"Uy ~~~" cô gái tóc đuôi ngựa đột nhiên đi đến trước mặt Mạc Ngôn.
"Chào"
"Bạn tên gì?"
"Áo~~~~?"
"Tiểu Nhiên cực kỳ keo kiệt, không nói cho chúng tớ biết tên của bạn, này này, bạn tên gì?" nói với vẻ mặt ai oán.
"Mạc Ngôn……" thành thật khai báo.
"Oa a! Tiểu Ngôn, bạn đối với Tiểu Nhiên của chúng tớ có ý kiến gì không?" vẻ mặt chờ mong.
"……" ách…… đối phương có thể nói cho nàng biết là đang mong chờ cái gì không?
"Mấy người…… coi như không nhìn thấy tôi ư?" Cư Nhiên bị bỏ rơi một bên vươn móng vuốt vò đầu Đông Qua.
Sự thật chứng minh, không ai cam tâm bị bỏ rơi!
"Đau! Tiểu Nhiên cậu trọng sắc khinh bạn, Tiểu Nhiên cậu không có lương tâm. Tiểu Nhất, Tiểu Hải, các cậu mau lại đây phân xử coi ~~~" vẻ mặt cầu cứu.
"……" mấy bạn nam uống trà. "Đừng có nhìn tớ"
"Đồng ý"
"Tiểu Ngôn, Tiểu Nhiên có mang quà cho cậu nha" cô gái tóc quăn mỉm cười nói.
"A……" nàng đã biết.
Cư Nhiên ném Đông Qua sang một bên. Từ trong giỏ đeo trên người lấy ra một hộp quà nhỏ. "Em thấy chị có lỗ tai nên mua, không biết chị có thích không"
Mạc Ngôn lần đầu tiên nhận được quà của người khác, lập tức cảm động đến thiếu chút nữa chảy nước mũi. Hai tay cẩn thận nâng niu cái hộp nhỏ kia. "Cám ơn" đó là vui vẻ a, vui vẻ đến nỗi thanh âm rung rung.
"Nga ~~~ tâm huyết của Tiểu Nhiên cuối cùng không uổng phí a ~~~" vẻ mặt thổn thức.
"……" xin cậu, không cần dùng ngữ khí mờ ám mà nói được không? Nàng không có ý mơ mộng hão.
Sau đó nói chuyện chốc lát, Mạc Ngôn chào tạm biệt. Một đám người này làm bộ thấy ghê, nói mười câu mà nàng chỉ hiểu được có mấy cây, cắm rễ ở đây cực kỳ khó chịu.
"Sao về sớm vậy?" Cư Nhiên đưa Mạc Ngôn ra cửa.
"Ừm. Về ăn cơm trưa"
"Không ăn ở đây sao?"
"Không cần, chị đi trước, cám ơn quà của em".
"Không cần khách sáo, này, buổi tối nói chuyện" ngón tay chỉ ban công.
"Ok" vẫy tay.
Thời điểm Cư Nhiên đưa Mạc Ngôn ra cửa vừa vặn gặp má Cư về.
"Ôi chao ~ Tiểu Ngôn, con không ở lại ăn cơm trưa sao?"
"Ách, không cần đâu ạ, nhà con đã nấu cơm rồi"
"À! Ra là như vậy a…… thật sự đáng tiếc" vẻ mặt thất vọng.
"……" Mạc Ngôn mắc cỡ. Nhanh nào…… Không nhìn nữa, không nhìn nữa, không nhìn nữa.
Nhìn Mạc Ngôn chạy vào nhà mình xong rồi, Cư Nhiên mới cùng má mình vào nhà.
"Thật sự đáng tiếc a…… Tiểu Nhiên con phải giữ người ta lại chứ, phải tìm cơ hội ở chung lâu một chút chứ!"
"Mẹ…… nhà nàng cách nhà ta không đến một thước" vẻ mặt rối rắm nói, sau khi nói xong lại quay đầu nhìn mấy người còn bên trong phòng khách. "Sau đó…… Các cậu tính làm gì?" mấy người dám chết dám sống theo nàng trở về.
"Tiểu Nhiên, mặt đứa bé đó thật đáng yêu"
"Giống như học sinh trung học"
"Nàng lớn hơn các cậu đó" vẻ mặt bất đắc dĩ
"Hả?! Gạt người!"
"Là thật"
"Oa a! Chẳng lẽ thật sự có vụ niên hạ công thật sao?!"
"Nga nga! Tốt như vậy. Hiện tại đúng là thịnh hành vụ này đó!"
"Các cậu…… bình thường không phải là người bận rộn sao? Sao gần đây nhàn rỗi vậy?"
"Ai nha! Tiểu Nhiên vất vả lắm mới tìm được đối tượng, chúng tớ đương nhiên muốn quan tâm một chút rồi!"
"Tiểu Nhiên, cố lên nha!"
"Nàng là con gái" chẳng lẽ không ai nhân phát hiện đây là một vấn đề rất nghiêm trọng sao?
"Cái này không quan trọng!" Đông Qua vẻ mặt kích động.
Quả nhiên, bản chất của vấn đề đã bị người ta hoàn toàn bỏ qua.
Ở ngoại thành thật ra không có gì chơi. Một đám người ăn xong cơm trưa liền vội vàng đi về.
"Trên đường cẩn thận."
"Ừm! Bye bye Tiểu Nhiên!"
"Có tiến triển mới nhất định không được quên nói cho chúng tớ biết nha!"
"……" quả nhiên, có nên tuyệt giao cùng bọn họ?
Mạc Ngôn một mình ở trong phòng cả ngày. Đợi nàng viết xong chương mới cho hôm nay thì đã là buổi tối.
"Cái con nhỏ này, con rốt cuộc có muốn ăn cơm tối không?"
"Đến đây, đến đây" tâm tình Mạc Ngôn cực kỳ tốt, không chỉ vì gần đây điểm đánh giá tiểu thuyết cao hơn lúc trước, bình luận cũng tích cực hơn lúc trước rất nhiều, còn vì hôm nay nhận được món quà đầu tiên trong cuộc đời nàng.
Đúng thế! Kỳ thật đến 23 tuổi còn chưa từng nhận được món quà nào, là một chuyện thật đáng buồn.~~o[_]o ~~
"Hôm nay tâm tình tốt lắm à" thời điểm ăn cơm chiều, ba Mạc phát hiện Mạc Ngôn là lạ.
"Đúng vậy!"
"Khó trách, ngay cả bài 'Hồ lô biến' cũng hát ra"
"-_-||||||"
Vì không muốn tâm tình tốt của mình bị ảnh hưởng, Mạc Ngôn quyết định hôm nay không nhìn tới bình luận cái tên Bặc Toán Tử vô liêm sỉ để lại.
Hôm nay Pokemon không có tập mới, Mạc Ngôn đã đánh chữ xong từ sớm nên phá lệ không còn chuyện gì làm, vừa thấy mới 10:00 hơn.
"……" thật sự đã lâu a! Có thể làm xong mọi việc trước 11:00, là ước mơ tha thiết của mình mỗi ngày a ~~~.
Mạc Ngôn cao hứng phấn chấn vọt tới ban công. Hướng tới ban công bên cạnh nhìn.
"……" Cư Nhiên còn chưa đi ra, đèn phòng đang bật, hẳn là còn đang làm việc? Thì ra làm nhà thiết kế cũng khá vất vả.
Kia, có nên gõ cửa hay không?
Hay là chờ đi. Mạc Ngôn chờ ngoài ban công, nhìn bầu trời đêm, hôm nay trăng tròn, ánh trăng trên trời sáng không thể tin được, ngôi sao chung quanh đều bị lu mờ.
Nàng khi nào mới ra nha?
Mạc Ngôn chờ.
Không biết ai nói qua, chờ đợi là một loại ngọt ngào.
Không lâu sau, cánh cửa đối diện mở, Cư Nhiên từ bên trong đi ra.
"Tiểu Ngôn? Chị ở ngoài đây bao lâu rồi?" Nhìn ban công bên cạnh, hoảng sợ nhìn cô gái ngoắc tay chào mình.
"Ừm! Hôm nay không biết vì sao lại xong hết mọi việc sớm. Cho nên ra sớm chút" kỳ thật vẫn còn chuyện không làm xong, chỉ là bị xem nhẹ không kể ra thôi.
"Hôm nay tâm tình không tồi nhỉ, không đánh tiểu nhân sao?" thanh âm lộ ra ý cười.
"A! Hôm nay không đánh. Còn có, cám ơn món quà của em. Chị rất thích"
"Vậy lấy thân báo đáp đi" đột nhiên cười nói.
"A?!" bị dọa rồi.
"Nói giỡn thôi"
"…… Loại chuyện này không cười nổi nha ~~~" xảy ra án mạng bây giờ! Nếu đem chuyện này thành thật, không phải siêu cấp mất mặt sao?
"……" Cư Nhiên cười.
…………
Hôm sau, Mạc Ngôn phá lệ dậy sớm. Ngồi ngoài ban công đọc sách.
"Chị thích xem loại sách này?" Cư Nhiên ghé vào lan can, nhìn quyển 'Sưu thần ký' Mạc Ngôn cầm trong tay hỏi.
"Đúng vậy ~~~ loại này rất ý tứ. Hơn nữa, có thể cho người ta rất nhiều linh cảm" đối phương đột nhiên xuất hiện có điểm ngoài ý muốn. Thật sự…… Gần đây càng cảm thấy cơ hội chạm mặt nhau ngoài ban công của mình cùng Cư Nhiên nhiều đến thái quá.
"Linh cảm? Chị sáng tác truyện sao?"
"Đúng vậy! Bình thường hay viết thể loại thần quái" thần quái đam mĩ coi như thần quái đi?
"Ra là vậy a…… loại sách này chỗ em có rất nhiều"
"Ya?! Thật ư?"
"Thật a! Muốn xem không?"
"Muốn!" gật đầu mạnh. Biết cất giữ sách không phải dễ, tuy thích nhưng loại sách này không nhiều lắm. Không nghĩ tới đối phương lại có rất nhiều.
"Ngay trong phòng em, chị lại đây lấy đi"
"Ok! Chị lập tức lại!"
"……" Cư Nhiên cười rất thâm ý.
Làm Mạc Ngôn vọt tới phòng Cư Nhiên, sau khi thấy được một sách, miệng lập tức liền biến thành hình chữ 'O', nhìn thế nào cũng nhìn không hết.
"Thiệt nhiều!"
"Cũng thường" Cư Nhiên ngồi ở ghế lắc lắc, tay nhất chỉ giá sách bên phải. "Bên kia chính là loại sách chị thích, chị có thể tự mình đi tìm"
"Oa a a! Qáu hạnh phúc" chạy vội qua. Hai tay bám chặt lấy cái giá sách kia, hận không thể khiêng nó về nhà.
Cư Nhiên nằm ở ghế lật đật, nhìn thân ảnh Mạc Ngôn không nói lời nào. Trong ánh mắt tất cả đều là hương vị nói không nên lời.
"Oa oa ~~~ ! Cư Nhiên, có thể đem mấy quyển sách này cho chị mượn sao?" đang cầm một chồng sách có gáy buộc chỉ, Mạc Ngôn cực kỳ kích động nói.
"Có thể a, sách nơi này chị đều có thể mượn"
"Oa! Cư Nhiên, không thể tưởng được em là người tốt như vậy"
"Không thể tưởng được?"
"Hì hì……" động vật vô hại cười.
"Chị có thể tới nơi này" Cư Nhiên nhìn Mạc Ngôn tươi cười, nhẹ nhàng nói.
"Gì?"
"Chị mọi lúc đều có thể đến, mỗi ngày mẹ em đều nhắc tới chị" thản nhiên nói.
Mạc Ngôn phì cười thành tiếng. "Má chị cũng vậy! Cả ngày đều niệm đi niệm lại. À, về sau Cư Nhiên cũng tới nhà của chị chơi nhiều chút ~~" đi qua, một bộ dáng chị hai sờ đầu Cư Nhiên.
"……" cảm giác này, thật sự quái dị.
Sau này, hai người quả nhiên theo ước định, thường xuyên lui tới nhà đối phương, hôm nay không phải em tới thì là ngày mai tôi qua. Làm 'má vợ' hai nhà càng ngày càng cao hứng, cả ngày vui rạo rực .
"Lão già, ông xem Tiểu Nhiên nhà chúng ta cùng Tiểu Ngôn cách vách quan hệ thật tốt"
"Đúng, đúng, đúng……"
"Ai nha! Vậy mới là bộ dạng có hàng xóm…… người quả nhiên nên ở chung nhiều mới có thể tăng tiến cảm tình"
"Đúng, bà nói đúng, đều nghe lời bà"
"Ai nha! Nếu có thể tiến đến mức độ thân càng thêm thân thì càng tốt" o[∩_∩]o~
"…… Vợ à, tim tôi không tốt, bà đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi"