Sáng ngày hôm sau, là một ngày trời nắng đẹp. Lúc Mạc Ngôn mở mắt, liền thấy Cư Nhiên ngồi bên giường nhìn mình không chớp mắt.
"Oa a!" hết hồn mạ ơi! Bắn lên khỏi giường. "Cư, Cư Nhiên?! Em vì sao……" cầm chăn nói không ra lời.
"Đã sắp 9:00, gọi di động thì chị tắt máy, em tới tìm chị, mẹ chị để em lên gọi chị rời giường" Cư Nhiên ngồi trên giường Mạc Ngôn, nhàn nhã nói.
"À à…… em kêu chị dậy là được, ngồi bên giường chị như vậy làm gì?!" Mạc Ngôn luống cuống. sáng hôm nay đem đến cho nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ. Nghĩ đến bộ dáng ngủ chảy ke của mình bị người ta nhìn thấy, nghĩ mà muốn chết.
"Em kêu chị, khẳng định chị sẽ rời giường sao?" vẻ mặt khinh bỉ.
"……" biết mình là người đã ngủ thì không tình nguyện dậy, chột dạ cúi đầu.
Cư Nhiên rút ra tờ khăn giấy trên tủ đầu giường đưa cho Mạc Ngôn.
"Làm gì?"
"Chị chảy nước miếng, lau đi"
"……" Mạc Ngôn tiếp tục cuống.
"Trên gối đầu cũng lau đi, cũng chảy dính ra đó"
"……" Mạc Ngôn cuống, Mạc Ngôn cuống muốn chết. "Chị chị chị…… không cần em lo" lau lau lau, lau lẹ nào.
Rời giường thay quần áo, mặc Bra.
"……" Mạc Ngôn dừng lại. "Em không nên nhìn chị, làm chị ngượng đó"
"Có gì mà ngượng? Em cũng không phải con trai" Cư Nhiên cười nói.
"…… Chị…… tuy rằng nói như thế……"
"Nhanh lên đi" Cư Nhiên thúc giục.
"…… ờ" không thể để ý! Không thể để ý! Nhanh lên thì được rồi.
Cởϊ áσ ngủ, mặc nhanh bra. Oa a a! Quả nhiên vẫn cảm giác được tầm mắt sau lưng! Này này này…… có gì đẹp, nàng có Cư Nhiên không phải cũng có sao?! Chẳng lẽ độc xà kia có đam mê đặc biệt?!
"Em nói……" Cư Nhiên thưởng thức nửa thân trên của Mạc Ngôn, trêu chọc nói: "Thật không ngờ ngực của chị thật lớn đó"
"!" oanh! Mặt Mạc Ngôn hoàn toàn đỏ. Ôm ngực mình, quay đầu nhìn chằm chằm Cư Nhiên hung tợn nói: "Cô cô cô! Quay đầu qua bên kia, quay ngay!"
Cư Nhiên cười xấu xa quay đi. Mạc Ngôn đỏ mặt nhanh chóng thay quần áo.
Rốt cục đem tất cả chuẩn bị tốt. Mạc Ngôn đỏ mặt xuống lầu, Cư Nhiên đi theo phía sau Mạc Ngôn, mỉm cười.
"Tiểu Ngôn? Mặt của con sao hồng quá vậy? Sinh bệnh?" ba Mạc đang ngồi phía dưới ăn điểm tâm.
"Con…… không……" Mạc Ngôn không biết nên giải thích thế nào cho trôi chảy.
"Ông lo ăn điểm tâm của ông đi ông già! Vừa mới rời giường, người nào mặt không đỏ, mặt của ông không phải cũng giống đít khỉ sao?" má Mạc một bên lải nhải.
"A a! Đúng đúng……" Mạc Ngôn vội vàng gật đầu, lần đầu tiên phối hợp với má mình.
Ba Mạc: "……"
Bởi vì một lát nữa còn đi tiệc, nên Mạc Ngôn chỉ uống qua loa ly sữa cho bữa sáng.
"Má, con đi đó nha"
"Ờ, đi đi. Trên đường cẩn thận"
"Dạ!"
Hai người đến nhà hàng, bên đó bọn Đông Qua đã sớm chờ.
"Tiểu Nhiên! Bên này bên này" vừa mới đi vào cửa nhà hàng, chợt nghe thấy tiếng Đông Qua. Mạc Ngôn nhìn qua nơi phát ra tiếng.
Mạc Ngôn thấy mấy người lần trước từng đến nhà Cư Nhiên. Hai người con trai, ba cô gái.
"Đi thôi" Cư Nhiên bên cạnh nói.
"Ờ" Mạc Ngôn ngoan ngoãn theo sau Cư Nhiên.
"Oa a a! Tiểu Nhiên, cậu cũng mời tách trà tới sao?! Thật không dễ dàng" Đông Qua nhìn Mạc Ngôn, thổn thức nói.
Mạc Ngôn: "……"
"Đông Qua cậu không cần như vậy. Dọa người là xấu nha" Dương Hiệp Tư ngồi bên kia mở miệng nói.
Có lẽ là bởi vì duyên cớ là Mạc Ngôn khá baby, cho nên rất khó làm người ta liên tưởng đến tuổi của nàng. Tuy rằng nơi này một đám người ở đây so với mình nhỏ tuổi hơn, nhưng Mạc Ngôn vẫn cảm thấy…… mình có cảm giác bị anh chị ăn hϊếp.
Bạn bè của Cư Nhiên, quả nhiên đều cùng một đức hạnh như Cư Nhiên.
"Được rồi được rồi! Trước tiên đừng nói nữa, ngồi xuống đi, đói chết tớ rồi!" Lâm Tiểu An cười tủm tỉm kéo Mạc Ngôn ngồi xuống. Ách…… người Cư Nhiên quen biết, một đám đều tự nhiên quá nhỉ. Rùng mình một cái.
Đoàn người ngồi vào bàn.
"Gọi cơm gọi cơm……" Đông Qua ồn ào gọi cơm.
"Tiểu Ngôn! Chị muốn ăn cái gì? Nè nè! Nhà hàng này món nào ăn ngon nhất?" Lâm Tiểu An đang cầm thực đơn hỏi Mạc Ngôn.
"Ể? Chị cũng không biết, chị, không thường đến" loại nhà hàng này bình thường đều đắt tiền hù chết người, Mạc Ngôn thuộc loại người thường nhận lương ít, sao có thể thường xuyên đến.
"Ôi chao?! Sao? Ở ngay thành phố này mà không biết nhà hàng đặc sắc này ~~ dân dĩ thực vi thiên a, dân dĩ thực vi thiên!" kích động nói.
(dân dĩ thực vi thiên: dân lấy đồ ăn làm quan trọng nhất – ngạn ngữ Trung Hoa)
"…… Ha ha……" này, ai nói ở ngay thành phố này thì nhất định phải biết nhà hàng này?
Kết quả gọi một mâm cơm cũng tốn không ít thời gian.
Bọn con trai bên kia đã không kiên nhẫn. Ồn ào muốn ăn cơm. Bởi vì đều là người có học, cho nên nói rất nhã nhặn. Mạc Ngôn nghĩ nếu là bạn học của mình, phỏng chừng phải lật bàn luôn rồi. Tuy rằng bạn bè của nàng trên cơ bản đều là nữ. Vương Nhất là thợ chụp ảnh, Ngô Minh Hải cùng Cư Nhiên là đồng nghiệp, công việc hai người có quan hệ nhiều không kể xiết, cho nên có vẻ có thể nói chuyện được. Dương Hiệp Tư là trợ lý của Vương Nhất, một bên oán giận với Cư Nhiên hành vi áp bức bóc lột của Vương Nhất.
Lâm Tiểu An là nhân viên công ty đau khổ, cùng Đông Qua bên cạnh ôm đầu khóc rống, nói đơn giản là mình ở công ty tăng ca linh tinh thế nào.
"Sau đó a a a! Bà có biết không! Sếp của tui có lần ép tăng ca đến gần 4 giờ sáng! Bà nói đây có phải là cuộc sống của con người không a a a!" Lâm Tiểu An kích động.
"Tui cũng vậy, tui cũng vậy! Mỗi ngày không nghỉ ngơi đủ còn bị công việc hành muốn chết! Lại, lại còn gặp thể loại tác giả không chịu giao bản thảo giống Tiểu Nhiên! Thật sự một chút cũng không biết lo lắng cho đám biên tập tụi tui! Bà nói tui làm việc bán sống bán chết bộ dễ dàng sao a a! Thêm đồ ăn thêm đồ ăn! Hôm nay tui nhất định phải ăn sập túi nó!!"
"Không phải nói lần này mấy người mời khách sao?" Cư Nhiên một bên lành lạnh nói.
"Câm miệng! Đồ bại hoại kiếm đồng tiền lớn cướp đoạt quyền lên tiếng!" Đông Qua kích động.
"……" mặc kệ bọn con trai thảo luận chuyện gì, bọn con gái vẫn nói chuyện của mình như cũ, cũng không phải điều Mạc Ngôn có thể lý giải, tốt nhất nên im miệng. Mạc Ngôn ngoan ngoãn ngồi kia ăn đồ ăn trước mặt mình, im lặng không mở miệng.
Đông Qua ồn ào muốn thêm đồ ăn. Không nhiều, trên bàn rõ ràng đã có rất nhiều món đó ……o[╯□╰]o.
Vì thế tiếp tục gọi món. Thật sự lãng phí a……
"Chị ơi, là thế này, thực khách tổ chức sinh nhật ở nhà hàng chúng em, có thể được tặng một phần thịt nướng đặc biệt của nhà hàng chúng em" biết hôm nay là sinh nhật Cư Nhiên, nhân viên nhà hàng cười tủm tỉm cầm thực đơn, đứng bên cạnh nhóm người nói.
"Quá đã quá đã!" Đông Qua kích động. "Thịt nướng!"
"Nhưng mà…… nhà hàng chúng em có một trò chơi nhỏ" người nhân viên cười tủm tỉm nói: "Muốn nhận được thịt nướng, thực khách tổ chức sinh nhật phải hôn môi với người yêu 1 phút"
"Oa a!"
"Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ!" lần này ngay cả Dương Hiệp Tư cũng kích động lên. Bọn con trai rất hứng thú nhìn Cư Nhiên.
"Nga? Hôn môi? Cùng ai?" người bị nhìn rất nhàn nhã quay đầu, nhìn Đông Qua, nhướn mi. "Cùng cậu?"
"Oa a a! Đáng ghét! Tớ không thêm hôn môi cùng độc xà đâu!" vội vàng bày ra tư thế né tranh ác linh.
"……" Cư Nhiên quay đầu nhìn mấy người còn lại.
"Tớ không muốn! Nụ hôn của tớ muốn lưu lại cho chồng tương lai nha!" Lâm Tiểu An vội vàng lên tiếng.
"Đừng nhìn tớ!" Dương Hiệp Tư nói, dừng một chút còn nói: "Cũng đừng nhìn Vương Nhất" Vì sao không thể nhìn Vương Nhất? Mạc Ngôn tò mò, nhìn vẻ mặt Vương Nhất nhợt nhạt tươi cười, nhất thời hiểu được một ít. Gần quan được ban lộc a……
"Sao lại không được?" Cư Nhiên nhàn nhã uống một ngụm đồ uống trước mặt. Ý tứ là nói: nếu không thì không có thịt nướng.
"Tớ không cần! Tớ muốn thịt nướng! Tớ muốn thịt nướng! Thịt nướng thịt nướng thịt nướng ~~~" Đông Qua gần như oán niệm.
-_-|||||
Đông Qua đột nhiên quay đầu nhìn Mạc Ngôn. "Có!" vẻ mặt kinh hỉ.
"Gì?!!!" Mạc Ngôn đột nhiên có loại cảm giác nguy cơ trinh tiết khó giữ.
"A! Thịt nướng!" Lâm Tiểu An cũng nhanh chóng quay đầu, nhìn Mạc Ngôn vẫn rất im lặng. Thiếu chút nữa chảy nước miếng. Thịt nướng a ~~ thịt nướng! Chúng ta đến đây.
"@#*……"
"……" Nha nha nha! Tui không phải đồ ăn a! Xin đừng nhìn tui như vậy!!
"Tiểu Ngôn, thịt nướng của chúng em hoàn toàn dựa vào chị" Đông Qua vẻ mặt kỳ vọng.
"Tui không cần!" Mạc Ngôn không chút suy nghĩ cự tuyệt. Vì sao phải hy sinh nàng nha! Nàng cũng không muốn ở nơi đông người hôn môi nhau nha! (vấn đề trọng điểm hình như không phải điều này?)
"Tiểu Ngôn, đến đây đi, đến đây đi! Miệng dính miệng là xong, thật sự một chút trở ngại cũng không có!!" dụ hoặc dụ hoặc.
"……" Mạc Ngôn nhìn đôi mắt đầy sao của Lâm Tiểu An không nói gì. Nếu vậy sao mấy người không làm đi!
"Thịt nướng ~~~~" Đông Qua oán niệm càng sâu.
"……" Mạc Ngôn trầm mặc. Cầu cứu nhìn Cư Nhiên.
"Em không sao cả, nếu chị sợ thì sẽ không chơi" Cư Nhiên không sao cả nói.
"Chị…… này, chị không sợ!" chột dạ, chột dạ.
"Nga? Nói như vậy là chị đồng ý ?" Cư Nhiên nhìn về phía nàng.
"Ách……"
"Nữ cùng nữ hôn môi cũng có thể chứ?" Dương Hiệp Tư đã hoàn toàn không nhìn tới nội tâm giây dụa của Mạc Ngôn, kích động nhân viên đứng kế bên.
"A…… cũng có thể" nhân viên nhà hàng buồn cười trả lời.
"ok! Vậy bắt đầu đi. Mau mau mau! Hành động hành động! Mau lên!"
"Uy uy……" Mạc Ngôn giãy dụa, nàng còn chưa có đáp ứng đó?!
"Ok ok! Hôn đi" bọn con trai có hành vi giúp vui.
"o[╯□╰]o" A a a! Mạc Ngôn đứng nơi đó nhìn Cư Nhiên. Vì sao lại biến thành như vậy a a a! Tuy rằng Cư Nhiên trước kia cũng hôn nàng! Nhưng…… nhưng…… hiện tại đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra a, đến cuối cùng có ai có thể trả lời nàng vì sao lại biến thành như vậy a a a!
"Chuẩn bị tốt rồi chứ?" Cư Nhiên nhìn Mạc Ngôn, thản nhiên hỏi.
"A…… nga…… na na kia…… liền…… bắt đầu đi……" loại chuyện lộn xộn này vì sao mình lại đáp ứng a?! Hỗn loạn hỗn loạn.
o[╯□╰]o quên đi quên đi! Cứ như bọn họ nói, chẳng qua chỉ là miệng dính miệng chút thôi! Chỉ là lần này thời gian dài hơn một chút! Với nước ngoài, đây đều là nghi thức xã giao! Không có việc gì không có việc gì !
"……" Mạc Ngôn hít sâu. "Tốt lắm! Bắt đầu đi!" ngẩng đầu, dâng miệng lên.
Cư Nhiên cười đứng lên, đi tới bên người Mạc Ngôn, lấy tay nhẹ nhàng nắm thắt lưng Mạc Ngôn, khẽ cười nói: "…… em sẽ không khách khí"
"Ok ok! Bắt đầu đi!" đám bạn bất lương đều lấy điện thoại ra xem kịch vui.
"Chuẩn bị! Bắt đầu!"
Mạc Ngôn chỉ cảm thấy bàn tay bên hông căng thẳng, môi Cư Nhiên cứ vậy đặt trên môi Mạc Ngôn.
Một cỗ điện lưu lẻn vào thân thể Mạc Ngôn. Đầu óc Mạc Ngôn trong nháy mắt trống rỗng. Chỉ cảm thấy có đôi môi mềm mại dịu dàng đặt lên môi mình, cảm giác thật sự…… mất hồn a ~~~
Đây chính là môi Cư Nhiên a!! Lần trước ở trong xe là dưới tình huống bị tính kế…… chỉ là nhẹ nhàng hôn một chút rồi rời khỏi, Mạc Ngôn không kịp thể nghiệm. Lần này mới biết được thì ra môi Cư Nhiên mềm mại quá.
Ý thức bắt đầu mơ hồ …… một phút đồng hồ…… sao dài vậy? Giống như vĩnh viễn trôi không hết.
Mạc Ngôn dần dần mềm xuống. Sau đó……
"Ngô ngô!!" cô gái có ý thức mơ hồ đột nhiên mở to hai mắt! Ý đồ giãy dụa.
Đầu lưỡi! Đầu lưỡi đầu lưỡi! Đầu lưỡi Cư Nhiên dám với vào đến đây a a! o[﹏]o
Mạc Ngôn không ngừng giãy dụa.
"Đừng dừng đừng dừng! Thời gian còn chưa hết! Vẫn còn ba mươi giây!!" cũng không biết là ai ở bên cạnh kêu như vậy.
"Ngô ngô……" Mạc Ngôn bị Cư Nhiên ôm gắt gao, đôi môi dán gắt gao. Đầu lưỡi Cư Nhiên luồn vào miệng Mạc Ngôn, nhanh chóng bò lên đầu lưỡi Mạc Ngôn.
"Ngô ngô ngô ~~~" đầu lưỡi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Mạc Ngôn nhịn không được phát ra tiếng rêи ɾỉ. Toàn bộ thân thể đều nóng lên.
"Oa a a! Quá kịch liệt nha!" lại không biết là ai kêu nữa.
Cư Nhiên ôm Mạc Ngôn như trước, hôn càng thêm kịch liệt. Đầu lưỡi quấn quít, bắt đầu thật sự mυ'ŧ, như muốn đem Mạc Ngôn mυ'ŧ vào.
Mạc Ngôn cảm thấy mình nên cản nước miếng lại. Đầu lưỡi muốn trốn tránh, nhưng Cư Nhiên hoàn toàn không có cho mình cơ hội. Gắt gao quấn quít lấy. Trái tim đập 'bùm bùm' nhanh trước nay chưa từng có.
"Ngô ngô ngô ~~~" Mạc Ngôn cả người bủn rủn. Một phút này…… sao còn không chưa trôi qua nữa a! Một phút này, quá dài quá dài! Thắt lưng mình nếu không bị Cư Nhiên ôm, nàng nhất định sẽ tê liệt ngã xuống. Nếu không nhanh chóng tách ra…… nàng sẽ nghẹt thở chết!!
"3……2……1! Đã hết giờ!" có người hô như vậy.
Cư Nhiên rốt cục buông Mạc Ngôn mềm yếu ra. Sau đó……
Chời ơi! Lúc miệng các nàng rời khỏi nhau, thế nhưng còn tạo ra sợi chỉ bạc?!
"Khụ — khụ –" mặt Mạc Ngôn đỏ lên! Không…… không mặt mũi gặp người a a a!
"Chị không sao chứ?" Cư Nhiên ôm Mạc Ngôn hỏi. Dường như một chút cũng không để ý.
"Em…… em…… em……" Mạc Ngôn đỏ mặt lên án Cư Nhiên. "Vì sao em đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng chị?!" Còn như vậy như vậy như vậy như vậy?!
"Thật xin lỗi, nhất thời không chú ý đi vào" biểu tình kia một chút cũng không phải là bộ dáng xin lỗi.
Mạc Ngôn: "……" hôm nay số lần nàng cạn lời có vẻ nhiều.
"Các vị, thịt nướng của mọi người" nhân viên bưng lên một mâm thịt nướng.
"Oa a! Thịt nướng!"
"……" Mạc Ngôn nhìn chằm chằm bàn thịt nướng kia. Cái hôn kia chính là hôn lưỡi trong truyền thuyết đi? Hôn lưỡi…… nàng là lần đầu tiên……
Thịt nướng…… không nói gì hỏi ông trời…… thế nhưng vì một mâm thịt nướng…… nàng liền đem chính mình bán đi ~~~~(>_