Dòng nước mát lạnh, khi vừa chạm vào là thật lạnh, cũng may lúc này là mùa hạ, cũng không đến mức làm cho người ta chịu không nổi.
Tẩy rửaquần áo nhuốm máu của Luyện nhi dễ dàng hơn trong tưởng tượng rất nhiều, bởi vì vết máu còn mới, đem chỗ đóngâmvào trong đầm nước một chút, lại vò vò mấy lần, rất nhanh đã mờ đi không ít, sau khi lặp lại mấy lần như vậy, ta mở ra nương ánh trăng nhìn một chút, xác nhận dấu vết đã gần như không còn nhìn thấy được, liền đi đến chỗ nhánh cây bên bìa rừng, đem quần áo treo lên hai nhánh cây hong gió.
Sau khi làm xong những chuyện này, ta xoaxoa bàntay hơi lạnh, trở lại bờ hồ, nhìn quanh đầu bên kia hồ nước.
Khi giặt quần áo đầu óc cũng không cần suy nghĩ chuyện gì, cũng không tốn quá nhiều thời gian, cho nên vốn tưởng rằng đứa bé kia nhất định vẫn còn đang nghịch nước, đang muốn gọi nàng, nhưng lúc này nhìn về phía đầu bên kia mới phát hiện nàng cũng không có chơi đùa, mà đang đứng bên vách đá dựng bên cạnh hồ nước, đưa lưng về phía bên này, bờ vai ngâm vào trong nước, giữ vững một bộ dángkỳ quái vẫn không nhúc nhích.
Nói kỳ quái, là bởi vì vũng nước này quả thực khá sâu, nếu người muốn nổi lên được tất yếu phải liên tục đạp nước mới đúng, bộ dáng không nhúc nhích như vậy cảm giác thật sự không đúng, ta cũng không nghĩ nhiều, liền mượn ánh trăng, dùng tất cả thị lực nhìn vào trong nước, mới mơ hồ phát hiện ra dưới thân Luyện nhi có một khối đá lớn nổi lên, mà nàng ngồi khoanh chân ẩn trong làn nước, nghiễm nhiên là một trạng thái đang vận công.
Nhìn thấy một màn này, vừa nhìn qua xem như đã hiểu rõ tâm tư của nàng, một chưởng kia của ta nhất định là đãlưu lại dấu vết trên vai của nàng, cho nên nàng mới tìm cái cớ bơi lội, thứ nhất là để né tránh sự kiểm tra của ta, thứ hai là nhân lúc ta đang bận rộn tẩy đồ mà vận công lưu thông máu huyết, muốn nhân cơ hội hoà tan vết ứ đọng trên vai, như vậy một lát nữa nếu như ta còn muốn kiểm tra, cũng liền không sao.
Đáng tiếc, nàng không thường làmviệc nội trợ, không ngờ rằng lúc này không phải đem toàn bộ quần áo đều giặt, mà chỉ cần tẩy qua nơi dính máu là được, dùng thời gian rất ngắn, vốn không đủ để nàng vận công chữa thương.
Lúc trước tốn tâm tư tính toán ta, bây giờ lại bỏ côngmuốn trốn ta, nàng thật ra càng ngày càng phải động não vì ta rồi, chỉ là không biết người không muốn để cho người ta nhìn thấy vết thương kia, là vì quá kiêu ngạo không nguyện ý thừa nhận, hay là không muốn ta nhìn thấy sẽ áy náy...Suy nghĩ đến đây, không khỏi bất đắc dĩ mà cười cười lắc đầu, tính khíkia, ta vẫn cảm thấy suy đoán vế trước là tương đối chính xác hơn.
Bất quá, vô luận như thế nào, vận công và nghịch nước là hai việc hoàn toàn bất đồng, bây giờ ta chẳng những không thể gọi nàng, trái lại còn lo lắng nàng sẽ bị thứ gì ngoài ý muốn đến quấy rầy, không cẩn thận liền có thể sẽ bị tẩu hoả nhập ma.
Hơn nữa, từ một phương diện khác...Nhìn cảnh núi rừng bao quanh bị gió thổi vang lên tiếng sào sạtmột chút, sẽ không khỏi khiến cho người ta nhăn mày, ở nơi dã ngoạithế này, lại là không gian mở không có chút che dấu, dù cho bờ vai của nàng đã ngâm vào nước...Thế nhưng vẫn quá...Tuy rằng nơi đây là thâm sơn, bây giờ lại là đêm, theo lý ngay cả quỷ chắc cũng không có, chỉ là không biết vì sao, trong lòngluôn mơ hồ cảm thấy không được tự nhiên, trong đầu không hiểu sao liền nhớ đến đủ loại tình tiết trùng hợp trong các câu truyện, luôn cảm thấy một khắc sau sẽ có người nào đó nhìn lén Luyện nhi.
Trong đầu tưởng tượng ra những hình ảnh này, ta vừa cười bản thân bị nhiễm độc quá nhiều từ những bộ phim linh tinh lúc trước, vừathật sự bị làm cho cảm thấy bất an, sau đó thật sự là khó nhịn, dứt khoát quay người lại, vội vàng đi về phía trong cánh rừng.
Hồ nước này ba mặt là vách núi, dốc đứng không nói, trong bóng đêm cho dù là từ trên nhìn xuống, cũng không thể nhìn thấy được thứ gì, mặt còn lại duy nhất thông với hồ nước chính là cánh rừng này, ta đi vào trong rừng, cũng không đi vào quá sâu, chỉ phi thân bẻ xuống chút cành lá, ở những bụi cỏ thưa thớt và thích hợp nhanh chóng đặt một vài cơ quan —— loại cơ quan này rất đơn giản, cũng không đả thương người, chỉ là đυ.ng phải một cái liền nghiêng đổ, khi ngã xuống đặc biệt sẽ phát ra một ít tiếng vang, tuy rằng tiếng vang không tính là quá lớn, chỉ là nơi yên tĩnh như thế này, khoảng cách cũng tương đối gần, hẳn là cũng đủ rồi.
Thuần thục thiết lập phòng tuyếnxong, liền thở ra một hơi, yên tĩnh một lát, lúc này mới nhịn không được mà bật cười, cũng không biết mình đang làm cái gì nữa, rốt cuộc bị một màn tưởng tượng làm cho vội đến vội đi.
Chỉ là bất kể nói thế nào, dù sao trong lòng cũng cảm thấy an toàn hơn, ta một mặt tự giễu mà cười cười bản thân, một mặt lại thoải mái trở về bên mép nước, ngồi xổm người xuống tẩy sạch hai bàn tay dính đầy bùn đất, đồng thời theo bản năng nhìn vào trong hồ nước một chút.
Một cái nhìn thoáng qua, trong phút chốc liền cả kinh đứng bật dậy!
Bị cả kinh, cũng không phải là bởi vì nhìn thấy cảnh tượng gì làm cho người ta sợ hãi, trên thực tế hoàn toàn trái lại, ta không nhìn thấy gì cả, đầu bên kia, trên mặt nướctrong suốt như gương, không có gì cả! Luyện nhi vừa rồi còn yên tĩnh ngồi trong nước, hai bờ vai lộ lên mặt nước một chút ngồi thẳng người vận công, đã không thấy!
Chuyện này không thể xem thường, mặc dù vừa rồichính mình đi vào trong rừng, nhưng mà chỉ hoạt động ở khu gáp ranh, cách nơi này bất quá mấy trượng, nếu như có động tĩnh gì tuyệt đối không đến mức không phát hiện rachút nào, nhưng nếu nói là im hơi lặng tiếng liền biến mất, đây chẳng phải là càng làm cho người ta lo lắng sao? Toàn bộ quần áo của nàng cũng còn treo ở đầu cành, cũng không đến mức khoả thân bỏ đi ra ngoài một mình a?
Lo lắng, ta trái lại không dám manh động, trong đầu nhanh chóng tính toán tất cả các loại khả năng có thể xảy ra, ánh mắt lại tập trung tinh thần một mực tìm kiếm trên mặt nước, khả năng lớn nhất trước mắt, chính là Luyện nhi vẫn còn ở trong nước, chỉ là tại sao lại không nhìn thấy? Là thiền định xong bản thân muốn chơi đùa hay đã xảy ra chuyện gì? Trong tất cả những ý niệm đó có một suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, chính là trong lúc nàng vẫn còn đang vận công, lại bởi vì nguyên nhân ngoài ý muốn gì đó mà trượt vào trong nước, nói như vậy chỉ sợ...
Nghĩ tới đây, càng cảm thấy lo lắng, ta hạ quyết tâm, đếm đến mười, nếu không thấy nàng ló đầu lên, liền tự mình nhảy xuống tìm nàng, nhưng khó khăn lắm chỉ mới đếm đến năm, đã nhịn không được, vén vạt áo, liền muốn đi vào trong nước.
Nhưng vừa bước vội hai bước, cảm giác lạnh lẽo còn chưa qua mắt cá chân, bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng rẽ nước!
Ngẩng đầu ngưng mắt, nhưng thấy dưới ánh trăng, một cái bóng phá nước nhảy lên, xoay một vòngtrên không trung nhấc lên bọt nước văng ra khắp nơi, lại đáp xuống đất, vững vàng đứng lặng trên phiến đá trong hồ nước kia, thân thể thẳng tắp, bọt nước sáng ngời lấp lánh ánh trăng, từ thân thể kia chậm rãi lướt qua, như ngọc vỡ kéo nhau nhỏ xuống, nàng lại không để ý, chỉ vén mái tóc ướt đẫm trên trán lên, chăm chú nhìn vào một con ốc nhỏ màu vàng nhạt đang nắm trên tay, trong ánh mắt thanh thanh sáng sáng lấp lánh vui mừng.
Nàng không có chú ý đến ta, nhưng ta lại nhìn rõ nàng, cũng không phải chưa thấy qua...Luyện nhinhư vậy, chỉ là chưa từng cẩn thận nhìn qua, cho nên, giờ phút này, nhìn qua bóng người như bạch ngọc ở mặt nước kia, lại nhất thời trở nên hốt hoảng.
Nàng là...Ai?
Xung quanh yên tĩnh, gió thổi đánh lên lá cây, nhịp điệu phập phồng giống như nhạc phổ, một chít ngâm nga khẽ hát, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác mất đi trọng lượng như trong giấc mộng xuân thu, người đứng ở đó, quên đi bàn chân thấm ướt lạnh như băng, quên đi một giây trước đó còn tràn đầy lo lắng, chỉ trong ngóng nhìn vào mặt nước xanh trong trước mắt, đầm nước như gương, phản chiếu lêncái bóng của sườn đồi, còn có một thiếu nữ thanh tao thoát tục, nàng đứng ở trong nước, ánh trăng an tĩnh dịu dàng vì nàng choàng lên một tấm lụa mỏng, lượn lờ nhàn nhạt, dường nhưda thịt tinh tế tỉ mỉ không tì vết kia đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nàng là ai? Nàng là Luyện nhi của ta, nhưng lại không phải là Luyện nhicủa ta, nàng trong một cái chớp mắtnày, giống như một người hoàn toàn lạ lẫm, là nữ hài, là thiếu nữ, chỉ là không còn là một đứa bé, sẽ không còn là đứa bé trước kia nữa.
Trong đầu trống rỗng, không biết làm sao, đứng ở đó một hồi lâu, có lẽ là suy nghĩ một hồi lâu, thẳng đến khi người ở trong nước phát giác ra ánh mắt của ta nhìn đến đây, vẫy vẫy thứ màu vàng nhạt ở trong tay về phía bên này, nhe răng cười cười, ta mới hít vào một hơi, đột nhiên hoàn hồn, vội vàng vài bước rời khỏi làn nước, trở lại trên mặt đất khô ráo, lại bị chân trượt, nếu không kịp thời nắm lấy tảng đávừa rồi, thiếu chút nữa liền ngã xuống.
Vừa trượt vừa nắm lấy, đầu óc xem như triệt để khôi phục lại, ta chỉ cảm thấy trong lòng phát hoảng sợ, huyết mạch nơi cần cổ thình thịch nhảy lên, trong lòng bàn tay lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cả người dường như vừa tình lại sau một giấc mộng.
Bản thân đây là làm sao vậy? Trong lòng vừa lo sợ vừa nghi hoặc, loại cảm giác này cũng không phải là...Chỉ là không thể nào...Xoa huyệt thái dương, không đợi chomạch suy nghĩ lộn xộn hỗn tạp trong đầu được sắp xếp lại, phía bên kia, trong rừng cây, lại đột nhiên liên tục truyền ra những tiếng sụp đổ rất nhỏ.
Gần như cùng lúc, ta theo bản năng mà nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi liền phóng vào trong rừng!
Là ai? Là ai chạm vào những cơ quan kia? Là ai đang đi về phía này? Tuyệt đối không thể, lúc này Luyện nhi đang đứng ở trong nước, cả người cứ như vậy đứng ở trong nước, tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy, nàng là...Nàng là...
Đáp án vô cùngsinh động xuất hiện trong lòng, ta tận lực áp chế, một lòng về phía trước, cơ hồ là trong một khoảnh khắc liền đi đến nơi phát ra thanh âm trong rừng, quả nhiên, một trong những cơ quan được thiết lập lúc trước, nhánh cây và viên đá vụn đã đổnghiêng, bất quá phụ cận vẫn như là yên tĩnh, nhìn không ra có cái gì khác thường, những cơ quan khác cũng đều hoàn hảo không chút tổn hại.
Mím chặt môi, thở hổn hển, vểnh tai đánh giá xung quanh, không buông tha một chút dấu vết để lại, chỉ là xung quanh xác thực không có bóng dáng của ai khác, nhưng lúc này nhánh cây và sỏi đá dưới chân động đậy một chút, sau đó, từ nơi bị ta nhìn chăm chú vào, một chúnhím gai nhỏ nhỏ từ bên trong giãy giụa leo lên đi ra, đung đưa chui vào một bụi cỏ.
Vẫn không nhúc nhích mà nhìn tiểu gia hỏa này biến mất khỏi tầm mắt, ta cứ đứng lặng yên như vậy, thật lâu, bỗng nhiên cảm giác như bị rút đi tất cả sức lực, thân thể rã rời chán nản ngã rạp xuống đất, che kín miệng lại.
Bắt đầu từ lúc nào?
Lại vì cái gì mà bắt đầu?
Ta không biết, ta thật sự không biết, chỉ là biến lượng âm thầm tích luỹ cuối cùng lại sinh ra biến chất, chính như bây giờ, lúc này nơi đây, lại không có cách nào xem nhẹ, lại không có cách nào che giấu, cũng không thể tìm cái cớ nào nữa, tâm tìnhnày, lần đầu tiên, rõ ràng sáng loá nổi lên mặt nước như vậy, mãnh liệt đến làm cho ta kinh hãi.
Thậm chí ngay cả trong một cái chớp mắt vừa rồi, trong đầu cũng chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là tuyệt đối không thể để cho bất kỳ ai nhìn thấy Luyện nhi như vậy, nàng là...Nàng là...
Nàng là, của ta.