Cư Nhiên Ở Cách Vách

Chương 44

Sau khi du lịch Cổ Trấn về, tâm tình Mạc Ngôn không tồi. Tâm tình Cư Nhiên…… cũng rất không tồi. Vì thế, hai bà mẹ thấy buồn bực. Đây là đã xảy ra chuyện gì tốt?

"Tiểu Nhiên…… lần du lịch này, chơi vui không?"

"Dạ? Cũng khá vui" Cư Nhiên ngồi trên sô pha trong phòng khách, biếng nhác xem tin tức về vụ gϊếŧ người.

"Ể? Có phát sinh chuyện gì tốt không?"

"Cũng vậy à mẹ" đôi mắt người đẹp nhìn chằm chằm TV cũng không di chuyển, trả lời cho có lệ.

"Vậy đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì tốt nha?" má Cư hớn hở vẻ mặt kích động.

Cư Nhiên cũng chịu quay đầu, nhìn mẹ mình, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Dù sao không phải chuyện tốt mà mẹ muốn nó xảy ra"

"Nga ~~~~~" má Cư thất vọng. Đứa con gái này thật sự một chút đáng yêu cũng không có, mình làm sao lại sinh ra nó chứ chời.

Ba Cư bên cạnh cũng đang xem tin tức vụ giết người này quay đầu lại, vẻ mặt nghi ngờ nhìn vợ nhà mình. "Làm sao vậy? Bà lại nghĩ cái gì rồi?"

"Cái gì cũng không" thất vọng, thất vọng, gọi điện thoại đi. Gọi cho ai ta? Vẫn nên gọi cho chị Mạc đi, aiz.

Vì thế ba người đều tự tìm việc mình muốn làm, bận rộn.

Nửa giờ sau.

"Cư Nhiên ~~~" ngoài cửa nghe được tiếng Mạc Ngôn.

"Tiểu Nhiên! Nhanh mở cửa, mở cửa!"

Cư Nhiên đứng lên. Đi tới mở cửa.

Ba Cư tò mò nhìn cửa.

"……" quan hệ của hai đứa nhỏ, rốt cuộc là tốt hay không tốt?

Sau khi cửa bị mở ra, Mạc Ngôn liền lăn vào. "Cư Nhiên ~~"

"Làm sao vậy?"

"Ôi má của chị. Chị muốn chết, chị muốn chết" cô gái nhào vào trong lòng kích động ồn ào: "Giọng nói như ma quỷ của má chị kìa, nếu chị không lại đây cầu cứu, về sau chị không thể nào gặp được em nữa"

"Chị nha" Cư Nhiên đỡ Mạc Ngôn, liếc mắt nhìn qua sô pha bên kia, quả nhiên phát hiện mẹ mình vẻ mặt phát sáng nhìn chằm chằm bên này. Có hơi…… đau đầu. Hửm? Đây là chuyện gì? Là mẹ mình rất tiến bộ? Hay là chính mình lạc hậu?

"Hôm nay…… muốn ngủ cùng em không?" đột nhiên mở miệng.

"Được được được!" trả lời là mẹ mình. Tuy rằng tiếng không vang nhưng gật đầu liên tục.

"……" -_-||

"Ách…… này, không tốt lắm đâu?" Mạc Ngôn đỏ mặt.

"Không tốt? Ừm, vậy chị có thể trở về tiếp tục nghe giọng nói ma quỷ của má chị"

"Ách…… cái đó, chị vẫn nên ở lại đây, ha ha"

Bên kia, ba Mạc vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa nhà mình.

"Ôi! Không chết được! Ông lo cái gì?" má Mạc không có lương tâm nói.

"Bà đó! Bà xem bà! Làm cho con bé tức giận chạy mất tiêu rồi" ba Mạc không hờn giận.

"Ông yên tâm, nó đi qua nhà Tiểu Nhiên. Tôi còn ước gì nó đừng có về đây nữa, tôi muốn nhìn xem nó trở về với ai"

"A? Bà muốn nhìn cái gì?"

"Ôi ~~ tôi nói ông già nhà ông, quên đi, tôi không muốn đả kích ông"

"?" ba Mạc nhíu mày. "Tiểu Ngôn nhà chúng ta tuổi cũng không nhỏ, bà xem có nên tìm đối tượng cho con bé hay không?"

"Khụ khụ khụ khụ……" má Mạc ngã sấp mặt lờ. "Ông già, không ngờ tôi chưa kịp đả kích ông, ông đã tới đả kích tôi"

…………

…………

Mạc Ngôn ghé vào trên giường, vẻ mặt khẩn trương nhìn phòng sách của Cư Nhiên.

Cư Nhiên ngồi trước máy tính, ngẩn người. Nhăn hai hàng lông mày, cũng không biết còn muốn cái gì.

Hai người đều thuộc tuýp người ngủ trễ, buổi tối mười một giờ, tinh thần còn sáng láng. Người ngồi trước máy tính thì ngẩn người, người đang đọc sách thì vẫn đọc sách, thời gian trong phòng giống như ngừng lại, ngoại trừ cái đồng hồ báo thức ở đầu giường kia còn có thể cho biết thời gian đang trôi, thì hầu như không thể nào nhìn ra.

Gần khuya một chút, Mạc Ngôn xem sách xong rồi, lười biếng duỗi thắt lưng, nhìn Cư Nhiên. Bóng dáng thon đẹp, tóc rất mềm mại, nhìn rất đã mắt, Mạc Ngôn để sách sang một bên, ghé vào trên giường thưởng thức Cư Nhiên, trong lòng miên man suy nghĩ. Nhìn nhìn, nghĩ nghĩ một hồi thì nhíu mắt lại ngủ mất.

Cư Nhiên ngẩn người trong thời gian rất lâu, khi phục hồi tinh thần thì đến bên giường, thấy Mạc Ngôn đang ngủ trên đó.

"……" nước miếng! Nước miếng! Không cho chảy nước miếng xuống!

Cư Nhiên nằm bên cạnh Mạc Ngôn, tắt đèn, hai mắt mở to nhìn trần nhà, trong bóng đêm nhìn không thấy hai hàng lông mày nhíu chặt của nàng. Nàng vươn tay, sờ soạng tay Mạc Ngôn, nắm trong tay, dường như vừa mới hạ quyết tâm, nắm chặt lấy.

"Ô……" cô gái bên cạnh nhẹ giọng nói một tiếng, nhưng cũng không tỉnh lại.

Sáng sớm.

Lúc Mạc Ngôn tỉnh lại, thấy Cư Nhiên đã đứng ngoài ban công, bộ dáng như ngẩn người.

Sao lại ngẩn người? Có hơi kỳ lạ. Người nào đó bò xuống giường, bắt đầu đánh răng rửa mặt. Rửa mặt xong, thấy Cư Nhiên còn đứng ngoài ban công.

Sao lại ngẩn người lâu quá vậy? Rối rắm.

"Tiểu Ngôn" Cư Nhiên đứng ngoài ban công đột nhiên hô tên Mạc Ngôn.

"Gì?"

"Lại đây"

"Để làm chi?" tuy hỏi như vậy nhưng thân thể đã mau chóng bước tới hướng Cư Nhiên.

Lúc tới gần Cư Nhiên, đối phương vươn tay, nhân lúc đối phương không đề phòng, đem Mạc Ngôn kéo vào lòng mình.

"Cư Nhiên? Em làm…… ô?"

Hôn một cách bất ngờ, Mạc Ngôn trong lúc nhất thời không phản ứng lại.

Làm sao vậy?

Trong lòng cô gái còn buồn bực liếc mắt nhìn về phía dưới, đúng, chính là sân nhà Cư Nhiên, ba Cư đang đứng trong sân, vẻ mặt dại ra, nhìn ban công bên này.

o ( ╯□╰ ) o

Ngay tại nơi này, bên trong lòng Mạc Ngôn hóa đá.

Vì thế, sau đó Mạc Ngôn không muốn xuống lầu, vì thế, Mỗ Ngôn sau đó thậm chí muốn bò sang công thượng về lại phòng mình, bị một ánh mắt lạnh lẽo của Cư Nhiên ép trở về.

"Chị nghĩ bò về là hết chuyện? Ba em đã biết, ba chị có khả năng sẽ không biết sao?"

~~~~(>_