nên lạnh lẽo.
Ta không biết giờ này khắc này, bản thân có cảm nhận gì, lại nên có cảm nhận gì, chỉ biết là sau một hồi lâu yên lặng, phụ nhân kia đột nhiên ẩn vào trong bóng đêm bật cười ha ha.
Nàng cười đến vui vẻ, tựa như cảm thấy vui thú mười phần, nói: "Ha, không nghĩ tới a không nghĩ tới, vốn tưởng rằng nha đầu ngươi là một người tao nhã không lạnh không nóng tính khí như nước, không nghĩ tới lại cũng có lúc mang theo sát khí lạnh thấu xươngnhư vậy, ha ha, thật sự là thú vị, thú vị."
Sát khí sao? Có thể.
Ta không biết sát khí là gì, chỉ biết trong cơ thể có quá nhiều khí lạnh, khí lạnh kia ngưng kết dọc theo tất cả xương cốt tứ chi, ngay cả hô hấp dường như cũng mang theo hàn băng, chỉ là trong lòng lại có một loại khô nóng, bị khí lạnh chèn ép, nóng lòng muốn chuyển động, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể phun trào ra.
Vẫn luôn cho rằng bản thân là hờ hững, không ác, cũng không tốt, khi không chạm đến lợi ích bản thân có thể làm người tốt, thực sự cũng không phải là người tốt tràn đầy tình cảm, biết rõ bản thân đang trong loạn thế, sinh tử là bình thường, cũng đã sớm học được cách bo bo giữ mình không cố chấp quá nhiều, lúc cần thiết, thậm chí nguyện ý hi sinh một vài thứ tương đối không quan trọng, để bảo vệ sự tồn tại thật sự quan tâm đặt trong lòng.
Nếu chỉ có vậy, vào lúc này không nên dâng lên cái gì gọi là sát khí, bởi vì đây là chuyện vô ích, trái lại sẽ kéo bản thân vào đó.
Ta hiểu rõ, đều hiểurõ, nhưng vẫn là nóng lạnh liên tục, muốn kiềm nén cũng không được gì, ngay cả hai con sói hoang bên cạnh dường như cũng cảm nhận được gì đó, từ nôn nóng đề phòng biến thành dị thườnghưng phấn, móng vuốt dẫm dẫm trên đất mặt, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, cuối cùnggiống như không thể kiềm nổi mà gầm nhẹmột tiếng, ngang nhiên khởi động tập kích!
"Dừng lại!" Thốt ra, cũng đã vô pháp ngăn cản.
"Hừ, chủ tử của các ngươi cũng không có di chuyển, làm sao đến phiên đám súc sinh các ngươi chứ!" Trong bóng tối bên kia truyền đến một tiếng mắng, thần kinh ta buộc chặt khinh thân đến, vẫn là đã chậm một bước, chỉ nghe thấy hai tiếng thú tru lên, máu nóng liền lập tức xông lên đầu!
Xông lên, trong mắt chỉ có thân ảnh mơ hồkia, bên hông truyền đến một hồi kình phong, không kịp suy nghĩ nhiều liền cong eo qua, tránh thoát, động tác lại không thay đổichút nào, mượn quán tính mà cúi người xuống, chính là hung hăng va chạm!
Thế công rối loạn không đầu không đuôi như vậy, nàng tựa hồ cũng không ngờ tới, bị va chạm lùi vào một khoảng không, có chút lảo đảo, liền phun ra: "Tiểu nha đầu ngươi điên rồi phải không?"
Ta sợ là đã điên thật rồi, ngay cả bản thân cũng cảm thấy bất ngờ, trong một màn đêm đen kịt, bộ dáng của tiểu nhị kia dường như đang ở trước mắt, thì ra trong lòng là để tâm như vậy, còn có kia con sói kia, nếu chúng nó cũng xảy chuyện gì, ta còn mặt mũi nào để gặp Luyện nhi? Đây chính là sựtồn tại giống như thân nhân đối với nàng a!
Bóng đen trước mắt lay động, đồng tử cảm thấy nóng lên, phát nhiệt, sau khi chạm phải người liền bất chấp mà dùng hai tay ôm lấy, giống như đấu sức mà dùng sức ôm lấy eo người trước mặt, dồn toàn lực đẩy nàng về sau.
Trong đầu có một thanh âm đang vang lên, nữ nhân này, nàng lạm sát người vô tội, gϊếŧ người vô tội, gϊếŧ sói vô tội, sau này những người thôn dân kia có thể cũng khó tránh khỏi vận rủi, xem như ta nhìn lầm rồi, thì ra nàng là kỳ quái ác độc như vậy, ngoài miệng nói là luận võ, có lẽ kế tiếp còn muốn gϊếŧ sư phụ, thậm chí gϊếŧ Luyện nhi, ta không cho phép nàng làm như vậy! Tuyệt đối không cho phép!
Ta muốn gϊếŧ nàng!
Giờ khắc này, lý trí chỉ có thể từ xa xa đứng ngoài mà quan sát, khống chế thân thể dường như không phải là bản thân mình, ta dùng toàn bộ sức lực đẩy nàng về phía sau, chỉ vì trong đầu còn nhớ rõ địa hìnhnơi này.
Nàng loạng choạng lui về phía sau mấy bước, nhìn về phía sau, lập tức phát hiện ra ý đồ của ta, phẫn nộ quát: "Nha đầu! Ngươi muốn làm gì? Coi chừng ta không khách khí với ngươi nữa đấy!" Thấy người không phản ứng chút nào, lập tức nângtrượng đầu rồng trong taylên, gầm lêm đập lên lưng của ta.
Một trượng này mang theo kình phong, ta làm sao không biết, nếu đổi lại là ngày thường, đã sớm thu tay lách mình, lúc này lại dường như gặp phải ma chướng, không quan tâm cố gắng tiếp nhận một trượng này, kêu lên một tiếng, vẫn là tiếp tục xô đẩy.
Lúc này chỉ còn cách vách núi bất quá vài bước nữa thôi, có lẽ nàng cũng cảm thấy cấp bách, không tiếp tục nói chuyện với ta giống như vừa rồi, mà đem quải trượng cắm xuống đất, hai chân mở ra khom lưng trầm xuống, ta cảm thấy trên vai không giống như đang đẩy một người, mà là một khối đá nặng ngàn cân, ra sức xô đẩy cũng không có cách nào làmnàng rung chuyển nửa bước, giằng co như vậy một lúc, hai tay đột nhiên bị siết chặt, hai cánh tay đang ôm chặt lấy thắt lưng nàng bị một lực lớn vặn mở ra, chỉ nghe bên tai đột nhiên quát to một tiếng: "Đi!", thoáng chốc thân thể đã không còn do mình khống chế, chợt nhẹ tung bay, liền té ra thật xa.
Lăn vài vòng, rốt cuộc ngửa mặt hướng lên mà ngừng lại, nhìn thấybầu trời giống như một tấm màn đen kịt, ta thở phì phò, bật ho hai tiếng, đưa tay lên môi lau một vòng, nhìn thấy vài tia đỏ thẫm.
Thân thể đau đớn thấu triệt, rốt cuộc không thể nhúc nhích được, máu nóng quay cuồng dần dần rút đi, khi ngũ giác khôi phục sự thanh minh, trong tai liền nghe thấy từng tiếng soi tru cao vυ't ở phía xa, quay đầu, cách đó không ca, trong màn đêm hai con sói kia nằm rạp xuống cùng một chỗ, nghểnh cổ mà tru lên.
Thì ra...Còn sống...Nghĩ như vậy, một tảng đá trong lòng liền ầm ầm rơi xuống đất.
Bên mặt là cỏ tươi, ẩn ẩn có tiếng côn trùng kêu vang, vô luận đã xảy ra mộttrận tranh đấu sinh tử tự cho là kịch liệt đến như thế nào, trong tự nhiên, mọi thứ bất quá đều là bình thường mà thôi, bỗng nhiên nảy ra một ý niệm như vậy, liền lại cảm thấy buồn cười.
Phút chốc, có một thân ảnh đáp xuống trước mặt, trong bóng tối mờ mịt một đoá hồng hoa bỗng trở nên bắt mắt.
"Ngươi nha đầu này, không ngờ khi điên cuồng lên sẽ có bộ dáng như vậy, thiếu chút nữa còn hại ta thuyền lật trong mương." Nàng lạnh nhạt nói, một câytrượng đầu rồng trực chỉ vào cổ của ta, chỉ cần hơi dùng sức mộtchút, là lấy được tính mạng của ta.
Hẳn là không muốn chết, nhưng một khắc này trong lòng là bình tĩnh, lại còn có mấy phần cảm giác thoải mái không bận tâm đến.
Thẳng đến khi từ xa xa, có một loại thanh âm băng hàn, từng chữ một, truyền vào trong tai.
"Ngươi cách xa nàng một chút, cho ta!"
Đầu đang nghiêng nghiêng hướng về phía bên kia, cho nên chỉ cần chuyển động ánh mắt, có thể dễ dàng nhìn thấy, nhìn thấy nơi cách đó không xa, trong màn đêm bên cạnh hai con sói đang nằm, xuất hiện thêm một thân ảnh.
Mặc dù chỉ là loáng thoáng qua, thế nhưng vẫn làm cho đôi mắt người ta không khỏi ẩm ướt, bởi vì mỗi một đêm, đều sẽ nhớ nhung.
Ta nhớ nàng, nhớ nàng, nhớ nàng, chỉ là giờ phút này tuyệt đối không muốn, nhìn thấy nàng.