Chương 40: Không kịp nhiều lời!
Hạ ChâuBên trong lều vải, Ô Ân nhìn mật tin trong tay, lộ ra vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.
Kế hoạch của nàng là làm cho chứng cứ từ chỗ ở Hoàng tử của Liêu quốc rơi vào tay của Tây Hạ Vương, liền tính toán Tây Hạ vương sẽ không lập tức xử lý Tứ Vương phi mà sẽ phái người điều tra.
Lúc trước, bắt được thị nữ đã tung ra lời đồn của nàng từ chỗ Ha Nhĩ Đôn nay cũng đã có dịp cần tới. Đẳng cho tới Tiết khương lịch nàng quay lại Hưng Khánh phủ, lúc đó Ha Nhĩ Đôn đại khái đã...
Nếu Ha Nhĩ Đôn chết, Tây Hạ vương sẽ chỉ hoài nghi đến Tứ Vương phi, không khó điều tra ra chính là thị nữ từng là người của Tứ vương phi.
Tin tức từ chỗ của Tháp Na sinh cho Nhị Hoàng tử một hài tử cũng sẽ lan ra ngoài.
Nhìn vào vương thất Tây Hạ, sẽ không ai hợp hơn so với Ô Ân ngồi vào vị trí Thái tử.
Rốt cục cũng có thể đem Tây Hạ nắm ở trong tay, Ô Ân xiết chặt nắm tay của chính mình.
Hưng Khánh phủ, bên trong vườn hoa.
Ha Nhĩ Đôn an ủi Liễu Tích Âm:
"Liễu Nhi, không cần phải lo lắng, Y Nặc ở tiền tuyến rất nhanh sẽ không nhận được tiếp tế đầy đủ, nếu hắn bại trận, phụ vương nhất định sẽ rất thất vọng với hắn, đến lúc đó ta liền chờ lệnh ra tiền tuyến lãnh binh tác chiến."
"Cáp Mặc Tỳ bộ tộc đều là những tinh binh cường tướng, chờ ta mang bộ tộc Cáp Mặc Tỳ cùng bộ tộc Hộ Đặc ra trận, nhất định sẽ đoạt lại được mấy cái thành trì, đến lúc đó ta liền cầu xin phụ thân ban tặng ngươi cho ta."
Nếu mình mang được công trận trở về, nhất định trong thời gian tới sẽ ôm được mỹ nhân trong lòng, Ha Nhĩ Đôn nở nụ cười.
Nhưng Liễu Tích Âm lại mang vẻ mặt bi thương cúi đầu, Ha Nhĩ Đôn không giải thích được vì sao, lại hỏi:
"Liễu Nhi vì sao lại không cảm thấy hài lòng?"
Liễu Tích Âm khẽ tựa vào trên vai của Ha Nhĩ Đôn, thấp giọng nói:
"Mấy ngày nữa Nhị Hoàng tử sẽ trở về, trước đây không gặp qua ngươi, ta cũng không gọi là gì, nhưng hiện tại, trừ ngươi ra ta không muốn cùng bất luận nam nhân nào ở cùng nhau..."
Ôn hương nhuyễn ngọc ở bên cạnh (miêu tả người con gái thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở ấm áp) , tâm trí Ha Nhĩ Đôn không khỏi nhộn nhạo, ngẫm lại, ngày mai Ô Ân sẽ trở về, hiện tại Liễu Tích Âm là người của Ô Ân, ý thức được điểm ấy, đôi mắt Ha Nhĩ Đôn đỏ lên tràn đầy đố kỵ.
"Vậy phải làm sao? Ngươi có muốn theo ta về hay không, nếu Ô Ân không để cho ngươi đi, ta liền phản kháng lại, như thế nào?" Ha Nhĩ Đôn vội la lên.
"Không thể, chuyện này nếu náo động đến Đại Vương, chắc chắn Đại vương sẽ thấy ngươi không chịu tiến thủ mà sa vào nhi nữ tình trường, không coi trọng tình nghĩa huynh đệ."
"Không bằng..."
Mùi hương trên người Ha Nhĩ Đôn vị cắt đứt mạch suy nghĩ của Liễu Tích Âm, vừa mới nãy còn chưa phát hiện, hiện tại đột nhiên nhớ đến trong gian nhà ấm trồng độc thảo kia có trồng một loại hoa, hoa này có hương thơm vốn không có độc, nhưng nếu dùng trái của hoa này cho người khác ăn, nhất định sẽ trúng độc.
Liễu Tích Âm nói được phân nữa thì không có động tĩnh gì, Ha Nhĩ Đôn thúc giục nói:
"Không bằng thế nào?" Liễu Tích Âm khôi phục tinh thần, tiếp theo nói:
"Vài ngày nữa là Tiết khương lịch, nhóm vũ cơ biểu diễn là do ngươi phụ trách, ngươi đem ta an bài ở bên trong, khi Đại vương tâm tình đã thích ứng, chờ sau khi ta tiến lên một vũ khúc lại đi đến chỗ Đại Vương mà cầu tình, nếu Đại vương không đáp ứng, ngươi lại đi lên, Đại vương biết chúng ta lưỡng tình tương duyệt, vẫn so với Nhị Hoàng tử càng muốn chiếm lý hơn."
"Hảo! Hảo!" Ha Nhĩ Đôn không có ý khác.
Mục đích đã đạt được, Liễu Tích Âm vốn định rời đi, cùng ở một chỗ với Ha Nhĩ Đôn càng thêm một giây một phút nào nữa đều làm cho nàng cảm thấy buồn nôn.
Nhưng là, Liễu Tích Âm nhìn hướng của Ha Nhĩ Đôn, sắc mặt hắn so với lần trước càng thấy tái nhợt hơn rất nhiều. Là A Thanh hạ độc sao?
Liễu Tích Âm nắm chặt tay áo trong tay, bây giờ Ha Nhĩ Đôn không thể chết được...
Liễu Tích Âm nói: "Đại Hoàng tử, phải chăng gần đây thân thể không khỏe? Khí sắc của ngươi càng ngày càng kém."
Ha Nhĩ Đôn tự hào nhất chính là thân thể cường tráng của mình, thấy mỹ nhân phát hiện, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ nói: "Gần đây không biết làm sao, buổi tối ngủ rất trầm, ban ngày ngủ đến trưa mới thức."
"Trở về để đại phu xem qua đi, ngươi như vậy, ta thực sự rất lo lắng." Liễu Tích Âm vẻ mặt lo lắng nói.
Ha Nhĩ Đôn không thèm quan tâm: " Không việc gì, quá hai ngày là sẽ tốt lên."
Liễu Tích Âm cắn môi, kiên trì nói: " Nếu như ngươi trở về mà không tìm đại phu, thì không cần tới tìm ta."
Nói xong, liền xoay người đi, Ha Nhĩ Đôn gãi gãi cái cổ, không gõ vì nguyên nhân gì mà chọc giận Liễu Nhi, nếu Liễu Nhi đã nói như vậy, trở về đi tìm đại phu trước đã.
Sau khi trở về, Liễu Tích Âm lại phân phó cho thị nữ đi chuẩn bị nước nóng.
Thị nữ chần chờ nói: "Liễu cô nương, khí trời gần đây đã dần dần lạnh lên, rất dễ bị nhiễm lạnh, ngài bệnh nặng mới khỏi không lâu, không thích hợp tắm rửa nhiều lần."
"Dính vào hơi thở không sạch sẽ, không tắm rửa liền không có cách gì đi vào giấc ngủ, đi chuẩn bị đi."
"Vâng!" Thị nữ không nhiều lời nữa.
Đại Tống, triều đình
Triệu Ngọc Cẩn cố gắng tranh thủ.
"Triệu Ngọc Cẩn ta không đọc được bao nhiêu sách vở, không hiểu quy củ, không hiểu chính sự. Các ngươi là những bậc tú tài một đường khổ cực mà đi lên, những người tài ba tài trí hơn người, mở to hai mắt ra xem, xem phụ mẫu mất đi nhi tử, thê tử mất đi trượng phu, hài tử mất đi phụ mẫu. Sau đó dứt bỏ cái quy củ buồn cười, xem lại lương tâm, trả lời ta, Diệp Chiêu có thích hợp là tướng lĩnh chinh Bắc hay không?!"
Vua và quan lại trầm mặc, vài vị quan viên khổ chiến ở Giang Bắc lặng lẽ quay đầu, lau đi khóe mắt đày nước mắt.
Hoàng thượng chậm rãi mở miệng, "Phong Diệp Chiêu làm Chinh Bắc Đại tướng quân, Trịnh Tử Long làm phó tướng, lĩnh Bắc quân, chinh phạt Tây Hạ, thu phục lại non sông." Hắn thấy đủ loại quan lại còn muốn mở miệng, những nghẹn khuất quanh năm suốt tháng dồn nén nảy lên trong lòng, giậm tạp long đảm, mạnh mẽ phất tay áo lên "Phải để gà mái gáy trời sáng, là vì cả triều nam nhi bọn ngươi không bằng một nữ tử! Tổ tông thánh minh, trời muốn giáng tội xử phạt Đại Tống vì để một nữ tử xuất chinh, thì cứ hãy giáng xuống! Một mình trẫm gánh chịu!"
Thiên tử nổi giận, có ai dám lên tiếng, tất cả đều hô vạn tuế.
Triệu Ngọc Cẩn cúi người, đập đầu tạ ân.
Bãi triều đi ra cửa cung.
Triệu Ngọc Cẩn buông nắm tay đang nắm chặt ra, vết móng tay còn vương lại trong lòng bàn tay thật sâu, gần như muốn chảy máu.
Không thể không làm, không thể không làm.
Hắn hoàn thành nhiệm vụ một cách thành công.
Tàn nhẫn đưa người nữ nhân yêu thương nhất đẩy vào chiến trường vạn kiếp bất phục.
Kế tiếp, còn có thể làm gì?
Như cây con được nuông chiều từ bé, không kéo được cung tên, không cầm được đao, hắn là một phế vật! Hắn là một đại phế vật nhất khắp thiên hạ này.
A Chiếu nói: Hắn hiện tại chỉ là một con chim ưng chưa rụng hết lông tơ, nhưng hùng ưng sẽ mở rộng đôi cánh, bay thẳng lên trời xanh.
A Chiêu, ngươi sai rồi.
Triệu Ngọc Cẩn đỡ vào bên thành tường, từ lúc chào đời đến giờ, đây là lần đâu tiên hắn thống hận chính mình vô lực như vậy.
Chúng ta thật sự có thể sóng vai cùng nhau bay lên sao?
Tề Châu ở hướng đông bắc với Biện Châu, khoảng cách hai châu không la bao .
Quân doanh Tây Hạ.
Y Nặc cùng Kỳ vương uống rượu ngôn hoan.
Kỳ vương giơ chén rượu lên nói:
"Ta từ Giang Bắc mang lương thảo đến chỉ đủ cho đội quân ăn khoảng bảy tám ngày, không biết lương thảo của Tây Hạ bao giờ thì đến."
Y Nặc xua tay thoải mái nói "Vương gia không cần lo lắng, nhiều nhất là một hai ngày sẽ tới, đến lúc đó ta sẽ hướng tây nam mà tiến quân, với tốc độ hiện giờ, không tới một tháng là có thể chiếm được Biện Kinh!"
"Hảo! Ta đây trước là chúc Y Nặc hoàng tử binh đến! Phá thành!"
Rượu quá ba tuần, Kỳ vương liền cáo từ, mang theo nhân mã của mình quay về Giang Bắc.
Y Nặc ngồi trên chỗ ngồi, nhìn bản đồ địa hình, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu.
Thác Á cầm một phong thư đi vào, nói:
"Ô Ân gởi thư, đúng như nàng dự đoán, Hoàng đế Đại Tống bắt đầu dùng Diệp Chiêu một lần nữa!"
Y Nặc vẻ mặt khó có thể tin, đem ly rượu vứt lên mặt đất, đoạt lấy tin mở ra xem.
Theo như nội tuyến từ thành Biện Kinh báo, Hoàng đế Đại Tống thế nhưng thực bài chúng nghị, không chút do dự bắt đầu dùng Diệp Chiêu, lệnh nàng mười ngày ra tới chiến trường. Chức quan Đại Tống tựa như cái phế vật, dùng xong liền ném, ném xong lại nhặt về mà dùng, thay đổi xoành xoạch, nói không giữ lời, nhìn triều đình mặt vụ không có thể thống gì.
Hắn thực sự quá coi thường cái Hoàng đế Đại Tống da mặt dày này! Thật cmn đây là nam nhân sao?!
Ngẩng đầu nhìn Thác Á, "Còn có tin khác không?"
"Còn có một phong thư, sự tình trọng đại, ta xem xong liền tiêu hủy." Thác Á kề sát vào tai Y Nặc, thấp giọng nói:
"Ô Ân nói, nội trong vòng mười ngày, nàng sẽ lấy được vương vị."
Y Nặc nghe xong, cả kinh trợn tròn hai mắt.
Vài ngày sau, ngoài thành Hưng Khánh phủ, Ô Ân cưỡi ngựa hướng vào trong thành mà chạy. Chờ ở cửa ra vào, người hầu tiếp nhận dây cương từ phía Ô Ân ném sang, không dám nhìn sắc mặt âm u của Nhị Hoàng tử, cung kính cúi đầu.
Một đường đi thẳng đến thư phòng, nhìn đến Kỳ Mộc Cách đang cúi đầu ở nơi đó.
Ô Ân cắn răng hỏi: "Nói đi! Ha Nhĩ Đôn vì sao còn sống?"
Kỳ Mộc Cách bất đắc dĩ nói: "Mấy ngày hôm trước Đại Hoàng tử bị trúng độc, ngoài ý muốn bị đại phu trong cung chuẩn đoán ra bệnh. Tên thị nữ kia cũng thuốc độc mà tự sát, tất cả các nghi ngờ đều chỉa về hướng Tứ Vương phi cùng bộ lạc Thiệu Lỗ sau lưng nàng, Tứ vương phi cùng toàn bộ bị xử tội mưu nghịch."
Ô Ân vô lực ngồi ở trên ghế, nắm lấy vùng xung quanh lông mày.
Bình thường đại phu đều ở phía Tây trong cung, như thế nào lại chạy đến chỗ Ha Nhĩ Đôn ở phía Đông, nếu nói Ha Nhĩ Đôn chính mình đi tìm đại phu thì thật buồn cười. Từ nhỏ đến lớn hắn đều lấy thân thể khỏe mạnh làm vinh dự, bệnh nhẹ như đau nhức chưa bao giờ cho đại phu xem qua, không thể vì một chuyện nhỏ là ham ngủ nhiều này thôi liền đi tìm đại phu?!
Toàn bộ kế hoạch bị phá rối, tức tối, Ô Ân trong tay đang cầm roi ngựa quắc một roi ngẫu nhiên lên tường, đọng lại trên tường là tấm bản đồ bị xé rách làm hai rơi xuống.
Nhìn ngực Nhị Hoàng tử đang phập phồng, Kỳ Mộc Cách rất sợ Nhị Hoàng tử khó thở lấy roi quắc mình, vội vàng dời đi lực chú ý của Ô Ân.
"Hẳn là không phải tên thị nữ kia bán đứng chúng ta, bằng không, chúng ta cũng không thể an bình như thế này, hơn nữa ta đã đáp ứng bảo vệ người nhà nàng một đời an bình giàu có, nàng không có lý do gì tốn công vô ích mà đi theo địch..."
Kỳ Mộc Cách nói xong, lại nói:
"Đại Hoàng tử trúng độc, Tứ Vương phi bị phế, hiện tại trong cung đều sợ bóng sợ gió, ta không có phái người đi thăm dò là ai đã làm khó làm dễ, sợ bứt dây động rừng."
Ô Ân hoãn mấy hơi thở, nỗ lực khiến chính mình từ trong cảm xúc phẫn nộ mà thoát ra, tự hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào.
Ngày mai chính là Khương tiết lịch, ngoại từ đang ở tiền tuyến ra, toàn bộ các thủ lĩnh của các bộ tộc còn lại đều đến Hưng Khánh phủ, đó còn là thời cơ tốt nhất để nàng được phong làm Thái tử.
Thời khắc mấu chốt như vậy, là ai đã làm khó dễ đều không quan trọng, quan trọng là nàng và Y Nặc đã không có đường lui, Y Nặc mang theo phân nửa binh lực ra tiền tuyến, bao nhiêu người nóng mắt, bao nhiêu người đang chờ đợi xem hai người ngã từ trên cao xuống.
Diệp Chiêu phụ trách binh quyền, Y Nặc ở tiền tuyến sẽ chống đỡ không được bao lâu, nhất nhất định phải ngồi lên vương vị trước khi Y Nặc bại trận.
Ô Ân ánh mắt lộ ra vẻ âm ngoan cùng quyết tuyệt hiếm thấy.
Các loại tâm tình trong lòng quay cuồng, mở miệng nhưng lại bình tĩnh dị thường.
"Cầm tín vật của ta, đem đội quân Hạ Châu cùng đội quân bộ lạc Ô Lan bí mật điều tới Tĩnh Châu." Tĩnh Châu cách Hưng Khánh phủ gần mười dặm đường, đội quân chỉ cần một canh giờ liền tới nơi.
Ô Ân lấy xuống Hắc diệu thạch đem ở trên cổ.
Mặt trước của Hắc diệu thạch được khắc hình con sói, mặt sau là một mặt bằng phẳng nhưng trên mặt bằng phẳng đó tồn tại những chỗ lõm xuống lớn nhỏ.
Ô Ân cầm trên tay chính là mặt dương, thủ hạ lĩnh binh tướng lĩnh lấy chính là sau lưng. Chỉ có hai khối Hắc diệu thạch có thể hoàn mỹ xác nhập lại, người cầm mặt dương có thể hiệu lệnh quân đội.
Buổi tối, Ô Ân đi tới phòng của Liễu Tích Âm ngủ, không có cùng Liễu Tích Âm nói chuyện, ngồi trự tiếp trên thảm dựa vào chân bàn, uống một ngụm lớn rượu.
Nàng không biết còn muốn hại chết bao nhiêu người, nàng không biết phải tràn đầy máu tươi trên vương tọa nàng mới có thể ngồi vào hay không?
Mũi tên đã bắn khỏi cung không thể quay đầu, quyết định đã hạ, vô luận có nguyện ý hay không, hậu quả đều phải gánh chịu.
Khiến cho nàng muốn trốn tránh một lần.
"Liễu Nhi, giúp ta lấy một bình rượu, rượu trái cây sẽ không làm say người."
Liễu Tích Âm ở trên giường đang xem sách, thấy Ô Ân tiến đến liền bước xuống giường, nhìn nàng ủ rủ uống rượu, phỏng chừng cũng có thể đón được là bởi vì cái gì.
Trong lòng giống như có ngàn vạn con kiến, gặm nhắm cắn nuốt nàng từng chút một.
"Liệt rượu thương thân, uống rượu hoa quế ta làm đi."
Phân phó thị nữ đi lấy rượu đến.
Liễu Tích Âm ngồi xuống bên cạnh Ô Ân, "Chân bàn quá cứng, dựa vào sẽ khó chịu". Nâng Ô Ân dậy, để nàng tựa vào trên người mình.
Trong phòng im lặng không một tiếng động, Ô Ân chỉ lo uống rượu, Liễu Tích Âm cầm khăn tay xoa xoa cái trán bị rượu kích đầy mồ hôi của Ô Ân.
Qua hồi lâu, Ô Ân cũng rốt cục mở miệng nói chuyện.
"Sẽ hại chết rất nhiều người, ta có phải đã làm sai hay không? Nhưng ta không có cách nào khác, không có cách nào..."
Ngày xưa đều là Ô Ân thủ cho Liễu Tích Âm, ngày hôm nay tựa vào lòng Liễu Tích Âm, thế nhưng cảm thấy, giống như trở về khi còn bé dựa vào lòng mẫu thân.
Liễu Tích Âm ôn nhu thay Ô Ân tản tản ra một mãng tóc đang rối bời trươc mắt, nhẹ giọng nói nhỏ: "Không cần lo lắng, Ô Ân, ngủ một giấc liền sẽ tốt hơn, sẽ không hi sinh nhiều người."
Ô Ân cảm thấy rượu hoa quế này cũng phát tác dụng, đôi mắt cùng lỗ tai như là trong một tần sa, không nghe rõ Liễu Tích Âm đang nói cái gì. Toàn thân nhẹ bẫng, phiền não trong lòng giống như cái phao rượu, dần dần tản ra.
Xoay người lại, Ô Ân thất thần nhìn dung nhan làm điên đảo chúng sinh của Liễu Tích Âm, nghĩ lại gần chút, theo ý nghĩ của chính mình, chậm rãi kề sát bên tai của Liễu Tích Âm,ngậm lấy vành tai nàng, từ vành tai ấm áp một đường lan tới khoé môi, hai môi chạm nhau trong nháy mắt, Liễu Tích Âm bỗng run lên.
Mùi hoa quế thơm ngát quanh quẩn gian môi các nàng, Ô Ân cảm giác được Liễu tích Âm đang đẩy nàng, ngẩng đầu, thấy Liễu Tích Âm ngoài miệng đeo ý cười, mặt mày giãn ra, làm như buông lỏng.
Cảm giác được bên hông có động tĩnh, Ô Ân cúi đầu, một đôi tay ngọc trên đai lưng nàng, chậm rãi kéo xuống.
Lòng nàng kinh hoảng vài cái.
Áo ngoài Ô Ân bị ném sang một bên, Liễu Tích Âm đứng thẳng dậy, hơi nghiêng nghiêng đầu, lấy cây trâm trên búi tóc xuống, tóc dài trút xuống vai.
Ngay sau đó cởi ra trung y...
Nhìn thấy ánh mắt nhϊếp nhân tâm phách của Liễu Tích Âm.
Làm như bị ánh mắt của nàng dẫn dắt, Ô Ân cũng đứng lên.
Đợi các nàng đi đến bên giường, quần áo đã không còn lại bao nhiêu.
Từ sâu trong cơ thể Ô Ân bắt đầu bị thiêu đốt, nhiệt ý xông lên đầu, hơi thở của nàng gấp gáp hơn.
Kéo xuống áσ ɭóŧ đang mặc trên người Liễu Tích Âm, lần theo cổ mà tìm kiếm xuống phía dưới, giao trái tim đang trong biển lửa hừng hực lên người Liễu Tích Âm.
Như hoa Cách tang trên cao nguyên, dưới ánh trăng, từ từ nở rộ.
Dây dưa nửa buổi, Ô Ân vốn định đang muốn nói gì với Liễu Tích Âm, bỗng nhiên cơn mệt mỏi trước giờ chưa từng có kéo tới, cánh tay rốt cục không chống đỡ nổi, ngã vào bên cạnh Liễu Tích Âm.
Thân thể giống như trên đám mây, giường biến thành chiếc thuyền nhỏ trong hồ, khởi khởi phục phục.
Liễu Tích Âm đứng dậy, ánh mắt như nói không nên lời, nâng tay lên xoa xoa dấu vết trên ngực Ô Ân.
Đó là do cứu nàng từ trong tay bọn thổ phỉ mà thụ thương.
Ô Ân trì độn cũng nhận thấy được điều không thích hợp, khϊếp sợ nhìn Liễu Tích Âm.
"Ngươi...ngươi nhớ ra, vì...vì cái gì..."
Thuốc dần dần phát tác dụng, Ô Ân cũng không nói ra được lời nào.
Liễu Tích Âm chậm rãi mở miệng.
"Thù nhà hận nước?"
Cũng không hẳn vậy.
Nước mắt, rơi lên mặt Ô Ân. Nhưng Liễu Tích Âm lại đang cười.
Vuốt lên vùng xung quanh lông mày đang nhăn lại của Ô Ân, thấp giọng nói:
"Ngủ đi, A Thanh, chờ ngươi tỉnh lại, mọi chuyện đều kết thúc."
"Không..." Thần trí hoảng hốt, Ô Ân vẫn không chống lại được từng trận mệt mỏi kéo tới, rơi vào giấc ngủ say.
Liễu Tích Âm ôm cổ Ô Ân, tựa mặt vào hỏm vai, cuộn hai chân lên, nhắm mắt lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Viết xong này, tác giả quân liền đi ra ngoài chạy năm km, má ơi, trái tim chịu không nổi.
Thực tập sinh: Ngồi edit lại mà cũng mồ hôi hột.