"Vô liêm sỉ a a a!".
Những lời này đã thành thói quen kinh điển xuất hiện mỗi buổi tối ở Mạc gia. Má Mạc ngủ ở lầu hai nghe âm thanh rõ to của con gái ở lầu ba, nghĩ nếu như một ngày không có những lời này thì bà tám phần sẽ ngủ không được.
Rốt cuộc là chuyện gì? Đáng để nó mỗi buổi tối đều lớn tiếng ồn ào một lần vậy ta, cũng không sợ hụt hơi.
Trong phòng, Mạc Ngôn cầm máy tính, vẻ mặt khủng bố.
Bình tĩnh, bình tĩnh một chút. Máy tính dùng tiền để mua đó, mình không thể vì một tên xxx mà đập vỡ tài sản.
Cứng ngắc quay đầu, bước ra bên ngoài.
Vẫn nên đánh tiểu nhân ~~~~.
Hôm nay bên ngoài không có ánh trăng, sao lại có vẻ sáng.
"Lại đánh tiểu nhân sao?" Mạc Ngôn vừa mới đến ngoài cửa, chợt nghe tiếng cười mang theo một ít trêu tức.
Quay đầu nhìn lại theo hướng âm thanh, quả nhiên, Cư Nhiên đã đứng nơi đó. Dựa vào ban công như trước, nhàn nhã uống đồ uống không biết là gì trong tay.
"…… A…… Ha ha." cô gái nào đó có điểm ngượng ngùng. Mình thật sự không mặt mũi nào làm ra loại hành vi đánh tiểu nhân dưới tình huống này.
"Tiểu Ngôn" đối phương gọi tên mình.
"A?".
"Đón lấy" một cái gì đó ném tới hướng mình.
"Oa a! Đau ~~~" bị quăng trúng.
"Thật có lỗi"
"……" giọng điệu của cô một chút cũng không phải xin lỗi.
"Quăng trúng đâu sao?"
"Trúng cái trán" hai tay cầm cái lon lạnh nói.
"Ha ha……".
"Đây là gì?" nhìn không rõ lắm.
"Vương Lão Cát" (một loại bia nội địa của TQ giống 333 của việt nam mình)
"Cô thích uống Vương Lão Cát?"
"Bình thường. Em không kiêng ăn"
"Đó là đồ uống mà?"
"Cũng giống nhau thôi"
"Làm sao giống nhau……" nhưng thật kỳ quái, chỉ cần mình vừa đến ban công, tâm tình sẽ tốt lên rất nhiều. "Cô nha" nhìn bầu trời, Mạc Ngôn khó được cảm thán.
"Ừm?"
"Tuy rằng tên lạ, nhưng thật sự là một người không tồi nha" tự đáy lòng cảm thán.
"Ha ha…… không tồi thế nào?"
"Tốt hơn nhiều" uống Vương Lão Cát trong tay, cô gái nào đó biểu tình phong phú nhìn Cư Nhiên ở ban công bên cạnh. "Nhưng sao mỗi lần ra ban công đều gặp được vậy nhỉ".
"Bởi vì chúng ta là sinh vật chung loài"
"Là thế nào?"
"Ngày đêm điên đảo."
"…… Hình như đúng…… ha ha……" gió đem mùa hè mang theo lo lắng, rõ ràng nóng vậy lại cảm thấy trên ban công lại thoải mái hơn so với máy lạnh trong phòng.
Cư Nhiên dường như cực kỳ chăm sóc, mỗi lần đứng trên ban công luôn thật ngắn. Thật có chút tiếc nuối. Vất vả lắm mới gặp được người thích nửa đêm chạy đến ban công hóng gió đêm giống mình.
Mạc Ngôn có chút tiếc hận.
"Tôi vào đây"
"Ừm, chào"
"Chào, chị cũng ngủ sớm chút"
"Biết rồi ~~"
Cư Nhiên vào phòng, khóa cửa lại. Mở máy tính trong phòng ra, người đẹp theo thường lệ mở trang web, quả nhiên thấy được lời nhắn lại gần đây nhất của người nào đó.
"Ha ha……" trong cuộc sống ngẫu nhiên xuất hiện một tên ngu ngốc làm gia vị, thật ra cũng không tồi.
Cư Nhiên rất thông minh, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là việc nàng muốn làm, vốn không gì không thành công, tuy chỉ tùy tiện viết văn nhưng có thể viết để người ta điên cuồng. Cư Nhiên là người thông minh, hơn nữa là người thông minh siêu cấp chán ghét người ngu ngốc.
Cho nên Cư Nhiên chịu không nổi cái tên tác giả ngu ngốc viết một mớ tác phẩm nhưng không có một tác phẩm nào có thể coi được trên mạng kia.
Bề ngoài là con gái ngoan ngoãn trong mắt mọi người — Cư Nhiên, chỉ có nhóm bạn bè tiếp xúc trường kỳ cùng nàng mới biết được thật ra nàng là siêu cấp độc xà, tính cách không tốt, thích nói móc cùng tính kế người khác. Theo lời Đông Qua mà nói, chính là: "Cậu quá phúc hắc!".
Phúc hắc? Mình phúc hắc sao? Mặc kệ nó.
…………
…………
Nghỉ hè cực kỳ nhàm chán. Mạc Ngôn nghỉ hè tự nhiên càng thêm nhàm chán, mỗi ngày trừ ăn cùng ngủ, Mạc Ngôn cả ngày đều ngồi trước máy tính, không phải đánh chữ thì là xem phim hoạt hình. Mỗi ngày một bên ngóng trông tập phim Poketmon mới, một bên tìm ảnh động mới.
Nếu nói trong cuộc sống nhàm chán như vậy còn một chút ngoài ý muốn, thì có lẽ chính là mỗi buổi tối tâm sự cùng Cư Nhiên ở ban công. Tuy rằng thời gian không quá dài. Còn có cái tên Bặc Toán Tử tức chết người cũng là ngoài ý muốn, bất quá người đáng ghét như vậy Mạc Ngôn tự động auto bỏ qua hắn.
"Ngày mai em đi công tác" khi nói chuyện phiếm tối nay, Cư Nhiên đột nhiên nói với Mạc Ngôn.
"Hả, à?! Đi mất mấy ngày?" như thế nào đột nhiên nói yếu đi công tác?
"Đại khái khoảng một tuần" hôm nay người đẹp đổi bia thành nước chanh.
"A! Như vậy a" một tuần a……
"Có muốn quà gì không? Lúc về em mua cho chị"
"Hả? Cái đó, thật ngượng ngùng a"
"Sao mà ngượng ngùng. Có muốn gì không?"
"Ách…… thật ra cũng không có gì đặc biệt muốn, không cần quà cho tôi đâu"
"Em sẽ vẫn mua"
"Đã nói không cần a ~~"
"Ha ha……"
"……"
"Hôm nay sao không đánh tiểu nhân?"
"A!" Mạc Ngôn đỏ mặt" cái đó! Tôi quyết định không ngó ngàng tới cái tên vô liêm sỉ kia! Tuyệt đối không thể vì một tên vô liêm sỉ mà tức giận" rất không đáng.
"Em rất tò mò"
"A? Tò mò?"
"Cái người khiến cho chị phải đánh tiểu nhân"
"Nói tới cũng quá dài! Về sau có cơ hội, sẽ từ từ kể cho cô nghe! Đúng rồi! Tôi vẫn muốn hỏi…… cô bao nhiêu tuổi rồi?" nhìn qua rất thành thục a ~~.
"Em 22"
"Oa! Nhỏ hơn tôi ư?! Tôi quả nhiên đã già." bị đả kích
"Tiểu Ngôn nhiêu"
"23 rồi ~~~ oa a, bị một người nhỏ hơn mình gọi 'Tiểu Ngôn' thật là kỳ quái"
"…… Tiểu Ngôn chị…… thật sự có thuật trú nhan sao" nhịn không được rùng mình một cái.
"Ha ha……" không biết vì sao mà rùng mình.
Ngày hôm sau, Cư Nhiên đi công tác. Mạc Ngôn theo thói quen nửa đêm ra ban công tính nhìn ban công đối diện. Tối như mực, gì cũng nhìn không thấy, không ai ảnh, ban công đối diện đột nhiên có vẻ cô đơn.
Um…… một mình ngắm bầu trời đêm, quả nhiên không có người cùng ngắm thì tốt sao?
Một tuần a…… mình có lẽ sẽ nhớ nhung nàng?
Sau khi cãi nhau với Bặc Toán Tử (thật ra cũng không tính là cãi nhau nhỉ?), ra ban công cũng không có người nghe mình lải nhải…… Tuy mình cũng chưa từng kể qua chuyện của Bặc Toán Tử nhiều.
Vì thế Cư Nhiên không ở đây một tuần, đang kỳ nghỉ hè, Mạc Ngôn được một tuần ngủ sớm. Mỗi ngày sau khi đánh xong số lượng từ nhất định, Mạc Ngôn liền ngủ. Thế là trong lúc vô tình đã hoàn thành nguyện vọng ngủ trước 23:00 đề ra lúc trước.
Ở một nơi khác. Cư Nhiên rất bận rộn, mỗi ngày giải quyết xong mọi việc thì cũng đã 24:00, biên tập ở ngàn dặm xa xôi còn thúc giục chương mới. Thật sự …… người so với người, tức chết người a.
"Ok, lần này viết nhiều vậy, Tiểu Nhiên cậu thật sự vất vả rồi" biên tập Đông Qua đem bản thảo để vào trong túi xách, lại cầm một đống điều in, híp mắt nhìn Cư Nhiên. "Òm, về sau vất vả cho cậu rồi".
Cư Nhiên mềm nhũn nằm sấp trước mát tính. "Là cậu vất vả, Đông Qua, cậu thật đúng là chuyên nghiệp a" Đông Qua là bạn học hồi trung học của Cư Nhiên, sau đó làm biên tập, lại trùng hợp trở thành biên tập viên của Cư Nhiên, vì thế…… căn cứ tôn chỉ 'nước phù sa không chảy ruộng ngoài', khắp nơi áp bức Cư Nhiên. Thế nhưng ngay cả lần Cư Nhiên đi công tác này cũng không buông tha, đuổi đến khách sạn.
"Đó là đương nhiên ~~~ ha ha a……" ai đó cười gian liếc mắt nhìn xuống.
"Ờm? Đã gần 1:00 sáng, cậu còn không ngủ?"
"Ờ…… Tớ xem xong cái này sẽ ngủ" Cư Nhiên một tay cầm tách trà, một tay cầm chuột, thao tác trước máy tính rất nhanh.
"Á à? Lại xem cái tên 'Quân Bất Ngôn' kia nhắn lại à?" dí sát vào, đem mặt đến gần máy tính, tươi cười mang theo…… đáng khinh.
"Nước miếng của cậu sắp chảy xuống rồi kìa"
"Cậu ghét bỏ tớ a ~~" vẻ mặt ai oán.
"Không dám……"
"Á à ~~~~ quả nhiên cái tên 'Quân Bất Ngôn' kia a ~~ Tiểu Nhiên, mặc kệ cậu bận thế nào cũng không quên lén gặp tình nhân trên mạng a ~~ ha ha ha"
"Đối phương là nữ" liếc mắt.
"Có liên quan gì ~~~ hiện tại trên mạng bách hợp lưu hành rộng rãi nha ~~~".
"…… thật có lỗi, nơi này không có vốn cho cậu nhiều chuyện" người đẹp lo lắng, có nên vô tinh đem tách trà đổ lên đầu tên nhiều chuyện này không đây. "……" vẫn từ bỏ, lãng phí một tách trà.
"Ai nha ~~ có vốn là có thể sáng tạo thôi ~~~ thiên hạ đại đồng mới là vương đạo ~~".
(thiên hạ đại đồng: ai trong thế giới này cũng y như mình)
Uống trà. Nhìn chằm chằm máy tính. Thản nhiên nói: "Khăn giấy bên tay trái cậu"
"Lấy khăn giấy làm chi?"
"Nước miếng cậu nhiễu xuống vai tớ"-_-|||||||
"wsúppppp ~~~"
Ặc…… ra ngoài gặp Mạc Ngôn các nàng thật mất mặt.
Trên mạng hôm nay tin nhắn lại rất ít.
"……" cái tên ngu ngốc kia sao vậy? Gần đây không có tinh thần? Giảm bớt vô nghĩa.
"Ôi ~~" Đông Qua bên cạnh phát ra âm thanh âm dương quái khí. "Thật tốt a ~~~ nhìn Tiểu Nhiên nhà chúng ta kìa, vẻ mặt cười ngọt ngào ~~ làm cho người nhìn cảm thấy hạnh phúc ~~~"
"……" Cư Nhiên liếc mắt. "Cậu xác định ánh mắt của cậu thật sự không có vấn đề?"
"@#¥*……"
"……"
……
Cuộc sống ngày đêm đảo lộn thật sự khổ a…… cảm giác duy nhất là thấy vĩnh viễn ngủ không đủ.
10:00 sáng, Cư Nhiên đã ngủ được 8 giờ. Điđộng đặt trên bàn rung động kịch liệt.
"……" người đẹp trên giường dùng chăn che đầu.
Không nhìn……
"Nghe điện thoại nha nghe điện thoại ~~~~ nhanh nghe điện thoại ~~~~ nghe điện thoại nha nghe điện thoại ~~~~" tiếng chuông quái dị không ngừng vang lên.
"……" con nhỏ Đông Qua kia…… lại đổi chuông điện thoại của mình.
Mở nửa mắt đứng lên.
"A~~lô……"
"Yo ~~~ Tiểu Nhiên a ~~ còn đang ngủ sao?" thanh âm khoái trá.
"Biên tập giống cậu có thời gian rãnh sao?" không rãnh thì sao dám quấy rầy điện thoại của tác giả.
"Ai nha nha ~~~ ghét nha, Tiểu Nhiên luôn không biết lãng mạng gì cả"
"Thật có lỗi, chị đã gọi sai số, khoa thần kinh không phải số này" cúp máy. Ngủ.
"Nghe điện thoại nha nghe điện thoại ~~~~~" nhạc chuông lại vang lên lần nữa.
"……" không nói lời nào.
"…… Đừng tưởng rằng cậu không nói lời nào thì tớ không biết là cậu nha ~~~"
"……" sao hỏa tinh không phái người đến đón con nhỏ này đi dùm mình đi chời?
"Vừa rồi tớ có liên hệ với bọn Tiểu Nhất, khó có dịp đến thành phố này, Tiểu Nhất nói muốn tận tình làm thổ địa, tối nay mọi người cũng tụ tập! Ngay cả Tiểu An cùng Minh Hải cũng đã về nha, cậu không được không đến. Như vậy nha ~~ cậu mau ngủ đi, bye bye, không được lén mộng xuân nhá ~~~".
"……" cúp.