Tháng tư, lại là thời điểm giao bản thảo. Đông Qua ngồi trong phòng Cư Nhiên, miệng biến thành như vậy 'o' .
"Bản thảo của cậu?" cầm usb trong tay, bên trong usb đã chứa bản thảo nàng muốn có lần này, nhưng Đông Qua vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.
"Đúng vậy" Cư Nhiên nhàn nhàn ngồi ngoài ban công, thời tiết hôm nay thật sự tốt, ánh nắng bên ngoài tươi sáng, rất ấm áp.
"Tiểu Nhiên cậu làm sao vậy?! Bị cái gì đả kích? Hay là 2012 thật sự đã tới phút cuối cùng?!" Đông Qua rốt cục phản ứng lại, kích động kêu to. Cầm usb trong tay, dường như muốn nhảy phốc qua nhà Mạc Ngôn.
Cư Nhiên vẫn ngồi ngoài ban công, trong tay đang cầm tách trà, ghế lật đật lay động lay động, rất nhàn nhã nói: "Bên trong usb có tiểu thuyết mới nhất tớ viết"
"Gì?!" Đông Qua lại lần nữa bị đả kích. "Oa a a a a! Là thật, là thật, là thật ư! 2012 quả nhiên là thật a a a a ~~~" chạy ra khỏi phòng Cư Nhiên.
Cư Nhiên ngồi ngoài ban công, sắp 3:30 chiều, Mạc Ngôn sắp về nhỉ? Không biết tên ngu ngốc kia sau khi đọc được tiểu thuyết mới của mình, sẽ có phản ứng gì, đến tột cùng có hiểu ý mình hay không.
Buổi chiều 4:00. Mạc Ngôn đúng giờ về nhà.
"Cư Nhiên!" đúng 4:20, Mạc Ngôn vọt tới nhà Cư Nhiên.
"Làm gì đó?"
"Vừa rồi chị nhận được điện thoại của Đông Qua. Nó chít chít mó mó nói một tràng, cũng không biết nói gì, em làm sao lại đem nó biến thành cái dạng này?" tò mò hỏi.
"Đừng để ý tên ngốc đó" vì sao? Nàng không phải là đúng giờ giao bản thảo sao? Thật sự không có tương lai.
"Nói ~~ nè ~~~" lấy lòng tới gần. "Nội dung lần này em đã viết xong chưa?"
"Viết xong" trả lời rõ ràng.
"Ừm?" lúc này đáp rất rõ ràng, với Mạc Ngôn mà nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ có hơi lớn. Nàng thậm chí có chút hiểu được, Đông Qua vì sao đột nhiên gọi điện thoại cho mình.
"Chị đang có biểu tình gì đó?"
"Tuyệt đối là biểu tình 'kinh hỉ' " nói với vẻ mặt vô liêm sỉ. "Truyện đâu?"
"……" Cư Nhiên nhìn Mạc Ngôn, đột nhiên sinh ra một ý tưởng tà ác. Vì thế cười nói: "Vì sao em phải cho chị xem?"
"Gì?!" không phản ứng lại.
"Muốn xem truyện thì trước tiên có phải nên trao đổi một cái gì đó hay không?"
"…… trao đổi?" Mạc Ngôn sinh ra một loại ảo giác. Nàng phát hiện trên đầu Cư Nhiên dường như có sừng ác ma đang dài ra. "Trao đổi cái gì?"
Cư Nhiên nói: "Ừm…… vậy đưa môi thơm lại đây đi"
"Hả hả?!" đầu đầu đầu ~~~~ đầu cháng váng ~~ nghe xong mà muốn xuất hiện huyễn cảnh.
"Không có nghe được? Em nói……" người nào đó nhàn nhã tính nhắc lại.
"Dừng dừng dừng! Chị nghe rõ rồi"
"Ờ ~~"
"Em em em! Không cho đùa giỡn tầng lớp vô sản!"
"Đúng là bởi vì cho tới giờ chưa từng đùa giỡn qua, cho nên lần này mới muốn đùa giỡn một chút" Cư Nhiên cười tà ác như trước.
"Chị chị chị! Hừ! Dù sao chị chờ đến lúc sách xuất bản cũng có thể xem!" thở phì phì nói xong, tính rời khỏi.
Cư Nhiên ngồi, nhẹ nhàng cười nói: "Hờ? Quên đi, em cũng không miễn cưỡng"
"……" Mạc Ngôn thở phì phì từ từ bước đến cửa.
Thời gian yên lặng, một giây, hai giây, ba giây.
"A a a a!" người đứng gần cửa vọt lại đây. "Cư Nhiên! Mi chịu chết đi!" hướng tới môi người nào đó hung hăng cắn xuống.
Hôn một cái rất nhanh. Người nào đó mặt đỏ lên. "Chị muốn đọc!"
"Ở trong máy tính" miệng Cư Nhiên hơi đau. Tên ngu ngốc này không thể dịu dàng một chút sao? Hôn một chút mà thôi, cần liều mạng vậy sao? Chị ấy bộ muốn cắn đứt miệng nàng hay sao thế?
Mạc Ngôn nhìn miệng Cư Nhiên có chút sưng đỏ. Cảm thấy miệng mình ra trận thiệt lợi hại.
Hờ… hở…… không thích hợp, thật sự không thích hợp ~~~
"Chị, chị đi đọc tiểu thuyết!!" rơi lệ! Đi.
Vì sao mình lại bị Cư Nhiên đùa giỡn như vậy, nàng vẫn cảm thấy Cư Nhiên tốt lắm?! Quả nhiên không thích hợp nha, quả nhiên không thích hợp!
Tiểu thuyết quá dài, trong lúc nhất thời không thể đọc hết, đến thời gian ăn cơm chiều, Mạc Ngôn đem bản copy của tiểu thuyết gửi đến mail của mình.
"Bộ tiểu thuyết em mới viết ở bên trong, tên là 'oan gia ngõ hẹp', là đam mĩ văn. Ngay folder trong cùng. Chị nếu muốn đọc thì cũng copy đi"
"Thật chứ?" Mạc Ngôn mừng rỡ.
"Thật"
"A! Thật tốt!" vui sướиɠ mở folder ra tìm truyện tên 'oan gia ngõ hẹp', gửi đến email của mình " 'oan gia ngõ hẹp'? Là thể loại chị thích nha"
"Ồ, phải không? Vậy là tốt rồi"
Mạc Ngôn đem truyện gửi mail xong liền vội vàng trở về.
Đến thời điểm nửa đêm, Cư Nhiên đến ngoài ban công chờ Mạc Ngôn, đợi không bao lâu, liền nhìn thấy cửa ban công cách vách bị người đẩy ra, Mạc Ngôn vọt ra.
"Cư Nhiên!" hưng phấn lao tới.
"Ừm?"
"Truyện 'oan gia ngõ hẹp' kia của em rất có ý tứ ~~" hưng phấn, hưng phấn.
"Hở…… chỉ có như vậy?" thật là ngu ngốc sao? Một chút cũng không có nhìn ra?
"Đúng! Chị nói, em đem sự thật trong cuộc sống viết vào đúng không?"
"Ừm" cuối cùng không phải là rất ngốc, ít nhất đã nhìn ra.
"Thì ra đây là nơi phát ra linh cảm của em nha ~~ nói, quyển sách này chị đọc đến đặc biệt kích động, tổng cảm thấy thật giống như chuyện phát sinh trên người mình, có loại cảm giác giống như đã từng quen biết"
"Ừm" bởi vì, đây chính là bản thân chị đó! -_-||||
"Bất quá chị còn chưa có đọc xong đâu, thật muốn xem tiểu công bổ nhào vào tiểu thụ nha ~~~ cuối cùng sẽ thế nào? Sẽ là HE?"
"Sẽ" mười phần tin tưởng trả lời.
"Oa! Thật tốt! Chị về tiếp tục đọc đây!"
"Mạc Ngôn" Cư Nhiên kêu Mạc Ngôn đang muốn đi vào phòng.
"Ừm? Còn gì à?"
"Sau khi chị đọc xong, có ý nghĩ gì khác không?" cắn răng hỏi.
"Ý nghĩ khác? Ừm! Tiểu công rất soái, tiểu thụ thì thật không được tự nhiên nha ~~~ vẫn truyện chị thích, còn có còn có……" người nào đó kích động nói.
"Không phải cái này, là điều khác" cau mày đánh gãy lời Mạc Ngôn. Chẳng lẽ thật sự không có cảm giác sao?
"Điều khác? Chị còn chưa có đọc hết nữa ~~"
"……" Cư Nhiên nhíu mày.
"Chị đọc xong rồi sẽ trả lời ~~"
"…… em không hiếm lạ gì câu trả lời của chị đâu đồ ngốc ạ!" a ~~~ đối loại ngốc này, quả nhiên nên dùng cầu bắc thẳng mới đúng nhỉ? Loại phương thức ám chỉ này quả nhiên không tốt!
"Nè nè…… không mang nên ăn hiếp người ta nha!"
"Ngu ngốc!" xoay người vào nhà, đóng cửa!
Vẫn nên trực tiếp đi! Đơn giản bớt việc. Cư Nhiên nghĩ.
"Nè nè! Làm gì mà đột nhiên giận vậy!" Mạc Ngôn đứng ngoài ban công, đợi trong chốc lát, cũng không thấy Cư Nhiên đi ra, buồn bực hô.
Gần đây tính tình Cư Nhiên trở nên càng ngày càng không tốt …… tuy rằng nói trước kia nàng cũng không từng thế này! Nhưng cũng không phải động một cái liền tức giận, cẩn thận sớm muộn gì có một ngày chưa già đã yếu.
Buồn bực đi vào trong phòng, ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm.
Bất quá, bộ tiểu thuyết này mặc kệ thấy thế nào, đều cảm thấy giống như đã từng quen biết. Giống như đã từng phát sinh trên chính bàn thân mình.
Mạc Ngôn đã nhịn không được muốn đọc tiếp, nhịn không được muốn trực tiếp đọc kết cục, nhưng lại nhịn xuống, sợ hãi nếu trực tiếp đọc được kết cục sẽ mất đi thú vui đọc tiểu thuyết. Vì thế nhẫn nại đọc tiếp từng chút.
Đợi cho đến lúc đọc xong toàn bộ rồi, đã là nửa đêm 12 giờ hơn. "A a a a ~~ thật là đã mắt a ~~" duỗi người còn muốn đọc thêm tiểu thuyết một chút, bất quá…… ngày mai còn đi làm, vẫn nhanh ngủ thôi.
Về phần tiểu thuyết…… bởi vì hôm qua viết nhiều cho nên hôm nay không viết, hẳn là cũng không có ảnh hưởng đi.
Nhanh ngủ đi, nhanh ngủ đi ~~.
Ngã vào trên giường Mạc Ngôn sau ba giây liền nhập mộng đẹp.
Cách vách, Cư Nhiên phẫn uất nguyền rủa trong lòng.
Ngu ngốc!! Nguyền rủa chị gặp ác mộng!!
Vì thế, Mạc Ngôn thật sự mơ thấy ác mộng.
Không biết có phải vì mình đọc tiểu thuyết quá nhập tâm hay không, ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ. Mạc Ngôn mơ thấy chính mình trở thành tiểu thụ trong bộ tiểu thuyết kia, mà Cư Nhiên lại còn trở thành tiểu công trong tiểu thuyết. Trình diễn …… một màn…… cường H. Duy nhất không giống chính là nguyên bản là tiểu thuyết đam mĩ, giờ biến thành bách hợp mà thôi. Thật sự là quắn đến trong mộng mặt đều quéo.
"Vô liêm sỉ! Em em em! Em làm gì?!"
"Ừm? Em làm gì? Chị thật sự không biết sao?" Cư Nhiên ghé vào trên người, tà tà cười. Vươn tay vào trong quần áo Mạc Ngôn, ở bên hông Mạc Ngôn, cùng với cái rốn be bé, không ngừng vẽ vòng tròn.
"Ừ ~~~" có một loại cảm giác cho tới bây giờ chưa từng biết thổi quét qua toàn thân Mạc Ngôn, làm cho Mạc Ngôn nhịn không được rêи ɾỉ. "A a ~~~ em em em, buông ra ~~~"
"Thật sự muốn em buông ra? Hay chẳng qua là thủ đoạn muốn mà còn ngại của chị?" quần áo không biết từ khi nào thì bị Cư Nhiên cởi xuống, chỉ có hai tay còn treo tay áo. Cư Nhiên bắt được tay Mạc Ngôn, đem ngón tay Mạc Ngôn để vào trong miệng mình, bắt đầu dùng đầu lưỡi liếʍ lên, chậm rãi mυ'ŧ.
"Ừ ~~~~~" đầu ngón tay truyền đến cảm giác tê dại, bọn họ nói tay đứt ruột xót, nay từ trên ngón tay truyền ra đến cảm giác cho toàn thân Mạc Ngôn. "Ô ô ~~~~ Cư Nhiên ~~~ em…… em buông …… buông ra ~~~" sắc mặt đỏ bừng rêи ɾỉ.
Cư Nhiên thật sự buông. Ngón tay lấy ra từ bên trong miệng, tạo thành một sợi tơ, mười phần da^ʍ mĩ.
Mạc Ngôn toàn thân trào ra một loại cảm giác, muốn lập tức đem người trước mặt này áp đảo, dùng hết toàn lực chà đạp nàng. Tuy rằng hiện tại bị đặt phía dưới, càng giống người bị chà đạp rõ ràng chính là nàng.
Cư Nhiên mảnh khảnh thủ dùng quần áo trói chặt tay Mạc Ngôn. Sau đó bắt đầu hôn Mạc Ngôn, đầu lưỡi ở trong miệng Mạc Ngôn không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm cho Mạc Ngôn nhịn không được liên tiếp rêи ɾỉ. Nhẹ tay xoa trước ngực.
"Oh ~~~ oh ~~~~" môi Cư Nhiên rời khỏi môi Mạc Ngôn liền đi xuống dưới tuần tra, là cái cổ mảnh khảnh, xương quai xanh xinh đẹp, sau đó là ngực, nhẹ nhàng hôn trụ ngực trái Mạc Ngôn. Đối với nụ hoa nhỏ xinh tinh tế cắn cắn.
"A a a a ~~~~ Cư Nhiên…… Cư Nhiên ~~~" ngực trái là nơi Mạc Ngôn mẫn cảm, bình thường chính Mạc Ngôn cũng không dám đụng, nay Cư Nhiên hôn làm cho cả người Mạc Ngôn bắt đầu căng cứng lên.
"Còn nói không cần…… còn nói không phải chị muốn mà còn ngại sao…… hửm?" Cư Nhiên cười khẽ, tay bỏ vào miệng Mạc Ngôn, dính đầy nước bọt, sau đó cười tà, sờ hướng về hai chân Mạc Ngôn.
Thuận lợi thần kỳ……
"A a a a a ~~~~ Cư Nhiên ~~~ ô ô…… Cư Nhiên ~~~"
Sau tình cảnh đó liền bắt đầu mơ hồ. Chỉ có thể mơ mơ màng màng biết mình ở trong mộng mặt là high.
"Oa a a a a ~~~ Cư Nhiên!!" sau đó Mạc Ngôn liền kêu to từ trong mộng tỉnh lại. Mở to mắt, nhìn trần nhà trong phòng.
Nằm mơ?! Nàng mở to hai mắt ngốc lăng lăng nghĩ.
Tuy rằng là nằm mơ, nhưng thân thể đến bây giờ còn cảm giác. Càng thêm quỷ dị là Mạc Ngôn thấy phía dưới có cảm giác dính dính ~~~~o(﹏)o~~~ .
Nằm mơ , là mộng xuân, mộng xuân cùng Cư Nhiên, còn sắp high trong mộng…… cái kia ……
o(﹏)o không cần a ~~~~.
Mạc Ngôn từ trên giường nhảy xuống dưới.
Vì cái gì lại như vậy, vì cái gì lại như vậy?! Không đúng, không đúng !! Quả nhiên là không đúng ! Quỷ dị nhất là nàng lại cảm thấy đây là một giấc mộng đẹp?!! Không đúng, không đúng, không đúng!!!
Đây là ảo giác, ảo giác, ảo giác ~~~ (lặp lại vô hạn ~~)
Nàng giống như…… nàng giống như…… nàng nàng nàng…… giống như…… ừm…… gì nhỉ ……
"Ô ô ô ~~~~ vì sao lại như vậy ~~~~"
Lúc này là rạng sáng 5:00, tháng tư, mới năm giờ thôi đã muốn sáng chưng. Tâm tình Mạc Ngôn, cực kỳ rối rắm ~~~~