"Tiểu Ngôn, tối nay tớ ngủ cùng cậu được không?" lúc ăn cơm tối, Trầm Li hỏi Mạc Ngôn.
"Quáo? Đương nhiên là ngủ cùng tớ rồi!" Mạc Ngôn trả lời đương nhiên, trái tim lại 'thình thịch' đập cực nhanh.
Trầm Li nở nụ cười. Tươi cười không biết vì sao có chút khổ sở.
Buổi tối mười một giờ. Hai người còn chưa ngủ. Cùng nhau ngồi trước máy tính xem anime.
Trầm Li ngáp một cái.
"Mệt rồi hả?" Mạc Ngôn quay đầu hỏi.
"Ừm. Đúng vậy"
"Vậy ngủ đi" tắt anime đi, nói.
"Nga. Cùng nhau ngủ?" cười nói.
"Ừm" Trầm Li lên giường. Mạc Ngôn còn xem máy tính. Ngồi trước máy tính, Mạc Ngôn theo thói quen tính xem trang web kia của Bặc Toán Tử.
"Hửm?" độc xà kia không nhắn lại? Hôm nay làm sao vậy?
Mạc Ngôn buồn bực đóng trang web, sau khi nhấn nút Shut down, lại vội vàng chạy ra ban công.
"Khuya khoắt, bên ngoài lạnh như thế, Tiểu Ngôn cậu còn ra ngoài làm gì?" Trầm Li chui trong chăn hướng tới Mạc Ngôn ngoài ban công hô.
"Không có việc gì! Chỉ muốn nhìn xem tối nay có sao không" cô gái ngoài ban công chạy vào, lạnh run.
"Vậy cậu có thấy được không?" Trầm Li cau mày, hỏi.
"Không có. Mùa đông quả nhiên không phải mùa ngắm sao" nhanh chóng chui vào chăn.
"Ai nha! Lãnh muốn chết"
"Hì hì……[* v *]"
Trầm Li ôm Mạc Ngôn. "Tiểu Ngôn……"
"A?"
"Nếu về sau tớ lập gia đình, cậu có đau lòng không?" nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên có! Không phải cậu đã nói chờ tớ năm năm sao? Hiện tại mới hai năm! Nhanh vậy đã hồng hạnh ra tường?" Mạc Ngôn cắn một ngụm lên vai Trầm Li.
"…… cậu thật sự sẽ đau lòng vì tớ sao?" Trầm Li không phản ứng mà hỏi như vậy.
"Đương nhiên là thật! Tiểu Li cậu gần đây sao luôn nói như vậy?"
"…… Tiểu Ngôn" Trầm Li ôm chặt lấy Mạc Ngôn.
"Sao nào?"
"Tớ thích cậu…… tớ thật sự rất thích cậu…… tớ thật sự thật sự rất thích cậu…… tớ muốn cùng cậu sống chung, nếu có thể, tớ muốn cùng cậu vĩnh viễn cùng một chỗ"
Mạc Ngôn bị ôm lấy hồng thấu mặt.
"Tớ cũng thích cậu a" thản nhiên nói.
"Nếu, chúng ta có thể cùng một chỗ thì tốt rồi" sau khi nói xong những lời này, Trầm Li không nói nữa. Mãi thật lâu thật lâu về sau, nghe thấy tiếng hở đều đều của Mạc Ngôn, Trầm Li mới nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ngôn…… cậu nói…… vì sao tớ là nữ…… hoặc là vì sao cậu không phải là nam?"
Sáng sớm mùa đông Mạc Ngôn cực kỳ không thích rời giường, có thể nói là thật muốn cả ngày đều nằm trong chăn.
Bất quá, Trầm Li là loại người vừa đến 7:45 tuyệt đối tỉnh dậy, sau đó tám giờ nhất định sẽ rời giường, sinh vật đúng giờ từng làm cho Mạc Ngôn cùng toàn bộ mọi người ở ký túc xá xấu hổ.
Sáng hôm nay, tất nhiên cũng không ngoại lệ. 8:00 vừa điểm, Trầm Li liền đứng bên giường lôi Mạc Ngôn rời giường.
"Để tớ ngủ nửa giờ nữa đi ~~"
"Không được! Rời giường!"
"20 phút" cò kè mặc cả.
"5 phút"
"15 phút ~~~" tiếp tục cò kè mặc cả.
"4 phút"
"10 phút, không thể nhiều hơn!"
"Được! Mười phút thì mười phút"
"……"
"……" Mạc Ngôn cả người chui trong chăn, gì cũng không lộ ra. Trầm Li ngồi bên giường ngẩn người, gì cũng không nói.
10 phút sau.
"Tiểu Ngôn,10 phút đã qua" nhẹ giọng hỏi người trong chăn.
"Ừm ~~~" mềm nhũn đáp một tiếng.
Giao tình nhiều năm nên hiểu được, tiếng 'ừm' này của Mạc Ngôn, chính là tiếng vọng lại theo bản năng khi nàng ngủ, chứ căn bản là nàng không tỉnh.
"Tiểu Ngôn…… cậu thích hàng xóm của cậu sao?" lại qua thời gian rất lâu, Trầm Li lại mở miệng nói.
"Ừm……" còn không tỉnh ngủ ư?!
"Rời giường!!" thô lỗ giúp người trên giường.
"Oa a a a! Không cần!"
"Rời giường! Rời giường!"
"……" Mạc Ngôn vẻ mặt oán niệm ngồi trên giường.
"Tiểu Ngôn, cậu thích hàng xóm của cậu sao?" Trầm Li lại hỏi lần nữa.
"Đầu óc cậu bị co rút hả! Làm gì có khả năng? Cái tên chết tiệt đó à?!" này mới là phản ứng tỉnh hẳn. Bất quá sau khi Mạc Ngôn thốt ra, lại nghĩ đến khi mình bệnh, đối phương còn chăm sóc cho mình…… Ách! Kỳ thật cái tên kia cũng không phải khốn kiếp lắm! Được rồi được rồi! Kỳ thật cũng không khó ưa như vậy. "Ách…… hiện tại tên đó không quá khó ưa! Nhưng mà tuyệt đối sẽ không thích!"
"Hình như ……" Trầm Li nhìn Mạc Ngôn, không hề nói.
"Cậu muốn nói gì?" nghi hoặc.
"…… không có gì" nhưng nàng giống như rất thích cậu. Cũng không nói ra, là vì mình có tư tâm đi.
"Cậu sao vậy! Đột nhiên lại không nói nữa" chu miệng. Mặc quần áo.
"Tiểu Ngôn, nếu về sau tớ lập gia đình, cậu có đau lòng không?"
"Sao cậu lại nói vậy!"
"……"
Trầm Li đến đây ba ngày, ba ngày này, Trầm Li dường như vẫn hay nói những lời này. Sau ba ngày, Trầm Li phải về. Mạc Ngôn đưa nàng đi.
"Tiểu Ngôn, nếu về sau tớ lập gia đình, cậu có đau lòng không?" nàng lại nói những lời này lần nữa.
"Sẽ nha! Tiểu Li, cậu sao vậy? Vì sao luôn hỏi mấy câu này?" Mạc Ngôn nhìn Trầm Li trước mặt, vẻ mặt khó hiểu.
"Bởi vì…… tớ không muốn làm Tiểu Ngôn khổ sở, bởi vì tớ hy vọng nghe được Tiểu Ngôn nói…… nói cậu sẽ không đau lòng" Trầm Li nhìn mặt Mạc Ngôn, tươi cười sáng lạn, giống như hoa mùa hè. Lệ máu, nhưng ngắn ngủi, lướt qua giây lát.
"Tiểu Li…… cậu làm sao vậy?" Mạc Ngôn vươn tay nắm lấy bả vai Trầm Li.
Trầm Li lại vươn tay, hung hăng ôm Mạc Ngôn vào lòng. "Tiểu Ngôn…… vì sao cậu lại là nữ? Vì sao tớ không phải nam?! Tiểu Ngôn…… tớ rất thích cậu, muốn vĩnh viễn cùng cậu sống chung, muốn ôm cậu, muốn nhìn bộ dáng cậu ngủ, muốn làm cơm cho cậu ăn, nhưng Tiểu Ngôn …… tớ muốn lập gia đình ……"
"Ờ?!" Mạc Ngôn cứng ngắc trong lòng Trầm Li. Nàng dường như nghe thấy, có cái gì đó 'răng rắc' một tiếng "…… cái gì? Tiểu Li…… cái gì?"
"Tớ muốn lập gia đình …… Tiểu Ngôn, tớ muốn lập gia đình …… tớ không thể chờ cậu. Tớ muốn lập gia đình ……" Trầm Li ôm Mạc Ngôn, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Mạc Ngôn cứng ngắc nặn ra một nụ cười. "Ha ha a…… cậu…… gạt tớ"
"Tiểu Ngôn…… tớ không lừa cậu…… tớ đã thỏa hiệp …… tớ muốn lập gia đình ……"
"……" Mạc Ngôn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Trầm Li trước mặt, tươi cười trên mặt cứng ngắc. Không biết tươi cười này nên thu hồi thế nào, cũng không biết tươi cười này nên khuếch tán thế nào.
…………
"Nếu có một ngày, cậu không muốn chờ tớ, tớ cũng không trách cậu, nhưng cậu nhất định phải nói cho tớ biết, tuyệt đối không thể gạt tớ!"
"Ha ha…… Tiểu Ngôn cậu sẽ không đau lòng?"
"Tớ nha! Cho dù có đau lòng, cũng sẽ tươi cười chúc phúc cậu"
…………
Những lời này là chính mình nói, lúc ấy nói hào khí vạn trượng, nay như thế nào cũng không tài nào nói ra câu 'chúc phúc cậu' kia. Chỉ có thể đứng cứng ngắc như vậy.
Mùa đông năm nay…… gió quá lớn, trời rất lãnh. Lạnh đến mức nàng cười không nổi.
…………
…………
Đông Qua nhận được một tin nhắn, là Cư Nhiên nhắn: Yo! Gần đây hình như thất tình, tâm tình không tốt. Cho nên không tính viết văn, cậu không cần tới nhà tìm tớ.
'Ba!' Đông Qua hung hăng vỗ bàn. 'Bá' đứng thẳng khỏi ghế.
"A? Làm sao vậy?" là thanh âm vô tình.
Sắp đến cuối năm, ban biên tập vẫn trước sau như một, ngược lại cũng vì cuối năm càng thêm bận rộn. Tất cả mọi người tụ thành một đống, nhìn chằm chằm đôi mắt đen thui cùng khí thế hắc ám vô tình.
"Không có việc gì! Bạn họ của em vừa nhắn tin cho em, giờ em lập tức đến nhà nàng một chuyến"
Chúng ta trở lại ba ngày trước –
Cư Nhiên tâm tình cực kỳ không xong, trước khi ngủ, Cư Nhiên chạy đến ban công xem Mạc Ngôn bên kia, phát hiện đối phương sớm đã tắt đèn, bên trong cửa sổ một chút ánh sáng cũng không có.
Tên ngu ngốc này hôm nay ngủ sớm quá.
"Ngu ngốc! Ngủ sớm thế sẽ mơ thấy ác mộng" người bạn gần nhất đã ngủ sớm như vậy. "Cho dù có ngủ sớm, cũng sẽ không trở nên thông minh"
Nguyền rủa ác độc.
Tâm tình không tốt sẽ tìm người trút giận, vì thế, người bạn thâm giao nhiều năm kiêm biên tập liền gặp nạn. Sau khi nhắn tin, Cư Nhiên bắt đầu quang minh chính đại nhàn hạ.
"Cư! Nhiên!" cửa phòng bị người ta hung hăng đẩy ra. Đông Qua với đôi mắt đen xuất hiện ở cửa phòng Cư Nhiên. "Cư Nhiên cậu đang ngủ?! Bản thảo đâu? Văn đâu? Cậu viết được bao nhiêu?! Rời giường rời giường rời giường!"
"Cậu lo cái gì?! Bộ bị học lại à?!" tâm tình Cư Nhiên khó chịu, phút chốc dựng thẳng dậy tiến đến phía Đông Qua.
"Cậu làm gì dữ vậy!" Đông Qua đứng một bên, bày ra bộ dáng con dâu nhỏ bị ăn hϊếp.
Cư Nhiên tuy rằng độc xà, nhưng từ đến đều không hung dữ với ai, cho dù chọc nàng tức giận, nàng cũng chỉ nhìn mi với vẻ mặt tiếu lí tàng đao, nhiều nhất chính làm cho mi ngay cả chết thế nào cũng không biết mà thôi. Nói chuyện lớn tiếng giống hôm nay, Đông Qua cũng chưa từng gặp qua.
"Không cho bày ra bộ mặt như vậy với tớ!" a a! Quả nhiên chịu không nổi bộ mặt ngu ngốc.
"Vậy cậu hứa sẽ không dữ với tớ nữa!" con dâu nhỏ.
"Ok ok ok. Cậu mau dẹp đi! Tớ nhìn chịu không nổi"
"Sau đó nhanh chóng giao bản thảo, chịu khó viết văn, tốt nhất một tháng có thể có cả hai series" được một tấc lại muốn một thước nói.
"Cậu có biết cái gì là mơ mộng hão huyền không?"
"Chính vì cậu không biết lấy lòng người ta cho nên lần này mới bị thất tình!" thở phì phì nói.
Hai đạo ánh sáng lạnh gϊếŧ qua. "……" thật sự mát mẻ a ~~
"Uy uy uy! Đừng dùng chiêu này a! Cho dù tớ chết, văn của cậu cũng phải viết xong!"
"Cậu không bỏ qua cho tớ"
"Cậu viết xong trong đêm nay, tớ lập tức bỏ qua cho cậu"
"@#¥%……"
"@*¥……"
Cứ ép buộc như vậy một ngày. Hôm sau, Cư Nhiên dưới sự bám riết không tha của Đông Qua, bắt đầu viết văn.
"Cậu rõ ràng nói lần này sẽ giao bản thảo đúng theo kế hoạch, sắp tới hạn chót, cậu thì cái gì cũng chưa viết?!" Đông Qua ở bên cạnh lớn tiếng ồn ào.
"Câm miệng! Cậu nói thêm câu nữa tớ lập tức không viết"
"@#&……" không ngừng lầm bầm.
"……" Cư Nhiên rất muốn lấy cây bút, ghim chết tên ngu ngốc này.
Ngày thứ ba, Cư Nhiên rốt cục chuẩn bị xong bản thảo lần này. Đông Qua ở ngay tại nhà Cư Nhiên kiểm tra.
"Ai nha ~~ rốt cục cũng thoải mái a ~~~ đến đến đến, mau tới nói, cậu cùng tách trà kia xảy ra chuyện gì? Không phải cậu đã làm chuyện gì có lỗi với người ta chứ?"