*** Dương sai ( lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người ).
Tiết Ly Y không phải đi cửa chính , nhưng không có nghĩa nàng chưa đi thử cửa chính , dù sao nàng chưa tiếp xúc bên ngoài , biết rằng đi ra bằng cửa sổ là hành vi trộm cướp , nàng yên lặng nhìn Quan Cẩn Du khóa cửa mấy giây , hết sức khẩn cấp cuối cùng quyết định đi ra bằng cửa sổ.
Sáng sớm sáu rưỡi , Lâm thị thành phố căn bản vắng vẻ , mọi người còn chưa rời gường đi làm , buổi chiếu phim tối đã kết thúc , thức dậy sớm so với gà chính là những tiệm ăn sáng.
Tiết Ly Y tay đặt lên bụng , vóc dáng tiều tụy thấy cảm kích.
Người lương thiện sao.
Đêm qua gặp cô gái kia thực sự là người lương thiện , giúp nàng nhiều như vậy không nói , nhìn nàng đói bụng cho nàng thức ăn tên là "bánh ngọt " , tuy rằng mùi vị không ra sao , nhưng cũng là tâm ý người ta . Hơn nữa Tiết Ly Y nhìn ra người nọ tựa hồ quá mức buồn ngủ , cho nên không phiền toái người ta nữa . Lửa , xe , trạm , đúng không ? Nàng mặc dù không biết đường , nhưng có miệng , miệng biết nói chuyện.
Mặt trời mọc lên cao , bình minh lên đã lâu . Tiếng còi , tiếng động cơ , tiếng ồn ào của đô thị phồn hoa từ ngủ say trong mộng đánh thức , hàng ngàn hàng vạn tiếng động lớn ầm ĩ nhất thời đập vào mặt.
Tiết Ly Y kinh ngạc với thế giới bên ngoài phồn vinh , với ... mọi người ăn mặc lộ liễu , trong sách đã nói như thế nào , đúng , phong tục đồϊ ҍạϊ .
Nàng đưa tay kéo cô gái ăn mặc phong tục , người nọ mặc áo có hai dây đeo lộ thắt lưng , quần cụt , Tiết Ly Y cảm thấy mắt toàn thịt trắng nõn , làm nàng choáng váng , nàng kia cúi đầu xuống , cằm nhọn cơ hồ muốn đâm ngực .
" Xin hỏi cô nương , trạm xe lửa đi như thế nào ? "
" Ngươi nói trạm xe lửa nào ? Lâm thị thành phố có trạm phía bắc với trạm phía nam tổng cộng có ba trạm xe lửa " Đối phương là một cô gái trẻ tuổi , giọng nói ngọt .
Tiết Ly Y từ vạt áo trước ngực móc ra tờ giấy kia , một mực cúi đầu , một mực cung kính dâng lên , còn kém một câu : Bệ hạ , thêm một ly nữa đi.
" D662 ? Ngươi đợi một lát ta dùng điện thoại di động giúp ngươi tra ... Tra được rồi , ngươi phải đi trung tâm thành phố " Cô gái đưa tay chỉ một cái .
" Này , ngươi đi thẳng về trước 100m , có một trạm xe buýt , ngồi 311 đến trạm tàu điện ngầm trường Đại học , sau đó đi 3 tuyến tàu điện ngầm , đến trung tâm thành phố "
" ... " Tiết Ly Y.
Cô gái nhìn nàng không trả lời, tưởng rằng nói không rõ ràng , lập lại một lần nữa , thậm chí từ trong túi xách bên trái lật bên phải lấy bút viết trên tờ giấy đánh dấu đường đi .
Tiết Ly Y cúi đầu nhìn mũi giày mình , vốn là màu trắng nhưng đã sớm không nhìn ra màu sắc ban đầu , cặp mắt xẹt qua tia mờ mịt quen thuộc , rồi sau đó chắp tay cúi người nói .
" Xin hỏi cô nương , xe buýt và xe điện ngầm là như thế nào ? "
" Ngươi từ nông thôn lên sao , chưa từng ngồi qua xe buýt và xe điện ngầm? " Cô gái
Tiết Ly Y hàm răng khẽ cắn môi , chậm rãi gật đầu .
" Cái đó ... ta không có ý xem thường ngươi , nhà ta cũng ở nông thôn , chưa ngồi qua xe buýt và xe điện ngầm cũng không có gì . Nếu không ta đưa ngươi tới trạm xe buýt, vừa vặn tiện đường "
" Làm phiền cô nương " Tiết Ly Y lại cúi chào , cảm kích nói.
Cô gái cau mày nhìn nàng , rốt cuộc không nói gì , coi như nàng đang chơi cosplay đi.
Cô bé kia dẫn Tiết Ly Y đến trạm xe buýt rồi rời đi , thời gian còn sớm , chỉ có vài người đứng hoặc dựa , giương mắt tò mò quan sát một hồi , sau đó cúi đầu nhìn màn hình . Tiết Ly Y trong đầu sắp xếp lại từ lúc đêm qua tỉnh lại đến bây giờ , nàng bị linh tu Tiểu sư thúc vô tình nổ hôn mê, đây chính là thế giới bên ngoài sư phụ nói . So với nhà trên núi cao hơn , so với trên núi phồn hoa , nàng cảm thấy nhìn heo , chó , gà , hổ ,báo , thuận mắt hơn những thứ đang ở trước mắt không thể nói cảm giác gì , thật giống như có một tầng vô hình xa lạ , không hề có tiếng động lạnh nhạt cự tuyệt đến gần.
Tiết Ly Y đối với trên tay bọn họ món đồ phát sáng mất đi hứng thú.
Còn có những hộp sắt chạy trên mặt đất chuyện gì xảy ra ? Đèn sáng chói lòa ? Bọn họ muốn hãm hại đồ đệ sao ?
Xe 311 đến , từng người lên xe , tài xế xe buýt sáng sớm râu ria xồm xoàm không khí lực kêu , chỉ trợn mắt vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm hộp đựng tiền và quẹt thẻ.
Khi Tiết Ly Y đứng ở cửa trước , tay chân luống cuống đem ngân phiều thời kỳ nhà Nguyên nhét vào , tài xế từ trong túi móc ra tấm thẻ quét vào , hướng nàng chớp mắt , vẻ mặt dữ tợn hiện ra mấy phần nhu hòa.
Xe chạy .
Tiết Ly Y cúi đầu , vì mình trông mặt mà bắt hình dong cảm thấy hết sức xấu hổ.
Sau đó ngồi xuống gần cửa sổ , ngồi bên trái nàng là một nữ sinh chừng hai mươi tuổi , nữ sinh kia vốn đang cúi đầu xem tin tức , chợt ngẩng đầu theo thói quen nhìn bên cạnh , giật mình , từ trong túi xách thật nhanh móc ra túi khăn giấy , đưa cho Tiết Ly Y nói .
" Bạn học sắc mặt ngươi tái nhợt quá dọa người , đầu đầy mồ hôi lạnh , có phải là bị bệnh hay không? "
Tiết Ly Y đang cố đè bụng đột nhiên cảm thấy buồn nôn , mồ hôi chảy xuống mắt . Nàng cật lực khoát tay , tỏ ý không sao , không dám nói lời nào , do nơi cổ họng có cảm giác nôn mửa mãnh liệt .
Nàng nhận lấy khăn giấy xoa trên mặt mồ hôi lạnh , nhìn trên xe mọi người bình thường , trong mắt chợt lóe lên .
Hộp sắt này thật kỳ quái.
Nàng nghiêng về trước , hai chân một trước một sau dời đến chỗ ngồi bên ngoài , giống như hổ săn mồi chuẩn bị nghênh chiến , đồng thời trong kẽ tay kẹp hai ngân châm.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Đến rồi .
Tiếng bước chân rất nặng, lại không đều , hoàn toàn không giống người tập võ , Tiết Ly Y khẽ cau mày , ngân châm vẫn kẹp trong tay.
" Cô gái , ta có thuốc say xe , ta nhìn ngươi khó chịu như vậy , uống một viên đi " Nói chuyện chính là lão thái thái bảy mươi , tóc hoa râm , hai con mắt cong , mặt đầy hiền hòa.
" Bạn học , ta nơi này có nước " Nữ sinh tiếp lời.
Tiết Ly Y do dự nhận lấy trong tay lão thái thái thứ đỏ trắng xen nhau *bao con nhộng* , hơi nheo lại mắt .
( bao con nhộng : bao bọc ở ngoài viên thuốc )
Thuốc say xe ? Chẳng lẽ nói giải dược bệnh này ? Bệnh này nguyên lai gọi là say xe sao ?
Nàng bao con nhộng trước mũi hết ngửi một cái , sau đó nữ sinh đưa nước đem thuốc nuốt vào , nữ sinh luôn luôn nhìn nàng , thấy nàng vẫn còn đổ mồ hôi đầm đìa , trong lòng hết sức không hiểu , hỏi Tiết Ly Y nhưng chỉ lắc đầu , làm bộ dáng không sao.
Chờ xuống xe Tiết Ly Y lén lút tìm góc vắng vẻ , đem trong miệng hai viên thuốc nhả ra trên tay , nàng khẽ cười một tiếng , coi như trân bảo đem cất vào trong ngực .
Hồ đồ ! Thuốc say xe mình chưa bao giờ nghe , giải dược hiếm như vậy nàng phải mang về núi Thanh Thành nghiên cứu kỹ , làm sao tùy tiện lãng phí?
Tiết Ly Y dùng một phần ngàn giây bội phục chính mình thông minh , sau đó dứt khoát quyết định không ngồi xe điện ngầm , trực tiếp đi bộ đi tìm trạm xe lửa , tránh cho say xe.
Nàng tập võ nhiều năm , bước chân đi nhanh hơn so với người thường rất nhiều , chẳng qua thành phố nhiều người không thể sử dụng khinh công , đến trạm xe lửa trung tâm thành phố sắc trời đã tối.
Một đường hỏi thăm đường , mới tìm được nơi bán vé , lúc này nàng đã có kinh nghiệm , trước tiên đứng nhìn người khác mua vé , sau đó tùy thời hành động. Chẳng qua là rất nhanh Tiết Ly Y phát hiện một chuyện , nơi này mua vé cần rất nhiều giấy tờ , màu sắc rực rỡ , không phải vàng bạc với ngân phiếu . Nói cách khác , trên người nàng mang tiền bạc không dùng được.
Nàng hai mắt quét nhìn bốn phía , trong lòng thầm nghĩ đối sách.
Mỗi khi nàng phát hiện thế giới bên ngoài cùng lời nói của lão Ôn đầu chênh lệch trăm lẻ tám ngàn dặm , không nhịn được nghiến răng nghiến lợi , cuối cùng đem câu " Mẹ ngươi " nuốt xuống.
Tiết Ly Y mặt mũi dử tợn chớp mắt , lại cực nhanh khôi phục hình dáng thanh thiết , ánh mắt nhìn hướng một người nữ trung niên đang gọi điện thoại , trang phục đẹp đẽ , mặt đầy hồng quang.
A~ , giống như trong sách ghi lại cướp của người giàu giúp người nghèo khó a .
" Ôi ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi , ta muốn là L , mới nhất , không phải D , tiểu Chương ta nói ngươi nga , ngươi nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này không làm xong , vậy chồng ta ở công ty ngươi ... A! "
Mẹ ngươi , lại dám ỷ thế hϊếp người.
Đang nói vênh váo văng cả nước miếng , lời nói đột nhiên chặn lại , bất thình lình bị người bóp cổ .
" " A lô , bà chủ ... bà chủ ngươi vẫn còn nghe sao .. Không có a ? Vậy ta cúp trước , một hồi ta lập tức đem nước hoa hiệu L đưa cho ngài " Tiểu chương trong đầu vừa mắng mẹ một bên vẻ mặt ôn hòa giả bộ ôn hòa.
Điện thoại di động bị Tiết Ly Y cầm ở trong tay , bà chủ mặt lộ kinh hoàng , không kêu ra tiếng , Tiết Ly Y đem nàng điểm huyệt câm.
" Không cho phép lên tiếng , ta giải huyệt cho ngươi , đồng ý nháy mắt một cái " Tiết Ly Y nói .
Ánh mắt lão thái thái nháy nháy cũng sắp thành quạt máy , không biết nàng ở đâu ra , cả khuôn mặt thịt béo run rẩy , còn phân ra tầng .
Tiết Ly Y phần lưng dựng tóc gáy , không nhịn được rùng mình một cái .
Lão thái thái sợ trên người nàng còn cất giấu hung khí gì , giải huyệt xong không đợi Tiết Ly Y mở miệng , mở miệng tự nói của cải , còn kém tè ra quần.
" Ta ta ta , ta trong túi xách có 50 ngàn tiền mặt , điện thoại di động cũng là mới nhất đưa ra thị trường 6s , ngươi cầm đi , ta chỉ cầu ngươi đừng làm tổn thương ta "
" Bớt nói nhảm , trước mặt những người đó mua vé dùng thẻ cùng giấy ngươi có hay không ?" Tiết Ly Y.
" Ngươi nói chứng minh thư ? Ngươi muốn chứng minh thư ta làm gì , cầm đi làm chuyện xấu sao, ta van cầu ngươi bỏ qua cho ta , bỏ qua cho ta đi " Lão thái thái.
" ... " Tiết Ly Y .
" Chứng minh thư ngay tại trong bóp da ta , ở trong xách tay kéo khóa bên trong " Lão thái thái.
Tiết Ly Y đem chứng minh thư lấy ra , nhìn chân mày nhíu lại đến cơ hồ có thể kẹp chết con ruồi , sau đó nàng lại nhìn lão thái thái một cái , mi mắt hơi cong , không chút tâm cơ nào cười nói .
" A , ta cảm thấy người phía trên này dễ nhìn hơn ngươi "
Khi một người đối với ngươi nói : Giấy chứng minh so với bản thân đẹp mắt là có ý gì chứ ? .
Dù sao lão thái thái cũng xù lông , ngay cả bị uy hϊếp đều quên , hét rầm lên.
" Ngươi mới xấu xí , cả nhà ngươi cả nhà ngươi đều xấu xí ! Ngươi ... "
Tiết Ly Y mắt chưa nhấc , tiện tay điểm huyệt câm , cho tới bây giờ cảm thấy thế giới im lặng như vậy.
Chẳng qua là nàng chưa kịp tới mua vé , sau lưng truyền tới một tiếng quát to.
" Có người ăn cướp a ! "
" Mọi người mau bắt nàng ! Đừng để cho nàng chạy ! "
Vốn trạm xe đang trật tự , trong nháy mắt rối loạn.
Quan Cẩn Du ở nhà ước chừng ngủ một ngày một đêm , trong lúc ăn uống đều là do Chân Thiến ở phòng ngủ Quan Cẩn Du qua lại đầu ổ gà nhẫn nhục chịu khó phục vụ , lần này đối với Quan Cẩn Du bày tỏ cảm ơn , trên đầu môi luôn nói cảm ơn .
Nàng cùng Chân Thiến từ nhỏ mặc một cái váy lớn lên , bây giờ nàng đang làm ngân hàng đầu tư , Chân Thiến làm bên trong phòng thiết kế , một khi bận rộn đều là ngày đêm điên đảo , lần này Quan Cẩn Du đi công tác cả đêm xã giao , vị này lo lắng nàng đem mình tìm chỗ chết , đem tủ lạnh nhà nàng độn đầy không nói , hai mươi năm vẫn đóng vai nhẫn nhục chịu khó làm người giúp việc.
Sáng sớm thứ hai , Quan Cẩn Du từ cư xá đi ra , đi bộ đi trạm xe lửa , nàng không phải người lạm dụng điện thoại nhìn chằm chằm vào đi dộng khi đi đường , nhìn bốn phía thành phố .
Vừa nhìn , nàng nhìn thấy người quen , nàng nhẹ nhàng " Ô " Một tiếng , cô gái trẻ tuổi nhìn thấy trước hai ngày vào buổi tối.
A không , là cô gái ốc đồng.
Nàng vẫn mặc quần áo màu xanh nhạt hôm trước , so với trước đó bẩn một ít , mặt vẫn sạch sẻ trắng nõn , nổi bật ở trong đám người . Nàng một người đứng ở đối diện , mặt không cảm xúc , xe cộ lui tới bên người nàng vội vả gào thét mà
Chính là Quan Cẩn Du cảm thấy nàng ấy sợ hãi , giống như là con nai trong rừng rậm , trong lúc vô tình xông vào nơi không thuộc về nó đô thị phồn hoa , hoàn toàn xa lạ như vậy.
Nàng nhìn không dời ánh mắt .
Mà lúc này , Tiết Ly Y thật giống như cảm thấy ánh mắt nàng , cũng nhìn lại .
Ánh mắt kia vốn trống rỗng , hiện lên khẩn cầu .
Ở đường phố ốn ào , hai người cứ như vậy cách xa ồn ào náo động.
Nhìn nhau từ xa .